05.

"Chuột nhắt (1), tao cược với mày, sau ba tháng nhất định có thể ngủ với anh ta, nếu không, tao khoả thân chạy dọc cao tốc Diên An."

Tối ngày 10 tháng 9 năm 2010, Vương Nhất Bác 18 tuổi đang mặc áo ba lỗ trắng, với mái tóc màu đỏ rượu rối bù ướt một nửa, trong tay cầm lon nước ngọt, rời khỏi căng tin của Học viện Hý kịch Thượng Hải khu vực đường Hoa Sơn với bạn cùng phòng Trịnh Hạo, đong đưa đi về phía ký túc xá sinh viên.

Ngang qua phòng thể hình số hai, một bóng người cao thẳng như gió bước ra, hai mắt Vương Nhất Bác phát sáng, vẫy tay mãi như công xoè đuôi, hận thể bổ nhào vào cầu hoan.

Ngôi trường toạ lạc tại quận Tĩnh An nơi mà tấc đất là tấc vàng, diện tích nhỏ một cách rất lố bịch, chỉ bằng một trường tiểu học, ngày đầu tiên khai giảng đã gặp được vị nam khôi mê người này, anh đứng trước bãi cỏ lớn xanh mướt của toà nhà giảng dạy màu đỏ, giơ điện thoại nhắm chuẩn trời xanh mây trắng, cặp mông tròn vểnh gợi cảm thật biết quyến rũ người khác.

Tim đập hẫng một nhịp, Vương Nhất Bác lén chụp sườn mặt anh, sau đó hỏi thăm biết anh tên Tiêu Chiến, sinh viên năm nhất khoa biểu diễn, mục tiêu chuyên ngành biểu diễn nhạc kịch, người gốc Du Thành, khuynh hướng tính dục bình thường.

Dạo này, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp nhau rất nhiều lần, cậu đã tuốt qua rất nhiều lần trong lúc ngắm ảnh của người ta khi nằm trên giường vào ban đêm, nhưng người ta thì chưa từng chân chính nhìn cậu bao giờ.

May thay Vương Nhất Bác chẳng thiếu tinh thần mặt dày vô sỉ, chắn trước người Tiêu Chiến quét cảm giác tồn tại, ưỡn mặt nói, trùng hợp quá, anh đã ăn tối chưa, tôi đi cùng anh nhé, ấn đường Tiêu Chiến hơi nhăn lại, dùng ngữ khí nhàn nhạt trả lời, vị bạn học này, xin cậu đừng cản đường.

"Hôm qua mới tự giới thiệu rồi mà, tôi không phải 'vị bạn học này', tôi tên Vương Nhất Bác, Vương trong tam hoành nhất thụ (ba ngang một dọc), Nhất trong nhất tâm nhất ý (một lòng một dạ), Bác trong bác đại tinh thâm (2) (rộng lớn uyên thâm), đừng hiểu lầm, tôi không nói nhảm, thật sự là chữ Bác này."

(*) Đoạn này giữ nguyên mấy câu chữ Hán nghe mới có ý nghĩa nên tui dịch ý trong ngoặc nhé.

"Vị bạn học này, xin cậu đừng cản đường." Tiêu Chiến lặp lại lần nữa.

"Được được, anh đi cẩn thận."

Cảnh tượng quá khôi hài, nghe thế nào cũng như phiên bản lịch sự của "chó ngoan đừng cản đường", Trịnh Hạo nhịn không được cười lớn tiếng, Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến khởi xướng đánh cược, trông dáng vẻ quyết tâm đạt được.

"Vương Nhất Bác, giữ mặt mũi chút được không, còn bác đại tinh thâm nữa." Trịnh Hạo nói, "Là ai cho mày tự tin vậy?"

"Mẹ tao cho tao tự tin." Vương Nhất Bác xoa xoa mặt mình.

Sắc đẹp quả thật nghịch thiên, ở mức mà cả gái và gay đều phát cuồng, nhưng trai thẳng thì không hứng thú, Trịnh Hạo không tin cậu có thể bẻ cong Tiêu Chiến người cũng là trai thẳng, bèn mở ghi âm trên di động đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác, "Nhắc lại lần nữa lời mày nói đi, tao sợ mày thất hứa, không chạy khoả thân là lợn."

Vương Nhất Bác quả quyết làm theo rồi tự nói với chính mình, bạn trai tương lai của tao rốt cuộc sống ở tầng mấy, sao trước giờ chưa từng gặp anh ấy trong ký túc xá?

"Sống ở bên ngoài chắc." Trịnh Hạo suy đoán, "Ký túc xá của chúng ta cũng thiếu một người."

Vẫn là vì diện tích nhỏ, trường học chỉ có một ký túc xá sinh viên, tổng cộng 18 tầng, tầng chín trở xuống dành cho nam sinh, tầng mười trở lên dành cho nữ sinh, rất náo nhiệt, phần lớn ký túc xá là phòng bốn người bên trên giường bên dưới bàn, có ban công và phòng tắm riêng, ngoại trừ tầng năm trở xuống.

Vương Nhất Bác và Trịnh Hạo đều là sinh viên năm nhất khoa đạo diễn, mục tiêu chuyên ngành đạo diễn phim và kịch, bọn họ được phân vào phòng 508, chỉ có thể sử dụng nhà vệ sinh, phòng tắm và bồn rửa công cộng, Trịnh Hạo coi như tin xấu, đối với Vương Nhất Bác mà nói, loại gay thâm niên năm cuối cấp Hai đã phạm sai lầm lớn nhất thiên hạ, mạo hiểm nguy cơ bị đánh chết công khai đồng tính với cha, lại là một phúc lợi kích thích tinh thần.

Ba năm cấp Ba, thay hết bạn trai này đến bạn trai khác, lên đại học quyết chí phải làm tay chơi chả kiêng nể gì, tiếc rằng va phải Tiêu Chiến, những thân thể khác nháy mắt chẳng còn ngon nữa.

Vương Nhất Bác tự an ủi mình, đàn ông mà, ăn không được thì dễ nhớ nhung, ăn sạch chùi mép mới có tâm tư tiếp tục khám phá đại dương rộng lớn, dù sao cậu cũng không tin cái gì mà một lòng một dạ, ở cùng một người đến già khó tránh khỏi quá nhàm chán.

Hôm qua cuối cùng cũng ứng phó xong kỳ huấn luyện quân sự chín ngày, tuần sau chính thức lên lớp, đã hồi sinh lực, Vương Nhất Bác rục rịch hành động, quyết định nhân thời gian hai ngày cuối tuần giải quyết cho xong vấn đề ưu phiền đã lâu, cậu dừng chân, để Trịnh Hạo về trước.

"Mày đi đâu vậy?" Trịnh Hảo hỏi.

"Đến cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc, sau đó làm chuyện quan trọng, muốn ngủ với anh ta, trước tiên phải biết anh ta ngủ ở đâu." Vương Nhất Bác nhướng mày, cười xấu xa.

Có một loại quan hệ gọi là mới gặp mà ngỡ trăm năm, hình dung thì chính là hai bọn họ, rõ ràng chưa ở chung bao lâu, Trịnh Hạo ngay lập tức hiểu ý đồ làm kẻ bám đuôi của Vương Nhất Bác, dựng thẳng ngón cái nói, lợi hại, chúc mày không bị tẩn.

Đánh là hôn mà mắng là yêu, tưởng tượng Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm nhỏ vung vào ngực mình, hoặc đá vào phía dưới, Vương Nhất Bác toàn thân tê dại, thiếu chút nữa là cương ngay tại chỗ.

Ba tháng trôi qua trong chớp mắt, đừng nói ngủ với nam khôi, đến cả địa chỉ Tiêu Chiến ở cũng không rõ, Vương Nhất Bác thậm chí nghi ngờ bản thân hồ ly nhỏ hớp hồn người này có kỹ năng ẩn giấu, nếu không tại sao mỗi lần đều mất dấu, chỉ chắc chắn duy nhất một điều, anh ta quả thật không sống trong ký túc xá.

Mùa đông Thượng Hải ẩm ướt và lạnh lẽo, vậy mà ký túc xá khu vực đường Hoa Sơn lại không có điều hoà, ba chàng trai đến từ phía Bắc lạnh đến phát run cầm cập, ban đêm sớm chui vào mền, Trịnh Hạo nói, chưa đầy 24 giờ nữa là đến giờ hẹn chạy khoả thân, Vương Nhất Bác, mày đã sẵn sàng cho chặng bứt phá cuối cùng chưa.

"Bứt cái đít." Vương Nhất Bác tâm trạng rối bời.

Suốt ba tháng, không thêm được QQ, số điện thoại bị đưa vào danh sách chặn, Tiêu Chiến chỉ từng nói với cậu một câu - Vị bạn học này, xin cậu đừng cản đường, bất kể Vương Nhất Bác làm gì, anh cũng dùng câu này để trả lời, không cáu không bực, như thể đang đối phó với một quả cầu không khí.

"Tụi mày biết tiền thuê nhà gần trường đắt thế nào không, không phải người bản địa, có điều kiện ở ngoài trường, hoặc là trong nhà có mỏ hoặc được người khác bao nuôi." Một bạn cùng phòng khác của Vương Nhất Bác tên Dương Soái tiếp lời.

Vương Nhất Bác nhanh như chớp ngồi dậy, lợi dụng ưu thế chân dài đá vào giường đối diện, cao giọng đe doạ, Phí Dương Dương (3), câm mồm, nói bậy nữa tao chặt thằng em mày cho sói xám ăn đấy.

"Hùng Nhị (4), tao nói thật đấy."

Ngoại hình của Dương Soái tương phản với cái tên, độ đẹp trai bằng 0, vì làn da ngăm đen, ngày đầu tiên quen biết Vương Nhất Bác đã đặt biệt danh cho cậu ta là Phí Dương Dương, Dương Soái không ngăn được, dứt khoát đáp lễ bằng Hùng Nhị, chẳng có lý do nào khác, đơn thuần cảm thấy cái tên này đủ đần, hả giận.

"Mày còn gọi tao là Hùng Nhị nữa, tao đè mày luôn, mẹ kiếp, mày xấu như vậy, hôn mày sẽ nôn mất..." Vương Nhất Bác đột nhiên kêu than, "Tại sao Tiêu Chiến không phải bạn cùng phòng của tao, không ngủ với anh ấy được, ngủ bên cạnh ảnh cũng tốt."

Trịnh Hạo nghe Vương Nhất Bác từng khoe khoang không ít chiến tích vẻ vang về việc bội tình bạc nghĩa, lúc này tin tưởng sâu sắc "Kẻ ác ắt bị trời phạt", xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện liền bật bản ghi âm cách đây ba tháng, chọc Dương Soái cười thành tiếng heo kêu.

"Ngủ đi, đừng ồn ào." Vương Nhất Bác đóng vai người quản lý ký túc, tức tối kêu dừng.

Ngày hôm sau là thứ Sáu, hai tiết cuối buổi chiều là lớp của khoa biểu diễn và đạo diễn, môn đại cương lịch sử Trung Quốc cận đại, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến chưa bao giờ vắng mặt trong lớp lý luận chính trị tư tưởng khô khan buồn chán, ngáp một hơi dài cậu đúng giờ đến lớp ở toà nhà đỏ, đưa mắt nhìn quanh, hồ ly nhỏ quả nhiên lại ngồi ở hàng ghế trống đầu tiên.

"Một gã cao 183.6m, không sợ che các bạn học phía sau sao?" Vương Nhất Bác nhếch môi lẩm bẩm.

"Trai tốt sợ quấy rối, Tiêu Chiến rõ ràng đang trốn tên đáng ghét nhà mày đó." Trịnh Hạo nói.

"Ý mày là trong lòng ảnh có tao?" Vương Nhất Bác tràn đầy ý chí chiến đấu, "Thần tượng của tao Fritz Lang (5) nói, ghét thuộc về loại yêu thích khác."

Bậc thầy phong cách chủ nghĩa biểu hiện Đức (6) chắc chắn không nói câu này, hình như là Vương Nhất Bác nhất thời chế ra, Trịnh Hạo hoàn toàn bái phục tên nhõi này, liếc nhìn thời gian trên điện thoại nhắc nhở, mày còn 3 tiếng cuối cùng, không được thì nhận thua đi, trời rất lạnh, mày nguyện ý chạy khoả thân tao còn lười ra ngoài xem, giúp tao giặt tất một tháng thì thế nào, Dương Soái ở bên cạnh cũng hùa theo, nói còn có của tao nữa.

"Phí Dương Dương, cút qua một bên, thua Hạo Tử ông đây tâm phục khẩu phục, còn mày liên quan đéo gì, lúc đó mày có ở hiện trường đâu."

"Nói rồi tên ngu này cái tên này không thể gọi ngoài 508! Hùng Nhị!"

Vương Nhất Bác làm động tác cắt cổ về phía Dương Soái, hất hai tên bạn độc địa ra, đi thẳng đến hàng đầu, ngồi xuống sát cạnh Tiêu Chiến, không đợi người ta mở miệng, đánh đòn phủ đầu biểu hiện bản thân không cản đường.

Tiêu Chiến lặng lẽ đeo tai nghe, cho đến khi thầy giáo bước lên bục giảng mới tháo xuống nghiêm túc nghe giảng, Vương Nhất Bác thực sự không hứng thú với lý do thất bại của phong trào Tây hoá, nhưng ngồi ngay dưới mũi giáo viên, không dám công khai tán tỉnh, đành mở mắt ngủ gật.

Không dễ gì chuông reo tan học, Vương Nhất Bác dụi đôi mi buồn ngủ, hỏi Tiêu Chiến có thể giúp mình một việc không, giọng nói rất khẽ rất dịu kha, giống như cún con đáng thương.

Tiêu Chiến có tai như điếc, mang cặp sách, sải bước ra khỏi toà nhà đỏ.

Buổi tối không có tiết, hai ngày cuối tuần không gặp được, Vương Nhất Bác chẳng nỡ, đuổi theo anh tiếp tục dông dài, "Đau, bụng tôi hơi đau, nói thật với anh, tôi bị đau dạ dày, cứ đến mùa đông là phát tác, Thượng Hải lạnh quá, ký túc xá không có lò sưởi cũng chẳng có điều hoà, anh nói xem thảm hay không."

Tiêu Chiến thờ ơ, Vương Nhất Bác đỏ mắt chờ mong nhìn bình giữ nhiệt màu đen trên tay anh, nói có thể mượn cho tôi uống chút nước nóng không?

Suốt ba tháng trời âm hồn bất tán, sự kiên nhẫn của Tiêu Chiến đã cạn, ngữ khí còn lạnh hơn cả thời tiết, hỏi Vương Nhất Bác phải chăng có bệnh, Vương Nhất Bác lựa gió bẻ măng, gật đầu nói, đúng, bệnh dạ dày.

"Ký túc xá sinh viên có phòng y tế ở tầng sáu, gần đây có bệnh viện Hoa Sơn và bệnh viện Hoa Đông, có bệnh mau chữa, đừng làm phiền tôi!"

Hung dữ như vậy, trên giường phải chăng rất hoang, Vương Nhất Bác tâm trí phơi phới, phóng thích bản tính vô lại, cười hihi nói, bệnh của tôi chỉ có anh mới chữa được, không thể không làm phiền anh, chí ít bốn năm này làm không được, tôi sẽ luôn xuất hiện trước mặt anh, hay anh chuyển trường?

"Chuyển cái búa!"

Có tiến triển nha, lần đầu nói nhiều như vậy, còn chửi thề nữa, Vương Nhất Bác cười nhe răng vui vẻ hơn, hỏi Tiêu Chiến Du Thành còn có câu chửi nào khác không, bản thân làm tốt công tác chuẩn bị đón nhận công kích rồi.

Tiêu Chiến khôi phục lại biểu tình lãnh đạm, đi nhanh về phía cổng trường, lần này Vương Nhất Bác cuối cùng đã thấy rõ, anh lên một chiếc xe MINI Cooper màu đỏ, ngồi ở ghế lái là tài nữ, khí chất bất phàm, tuổi có vẻ hơi lớn.

Thật sự là bao nuôi sao?

Vương Nhất Bác đứng trong gió ngổn ngang một lúc, không quên sơ tâm của cậu, phải ngủ với Tiêu Chiến, đầu tiên phải phát huy sở trường, tách bà dì nuôi cún nhỏ này ra.

Nói là làm, sau giờ học vào tối thứ Hai tuần sau, Vương Nhất Bác làm chuyện chưa từng xảy ra trước đây, không bám lấy Tiêu Chiến nữa, cởi chiếc áo phao lông vũ màu đen ra nhét vào trong lòng Trịnh Hạo, để lại trên người một chiếc áo len trắng đẹp trai nhưng rất mỏng manh, lấy tốc độ chạy nước rút 100m lao thẳng ra cổng trường.

Đúng như dự đoán, chiếc MINI Cooper vẫn đậu ở chỗ cũ, Vương Nhất Bác tựa vào xe tỏ vẻ ngầu đét, đợi cửa xe mở.

Nữ chủ xe nhìn cậu vài lần, hạ cửa sổ xuống rất đau lòng nói, "Con trai, cậu mặc ít vậy không lạnh sao, cẩn thận cảm lạnh, mau về ký túc xá đi."

Phong cách có chút sai sai, sao nghe giống như mẹ dặn dò, Vương Nhất Bác hàm răng cóng đến va vào nhau, cười khan hai tiếng, "Em không lạnh, không lạnh, tuổi trẻ cường tráng, chị gái, sao chị lại ở đây, đợi ai hả?"

"Đón cháu trai tan học, nó nói trong trường có biến thái, từ sáng đến tối bám riết không tha, chị không yên tâm." Nữ chủ xe vui vẻ hoà nhã giải thích.

Đậu mè, tên biến thái kia không phải là mình chứ, Vương Nhất Bác mở to mắt, chỉ nghe thấy Tiêu Chiến đứng phía sau mắng, Vương Nhất Bác, cậu có thôi đi không, đến cả dì nhỏ của tôi mà cũng không tha?

Tôi nào biết cô ấy là dì nhỏ của anh, nếu tôi biết, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn này.

Nhân lúc dì nhỏ còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác bụm mặt chạy trốn, vừa mới chạy vào cổng trường, dưới chân loạng choạng, ngã sấp mặt ngay tức thì.

Mắt thấy qua một hồi cậu chưa thể bò dậy, Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, rảo bước đến trước, đưa tay phải ra kéo cậu dậy.

Cả người Vương Nhất Bác đông cứng, mượn sức đứng dậy, nghênh đón gió Tây Bắc âm ba độ, đôi mắt cún ngậm đầy nước mắt sinh lý, hít nước mũi nói, Tiêu Chiến, anh đừng sợ, tôi không phải biến thái.

"Ừm, giờ thì tôi biết rồi, cậu là tên ngốc." Tiêu Chiến dở khóc dở cười.

———————
(1)"小耗子" còn mang nghĩa bóng, chỉ người làm những việc vụn vặt, gây phiền toái hoặc phá hoại, tương tự chuột phá.
(2) Nghe thì cũng biết cái gì lớn cái gì nhiều rồi đó =))
(3) Tên một nhân vật trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc, "Cừu vui vẻ và Sói xám" (喜羊羊与灰太狼). Cừu Sôi nổi - Phí Dương Dương có nước da nâu, là con cừu khỏe mạnh nhất ở thảo nguyên xanh do có gen của cừu núi. Cậu rất dễ nóng tính và ngạo mạn, luôn coi thường người khác, nhưng lại sợ gián và rất thích Cừu Xinh đẹp.

(4) Hùng Nhị là một trong những nhân vật chính trong loạt phim hoạt hình Gấu Boonie.

(5) "Fritz" Lang là một đạo diễn, nhà biên kịch và nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Áo. Ông được coi là một trong những nhà làm phim có ảnh hưởng nhất mọi thời đại.
(6) Chủ nghĩa biểu hiện (Expressionism) là một khuynh hướng của nghệ thuật tạo hình, kiến trúc, văn học và điện ảnh hình thành và phát triển ở Đức từ 1905 đến 1920. Chủ nghĩa biểu hiện là tiếng nói của những con người công khai phản đối chiến tranh và tình trạng vô hồn của cuộc sống, chống lại sự áp chế của các cơ cấu xã hội đối với cá nhân và sự xơ cứng của những nguyên tắc "cổ điển" về nghệ thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro