Chỉ là anh mà thôi....
Nguồn:
https://nanan464.lofter.com/post/310e4648_2bc9dae28?incantation=rzO90o12BFp0
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
_______________________________
Trên phim trường phân cảnh Diệp Đỉnh Chi tự sát.
"Vân ca, Vân ca, Vân ca" Hầu Minh Hạo vừa ôm Hà Dữ vừa khóc
"Đừng khóc nữa." Hà Dữ giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hầu Minh Hạo, "Anh không sao, em xem, anh diễn tốt lắm phải không."
Nhìn Hà Dữ đang cười tự an ủi mình, Hầu Minh Hạo mới chậm rãi bình tĩnh lại nói: "Xin lỗi, em đã quá nhập tâm rồi."
Nhận thấy tay Hà Dữ vẫn còn đặt trên mặt mình, Hầu Minh Hạo có chút mất tự nhiên nghiêng đầu. Hà Dữ giả vờ bỏ tay xuống như không có chuyện gì xảy ra: "Không sao đâu, anh đãi em một bữa tối như một lời xin lỗi vì đã dành cho anh nhiều nước mắt như vậy."
Nói xong, anh xin chỉ đạo của đạo diễn. "Ừ, ừ, Tiểu Hầu, cậu và Hà Dữ đi ăn tối đi. Dù sao tối nay hai người cũng không có cảnh quay nào." Đạo diễn vội vàng xua tay bảo bọn họ rời đi.
Nhận được sự đồng ý của đạo diễn, Hà Dữ liền kéo Hầu Minh Hạo lên xe rời đi. "Trang điểm còn chưa kịp cởi, sao lại vội vàng như vậy." Hầu Minh Hạo không nói nên lời, "Đồ anh gọi đã mang tới, sợ bị trộm mất." Hà Dữ chớp chớp đôi mắt giả vờ ngây thơ.
"Vào đi, anh cũng mua một ít rượu. Cảnh của chúng ta phải đến chiều mai mới diễn ra. Tối nay chúng ta uống chút gì đi." Hà Dữ một tay cầm đồ ăn, tay kia mở cửa, cười tươi đến mức nghiến răng. "Uống rượu vui vẻ như vậy?" Hầu Minh Hạo vào phòng, tùy ý ngồi ở trên sô pha.
"Anh thấy vui vẻ nhất là vì được uống rượu cùng Tửu Tiên." Hà Dữ đặt đồ đạc xuống, ngồi cạnh Hầu Minh Hạo. "Anh nói nhiều như vậy." Hầu Minh Hạo cầm một chai bia nói: "Tối nay uống say mới về nhà,em sẽ cho anh thấy thực lực của tiên nhân."
Sự thật đã chứng minh Tửu Tiên có thực lực, nhưng Hầu Minh Hạo thì không. Chỉ sau hai chai, cậu đã choáng váng. Hà Dữ ngước mặt lên, liếc nhìn Hầu Minh Hạo.
"Lão Hà" Hầu Minh Hạo đến gần Hà Dữ
"Sao vậy? Tiểu Hầu, em say rồi à?" Hà Dữ nhìn chằm chằm Hầu Minh Hạo đang đến gần mình với vẻ mặt say mê. Thấy Hầu Minh Hạo không trả lời, liền vẫy tay trước mặt Hầu Minh Hạo: "Tiểu Hầu? Tiểu Hầu? Tiểu Hầu?"
Hầu Minh Hạo ánh mắt mơ hồ, đột nhiên hôn lên môi Hà Dữ. Một sự mềm mại đánh vào môi anh, Hà Dữ sững sờ.
Nhưng sự mềm mại chỉ thoáng qua, Hầu Minh Hạo tựa vào vai Hà Dữ, giống như đã hoàn toàn say rượu.
"Hầu Minh Hạo, trong mắt em anh là ai?" Hà Dữ không dám động, chỉ có thể duy trì tư thế này, nhẹ giọng hỏi.
Hầu Minh Hạo tựa hồ đang ngủ say: "Là Diệp Đỉnh Chi sao?" Hà Dữ đợi một lát, lại hỏi.
Lại chờ đợi hồi lâu, trái tim đang đập rộn ràng của anh mới dần bình tĩnh lại. Không ngờ, Hầu Minh Hạo xoa xoa mặt nói: "Không phải Diệp Đỉnh Chi." Nghe được câu trả lời của Hầu Minh Hạo, tim Hà Dữ lại đập loạn xạ.
Có lẽ nhịp tim của Hà Dữ quá mãnh liệt, Hầu Minh Hạo cũng tỉnh lại một chút.
"Là Diệp Vân, anh vẫn luôn là Vân ca."
Trong lòng Hà Dữ bỗng nhiên như rơi vào hang băng, tự lẩm bẩm: "Chỉ là Diệp Vân thôi sao?"
Anh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Hầu Minh Hạo: "Không phải là Hà Dữ sao?"
Nhưng anh không dám hỏi câu hỏi này.
Hầu Minh Hạo đứng dậy nói: "Em say thật rồi, về đây." Sau đó lảo đảo trở về phòng.
Cậu không nhìn vào biểu hiện của Hà Dữ, có lẽ là do không dám.
Chỉ là cậu sợ ... nhưng lại không biết mình sợ cái gì. Và cậu đã bỏ chạy mà không hề ngoảnh lại, cầu mong rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Trở lại phòng, Hầu Minh Hạo ngã xuống giường. Nghĩ lại nụ hôn và câu trả lời vừa rồi.
Hai người chỉ là bạn diễn nhưng Hầu Minh Hạo lại hôn Hà Dữ.
Có thể là do cậu quá nhập tâm vào bộ phim này rồi.
Hà Dữ không biết chính mình đang nhìn Hầu Minh Hạo vội vàng chạy về phòng, cũng không biết bàn rượu đã dọn xong như thế nào.
Tất cả những gì anh biết là Hầu Minh Hạo quá để tâm Diệp Đỉnh Chi, đến nỗi đối xử với anh như cái cách Bách Lý Đông Quân làm với hắn.
Chiều hôm sau, "Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân, đến lúc hai người diễn rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi."
Đạo diễn nhìn hai anh em tốt suốt ngày chí choé nhưng hôm nay có vẻ như đang tránh mặt nhau, bối rối yêu cầu hai người chuẩn bị.
May mắn thay, việc quay phim diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, sau khi quay phim, Hà Dữ không đợi Hầu Minh Hạo nữa mà đi tẩy trang trước.
Hầu Minh Hạo nhìn bóng lưng anh, trầm mặc.
"Hai người sao thế? Đang cãi nhau à?" Hạ Chi Quang đi tới, buôn chuyện hỏi: "Trông, có vẻ anh ấy rất thích anh..." Nhận ra mình đã nói sai, Hạ Chi Quang vội vàng đổi lời, "Vậy anh thì sao, có vẻ anh không thật sự giận anh ấy, đi dỗ anh ấy vui thì sao...?"
Hầu Minh Hạo không có chú ý tới Hạ Chi Quang nói sai, mà buồn bã hỏi Hạ Chi Quang: "Cậu có cho rằng anh ấy là Diệp Đỉnh Chi không?"
"Em không biết, nhưng nếu không có anh ấy, anh có quan tâm nhiều như vậy không?"
Hạ Chi Quang vòng tay qua vai Hầu Minh Hạo
: "Cứ nghe theo trái tim mình là được."
Cả hai đều không chú ý đến Hà Dữ đang siết chặt nắm đấm ở phía xa. Anh chỉ có thể vội vàng rời đi, không muốn đối mặt sự thật Hầu Minh Hạo chỉ coi mình là Diệp Vân.
Kết quả, khi quay lại lấy kịch bản bị mất, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ghen tị.
Vì vậy, cậu ấy thực sự coi anh là Vân ca. Tại sao trong lòng lại thấy đắng như vậy?
"Dữ ca!" Hạ Chi Quang vừa mới dặn dò Hầu Minh Hạo, nhìn thấy Hà Dữ đứng ở phía xa, lập tức buông tay xuống, lớn tiếng hét lên.
Chạy tới chỗ của Hà Dữ, cậu nhỏ giọng nói vào tai anh: " Dữ ca, nguyên tác bộ phim này là tiểu thuyết võ hiệp nghiêm túc." Nói xong liền bỏ chạy.
Hà Dữ nhất thời không hiểu cậu có ý gì, nhưng anh lại nghĩ tới nụ hôn của Hầu Minh Hạo.
Anh cảm thấy dường như mình đã nhận ra điều đó.
Cho nên Bách Lý Đông Quân sẽ không hôn Diệp Vân.
Vậy là rõ ràng là Hầu Minh Hạo đang hôn Hà Dữ.?
Nghĩ đến đây, anh lập tức chạy tới chỗ Hầu Minh Hạo, nói: " Đi theo anh."
Sau đó liền kéo Hầu Minh Hạo về xe RV, đóng cửa lại.
"Không phải ngày hôm qua em cho rằng anh là Diệp Vân sao?" Hà Dữ từng bước tiến tới, rất nhanh liền đem Hầu Minh Hạo ép đến bên ghế.
Sau đó anh một tay ôm lấy eo Hầu Minh Hạo, một tay ôm đầu cậu, hung hăng hôn lên môi.
" Ngay cả bây giờ cũng là Diệp Vân sao?"
Hầu Minh Hạo sửng sốt, lại bị hôn một cái, "Làm sao bây giờ?"
Sau một nụ hôn và một câu hỏi, Hầu Minh Hào buộc phải nói cho anh biết, anh là Hà Dữ chứ không phải Diệp Vân.
Hầu Minh Hạo hốc mắt hơi đỏ lên, buộc phải ngẩng đầu : "em không biết, em không biết, em không biết."
Hà Dữ thật sự rất tức giận, vì sao không nói rõ ràng yêu anh?
Hai tay Hà Dữ ôm chặt lấy eo Hầu Minh Hạo, "Nhìn anh này, được rồi, anh là ai?"
Hầu Minh Hạo đỏ mặt, tránh ánh mắt Hà Dữ.
"Đừng nói nữa." Hà Dữ đè Hầu Minh Hạo xuống ghế.
Bộ trang phục màu xanh lam của Hầu Minh Hạo trải rộng trên ghế, có một bông sen xanh thẳm đang chờ đợi tình yêu của ai đó.
Hầu Minh Hạo ý thức được hôn mấy cái có thể không xong, liền giãy giụa kịch liệt, nhưng lại quay cảnh đánh nhau cả buổi chiều, chạy xa như vậy nên chẳng còn chút sức lực nào.
Hà Dữ dễ dàng nắm lấy tay Hầu Minh Hạo.
Anh ta bước về phía trước, bộ y phục đen đỏ bao phủ lấy y phục lam.
"Vì mắt không biết, vậy hãy hỏi tâm."
Hà Dữ tháo chiếc dây buộc tóc màu đỏ ra, che mắt Hầu Minh Hạo. Anh ta bóc từng lớp cánh hoa sen và với mỗi cử động, anh hỏi: "Anh là ai?"
Hầu Minh Hạo lúc đầu bối rối không nhịn được lên tiếng, sau đó chỉ có thể hét lên "Lão Hà, Lão Hà". Cuối cùng, Hà Dữ còn gọi điện cho đạo diễn một lúc để nhanh chóng hoàn thành công việc.
---------
Một lúc sau, Hầu Minh Hạo nhàn nhã tỉnh dậy, nhìn thấy Hà Dữ đang đứng bên giường.
"Lão Hà?" Hầu Minh Hạo khàn giọng nói. Vừa nghe được giọng nói của Hầu Minh Hạo, anh lập tức đưa nước để "làm ẩm cổ họng".
Nhìn Hầu Minh Hạo uống nước, Hà Dữ nghiêm túc nhìn vào mắt cậu:
"Tiểu Hầu, anh yêu em chỉ vì em là Hầu Minh Hạo. Anh thực sự yêu em vì em, và anh mong muốn được bắt đầu tình yêu này. Tuy hơi ghê tởm nhưng em là mặt trời của anh. Liệu anh có thể luôn ở bên em không?"
Hà Dữ lo lắng nhìn Hầu Minh Hạo, sợ Hầu Minh Hạo sẽ vì chuyện lúc nãy sẽ từ chối mình.
Hầu Minh Hạo nuốt nước, khẽ mỉm cười, tiến lại gần anh. "Câu trả lời đã được nói với anh khi nãy rồi." Hà Dữ bối rối, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Hầu Minh Hạo, sợ cậu sẽ không cần mình nữa.
Đôi mắt to tròn của Hầu Minh Hạo sáng ngời, nhìn thẳng vào Hà Dữ, "Chồng ơi".
Hà Dữ cảm thấy tim mình lỡ nhịp, lập tức ôm chặt Hầu Minh Hạo: "Cám ơn... cảm ơn em."
"Cám ơn vì cái gì?" Hầu Minh Hạo xoa xoa vai anh
"Cảm ơn vì đã để anh yêu em."
"Vì anh đã nói yêu em nên hãy để em nói lời xin lỗi."
Hầu Minh Hạo rời khỏi vòng tay Hà Dữ. "Thật xin lỗi, là bởi vì em đã không tỏ rõ lòng mình. Em yêu anh vì anh là anh, không phải Diệp Vân. Và người em hôn luôn là Hà Dữ."
Nói xong, Hầu Minh Hạo tiến tới hôn Hà Dữ.
Bách Lý Đông Quân sẽ không hôn Diệp Vân.
Nhưng Hầu Minh Hạo nhất định sẽ hôn Hà Dữ.
Cậu chưa bao giờ quá chìm đắm vào nhân vật, mà chỉ là luôn yêu anh ấy. Đó là người đang sống, chỉ có thể là anh.
Đây là định mệnh, con đường mà chúng ta đã định sẵn để yêu.
____________________________
Nay hai anh bé đi tuyền truyền phim, ngập tràn hint luôn🌚
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro