Chap 44: Em có thể tin anh không?
Sau khi đưa Minwoo về văn phòng, Jiheon ngồi một mình trong xe chờ đợi. Không lâu sau, Jaekyung đi ra và bước về phía xe. Cậu hờ hững mở cửa bên ghế lái phụ rồi bước vào. Chỉ sau khi Jaekyung đã ổn định chỗ ngồi, Jiheon mới ngừng hút thuốc.
"Xin lỗi."
Anh mở cửa sổ, mùi thuốc lá vẫn vương vấn trong không gian.
Jaekyung không có biểu cảm gì mà chỉ lẩm bẩm rồi thắt dây an toàn.
"Bây giờ anh thậm chí còn cảm thấy không cần phải giữ lời hứa nữa nhỉ."
"Này, anh đã nói ngay từ đầu rằng bỏ thuốc lá là một cuộc chiến khó khăn mà."
Jiheon cáu kỉnh phản bác, nhưng Jaekyung không muốn bỏ qua.
"Em không nói đến việc hút thuốc."
"..."
Jiheon ngậm miệng lại và khởi động xe. Sau khi kiểm tra phía sau xe, anh lùi xe lại và nói, mặc dù hơi muộn.
"Jaekyung à. Anh đã đồng ý tham gia vào đội ngũ quản lý độc quyền của em, nhưng anh chưa bao giờ nói rằng anh sẽ mãi ở cạnh em. Anh không hề phá vỡ lời hứa. Anh đã làm tốt công việc của mình tại công ty."
"Em nên biết ơn vì điều đó à."
Jaekyung nói chuyện đầy mỉa mai rồi dựa vào khung cửa sổ.
"Em có nên quỳ xuống và cúi đầu cảm ơn anh không? Cảm ơn sự nỗ lực và dũng cảm của anh vì đã chịu đựng mọi hành vi của em?"
"Jaekyung à."
Jiheon thở dài, lái xe về phía cửa sau của phòng tập.
"Anh không đến đây để đánh nhau. Anh đến vì lo lắng cho em."
"Có lẽ anh lo lắng cho huy chương chứ không phải em."
Jaekyung nói, không thèm nở nụ cười. Jiheon sắp nổi cáu vì giọng điệu gay gắt của cậu.
'Cái quái gì vậy?'
"Được thôi, muốn nghĩ gì thì nghĩ."
Jiheon cười khẩy đáp lại. Anh quyết định không quan tâm nữa.
Nhưng điều đó không thể xảy ra. Jaekyung ở ngay bên cạnh anh. Làm sao anh có thể không chú ý đến? Và anh càng ngày càng cảm nhận điều đó nhiều hơn. Mặc dù Jiheon đang nhìn thẳng về phía trước, cố gắng hết sức để tránh phải đối mặt với cậu, nhưng anh vẫn nhận thấy một sự hiện diện to lớn ở bên cạnh.
'Nếu cứ thế này thì chúng ta thực sự có thể gặp tai nạn đó.'
Jiheon nghĩ trong lòng rồi phá vỡ sự im lặng bằng cách gọi Jaekyung trước.
"Ừ, chắc chắn anh lo lắng về huy chương rồi. Nhưng em vẫn có thể giành huy chương ngay cả khi em không ở trong trạng thái tốt nhất, đúng không? Em sẽ xoay xở được bằng cách nào đó. Em vẫn sẽ giành được huy chương vàng ở nội dung bơi tự do hoặc nội dung khác và đạt được Grand Slam. Nói thẳng ra, chúng ta đang bán danh hiệu của em để đổi lấy những hợp đồng quảng cáo. Vì vậy, ngay cả khi em không giành được huy chương vàng thì đó cũng không phải là vấn đề lớn. Em hiểu không, vận động viên Kwon Jaekyung?"
Jiheon vừa nói vừa nhấn ga. Khi chiếc xe nhẹ nhàng hòa vào con đường đến Yangjae, anh giảm tốc độ và tiếp tục:
"Vì vậy nên dừng lại đi. Anh đến đây vì thực sự lo lắng cho em. Nếu không, anh đã bảo Minwoo dừng tập luyện ngay lập tức và đưa em về khách sạn rồi."
Jaekyung vẫn im lặng. Cậu thậm chí không thèm nhìn Jiheon. Cơ thể cậu vốn đang hướng về ghế lái, giờ lại vô thức quay sang bên kia. Cậu nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ và đột nhiên thốt lên:
"Đóng cửa sổ lại đi anh. Gió nóng đang thổi vào."
"...Anh sẽ đóng khi mùi thuốc lá biến mất."
"Không sao đâu. Thuốc của anh không có mùi quá nồng."
Jaekyung nói chuyện nhưng đầu vẫn nhìn ra bên ngoài.
Jiheon đóng cả cửa sổ bên ghế lái và ghế phụ. Sau khi điều chỉnh điều hòa ở mức mát hơn, anh bình tĩnh nói.
"Vậy, hiện giờ em cảm thấy thế nào?"
"Em ổn."
Jaekyung trả lời không do dự.
'Tất nhiên là em sẽ nói thế.'
Đồng ý với chính mình sau đó Jiheon tăng tốc độ xe.
"Dù sao thì, hôm nay cứ nghỉ ngơi đi. Đừng làm gì khác."
"Hôm nay cũng không còn gì để làm nữa."
Jaekyung đã hoàn thành chương trình tập luyện ngày hôm nay, và các buổi mát-xa buổi tối hoặc vật lý trị liệu đã kết thúc vào tuần trước.
Và dù Cha Sunghyun có điên đến đâu, cậu ta cũng sẽ không gọi cho Jaekyung trong năm ngày trước cuộc thi. Vậy nên, cậu chẳng có việc gì để làm ngoài việc nghỉ ngơi cả ngày sau khi về nhà.
Nhưng nếu Jiheon trả lời "Đúng nhỉ" và im lặng, Jaekyung sẽ không nói gì thêm. Lúc đó, sự im lặng còn nặng nề hơn cả lời chửi thề và buộc tội.
"Em thường làm gì trong ngày nghỉ?"
Jiheon nói nhanh để sự im lặng không kéo dài lâu.
"Ngủ ạ."
Jaekyung thờ ơ trả lời.
"Khi em không ngủ thì sao?"
"Em không làm gì cả."
Jaekyung trả lời. Sau một hồi im lặng, vì nhận ra giọng điệu của mình quá thẳng thắn, cậu nói thêm.
"Em chỉ nằm đó và nghe nhạc. Hoặc xem phim."
Jiheon bất ngờ trước câu trả lời bình thường ngoài mong đợi. Nghe nhạc hoặc xem phim. Thật ra, đó là cách hầu hết mọi người trên thế giới dành thời gian rảnh rỗi của họ, nhưng nghe Jaekyung nói lại có cảm giác rất mới mẻ.
"Em xem phim thể loại nào?"
"Phim tận thế hoặc phim hành động - bất cứ bộ phim bom tấn nào."
"Có vẻ như em thích những thứ có quy mô lớn nhỉ."
Đó là điều mà hầu hết những chàng trai ở tuổi cậu thích. Jiheon thừa nhận điều đó, nhưng vẫn thấy hơi lạ.
"Nhưng mà, xem phim tận thế có gì vui? Anh biết tất cả đều là hư cấu, nhưng dù sao thì, việc chứng kiến nhiều người chết và các tòa nhà sụp đổ khiến anh hơi khó chịu. Đó là lý do tại sao anh hiếm khi xem chúng."
"Vì vậy nên em mới xem đó."
Jaekyung bình tĩnh nói.
"Em không nói về những người chết, nhưng chứng kiến các tòa nhà sụp đổ, động đất và sóng thần xảy ra như thế khiến em có cảm giác như được giải thoát. Giống như em chỉ là hạt bụi trong vũ trụ vậy."
"...... Và em thích điều đó?"
Jiheon hỏi, vẻ mặt anh lộ rõ vẻ bối rối. Lần đầu tiên trong ngày, Jaekyung thực sự mỉm cười.
"Đúng vậy. Khi em trở nên thoải mái, mọi lo lắng và gánh nặng của em sẽ biến mất. Em không biết khi nào Trái đất sẽ kết thúc, nhưng em cảm thấy mình nên ngừng nghĩ về những thứ khiến em đau đầu và chỉ cần làm những gì em muốn."
"Cái quái gì thế. Nó bi quan mà tích cực một cách kỳ lạ."
"Sao cũng được."
Jaekyung đáp lại, rồi ngả người ra ghế, nhắm mắt lại. Thấy cậu như vậy, Jiheon khẽ cười khúc khích.
'Ừ, tại sao không? Thích là được. Nhưng nghĩ lại thì, mình không ngờ em ấy cũng cảm thấy áp lực.'
Jiheon nghĩ rồi quay lại nhìn đường.
'Tất nhiên là em ấy cũng cảm thấy rồi. Jaekyung là con người. Em ấy không phải là rô-bốt hay là người sắt. Em ấy sẽ trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, giống như bất kỳ ai. Cho dù đó là áp lực, đau đớn, thất vọng hay buồn bã.'
Anh muốn bắt chuyện, nhưng hình như anh đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất và cuối cùng sự im lặng ngượng ngùng đã bao trùm không gian. Cách phá vỡ sự im lặng là chỉ cần bắt chuyện với Jaekyung.
Nhưng không hiểu sao Jiheon lại thấy mình không thể nói thêm điều gì với cậu. Không phải vì Jaekyung đã nhắm mắt, mà là vì anh không tìm được từ ngữ nào để diễn tả.
Khi Jiheon không nói chuyện, bên trong xe hoàn toàn trở nên tĩnh lặng. Hai người không nói một lời nào cho đến lúc về khách sạn.
Sự im lặng đè nén như mong đợi của Jiheon. Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng anh dâng lên một nỗi buồn bã.
Khi về đến khách sạn, Jiheon cùng Jaekyung đi lên phòng. Jiheon định báo cáo tình hình với bà Shim và nhờ bà đảm bảo Jaekyung được nghỉ ngơi thật tốt, nhưng khi họ về đến nơi thì lại không thấy bà Shim đâu.
"Mẹ em đâu?"
"Em không biết. Có lẽ là đang ra ngoài tìm nội thất."
Jiheon lẩm bẩm: "Ồ, anh biết rồi."
Đúng vậy nhỉ.
Kể từ khi Jaekyung quyết định giải nghệ, bà Shim đã tìm kiếm một ngôi nhà mới. Bà cần chuyển hoàn toàn cuộc sống ở Úc về Hàn Quốc. Kế hoạch của bà là bán ngôi nhà ở Ilsan và ở hẳn trên Seoul.
Trong khi Jiheon đang phân vân không biết có nên gọi cho bà Shim hay cứ để mọi chuyện như vậy, Jaekyung đã bước vào phòng ngủ. Jiheon suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi theo cậu.
Jaekyung cởi áo len ra, chỉ còn lại cái áo phông trắng và nằm xuống giường. Khi Jiheon bước vào phòng ngủ và nhìn cậu, Jaekyung liếc anh như thể muốn hỏi anh đang làm gì.
"Em thấy ổn không?"
"Vâng."
Jaekyung trả lời, rồi ngả người ra giường và nói thêm:
"Và nếu không, thì bây giờ em cũng đâu thể làm gì được."
Cậu nói chuyện rất có lý. Vào thời điểm này, nếu được mát-xa hoặc tập vật lý trị liệu để giải tỏa căng thẳng trong cơ thể thì thật tốt, nhưng hợp đồng cho các dịch vụ đó đã kết thúc vào tuần trước. Việc tìm một nơi để mát-xa phục hồi chức năng hoặc vật lý trị liệu sẽ không dễ dàng vì mọi nơi đều bị quá tải.
Với lại giờ là lúc nhân viên văn phòng tan làm, giao thông vô cùng hỗn loạn. Nếu Jaekyung đi mát-xa nhưng rồi lại phải ngồi co ro trong xe hàng chục phút, thì việc mát-xa đó coi như vô dụng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Jiheon lên tiếng.
"Em có muốn anh giúp em mát-xa nhẹ không?"
"......Anh còn biết làm cái này à?"
Jaekyung nhìn anh chằm chằm với vẻ ngạc nhiên kỳ lạ. Jiheon coi đó là dấu hiệu chấp thuận, nên anh nới lỏng cà vạt và trả lời:
"Anh học vài điều cơ bản hồi còn học đại học. Anh đã tham gia một lớp vật lý trị liệu, em thấy đó. Anh đã thực hành mọi thứ. Vậy nên cứ nằm xuống đi."
Jiheon nói, anh tiến đến gần giường. Jaekyung nhìn anh sau đó từ từ nằm xuống.
"Em có thể tin anh không đó?"
"Thôi đừng nhé."
Trước câu nói đùa của Jiheon, Jaekyung quay đầu lại và nhìn anh.
"Anh đùa thôi. Em có thể tin anh. Anh đã luyện tập rồi."
Jiheon trấn an cậu bằng một nụ cười còn Jaekyung thì lo lắng nằm lại trên giường.
Jiheon bắt đầu buổi mát-xa bằng cách dùng lòng bàn tay ấn nhẹ lên lưng Jaekyung. Thực ra sẽ dễ hơn nếu có thể ngồi lên người, nhưng Jiheon không muốn mạo hiểm gây ra bất kỳ hiểu lầm nào bằng cách đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro