Chap 40: Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu
"Dù sao thì, anh không thể cho em câu trả lời ngay được sao? Em tò mò thật mà."
Cha Sunghyun nói, thở ra một hơi thuốc. Jiheon nhìn cậu ấy một lúc rồi gật đầu đáp lại, "Được thôi".
"Vì cậu đã nói là hỏi nghiêm túc nên tôi sẽ trả lời nghiêm túc."
Cha Sunghyun lẩm bẩm, "Ồ," và mỉm cười.
Jiheon khoanh tay và bình tĩnh nói.
"Các vận động viên thường vào Làng vận động viên khoảng một tuần trước cuộc thi bơi lội, và họ ở lại đó cho đến khi cuộc thi kết thúc. Và trong thời gian đó, dù là bạn đời hay vợ/chồng của họ đến, thì quan hệ tình dục đều không được phép. Đặc biệt là ngày trước trận đấu."
"Thật sao? Tại sao không ạ?"
"Bởi vì nó làm giảm sức bền của vận động viên."
Khi Jiheon giải thích một cách thực tế, Cha Sunghyun đưa điếu thuốc vào miệng, thốt lên với vẻ không tin.
"Không phải đùa chứ? Là thật sao ạ...?"
"Tôi không biết tại sao cậu lại nghĩ là trò đùa, nhưng đó là sự thật. Các huấn luyện viên rất coi trọng vấn đề này. Một số đội tuyển quốc gia thậm chí còn hạn chế mức độ thủ dâm của các vận động viên trong thời gian thi đấu."
"Cái quái gì thế. Thật là ngớ ngẩn."
Thật ra, Jiheon cũng nghĩ như vậy. Mặc dù việc cấm quan hệ tình dục quá mức là hợp lý, nhưng anh nghĩ rằng việc hạn chế thủ dâm là vi phạm nhân quyền. Điều đó giống như một lời nguyền hơn là một kết luận dựa trên cơ sở khoa học.
"Ngành công nghiệp này cũng thật ghê tởm."
Cha Sunghyun ném điếu thuốc xuống đất, vẻ mặt kinh khủng như thể cậu ấy vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng ghét. Cậu ấy giống như nhìn thấy điếu thuốc đang thối rữa và giẫm nát nó dưới giày.
"Anh đang làm gì ở đây?"
Giọng nói từ phía sau khiến Jiheon theo bản năng quay đầu lại. Jaekyung vừa ra khỏi tòa nhà thể dục và đang đi về phía họ.
"Tại sao anh không gọi lại cho em?"
Jaekyung hỏi ngay khi nhìn thấy Cha Sunghyun. Vì một người bất ngờ xuất hiện, nên việc hỏi tại sao là điều đương nhiên. Cha Sunghyun có lẽ cũng không biết điều đó, nhưng Jiheon không thể hiểu nổi tại sao cậu ấy lại có vẻ mặt tự mãn như vậy khi nhìn về phía anh.
"Ghé qua mà không báo trước không phải tốt hơn sao?"
Khi nghe Cha Sunghyun nói vậy, Jaekyung ném cho cậu ấy một cái nhìn khó chịu. Nhưng biểu cảm đó trông không giống như đang đối mặt với người mình thích.
'Em ấy cố tình làm vậy vì mình ở đây à?'
Jiheon nghĩ, khoanh tay trước ngực.
Liệu Jaekyung có trông giống vậy nếu Jiheon không ở đây không? Liệu cậu có bình tĩnh nói "Gọi cho em bất cứ khi nào anh cần" qua điện thoại trong khi vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng như trước không?
Điều này cũng không tệ lắm. Jaekyung không phải là robot, sau cùng thì cậu vẫn là một con người bình thường, nên việc cậu thay đổi thái độ khi ở cạnh một người mà cậu có tình cảm là điều tất nhiên.
Thật ra, Jiheon thấy thật đáng ngưỡng mộ khi Jaekyung biết cách kiểm soát cảm xúc của bản thân. Anh thậm chí còn vui mừng khi Jaekyung đang cố gắng mở lòng với xã hội, nhưng người nhận được sự nỗ lực đó là Cha Sunghyun khiến anh có hơi khó chịu.
Cha Sunghyun tin rằng mình không có nghĩa vụ phải quan tâm đến người khác, nhưng Jiheon lại nghĩ việc đứng về phía ai đó khi họ cần giúp đỡ là điều cần thiết.
Jiheon không muốn Jaekyung trao trái tim mình cho một người ích kỷ như vậy. Anh biết đó là lựa chọn của Jaekyung, nhưng anh vẫn ghét điều đó. Mặc dù Jaekyung có vấn đề về tính cách, cậu vẫn có quyền hẹn hò với một người thích cậu nhiều như cậu thích họ.
"Jaekyung à."
Và lời nói của anh cứ tuôn ra mà không có cơ hội dừng lại.
Jaekyung hướng mắt về phía Jiheon, anh vừa hạ giọng vừa khoanh tay trước ngực nói.
"Anh nghĩ tốt nhất là hôm nay chúng ta nên đi thẳng về khách sạn."
Jaekyung có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Jiheon. Cũng dễ hiểu thôi, đây là lần đầu tiên Jiheon can thiệp một cách công khai như vậy. Thêm nữa, sự hạn chế này thực ra không liên quan gì đến việc luyện tập.
"Anh nghĩ anh quản lý đang lo lắng về việc em bị kiệt sức, Jaekyung."
Cha Sunghyun nhanh chóng xen vào.
"Em thực sự mệt sao? Anh đi về nhé."
Cha Sunghyun giả vờ quan tâm Jaekyung và đưa cho cậu sự lựa chọn.
Tuy nhiên, nếu ngay từ đầu họ đã định gặp nhau ở nơi khác, thì Jaekyung sẽ không thể nào bảo Cha Sunghyun mất công đến tận đây để đón cậu.
"Em không mệt đến thế đâu."
"Thật sao? Vậy là em thấy ổn với chuyện này đúng không? Vậy thì chúng ta đi ăn tối nhé. Anh sẽ đưa em về khách sạn."
Cha Sunghyun nhiệt tình nói, rồi quay sang nhìn Jiheon, vui vẻ cười lớn, "Em sẽ đưa Jaekyung về khách sạn sau".
"Tụi em chỉ ăn tối nhanh gọn rồi quay lại ngay thôi. Tình trạng của em ấy không có gì xấu đâu phải không ạ?"
"Không, chúng ta cứ đi thẳng về khách sạn thôi."
Jiheon lại chen vào lần nữa, khiến Jaekyung nhìn anh với vẻ bối rối.
"Này, anh. Sao lại không~?"
Cha Sunghyun nắm lấy tay áo Jiheon, vừa lắc vừa tỏ ra dễ thương. Thấy cậu ấy vui vẻ như vậy giữa tình huống này khiến Jiheon cảm thấy anh chàng này sẽ tiết lộ hết cuộc trò chuyện của họ ngay khi cậu ấy và Jaekyung ở riêng.
Cứ thế này, Jiheon cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Lên xe nhanh lên."
Jiheon chỉ vào chiếc xe công ty đỗ bên cạnh bãi đỗ xe. Cha Sunghyun nhìn chằm chằm vào anh một lúc rồi buông tay.
"Jaekyung, dạo này chúng ta gặp nhau thường xuyên đến nỗi anh ấy phải ghen tị đấy."
"Đừng đùa như thế. Chẳng buồn cười chút nào."
Jaekyung nghiêm túc trả lời.
Jiheon hơi giật mình trước giọng điệu của cậu.
Nếu Jaekyung khó chịu, cậu nên thể hiện ra, nhưng Jiheon lại ngạc nhiên hơn khi Jaekyung nói điều đó một cách nghiêm túc như thế.
'Này, không cần phải ghét bỏ nó đến vậy đâu.'
Trong khi Jiheon lẩm bẩm một mình, Jaekyung vuốt tóc ra sau và quay sang nhìn Cha Sunghyun.
"Hôm nay em xin phép đi trước. Gặp lại sau."
Sau đó anh nhìn Jiheon và nói thêm:
"Đi thôi, hyung."
Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi Jiheon đưa Jaekyung vào xe an toàn, nhưng chuyện xảy ra sau đó mới là vấn đề.
"Tại sao anh lại làm thế?"
Jaekyung vừa hỏi vừa thắt dây an toàn.
"Bởi vì chỉ còn một tuần nữa là đến cuộc thi."
"Tình hình của em vẫn ổn. Em chỉ đi gặp anh ấy thôi chứ không uống rượu hay làm gì cả."
"Chưa chắc."
Jiheon trả lời ngắn gọn. Jaekyung im lặng nhìn anh, điện thoại di động của cậu đột nhiên reo lên. Jiheon thầm tặc lưỡi.
"Chuyện gì thế?"
Jaekyung nhanh chóng trả lời cuộc gọi. Có lẽ là Cha Sunghyun. Jiheon vừa che giấu sự lo lắng vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Anh cố nín thở, hy vọng có thể nghe được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy giọng nói của Cha Sunghyun đang lọt ra ngoài, nhưng không có kết quả. Thứ duy nhất anh có thể nghe được là tiếng ù ù của máy điều hòa. Đôi khi Jaekyung sẽ trả lời "Vâng, em nghĩ vậy" hoặc "Vâng". Tuy nhiên, Jiheon không biết họ đang nói về điều gì.
'Được rồi, ngay cả khi không nghe thấy thì mình vẫn nghĩ điều đó là hiển nhiên.'
Nếu Cha Sunghyun có chút lý trí, cậu ấy sẽ thật lòng cẩn thận hỏi và giải thích mọi thứ một cách chi tiết. Ngay cả khi cậu ấy muốn thảo luận điều gì đó, cậu ấy cũng nên hoãn lại cho đến sau cuộc thi.
Tuy nhiên, Cha Sunghyun không phải là người dễ tính. Cậu ấy không hề tế nhị chút nào. Cha Sunghyun là kiểu người sẽ nói rằng, "Không phải việc của tôi, vì vậy tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn để thỏa mãn bản năng của mình."
Lúc này, có lẽ cậu ấy đã rất tức giận và nói ra bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu.
Quả nhiên, ngay sau khi Jaekyung kết thúc cuộc gọi, cậu đã đặt điện thoại di động lên bảng điều khiển và hỏi.
"Anh ơi, anh và anh Sunghyun đã nói chuyện gì thế?"
"Anh chỉ bảo cậu ta để em tập trung vì cuộc thi sắp bắt đầu thôi."
Jiheon khô khan nói.
"Em không mệt đến mức không thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Thậm chí em còn không uống rượu mà."
"Anh biết. Nhưng đôi khi kiệt sức về mặt tinh thần còn tệ hơn."
Jaekyung vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jiheon. Đối mặt với ánh mắt kiên định đó, Jiheon thầm cầu xin trong lòng. "Làm ơn, Jaekyung. Nếu em có điều gì muốn nói, hãy giữ nó lại cho đến khi cuộc thi kết thúc."
"Anh ơi, anh làm vậy vì anh nghĩ em thích anh Sunghyun phải không?"
Tuy nhiên, Kwon Jaekyung không phải là người biết điều. Dù Cha Sunghyun có ích kỷ đến đâu, cậu ấy cũng chẳng là gì so với Kwon Jaekyung. Cậu là kiểu người sẽ theo đuổi ham muốn của bản thân ngay cả khi điều đó dẫn cậu đến cái chết.
Nhìn theo cách này thì hai người họ đúng là một cặp trời sinh. Họ giống nhau một cách đáng kinh ngạc, không cần biết ai biết kiềm chế hay liều lĩnh hơn.
"Không."
"Nhưng anh Sunghyun bảo anh nghĩ thế mà?"
Sửa lại nhé. Cha Sunghyun tệ hơn. Jiheon chắc chắn rằng một đứa trẻ bốn tuổi còn hành động chín chắn hơn tên lớn đầu kia. Làm sao cậu ấy dám lặp lại tất cả những điều này một lần nữa?
"Jaekyung à."
Cuối cùng, Jiheon thở dài.
"Chúng ta có thực sự đang thảo luận nghiêm túc về vấn đề này không?"
"Nếu không phải bây giờ–"
"Anh mong là chúng ta có thể đợi đến sau cuộc thi."
"Không. Em không thích để anh hiểu lầm em đến lúc đó."
'Hiểu lầm à? Em ấy đang nói cái gì vậy?'
Tuy nhiên, Jaekyung đã giải thích rõ ràng trước khi Jiheon kịp hỏi.
"Không có chuyện gì giữa anh Sunghyun và em cả."
"Anh biết. Em đã nhắc đến chuyện đó rồi."
Jiheon không cảm xúc đáp lại.
"Anh ơi, anh ấy có người yêu rồi."
"Ừ, anh biết mà..., khoan đã, cái gì cơ?"
Mắt Jiheon mở to nhìn Jaekyung.
"Anh cũng đã nhìn thấy anh ta rồi. Người ngồi ở ghế phụ hôm kia ấy."
"...Cái gì?"
'Khoan đã, người lúc trước ấy à?'
Jiheon thốt lên ngạc nhiên.
"Cậu ấy không phải là quản lý sao?"
"Anh ta không phải. Anh ơi, nhìn đường đi. Anh sẽ gây tai nạn đấy."
Nghe lời Jaekyung, Jiheon nhanh chóng tập trung vào con đường trước mặt.
'Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?'
Anh bối rối siết chặt tay lái. Giọng nói bình tĩnh của Jaekyung vang lên bên cạnh anh.
"Anh ấy và em chưa bao giờ gặp riêng. Bọn em luôn gặp nhau khi có cả anh ta. Ba bọn em đã ở cùng nhau khi bị chụp ở quán rượu lần đó. Chỉ là họ cắt anh ta ra khỏi bức ảnh."
Vậy, bức ảnh chụp ở quán rượu hôm nọ có ba người, nhưng họ cố tình chỉ đăng ảnh có Jaekyung và Cha Sunghyun......?
"Nhưng tại sao em lại làm thế?"
Jiheon hỏi với vẻ hoàn toàn bối rối.
"Khi em gặp cậu ấy như vậy, tất nhiên mọi người sẽ chỉ chụp ảnh em và Cha Sunghyun. Tại sao em vẫn tiếp tục gặp nhau khi em hoàn toàn nhận ra được điều đó?"
"Đó chính xác là lý do tại sao bọn em gặp nhau.'
Jaekyung vẫn bình tĩnh nói.
"Bằng cách đó, mọi sự chú ý chỉ tập trung vào hai đứa bọn em, nên mọi người sẽ không nghi ngờ anh ta."
Nói tóm lại, đó là một chiêu trò để đánh lạc hướng sự chú ý.
"Ha ha....."
Jiheon cười vì anh hoàn toàn không nói nên lời.
Anh nên gọi đây là sự táo bạo hay nông cạn? Dù là gì đi nữa, cách suy nghĩ của Cha Sunghyun thực sự ích kỷ, không hề quan tâm đến hoàn cảnh của người khác.
Tuy nhiên, dù cho thái độ của Cha Sunghyun thế nào, Jiheon vẫn không thể hiểu nổi tại sao Jaekyung lại nghe điện thoại của cậu ấy mọi lúc mọi nơi, mặc dù cậu hoàn toàn hiểu rõ anh chàng này đang cố làm gì.
"Vậy tại sao em lại làm thế?"
"Bởi vì em nợ anh ấy."
"Em nợ cậu ấy bao nhiêu?"
"Chỉ là một thứ gì đó thôi."
Jaekyung thẳng thắn ngắt lời.
Nhìn thấy cậu tỏa ra một luồng khí khắp người bảo anh đừng hỏi thêm nữa, có vẻ như cậu thực sự không muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro