Chap 37: Jaekyung và khao khát tình yêu mãnh liệt

Mặc dù anh đã đồng ý với yêu cầu của CEO Kang, nhưng việc đề xuất vấn đề này với Jaekyung lại không phải là một nhiệm vụ đơn giản.

Tính cách của cậu khiến sự việc trở nên khó khăn vô cùng. Nếu Jiheon đề xuất hoãn thông báo giải nghệ, Jaekyung có thể sẽ trả lời, "Không. Em phải nhanh chóng thông báo để họ không làm phiền em về Thế vận hội nữa."

Kể cả khi họ nhắc đến các vấn đề trong hợp đồng quảng cáo hay quan điểm của công ty, thì trong hợp đồng cũng chỉ có một câu trả lời lý thuyết, không có gì liên quan đến việc trì hoãn thông báo giải nghệ. Và Jaekyung đã nói đúng. Nếu thời điểm thông báo giải nghệ quan trọng, nó nên được giải quyết trong quá trình đàm phán hợp đồng. Việc đưa vấn đề này ra sau đó thực sự là phiền toái cho tất cả những người liên quan.

Cho nên Jiheon do dự không muốn nói. Bất kể thuyết phục có thành công hay không, anh cũng không muốn nhắc đến điều mà Jaekyung không thích.

Họ vừa mới bắt đầu giao tiếp thoải mái hơn sau khi có cuộc nói chuyện cởi mở bên hồ bơi vài ngày trước. Bây giờ họ thỉnh thoảng còn trao đổi vài câu chuyện cười, và mặc dù hiếm gặp, nhưng Jiheon đã thoáng thấy khuôn mặt tươi cười của Jaekyung. Anh không muốn quay lại bầu không khí căng thẳng trước kia vì đề xuất đến vấn đề đó một cách hấp tấp.

Khi những ngày trôi qua mà không ai nhắc đến chủ đề này, Jiheon ngày càng nản lòng, đến mức anh thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu Jaekyung có nên tuyên bố giải nghệ hay không.

Tất nhiên, nếu Jaekyung giải nghệ, cậu sẽ nhận được ít quảng cáo hơn. Một số nơi đã ký hợp đồng thậm chí có thể yêu cầu bồi thường vì vi phạm hợp đồng. Tuy nhiên, vẫn còn một số thương hiệu muốn tiến hành theo kế hoạch.

Dù sao đi nữa, Kwon Jaekyung vẫn là ngôi sao thể thao hot nhất hiện nay, thành tích của cậu sẽ không biến mất chỉ vì cậu giải nghệ. Miễn là Jaekyung không quá tham lam, cậu có thể kiếm đủ tiền cho công ty hoặc cho chính mình trong vài năm tới. Có lẽ đây là phương thức thông minh hơn.

Nhưng ngay cả khi Jiheon cố gắng thuyết phục bản thân, thì lúc nhìn Jaekyung bơi, anh vẫn thấy thật lãng phí.

'Thế nào mà em ấy cứ muốn bỏ cuộc khi bản thân giỏi như vậy nhỉ? Nhìn vào thể trạng và kỹ năng của Jaekyung, chắc chắn thời kỳ đỉnh cao của em ấy sẽ là vào năm sau, không phải năm nay. Hẳn là em ấy cũng biết điều đó, vậy tại sao lại quyết định bỏ cuộc ngay trong năm nay? Không phải là chán bơi, em ấy vẫn còn rất thích mà. Vậy tại sao lại thế?'

Khi Jiheon như thường lệ đứng bên hồ bơi suy nghĩ, Jaekyung, người đã lặng lẽ đi quanh hồ bơi một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy và nói:

"Hôm nay anh không bơi à?"

"Không."

Jaekyung tháo kính bảo hộ ra, nhìn Jiheon như muốn hỏi tại sao.

"Tập trung vào việc luyện tập của em đi."

"Em sẽ làm tốt hơn khi anh ở bên em."

"Còn lâu."

Jiheon cười toe toét và khoanh tay. Jaekyung đáp lại, "Thật đấy."

"Được rồi. Ngày mai anh sẽ bơi cùng em."

"Và anh nên tự mua đồ bơi đi."

"Tại sao? Em không muốn cho anh mượn nữa à?"

Jiheon nói đùa. Jaekyung liếc anh một cái rồi lại chìm xuống nước.

Khi họ ra khỏi tòa nhà thể dục sau buổi tập, một chiếc Porsche đã đỗ trong bãi đậu xe. Jaekyung nhận ra chiếc xe xa lạ đó. Đột nhiên, cửa sổ xe phía người lái hạ xuống, một người đàn ông đẹp trai lấp lánh thò đầu ra chào hai người.

"Chào em yêu."

Khi nhìn thấy Jaekyung thở dài, Cha Sunghyun bật cười, bước ra khỏi xe.

"Anh quản lý đẹp trai ơi! Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Vâng, xin chào."

Jiheon gật đầu chào, đưa tay ra bắt tay Cha Sunghyun.

"Ồ, anh quản lý. Anh cao bằng em đấy."

Cha Sunghyun mở to mắt, kinh ngạc nói. Sau đó, cậu ấy đột ngột quay về phía xe của mình và thốt lên, "Này, anh ấy cao bằng anh đó! Không phải là rất đỉnh sao?"

Chỉ đến lúc này Jiheon mới để ý có một chàng trai trẻ ngồi ở ghế phụ. Cậu ta có vẻ cùng tuổi với Jaekyung, đeo kính và có thái độ điềm tĩnh. Khi ánh mắt họ chạm nhau, người đàn ông nở một nụ cười hơi ngượng ngùng và gật đầu.

'Cậu ta có phải là quản lý của Cha Sunghyun không? Tại sao lại ngồi ở ghế lái phụ? Cha Sunghyun tự lái xe à?'

Jiheon quanh quẩn trong một đống suy nghĩ. Anh cúi đầu chào người đàn ông, nhưng sau đó-

"Anh đang làm gì thế?"

Jaekyung can thiệp, nắm chặt cánh tay của Cha Sunghyun.

"Không, chỉ là nó rất đỉnh thôi."

"Không hề. Vào xe nhanh đi."

Jaekyung mở cửa ghế lái, kéo Cha Sunghyun vào xe. Sau đó, cậu mở cửa ghế sau và nói chuyện với Jiheon.

"Anh, hôm nay em sẽ đi riêng."

"Ồ, được thôi."

Khi Jiheon trả lời, cửa ghế sau đã đóng lại. Chỉ trong chốc lát, chiếc Porsche đã rời khỏi bãi đỗ xe. Nhưng vừa bước lên xe, anh đã nhận ra mình quên nhắc một điều quan trọng với Jaekyung.

'Đáng lẽ phải bảo em ấy cẩn thận không lại bị chụp ảnh.'

Jiheon lè lưỡi, với tay lấy điện thoại di động. Khi bắt đầu soạn tin nhắn để gửi cho Jaekyung, anh lại hơi do dự. Jiheon nhớ lại phản ứng của Jaekyung khi anh nêu ra chủ đề tương tự trong quá khứ.

"...."

Mặc dù lo lắng, nhưng Jiheon vẫn xóa tin nhắn đang bắt đầu viết. Anh tắt màn hình và ném điện thoại di động lên ghế phụ trống trải. Jiheon lẩm bẩm một mình rồi khởi động xe.

"Thôi kệ. Mình sẽ xử lý sau."

******

"Kwon Jaekyung và khát khao tình yêu mãnh liệt ngay trước cuộc thi. Nghiêm túc đấy à? Xem bài viết này đi."

Quản lý Yoon nhìn điện thoại và bật cười.

"Nói thật nhé, bọn phóng viên khốn nạn đó chẳng bao giờ làm theo quy định. Chúng ta chỉ còn cách cuộc thi mười ngày nữa thôi. Chúng có cần phải làm thế ngay bây giờ không?"

Một thành viên của nhóm Quản lý tỏ ra khó chịu.

"Họ nên hoãn việc này lại cho đến khi cuộc thi kết thúc. Có thực sự đáng để phá hỏng cuộc thi bằng cách làm lung lay tinh thần của vận động viên như này không? Họ không phải cũng là người Hàn Quốc sao?"

"Tôi đoán là họ biết Kwon Jaekyung sẽ không có phản ứng gì nên họ cứ làm thôi."

Một nhân viên khác xen vào, cố gắng xoa dịu tình hình.

"Tôi vẫn chưa phản hồi về vụ bê bối này. Thật ra, tôi cảm thấy như cậu ấy đã có mối quan hệ nửa công khai với Cha Sunghyun, vì vậy tôi tự hỏi liệu có sao không nếu chúng ta công khai chuyện này ngay bây giờ."

Jiheon cũng nghĩ như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên những bức ảnh của hai người xuất hiện, và những tin đồn hẹn hò đã lan truyền từ năm ngoái. Vì vậy, nói thật là không có lý do gì để các nhà báo chậm lại và không vận dụng nguồn tài nguyên của họ.

Anh không biết liệu những bức ảnh này có mang đến phản ứng quá khích nào không, tất cả những gì hai người làm chỉ là ngồi cùng một bàn trong quán rượu và trò chuyện.

Vì vậy, bất chấp một số tiêu đề nhảm nhí như:

<Kwon Jaekyung x Cha Sunghyun: Tình yêu lãng mạn giữa áp lực cạnh tranh!>

<Đếm ngược đến Giải vô địch bơi lội Pan-Pacific tại Incheon D-10: Kwon Jaekyung bị phát hiện hẹn hò ngay trước khi đến Làng vận động viên>

<Bí quyết của Kwon Jaekyung để giành giải Grand Slam đầu tiên tại Châu Á: Sức mạnh của tình yêu?>

Phản ứng của mọi người không hẳn là tiêu cực. Thật ra, nếu kiểm tra các bình luận trên những bài viết đó, rất nhiều trong số đó đứng về phía Kwon Jaekyung. Họ kiểu như, "Ai quan tâm nếu cậu ấy hẹn hò trước cuộc thi chứ? Vận động viên cũng phải sống mà! Nhà báo các người viết những thứ này chỉ vì các người không có người yêu sao?"

Jaekyung chính là như vậy. Cậu được mọi người yêu mến, bất kể tuổi tác hay giới tính, và cậu nổi tiếng với những bài viết có bình luận sạch sẽ trên Internet, một điều rất hiếm gặp với một vận động viên.

Có một chân lý cũ rích trên thế giới này là các vận động viên chỉ cần giỏi thể thao thì mọi chuyện khác sẽ được bỏ qua. Nhưng Kwon Jaekyung không phải là một vận động viên bình thường, cậu là vận động viên số một thế giới không thể tranh cãi về cả tên gọi lẫn bản chất. Cậu đã được công nhận là vận động viên bơi lội giỏi nhất thế giới, vậy thì ai có thể chê trách Jaekyung chứ?

Và hiện nay, khi các vận động viên cố gắng trở nên nổi tiếng bằng cách xuất hiện trên TV hoặc tham gia các chương trình tạp kỹ, Jaekyung lại có phần lập dị vì cậu chỉ tập trung vào công việc chính của mình là một vận động viên.

Ngay cả sau khi giành huy chương tại Thế vận hội và trở thành anh hùng của cả đất nước, cậu vẫn không xuất hiện trên tạp chí, chứ đừng nói đến các chương trình tạp kỹ. Cậu không tham gia tất cả các quảng cáo mà những người khác đều tham gia. Cậu ở lại Úc, chuẩn bị cho các cuộc thi tiếp theo, và bơi hết mình. Đó là lý do tại sao mọi người không thể không thích Jaekyung.

Ngay cả khi những bài viết giật gân xuất hiện nhằm gây rắc rối, hầu hết phản hồi đều như kiểu, "Đừng động đến một vận động viên giỏi." Và đôi khi nếu một bài viết nói rằng Jaekyung chỉ giỏi ở môn thể thao của mình và không giỏi gì khác, những người trong diễn đàn sẽ phản bác, "Này, việc trở thành một vận động viên chuyên nghiệp trong một môn thể thao đã là rất ấn tượng rồi", và còn nhiều hơn nữa.

Cũng giống như khi vụ bê bối lần đầu tiên xuất hiện vào năm ngoái. Vì mọi người đã theo sát Jaekyung từ khi còn rất nhỏ, nên phản ứng ban đầu của mọi người chỉ như:

<Cái gì? Một đứa nhóc như Jaekyung sao...?>

<Bức ảnh cậu ấy bước ra khỏi khách sạn cùng một người đàn ông...? Là Kwon Jaekyung đó hả?>

<Khoan đã, cậu ấy không phải là trẻ vị thành niên sao? Vcl>

Lúc đầu, mọi người khá sốc. Nhưng khi họ biết rằng Kwon Jaekyung đã 20 tuổi vào năm đó, hướng gió đã thay đổi:

<Ồ được thôi, vậy thì không vấn đề gì>

<Đã đến lúc cậu ấy bắt đầu hẹn hò rồi phải không?>

Cuối cùng, mọi người còn đưa ra vài bình luận ngớ ngẩn như:

<Tôi đoán là các vận động viên thường kết hôn khá sớm.>

<Em trai tôi có gu đàn ông tốt nhỉ?>

<Anh rể tương lai của chúng ta là bảo vật quốc gia của Đài Loan đó.>

<Đúng vậy, ngay cả khuôn mặt của anh ấy cũng là bảo vật quốc gia.>

Và tất nhiên là sẽ có vài bình luận vô ích như:

<Nhưng mà nói thật, điều gì sẽ xảy ra nếu họ có một đứa con nhỉ? Kiểu như, đứa trẻ đó có quốc tịch nào? Cả bố và mẹ đều ở trong đội tuyển quốc gia, vậy đứa trẻ đó sẽ cực kỳ tài năng, đúng không? Vãi thật!>

<Sẽ tệ lắm nếu đứa bé đó đại diện cho Đài Loan.>

<Dù sao thì anh ấy cũng là vận động viên người Đài Loan.>

<Nhưng vận động viên Đài Loan đó là Beta mà.>

<Chết tiệt.>

<Haizz.......>

<Kwon Jaekyung đang làm rất tốt, nhưng cậu ấy đang mất điểm ở đây>

<Họ nên cấm các thành viên đội tuyển quốc gia lãng phí gen của mình, nói thật đó>

Tin đồn với Cha Sunghyun cũng không khác là bao. Lúc đầu mọi người nghĩ:

<Khoan đã, lần trước không phải là vận động viên bóng nước người Đài Loan sao??>

<Họ chia tay từ khi nào vậy?>

<Jaekyung, cậu nhanh thật đấy, anh bạn>

Mọi người có vẻ sốc vì diễn biến nhanh chóng của sự việc, nhưng sau đó họ bắt đầu nói:

<Nếu là Cha Sunghyun thì cũng được>

<Nhưng còn Cha Sunghyun thì sao?>

<Tôi chấp nhận Cha Sunghyun>

<Sở thích của Kwon Jaekyung chẳng thay đổi chút nào nhỉ? Ha ha ha>

<Mắt cậu ta sáng lên khi nhìn thấy anh chàng kia, đúng không? Imao>

Hơn nữa, lần này người dân Hàn Quốc rất vui mừng.

<Cả hai đều là người Hàn Quốc thì ổn hơn nhỉ?>

<Ít nhất thì đứa con của họ sẽ không phải tranh luận về quốc tịch>

<Đúng vậy, đứa trẻ đó chắc chắn sẽ đại diện cho đội tuyển Hàn Quốc>

<Chết tiệt, khuôn mặt của con cái Cha Sunghyun và Kwon Jaekyung có thể đạt đến cấp bậc đội tuyển quốc gia!]

Một số người mặc dù không chắc chắn nhưng vẫn kỳ vọng.

<Cha Sunghyun là Beta mà>

<Nếu anh ấy là Beta, làm sao họ có thể sinh con được?>

<Vãi, anh ấy là Beta>

Và sau đó một số người bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

<Chết tiệt, lại nữa à???>

<Họ không thể có con nếu anh ta là Beta>

<Nhưng nếu anh ta là Alpha thì sao?>

<Kwon Jaekyung có sức hút với Beta...>

<Thay vì làm như này, sao cậu ta không đi hiến tinh trùng nhỉ?>

Và còn nhiều lời bàn tán khác.

Cuối cùng, mọi chuyện lại quay trở lại vấn đề về gen.

"Thôi kệ. Không cần phải bận tâm trả lời mớ hỗn độn đó nữa. Chúng ta chỉ cần xử lý một vài bài viết có tiêu đề vớ vẩn thôi."

Trưởng nhóm Lee Yoojung nói, nhanh chóng thu dọn giấy tờ trên bàn rồi gọi Jiheon.

"Quản lý Jeong, chúng ta nên đi thôi."

Jiheon không nói gì, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Hôm nay, họ có hai cuộc họp được sắp xếp cho hợp đồng quảng cáo của Jaekyung.

"Đừng lo lắng quá."

Khi hai người rời khỏi văn phòng, Trưởng nhóm Lee đã trấn an anh.

"Chúng ta không thể làm gì với cuộc sống cá nhân của vận động viên. Hơn nữa, Kwon Jaekyung đã nói rõ ngay từ đầu rằng không thể can thiệp vào cuộc sống cá nhân của cậu ấy. Ngay cả khi hôm qua cậu bảo cậu ấy không được đi, thì cậu ấy vẫn sẽ đi thôi. Và Jaekyung vẫn sẽ bị chụp ảnh ngay cả khi cậu bảo cậu ấy phải cẩn thận."

"Vâng."

Jiheon trả lời ngắn gọn.

"Sao đực mặt ra vậy? Cũng có phải lỗi của anh đâu, quản lý Jeong. Sao anh lại trông buồn bã thế? Nếu có thêm bài báo nào nữa, quản lý của Cha Sunghyun sẽ vào cuộc trước."

Jiheon đồng ý. Dù sao thì Cha Sunghyun nhạy cảm hơn Jaekyung về vấn đề này. Đội ngũ quản lý của cậu ấy chắc chắn sẽ xử lý mọi việc, nên Jiheon không cần phải lo lắng về tình hình trước mắt, bởi căn bản thì nó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Anh chỉ hơi lo lắng không biết Jaekyung có ổn không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro