Chap 1

*Lưu ý: Trước khi vào truyện, lưu ý là Chae top nhé, không muốn thì có thể out.

Vậy ra đây là cô gái này.

Và bất cứ khi nào tôi nhìn thấy khuôn mặt mà lẽ ra chỉ có thể được tạo ra bởi chính Chúa, tôi li mất trí. Nghiêm túc. Mọi thứ trở nên trống rỗng, và Chaeyoung đột nhiên là thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy. Mọi thứ khác chỉ mờ dần đi. Thật tệ là tôi nhìn thấy cô ấy mỗi ngày. Hoặc có lẽ tôi nên nói cảm ơn Chúa vì tôi gặp Chaeyoung hàng ngày. Đó là một phước lành và một lời nguyền. Bởi vì tôi phải chứa đựng và kìm nén những cảm xúc này hàng nghìn lần mỗi ngày. Bởi vì mỗi lần cô ấy nhìn tôi, tôi không thể thở được. Và cô ấy nhìn tôi khá nhiều.

Đôi mắt ấy giống như hồ nước socola lấp lánh, hoặc hồ nước với hoàng hôn trên cao, hoặc các thiên hà. Vâng, các thiên hà gn như là đúng. Tôi nhìn vào mắt Chaeyoung và tôi thấy ánh sáng của hàng ngàn vì sao. Chúng không có màu hồng và tím, nhưng chúng vẫn tỏa sáng như nhau.

Tôi nhìn Chaeyoung, và tôi thấy hạnh phúc của mình. Tôi có thể vượt qua cả ngày, chỉ để đi ngang qua cô y ở hành lang. Thậm chí không nói chuyện và nhìn Chaeyoung - sự hiện diện của Chaeyoung là một món quà. Có lẽ tôi đã đánh mất mình ở đâu đó trong tâm hồn ca cô y, nhưng tôi đã tìm thấy mọi thứ tôi nghĩ mình cần...

Lisa nhìn xuống và đọc lại tác phẩm của mình, cố gắng quyết định xem mình đã hoàn thành hay chưa. Ồ không. Cô ấy không bao giờ có thể hoàn thành được. Lisa có thể xuất bản một triệu cuốn sách về nó và sẽ chỉ trình bày chính xác khoảng một phần tư những gì cô ấy ngưỡng mộ về một cô gái. Lisa quyết định rằng cô ấy sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng cô ấy đã kết thúc vào lúc này. Vì Jisoo đang nôn nóng đợi cô ở ngưỡng cửa. Lisa đóng cuốn nhật ký của mình và nhét nó vào cặp trước khi lao ra khỏi lớp.

Một nụ cười ngốc nghếch nở trên khuôn mặt Lisa khi tâm trí cô quay trở lại với cô gái mắt nâu đã chiếm giữ trái tim cô từ lâu. Ngay cả khi lên xe buýt, Lisa vẫn cố gắng kiềm chế.

"Hôm nay lại viết gì cho Chaeyoung nữa?" Jisoo nhếch mép cười khi Lisa ngồi xuống cạnh cô.

"Chúng không phải là những bức thư tình..." Lisa phản đối một cách yếu ớt, biết rằng Lisa sẽ không bao giờ thực sự đưa chúng cho Chaeyoung. Vì vậy, nó không thể được coi là những ghi chú tình yêu.

"Chắc chắn rồi. Em viết cho cô gái đó khoảng một nghìn lần mỗi ngày," Jisoo lắc đầu.

Lisa phát hiện ra rằng cô ấy đã tìm thấy niềm an ủi khi viết lách. Viết đã giúp cô thể hiện bản thân. Nó dường như không bao giờ già đi. Bất kể đó là bài hát, bài thơ, giấc mơ ban ngày, câu chuyện hay chỉ là những quan sát đơn giản, Lisa luôn thấy mình viết nguệch ngoạc về điều đó. Mặc dù các bài viết của cô ấy khác nhau về độ dài và nội dung, nhưng chúng luôn xoay quanh cùng một thứ, cùng một người - Chaeyoung.

Lisa vừa định đáp lại thì hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Ngay khi động cơ khởi động, cánh cửa mở ra. Sải bước về phía cô là một người rất xinh đẹp - và hết sức khó thở - là Chaeyoung.

"Hey, Lili. Hey, Jisoo" Chaeyoung hổn hển chào khi cô lê bước xuống lối đi, háo hức ngồi vào chỗ của mình.

"Này. Em bị sao vậy? Em vừa chạy marathon à?" Jisoo châm chọc.

"Tủ khóa... Không mở được... Em tưởng là đã lỡ mất xe buýt rồi," Chaeyoung khom người trả lời, chống khuỷu tay lên đầu gối.

"Chúng ta cần phải giống như Jennie và Somi. Họ có thể lái xe" Jisoo rên rỉ.

"Em đang làm việc đó. Sớm muộn gì em cũng có thể lấy được giấy phép của mình..." Lisa xen vào.

"Chà, để làm được điều đó, em sẽ phải thực sự vượt qua bài kiểm tra, Lazisa," Jisoo cười khi huých Lisa qua một bên.

"Em chỉ thất bại có 2 lần," Lisa liếc nhìn người bạn thân nhất của mình.

"Ít nhất em chỉ thất bại 2 lần," Jisoo tức giận, là người lớn tuổi nhất trong bộ ba.

"Một ngày nào đó cậu sẽ nhận được nó thôi" Chaeyoung nói thêm một cách khích lệ. "Tất cả chúng ta sẽ."

"Yeah. Thế thì em sẽ không phải chạy nước rút để bắt xe buýt nữa," Jisoo lại cười.

Lisa lắc đầu và bỏ túi ra khỏi vai. Cô ấy đặt nó trên sàn ở giữa hai chân của mình, bởi vì Jisoo luôn lấy chiếc ghế cạnh cửa sổ. Chỉ một lần Lisa có được sự xa xỉ khi được dựa vào cửa sổ, cùng với chiếc túi của cô dựa vào tường. Lisa đã từ bỏ việc thuyết phục Jisoo làm khác đi. Bằng cách nào đó, cô ấy luôn ở bên ngoài.

"Các em có thảo luận về các sự kiện hiện tại không?" Jisoo thắc mắc.

"Có" Chaeyoung trả lời thay cho cả hai chúng tôi. "Nó rất thú vị."

"Chị nghĩ cô ấy nói nhiều quá. Chị đã đi ngủ," Jisoo thờ ơ trả lời.

"Các cậu đang nói về cái gì vậy? Tớ đã gặp vấn đề về lịch trình của mình," Lisa hỏi.

"Tớ biết," Chaeyoung cười. Sau đó, cô ấy bắt đầu giải thích chi tiết mọi thứ mà Lisa đã bỏ lỡ trong cuộc thảo luận trên lớp của họ.

Lisa đang cố gắng hết sức để lắng nghe và hiểu những gì Chaeyoung đang nói, cô thực sự cố gắng. Nhưng Lisa bị phân tâm quá dễ dàng. Cách Chaeyoung nói chuyện bằng đôi tay của cô ấy khiến Lisa bị thu hút. Lisa thấy mình đang quan sát đôi môi của Chaeyoung và cách chúng di chuyển thay vì tập trung vào lời nói của Chaeyoung. Lisa đang trong trạng thái thất thần, nhìn cô ấy nói. Lisa ngưỡng mộ cách Chaeyoung dường như rất hiểu biết về mọi thứ. Cô ấy yêu tất cả mọi thứ.

Lisa bị Jisoo chọc vào sườn một cách thô lỗ.

"Cậu thậm chí có nghe không?" Chaeyoung mím môi.

"Tất nhiên là không rồi. Vừa nãy Lisa hoàn toàn tỉnh táo. Chắc là đang nghĩ về Gong Yoo hay gì đó," Jisoo che chở cho Lisa, biết rằng Lisa có thể lạc lối như thế nào trước mặt Chaeyoung.

"Em biết, nhưng em không nhắc lại đâu," Chaeyoung cười.

Xe buýt dừng lại, Lisa khẽ cau mày khi thấy Chaeyoung thu dọn đồ đạc. Khi cô quay lại nhặt cặp sách và áo khoác, cô lại nhân cơ hội ngắm nhìn Chaeyoung. Lisa cảm thấy sởn gai ốc khi nhìn cô ấy chăm chú như vậy, nhưng cô không thể kìm được. Chaeyoung quá xinh đẹp, cô muốn chiêm ngưỡng mọi đường nét bất cứ khi nào có thể.

"Tạm biệt mọi người," Chaeyoung vẫy tay khi cô đi về phía cửa. Cô ấy cúi xuống để trao cho Lisa một cái ôm thật nhanh trước khi rời đi.

"Tạm biệt," Lisa chán nản nói khi họ chia tay.

"Hẹn gặp lại," Jisoo vẫy tay. "Em gái, em thực sự cần phải kiểm soát điều đó. Quá lộ liễu" Jisoo lắc đầu thích thú ngay khi Chaeyoung bước xuống xe buýt.

"Cô ấy đẹp quá," Lisa kinh ngạc thốt lên khi căng mắt nhìn Chaeyoung từ cửa sổ.

"Đây là lần thứ một triệu, chị biết," Jisoo trả lời đơn điệu.

Lisa thở dài ngồi phịch xuống ghế, không buồn đáp lại.

"Khi nào em sẽ thực hiện hành động đó?" Jisoo hỏi khi xe buýt lại lăn bánh.

"Không bao giờ," Lisa trả lời ngay lập tức. Chà, đó là điều không cần phải bàn cãi. Lisa không bao giờ có thể nói với cô ấy.

"Sai rồi. Câu trả lời đúng sẽ là một ngày nào đó," Jisoo nói khi cố gắng chế nhạo giọng nói của Lisa.

"Hoặc...Không bao giờ. Không bao giờ được," Lisa mỉa mai đáp lại.

"Chị nghĩ em có một hình ảnh khá tốt..." Jisoo đề nghị.

"Chúng ta có thể mơ" Lisa nhún vai.

"Chị đang nói thật đấy. Dù sao thì hai người cũng làm như đang hẹn hò vậy, luôn ôm nhau và thân thiết vô cớ" Jisoo bày tỏ. "Chị có hơi ghen tị. Chị đã không được ôm."

"Nhưng nó không phải như vậy. Nó khác. Nó chỉ có ý nghĩa với em thôi, Jisoo. Chị biết mà" Lisa bực tức giải thích.

Hai người họ đã có cuộc trò chuyện này nhiều lần trước đây. Jisoo tin rằng Lisa đã có một cú đánh công bằng, trong khi Lisa lại tin vào điều ngược lại. Cô không thể bị thuyết phục, cho dù Jisoo có cố gắng thế nào. Và chàng trai, cô ấy đã thử. Lisa bướng bỉnh và tập trung vào suy nghĩ tiêu cực của mình, chỉ cho phép khám phá những khả năng thông qua bài viết lách của cô ấy.

Cái bài viết đó, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai nhìn thấy. Lisa đã viết về những điều ngớ ngẩn như hình ảnh cô ấy và Chaeyoung nắm tay nhau và hôn nhau. Hoặc trao nhau câu nói "Tớ yêu cậu". Hay đêm khuya âu yếm, quấn lấy nhau. Hoặc hẹn hò dễ thương và thể hiện tình yêu của họ cho mọi người xem. Hoặc đơn giản là ở vị trí mà Lisa có thể khoe khoang về cô gái xinh đẹp đó vì Chaeyoung sẽ là cô gái xinh đẹp của Lisa. Bạn gái của Lisa. Vâng.

Cô ấy là một người mơ mộng, điều đó là chắc chắn.

"Em lại làm thế rồi", giọng nói của Jisoo kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"Làm gì?" Lisa hỏi một cách thờ ơ.

"Em đang nghĩ về cô ấy," Jisoo nói.

"Em không có," Lisa phản đối Jisoo.

"Yeah em đã từng. Và em vẫn vậy. Đó là nụ cười của Chaeyoung. Em chỉ cười như vậy khi ở bên cô ấy hoặc nghĩ về cô ấy" Jisoo chia sẻ đầy trìu mến. "Em điều khiển cảm xúc tệ lắm."

"Em biết," Lisa thở dài. Cô ấy thậm chí không cố gắng phủ nhận những lời buộc tội đó. Lisa là một cuốn sách mở cho cô ấy.

Jisoo hiểu Lisa hơn ai hết. Jisoo biết về cô ấy nhiều hơn một chút so với 3 người bạn còn lại. Jennie, Somi và Chaeyoung biết Lisa từ trong ra ngoài, nhưng họ không biết gì về tình cảm sâu sắc mà Lisa đã phát triển. Jisoo chỉ tình cờ phát hiện ra khi tình cờ đọc được nhật ký của Lisa vào một ngày nọ. Lisa chỉ nói với cô ấy vì Lisa không còn lựa chọn nào khác khi tất cả các bằng chứng đều có trên giấy tờ. Kể từ đó, cô ấy cẩn thận hơn. Và bí mật hơn nhiều.

"Thôi nào, đến giờ đi rồi," Jisoo nói khi vỗ đùi Lisa.

Lisa miễn cưỡng trèo xuống xe buýt và ôm cô gái lớn hơn trước khi về nhà. Lisa lê bước xuống phố và nắm chặt quai cặp sách. Trên đường đi, cô nhớ lại lời nói của Jisoo. Lisa tự hỏi tại sao nếu chính cô ấy rõ ràng như vậy, tại sao Chaeyoung lại không nhận ra điều đó. Sau đó, tâm trí hoài nghi của Lisa nghĩ ra lý do mà Chaeyoung đã chú ý, cô ấy chỉ không muốn hành động theo nó. Bởi vì Chaeyoung không thích Lisa. Và bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ thích Lisa, vì điều đó thật kỳ lạ.

Với một tiếng thở dài, cô xua đuổi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô không cần phải nghĩ như vậy. Lisa không cần phải nghĩ về điều đó chút nào. Lisa nghĩ rằng cô chỉ nên tập trung vào việc làm bạn với Chaeyoung, giống như cách cô làm với 3 cô gái còn lại.

Về đến nhà, cô lập tức lên phòng. Lisa đóng cửa lại sau lưng và lấy nhật ký từ trong túi sách trước khi ném nó sang một bên phòng. Cô ngồi phịch xuống trước bàn làm việc và tiếp tục công việc viết lách lúc nãy.

Và đôi môi của cô ấy, đôi môi của cô ấy là một tác phẩm nghệ thuật chết tiệt. Chaeyoung là nghệ thuật. Nhưng đôi môi của cô ấy, Chúa ơi...Đôi môi của cô ấy là tất cả. Chúng có hình dạng hoàn hảo và màu hồng hoàn hảo. Đôi khi chúng hơi nứt nẻ, nhưng không sao vì tôi vẫn sẽ hôn chúng một cách vô nghĩa. Tôi không thể ngăn bản thân mình khi Chaeyoung nói chuyện với tôi. Tôi luôn quan sát đôi môi của cô ấy thay vì lắng nghe cô ấy nói. Ý tôi là, tôi nghe thấy Chaeyoung nói...Nhưng tôi không nghe. Tôi quá bận nghĩ về việc hôn cô ấy để hiểu cô ấy đang nói gì.

Chaeyoung làm điều này bằng tay khi nói chuyện...Có vẻ như cô ấy không thể giữ chúng yên. Họ giúp cô thể hiện bản thân. Tuy nhiên, lời nói của cô ấy không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Chaeyoung nói những điều tuyệt vời, thông minh...

Tôi nhìn cô ấy, và tôi thấy hạnh phúc của mình. Tôi có thể vượt qua cả ngày, chỉ để đi ngang qua cô ấy ở hành lang. Thậm chí không cn nói chuyện hay nhìn thấy cô ấy - sự hiện diện của Chaeyoung đã là một món quà. Có lẽ tôi đã đánh mất mình ở đâu đó trong tâm hồn cô ấy, nhưng tôi đã tìm thấy mọi thứ mà tôi nghĩ mình cần.

Lisa kết thúc bài viết của mình khi đặt bút xuống. Cô ấy đóng cuốn nhật ký của mình với một nụ cười mãn nguyện và cất nó đi trong ngày. Sau đó, Lisa lục lọi trong cặp sách của mình, cố gắng quyết định xem cô sẽ làm bài tập của lớp nào trước.

---

Ngày hôm sau, Lisa ngồi trong lớp cùng với Jennie và Somi. Trong lớp Lịch Sử của họ, họ đã được giao một dự án. Bộ 3 đang trên đường đến thư viện để bắt đầu nghiên cứu.

"Tớ rất vui vì chúng ta có thể làm việc theo nhóm," Jennie thở dài khi đặt đồ của mình xuống bàn. "Bởi vì tớ không định làm tất cả những điều đó một mình."

"Tớ cũng vậy" Lisa đồng ý.

"Chúng ta sẽ đi đâu để nghiên cứu?" Somi hỏi, háo hức bắt đầu.

"Tại sao cậu không yêu cầu con chuột thư viện ở đây?" Jennie châm chọc.

"Tôi không phải chuột thư viện. Đó là gì vậy?" Lisa vặn lại.

"Thôi nào Lis, cậu biết cơ bản là cậu sống ở đây mà," Somi cười.

"Sao cũng được" cô xua tay miễn cưỡng. "Nhưng nó ở đây..."

Mỗi người chọn ra một cuốn sách mà họ nghĩ sẽ hỗ trợ cho nghiên cứu của họ. Chỉ sau khoảng năm phút "nghiên cứu", các cô gái bắt đầu bồn chồn.

"Đủ rồi. Đi đến máy bán hàng tự động đi" Jennie gợi ý.

"Chúng ta thực sự chỉ mới bắt đầu, Jen" Somi bực tức nói.

"Tớ biết, nhưng tớ đói. Đi thôi" Jennie hạ quyết tâm khi đóng sách lại.

Somi dễ dàng chịu thua. Rõ ràng hôm nay Lisa là người duy nhất nghiêm túc với việc này. Cô cắn môi, biết rằng họ thực sự nên tận dụng thời gian để làm bài trong lớp. Nhưng Lisa đang thèm một ít Skittles. Hoặc một quả chuối. Lisa nghĩ có lẽ cô có thể đi đường vòng đến canteen và xem họ còn cái nào không. Hơn nữa, giáo viên của họ không có ở đây và các thủ thư cũng không chú ý. Ngập ngừng, Lisa đứng dậy đi theo hai cô gái còn lại.

"Yay!" Jennie kêu lên khi nắm lấy cánh tay cô ấy, kiểm tra xem đường đi có quang đãng không trước khi lẻn ra khỏi thư viện.

Lisa, là người lý trí hơn trong số 3 người, rất thận trọng khi họ đi xuống hành lang. Cô ấy thực sự bắt đầu nhón chân, như thể điều đó sẽ giúp ích cho Lisa nếu họ bị bắt quả tang đang nhảy nhót. Somi và Jennie chỉ biết cười nhạo bạn mình, người rõ ràng không mấy khi làm những việc này.

"Thả lỏng đi Lisa, chúng ta sẽ quay lại sau một phút nữa," Somi cười khúc khích.

"Tớ chỉ không muốn gặp rắc rối," Lisa nhún vai.

"Chúng ta sẽ đến máy bán hàng tự động, không phải trung tâm mua sắm" Jennie phản đối.

"Yeah. Và nhìn xem, giờ chúng ta ở đây rồi," Somi nói thêm khi họ đi vòng qua một góc phố và máy bán hàng tự động hiện ra trong tầm mắt.

Họ nhanh chóng gửi dolla của họ để đổi lấy đồ ăn nhẹ của. Lisa không thấy bất cứ thứ gì trong đó phù hợp với sở thích của cô.

"Chúng ta có thể đến nhà ăn thật nhanh được không?" Lisa hỏi ngay khi 2 cô gái khác đang quay trở lại lớp học.

"Tại sao?" Jennie hỏi.

"Tớ muốn xem họ có chuối không," Lisa trả lời, chỉ tay về phía máy bán hàng tự động. "Tớ không muốn bất cứ thứ gì trong đó."

"Dang, tớ ước cậu đã nói điều đó trước khi tớ mua cái này" Somi phàn nàn khi cô ấy vung vẩy đồ ăn nhẹ trái cây của mình.

"Tại sao?" Jennie quay lại hỏi Somi.

"Đồ ăn nhẹ trong máy bán hàng tự động ở căng tin ngon hơn cái này," cô nói đơn giản.

Jennie lắc đầu thích thú rồi tiếp tục lên đường đến canteen. Họ đến đó trong thời gian ngắn, và trước sự ngạc nhiên của Lisa, các hàng đã sẵn sàng. Cô bẽn lẽn đi qua đó, bỏ lại bạn bè ở cửa. Người phụ nữ ăn trưa chào đón cô với một nụ cười ấm áp. Cô ấy đã trở nên thích Lisa hơn trong 3 năm qua và thường chia cho cô ấy nhiều phần hơn những học sinh khác. Mặc dù cô ấy không biết tên Lisa. Lisa đã có ảnh hưởng đó đối với mọi người.

"Này, hôm nay con thế nào? Con đến đây hơi sớm," cô lưu ý.

"Con ổn," Lisa mỉm cười và nhìn quanh xem có chuối không. "Và con biết. Con thực sự đang tự hỏi liệu cô có chuối không ...?" Lisa kéo dài hy vọng.

"Chúng tôi có. Đợi đã, cô sẽ đi lấy cho con một cái," cô mỉm cười và biến mất ở phía sau.

Lisa quay lại và giơ ngón tay cái lên cho các bạn của mình. Nó đã không được chú ý. Họ đã tham gia vào cuộc trò chuyện khi họ dựa vào tường. Lisa nhún vai và quay lại, vui vẻ chờ đợi quả chuối của mình. Người phục vụ bữa trưa đưa cho Lisa một quả chuối và vẫy cô ấy đi.

Khi họ quay trở lại lớp học, Lisa nhìn đồng hồ trên hành lang, nhận ra rằng họ đã lãng phí gần mười lăm phút. Vào thời điểm họ quay lại, đã đến lúc phải đi. Lisa đã đúng. Tiếng chuông vang lên và cuộc dạo chơi nhàn nhã của họ biến thành cuộc chạy bộ để trở lại lớp học. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình và chạy đến lớp tiếp theo, không muốn bị muộn.

---

Chaeyoung có giờ Lịch Sử cùng thời gian chỉ sau Lisa, Jennie và Somi. Cô ấy có lớp học này một mình, không có người bạn nào đi cùng. Chaeyoung đã sải bước và đạt điểm cao nhất mà không có họ ở đây, vì vậy đó không phải là một mất mát lớn. Khi nhận được thông báo phải thực hiện một dự án, cô ấy thở dài. Chaeyoung sẽ phải làm điều đó một mình, trừ khi có ai đó đề nghị làm cộng sự của cô ấy. Chaeyoung không thấy điều đó xảy ra, vì vậy cô ấy chọn một chỗ gần phía sau.

Nó tình cờ lại chính là khu vực mà bạn bè Lisa đã chiếm đóng trước đó, nhưng cô không biết thông tin đó. Khi Chaeyoung kéo chiếc ghế ra, cô ấy tìm thấy một cuốn nhật ký nhỏ đặt ở giữa. Cô nhặt nó lên và lật qua lật lại, cố gắng giải mã nó là của ai. Những gì Chaeyoung nhìn thấy bên trong là xa nhất so với những gì cô ấy nghĩ.

---

Toán học đến với Lisa một cách dễ dàng. Cô ấy thích lớp học này nhất, chủ yếu là vì cô ấy có thể nắm bắt hầu hết các khái niệm một cách nhanh chóng. Lisa có thói quen làm việc của mình và viết về Chaeyoung sau đó để giết thời gian. Tuy nhiên, khi Lisa hoàn thành bài tập trên lớp, nhật ký của cô ấy không còn trong chồng hồ sơ. Lisa không hoảng sợ, cô ấy nghĩ rằng nó chỉ nằm trên sàn nhà. Khi nó cũng không có ở đó, đó là lúc sự hoảng loạn bắt đầu.

Lisa cố gắng giữ bình tĩnh, nhẩm tính bước lùi lại. Khoảng cách giữa thư viện và lớp học chỉ có bấy nhiêu thôi. Lisa nghĩ rất có thể nó nằm trong thư viện, nơi cô đã vô tình để quên nó. Lisa không muốn suy nghĩ quá nhiều về tình hình. Mặc dù nó gây ra một mối đe dọa rất lớn, phơi bày bí mật lớn nhất của cô ấy và tất cả, cô ấy sẽ không lo lắng. Lisa chỉ cần đi lấy nó và mọi thứ sẽ ổn thôi. Sẽ không ai biết.

Sau khi bình tĩnh lại, Lisa giơ tay và kiên nhẫn chờ đợi để được gọi.

"Ừ, Lisa?" Bà Miller đặt câu hỏi.

"Um, con có thể đến thư viện thật nhanh được không? Con để quên một thứ quan trọng ở đó," cô hỏi.

"Chúng đang ở giữa một bài học. Sau giờ học" cô bướng bỉnh nói.

Lisa gật đầu và rủa thầm cô giáo. Cô ngồi phịch xuống ghế và nhặt chiếc quần jean của mình cho đến lúc phải đi. Những phút cảm thấy như hàng giờ khi Lisa phải chờ đợi. Chờ đợi không tốt cho Lisa. Nó cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, quá nhiều thời gian để lo lắng cho bản thân, quá nhiều thời gian để suy nghĩ về mọi thứ có thể đi sai hướng. Lisa không biết rằng, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô ấy sắp ập đến.

Cuối cùng, sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, tiếng chuông ảm đạm đã vang lên. Lisa bật dậy và lao ra khỏi cửa, đi xuống hành lang. Lisa phải đi ngược dòng xe cộ đang tới và không thể đến đó sớm như cô ấy mong đợi. Bây giờ cô ấy sắp trễ giờ học tiếp theo.

Lisa chạy vào thư viện, thở hổn hển. Cô thoáng thắc mắc tại sao mình không tập thể dục nhiều hơn. Một cuộc chạy nước rút đơn giản xuống hành lang không nên khiến cô mệt mỏi thế này. Nhưng sao cũng được. nhật ký. Lisa cần lấy nhật ký của mình. Cô ấy với lấy bàn và đi về phía nó, hy vọng sẽ tìm thấy nhật ký của mình trên sàn hoặc dưới gầm bàn hoặc thứ gì đó.

Khi Lisa đến khu vực của mình, cô ấy nhanh chóng tìm kiếm nó. Nó không có trên bàn. Cô kéo ghế ra nhìn, nhưng nó cũng không có ở trên ghế. Lisa khuỵu xuống và nhìn xuống gầm bàn. Nhật ký của cô cũng không có ở đó. Được rồi. Đừng lo lắng. Có lẽ ai đó đã để nó ở phía trước. Tiếng chuông báo muộn đã vang lên nhưng cô gạt đi điều đó. Lisa có những vấn đề lớn hơn.

Lisa đến gần quầy lễ tân trong thư viện và rụt rè hỏi xem có ai đã lấy cuốn nhật ký chưa. Họ đã không. Với đôi mắt mở to và đôi lông mày nhíu lại bối rối, cô quay lại lấy đồ của mình - tất cả đồ của cô. Lisa lê bước dọc hành lang, để mắt đến nó đề phòng cô đánh rơi nó ở hành lang. Lisa đã không đánh rơi. Một cảm giác kỳ lạ hình thành trong bụng cô khi nhận ra điều đó. Đó là một hỗn hợp của sợ hãi và sợ hãi.

Nó bắt đầu từ dạ dày của Lisa và lan ra khắp cơ thể cô ấy. Lisa nghĩ rằng cô ấy sẽ ném lên. Cô không buồn đi bộ nhanh đến lớp. Dù sao thì bây giờ Lisa cũng đã muộn. Cô rẽ trái và thấy mình đang ở trong y tế. Lisa không thể đến lớp với cảm giác như thế này. Cô ấy sẽ không thể tập trung. Vì vậy, Lisa chỉ ngồi đó trên chiếc giường nhỏ, tự hỏi cuốn nhật ký của mình đã biến đi đâu mất rồi.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro