Chap 50: Hẹn hò với em nhé
"Chỉ một lần thôi. Tôi chỉ cần thắng một lần duy nhất thôi."
Noah nói nhỏ. Dù cậu ta vẫn vừa cười đùa vừa nói "Bọn em là bạn bè sau đó mới trở thành đối thủ", nhưng cảm giác bên trong cậu ta đã sa vào vũng lầy. Đây có vẻ cũng là điều dễ hiểu.
Jiheon nhìn vào lưỡi dao đang di chuyển chậm của Noah, cuối cùng mở miệng.
"Noah, tôi từng là vận động viên. Tôi hiểu cảm giác của cậu."
"Nhưng cậu không thể đánh bại Jaekyung bằng cách đó."
Jiheon lịch sự nói. Anh không muốn khiêu khích Noah. Anh chỉ muốn nhắc nhở cậu ta về sự thật, để Noah nhận ra thực tế và từ bỏ những trò đùa vô nghĩa.
"Dù cậu có dùng bất kỳ thủ đoạn nào đi nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ đánh bại được Jaekyung."
"Anh cứng ngắc quá đó..."
"Chịu thôi. Jaekyung đang trong trạng thái tốt nhất mà."
Jaekyung hiện là người nắm giữ kỷ lục thế giới ở nội dung 100m, 200m, 400m tự do và 200m hỗn hợp cá nhân. Đồng thời, cậu cũng là người nắm giữ kỷ lục châu Á ở nội dung 100m bơi ngửa và 200m bơi bướm, tất cả đều được thiết lập vào năm ngoái và năm kia.
Thành tích của cậu tại Giải vô địch thế giới năm kia tốt hơn so với Olympic 3 năm trước, và thành tích tại Asian Games năm ngoái lại tốt hơn Giải vô địch thế giới trước đó. Và có lẽ năm nay sẽ còn tốt hơn nữa. Jiheon có thể khẳng định như thế.
"Chết tiệt. Vậy đành để sang năm thôi. Tại sao giải đấu năm nay lại kết thúc chứ? Cậu ta thậm chí không cho tôi cơ hội để thắng."
Noah tức giận nói, nhét miếng thịt vào miệng. Rồi liên tục "why, why" như vậy, có vẻ cậu ta cũng không biết lý do Jaekyung muốn dừng lại sau năm nay.
À, hình như anh vẫn chưa nói với cậu ta về việc hoãn tuyên bố giải nghệ.
Jiheon chợt nhớ ra nhiệm vụ chưa hoàn thành và thở dài, đúng lúc này, cửa nhà hàng mở ra và Jaekyung bước vào.
"Huấn luyện viên nói gì thế?"
Jiheon kéo ghế ra để Jaekyung tiện ngồi xuống.
"Nói về lịch trình ngày mai."
Jaekyung chỉ nói vậy rồi lập tức hỏi khi vừa vào chỗ.
"Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Dù nói bằng tiếng Hàn, nhưng không hiểu sao Noah lại nhanh chóng hiểu và trả lời.
"Tôi đang rủ anh ấy quan hệ."
"Này."
Jiheon bất giác thốt lên vì quá bất ngờ.
"Không, này, hey. Đừng nói những lời đó."
Anh cố gắng ngăn cản bằng tiếng Anh nhưng không có tác dụng.
"Tôi nói rằng nếu Honey đồng ý quan hệ với tôi, tôi có thể nhường huy chương vàng IM200 cho cậu."
"Vô lý. Dù sao thì nó cũng sẽ là của tôi."
Jaekyung nói như thể đang nghe một chuyện điên rồ, rồi ngay lập tức quay sang nói với Jiheon.
"Em sẽ thắng. Chắc chắn đó."
"Anh biết."
"Vì vậy đừng quan hệ với Noah."
"Này, anh điên chắc?"
Jiheon ngạc nhiên hét lên.
"Dù ai nói gì đi nữa, đừng tin họ."
"Vâng, em sẽ không tin."
Jiheon vừa nói vừa không thể nhịn cười với điều vô lý trước mắt.
Nhưng Jaekyung không cười. Thậm chí, biểu cảm của cậu ngày càng trở nên đáng sợ. Jiheon chỉ nhận ra cậu thực sự nghiêm túc khi thấy lông mày Jaekyung sắp dính vào nhau.
"Này, bình tĩnh đi."
"Chỉ là đùa thôi." Jiheon vỗ nhẹ vào cánh tay Jaekyung và nói.
"Ngay từ đầu cũng chỉ l đùa thôi mà. Noah không nghiêm túc đâu."
"Em biết."
Nhìn biểu cảm của cậu thì chẳng giống biết chút nào, nhưng dù sao Jaekyung cũng đã nói là biết. Nên Jiheon thu dọn điện thoại và chìa khóa xe rồi nói.
"Chúng ta đi thôi."
"Chúng ta đến bể bơi." Jiheon cố ý xoa lưng Jaekyung và nói, cậu thở dài từ từ đứng dậy. Sau đó, Jaekyung quay sang nói nhỏ với Noah ở phía đối diện.
"Lần này, cậu chắc chắn sẽ chỉ giành được huy chương bạc. Thậm chí là huy chương bạc cách huy chương vàng hơn 3 giây."
Trong nội dung 200m hỗn hợp, Jaekyung luôn đánh bại Noah với cách biệt chỉ 0.1 giây. Khi sát nút, chỉ cần chênh lệch 0.01 giây cũng có thể thay đổi màu huy chương, nhưng phần lớn là cách biệt 0.1 giây. Không chỉ hai người họ, hầu hết các cuộc thi bơi lội đều giống vậy.
Vì thế, nếu huy chương vàng và bạc chênh lệch hơn 1 giây, trận đấu đó sẽ được đánh giá là chiến thắng hoàn toàn, độc chiếm, hoàn hảo cho huy chương vàng.
Nhưng không chỉ là 1 giây, mà là hơn 3 giây. Điều này có nghĩa, Jaekyung sẽ hoàn toàn đè bẹp Noah. Nếu Jaekyung thực sự thắng với cách biệt hơn 3 giây, dù Noah có thi đấu tốt đến đâu, trận đấu đó cũng sẽ chỉ được nhớ đến như chiến thắng hoàn hảo của Kwon Jaekyung và thất bại thảm hại của Noah Kenny.
"Đáng sợ thật."
Noah hoảng hốt cảm thán. Cậu ta giả vờ nói đùa, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
"Thấy chưa, cậu đùa rồi mất cả vốn lẫn lãi."
Jiheon thở dài và đứng dậy. Anh cầm hóa đơn trên bàn và nói.
"Vì thấy cậu đáng thương nên tôi sẽ trả bữa này."
Sau khi thanh toán xong bước ra, Jiheon thấy Jaekyung đã đợi anh bên cạnh xe.
"Chúng ta đến hồ bơi nhé?"
Jiheon dùng chìa khóa thông minh mở khóa xe và hỏi. Jaekyung gật đầu thay cho câu trả lời rồi lập tức ngồi lên ghế phụ.
Bên trong chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe ngoài trời chật hẹp trong khoảng một giờ, giống y như một phòng xông hơi. Jiheon bật điều hòa trước khi khởi động xe và nói.
"Em đừng để bị khích tướng. Ai biết được họ sẽ khiêu khích em như nào cho đến khi giải đấu kết thúc, em định đối phó với từng người một sao?"
"Cứ để họ khiêu khích, em không quan tâm."
"Nói chung là đừng mâu thuẫn với ai."
Jaekyung không trả lời, chỉ thô bạo thắt dây an toàn. Jiheon nhìn cậu rồi cũng thắt dây và nói: "Đấy, tố hơn rồi."
"Anh tin là em có thể làm được. Dù Noah có nói gì trước khi trận đấu bắt đầu thì cũng đừng để nó ảnh hưởng đến."
"Em sẽ không tin."
"Ừ. Nếu cậu ta nói rằng đã ngủ với anh, đó là nói dối, đừng tin."
Lúc Jiheon đang khởi động xe thì Jaekyung không trả lời. Ngay khi xe lăn bánh, cậu lặng lẽ hỏi.
"Anh sẽ không ngủ với cậu ta đấy chứ?"
"Anh đã bảo là không rồi mà!"
"Cái thằng này." Jiheon cười và giả vờ nắm lấy cổ áo Jaekyung.
"Tại sao anh phải ngủ với cậu ta? Sao em lại nghĩ anh như vậy chứ?"
"Em không biết nữa. Anh vốn là người khó hiểu mà."
Jaekyung bực bội nói.
"Cậu bị trách nhiệm quá mức theo một cách rất kỳ lạ."
"Gì cơ? Làm gì có chuyện đó."
"Anh có thể vô trách nhiệm đến mức anh mà thứ hai thì không ai đứng nhất."
Jiheon quay đầu lại, kiểm tra không gian phía sau xe và nói.
"Mấy thứ như trách nhiệm cách anh xa lắm."
Jaekyung không trả lời. Cậu chỉ nhìn Jiheon đang vật lộn để lùi xe, trong khi khuỷu tay đặt bên cửa sổ.
Khi Jiheon cuối cùng cũng lùi xe thành công sau nhiều lần thử, cậu mới lên tiếng.
"Tại sao anh rộng lượng với người khác như vậy, nhưng lại khắt khe với chính mình?"
"Sao cơ? Anh đối xử với bản thân thế nào?"
"Anh đánh giá bản thân quá thấp."
Jaekyung không do dự nói.
"Một người vô trách nhiệm sẽ không ký giấy cam kết chịu lỗ để cứu công ty đâu. Họ sẵn sàng bỏ công ty mà đi."
"Này, cái giấy cam kết đó là do em bảo anh ký đấy... Trên đời này ai lại nói những lời chính trực như vậy?"
Jiheon ngạc nhiên trách móc, nhưng Jaekyung giả vờ không nghe thấy và tiếp tục nói.
"Và anh sẽ không cố tình tham gia các lớp phục hồi chức năng và trị liệu thủ công chỉ để vào được công ty thể thao. Có chăng thì anh cũng sẽ chỉ định đứng giữa và thuyết phục hai bên nhằm kiếm hoa hồng thôi."
Jiheon thực sự ngạc nhiên. Vì đây là điều anh chưa từng nghĩ đến.
"Chỉ... chỉ để nâng cao trình độ của anh thôi."
Jiheon lúng túng trả lời. Để che giấu sự bối rối của mình, anh kiểm tra vị trí Sân vận động tổng hợp Incheon trên hệ thống định vị, dù nó đã hiện rõ trước mặt.
"Dù sao thì nếu phải kiếm chứng chỉ, tham gia mấy lớp học vô dụng đó là tốt nhất."
Theo hệ thống định vị, chỉ mất chưa đầy 5 phút để đến sân vận động, nghĩa là khoảng cách thực tế chỉ có hơn 3 phút. Đi bộ có lẽ còn nhanh hơn.
"Dù sao thì, điều này không liên quan đến trách nhiệm."
Jiheon nói sau khi hoàn toàn ra khỏi bãi đậu xe.
"Bỏ qua tất cả và nghĩ một cách hợp lý xem. Tại sao em lại nghĩ rằng anh sẽ ngủ với người khác vì em chứ? Anh không phải là người có tinh thần hy sinh như vậy đâu."
"......"
"Ôi, lại nữa à!"
Jiheon đập tay vào vô lăng và hét lên. Nếu không phải đang lái xe, có lẽ anh đã đập đầu vào vô lăng.
"Này, anh đã nói đến mức này rồi, đủ chưa? Mức này đã đủ để em yên tâm chưa?"
Jaekyung thở dài và vuốt tóc.
"Không, em yên tâm rồi."
"Vậy thì?"
"Anh nhất định phải nói như vậy sao? 'Em là cái gì mà anh phải làm thế này thế kia' ấy?"
Ôi trời... Thật là...
Jiheon suýt nữa đã chửi thề.
May mắn thay, anh kìm nén được bằng một sức mạnh siêu nhiên và nói.
"Được rồi. Anh sẽ sửa lại."
Jiheon hít một hơi thật sâu, rồi nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Anh tin em nên anh sẽ không ngủ với người khác. Dù anh không làm vậy, huy chương vàng chắc chắn vẫn sẽ thuộc về em. Vì anh biết em sẽ làm tốt, dù Noah hay bất kỳ ai có dùng thủ đoạn gì, anh cũng sẽ không bị lung lay. Okay?"
"Okay."
Jaekyung cuối cùng cũng gật đầu. Trông biểu cảm, có vẻ lần này cậu khá hài lòng.
"Này, em đúng là không đùa được đâu."
Jiheon vừa nói vừa cười. Có lẽ vì quá vô lý nên anh chỉ còn cách mỉm cười.
Chưa bao lâu, họ đã đến sân vận động tổng hợp. Jiheon đỗ xe ở bãi đậu xe dành cho nhân viên phía sau tòa nhà bể bơi thay vì bãi đậu xe ngầm.
"Nếu không phải hai ngày sau là giải đấu, em đã bị anh đánh rồi."
Khi tắt động cơ, Jaekyung vừa tháo dây an toàn vừa nói.
"Vậy vì bây giờ là hai ngày trước giải đấu nên anh sẽ tha cho em à?"
"Đương nhiên."
"Vậy em phải nói hết những gì em muốn ngay bây giờ thôi."
"Đừng làm vậy."
Jiheon nhanh chóng nói rồi bước ra khỏi xe. Jaekyung bước ra từ ghế phụ và nói.
"Anh, em thích anh. Hẹn hò với em nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro