[1] Mất kiểm soát

Nguồn: weibo

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.

Lại lọt hố vào một cái shotfic, hehe

______________________________

01

Khi nào có điều gì đó không ổn bắt đầu xảy ra?

Hầu Minh Hạo nghĩ

Thiếu Bạch đang quay phim, Hầu Minh Hạo mặc trang phục nặng nề đang nhìn bạn diễn bên của mình đứng cạnh đạo diễn, nhìn Hà Dữ mặc trang phục màu đỏ, dưới ánh nắng thiêu đốt,cậu có lẽ đã nhìn thấy những hạt mồ hôi đang chảy ra anh từ trán lăn xuống má và xuống yết hầu.

Hầu Minh Hạo nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc. Khi mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy khuôn mặt Hà Dữ phóng đại trước mắt mình.

Hầu Minh Hạo sợ đến mức ngã ngửa ra sau, nhưng anh nhanh chóng đỡ lấy.

Nhưng tư thế này trông nó hơi kì kì.

"Chuyện gì thế này, Tiểu Hầu, tư thế này có thấy được vẻ đẹp trai của anh không"

Lời nói của Hà Dữ khiến Hầu Minh Hạo trở về hiện thực: "Chậc, anh tự ái quá rồi!"

Hà Dữ ngồi bên cạnh Hầu Minh Hạo, dùng khăn giấy lau mồ hôi, cậu tự nhiên đưa chiếc quạt trong tay ra hướng về phía anh

"Tiểu Hầu, khi nào thì quay xong?"

Lời nói đột ngột khiến Hầu Minh Hạo rơi vào im lặng. Đúng vậy, hắn sắp trở thành kẻ sát nhân. ( Ý là Hà Dữ giết Diệp Đỉnh Chi á=))) ).

"Sớm thôi"

Giọng điệu buồn đến khó tả

Hà Dữ suy nghĩ một chút: "Ngày mai anh sẽ cùng em thực hiện cảnh cuối cùng, sắp hoàn thành rồi."

Hầu Minh Hạo nhắm mắt lại không nói gì, đạo diễn gọi anh đi nói chuyện kịch nghệ xung quanh, giống như tâm trạng của Hầu Minh Hạo.

Đêm

Sau khi diễn xong và cởi bỏ trang phục, Hầu Minh Hạo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khi tắm xong, cậu ngồi trên ghế sofa nghiên cứu kịch bản. Ngày mai sẽ là cảnh cuối cùng của Hà Dữ, cũng là cảnh Diệp Đỉnh Chi tự sát trước mặt Bách Lý Đông Quân.

Mặc dù họ đóng vai huynh đệ trong phim nhưng cậu không biết liệu có phải do thay đổi kịch bản hay không.

Có thể nói đó là tình cảm trên cả huynh đệ, đó là tình yêu không thể nói, bị ràng buộc bởi thế giới.

Rốt cuộc là ai coi người kia như anh em tốt mà lại nhìn người ta bằng ánh mắt như vậy!

Cậu vẫn nhớ cách Hà Dữ nhìn mình trong buổi quay cảnh kỳ thi ở học đường! Tuy nhiên, dù sao thì lúc đó anh ấy cũng đang quay phim nên cậu cũng không dám nghĩ nhiều.

"A! Thật là khó chịu!"

Hầu Minh Hạo hoàn toàn không đọc được kịch bản. Tình huống này không hề phổ biến chút nào!

Tất cả là lỗi của Hà Dữ, Hầu Minh Hạo nghĩ

Nói Tào Tháo Tào Tháo đã đến

"Đông Đông Quân!!"

Hầu Minh Hạo chạy tới mở cửa, Hà Dữ cầm một cái bánh ngọt nhỏ ít đường gõ cửa. Anh lần thứ nhất không thèm nhìn, đang định gõ cửa lần thứ hai liền trực tiếp gõ vào trán Hầu Minh Hạo.

Hầu Minh Hạo lập tức sửng sốt

KHÔNG

Má ơi

Có phải nó cực khổ lắm không?

Người yêu tôi gõ cửa vào lúc nửa đêm

Không thể nào

Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa, có chút ngượng ngùng.

"Anh có định ăn bánh không?"

Hầu Minh Hạo tỉnh táo lại, cầm chiếc bánh lên, mở gói ra, hẳn là kem tươi, mùi thơm bay tới. Buổi tối cậu chưa ăn gì mà đã thèm ăn rồi! Nhưng lại buông xuống, chợt nhớ ra Hà Dữ vẫn còn ở đây, quay lại nhìn thấy anh đang mỉm cười nhìn mình. Được rồi, dù sao trước mặt cậu cũng không có hình ảnh gì cả, coi như tàng hình đi.

Ăn xong, Hầu Minh Hạo ngã người trên ghế sô pha: "Anh tới chỉ vì đưa bánh cho em à? Em không tin."

Hà Dữ mỉm cười, tự nhiên lau đi vết bánh ngọt trên khóe miệng Hầu Minh Hạo, "Đương nhiên là không, ngày mai anh sẽ kết thúc buổi quay phim, đến gặp em trước cảnh cuối cùng."

"Phim!?"

Tai Hầu Minh Hạo vì Hà Dữ mà đỏ bừng.

"Anh đến gặp em để thảo luận về kịch bản? Mà kịch bản đâu?"

Hà Dữ sờ sờ tóc của mình, nói: "Quên!"

Hầu Minh Hạo trừng mắt

Hai người chỉ cầm một quyển kịch bản thảo luận, bởi vì thân nhau như vậy, nên Hầu Minh Hạo và anh hai tay đụng chạm qua lại, cậu thậm chí còn có thể ngửi rõ ràng hương thơm trên người Hà Dữ.

Là hương gỗ

Chắc hẳn là sữa tắm phải không?

Mùi khá tốt

02

"Vân ca! Không!"

Hầu Minh Hạo ôm Hà Dữ vào lòng, đạo diễn đi tới lắc đầu: "Tiểu Hầu, sao anh cảm thấy cậu có gì đó không ổn? Biểu hiện của cậu đang thể hiện sẽ khiến quan hệ càng phức tạp hơn, Bách Lý Đông Quân đã hai lần mất đi người anh em thân nhất! Cái cậu bày tỏ không chỉ có anh em và cần phải kiểm soát nó!"

Hầu Minh Hạo gật đầu, không phải cậu tâm tình không tốt, mà là hôm qua căn bản không ngủ!

Hôm qua Hà Dữ thân cận với mình như vậy, điều này khiến cậu luôn suy nghĩ không thể đồng nhất với nhân vật này. Cuối cùng cũng thoát khỏi Hà Dữ, đầu óc cậu trở nên hỗn loạn.

Sau khi thức cả đêm, Hầu Minh Hạo đến Hoành Điếm với đôi mắt gấu trúc. Khi đang trang điểm, cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe lời than thở của chuyên gia trang điểm.

Sau khi kiểm tra camera mấy lần, đạo diễn không nhịn được nữa, yêu cầu Hầu Minh Hạo điều chỉnh lại trạng thái của mình. Đột nhiên, hai má cậu đỏ bừng, ngẩng đầu tìm Hà Dữ.

"Hôm nay tâm trạng không tốt? Anh cảm giác như đêm qua em không được khỏe. Có chuyện gì vậy?"

Anh lại tiếp tục hỏi: "Nhìn thấy cảnh này, em có muốn rời xa anh không? Hahaha, nhưng Tiểu Hầu, anh nghĩ nhân vật trong truyện cũng có mạng sống. Nếu Bách Lý Đông Quân phạm sai lầm,.. có lẽ là tự tử trước mặt tôi."..."

Hà Dữ dừng lại một chút

Khi được hỏi: "Em sẽ làm gì nếu anh biến mất sau khi quay phim cùng em?"

Hầu Minh Hạo suy nghĩ một chút: " Tại sao phải biến mất?"

Hà Dữ cũng im lặng

"Vậy nếu có chuyện gì xảy ra mà em không thể tha thứ cho anh, chúng ta chấm dứt, không liên lạc và trở thành người xa lạ thì sao?"

Hầu Minh Hạo không trả lời

Hà Dữ rời đi, để lại Hầu Minh Hạo một mình

Hầu Minh Hạo luôn cảm thấy trong lời nói của anh có điều gì đó, nhưng lại không thể đoán ra. Tuy nhiên, nếu thực sự không có liên lạc, Hầu Minh Hạo không biết phải làm sao. Sau ba tháng qua, Hầu Minh Hạo rất vui vẻ, Hà Dữ và Diệp Đỉnh Chi khiến cậu không thể phân biệt được giữa thực tế và diễn xuất.

"Diệp Đỉnh Chi ở ván thứ ba tự sát lần thứ chín! Action!"

Diệp Đỉnh Chi nhìn Dịch Văn Quân và mỉm cười, như thể đang nói lời tạm biệt với nàng. Hắn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Quay lại và nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu xanh lam đang chạy về phía mình. Y muốn nói với Vân ca rằng mình đã dạy cho cái tên bệ hạ kia một bài học! Họ có thể cùng nhau đưa tẩu tẩu về nhà, nhưng ...

Bước chân của Bách Lý Đông Quân chững lại, hai mắt mở to! Chỉ thiếu một bước, Diệp Đỉnh Chi dùng kiếm tự vẫn, đồng thời, giọng nói đau lòng của Bách Lý Đông Quân vang lên.

"Vân ca!"

Nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi ngã xuống, Bách Lý Đông Quân cùng Hầu Minh Hạo trong lòng buồn bực như dao cứa, Bách Lý Đông Quân muốn vươn tay kéo Diệp Đỉnh Chi, nhưng y chỉ cách một bước, chỉ kịp nhìn người này ngã xuống trước mặt mình.

Máu đỏ tươi của Diệp Đỉnh Chi bắn lên mặt Bách Lý Đông Quân, mũi y nồng nặc mùi máu, nhưng Bách Lý Đông Quân lại quỳ xuống bên cạnh hắn, cố gắng dùng tay chặn vết thương lại truyền từng dòng nội lực để níu kiểu mảnh hồn với nhân gian. Nhưng máu vẫn chảy ra, Dịch Văn Quân cũng đi tới chỗ Diệp Đỉnh Chi, nhưng Bách Lý Đông Quân tựa hồ bị yêu quái nhập hồn, không cho nàng đến gần.

Mãi đến khi đạo diễn gọi vào, Hầu Minh Hạo mới thực sự bật khóc.

"Tiểu Hầu? Không sao đâu, không sao đâu! Đừng khóc"

Hầu Minh Hạo nằm sấp khóc không kìm được, ôm Hà Dữ trực tiếp khóc nấc. Đạo diễn đi tới vỗ vỗ vai Hầu Minh Hạo, "Không tệ, không tệ, chính là như vậy. Tiểu Hầu, bình tĩnh lại đi, mọi người, tạm nghỉ đi! "

Anh quay sang Hà Dữ nói: "An ủi Tiểu Hầu đi, tối nay anh sẽ tổ chức tiệc cho hai đứa!"

Hà Dữ vỗ vỗ lưng Hầu Minh Hạo, không nói gì, chờ cậu bình tĩnh lại.

Một lúc sau, Hầu Minh Hạo mới tỉnh táo lại, xấu hổ dụi dụi mắt, nói với Hà Dữ: "Anh ơi, em chỉ đùa thôi mà!"

Anh cười nói: "Có thể đồng cảm với nhân vật là chuyện tốt, nhưng cũng đừng đi quá sâu, e rằng em sẽ không thoát ra được."

Hầu Minh Hạo gật đầu, trong lòng có chút bối rối.

Hà Dữ kéo Hầu Minh Hạo đứng dậy, sóng vai cùng cậu đi tới: "Đêm nay ta sẽ kết thúc, em nhất định phải tới dự tiệc, anh muốn nói cho ngươi một chuyện rất quan trọng!"

Hầu Minh Hạo đồng ý, sau khi trở về khách sạn, cậu nằm trên giường bối rối, sau đó nghĩ tới lời Hà Dữ nói, liền gửi cho Hạ Chi Quang một tin nhắn.

Một lúc sau, Hạ Chi Quang mang theo mấy chai bia và một ít rau củ không quá nhiều dầu mỡ đến phòng Hầu Minh Hạo.

"Không, anh đang làm cái quái gì thế? Anh và Dữ ca cãi nhau à?"

Hầu Minh Hạo lắc đầu, cầm chai bia lên uống một hơi: "Không."

Hạ Chi Quang đã quay xong rồi, nhưng vì đang quay phim ở gần đây nên Hầu Minh Hạo gặp cậu rất nhiều, và... hình như cậu chỉ có thể tìm được Hạ Chi Quang.

"Quang Quang, anh hỏi cậu một vấn đề nghiêm túc."

Hạ Chi Quang uống một ngụm bia, cổ họng suýt chút nữa nghẹn lại, "Anh... đắc tội anh ấy?"

Hầu Minh Hạo trừng mắt

"Không, anh chỉ muốn nói là do anh quá nhập tâm vào bộ phim nên không thể phân biệt được. Anh phải làm sao đây?"

Hạ Chi Quang đương nhiên hiểu do trước đây cậu ấy có cũng một người anh trai như thế này. Anh ấy thậm chí còn chạy trốn đến Nhật Bản và khiến bạn nhỏ của mình sợ chết khiếp.
( Là cp nào thì có lẽ mấy ní biết rồi ha )

Hạ Chi Quang chỉ nghĩ đến việc hai người thể hiện tình cảm khi ở bên nhau đã khiến người ta nổi da gà.

Hầu Minh Hạo sửng sốt, bọn họ ở cùng nhau sao?

Hạ Chi Quang phản ứng: "Ồ! Không phải vậy đâu. Đó không phải là mối quan hệ giữa anh và Hà Dữ. Các anh cũng là anh em trong bộ phim. Không sao đâu. Chỉ là tình anh em sâu đậm hơn thôi."

Hầu Minh Hạo trừng mắt

Hạ Chi Quang vốn có tính vô cảm phi thường còn chưa kịp phản ứng: "Nhân tiện, hôm nay sao anh không đi dự tiệc đóng máy của Dữ Ca?"

Hầu Minh Hạo suy nghĩ một chút, tắt điện thoại di động.

"Ơ kìa. Đừng đi!". Hay nhỉ vừa nhắc tới là bỏ luôn anh em này, Hạ Chi Quang thấy mình không có tí trọng lượng nào.

Hôm sau đoàn phim nghỉ ngơi, Hầu Minh Hạo ngủ đến chiều

Cậu tỉnh dậy và thấy tin nhắn trên điện thoại sắp nổ tung.

[ 20:00 hôm qua

Each

Đây nhé

20:15 hôm qua

Each

?

20:30 hôm qua

Each

Tại sao em không trả lời anh

21:45 hôm qua

Each

Nếu anh muốn nói với em điều gì đó, hãy đến gặp anh, được chứ?

22:00 hôm qua

Each

Em có thể chăm sóc cho anh được không, Tiểu Hầu?

Không có phản hồi từ bên kia

22:30 hôm qua

Each

Tiểu Hầu, anh đợi em trên sân thượng, em có thể qua đây một lát được không?"

0 giờ sáng

Each

Tiểu Hầu, chúc ngủ ngon! ]

Mẹ kiếp! Hầu Minh Hạo trực tiếp ngồi dậy, chạy lên sân thượng có khi vừa đến nơi, Hà Dữ nhất định đã bỏ đi...

Điện thoại rung, giọng quản lý vang lên, Hầu Minh Hạo chỉ có thể quay lại, nhưng cậu không biết rằng vừa rời đi, cánh cửa sân thượng đã mở ra...

________________________________

Do tui cũng chưa đọc full truyện gốc ấy cũng không biết tác giả dắt nội dung đi đâu nên cứ dịch đến đâu hay đến đấy ha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro