09.

Vương Nhất Bác tưởng rằng Tiêu Chiến sẽ rất tức giận, có lẽ cả đêm cũng không nói chuyện, nhưng sau khi cởi trói, biểu hiện của Tiêu Chiến niềm nở dị thường, lời nói lấy lòng.

Anh theo Vương Nhất Bác vào khoảng sân lạ lẫm, vậy mà chủ động nói, anh có thể nấu bữa tối.

"Ăn lương khô."

"Nếu cậu không yên tâm có thể dán mắt vào tôi, làm cơm xong lại trói tôi." Tiêu Chiến vẫn luôn cười mỉm, cười đầy cáu kỉnh.

"Không cần." Giọng điệu của Vương Nhất Bác cũng cứng rắn, Tiêu Chiến đang cười một cách tức giận, tức giận so với không nói gì còn lợi hại hơn nhiều.

"Tôi thật sự biết nấu ăn, lương khô khó ăn, tôi rất nhanh liền có thể..."

"Không cần."

Vương Nhất Bác không nhẫn nại nữa, cậu chưa từng lĩnh giáo sự lợi hại của Tiêu Chiến, muốn để bạn không thoải mái, nói vài câu liền được.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác, bước đi rất nhanh, đành phải đi theo.

Những gì anh nói nửa thật nửa giả, chủ yếu nhắc nhở cảnh ngộ của chính mình, người anh đối mặt là một kẻ nguy hiểm, cho dù tội phạm chạy trốn không ác 360 độ, nhưng anh vẫn nên nghĩ làm thế nào để chạy thoát, chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.

Hà Cửu nhìn thấy sắc mặt Vương Nhất Bác liền biết không ổn, tức tối rồi, lại nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu đi vào, không hỏi gì, chắc chắn là do anh ta gây ra. Muốn nói Mười Tám lần này thật kỳ lạ, tính khí rất lưu loát, vậy mà không thể chịu được âm dương quái khí của vị kỹ sư họ Tiêu.

"Mười Tám, sắp xếp xong rồi, lúc nào cũng có thể tra hỏi."

Hà Cửu ngồi xổm trên băng ghế, trong tay cầm chai rượu trắng, ngửa cổ rót rượu vàng, Tiêu Chiến không thấy bọn họ mang theo rượu, chắc là tìm được trong phòng.

"Chán sống rồi?"

Tiêu Chiến giật mình, chỉ nghe âm thanh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, miệng chai lăn về phía chân Tiêu Chiến, anh vội vàng tránh xa.

Lại ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, cậu rất tức giận, cướp chai rượu của Hà Cửu rồi quăng đi, còn kéo Hà Cửu ra khỏi ghế, sức lực hung hăng, Hà Cửu đứng không vững, mông vừa chạm đất, mắt trợn tròn.

"Anh nói rồi, làm việc không uống rượu." Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Hà Cửu, ánh mắt lạnh đến mức có thể kết băng.

Bị giáo huấn trước mặt Tiêu Chiến, Hà Cửu trên mặt không nhịn được, nhảy lên khỏi mặt đất, hét với Vương Nhất Bác:

"Em lần này có điểm nào làm không tốt?! Nói một trăm lần rồi, Hà Cửu em, uống rượu không ảnh hưởng đến công việc."

"Không ảnh hưởng, việc theo dõi trên đảo làm sao lại xảy ra chuyện? Anh đến muộn 5 phút, cậu hẻo chắc rồi!"

Vương Nhất Bác xách vạt áo trước của Hà Cửu, lôi lên, lại quăng ngã trở lại trên đất.

Hà Cửu ngã ra sau, lưng đụng phải bàn ăn, ăn đau rồi mới tỉnh rượu, còn muốn nói lại, nhưng vừa hé miệng, chỉ vào Vương Nhất Bác, sau mấy giây, lại tát một cái lên mặt mình.

Mười Tám đã nhiều lần căn dặn, đến nhà mục tiêu không được ăn không được uống, khó tránh khỏi có thứ không sạch sẽ.

Hà Cửu ngồi trên mặt đất nói: "Em cái đồ não đặc quánh này, chính là không quản được tửu lượng, thấy rượu liền khinh suất, Mười Tám, chỉ lần này thôi, em sẽ thay đổi, lần sau không vậy nữa, còn nữa anh đánh em đi, được không?"

Hà Cửu tính khí nóng nảy, Tiêu Chiến cho rằng hắn sẽ đốp chát với Vương Nhất Bác, không ngờ lại nhanh chóng nhận lỗi như vậy, nghe những lời hai người vừa mới nói, kết hợp với việc nghe trộm trên thuyền, đoán chắc Hà Cửu đã làm hỏng việc, từng gây rắc rối lớn.

"Không có lần sau, cậu đi đi."

"Mười Tám, Mười Tám, là lỗi của em, em làm hỏng việc còn không nhớ kỹ, em thấy tên kia ngất như đầu heo, thấy trong nhà hắn cất rất nhiều rượu ngon, nên mới, mới không quản được cái miệng này, em đánh, em tự đánh mình."

Hà Cửu vừa nói vừa tự tát mình, đánh rất chân thực, Tiêu Chiến nhăn mũi nhắm mắt lại, quai hàm cũng thấy đau theo, anh lén lút quan sát biểu tình của Vương Nhất Bác, cậu đã bớt giận rồi.

Tiêu Chiến hơi chột dạ, bụng dạ anh biết rõ, cơn giận này của Mười Tám không can hệ gì đến mình.

"Cậu biến, tôi không phải lần nào cũng đuổi kịp."

"Một lần cuối cùng! Mười Tám, có lần sau em sẽ tự mình cút, không uống dù chỉ một hớp! Người ở trên đảo vì cứu em anh mới đánh, là mệnh hắn không tốt, đánh một phát đã xụi lơ. Không phải lỗi của anh, là em uống rượu nhiều nên mới bị hắn phát hiện...Mười Tám, ôi, em cũng không biết nói sao, đảm bảo không uống nữa, anh tin em một lần này đi?"

Đã qua một tháng, Vương Nhất Bác không quên được ánh mắt người kia đầu đầy máu ngã trên sàn bê tông, những cuộn tiền lăn ra khỏi túi anh ta.

Thực ra ngày đó, đàn em gửi tin tức cho lão Rùa, trong chuyến cuối cùng, Hà Cửu phụ trách theo dõi, kết quả hắn uống rượu, đầu óc khinh suất, bị lộ hành tung, để người ta túm được, đánh một trận tàn nhẫn...

Lúc Vương Nhất Bác đuổi tới, Hà Cửu đang bị ai đó đè trên người, muốn bẻ hai tay hắn, Vương Nhất Bác lo lắng, nhặt một cục đá lớn, nện vào người kia, không biết có phải trúng chỗ hiểm không, hay người kia xui xẻo, một cú này liền ngã quỵ, chân tay co giật.

Vương Nhất Bác đứng dựa vào tường, không nói nữa, trong phòng im lặng kéo dài cùng bối rối, cuối cùng Hà Cửu bò dậy khỏi mặt đất trước, hắn không dám đụng chạm Vương Nhất Bác, liếc nhìn Tiêu Chiến, không vui mà giữ thăng bằng:

"Anh! Anh đến cùng từ đâu tới, có phải là mật thám của Mực không!"

"Cậu lái đi đâu vậy, không liên quan đến tôi! Tôi là mật thám? Tôi chỉ mong sao chạy trốn được, tôi là bị mấy người bắt đó, đại ca!"

Tiêu Chiến lập tức phủi sạch sành sanh, vừa nói vừa nhìn Vương Nhất Bác hai lần, vị tổ tiên Mười Tám này, tổ tiên đời thứ mười tám, bệnh đa nghi thế nhưng lại nặng, Hà Cửu bản thân hắn bị dạy bảo thì thôi đi, đừng có lôi kéo tùm lum.

Hà Cửu vậy mà bất mãn không bỏ qua nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nói, điển hình của việc đang bóp quả hồng mềm, chuyện này chọc đến điểm đau của Tiêu Chiến, thầm nghĩ tôi ở Cục làm công nhân viên chức tốt, bị ức hiếp thì thôi đi, chí ít cũng là công việc ổn định, hiện giờ bị bắt cóc, còn muốn làm quả hồng mềm?

Vì vậy, Tiêu Chiến không tỏ ra yếu thế, Hà Cửu vu vạ một câu, anh liền cãi lại một câu, trong nhà trái lại không còn khó xử nữa.

Một lúc sau, hai bọn họ nghe thấy Vương Nhất Bác cười rồi, nhìn về phía tường, nghe cậu nói:

"Ồn ào."

Ồn ào, không phải là tổ tiên đời thứ Mười Tám cậu phát hoả trước sao. Tiêu Chiến đứng một lúc lâu, kéo ghế tự mình ngồi, Hà Cửu lại nói:

"Anh còn ngồi? Lão tử bận cả một ngày chưa được ngồi đó!"

"Vậy cậu ngồi đi."

Tiêu Chiến đứng dậy, đẩy ghế cho Hà Cửu, bản thân lại đổi một cái khác, rồi ngồi xuống. Lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói:

"Đừng ồn."

"Không phải chứ, muốn ồn hay đừng ồn?"

Hà Cửu hỏi câu này, Tiêu Chiến tin chắc hắn đã uống nhiều rồi, Vương Nhất Bác có lẽ cũng nghĩ như vậy, cậu lắc lắc đầu, còn tốt, đêm nay không định để Hà Cửu tham gia.

Đêm nay cũng giống như đêm qua, Tiêu Chiến có cơ hội tắm rửa, nhưng tâm tình không yên, Hà Cửu cũng vậy.

Một người đang nghĩ con trai của Mực đi đâu rồi, một người đang đợi lệnh.

Đợi mãi đến 11 giờ đêm, Tiêu Chiến và Hà Cửu đang ở trong nhà, một mình Vương Nhất bác đứng ở sau sân, hút liên tiếp hai điếu thuốc, đế giày dẫm lên tàn thuốc, cậu lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc mũ lưỡi trai rồi đội lên, tầm nhìn thông qua vành mũ, lại liếc thấy làng mạc về đêm, đen kịt, mọi người đều ngủ cả rồi.

Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Hà Cửu, đè thấp giọng nói: "Đêm nay trông anh ta, em ngủ, thì phải trói lại."

"Không được, em phải đi cùng anh!"

"Em trông anh ta."

"Em vẫn là đi cùng anh, tên kia miệng thúi, em sợ anh tức giận lên sẽ..." Hà Cửu nhìn Tiêu Chiến, kìm lại nửa câu nói, "Sẽ đòi mạng hắn."

Hà Cửu biết thói quen của Vương Nhất Bác, người vô tội không xuống tay, chết chưa hết tội thì không buông tha.

Chỉ là người của đối phương nếu cách không xa, hỏi được tin tức quan trọng, nhiều hơn một mạng không bằng bớt đi một mạng.

"Phải xem vận khí của hắn."

Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai Hà Cửu, lại ngang qua hắn, nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không nghe rõ kế hoạch của bọn họ, chẳng qua đã đoán được bảy tám phần, đêm nay Mười Tám sắp dùng tư hình.

"Ngủ sớm chút."

Câu nói cuối cùng trước khi Vương Nhất Bác rời đi, lúc nói còn đang ấn vai Hà Cửu, Tiêu Chiến nghe thấy, gật gật đầu.

Căn bản không ngủ được, không thể nào ngủ nổi.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có một chiếc đèn pin ánh sáng trắng, tầm nhìn bị giảm xuống rất thấp, Hà Cửu ngủ trên giường, Tiêu Chiến nằm trên tấm phảng ở ghế, hai tay bị Hà Cửu trói vào tay vịn ghế, nhưng Tiêu Chiến còn chưa kịp khó chịu, đã bị âm thanh dưới hầm giày xéo đến trằn trọc khó ngủ.

Âm thanh không lớn, nhưng qua một hồi liền có một đợt âm thanh, lúc đầu là tiếng kêu bị kiềm nén, đang chửi rủa, chửi rất khó nghe, giọng đầy tức giận, tiếp đó người kia bị bịt miệng bởi thứ gì đó, phát ra tiếng kêu thê thảm yếu ớt, sau cùng biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào, cầu xin, vứt bỏ phẩm giá mà van nài.

Cuộc thẩm vấn đang diễn ra dưới tầng hầm căn nhà này, Tiêu Chiến rất khó tưởng tượng ở đó đang xảy ra chuyện gì, càng khó hơn khi xâu chuỗi tất cả việc này và Vương Nhất Bác sáng nay ngồi trên mái nhà thành một.

Trải nghiệm ở cự ly gần đêm nay, âm thanh ngay tại hiện trường, Tiêu Chiến đang trải nghiệm trước việc xuống địa ngục, địa ngục mười tám tầng, bị ác quỷ tra tấn những tội lỗi lúc sinh thời, hình phạt tàn khốc, sống không bằng chết, có lẽ lúc âm thanh ngừng lại, thì đèn tắt trà nguội rồi.

Hà Cửu cũng chưa ngủ, lâu lâu nghe thấy hắn mắng vài tiếng mẹ, cách địa ngục quá gần, ai cũng sợ.

Ước chừng khoảng hai giờ đêm, dưới hầm không còn bất kỳ tiếng động nào phát ra nữa, làng nhỏ ở thung lũng, có vài con dơi va phải cửa sổ, Tiêu Chiến thậm chí có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của lũ dơi.

Yên tĩnh là một trận cực hình, khiến người ta như ngồi trên chông.

Hà Cửu cuối cùng không nhịn được nữa, vén chăn ngồi trên giường, tự lẩm bẩm một mình: "Sẽ không giết chết rồi chứ..." lại rống lên với Tiêu Chiến: "Anh thành thật đợi ở đây đi!"

Hắn nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, trái tim Tiêu Chiến đập nhanh muốn thoát ra khỏi cổ họng, anh chưa bao giờ nghĩ vụ giết người lại ở gần mình như vậy, kẻ sát nhân gần mình đến thế, còn từng dắt tay mình...

Ngay cả khi đám người kia không phải người tốt, ngay cả khi Mười Tám có nguyên nhân, nhưng anh vừa mới lắng nghe toàn bộ quá trình ở cự ly gần, không bố thí bất cứ sự cứu vớt nào, điều này khiến Tiêu Chiến chịu đủ giày vò.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy một trận kinh tởm, Tiêu Chiến ỉu xìu nằm trên phản, nhìn chằm chằm khung cửa sổ tối đen, không trăng, không sao, ngày mai sẽ lại mưa...

Còn có những ngày như vậy, anh làm sao mới có thể chạy thoát.

Lại qua một tiếng đồng hồ, Vương Nhất Bác cuối cùng đã trở lại, một mình, cả thân toàn mùi máu, khiến Tiêu Chiến càng thêm choáng váng, chỉ có thể nín thở giả vờ ngủ.

Sau khi cậu quay lại không nói lời nào, ngồi ở mép giường, chậm rãi cởi bỏ băng vải trên tay, một vòng rồi lại một vòng, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào khoang mũi, Tiêu Chiến che chăn chắn mũi.

Đời này của anh, gần 30 tuổi, chưa đụng vào việc đồ tể, chưa từng lên chiến trường, nồng độ máu trong không khí, khiến anh cảm thấy người đàn ông kia đã chết rồi, mà Hà Cửu chắc đang chôn xác.

Vương Nhất Bác xử lý xong băng vải, ở trong bóng tối thay quần áo sạch sẽ, Tiêu Chiến vẫn luôn quay lưng về phía cậu, nằm nghiêng, cậu nhìn thấy bờ vai Tiêu Chiến, đang run rẩy.

Vương Nhất Bác nhặt băng vải và quần áo dính máu, ném ra ngoài cửa.

Trời sắp sáng, Tiêu Chiến cuối cùng đã ngủ rồi, anh biết Vương Nhất Bác lại đang giặt quần áo trong sân, còn tắm rửa, sau đó quay về phòng, nằm ngủ trên giường.

Nỗi sợ hãi của một đêm này, Tiêu Chiến không tài nào quên được, chỉ là nghĩ không thông, người không ngừng gây ra mùi máu, lại luôn tắm rửa sạch sẽ.

Hôm sau thức dậy, Vương Nhất Bác không ở đây, Tiêu Chiến lại bị trói, anh la một tiếng, Hà Cửu đi qua cởi trói cho anh, sau đó ngồi xổm ở cửa phòng thông với căn hầm, ăn một bát cháo kê.

Tiêu Chiến ngồi ở bàn ăn húp cháo, anh có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người Hà Cửu, không nồng nặc như đêm qua, nhưng vẫn gây hăng mũi đối với người không chạm vào máu bao giờ.

Bọn họ chôn xác ở đâu rồi? Mười Tám đã đi đâu?

Hà Cửu cả buổi sáng không nói một câu với Tiêu Chiến, rõ ràng hắn đã nhận lệnh, người đưa ra mệnh lệnh không yên tâm, không yên tâm về người trong hầm, cũng không yên tâm về Tiêu Chiến.

Nhưng cậu vẫn phải rời đi, vì cậu có chuyện cần làm, Hà Cửu đi, cậu càng thêm lo lắng.

Vương Nhất Bác sáng sớm hôm nay đã rời làng từ con đường nhỏ trong rừng trúc, lái xe xuống núi, cậu cần đích thân đi xác minh tin tức đã thẩm tra đêm qua.

Người xác nhận là con của Mực, hắn cứng đầu, đánh đập một tiếng đồng hồ, cú đấm màu đen của Mười Tám bắt đầu cảm thấy sưng nhức, hắn vẫn kiên trì nói, mình và Mực cha con bất hoà, như nước với lửa, Mực không quản hắn, chỉ tin tưởng một nhân tình.

Sở dĩ Mực không vượt biên, là vì có một khoản tiền chưa thu, hơn một trăm vạn. Mực là người có thù ắt báo, phải tranh đấu dù nhỏ nhất, hắn biết đối phương thấy hắn rớt đài, muốn ăn quỵt, nuốt không trôi ngữ khí này, muốn theo luật giang hồ, lại thấy công an vẫn chưa ra biển bắt người, liền uy hiếp đối phương thanh toán vào cuối tháng này.

Điều này phù hợp với thông tin Vương Nhất Bác đã tra được trước đó, cậu phải dùng những thủ đoạn khác, cuối cùng tra ra, Tiểu Mai Sơn không phải đại bản doanh của Mực, là nơi ẩn náu của tình nhân, người phụ nữ kia thay Mực ra mặt thu tiền, chính là tháng này, cầm được tiền rồi, Mực liền đưa nhân tình cao chạy xa bay, rất khó để tìm hắn lần nữa.

Vương Nhất Bác không tin, một chân giẫm lên vết thương của người đàn ông, đế giày đè nghiến, làm tăng tốc độ chảy máu.

Cho đến khi tên kia nói, không tin, mày có thể đến đảo Đông Cực, tao biết ám hiệu của bọn họ, kẻ truyền tin cho cha tao, hỏi thuyền của Tiểu Mai Sơn, sẽ gửi đến trong vài ngày.

Câu trả lời là "5 tháng 5, 10 tháng 10, một đi không trở lại."

Hà Cửu không thể xử lý chuyện này, Vương Nhất Bác phải tự mình đi, cho dù có rủi ro cũng phải mạo hiểm, nếu Mực chạy rồi, đời này sẽ không quay lại nữa.

Từ đây khứ hồi đến đảo Đông Cực, ít nhất tám tiếng, tám tiếng này, Hà Cửu phải trông tên đàn ông hấp hối, còn phải trông chừng Tiêu Chiến, cách an toàn nhất, chính là làm cho bọn họ im miệng.

Vương Nhất Bác đạp mạnh ga, tiếp tục tăng tốc, đêm dài lắm mộng, đêm dài lắm mộng, phải nhanh lên.

Chiều nay, 6 tiếng sau khi Vương Nhất Bác rời đi.

Tia chớp nín nhịn cả ngày, cuối cùng xé toạc mây đen, ầm ầm một tiếng vang lớn, mưa giông mùa thu, khí thế hào hùng.

"Mẹ nó, phát ra tiếng nữa, tao giết chết mày!"

Tiếng chửi bới của Hà Cửu theo sát cơn mưa giông, tim Tiêu Chiến run lên, anh không phát ra tiếng động, lẽ nào là...

Sau những hạt mưa rào rào, Tiêu Chiến bắt đầu nghe thấy âm thanh dưới hầm, như thể đang dùng thân thể va vào tường, tần suất rất cao, giống như đang động kinh...

Hà Cửu bực dọc đi lại trong phòng, càng bước càng nhanh, cuối cùng một chân đá làm lật cả chiếc bàn vuông.

Tiêu Chiến không lên tiếng, anh lặng lẽ quan sát, cẩn thận tính toán, có một loại linh cảm chẳng lành, đang do dự có nên tham gia canh bạc này hay không.

Tiếng động tiếp tục hơn mười phút, hiện tại có thể xác định, có người dùng đầu đập vào tường ở dưới hầm, không biết sống chết mà đập.

Sau đó tiếng động dừng lại rồi, hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.

Hà Cửu không thể ngồi yên được, hắn nắm chặt tấm ván gỗ dẫn vào hầm, nắm chặt ván cửa đến lắc lư, Tiêu Chiến đoán, trước khi Mười Tám đi đã dặn dò, không được xuống hầm, trừ khi...

Không thể ngồi yên chờ chết, Tiêu Chiến quyết định đánh cược một phen. Mười Tám không ở đây, đây là cơ hội thành công dễ dàng nhất, cũng không cần đối mặt với Vương Nhất Bác, sẽ phản bội cậu.

"Lão Cửu, cậu vừa nãy có nghe thấy không?"

"Nói nhảm! Tôi không điếc!"

"Hình như là tiếng đầu đập vào tường, hiện giờ...lại không còn âm thanh nữa, đập vào tường như vậy, hiện tại không phải chết rồi chứ..."

Hà Cửu đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, anh nói ra lo lắng của Hà Cửu, Mười Tám từng nói, không thể để hắn chết, lỡ như cho tin giả, còn phải hỏi cung thêm.

Nhưng Mười Tám còn nói, dưới hầm có động tĩnh, không thể quản, có quỷ.

"Chết thì chết, hắn tự mình đập vào tường rồi chết, liên quan rắm gì đến tôi!"

Tiêu Chiến nhìn ra Hà Cửu đang cứng rắn chống đỡ, giọng nói của hắn rất to, nhưng âm cuối đang run rẩy, Hà Cửu không phải Mười Tám, rất dễ kích động.

Tiêu Chiến lo lắng nói: "Vừa nãy đập rất mạnh, đầu người lại không phải đá, khẳng định đập chết rồi! Lúc tôi đi học đã từng học, sau khi mất máu quá nhiều rất dễ bị động kinh, người động kinh liền sẽ đập đầu vào tường, đập đến chết mới dừng lại."

Hà Cửu co giật môi hai lần, Tiêu Chiến đứng dậy, tiến lên vài bước, đến gần Hà Cửu, vẫn là ám thị tâm lý duy nhất anh biết, khi đàm phán, kéo gần khoảng cách, càng dễ công phá phòng tuyến.

Lần trước, Tiêu Chiến dùng chiêu này, bảo toàn mạng sống, tạm thời giữ được cái mạng.

"Lão Cửu, tốt xấu gì cũng là một mạng người, có cần kiểm tra chút không? Mười Tám có phải còn chuyện gì chưa rõ ràng, nếu chết như vậy, manh mối sẽ đứt đoạn."

"Tao đi chết đây!"

Hà Cửu cuối cùng xông vào cửa, hắn đã canh lối vào căn hầm cả ngày trời.

Tiêu Chiến nheo mắt, muốn đi theo, Hà Cửu lại chạy về, kẻ dưới hầm không yên tâm, tên trong phòng này cũng không bớt lo, không thể để Tiêu Chiến ở lại đây, nhưng hắn lại gấp gáp muốn xuống kiểm tra xem!

Hà Cửu tâm phiền khí loạn, không kịp nghĩ lại lần nữa lời căn dặn của Mười Tám, kéo Tiêu Chiến cùng nhau xuống hầm.

Tiêu Chiến đã nhiều lần đoán cảnh tượng dưới hầm, anh đã chuẩn bị tâm lý, máu thịt be bét hay máu tươi đầy đầu, cho dù gãy tay gãy chân, những thứ này đều đã nghĩ qua, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại này.

Căn hầm không có ánh mặt trời, chưa đầy 5m2, một ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng 24 tiếng.

Trong phòng máu tanh gay gắt, dây thừng và rơm rạ khắp mặt đất, dây thừng một đầu trói một người, mặt hắn bầm dập, thương thế không nghiêm trọng, chỉ là mắt sưng vù rất to, tê liệt ngã trên đất, giống như một con cá xấu xí.

Điều nhìn thấy mà phát hoảng là hai cánh tay, bị gậy sắt móc vào, giương cao, một trái một phải, cánh tay trái có 3 vết dao, bên phải có 4 vết, máu đã khô rồi, người đang trong tình trạng mất máu quá nhiều.

Ngay dưới cánh tay trái phải của hắn, đặt sẵn một cái bát sứ màu trắng, trong bát là máu chảy ra, một bát tràn đầy.

Tiêu Chiến đụng phải tường, lùi về sau, theo bản năng muốn tránh né.

Không lạ khi có mùi máu tanh gắt mũi, bởi vì Mười Tám đang lấy máu người sống, cậu để lại những vết thương không đủ sâu lại không thể lành lại một cách tự nhiên, treo người lên, để hắn từ từ hưởng thụ nỗi tuyệt vọng khi mất máu, dài dằng dặc, lặng lẽ thưởng thức và đếm ngược đến cái chết.

Đêm qua hắn khóc lóc, bỏ mặc tôn nghiêm mà van nài, là vì Mười Tám đã phóng đại nỗi sợ cái chết đến vô hạn, chuyện một dao một súng, kéo dài ba tiếng đồng hồ, đủ sức đánh gục ý chí của bất kỳ ai.

Lúc này vết thương trên cánh tay của tên kia đã ngừng chảy máu, Mười Tám vẫn không muốn hắn chết.

Tiêu Chiến dựa vào tường, miễn cưỡng để mình đứng vững, cảnh tượng trong hầm đã đánh tan ảo tưởng của anh.

Anh không hiểu Vương Nhất Bác, không hiểu Mười Tám, tội phạm chạy trốn không phải người tốt, người tốt cũng không phải tội phạm chạy trốn.

Hà Cửu quỳ ở bên cạnh người đàn ông, liên tục kiểm tra hơi thở của hắn, lập tức dỡ hắn xuống, bắt đầu làm hồi sinh tim phổi, hơn chục lần, lại nghe thấy nhịp tim, sau đó lo lắng bò dậy, không thèm nhìn Tiêu Chiến một cái, lao ra khỏi hầm.

Chết thật rồi sao?

Tiêu Chiến một mình ở trong hầm, anh đánh cược sai rồi?

Từ từ tiến về phía trước, Tiêu Chiến đưa ngón tay lên trước mũi người đàn ông, một giây, hai giây, ba giây,...bảy giây, có một luồng khí nóng phả ra trên ngón tay Tiêu Chiến, anh sợ đến mức lùi lại, ai biết người đàn ông đột nhiên mở mắt, túm lấy tay Tiêu Chiến.

"Mày bị bắt cóc, có phải không?"

Giọng người đàn ông khàn đặc, hơi thở hôi rình, yếu ớt nhưng còn lâu mới chết. Tiêu Chiến không đánh cược sai.

"Sao..."

"Chiều hôm qua tao thấy trên cổ tay màu có vết bầm tím, là vết dây thừng trói, bọn họ thay phiên nhau canh giữ, trông chừng tao cũng là trông chừng mày, không cho mày xuất hiện, hơn nữa, mày vẫn đang sợ...mày chính là bị bắt cóc!"

Tiêu Chiến không nói phải, cũng chẳng nói không phải.

Tên đàn ông nắm lấy cổ tay anh, rất mạnh, hắn đang cố gắng xây dựng giao tiếp bằng mắt với Tiêu Chiến, đôi mắt hắn sưng tím và xấu xí, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân, có người quay lại, rất gấp, Hà Cửu sắp quay lại rồi.

Người đàn ông đột nhiên túm lấy Tiêu Chiến, kéo cánh tay anh chạm vào dây giày mình, trong giày giấu thứ gì đó!

Tiêu Chiến vươn tay sờ được hai viên thuốc, người đàn ông giật lấy viên thuốc, nhét vào trong túi áo Tiêu Chiến, vội vàng nói:

"Bỏ vào trong nước, hắn sẽ ngất xỉu, chúng ta cùng nhau chạy, ra sân tìm người tiếp ứng, báo cảnh sát cũng được."

"Khi nào?"

"Phải nhanh lên!"

Tiếng bước chân đến gần, Tiêu Chiến giãy ra, lui về vị trí ban đầu, anh ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy cánh tay, ánh mắt đờ đẫn.

Nếu Mười Tám ở đây, nhất định sẽ bị phát hiện.

Trong tay Hà Cửu cầm tấm điện lưỡng cực, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nhét thuốc cho người đàn ông giả chết, chuẩn bị sốc điện, Tiêu Chiến không dám động thủ, ngón tay liên tục sờ vào viên thuốc trong túi.

Sau hai cú sốc điện, người đàn ông cử động, ngã ra đất và ho, Hà Cửu ngồi liệt trên đất, thở hổn hển, sau khi xác nhận nhịp tim của người đàn ông đã ổn định, hắn khoá cửa hầm, kéo Tiêu Chiến rời khỏi.

Tiêu Chiến và Hà Cửu ngồi ở hai góc căn phòng, không nói chuyện, không giao tiếp bằng mắt, đều đang nhìn chăm chú cơn mưa giông.

Khi nào Mười Tám sẽ quay lại.

Bọn họ đang nghĩ về cùng một vấn đề, Hà Cửu tâm hoảng ý loạn, Mười Tám quay về nhất định suôn sẻ, cậu quay lại thì tốt rồi.

Mà Tiêu Chiến, anh đang do dự, nếu Mười Tám quay lại, anh sẽ mất ngay cơ hội, rất khó lừa Mười Tám uống nước mà anh chuẩn bị, một mình anh đối đầu với hai người họ, không có cửa thắng...

Trong một góc không biết đến, Tiêu Chiến hy vọng Vương Nhất Bác sẽ không quay lại, anh phải chạy trốn, nhưng anh không dám hạ thuốc Mười Tám, nếu không thành công, có phải còn hình phạt khủng khiếp hơn so với chảy máu hay không...

Anh cũng không muốn hạ thuốc Mười Tám, nếu kẻ trong hầm trốn ra được, người "tiếp ứng" sẽ làm gì Mười Tám, sẽ giết cậu sao, nếu báo cảnh sát, sẽ như thế nào nữa...

Tiêu Chiến tâm trí hỗn độn, thời gian từng phút từng giây trôi qua, hôm nay không mạo hiểm, cơ hội lần sau đợi đến bao giờ, hẳn là hết rồi.

Tiêu Chiến quyết định rồi, anh từ dưới bàn lấy ra một chai nước khoáng, uống vài ngụm lớn, cố ý uống đến sặc nước, ho dữ dội, rồi phun nước ra.

Hà Cửu liếc mắt khinh thường Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại lấy ra một cái chai, ném qua cho Hà Cửu, hắn cũng đang căng thẳng, rất lâu rồi không uống nước.

Hà Cửu cầm lấy nước, trong lòng không để ý đến thứ nước này, vẫn nhìn chằm chằm cổng sân. Sau một giờ nữa, hoặc một tiếng rưỡi nữa, Mười Tám sẽ về.

Hà Cửu ngửa cổ uống mấy ngụm nước lớn, hoàn toàn không để ý, nắp chai không có bọc nhựa, càng không quan sát thấy bột mịn ở dưới đáy chai.

Hà Cửu nhanh chóng ngất đi, Tiêu Chiến gọi hắn rất nhiều lần, không có phản ứng, Tiêu Chiến bước qua, đá đá Hà Cửu, vẫn không phản ứng, anh thầm hoảng, sẽ không bị lợi dụng đấy chứ? Tiêu Chiến vội vàng sờ thử hơi thở của Hà Cửu, vẫn may, chỉ là ngất đi thôi.

Tiêu Chiến lập tức chạy về phòng, tìm không thấy bất cứ cái điện thoại nào, ngay cả trên người Hà Cửu cũng không có di động, lẽ nào Mười Tám đã lấy đi trước đó? Tiêu Chiến lại kiểm tra điện thoại trong nhà, tất cả đường dây điện thoại không thấy nữa.
Anh đành lấy hành lý của mình, đặt lên trên bàn trong phòng chính, do dự một hồi, xông vào căn hầm.

Người đàn ông vừa được Hà Cửu sốc điện, lúc này có chút thất thần, hắn loạng choạng được Tiêu Chiến chống đỡ đi ra khỏi hầm, hai người không giao lưu, Tiêu Chiến chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát, đường ai nấy đi.

Anh không ngờ đến, trong mắt tên đàn ông kia lộ ra vẻ dữ tợn, còn có nụ cười nham hiểm ở khoé môi.

Đi qua nhà chính, mưa giông ngoài phòng càng lúc càng lớn, khiến người ta không thể nghe rõ nhịp tim, cũng không nghe được ý chí.

Hà Cửu nằm trên đất, Tiêu Chiến cầm lấy túi xách lập tức muốn rời đi, người đàn ông đột nhiên kéo anh lại, nói:

"Mày đi lấy điện thoại tao giấu. Tao không thể đi nhanh được, ở trong bếp, dưới tủ bát, ở dưới một cái bát lớn viền xanh lam."

"Bây giờ đi ngay đi." Tiêu Chiến lo lắng, anh cảm thấy hạt mưa chính là đang đếm ngược.

"Ra ngoài phải gọi điện tìm người tiếp ứng, chúng ta rời khỏi đây đi trốn trước, trời sắp tối rồi, mưa rất to, chúng ta không xuống núi được, bị phát hiện thì chết chắc, thằng kia..." Trong ánh mắt của người đàn ông lộ ra vẻ kinh hãi, nói tiếp: "Tên kia đi đảo Đông Cực rồi, hắn rất nhanh sẽ quay lại, mau lên!"

Tiêu Chiến cũng không có cách nào xuống núi, người đàn ông chật vật ngồi xuống chiếc bàn vuông, Tiêu Chiến đặt túi lên bàn, đi vào bếp.

Tủ bát, ở dưới, tầng hai, bát to, bát to...

Tiêu Chiến nâng hết các bát lên, không có di động, cái gì cũng không có, chuyện gì xảy ra vậy...

Anh chợt thấy chột dạ, không ổn, có chuyện rồi!

Tiêu Chiến nhấc chân liền chạy ra ngoài phòng khách, chưa đến hai phút, quả nhiên nhìn thấy tên đàn ông kia, miễn cưỡng đứng dậy, đang giơ súng điện, lại thêm một cây gậy, đánh vào đầu Hà Cửu!

"Dừng tay!"

Tiêu Chiến lao tới, hất người đàn ông ra, tên kia yếu ớt, ngã xuống đất, Tiêu Chiến lập tức kiểm tra vết thương trên đầu Hà Cửu, đầu bị đánh rách rồi.

"Mày điên à? Bọn họ cũng là kẻ thù của mày!" Tên đàn ông thở dốc nói.

"Chuyện của tôi không cần anh quản! Ra khỏi cánh cửa này, chúng ta đường ai nấy đi." Tiêu Chiến đè lại vết thương của Hà Cửu, tức giận nói.

Tiêu Chiến nhặt súng điện lên, bỏ vào trong túi mình, lại lôi người đàn ông kia dậy, kéo ra khỏi phòng, mở cổng sân rời đi, anh phải đưa hắn ra ngoài, ít nhất đi được một đoạn, không thể để hắn quay lại giết Hà Cửu, nếu không...

Nếu không, địa ngục không có cửa, bọn họ cũng sẽ bị lôi xuống.

Mưa giông ngày càng lớn, vẫn chưa đến tối, sắc trời tối mù, không ai đi lại trong làng, tầm nhìn rất kém.

Hạt mưa làm ướt tóc và quần áo của Tiêu Chiến, anh ra sức lôi kéo người đàn ông, đi đến cổng sân, đang định đạp tung cửa sân ra, nhưng cánh cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

Bàn tay đẩy cửa, rất nhẹ, cậu đã đứng đây một lát rồi.

Là Mười Tám!

Cậu một thân đồ đen, đội mũ, vành mũ đè cực thấp, hạt mưa rơi trên vai, nhìn không rõ đôi mắt, băng vải đen trong tay còn thừa lại đoạn cuối cùng, Mười Tám đang xoay vòng, thắt chặt, kết nút.

Tiêu Chiến hoảng sợ lùi về sau vài bước, bán đứng một cách trắng trợn, còn hợp tác với kẻ thù của cậu, suýt nữa giết chết Hà Cửu...

Người đàn ông kia càng sợ hơn ngồi bệt xuống đất, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bóng người đen kịt ở cửa, Vương Nhất Bác dường như đang chui ra khỏi địa ngục.

Cơn giận dữ của Mười Tám bùng cháy đến ầm ĩ, mưa giông đêm nay không ngớt như đổ thêm dầu vào lửa, cậu nhìn Tiêu Chiến nói:

"Các người, muốn đi đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro