3

Trái tim Wonyoung hẫng nhịp khi em nghe thấy tiếng gõ cửa đột ngột. Em nhanh chóng đi kiểm tra CCTV camera mà em đã lắp kể từ vụ việc ở cửa hàng tiện lợi - một biện pháp phòng ngừa mà Yujin dễ dàng tin tưởng, nghĩ rằng Wonyoung chỉ muốn cảm thấy an toàn hơn.

Những gì em nhìn thấy trên màn hình khiến em sốc: Minji, đứng ở cửa nhà em, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Tâm trí Wonyoung chạy đua khi em mở cửa, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Minji?" Wonyoung chào, giả vờ ngạc nhiên. "Sao cậu lại đến đây thế?"

Minji không lãng phí một giây nào. Cậu nhét một tập tài liệu vào tay Wonyoung, ánh mắt nhìn em với cảm xúc mãnh liệt khiến bụng Wonyoung quặn lại. "Cô là ai và đã làm gì Yang Sewan?"

Trái tim Wonyoung đập thình thịch, nhưng bề ngoài, em vẫn giữ được bình tĩnh. "Minji," em bắt đầu với chút mỉa mai trong giọng nói. "Nếu cậu có thời gian để đào sâu vào quá khứ của tôi, thì cậu nên tìm ra lý do tại sao tôi lấy cắp tên của Sewan."

Ánh mắt của Minji đầy nghi ngờ và tò mò. Cậu có linh cảm nhưng không hoàn toàn chắc chắn. Vẫn còn nhiều lỗ hổng trong các tập tin mà cậu đã cố khám phá.

“Tên thật cô là Zhang Victoria phải không?”

Wonyoung nhếch mép, sự chế nhạo của em nhỏ giọt khi trả lời, "Bingo! Nếu cậu đã biết, sao lại phải bận tâm đến đây?" Tâm trí em đang quay cuồng. Tại sao Minji đến đây với em? Một mình? Sao lại hỏi những câu đó khi cậu ta có thể triệu tập toàn bộ lực lượng cảnh sát đến nhà em? Nếu cậu ta nói với Yujin, chị ấy sẽ đến đây cùng nhưng cậu ta đã không làm vậy, vậy mục đích của cậu ta là gì?

“Tôi sẽ kể cho Yujin nghe chuyện này,” Minji nói, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu do dự nào trong mắt Wonyoung.

Wonyoung thậm chí không hề nao núng. "Cứ làm đi," em bình tĩnh đáp.

Minji sửng sốt: “Vậy nếu Yujin phát hiện ra thì cô sẽ làm gì?”

Ánh mắt Wonyoung kiên định. "Chia tay với chị ấy và rời khỏi thị trấn."

Sự thẳng thắn trong câu trả lời của em khiến Minji nhất thời không nói nên lời. Cậu đã mong đợi sự phản kháng, lời bào chữa, bất cứ điều gì ngoại trừ sự lạnh lùng, tính toán của người phụ nữ trước mặt mình. Cậu quan sát Wonyoung, cố gắng hiểu người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Người mà Yujin đang yêu. Tâm trí cậu chạy đua. Cậu hiểu Yujin hơn bất kỳ ai. Yujin, người luôn say mê với công việc của mình, cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc và hài lòng trong mối quan hệ của cô với Wonyoung. Cậu chưa bao giờ thấy Yujin hạnh phúc như thế này trước đây. 

“Nói cho tôi biết tại sao tôi không nên nói với Yujin. Tại sao cô lại đổi tên? Cô là ai? Mục đích của cô là gì? Cô có liên quan đến những cái chết đó không?”

“Tôi đổi tên để sống sót. Nếu không thì giờ tôi đã chết rồi,” Wonyoung bắt đầu.

-
Trái tim Minji tan vỡ khi nghe xong câu chuyện của Wonyoung. Cậu có thể cảm nhận được sức nặng của quá khứ Wonyoung đè lên mình. Cậu biết nỗi đau của việc trở thành nạn nhân, bị thất vọng bởi hệ thống lẽ ra phải bảo vệ bạn. Một giọt nước mắt lăn dài trên má khi lắng nghe chuyện của Wonyoung, cậu cảm thấy quá khứ đè nặng lên mình. 

“Chúng ta cứ làm việc của mình đi, Wonyoung. Yujin giỏi lắm, rồi chị ấy sẽ hiểu thôi.”

“Được, cậu có định nói với chị ấy không?”

“Tôi không biết. Nếu cậu lên cơn tâm thần và làm hại Yujin hoặc bất kỳ người vô tội nào thì sao?”

Ánh mắt Wonyoung đanh lại. "Tôi sẽ không bao giờ làm hại Yujin."

Minji khoanh tay, vẻ mặt hoài nghi. "Tôi không tin cậu. Cậu có quyến rũ chị ấy không? Cậu đang lợi dụng chị ấy để thoát thân sao? Nghiên cứu bằng chứng chúng tôi có? Đảm bảo rằng cậu đi trước chúng tôi một bước?"

“Không, tôi không. Người theo đuổi tôi là Yujin, tự cậu ấy hỏi chị ấy đi. Tôi chưa bao giờ hỏi Yujin về công việc của chị ấy.” 

“Cậu không nên dính líu đến chị ấy, Wonyoung.”

Wonyoung không trả lời ngay. Em hít một hơi thật sâu, đôi mắt xa xăm như thể đang nhớ lại điều gì đó đau đớn. "Tôi sẽ hoàn thành những gì tôi đã bắt đầu," cuối cùng em nói. "Và tôi chưa bao giờ mong đợi mình sẽ yêu ai đó trên con đường này."

“Những kẻ tâm thần và giết người hàng loạt không thể yêu nhau. Họ không có khả năng đó.”

Wonyoung nghiến chặt hàm. "Tôi không phải là kẻ tâm thần", em trả lời một cách chắc chắn. "Tùy cậu có muốn tố cáo tôi hay không. Nhưng tôi yêu Yujin. Đó là sự thật."

"Đôi tay chết tiệt của cậu dính đầy máu!"

Tiến lại gần hơn một bước, giọng nói của Wonyoung trầm thấp nhưng sâu sắc. "Tất cả những gã đàn ông mà tôi đã giết đều có tội. Tôi chưa bao giờ làm hại một người vô tội. Và cảnh sát thì tệ hại trong công việc của họ."

“Nếu cậu phạm sai lầm, tôi sẽ không ngần ngại hành động.”

“Tại sao cậu lại muốn giữ bí mật của tôi?”

Minji thở dài. "Bởi vì Jeonghun đã tấn công một người mà tôi rất thân thiết. Vụ án này là chuyện cá nhân của tôi," cậu bắt đầu. "Cảnh sát cũng đã làm tôi thất vọng. Hiện tại tôi ở với họ vì điều đó giúp họ bằng chuyên môn của tôi hoặc là vào tù. Tôi ghét những người đàn ông làm tổn thương phụ nữ, và tôi bất chấp những người cấp cao chọn cách ngu dốt và chơi trò chính trị."

Wonyoung chậm rãi gật đầu, xử lý lời nói của Minji. "Vậy là cậu hiểu tại sao tôi làm thế." Điều đó cũng giải thích tại sao cậu ghé em mà không đi thẳng tới Yujin.

Ánh mắt Minji lại đanh lại. "Tôi hiểu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chấp nhận. Một lần sơ suất, Wonyoung. Chỉ một lần thôi, và tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho Yujin."

“Tôi sẽ không bao giờ mắc lỗi.”

Minji quay người rời đi. "Chỉ cần đảm bảo rằng tôi không hối hận vì điều này, vì Yujin. Nhớ nhé, tôi đang theo dõi đấy."

-

Minji nắm chặt vô lăng trên đường về nhà. Minji muốn thử em, cố gắng làm rung chuyển khung bảo vệ của em để xem điều gì sẽ xảy ra. Thay vào đó, em đã được đáp lại bằng sự trung thực thô, một câu chuyện về sự sống còn và sự trả thù mà Minji không ngờ tới.

Wonyoung có nói thật không? Trực giác của Minji mách bảo là có, nhưng sự nghi ngờ vẫn gặm nhấm cậu. Để Wonyoung đi giống như sự liều lĩnh, một nguy hiểm. Nếu cậu mắc sai lầm khi tin tưởng em thì sao? Nếu cậu trở thành mục tiêu của Wonyoung thì sao? Minji lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ đang cuộn trào. Cậu đã nhìn thấy nỗi đau thực sự trong đôi mắt Wonyoung. Em dường như được thúc đẩy bởi một mục đích, chứ không phải sự lạnh lùng xa cách của kẻ tâm thần. Tuy nhiên, Minji không thể thoát khỏi nỗi sợ là cậu có thể trượt chân, rằng cậu có thể quay sang chống lại Yujin hoặc người khác.

Wonyoung định làm gì với Yujin? Liệu em có thực sự yêu Yujin hay đó chỉ là một sự ám ảnh quái đản?

-

Hyewon vừa ngồi xuống với tách cà phê thì nghe tiếng gõ cửa. Tim chị hẫng nhịp khi nhìn qua lỗ mắt mèo và thấy Yujin đang đứng cùng một người phụ nữ khác. Chị ấy không ngờ lại gặp Yujin sớm thế này, cô đang bắt kịp, và tạ ơn Chúa là Wonyoung không có ở đó.

Hít một hơi thật sâu, chị mở cửa và chào họ bằng một nụ cười miễn cưỡng. "Vâng?"

Yujin nghiêm túc nhìn xung quanh, "Chúng tôi có thể vào không, Hyewon-ssi? Chúng tôi là thám tử, bọn tôi chỉ hỏi một số câu thôi."

“Tôi có vấn đề gì sao?”

“Không, chúng tôi chỉ đến đây để hỏi một số câu về Jeonnam thôi.”

“Được, nhưng nói nhanh lên nhé. Tôi đang bận. Tôi không muốn nói về nơi đó.”

Khi bọn họ bước vào, đôi mắt Yujin quét khắp căn phòng, nhận ra cảm giác gọn gàng song thoải mái. Sự khập khiễng của Hyewon cũng không thoát khỏi chú ý của cô. Cô nhìn Hyewon lúng túng dẫn họ đến phòng khách, sự khập khiễng của chị ấy rõ rệt hơn theo mỗi bước chân, khiến cơ thể to lớn của chị trở nên khó khăn hơn.

"Chân cô bị thương thế nào vậy?" Yujin hỏi, cố gắng tỏ ra bình thường.

Hyewon xua tay để làm tan mối lo ngại bằng cử chỉ hờ hững. “Tai nạn xe hơi năm năm trước.”

Yujin gật đầu, mặc dù sự nghi ngờ của cô vẫn còn. Không đời nào Hyewon có thể là kẻ giết người, nhưng có điều gì đó ở chị ấy khiến cô nhận thấy không ổn. Linh cảm của cô luôn giúp mình khép lại các vụ án, một phần là kinh nghiệm, lý lẽ thường tình và khoa học, và cô không thể thoát khỏi cảm giác rằng Hyewon có liên quan bằng cách nào đó, ngay cả khi cô không thể giải thích rõ ràng.

"Chúng tôi biết cô là con gái của Gu Hyunmok, luật sư của Zhang Minho," Yujin bắt đầu một cách cẩn thận, quan sát phản ứng của Hyewon. "Và cô là bạn của các người con của ông ta, Victoria và Anna và cô đã chở họ đến bệnh viện."

Đôi mắt Hyewon tối sầm lại, chị nhìn đi chỗ khác, vị đắng tràn ngập trong miệng. "Sao cô lại quan tâm? Chuyện đó xảy ra lâu rồi mà. Tôi đã chứng kiến ​​hai người bạn thân nhất của mình chết." Bọn họ đã thận trọng về chủ đề này, nhưng bây giờ họ đang đi thẳng vào vùng nước u ám của quá khứ chị ấy. 

“Lúc đó điều tra có rất nhiều lỗ hổng, nhưng đều dẫn đến nhà họ Zhang và cái chết bí ẩn của họ. Chúng tôi đến đây để tìm ra sự thật.” Yujin giải thích.

“Và nó có ích gì? Đã không có chuyện gì xảy ra khi tôi nói chuyện với cảnh sát, tôi chắc chắn sẽ không có gì xảy ra bây giờ.”

“Cảnh sát có liên quan đến lúc đó là ai?”

Môi Hyewon cong lên thành nụ cười khinh bỉ. "Một thằng khốn nạn được gọi là Park Yuntaek."

Yuna bật cười, lắc đầu. Bọn họ biết Yuntaek là ai, một con chó săn tham nhũng của các chính trị gia và người giàu. Danh tiếng của gã trong sở cảnh sát rất tệ.

“Danh tiếng của tên đàn ông này đi trước hắn,” Yuna nói.

Biểu cảm của Hyewon cứng lại. “Chính xác. Gã chắc chắn đảm bảo không có gì lọt ra ngoài, bảo vệ kẻ có tội và bịt miệng người vô tội.”

Yujin hít một hơi thật sâu, cảm nhận được nỗi đau và sự thất vọng ẩn sau lời nói của Hyewon. “Hyewon-ssi, chúng tôi không giống hắn. Chúng tôi đang cố gắng tìm ra sự thật.”

"Và điều gì làm cô nghĩ rằng mình sẽ khác biệt? Một chế độ lừa đảo."

"Chúng tôi không phải là một phần của chế độ đó", Yujin nói một cách chắc chắn. "Chúng tôi ở đây để tìm sự thật, bất kể nó có bị chôn vùi như thế nào".

Sự kiên nhẫn của Hyewon đang cạn kiệt. "Vô lý, nếu cô không có lệnh bắt giữ thì tôi khuyên cô nên cút khỏi nhà tôi và để tôi yên."

Yuna và Yujin liếc nhìn nhau trước khi đi về phía cửa. Yujin sẽ không ép người phụ nữ khập khiễng phải hồi tưởng lại nỗi đau của chị ấy nhưng trực giác mách bảo họ cần để mắt đến chị ấy cho đến khi cô chắc chắn. Cô rút điện thoại ra và gọi cho nhóm của mình để trông chừng nhà Hyewon trong thời gian này, và theo dõi chị ấy bất cứ khi nào chị ấy ra ngoài. Có những người sẽ bảo bọn họ cút đi khi họ muốn thẩm vấn họ, nhưng với tư cách là một thám tử, mục tiêu của Yujin là ở trong tâm trí của Hyewon.

-

Vào một buổi sáng, cả nhóm tập trung tại phòng họp, xem xét các tài liệu và sắp xếp các bước tiếp theo. Bầu không khí tập trung cao độ cho đến khi cánh cửa mở ra, và Park Yuntaek bước vào với vẻ uy quyền.

“Từ bây giờ tôi sẽ chỉ đạo cuộc điều tra,” Yuntaek tuyên bố, giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng.

Yujin và nhóm của cô nhìn lên, ngạc nhiên và không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Minji là người đầu tiên lên tiếng. "Chúng tôi ổn và có thể tự xử lý được, Thám tử Park."

Biểu cảm của Yuntaek cứng lại. “Đây là vụ án của tôi. Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Nếu cô có vấn đề gì với nó, hãy báo cáo với cảnh sát trưởng.”

Căn phòng chìm vào sự im lặng căng thẳng. Yujin có thể cảm nhận được sự thất vọng và tức giận đang lan tỏa trong đội của cô. Cô biết điều này không chỉ đơn thuần là giành quyền kiểm soát - mà còn là giữ sự thật đã bị chôn vùi.

Minji trừng mắt nhìn Yuntaek. "Chúng tôi đã tự mình đạt được tiến triển đáng kể. Chúng tôi không cần ông can thiệp."

Ánh mắt của Yuntaek quét qua toàn đội, không hề nao núng. "Đây không phải là vấn đề để thảo luận. Tôi sẽ giám sát cuộc điều tra. Bây giờ, chúng ta hãy quay lại làm việc." Hắn bắt đầu phác thảo các lý thuyết và chỉ thị của mình bằng bàn tay cứng rắn. Hắn đi tới đi lui trước bảng trắng.

"Kẻ giết người rõ ràng là một gã to xác", hắn tuyên bố, chỉ vào những bức phác họa và ảnh được ghim lên. "Tất cả các nạn nhân đều cho thấy dấu hiệu của dùng vũ lực cực độ, điều mà chỉ một người đàn ông có sức mạnh đáng kể mới có thể làm được."

Yujin liếc nhìn Minji, cả hai đều khó có thể che giấu hoài nghi của mình. Trong đầu cô, Yujin biết chính xác Yuntaek đang làm gì. Hắn sẽ tìm bằng chứng để ủng hộ chương trình nghị sự của hắn, bất kể nó có mong manh hay gây hiểu lầm đến mức nào. Hắn ta nổi tiếng là không bao giờ thích sai, và hắn sẽ bóp méo sự thật để phù hợp với câu chuyện của mình nếu cần thiết.

“Dựa trên hồ sơ,” hắn tiếp tục, “Chúng ta cần tập trung vào những nghi phạm nam có tiền án bạo lực và có khả năng chế ngự nạn nhân.”

Tâm trí Yujin chạy đua. Cô có thể nhìn thấu chiến lược của Yuntaek. Nếu họ để hắn kiểm soát cuộc điều tra, hắn ta sẽ lái nó ra xa sự thật. Kẻ giết người thật sự, một người có thể không phù hợp với hồ sơ thuận lợi của Yuntaek, sẽ tiếp tục được tự do. "Chúng ta cần xem xét mọi khả năng", cô lên tiếng. "Kẻ giết người có thể xảo trá hơn là sức mạnh tàn bạo".

Yuntaek liếc cô một cái, rõ ràng là không hài lòng với khả năng này. "Tôi đánh giá cao ý kiến ​​của cô, Thám tử An, nhưng kinh nghiệm của tôi cho tôi biết điều ngược lại. Chúng ta sẽ theo dõi bằng chứng khi nó đưa ra."

Yujin gật đầu, vẻ ngoài tỏ ra hợp tác, nhưng bên trong, cô sôi sục. Họ phải tìm cách để giữ cho cuộc điều tra đi đúng hướng mà không công khai thách thức Yuntaek. Bọn họ phải cảnh giác. Họ không thể để hắn ta làm chậm trễ cuộc điều tra. Sự thật nằm ngoài kia, ẩn giấu dưới nhiều lớp tham nhũng và lừa đảo, và họ là những người duy nhất có thể khám phá ra nó.

-

Minji ngồi trên cạnh ghế sofa nhà Wonyoung, cố che giấu sự khó chịu của mình. Không phải là cậu không tin tưởng Wonyoung, nhưng toàn bộ tình huống này có vẻ kỳ lạ. Yujin, bận rộn với cuộc điều tra đang leo thang, đã bắt buộc Minji phải ở cạnh với Wonyoung trong thời gian này.

Về mặt kỹ thuật, Yujin là sếp của Minji, và Minji hiểu được mối lo ngại của cô về sự an toàn của Wonyoung mà cậu biết là không tồn tại. Wonyoung có thể giết bất kỳ ai cố làm hại em. Tuy nhiên, thật kỳ lạ khi ở đây, đóng vai trò là người trông trẻ.

Về phần Wonyoung, em đi quanh bếp một cách thanh nhàn, pha trà. Em cảm nhận được sự không thoải mái của Minji nhưng không nói gì về điều đó. Thay vào đó, em tập trung vào việc của mình.

“Có hai nạn nhân mất tích trong ổ cứng của Jeonghun.” Minji bất ngờ hỏi, phá vỡ im lặng. “Cậu đã làm điều đó, đúng không?”

Wonyoung dừng lại, rồi quay sang Minji. "Ừ."

Minji nhìn em chằm chằm, cảm xúc lẫn lộn hiện lên trên khuôn mặt cậu. Biết ơn, ngờ vực, bối rối. "Cậu đã cứu tôi khỏi nhiều sự sỉ nhục, cậu biết không? Nếu cả đội nhìn thấy những điều đó..."

Wonyoung gật đầu: "Tôi biết."

“Cảm ơn. Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, và tôi sẽ báo trước cho cậu về nội bộ nhưng nếu cậu sơ hở, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

-

Yujin trở lại nhà Wonyoung chỉ để nói Wonyoung thu dọn đồ đạc và đi đến Jeonnam.

Wonyoung, người đang đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc trò chuyện gần đây với Minji, ngẩng đầu, bối rối. "Tại sao em phải đi thế?"

“Minji nói với chị, em đã mở lòng với em ấy, rằng em sợ ở một mình.”

Dối trá. 

Yujin vòng tay ôm em, dịu dàng hôn lên trán em: "Chị không muốn em sợ."

Wonyoung cảm thấy có một luồng hơi ấm lan tỏa khắp người, cảm xúc mà em chỉ mới bắt đầu hiểu được gần đây. Trong vòng tay của Yujin, em thấy an toàn, yên bình và được yêu thương. Em tựa đầu vào vai Yujin, nhắm mắt lại và hít mùi hương gỗ của cô. 

Đây là một trong những khoảnh khắc Wonyoung thật sự hiểu được sức mạnh của tình yêu. Một từ có bốn chữ cái đã thay đổi mọi thứ. Bất cứ khi nào em ở trong vòng tay Yujin, em đều thấy mình bất khả chiến bại. Và giờ em đã hiểu tại sao một số người không thể tiếp tục sống khi người bạn đời của họ mất đi. Bởi vì em có thể hy sinh trước khi để bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra với Yujin.

Khi ấy, điện thoại Yujin đột nhiên reo, phá vỡ khoảnh khắc của họ. Yujin rên rỉ vì khó chịu, hơi tách ra để liếc nhìn màn hình. Đó là Yuntaek. "Chị phải nghe nó", cô nói, giọng cô có chút miễn cưỡng khi trả lời cuộc gọi. Xin chào?

Yujin thở dài. Tôi sẽ sớm tới đó thôi.

Khi cô cúp máy, đôi môi của Wonyoung tìm đến cổ cô, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng, dai dẳng. Yujin nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác này, muốn kéo dài thời gian bên nhau hơn. "Chị sẽ quay lại vào tối mai," cô nói, giọng cô dịu lại khi nghiêng đầu để lại chiếm lấy đôi môi của Wonyoung. Hơi lùi lại, Yujin vuốt ve má Wonyoung. "Chị yêu em, baby, ngủ ngon nhé."

"Em cũng yêu chị." 

-

Wonyoung xông vào phòng Minji. “Sao cậu lại nói với Yujin là tôi sợ ở một mình?”

Minji ngẩng đầu khỏi laptop, không hề nao núng. "Đó là cái cớ tốt để đưa cậu đến Jeonnam. Nếu không thì cậu định di chuyển bằng cách nào? Kế hoạch của cậu là gì sau khi tất cả mọi người trong danh sách của cậu đều chết, Wonyoung?"

Wonyoung ngừng lại. "Không có gì cả. Sống với Yujin cho đến khi tôi chết."

“Vậy thì kịch bản hoàn hảo nhất là cậu và Yujin sống chung, ở bên nhau 24/7.”

Đôi mắt Wonyoung tối sầm lại. “Kịch bản hoàn hảo nhất là Yujin không bao giờ phát hiện ra. Một kịch bản hoàn hảo hơn nữa là nếu Yujin phát hiện ra và vẫn châp nhận và yêu tôi. Trong trường hợp tệ nhất, nhưng thực tế mà tôi đã chuẩn bị sẵn, Yujin bắn tôi hoặc tống tôi vào tù.”

Minji im lặng nhìn em một lúc rồi nói: "Tôi không thể để Yujin tự làm thế. Nó sẽ khiến chị ấy tan vỡ." 

“Vậy thì cậu làm đi. Khi thời điểm đến và đó là lựa chọn duy nhất, hãy bắn tôi, tôi cũng không muốn chị ấy phải sống qua chuyện đó.”

“Sau vụ án này, Yujin có thể sẽ không còn việc làm nữa.”

Wonyoung nhíu mày. "Tại sao?" suy nghĩ đó làm em bối rối, Yujin tận tâm với công việc của mình.

Minji thở dài. “Jeonnam toàn sự che đậy. Yuntaek là cảnh sát tham nhũng, nhưng vì tham nhũng nên gã ta kết bạn với những người ở địa vị cao. Yujin, chính trực như chị ấy, sẽ thẩm vấn gã rất nhiều và tự mình tìm bằng chứng. Nhưng vì cha của Yujin cũng là cảnh sát cấp cao, Yujin sẽ không bị gài hay bị lợi dụng để làm vật tế thần. Thay vào đó, chị ấy sẽ bị chuyển công tác hoặc đình chỉ.”

-

Wonyoung rời khỏi nhà, quyết tâm hoàn thành kế hoạch trước khi chuyển đến thị trấn. 

Khi em đến gần nhà Seonho, em nhớ lại lời cảnh cáo của Hyewon trong đầu. "Hắn ta luôn có súng, Wonyoung. Cẩn thận nhé."

Nhưng em biết cách xử lý những gã đàn ông như Seonho, biết rằng CCTV đã bị cắt bây giờ, em sử dụng thái độ khiến hắn ta mất cảnh giác: ngây thơ và dễ bị tổn thương. Khi hắn ta mở cửa và nhìn thấy em, đôi mắt hắn sáng lên vì thích thú. "Chào cưng," hắn ta cười khẩy. "Tôi có thể làm gì cho em tối nay?" đôi mắt hắn vô liêm sỉ lướt khắp cơ thể em.

Wonyoung cười ngượng ngùng. "Tôi cần giúp đỡ... tôi có thể vào trong không?" Em mặc một chiếc áo hở cổ, biết rằng ánh mắt dâm đãng của Seonho sẽ hướng về khe ngực mình, khiến hắn mất tập trung. 

Ngay khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng em, mắt Seonho vẫn dán chặt vào ngực em. Sự xao lãng của hắn đã tạo cho Wonyoung cơ hội hoàn hảo. Em bước đến, động tác của em uyển chuyển và chính xác. Trong chớp mắt, em đã đá mạnh vào giữa chân hắn ta, khiến hắn đau đớn. Khi hắn ta đang cố gắng bình phục, em rút ra sợi dây và nhanh chóng quấn nó quanh cổ hắn ta, thắt chặt nó một cách dễ dàng. 

Seonho vùng vẫy, mắt trợn trừng vì sốc và sợ hãi. Hắn ta cào vào sợi dây, cố nới lỏng, nhưng sức mạnh và kỹ thuật của Wonyoung quá đỗi đối với hắn. Em siết chặt dây cho đến khi hắn ta yếu đi, rồi thông thạo trói tay hắn ra sau lưng và trói chân hắn.

Wonyoung nghiêng người lại gần, đôi mắt em nhìn thẳng vào hắn. "Mày còn nhớ tao không, Seonho?"

"Mày là con khốn nào?!"

“Mày đã giết mẹ tao.”

Nhận ra và nỗi kinh hoàng tràn ngập trong ánh mắt của Seonho. "Không đời nào! Làm sao mày vẫn còn sống?!"

Wonyoung cười thầm khi em đứng dậy, và lấy bình xăng mà Hyewon mang theo, đổ lên cơ thể run rẩy của Seonho, mùi hăng nồng tràn ngập căn phòng. Lời cầu xin của Seonho trở nên điên cuồng hơn, "Làm ơn! Tất cả là tại Dusik!" nhưng Wonyoung không mủi lòng. Em quẹt một que diêm, ngọn lửa nhỏ soi rọi khuôn mặt em trong ánh sáng mờ ảo.

"Chúng nói cách tồi tệ nhất để chết là do lửa, đây là dành cho chị gái và mẹ tôi và mọi cuộc đời khác mà mày đã hủy hoại. Mày đã giúp chúng đổ xăng, mày đã dẫn chúng đến nhà tao và bây giờ mày sẽ chết theo cách tương tự", em thả diêm, và xăng bốc cháy ngay lập tức, nhấn chìm Seonho trong biển lửa. Tiếng hét của hắn ta vang vọng khắp ngôi nhà, nhưng Wonyoung không cảm thấy thương xót. Em quan sát một lúc, đảm bảo rằng ngọn lửa sẽ phát huy tác dụng, quay di và rời khỏi cách lặng lẽ như khi em đến, một cái tên khác trong danh sách của em, Jeonnam tiếp theo.

-

Yujin đến Jeonnam, các giác quan của cô ngay lập tức hòa hợp với bầu không khí kỳ lạ bao trùm thị trấn nhỏ này. Cảm giác quỷ dị, không khí nặng nề và đường phố gần như vắng tanh, và số ít người tránh giao tiếp bằng mắt, khuôn mặt bọn họ khắc họa lên sự cảnh giác và sợ hãi.

Minji đã ở lại Seoul để hoàn thiện một số chi tiết về thi thể bị thiêu cháy của Yoon Seonho. Và Wonyoung muốn đi cùng cậu ấy.

Khi Yujin đi bộ qua thị trấn cùng đội mình, cô không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi. Cô đến gần một quán cà phê nhỏ, hy vọng có thể thu thập được một số thông tin từ người dân địa phương. Chiếc chuông trên cửa kêu leng keng khi cô bước vào, nhưng vài vị khách hàng bên trong liếc nhìn cô một lúc trước khi quay lại với cuộc trò chuyện thầm lặng hoặc bữa ăn của họ.

Cô tiến đến quầy, nơi người phụ nữ lớn tuổi đang đứng, vẻ mặt thận trọng. "Xin lỗi nhé, chúng tôi đến đây để điều tra cái chết của những người đàn ông từng sống ở đây."

Ánh mắt của người phụ nữ lóe lên một tia gì đó giống như sợ hãi, bà lắc đầu. "Tôi xin lỗi, thưa cảnh sát. Tôi không biết gì cả."

Yujin nhẹ nhấn mạnh, “Bất kỳ thông tin nào bà cung cấp đều sẽ hữu ích.”

Nhưng người phụ nữ vẫn kiên quyết: “Đào bới quá khứ chẳng gì tốt đẹp cả.”

Thất vọng nhưng không nản lòng, Yujin rời khỏi quán cà phê. Bên ngoài, cô thấy một nhóm phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên băng ghế, chơi cờ vây. Cô đến gần họ, nhưng ngay khi cô nhắc đến vụ giết người hay bất cứ điều gì liên quan đến gia đình họ Zhang hoặc những người đàn ông đã chết, họ im lặng và quay đi, lẩm bẩm với nhau.

Cùng một kiểu mẫu lặp lại ở bất cứ nơi nào cô đến. Không ai muốn nói về các nạn nhân hay những sự kiện đã xảy ra. Giống như tấm màn tĩnh mịch đã phủ lên thị trấn, một thỏa thuận chung để quên đi hoặc lờ đi những nỗi kinh hoàng đã xảy ra.

Yujin thở dài, thị trấn này đang che giấu điều gì đó, và việc người dân ở đây không muốn nói ra chỉ càng khẳng định thêm nghi vấn của cô.

-

Cả đội tập trung tại văn phòng tạm thời mà nằm ngay trong cabin thuê của họ. Vì một lý do nào đó, đồn cảnh sát địa phương bất khả xâm phạm. Yujin, Yuna, Ningning và Chaewon ngồi quanh chiếc bàn.

“Giống như mọi người đều sợ nói chuyện,” Yuna nói, phá vỡ sự im lặng. “Không ai muốn bàn lời nào về vụ giết người, và mọi cảnh sát địa phương ở đây dường như đều sợ cảnh sát trưởng Lee.”

Ninh Ning gật đầu đồng ý: "Tôi đã thử nói chuyện với một số sĩ quan. Họ chỉ im lặng khi tôi nhắc đến gia đình họ Zhang. Giống như bọn họ đã được huấn luyện để không nói vậy."

Chaewon ngả người ra sau ghế, khoanh tay. "Chắc chắn có điều gì đó không ổn. Cả thị trấn đều có cảm giác...kì dị."

Yujin thở dài, xoa thái dương. Họ cần Minji ở đây ngay bây giờ càng sớm càng tốt. "Minji sẽ đến vào ngày mai. Wonyoung cũng vậy."

Yuna nhướn mày: "Wonyoung? Cô ấy thực sự cần phải ở đây sao?"

Chaewon nhún vai: “Chị không nghĩ bọn họ sẽ hòa hợp với nhau đâu.”

Ning Ning liếc nhìn Yujin. “Em cảm thấy thế nào về những chuyện này? Có Wonyoung ở Jeonnam, ý chị là thế.”

Yujin ngừng lại, cân nhắc lời nói của chị. "Thật mà nói, em lo lắm. Thị trấn này có quá nhiều bí mật, và những người ở đây rõ ràng là đang che giấu điều gì đó. Nhưng em muốn Wonyoung bên cạnh. Em cần biết em ấy an toàn."

///

hé lô cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro