005
Chuyển ngữ: Gray
//
01
Sau khi Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm ăn xong nồi lẩu, họ cùng đi về, xưa nay ít vận động mà hôm nay lại đi quá nhiều khiến chân Hạ Tuấn Lâm đau nhức vô cùng, giơ cờ trắng, chỉ muốn về với chăn nệm ấm áp.
Nghiêm Hạo Tường buồn cười, bảo cùng nhau về.
"Về nhà" thực sự là một từ khiến người ta hạnh phúc. Nó cho thấy Hạ Tuấn Lâm đã coi ngôi nhà đó là nhà của họ trong tiềm thức, điều này rất tốt.
Về đến nhà cũng đã tám, chín giờ, sau khi Hạ Tuấn Lâm tắm xong, định nằm trong phòng khách xem TV thì bên ngoài đột nhiên có sấm chớp, một lúc sau thì trời đổ mưa. Hạ Tuấn Lâm co rút người lại, hoảng sợ.
Có một tia chớp, tiếp theo là một tiếng sấm lớn.
Hạ Tuấn Lâm không chuẩn bị trước để bịt tai lại, bất ngờ bị giật mình, rùng mình, cảm giác bối rối ngày càng mạnh.
Nghiêm Hạo Tường từ phòng tắm đi ra, trên người vẫn còn nồng nặc mùi thuốc lá, anh bước tới gần, nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang nép mình trong chăn ở góc sô pha run rẩy, đáng yêu đến đáng thương, anh che giấu khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Không sao chứ?"
Mặt Hạ Tuấn Lâm tái mét, ngẩng đầu lên, lườm anh một cách yếu ớt, lắc đầu tự đắc.
Thật là xấu hổ, thật là xấu hổ mà.
Nghiêm Hạo Tường từ lâu đã biết Hạ Tuấn Lâm giống như một đứa trẻ, sợ sấm sét, lúc trước còn quan hệ yêu đương, khi có sấm sét, Hạ Tuấn Lâm đang cắt trái cây liền cắt rúng tay mình, run rẩy cùng những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Tối nay có thể là một thời điểm tốt.
Nghiêm Hạo Tường không nóng nảy chút nào, anh phải từ từ đợi, đợi con thỏ nhỏ cắn câu.
“Vậy thì anh đi đây."
Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc nhìn, thấy rằng anh đã thực sự đi rồi, nhưng thay vì ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, anh lại chạy đến phòng làm việc, cuộn một cuộn chăn bông, trải xuống đất rồi đi ngủ.
“Ngủ ngon.” Nghiêm Hạo Tường kéo chăn, cười với cậu.
Điều gì đang xảy ra với cảm giác tức giận đột ngột này? Hạ Tuấn Lâm tức giận đến mức muốn trợn mắt, miệng "không nói nên lời", xoay người trở về phòng ngủ, nghiêm mặt đóng cửa lại.
Mấy ngày trước còn gạ tình mình như vậy, nhưng bây giờ đã thờ ơ rồi, một khi nhiệt tình đã hết thì lại trở nên lạnh nhạt.
Hạ Tuấn Lâm ôm đầu gối, đắp chăn mỏng, vừa giận vừa sợ, ngoài trời vẫn ầm ầm, có tiếng kêu răng rắc, lắc lắc vài cái rồi chợt nhớ ai đó ôm.
Trời ơi, cậu tuyệt vọng nghĩ, nếu Nghiêm Hạo Tường ở đây thì thật tuyệt.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, cậu lại lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng ném nó ra khỏi đầu, vỗ trán, trầm giọng nói, mình sợ tới mức trở nên ngu ngốc, thật sự là muốn dựa dẫm vào người đó sao? không nên, không nên.
Nhưng không ngủ được! Đeo tai nghe cũng vô dụng, tiếng sấm vẫn còn nghe rõ ràng, lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra. Hạ Tuấn Lâm lo lắng đến mức nắm lấy chăn bông, không dám cử động.
"Lâm Lâm? Em ngủ chưa?"
Hạ Tuấn Lâm thở ra, nhặt cái gối lên ném vào người anh, tại sao anh lại tấn công bất ngờ? Tại sao lại đột nhiên vào phòng của mình?
“Nửa đêm sao không ngủ?” Giọng điệu của cậu không tốt lắm, dù sao mất ngủ cũng không tốt, có thể tưởng tượng ngày mai đôi mắt hạnh nhân này sẽ biết thành gấu trúc mất thôi.
“Nằm với em.” Giọng nói trầm ấm của Nghiêm Hạo Tường vang lên, Hạ Tuấn Lâm sửng sốt một lúc, tránh sang một bên nhường chỗ cho anh.
“Sợ à?” Nghiêm Hạo Tường nhấc chăn, nằm xuống, quay sang đối mặt với cậu.
Anh nói nhẹ nhàng, trầm ngâm nhưng cũng mang theo sự lo lắng, Hạ Tuấn Lâm giấu cằm trong chăn bông, lỗ tai nóng bừng, cậu không muốn thừa nhận nên nhất quyết không chịu đáp trả.
Tiếng sấm lại vang lên, Hạ Tuấn Lâm chấn động, vô thức nhích gần lại vòng tay của người bên cạnh.
Hừm, em ấy thực sự sợ hãi, không thể không thành công được.
"Chỉ cần em sợ hãi thì nói ra, anh sẽ ôm chặt lấy em. Giống như trước đây."
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười, chút kiêu ngạo kia không chút nào che giấu, lộ ra, vòng tay thật chặt, nhưng thực sự an toàn, ít nhất, so với một mình ở trên giường vẫn tốt hơn nhiều.
Vòng tay của anh ấy thật ấm áp và an toàn, giống như trước đây. Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cảm thấy hơi mệt, giả bộ nhắm mắt lại.
“Anh từng lấy tay che lỗ tai cho tôi.” Hạ Tuấn Lâm bĩu môi có chút bất mãn, lại đột nhiên phản ứng lại một chuyện rất quan trọng, không phải đang giả bộ mất trí nhớ sao? Làm thế nào lại lỡ miệng? Hãy suy nghĩ kỹ lại xem, mình đã cư xử những gì, mình đã nói và làm trong những ngày qua chưa?
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười trầm thấp bên tai cậu, nhẹ nhàng cào xé trái tim cậu như mèo vuốt. Trong giây tiếp theo, tai của Hạ Tuấn Lâm đã bị lòng bàn tay che lại, điều này thật giống, giống như lúc trước.
Nghiêm Hạo Tường, anh ấy không để ý vừa rồi sao? Hay là ...
Anh ấy đã biết điều đó từ rất lâu rồi.
Hạ Tuấn Lâm nắm chặt chăn bông, miễn cưỡng không nghĩ đến điều đó, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ yên bình trong mùi thuốc lá.
Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của cậu. Khuôn mặt này khiến anh nhớ nhung ngày đêm, một khuôn mặt khiến anh muốn yêu nhưng không thể yêu, Hạ Tuấn Lâm, anh thực sự rất nhớ em.
"Em sẽ quay lại với anh, phải không?"
Anh nói rất nhẹ, với giọng nói mà chỉ một người có thể nghe thấy.
"Về phần những người cản trở chúng ta, anh sẽ lo liệu."
02
"Nghiêm Hạo Tường! Công ty yêu cầu chúng ta hát một bài hát chủ đề cho một bộ phim truyền hình." Hạ Tuấn Lâm cầm di động, hét lên với ai đó.
"Trời ạ, đó còn là bộ phim của Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên nữa chứ!" Hạ Tuấn Lâm quá phấn khích đến mức hét lên, nắm lấy tay áo của Nghiêm Hạo Tường, kéo nó xuống.
“Ừm, hiểu rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu làm việc?” Nghiêm Hạo Tường bất lực nhìn cậu rồi gật đầu.
Hạ Tuấn Lâm xua tay, đút điện thoại vào túi: "Hôm nay chúng ta cùng đoàn phim đi thăm ban thử xem, vừa để giao lưu với đạo diễn và các diễn viên, vừa lấy cảm hứng sáng tác."
"Được rồi. Nghe em hết."
“Vậy anh mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta đi, tôi nói chuyện với Hiên Hiên.” Hạ Tuấn Lâm vui đến mức khóe miệng nhếch lên, lấy di động ra gửi tin nhắn.
Khóe miệng Nghiêm Hạo Tường cứng lại, không khỏi bật cười, cái tên được Lâm Lâm gọi ngọt ngào “Hiên Hiên” khiến anh cảm thấy mất mát, thân phận của anh hiện tại cũng không tiện hỏi nên đành phải nói tránh nói giảm.:
"Lâm Lâm, “Hiên Hiên” em vừa gọi đó có phải là omega không?"
Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh biết?"
Nghiêm Hạo Tường thả lỏng người, cười nói: "Đoán, anh đoán là vậy."
"..." Hạ Tuấn Lâm không nói nên lời.
03
"Em ấy không thích em..."
"Em ấy không rung động gì cả..."
Tống Á Hiên đã gửi nhiều voice chat cho anh trai của mình, khi nhấp vào để nghe nó, tất cả đều giọng buồn rầu, nghe như giọng một con mèo con.
Cách đó không xa, Lưu Diệu Văn đang quay phim, Trần Chính Nghiêu chạy lại ôm lấy Lưu Diệu Văn, nhìn mà đau cả răng, Tống Á Hiên quay lưng lại, đặt điện thoại xuống đọc kịch bản.
Sáng nay khi anh dậy, Lưu Diệu Văn làm như giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ôn nhu, ân cần và điềm đạm, chăm sóc người khác rất tốt, tuy nhiên Lưu Diệu Văn chưa bao giờ đề cập đến chuyện đánh dấu. Tống Á Hiên cảm thấy hơi nản lòng. Anh không biết cậu không thích pheromone của mình, mùi vị, hay ... Cậu không thích bản thân anh.
Anh ôm má, đôi mắt rũ xuống thất vọng, thở dài.
"Haizz......"
Sau khi quay một cảnh ở đó, Trần Chính Nghiêu đi về phía Tống Á Hiên, đứng trước mặt anh.
"……Cậu đang làm gì thế?"
Người phụ nữ đóng cửa rầm rầm, Tống Á Hiên xoa xoa cổ tay, đứng đối diện với cô, khí thế của anh không hề bị đàn áp, thậm chí anh còn cao hơn người phụ nữ nửa cái đầu.
“Lưu Diệu Văn, có phải anh ấy đang trong thời kỳ mẫn cảm không?” Trần Chính Nghiêu nở một nụ cười, đầy tự tin, với lối trang điểm tinh tế, nhưng một nếp nhăn nơi khóe mắt đã phá vỡ vẻ đẹp của cô.
“Còn cậu, cậu chưa bị đánh dấu sao?? "
“Hửm?” Trần Chính Nghiêu cười rạng rỡ, giống như một nữ phụ hung ác trong tiểu thuyết, thật kiêu ngạo.
Tống Á Hiên như bị đâm vào chỗ đau, nắm chặt tay, không muốn đánh phụ nữ, đành phải buông ra dùng sức nói: "Cô có ý gì?"
Trần Chính Nghiêu giả vờ che miệng, phong thái của phu nhân vẫn giữ được một chút, cô giả vờ ngạc nhiên: "Đương nhiên là chuyện của tôi. Tôi thích Lưu Diệu Văn, và cậu cũng thích Lưu Diệu Văn, phải không?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi thực sự chính xác.
Tống Á Hiên gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Đúng, thì sao?."
"Lúc đầu tôi không chắc lắm, nhưng bây giờ thì khẳng định. Vì Lưu Diệu Văn đang trong thời kỳ mẫn cảm nên anh ấy lại không đánh dấu cậu. Điều đó có nghĩa là anh ấy không thích cậu chút nào thậm chí không có hứng thú với cậu."
Trần Chính Nghiêu đi tới, dùng móng tay chọc vào vai Tống Á Hiên, sau đó đẩy ra, Tống Á Hiên cau mày vươn tay đẩy tay cô ta ra.
Anh dường như không thể bác bỏ, bởi vì những gì Trần Chính Nghiêu nói gần như là tất cả sự thật.
Trong lòng có chút buồn bực thất vọng, đối thủ đứng trước mặt nhưng không làm gì được, chỉ có thể đứng tại chỗ mặc cho cô nhận xét, lên giọng nói.
"Ai nói tôi không thích?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh, Lưu Diệu Văn đột nhiên xuất hiện bên cạnh, ôm anh vào lòng, nhìn về phía trước, khi nhìn về phía Trần Chính Nghiêu, trong mắt anh chỉ có sự thờ ơ và cảnh cáo.
Tống Á Hiên giật mạnh tay áo, muốn anh bớt nói, nếu không cuộc hôn nhân này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, dù sao ... Lưu Diệu Văn cũng là diễn viên hạng nhất, bị nhiều người nhìn chằm chằm nên anh không nỡ để Lưu Diệu Văn chịu chút uỷ khuất nào.
Lưu Diệu Văn đương nhiên biết chừng mực. Cậu cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt:
"Trần Chính Nghiêu, tôi nghĩ tôi đã nói với cô rồi, tôi không thích cô, dù có ra sao cũng không thể, hiểu không?"
Trần Chính Nghiêu nắm chặt tay, móng tay dài gần như ghim chặt vào da thịt, cô miễn cưỡng nở nụ cười, trừng mắt nhìn Tống Á Hiên rồi xoay người rời đi.
Tống Á Hiên đắc thắng đáp lại cô bằng một nụ cười, như muốn nói: Nhìn xem, đây là tiên sinh của tôi, không nên đánh chủ lên.
Sau khi đối xử với người ngoài, đã đến lúc giải quyết vấn đề giữa hai người.
Tống Á Hiên đưa hai tay về phía trước, muốn nói gì đó nhưng không biết nói thế nào, bị vướng víu đến mức bối rối, Lưu Diệu Văn liền phá vỡ im lặng, gục mặt vào vai anh, nói một cách nghiêm túc:
"Những gì em vừa nói là sự thật. Em thích anh, Tống Á Hiên."
"Vậy thì tại sao em lại không ..."
"Hửm? Anh cho rằng em không muốn sao? Em chỉ là, không muốn ép buộc anh, không biết anh thật sự muốn làm chuyện đó không, em cũng không biết, anh thích em hay chỉ vì danh nghĩa mà thôi." Khuôn mặt Lưu Diệu Văn đỏ bừng, từng lời từng chữ đều được gửi gắm từ trái tim.
Tống Á Hiên ôm lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Anh muốn, anh thích em, và may mắn em cũng đã thích anh rồi."
Sự buồn bã ngắn hạn đã được giải quyết, sự hiểu lầm nhỏ cũng được hoá giải.
Tống Á Hiên đã đi trước cậu một bước, dũng cảm hơn cậu một chút. Tống Á Hiên nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi Lưu Diệu Văn một cái thoáng qua giống như một cơn gió lướt qua.
Nhưng đủ ngọt ngào.
04
"Hiên nhi, Hiên Hiên, anh mày đến rồi đâyyyy!!"
Khi Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đến đoàn phim, Tống Á Hiên còn đang quay phim, nhưng Lưu Diệu Văn thì nghỉ ngơi. Hạ Tuấn Lâm đã xem ảnh và nghe Tống Á Hiên nói, nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là đối tác kết hôn của Tống Á Hiên, với nụ cười trên môi. Kéo tay áo của Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm nói, "Anh có phải là Lưu Diệu Văn không? Xin chào, xin chào, tôi là Hạ Tuấn Lâm, tôi đến thăm Tống Á Hiên."
"Chào."
Nghiêm Hạo Tường mang theo một gói quà lớn, sắc mặt tối sầm lại, Hạ Tuấn Lâm đang kéo tay kéo chân với những người đàn ông khác trước mắt, nói thế nào mà không khó chịu cho được, nhưng anh không có tư cách, chỉ có thể giữ sự khó chịu trong lòng, bóp lấy túi quà, Nghiêm Hạo Tường mỉm cười lịch sự ở khóe miệng.
"Xin chào, tôi là Nghiêm Hạo Tường. Rất vui được gặp."
Lưu Diệu Văn có chút bối rối, biểu cảm như thế nào giống như nghiến răng mà chào hỏi? Cậu thực sự không thể nghe thấy một sự vui vẻ nào cả ...
Hạ Tuấn Lâm đánh Nghiêm Hạo Tường một cách nhẹ, Nghiêm Hạo Tường ngay lập tức chuyển những gì có trong tay cho Lưu Diệu Văn.
“Cảm ơn.” Lưu Diệu Văn nhận lấy, đặt nó sang một bên.
"Khi nào Hiên Hiên quay xong? Tôi nhớ cậu ấy." Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào bóng dáng, thở dài.
Lưu Diệu Văn cũng nhìn bóng dáng đó, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: "Sắp rồi."
Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nhắc nhở: "Đừng quên mục đích đến thăm."
"……Biết rồi."
05
Sau khi Tống Á Hiên quay xong phân đoạn, anh nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang mỉm cười vẫy tay với mình, Tống Á Hiên cũng cười đáp lại, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm nhỏ, cuối cùng tên nhóc thúi đó cũng đến thăm ban, sao mà không vui cho được??
Anh kéo Hạ Tuấn Lâm vào phòng nghỉ ngơi, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường đi theo sau, sau một cuộc trò chuyện, cả hai biết được mối quan hệ của nhau, họ nhanh chóng mất đi ác cảm ban rồi. Vì không phải là đối thủ của nhau nên họ đồng ý làm trợ thủ.
Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường nhìn nhau, mỉm cười. Và hai con thỏ trắng nhỏ không biết gì bước vào phòng khách, chụm tay vào nhau.
Sau khi giới thiệu, lần đầu tiên bốn người làm quen với nhau, các chàng trai nói chuyện và làm quen với nhau nhanh chóng, Hạ Tuấn Lâm hỏi một số câu hỏi về bộ phim truyền hình và nhận được câu trả lời như ý.
Nghiêm Hạo Tường thì cẩn thận ghi chép lại.
Lưu Diệu Văn đột nhiên đứng dậy, nói rằng cậy muốn đi uống một chút nước bên ngoài, Nghiêm Hạo Tường cùng theo ra khỏi phòng, nói rằng anh cũng có chút khát.
Sau khi hai vị alpha đi ra ngoài, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng tiến đến gần Tống Á Hiên, cười hỏi anh: "Cậu ta thế nào? Nhỏ hơn mày gần 2 tuổi mà, có đối tốt với mày không? Hiên Hiên có thích cậu ta không? Sống tốt chứ?"
Tống Á Hiên đang định trả lời, nhưng lại bị câu nói vừa rồi làm cho nghẹn ngào, đỏ mặt, siết chặt tay Hạ Tuấn Lâm.
"Không thể nói cụ thể được."
“Cuối cùng tiến triển tới đường nào rồi hả??” Hạ Tuấn Lâm cúi người muốn trêu chọc anh.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, hai người chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Lưu Diệu Văn cùng ánh mắt ghen tị của Nghiêm Hạo Tường.
"Uh ... chúng tôi chỉ đang ... đùa giỡn thôi."
Nghiêm Hạo Tường không thể nhịn được cười khi Hạ Tuấn Lâm đang muốn che đậy điều gì đó, nhưng anh đã kìm lại, giả vờ có chút không vui.
“Chỉ đó đùa day thôi chứ không có gì cả, thật đấy!” Tống Á Hiên vô tội nhìn Lưu Diệu Văn, giơ ba ngón tay thề thốt.
"Hừ, dù sao ai cũng biết, tiên sinh của anh chỉ duy nhất là em."
//
- TBC
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro