Chap 6: Cậu ta định dính líu tới anh

Trưa thứ bảy, Jiheon theo thói quen hàng ngày: đỗ xe trước cửa khách sạn và đợi Jaekyung.

Khoảng hơn mười hai giờ, Jaekyung ra khỏi khách sạn. Cậu mở cửa ghế sau rồi ném chiếc túi thể thao vào và đóng cửa lại. Sau đó, cậu bước vào ghế phụ như một loại bản năng.

"Hôm nay em thế nào?"

Thay vì trả lời, Jaekyung chỉ nhún vai tỏ vẻ mọi thứ đều không tệ. Mà nếu cậu nói không tệ, vậy có nghĩa là tình trạng của cậu rất tốt.

Tình trạng của Jaekyung vẫn luôn ổn trong vài ngày qua. Ổn đến mức anh có thể chắc chắn rằng những chỉ số axit lactic điên rồ đó đều là dối trá.

''......Giờ nghĩ lại, anh thực sự không hiểu tại sao mình lại bị lừa bởi lời nói dối như vậy. Không phải 8 hay 9, mà là 11,7 mmol đó."

Anh bật cười trước tình huống nực cười đó. Nhưng Jaekyung lại vừa thắt dây an toàn vừa nói.

"Anh ơi, trông anh bình tĩnh hơn em mong đợi."

Trước lời khen của Jaekyung, Jiheon chuyển hướng đến làng vận động viên ở Incheon và hỏi:

"Bình tĩnh hơn em mong đợi? Có chuyện gì với anh à?"

"Cuộc thi sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa, và anh có một việc phải giải quyết với em ngay khi nó kết thúc. Thế nên em nghĩ anh sẽ lo lắng."

"Anh phải lo lắng về điều gì?"

Jiheon xen vào, giọng điệu như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát.

"Anh biết rồi, được chưa? Có phải em định nói 'hãy kết thúc cuộc thi này luôn đi' không?"

Jaekyung mỉm cười "ừm" rồi tựa tay vào khung cửa sổ.

"Anh không định bỏ chạy ngay sau khi cuộc thi kết thúc chứ? Anh muốn làm gì sau đó?"

"Cái gì? Bây giờ em còn học được cả cách đọc suy nghĩ rồi à?"

Jiheon giả vờ đùa, nhưng thực ra anh đang rất ngạc nhiên. Anh ngạc nhiên đến mức tim đập thình thịch.

Nhìn thấy biểu cảm của Jiheon, Jaekyung tỏ vẻ khó hiểu, rồi quay ra cửa sổ và nói:

"Em nghĩ bây giờ em có thể viết cả một bài luận về anh."

"Được rồi, bỏ qua đi."

Jiheon nhẹ nhàng nói rồi khởi động xe.

Một tiếng rưỡi sau khi rời khỏi khách sạn, xe đến Incheon. Nhà nghỉ của làng vận động viên nằm gần hồ bơi của Nhà thi đấu đa năng Incheon, địa điểm chính của sự kiện.

"Em có muốn đi bơi không? Hay chúng ta ăn trưa trước nhé?"

Jiheon đang thảo luận về lịch trình sắp tới sau khi để hành lý ở phòng khách sạn được chỉ định cho Jaekyung thì đột nhiên họ bị tiếng gõ cửa gián đoạn. Trước khi Jiheon kịp nói xin mời, cánh cửa bật mở và một người đàn ông to lớn xông vào.

"Hey, Jaekyung!"

Không ai khác chính là Noah Kenny, gọi tên Jaekyung bằng cách phát âm rất tự nhiên. Nhìn mái tóc vàng óng, làn da rám nắng và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Noah, Jiheon nhớ lại điều mà Trợ lý Nam đã từng nói trước đó.

'Hầy, anh chàng đó thật sự không đùa được đâu... Ai cũng biết cậu ta là một Alpha người Úc.'

"Cậu nên báo trước cho tôi lúc nào cậu tới đây chứ!"

Alpha người Úc cao lớn sải bước vào phòng và đi thẳng đến chỗ Jaekyung đang ngồi trên giường. Cậu ta vòng tay qua vai Jaekyung, nhưng sau đó lại đùa giỡn bóp cổ cậu, hỏi tại sao cậu đến muộn như vậy.

"Tôi thích thế."

Jaekyung thản nhiên nói ngay cả khi bị bóp cổ. Sau đó, cậu hỏi Noah đội của cậu ta đến từ khi nào.

"Chúng tôi đến đây vào thứ Hai!"

Noah kêu lên, sau đó mới chú ý tới Jiheon đang đứng cạnh giường, lẩm bẩm: "Ai vậy?"

Jiheon lấy danh thiếp của mình ra và đưa cho Noah.

"Tôi là Jeong Jiheon. Lần này tôi đảm nhiệm vai trò là người đại diện của vận động viên Kwon Jaekyung."

Khi Jiheon chào cậu ta bằng tiếng Anh, Noah đáp lại bằng một tiếng "Ồ" và nhận danh thiếp. Cậu ta liếc nhìn tấm danh thiếp rồi nhìn mặt Jiheon. Đột nhiên, mắt cậu ta mở to và thốt lên:

"Berlin!"

Noah hét lớn đến nỗi Jiheon giật mình và vô thức hỏi: "Cái gì?" bằng tiếng Hàn.

"Giải vô địch FINA ở Berlin, phải không? Năm 2013?"

Noah nói mà không kịp thở, trước khi Jiheon trả lời, cậu ta đã cảm thán, "Whoa! Wow!"

Sau đó, cậu ta nhìn Jaekyung với một nụ cười đầy ẩn ý. Khi thấy Jaekyung không có phản ứng gì và vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, Noah cười thầm và nhìn lại tấm danh thiếp.

"Tôi biết rồi. Anh chính là chiến binh Berlin đó."

Noah lẩm bẩm một mình rồi bắt đầu gọi tên Jiheon bằng từng âm tiết một.

"Jeong Jiheon? Jeong Jiheon? Jiheon?"

Noah cố gắng gọi tên Jiheon bằng nhiều cách, rồi đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên và hỏi:

"Honey? Tôi có thể gọi anh là Honey không?"

Và không đợi Jiheon trả lời, cậu ta đã nói: "Được rồi! Vậy thì là Honey."

Chỉ trong ba phút gặp mặt, Jiheon đã nắm bắt được tính cách của cậu Alpha Úc to lớn trước mặt anh: vui vẻ, hòa đồng, nói nhiều, ồn ào và gây mất tập trung. Cậu ta là hình mẫu hoàn hảo của một Alpha Úc.

Với sự tham gia của Noah, lịch trình tiếp theo đã được lựa chọn. Vì Noah (nói rằng cậu ta) đã không ăn gì để chờ Jaekyung, nên họ quyết định cùng nhau đi ăn trưa.

Noah thậm chí còn chủ động quyết định ăn gì. Cậu ta nói rằng mình nhớ thịt bò bít tết và thịt nướng sau một tuần chỉ ăn đồ Hàn Quốc, vì vậy Jiheon đã đưa họ đến một nhà hàng gia đình gần làng vận động viên.

Với hai vận động viên bơi lội trên bàn, lượng thức ăn được tiêu thụ là vô cùng lớn. Hơn nữa, Noah còn vừa mới hoàn thành buổi tập luyện buổi sáng của mình. Bốn đĩa bít tết, hai bát salad, các món khai vị và các món ăn kèm. Chỉ mới lên nửa số thức ăn mà đã không còn đủ chỗ trên bàn. Thế là, họ cứ ăn, ăn, ăn, dọn đĩa trống và đặt một đĩa mới vào chỗ đó.

Cho dù có liên tục ăn, cuộc trò chuyện vẫn diễn ra trôi chảy, chủ yếu là Noah nói và thỉnh thoảng Jiheon tham gia vài câu.

Jaekyung hầu như không có phản ứng. Thỉnh thoảng cậu cười khẩy với kiểu nói chuyện của Noah rồi lại tập trung vào việc ăn. Quan sát sự tương tác của hai người, Jiheon đã hiểu tại sao họ lại là bạn. Mặc dù Jaekyung tương đối im lặng, nhưng sự nhiệt tình và tiếng nói chuyện của Noah không hề bị ảnh hưởng.

Ngạc nhiên là Jiheon theo kịp cuộc trò chuyện khá lưu loát. Sáu tháng đào tạo ngôn ngữ của anh đã có giá trị...... hoặc có lẽ là vì Noah thường sử dụng các câu từ đơn giản và dễ dùng. Jiheon hiểu hoàn toàn ngay cả khi chúng là những từ ngữ được liên kết lỏng lẻo.

Noah hẳn đã được rèn luyện kỹ năng này thông qua việc giao tiếp với các vận động viên không nói tiếng Anh trong các cuộc thi quốc tế.

Cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh những kỷ niệm của Noah - cụ thể là hồi tưởng về trải nghiệm của cậu ta và Jaekyung khi tập luyện ở Úc. Họ tập với các huấn luyện viên khác nhau tại Trung tâm thể thao dưới nước Victoria ở Melbourne, nhưng vì các huấn luyện viên thân thiết nên họ thường tập luyện cùng nhau.

"Trung tâm thể thao dưới nước Victoria có một hồ bơi trên sân thượng. Về mặt kỹ thuật, hồ bơi này dành cho trẻ em, nhưng lại vô cùng hoàn hảo cho một kỳ nghỉ."

"Tôi biết. Mái nhà có thể đóng mở."

Nghe lời Jiheon nói, Noah mở to mắt.

"Làm sao anh biết được điều đó?"

Jiheon vừa nói vừa thưởng thức món bít tết medium rare (tái chín) mà Noah yêu thích.

"Tôi đã từng đến đó."

Melbourne là điểm đến đầu tiên cho chuyến tập huấn ở nước ngoài của anh sau khi được chọn làm thành viên đội tuyển quốc gia hồi còn học trung học.

"Tôi đã tập luyện cùng đội tuyển quốc gia Úc khoảng một tháng, theo hệ thống của họ."

Cả khi đó và bây giờ, Úc vẫn luôn là quốc gia bơi lội giỏi nhất thế giới, sánh ngang với Hoa Kỳ. Mặc dù chỉ kéo dài một tháng, Jiheon vẫn được tập luyện với đội tuyển tuyệt vời nhất, tiếp thu hệ thống tập luyện của họ.

Đến cuối đợt tập luyện ngoài mùa giải, tất cả các vận động viên Hàn Quốc đều cho thấy sự cải thiện đáng kể trong thành tích của mình. Bản thân Jiheon đã giành được huy chương tại Giải vô địch thế giới vào mùa thu năm đó và trở thành chủ đề nóng. Thành tích này đã tiếp thêm sinh lực cho toàn bộ cộng đồng bơi lội.

Liên đoàn có lẽ nhận ra hiệu quả của cách tiếp cận này, nên là họ đã đề xuất triển khai Hệ thống nuôi dưỡng, nhằm mục đích tập hợp những vận động viên bơi lội trẻ tuổi có kỹ năng và gửi họ đến Úc.

Năm đó, một số học sinh tiểu học có thành tích đặc biệt xuất sắc tại Giải vô địch thể thao thanh thiếu niên toàn quốc đã được lựa chọn và cử đi Úc trong kỳ nghỉ đông với lý do bồi dưỡng học sinh có năng khiếu. Kwon Jaekyung chính là một trong số đó.

"Ồ, tôi không biết chuyến đi đến Úc của Jaekyung lại là như vậy. Vậy thì, nếu anh nghĩ thế thì lý do tôi kết bạn với cậu ấy là vì anh, honey."

Noah mỉm cười nhìn Jaekyung ngồi bên kia bàn.

"Tránh xa mấy chuyện này ra."

Jaekyung xen vào, lời cậu nói sắc như dao. Noah lè lưỡi trêu chọc sự lạnh lùng của Jaekyung.

"Cậu là bạn và cũng là đối thủ của tôi, thành tích hiện tại của cậu là nhờ tôi. Cậu không nhận ra điều đó à?"

"Không."

Jaekyung thẳng thừng đáp trả. Vừa ăn khoai tây chiên bên cạnh miếng bít tết, cậu vừa nói thêm:

"Tất cả là nhờ anh Jiheon mà thành tích của tôi mới tốt như thế."

"Ê, chuyện này liên quan gì đến anh? Đừng có phóng đại vậy chứ."

Jiheon cười khúc khích, nhưng Jaekyung không cười. Thay vào đó, cậu dùng vẻ mặt nghiêm túc để trả lời.

"Đúng vậy. Là vì anh nên em mới đặt chân đến Úc và quyết định tiếp tục tập luyện ở đó."

"Không, khoan đã. Em không nhớ những gì em vừa nói với Noah à?"

Jiheon cạn lời, Jaekyung nheo mắt lại nghĩ ngợi.

"Em nói thế với Noah vì cậu ta muốn dính líu đến anh đấy."

Khi nghĩ lại về điều đó, Jaekyung lè lưỡi biểu thị sự khó chịu. Jiheon không thể không tự hỏi liệu Jaekyung có bị thiếu canxi không, nếu không sao cậu có thể trở nên cáu kỉnh chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt như này.

Nhưng nếu thế, Jaekyung sẽ lại tức giận, nên anh quyết định cho cậu thêm một miếng thịt bò, lượng canxi có khi hiệu quả hơn cả trăm lời nói.

"Đừng bận tâm đến điều đó. Ăn thêm một ít nữa đi."

Jiheon đưa nĩa cho Jaekyung. Anh cố tình cắt ngang bằng hành động này - và Jaekyung biết rõ điều đó nhưng cậu giả vờ không biết. Cậu bình tĩnh chấp nhận miếng thịt mà Jiheon đưa cho và cắn một miếng.

"Này, cầm nĩa trước khi ăn nhé."

Jiheon vô tình liếc về phía Noah đang ngồi đối diện, cậu ta nhanh chóng làm như không có chuyện gì xảy ra, đặt nĩa xuống.

"Honey, tôi nghĩ có thứ gì đó bị kẹt ở đây."

Noah nắm lấy cổ tay Jiheon, nhẹ nhàng vén tay áo sơ mi của anh lên, khi nhìn thấy miếng băng cá nhân ở trong cẳng tay Jiheon, cậu ta kêu lên: "Ồ!"

"Vậy là anh cố tình đặt nó ở đó."

Noah nhìn kỹ miếng băng trong suốt, Jiheon giật mình, thậm chí còn rụt tay lại.

"Có phải là cái đó không? Anh cho dụng cụ bôi vào phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro