Chap 29: Yêu cầu của bản cam kết

Tuy nhiên, Jiheon cảm thấy điều tuyệt vời thực sự ở Jaekyung không phải là sức bền vì sức bền của cậu có vẻ giống một kết quả của cả quá trình.

Có một phương pháp luyện tập gọi là "Giảm khoảng cách lặp lại". Nói một cách đơn giản, đó là phương pháp rút ngắn khoảng cách với mỗi lần lặp lại. Ví dụ, nếu bạn bắt đầu với 1200m, sau một quãng nghỉ ngắn, bạn tiếp tục với 1000m, rồi 800m sau một lần nghỉ nữa, v.v.

Theo cách này, khoảng cách tiếp tục giảm dần cho đến khi kết thúc bằng cú chạy nước rút 100m. 100m cuối cùng chính là điểm nhấn của bài tập luyện.

Vì bắt đầu ở 1200m, nên 100m cuối cùng khiến bạn có cảm giác tương đối dễ chinh phục. Tuy nhiên, sau khi bơi tổng cộng 4000m, ngay cả khi có khoảng nghỉ giữa chừng, cẳng tay và đùi của bạn vẫn sẽ gần như kiệt sức.

Vậy nên, trong trạng thái đó, ngay cả khi bạn cố gắng chạy nước rút, cũng rất khó để tăng tốc. Mặc dù nghĩ rằng đây là lần chạy nước rút cuối cùng và dốc hết sức lực bằng chân tay, nhưng cơ thể bạn vẫn không phản ứng như bạn mong muốn. 100m mà bạn nghĩ là ngay trước mắt mình lại giống như một khoảng cách không thể với tới, và bạn không thể biết đó là mồ hôi hay nước mắt đang chảy dài trên má.

Nhưng Jaekyung thì khác. Tốc độ của cậu trong 100m cuối cùng thật đáng kinh ngạc. Mặc dù Jiheon không đo được thời gian chạy một vòng chính xác, nhưng anh nghĩ rằng nó tương tự như kỷ lục bơi tự do 100m của cậu.

"Này, em không gặp khó khăn gì sao? Hết hơi rồi à?"

Jiheon bối rối hỏi, Jaekyung trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.

"Khó lắm. Làm sao có thể không khó được?"

"Đúng không? Khó lắm phải không?"

Mặc dù vậy, Jaekyung không hề tỏ ra mệt mỏi. Cậu bình tĩnh trả lời, "Khó lắm," với Jiheon và nhanh chóng nói thêm:

"Nhưng em thích vì nó khó. Dù sao thì cũng chỉ 100m thôi. Em thích cảm giác nó đốt cháy mọi thứ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Giống như bị ném đi vậy."

Jaekyung còn nở một nụ cười hiếm hoi rồi tiếp tục:

"Thành thật mà nói, điều này giống như việc phải bơi 100m cuối cùng sau khi đã chịu đựng 4000m. Trong trường hợp này thì đúng là thật sự khó khăn. Nhưng khó khăn mới chính là hương vị của nó."

Khi Jiheon xem Jaekyung bơi, anh hoàn toàn hiểu được tại sao cậu lại là đạt danh hiệu người giỏi nhất thế giới. Không chỉ là quá trình luyện tập nghiêm ngặt của Jaekyung hay vóc dáng tự nhiên của cậu, tất nhiên đó đều là những yếu tố quan trọng, nhưng điều khiến Jaekyung khác biệt là tài năng vượt trội hơn thế. Cậu chỉ đơn giản là yêu thích bơi lội và biết cách tận hưởng nó. Niềm đam mê này đã ở bên Jaekyung trong hơn một thập kỷ, và có thể là mãi mãi.

Jiheon nghĩ về điều đó và anh không khỏi thắc mắc.

Nếu Jaekyung thích bơi lội đến vậy, tại sao cậu quyết định giải nghệ sau khi đạt được Grand Slam?

Không phải vì kỹ năng của cậu đang suy giảm, mà đúng hơn là Jaekyung cảm thấy như mình vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.

Đương nhiên, Jiheon tò mò, nhưng anh không có ý định hỏi. Nếu anh hỏi, anh biết Jaekyung sẽ không nói cho anh biết lý do. Rõ ràng là cậu sẽ chỉ hỏi tại sao Jiheon cứ nhắc đến điều mà cậu đã quyết định không làm thế.

Jiheon không muốn Jaekyung hiểu lầm ý định của mình là cố gắng thuyết phục cậu vì lợi ích công ty. Anh không muốn làm Jaekyung bực mình.

Sau vài ngày làm việc với nhau, Jiheon đã có thể thoải mái trò chuyện hơn, anh không muốn quay lại bầu không khí căng thẳng trước đó.

'Nếu mình cho em ấy xem những thứ này, có lẽ em ấy sẽ lại trở nên lạnh lùng mất.'

Jiheon khoanh tay, nhìn xuống những tờ giấy nằm rải rác trên bàn. Mỗi tờ đều có đề xuất quảng cáo để đưa cho Jaekyung.

Có hơn mười đề xuất của mọi sản phẩm và thương hiệu. Những đề xuất này đã được Trưởng nhóm Lee Yoojung lựa chọn tỉ mỉ và là kết quả của quá trình xem xét ưu tiên các giao dịch không thể chờ đến sau giải đấu Pan-Pacific.

Các nhà quảng cáo khăng khăng đòi ký hợp đồng sớm vì họ không thể chờ đến cuộc thi tháng tới. Lý do rất đơn giản: nếu Jaekyung giành huy chương vàng ở sự kiện này, cậu sẽ giành được danh hiệu vô địch Grand Slam đầu tiên của Châu Á, và rõ ràng là phí quảng cáo của cậu sẽ tăng vọt.

Chỉ riêng trong những ngày gần đây, giá trị của Jaekyung trên thị trường quảng cáo đã tăng mạnh. Quyết định ký hợp đồng với một công ty quảng cáo của cậu trái ngược với kỳ vọng của bất kỳ ai, khơi dậy những hy vọng lớn hơn. Do đó, bất chấp thực tích quảng cáo vẫn chưa được xác minh, cuộc cạnh tranh khốc liệt đã nổ ra để giành được các hợp đồng tuyển chọn. Kết quả khá rõ ràng nếu Jaekyung thực sự đạt được danh hiệu Grand Slam.

'Dù vì lý do gì đi nữa, có phải họ quá vội vàng không?'

Jiheon cười khúc khích, thu thập những tờ đề xuất lộn xộn.

Nếu anh thực sự phải nhổ một chiếc răng với mỗi quảng cáo, thì chẳng phải anh cần lắp răng giả trong vòng chưa đầy một tháng à?

'Thật may là mình đã đổi điều kiện thành thực hiện yêu cầu của em ấy.'

Jiheon cảm thấy thực sự nhẹ nhõm, lưỡi vô tình lướt qua mặt trong của hàm răng.

"Sao anh không ra ngoài?"

Đột ngột nghe thấy giọng nói, Jiheon lẩm bẩm, "Hả?" và nhìn lên. Jaekyung mặc bộ đồ thể thao, đứng cạnh khung cửa phòng chờ, nhìn chằm chằm vào anh.

"Em thay đồ khi nào vậy?"

"Vừa nãy thôi."

Jaekyung trả lời ngắn gọn và hất cằm về phía bàn.

"Đó là gì vậy?"

"Ồ, đây là một số quảng cáo được chọn lọc."

Ngay khi Jiheon nói xong, Jaekyung bước vào phòng chờ và lấy một bản đề xuất trên bàn.

"Em ký ở đâu?"

"Khoan đã, đây không phải là hợp đồng, mà là đề xuất."

Jiheon trả lời với vẻ bối rối.

"Đừng viết nguệch ngoạc chữ ký của em ở bất cứ đâu. Hãy đọc kỹ hai hoặc ba lần trước khi quyết định."

"Em thậm chí sẽ không đọc nó. Dù sao thì có lẽ anh cũng đã chọn lọc rồi."

Jaekyung cáu kỉnh trả lời, sau đó đặt bản đề xuất xuống và ngồi xuống đối diện với Jiheon. Jiheon nhìn cậu chằm chằm một cách ngây ngốc và thì thầm đùa cợt.

"Nếu anh cố tình yêu cầu em làm điều gì đó để phá hỏng hình ảnh của em thì sao?"

"Anh sẽ không làm gì có hại cho công ty đâu, hyung."

Jaekyung trả lời không chút do dự. Jiheon bật cười trước câu trả lời của cậu.

"Này, đưa ra những lý do thực tế như vậy không phải là trái quy định sao?"

Jiheon khoanh tay. Anh không ngờ lại cảm thấy nỗi buồn của nhân viên văn phòng ở một nơi như thế này. Jaekyung kéo khăn xuống quanh cổ và tiếp tục:

"Và cho dù không liên quan đến công ty, anh cũng không phải là người sẽ làm vậy, hyung."

"Gì thế, em nói như thể em hiểu anh lắm ấy?"

Jiheon vui vẻ nói. Jaekyung liếc anh, dùng khăn lau mái tóc ướt của cậu và mỉm cười.

"Em biết mà. Em thậm chí còn không biết anh là Omega, nhưng em cứ hành động như thể em biết."

"..."

"Nhỉ?"

Jiheon không nói nên lời. Giống như anh đang tự đào hố chôn mình, thậm chí anh còn không thể yêu cầu Jaekyung dừng lại.

Anh lo lắng rằng cuộc trò chuyện có thể đi theo hướng khác, nhưng may mắn thay, Jaekyung đã quay lại chú ý với các tờ đề xuất trên bàn và nói:

"Anh đã chọn tất cả những thứ này à?"

"Không, ban đầu những thứ này là do trưởng nhóm của anh lựa chọn."

'Mình còn sống.'

(Ý Jiheon là JK bỏ qua chuyện kia rồi nên ảnh không cần đào huyệt chôn mình 🤣)

Jiheon nghĩ thầm rồi nhanh chóng trả lời:

"Có khá nhiều nơi muốn chốt hợp đồng với em trước khi cuộc thi bắt đầu. Trưởng nhóm Lee đã chọn những nơi mà cô ấy thích trước."

"Vậy, anh nghĩ em nên làm gì ở đây, hyung?"

"Anh nghĩ là... nên bắt đầu với hai bên này."

Jiheon tìm thấy tờ đề xuất mà anh đã đánh dấu và đưa cho Jaekyung.

"Đây là ngân hàng ạ?"

"Đúng vậy. Tốt hơn là nên làm ở đây. Nhiều người cho rằng quảng cáo trong lĩnh vực tài chính chỉ dành cho những người nổi tiếng hàng đầu với hình ảnh tích cực. Một khi em tham gia quảng cáo như thế này, khả năng được yêu thích và giá trị của em sẽ tăng vọt. Và đặc biệt là với các ngân hàng lớn như thế, họ không thường xuyên thay đổi đại sứ thương hiệu sau khi đã chọn một người. Hợp đồng cũng bắt đầu như một cam kết dài hạn."

"Được rồi. Còn cái này là đồ thể thao?"

"Ừ, nếu em đồng ý, đây sẽ là thương hiệu đầu tiên được phát sóng. Có một quy tắc bất thành văn đối với các vận động viên là quảng cáo đầu tiên của họ phải là đồ thể thao. Nó sẽ được phát hành theo một cách tự nhiên nhất, vì vậy mà khách hàng có thể thoải mái tiếp nhận mà không cảm thấy quá kì cục. Đặc biệt là với những thương hiệu nổi tiếng như vậy, công ty sẽ rất vui nếu em có thể cân nhắc, cả về vấn đề tài trợ."

Jiheon tiếp tục hỏi.

"Em có thích thương hiệu này không? Anh thấy hầu như đồ luyện tập của em đều đến từ thương hiệu này. Giống như bộ em đang mặc bây giờ."

"Em chỉ mua vì nó vừa người thôi."

Jaekyung thản nhiên đáp, liếc qua bản đề xuất.

"Em đã kiểm tra mọi cửa hàng, nhưng chỉ có kích thước của thương hiệu này là em thấy thoải mái."

"À."

Jiheon lẩm bẩm.

Đối với các thương hiệu nước ngoài, kích thước mà họ mang đến Hàn Quốc thường được tiêu chuẩn hóa. Với chiều cao và vóc dáng của Jaekyung, sẽ rất khó để tìm được quần áo vừa vặn với cậu ở đây.

"Kể cả khi không có trong cửa hàng, họ vẫn sẽ giao hàng cho em nếu em muốn đặt trước."

"Quá rắc rối."

'Đúng vậy.'

Jiheon quyết định không can thiệp thêm nữa.

"Dù sao thì em cũng hiểu rồi. Vậy thì em sẽ lấy hai cái này."

Giọng điệu của Jaekyung nghe như thể cậu chẳng hề quan tâm.

"Được rồi. À, nhân tiện, bên đồ thể thao muốn em quay quảng cáo sớm hơn một chút. Em có đồng ý không? Họ là một trong những nhà tài trợ cho cuộc thi. Em đã nói là muốn quay sau trận đấu, nhưng chúng ta phải làm trước."

"Miễn là không sát vào một tuần trước cuộc thi là được."

"Ừ. Anh sẽ yêu cầu họ sắp xếp lịch quay sớm nhất có thể."

Jiheon nói và sắp xếp các đề xuất trên bàn.

"Nhưng này, đâu phải em cố tình làm vậy vì không muốn đóng quảng cáo đâu, đúng không......?"

"Em không cố ý làm vậy, nhưng từ trước đến giờ em chưa từng diễn xuất. Em không chắc chắn về khả năng của mình, nên đừng kỳ vọng quá."

Jiheon lo lắng về điều này hơn là về việc Jaekyung quyết tâm diễn xuất. Cậu thực sự cần phải làm đúng phong thái của quảng cáo.

Jiheon lo lắng cầm lấy tờ giấy đề xuất và bỏ vào túi.

"Anh định đưa cho em những thứ này khi chúng ta ra khỏi xe, nhưng anh nghĩ là nên đưa cho em bây giờ. Ngay cả khi em không thích, thì cũng hãy đọc chúng ít nhất một lần. Đề phòng trường hợp có điều gì đó khiến em không thoải mái. Hoặc đưa cho mẹ em xem."

"Mẹ em có lẽ sẽ bảo em làm hết."

"Ồ, có khả năng đó."

Jiheon gật đầu mỉm cười.

"Hợp đồng có thể sẽ bắt đầu vào giữa tuần. Chúng ta đang ở trong tình huống mà ai ai cũng mong muốn ký hợp đồng."

Jaekyung dường như thể hiện thái độ "mặc kệ". Cậu tỏ ra thờ ơ với quảng cáo thông qua việc lắc đầu. Jiheon liếc Jaekyung một cái, rồi đặt túi xuống bàn.

"Nhưng Jaekyung, em biết không?"

Thay vì trả lời, Jaekyung nhìn lên Jiheon.

"Chúng ta đã viết một bản cam kết riêng."

Jiheon muốn Jaekyung trả lời bằng câu hỏi "Cái gì cơ?". Anh tha thiết, chân thành hy vọng rằng Jaekyung sẽ nhìn anh như thể cậu chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy, nhưng-

"Đúng."

Đúng như thường lệ, Jaekyung trả lời thẳng thắn.

Jiheon cố nén tiếng thở dài rồi bình tĩnh hỏi.

"Khi nào thì em đưa ra yêu cầu vậy? Sau khi chụp xong à?"

"Sẽ bắt đầu khi em ký hợp đồng thương mại."

Jaekyung trả lời, vẻ mặt như muốn hỏi Jiheon đang nói đến chuyện gì.

"Hợp đồng có hiệu lực ngay sau khi được ký, trừ khi có quy định khác."

'......Thằng nhóc này bình thường cứ tỏ ra mình là người vô tri, nhưng tại sao đột nhiên em ấy lại trở nên lý trí trong mấy trường hợp như này thế?'

"Vậy, em định yêu cầu điều gì?"

Jiheon bình tĩnh hỏi.

"Em sẽ cho anh biết sau khi ký hợp đồng."

Hơi vượt giới hạn rồi nhé.

"Này, nói cho anh biết đi."

Cuối cùng Jiheon cũng bỏ đi vẻ trầm ngâm và phóng đến.

"Để anh có thể chuẩn bị tinh thần."

Thấy Jiheon thậm chí không cố che giấu sự lo lắng của bản thân, Jaekyung mỉm cười. Cậu vắt khăn qua vai, đứng dậy và vuốt mái tóc vẫn còn ướt.

"Lần tới em tập, anh cũng cùng em xuống hồ bơi nhé, hyung."

—————
Yêu cầu gì ấy quá vậy

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro