Những điều hiển nhiên
Tác giả: Tlts
Tóm tắt: Orm nghĩ rằng cô và Ling có chung quan điểm về mối quan hệ. Thế giới của cô tan vỡ ngay khi Ling từ chối cô. Ling lao vào vòng xoáy nhận ra sự thật. Liệu sự nhận thức của chị đã quá muộn?
Ghi chú của tác giả:
Ý tưởng cốt truyện này đã luẩn quẩn trong đầu tôi một thời gian.
Phần chuộc lỗi được lấy cảm hứng từ bài hát The Few Things của JP Saxe. Đây là một bài hát hay, hãy lắng nghe. Nó là nguồn cảm hứng cho lời nói của Ling gửi đến Orm.
----------------------------------------
Mưa vẫn rơi bên ngoài, một nhịp điệu trầm đục gõ vào ô cửa kính. Bộ phim trên TV nhấp nháy trong sự im lặng bị lãng quên. Những trang kịch bản nằm rải rác trên bàn, bút vương vãi như thể chúng cũng đã đầu hàng.
Orm nghiêng người, đầu tựa vào vai Ling. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó thật ấm áp, thật hạnh phúc. Nhưng Ling cứng người lại.
Orm cảm nhận được ngay lập tức, lùi lại đủ để nhìn vào mặt Ling. “Có chuyện gì vậy, P’Ling?”
Ling thở ra, dài và nặng nề. “Em đang làm gì vậy, Orm?”
Lông mày Orm cau lại. “Em chỉ đang ôm chị thôi. Em… thích điều đó. Em thấy an toàn.”
Ling lắc đầu chậm rãi, giọng chị trầm thấp. “Ừ, nhưng tại sao? Chúng ta đâu phải là người yêu. Chúng ta không nên hành động như thế này.”
Orm chớp mắt, sự bối rối vụt qua thành tổn thương. “Em đã nghĩ… có lẽ chúng ta hợp nhau. Em thích chị, Ling. Và khi chị sẵn sàng, có lẽ chúng ta thực sự có thể ở bên nhau.”
Ling lùi lại xa hơn, hai tay tự bảo vệ mình. “Orm, chúng ta không thể làm điều này. Không thể có bất cứ điều gì.” Chị yếu ớt chỉ vào khoảng không giữa họ.
Một điều gì đó trong nét mặt Orm vỡ vụn. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói cô run rẩy. “Em xin lỗi nếu đã làm chị thấy không thoải mái. Em chỉ nghĩ… chị cũng cảm thấy như vậy.”
Câu trả lời của Ling sắc hơn những gì chị dự định. “Chị không biết mình cảm thấy thế nào. Chị quan tâm em, nhưng chị cứ tự hỏi liệu nó có phải là thật không. Hay chỉ vì chúng ta luôn ở bên nhau. Vì người hâm mộ. Vì mọi người muốn chúng ta trở thành một cặp đôi thực sự.”
Orm nhìn chị như thể sàn nhà đã bị kéo sập dưới chân cô. Sự tàn phá hiện rõ, trần trụi trong mắt cô. “Chị nghĩ tất cả chỉ là vậy thôi sao? Chị thậm chí không biết điều gì là thật giữa chúng ta?”
Im lặng. Ling không thể trả lời.
Orm nuốt khan, vơ vội những trang giấy và bút đang nằm rải rác, nhét chúng vào túi bằng đôi tay vụng về. Cô đứng dậy, sức nặng của mọi thứ đè nặng lên vóc dáng nhỏ bé của mình. Cô không khóc, nhưng mắt cô long lanh những giọt nước mắt không rơi xuống, mà cô từ chối cho Ling cái đặc ân được nhìn thấy.
Cô mở cửa. Mưa hắt vào phòng.
Không một lời tạm biệt. Không một cái nhìn ngoảnh lại. Chỉ là biến mất.
Tiếng sập cửa vọng lại trong lồng ngực Ling.
Chị ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào khoảng trống, điện thoại nắm chặt trong tay như một chiếc phao cứu sinh. Gọi. Không trả lời. Nhắn tin. Không phản hồi. Gọi lại. Im lặng.
Điện thoại vẫn tối đen trong tay chị.
Ling gục đầu vào lòng bàn tay, sự thật nặng nề và nghẹt thở. Chị đã phá hỏng mọi thứ — theo cách tệ hại nhất.
Những Tuần Tiếp Theo:
Đêm Orm bước ra khỏi cửa vẫn còn vương vấn như khói trong căn hộ của Ling. Ngay cả nhiều ngày sau, chị vẫn có thể nghe thấy tiếng cửa sập vọng lại, cảm nhận sức nặng của sự im lặng đè lên lồng ngực mình. Điện thoại của chị không bao giờ sáng lên với tên Orm. Không phản hồi. Không chút ấm áp. Chỉ là im lặng.
Trên phim trường, Orm hoàn hảo. Chuyên nghiệp, lịch sự, duyên dáng với mọi người. Đối với bất kỳ ai theo dõi, không có gì sai cả. Nhưng Ling nhìn thấy những vết nứt, cái cách nụ cười của Orm không còn chạm tới mắt cô nữa.
Và Ling cảm nhận từng chút một.
Tuần Một
Mọi thứ bắt đầu bằng khoảng cách. Orm tránh nán lại khi cảnh quay kết thúc. Từng có lúc cô sẽ cuộn mình tựa vào Ling trong sự thoải mái yên tĩnh, giờ đây cô lướt đi để trò chuyện với đoàn làm phim hoặc biến mất vào điện thoại.
Một buổi chiều, sau một cảnh quay đặc biệt xúc động, Ling quay lại tìm cô ấy — tìm kiếm sự trấn an mà chị đã quen thuộc — chỉ để thấy Orm rời đi cùng một bạn diễn khác để ăn trưa. Ling ở lại, sự trống rỗng nặng trĩu bên cạnh chị.
Chị tự nhủ điều đó không quan trọng. Tự nhủ chị đáng bị như vậy.
Tuần Hai
Những vết nứt cắt sâu hơn. Các cảnh đôi của họ đòi hỏi sự gần gũi: ôm, chạm tay kéo dài, thậm chí là nắm tay. Orm thực hiện hoàn hảo, cơ thể cô ấm áp và vững vàng tựa vào Ling, nhưng Ling có thể cảm nhận được điều đó — sự căng thẳng chạy ngay dưới làn da cô.
Không ai khác nhận ra. Đối với đoàn làm phim, họ thật hoàn hảo. Đối với Ling, mỗi nụ cười từ Orm đều mang theo nỗi buồn chỉ mình chị có thể thấy. Mỗi tiếng cười đều rỗng tuếch. Mỗi cái chạm đều nhắc nhở chị về những gì chị đã hủy hoại.
Đó là một sự tra tấn, việc giả vờ này.
Tuần Ba
Ling lại cố gắng liên lạc — những tin nhắn nhỏ, những câu hỏi xã giao. Orm không bao giờ trả lời. Các cuộc gọi không được hồi đáp.
Sự cô đơn thấm sâu vào xương cốt chị. Những đêm trong căn hộ trở nên ngột ngạt. Chị tua lại lời của Orm lặp đi lặp lại: “Chị thậm chí không biết điều gì là thật giữa chúng ta?”
Và phần tồi tệ nhất? Orm đã đúng. Ling là một kẻ hèn nhát. Chị luôn biết chị cảm thấy thế nào. Chị chỉ chôn vùi nó dưới những lời bào chữa. Orm còn quá trẻ. Chúng ta quá bận rộn. Chị không yêu đương. Hết lời bào chữa này đến lời bào chữa khác, cho đến khi chúng xây nên một bức tường dày đặc đến nỗi chị không thể nhìn xuyên qua.
Nhưng sự thật ngày càng đè nặng hơn. Chị biết. Chị luôn biết. Chị yêu Orm. Và chị đã vứt bỏ tình yêu đó vì chị quá sợ hãi để sống thật với nó.
Ba tuần im lặng. Ba tuần nhìn Orm vụt khỏi tầm tay mình trong khi giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Và cuối cùng Ling nhận ra: đó không phải là người hâm mộ, không phải sự gần gũi, không phải kịch bản.
Đó là chị.
Chị yêu em ấy.
Và chị đã thật ngu ngốc khi để nỗi sợ hãi khiến chị tin điều ngược lại.
Khoảnh Khắc:
Căn hộ của Ling vẫn tĩnh lặng, rèm cửa che kín ánh sáng nhạt buổi chiều. Chị đã ngủ trên ghế sofa suốt bốn ngày qua, cơn sốt kéo chị xuống, điện thoại bị bỏ quên trên bàn cà phê với những tin nhắn chưa đọc chất chồng. Chị đã vắng mặt ở phim trường, hủy một buổi xuất hiện cùng Orm. Chị không đủ sức để đối mặt với bất cứ ai.
Tiếng cửa mở khóa kéo chị khỏi giấc ngủ. Qua tầm nhìn mờ ảo, chị thấy một bóng người bước vào với túi đồ trên tay. Chị chớp mắt mạnh, từ từ ngồi dậy, đầu óc quay cuồng cho đến khi hình dáng rõ ràng.
Orm.
Cô không nói một lời. Cô thậm chí không nhìn Ling. Cô đi thẳng vào bếp, đặt túi lên quầy và bắt đầu dọn đồ một cách gọn gàng. Hộp nhựa đựng thức ăn xếp thành hàng trong tủ lạnh. Cô di chuyển nhẹ nhàng, nhanh chóng, như thể đã làm điều này hàng trăm lần.
Lò vi sóng kêu bíp khi cô hâm nóng một bát súp. Cô cẩn thận đặt nó lên bàn. Sau đó cô thu thập những chiếc túi rỗng, cử động nhanh nhẹn và thuần thục, rồi bước về phía cửa.
Tay cô chạm vào nắm cửa trước khi cô cất lời. “Mẹ Koy nấu cho chị một đống đồ ăn. Em đã đặt chúng vào tủ lạnh. Mẹ bảo chị gọi cho mẹ nếu cần thêm. Mẹ xin lỗi vì quá bận không thể tự mang đến.”
Chỉ có thế. Không phải Chị cảm thấy thế nào. Không phải Em hy vọng chị sẽ khỏe hơn. Không phải Chị có cần gì khác không. Thậm chí không phải Em nhớ chị.
Một điều gì đó bên trong Ling vỡ òa. Nước mắt trào ra không báo trước, nóng hổi và nặng nề tuôn rơi trên má chị. Một âm thanh nhỏ bé, tan vỡ thoát ra khỏi cổ họng chị, mềm mại và không chút phòng vệ.
Vai Orm cứng lại khi nghe thấy âm thanh đó. Ngón tay cô siết chặt nắm cửa. Cô bắt đầu xoay nó, cơ thể đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn khỏi gánh nặng đau khổ của Ling. Cô không thể làm điều này. Cô không thể ở lại.
Nhưng sau đó, một giọng nói rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy — một lời thì thầm xuyên qua sự im lặng như một lời cầu xin.
“Orm… chị xin lỗi.” Giọng Ling nghẹn lại trên từng từ. “Chị nhớ em.”
Orm đông cứng. Hơi thở ngừng lại. Tâm trí quay cuồng.
Tay cô lơ lửng trên nắm cửa, không thể xoay nó nữa, không thể di chuyển.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Orm cảm thấy bức tường giữa họ lung lay.
Cảm Xúc Của Orm:
Orm đông cứng trước lời thì thầm của Ling. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, cơ thể cô khao khát tin vào điều đó. Nhưng ký ức về sự từ chối của Ling — sức nặng của ba tuần im lặng — đập mạnh trở lại vào lồng ngực cô.
Cô cười một tiếng, sắc lạnh và không có chút hài hước nào.
“Nhớ em? Chị đã gặp em gần như mỗi ngày trong ba tuần qua. Chị đã nói chuyện với em, phải — nhưng chỉ về công việc. Đúng như cách chị muốn.”
Mắt cô nhìn thẳng vào Ling, vững vàng và không chút nao núng.
“Những tương tác của chúng ta không vượt quá công việc nữa, P’Ling. Em không hơn gì đồng nghiệp của chị.”
Cô dịch chuyển tay nắm cửa, giọng nói siết lại, không còn sự mềm mỏng.
“Mẹ đã làm đồ ăn. Bà không thể tự mang đến và nhờ em. Đó là lý do duy nhất em ở đây. Vậy nên đừng ở đó đột nhiên giả vờ rằng chị quan tâm đến em.”
Ánh mắt Orm thoáng qua, một tia đau đớn trần trụi dưới lớp vỏ bọc.
“Ở gần chị đã đủ đau rồi. Em đang bước tiếp. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ không phải gượng ép những lời khách sáo giả tạo này.”
Cô dứt khoát kéo cửa mở, giọng cô đều đều và lạnh lùng.
“Mau khỏe nhé.”
Và rồi cô biến mất.
Sự im lặng còn lại không trống rỗng — nó ngột ngạt, vang vọng mọi lời mà Ling đã quá hèn nhát không nói ra cho đến tận bây giờ.
Vòng Xoáy Của Ling:
Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch rỗng tuếch, và sự im lặng sau đó đè bẹp lồng ngực Ling như đá.
Chị ngồi bất động trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Orm vừa đứng. Cơ thể chị tê dại, nhưng bên trong, mọi thứ đang xé toạc.
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, nóng hổi và không ngừng. Cổ họng chị bỏng rát khi những tiếng nấc xé qua, dữ dội trong sự giải thoát của chúng. Chị ấn nắm đấm vào miệng để giữ tiếng khóc lại, nhưng vô ích — nỗi đau tuôn trào, xấu xí và tan vỡ.
Orm. Orm ngọt ngào, xinh đẹp. Cô gái đã từng cuộn tròn bên vai chị trong những buổi tập kịch bản đêm khuya. Người đã chờ đợi chị sau những cảnh quay nặng nề, người đã lấp đầy mọi khoảng lặng bằng ánh sáng, người đã cho đi không chút do dự. Tâm hồn đó giờ đây nhìn chị như một người lạ. Thậm chí không thể chịu đựng được sự hiện diện của chị. Hầu như không thể chịu đựng được việc nói chuyện với chị.
Và Ling biết tại sao.
Vì chị là lý do.
Chị đã lấy đi trái tim rộng mở của Orm, tình cảm không sợ hãi của em ấy, và nghiền nát nó dưới nỗi sợ hãi của chính mình. Sự hèn nhát của chị. Những lời bào chữa vô tận của chị. Em ấy quá trẻ. Chúng ta quá bận rộn. Chị không yêu đương. Những bức tường và lời dối trá chị đã xây dựng để giữ mình an toàn — và tất cả những gì nó làm là phá hủy điều duy nhất từng thực sự quan trọng.
Cơ thể chị run lên vì sức nặng của nó. Mọi ký ức về nụ cười của Orm, tiếng cười của em ấy, hơi ấm của em ấy — tất cả giờ đây biến thành một con dao, bởi vì Ling đã đẩy nó ra xa. Bởi vì Ling đã nói với em ấy rằng chị không biết liệu những gì chị cảm thấy có phải là thật không.
Và giờ Orm không tin chị. Không tin vào họ.
Ling vùi mặt vào tay, khóc nức nở cho đến khi ngực chị đau nhói, cho đến khi cơ thể chị rã rời trên đệm ghế sofa. Chị không thể nhớ lần cuối cùng chị khóc như thế này. Có lẽ là chưa bao giờ.
Nhưng tối nay, con đập đã vỡ.
Bởi vì cuối cùng chị đã hiểu.
Chị yêu Orm. Chị đã luôn yêu em ấy. Và giờ chị có thể đã mất em ấy.
Và kiến thức đó thật không thể chịu đựng nổi.
Nỗ Lực Của Ling:
Ngày đầu tiên trở lại phim trường, bụng Ling thắt lại. Cơ thể chị vẫn đau nhức vì bệnh, nhưng nỗi đau thực sự là nỗi sợ hãi — ý nghĩ mất Orm mãi mãi, nhìn em ấy vụt đi vĩnh viễn, khiến chị khó thở.
Chị không giỏi chuyện này. Mối quan hệ, cảm xúc, sự dễ bị tổn thương — không có điều nào dễ dàng. Nhưng chị biết chị phải cố gắng.
Vì vậy, chị đã làm điều duy nhất chị có thể nghĩ ra. Thầm lặng, ẩn danh.
Chị lẻn vào phòng thay đồ của Orm trước giờ gọi, để lại một ly trà sữa trân châu và một túi đồ ăn vặt yêu thích của em ấy trên bàn. Sau đó chị lẻn ra ngoài, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Sau đó, khi Ling đi ngang qua ghế trang điểm, và chị thấy: Orm đang nhấp ngụm nước, nhấm nháp kẹo. Mắt họ chạm nhau thoáng qua trong gương. Biểu cảm của Orm không thể đoán được, hoàn toàn bình tĩnh, nhưng cô không đẩy ly nước đi. Không vứt kẹo
Đối với Ling, đó là tia hy vọng yếu ớt nhất.
Ngày hôm sau, Ling phát hiện những đoá hoa dại mọc dọc vỉa hè trên đường đến studio. Tươi sáng và lộn xộn, màu sắc rực rỡ — chúng ngay lập tức khiến chị nghĩ đến Orm.
Chị thu thập chúng lại, buộc chúng một cách vụng về bằng một sợi dây, và một lần nữa để chúng trên bàn phòng thay đồ của Orm. Không có ghi chú, không lời nhắn nào. Chỉ là những bông hoa.
Tối hôm đó, khi ngày quay kết thúc, Ling nán lại hành lang. Chị bắt gặp Mẹ Koy đang cầm bó hoa nhỏ đó, giờ được cắm trong một chiếc bình thủy tinh. Mẹ mỉm cười dịu dàng với Ling và khẽ gật đầu — một sự thừa nhận thầm lặng, một lời động viên không lời. Hãy tiếp tục cố gắng. Đừng bỏ cuộc.
Ngực Ling thắt lại. Đó không phải là sự tha thứ, chưa phải. Nhưng có lẽ đó là một dấu hiệu.
Ngày hôm sau, lịch trống. Không quay phim, không sự kiện. Ling ngồi ở nhà, nhìn chằm chằm vào điện thoại, sự im lặng xung quanh ngột ngạt.
Chị biết những cử chỉ nhỏ bé đó không đủ. Kẹo, hoa, trà sữa trân châu — chúng là những vật phẩm an toàn, những món quà dễ dàng. Orm xứng đáng nhận được nhiều hơn là những đồ bình thường như vật.
Nếu chị muốn có bất kỳ cơ hội nào, Ling cần phải thực hiện một hành động nói lên sự thật mà chị đã quá sợ hãi không dám nói ra. Một điều gì đó thật.
Một điều gì đó chứng minh rằng chị không còn trốn tránh nữa.
Lá Thư:
Orm,
Chị chưa bao giờ giỏi ăn nói và bộc lộ cảm xúc. Em biết điều đó mà nhỉ. Nhưng vì em, chị cần phải cố gắng.
Chị không nói ra những gì trong đầu mình nhiều như em muốn. Chị đã nghe điều đó cả đời, và chị hứa—đó không chỉ là em. Nhưng nếu em đã từng nghi ngờ, xin hãy biết điều này: em là một trong số ít điều chị chắc chắn.
Chị đã giữ quá nhiều điều cho riêng mình, quá sợ nói sai, quá sợ sống thật. Nhưng ngay cả trong sự im lặng của chị, em đã là một phần của chị hơn bất cứ ai khác từng có.
Chị biết chị đã khiến em cảm thấy như thể tình cảm của chị không chắc chắn. Như thể chúng được xây dựng từ sự gần gũi hay áp lực. Đó là sự hèn nhát của chị đã lên tiếng. Sự thật là—chị muốn em. Chị luôn muốn. Và chị có thể xây dựng cả thế giới của mình trên sự chắc chắn của mong muốn đó.
Em là một trong số ít điều chị đã biết rõ. Một trong số ít điều chị chưa bao giờ nghi ngờ. Ấy vậy mà, chị đã đẩy em ra xa.
Nếu em cần chị nói thêm, chị sẽ dành phần đời còn lại để làm điều đó. Không chỉ bằng lời nói, mà bằng tất cả những gì chị có. Chị muốn em gỡ bỏ lớp phòng thủ của chị, bóc tách tất cả những bức tường chị đã ẩn mình đằng sau. Chị muốn đến gần hơn, và gần hơn nữa, cho đến khi không còn gì giữa chúng ta ngoài sự chân thật.
Chị nhớ em, Orm. Chị yêu em. Và chị vô cùng, vô cùng xin lỗi vì tất cả những cách chị đã làm tổn thương em.
—Ling
Cử Chỉ:
Bên trong phong bì, bên cạnh lá thư, Ling đặt một chiếc nhẫn nhỏ: một chiếc nhẫn vàng hồng khảm thạch anh hồng và đá rhodonite. Orm biết ý nghĩa của chúng — tình yêu, lòng trắc ẩn, chữa lành, tha thứ. Một minh chứng im lặng, được lựa chọn có chủ đích, bằng chứng cho thấy Ling đã nghĩ về em, về họ, trong từng chi tiết.
Một niềm hy vọng. Một lời cầu xin.
Rằng bằng cách nào đó, những lời này và chiếc nhẫn này có thể đủ để bắt đầu lại.
Góc Nhìn Của Orm:
Tiếng râm ran của studio mờ dần sau lưng khi Orm bước trở lại phòng thay đồ sau bữa trưa. Cô dừng lại ngay ngưỡng cửa.
Một phong bì đang đợi trên bàn. Tên cô — Orm — được viết nguệch ngoạc trên mặt trước bằng nét chữ không thể nhầm lẫn của Ling.
Ngực cô thắt lại. Cô đứng bất động, nhìn chằm chằm vào nó. Thời gian dường như kéo dài thành hàng giờ khi cô cân nhắc có nên chạm vào nó hay không.
Cuối cùng, với bàn tay run rẩy, cô chạm vào nó. Tờ giấy có vẻ nặng hơn mức bình thường, như thể sức nặng của mọi thứ giữa họ đã được gấp gọn bên trong. Cô chậm rãi ngồi xuống, phong bì cân bằng trong lòng bàn tay, ngón cái cô lướt qua tên mình hết lần này đến lần khác.
Thời gian trôi qua trong chậm rãi.
Cô suýt đặt nó xuống. Suýt bước đi. Nhưng một điều gì đó bên trong cô không cho phép.
Với những ngón tay cẩn thận, cô xé mở nó.
Chữ viết tay của Ling lấp đầy trang giấy — không đều ở vài chỗ, như thể chị đã dừng lại và bắt đầu lại, không chắc chắn làm thế nào để tiếp tục. Orm đọc từng dòng trong im lặng, ngực cô thắt lại với mỗi từ.
“Chị chưa bao giờ giỏi ăn nói và cảm xúc… em là một trong số ít điều chị chắc chắn… Chị muốn em gỡ bỏ phòng thủ của chị… Chị yêu em.”
Đến khi đọc đến cuối, cổ họng cô nghẹn lại, tay cô run rẩy.
Đó là lúc cô nhận thấy chiếc túi nhung nhỏ, được dán gọn gàng vào cuối lá thư. Cô bóc nó ra, tim đập thình thịch khi cô nới lỏng sợi dây.
Bên trong, một chiếc nhẫn lấp lánh nhẹ nhàng trong ánh sáng — vàng hồng, khảm thạch anh hồng và đá rhodonite. Orm hít một hơi thật sâu. Cô biết ý nghĩa của chúng. Tình yêu, chữa lành, tha thứ. Đó không chỉ là đồ trang sức. Đó là trái tim của Ling, được dâng hiến bằng cách duy nhất chị biết.
Tay Orm siết chặt lấy nó, mạch đập trong tai cô như tiếng gầm. Cô không biết nên cảm thấy gì — giận dữ, hy vọng, tàn phá, khao khát. Tất cả đổ sập vào nhau bên trong cô.
Mắt cô cay xè khi nhìn xuống chiếc nhẫn tinh xảo trong tay.
Và cô vẫn không thể buộc mình buông chiếc nhẫn ra.
Đối Mặt:
Phim trường náo nhiệt xung quanh họ — đoàn làm phim dịch chuyển đèn, máy quay được căn chỉnh lại, các chuyên viên trang điểm lướt vào lướt ra. Ling đứng ở vị trí đánh dấu của mình, cố gắng tập trung vào bất cứ điều gì ngoại trừ sức nặng trong lồng ngực. Mỗi giây kể từ khi để lại lá thư đều là sự dày vò.
Rồi Orm bước đến bên cạnh chị. Đủ gần để cảm nhận, nhưng không đủ gần để chạm. Cô không nhìn Ling, mắt cô nhìn thẳng vào sự hỗn loạn của phim trường.
Tim Ling đập mạnh vào lồng ngực.
Orm nghiêng người chỉ một chút, giọng cô đủ nhỏ để chỉ Ling nghe thấy.
“Em đã nhận được thư.”
Hơi thở của Ling nghẹn lại, cổ họng chị thắt chặt. Chị quay đầu đi một phần, tìm kiếm ánh mắt Orm, nhưng Orm không cho chị cơ hội.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Và cứ thế, cô đứng thẳng trở lại, vẻ mặt trung lập, ánh mắt hướng về phía trước. Một hình ảnh chuyên nghiệp, điềm tĩnh.
Ling đứng bất động, mạch đập gầm lên trong tai. Kinh hoàng. Tuy nhiên — ẩn sâu bên dưới — một chút hy vọng, tuyệt vọng len lỏi. Bởi vì có lẽ… có lẽ đây chính là nó. Có lẽ chị vẫn có thể cứu vãn điều này.
Lời Thổ Lộ:
Căn hộ im ắng, bóng tối kéo dài trên sàn nhà. Ling ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, điện thoại đặt trong lòng bàn tay như một chiếc phao cứu sinh mong manh. Lời của Orm từ trước đó ám ảnh chị: Chúng ta cần nói chuyện.
Khi màn hình sáng lên, hơi thở của Ling nghẹn lại. ORM — Ba từ. Chị có ở nhà không?
Câu trả lời của chị là ngay lập tức. Có.
Vài khoảnh khắc sau, một tiếng gõ cửa khiến tim chị đập loạn xạ. Chị thì thầm tên Orm như thể nói ra có thể neo giữ chị lại, và gần như chạy ra mở cửa.
“Chào em,” chị thở ra, lùi lại để Orm bước vào.
Orm không ngồi xuống. Cô không đi lại. Cô chỉ đơn giản quay lại sau khi cánh cửa đóng, mắt khóa chặt vào Ling, và nói bằng sự quyết tâm vững vàng.
“Nói đi. Em muốn nghe nó phát ra từ miệng chị.”
Ling cứng người, nỗi sợ hãi cào xé cổ họng. Nhưng sau đó chị bước đến gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa họ. Tay chị nâng lên với sự dịu dàng run rẩy, vuốt tóc Orm ra sau tai, trước khi áp ấm áp vào má cô.
Mắt họ chạm nhau, và trong ánh mắt của Orm, Ling nhìn thấy tất cả — nỗi buồn của những tuần không nói nên lời, nỗi đau trần trụi chị đã gây ra, và, ẩn sâu dưới đống đổ nát, tia hy vọng yếu ớt nhất.
Ling nghiêng người cho đến khi trán họ chạm nhau. Giọng chị, trầm thấp và run rẩy, mang theo mọi sự thật mà chị đã chôn vùi quá lâu.
“Chị yêu em, Orm. Theo mọi nghĩa của từ đó. Hy vọng, sự quan tâm, sự thấu hiểu, khao khát — tất cả. Chị yêu em, một cách tự tin và không chút do dự. Thế giới của chị đã trở nên đen tối nếu thiếu em. Kể từ đêm đó, chị đã sống như một bóng ma. Những gì chị nói với em thật tàn nhẫn, và chị sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì điều đó. Nhưng chị ở đây, không còn gì để che giấu, trái tim chị nằm trong tay em. Làm ơn… tha thứ cho chị. Cho chị một cơ hội để chứng minh rằng điều đó là thật.”
Nước mắt Orm lặng lẽ trượt dài trên má cô. Cô mở nắm tay đang siết chặt, để lộ chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay. Ngực Ling thắt lại — trong một khoảnh khắc đau đớn, chị nghĩ Orm đang trả lại nó. Rằng đây là dấu chấm hết.
Nhưng giọng Orm, dù run rẩy, mang theo một lời cầu xin mong manh.
“Vậy thì tự tay chị đeo nó cho em đi. Nhé.”
Cô đặt chiếc nhẫn vào bàn tay run rẩy của Ling.
Nước mắt Ling làm nhòe tầm nhìn khi chị trượt chiếc nhẫn vàng hồng vào ngón tay phải của Orm, ngón tay chị nán lại, không muốn buông ra. Sự im lặng sau đó thật dày đặc, tràn ngập âm thanh của hai trái tim va chạm sau quá lâu xa cách.
“Nói lại đi,” Orm thì thầm.
Ling mỉm cười qua những giọt nước mắt, giọng chị giờ đã vững vàng, nỗi sợ hãi đã cháy rụi.
“Chị yêu em, Orm. Bằng mọi tế bào trong cơ thể chị. Chị yêu em.”
Orm không đợi thêm một nhịp tim nào nữa. Cô rút ngắn khoảng cách, kéo Ling vào một nụ hôn cháy bỏng, tuyệt vọng, và đầy ắp mọi thứ họ đã kìm nén. Hàng tuần đau đớn, khao khát và tình yêu không nói nên lời tuôn trào trong một cú va chạm nghẹt thở duy nhất.
Cuối cùng, khi họ rời nhau ra, Orm áp trán vào trán Ling, nước mắt của họ hòa lẫn. Giọng cô mềm mại nhưng kiên định.
“Em cũng yêu chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro