Part 2



''Tôi vào được không?'' Junmyeon lên tiếng ở bên ngoài sau khi gõ vào cánh cửa mới được lắp ở căn phòng ngủ lớn của căn nhà.

''Vào đi,'' Baekhyun trả lời từ bên trong. Anh đứng ở giữa phòng, ngay cạnh chiếc giường mới cứng mà các công nhân vừa mang lên. Baekhyun chăm chú nhìn bức tường. Nó đã được hoàn thiện và có một chút khang khác với bức tường đầu tiên anh vẽ nhưng trông nó đẹp hơn những gì anh nghĩ.

Bức tranh diễn tả chính xác khung cảnh ở ngoài cửa sổ lớn, khi ông mặt trời quyết định hạ xuống để nghỉ ngơi; mặt nước đung đưa nhẹ nhàng trên bãi biển cát trắng, ở phía trên là một bầu trời xanh thẳm rộng lớn; xa xa ngoài kia là ngọn hải đăng đứng tĩnh lặng một mình.

''Nó đã hoàn thiện rồi à?'' Junmyeon hỏi. Anh bước sâu vào bên trong phòng để nhìn rõ bức tranh hơn. ''Ồ. Trông nó thật tuyệt.''

Baekhyun nở nụ cười lớn. ''Cám ơn anh. Thật may tôi đã kịp hoàn thành đúng thời hạn.''

Người trợ lý của Chanyeol vỗ nhẹ vào vai Baekhyun. ''Cậu đã vất vả rồi, đặc biệt là sau vụ việc đã xảy ra.''

''Vậy, tôi đoán thế là xong rồi nhỉ?'' Baekhyun giơ tay ra cho một cái bắt tay. ''Rất vui vì đã được làm việc với anh.''

''Chính xác ra thì cậu còn chẳng cho phép tôi bước chân vào đây nên tôi không chắc chúng ta đã thực sự làm việc với nhau,'' Junymeon nói đùa một câu nhưng anh vẫn đáp lại cái bắt tay của Baekhyun. ''Nhưng đây chưa hẳn là kết thúc đâu. Chúng tôi đã chuẩn bị đồ nướng ở dưới sân rồi, và cả bia nữa, như một lời cám ơn đến sự vất vả của mọi người.''

''Tôi không nghĩ là mình ở lại được đâu.''

''Cậu chắc chứ?'' Anh chàng trợ lý nhìn Baekhyun với đôi vai sụp xuống. Giờ thì anh nghĩ rằng đây là một trong những chiêu trò để thuyết phục người khác của Junmyeon.

Baekyhun đảo mắt. ''Tôi chắc chắn đã từng nhìn thấy chiêu này của anh rồi.''

Junmyeon cười một cách ranh mãnh. ''Thôi nào Baekhyun. Lần cuối mà?''

Người hoạ sĩ hơi mủi lòng đôi chút. Sau tất cả thì, đúng vậy, hôm nay là ngày cuối của anh ở đây và anh vẫn chưa kịp cám ơn sự giúp đỡ của Chanyeol. Baekhyun biết rằng anh đã cư xử như một đứa trẻ con trong cả quãng thời gian ở đây nên bữa tiệc nướng này chính là cơ hội để anh xin lỗi cậu.

Họ bước xuống cùng nhau và rất nhiều công nhân đã tụ họp ở dưới sân rồi. Mùi thịt nướng ngập tràn không khí khiến cho người người chảy nước miếng. Các lon bia liên tục được mở nắp và tiếng cười khiến mọi cười cảm thấy phấn khích hơn.

Baekhyun liếc mắt tìm kiếm cái đầu tóc đỏ nhưng anh không thể thấy Chanyeol ở đâu cả. ''Anh Junmyeon, anh có biết ngài Park đang ở đâu không?'' anh hỏi người kia một cách xã giao nhất có thể.

''Sếp ư? Hừm. Anh ấy vừa mới ở đây thôi mà. Có lẽ anh ấy đã ra ngoài biển rồi. Mấy hôm nay anh ấy hay ra đó lắm.'' Junmyeon mời Baekhyun một đĩa đầy thức ăn nhưng anh cần phải nói chuyện với Chanyeol trước nên anh từ chối một cách lịch sự và xin phép đi ra ngoài. Anh sải những bước dài theo con đường bằng gỗ hướng về phía bãi biển.

Chanyeol đang ngồi một mình ngoài đó, chân co lên áp vào ngực, lưng đối diện với ngôi nhà. Lon bia ở bên cạnh cậu đã bị bóp méo lại và một cái lon đã vơi một nửa khác đang nằm trong tay cậu.

Baekhyun hơi chần chừ một chút, anh không chắc mình có nên làm phiền khoảng thời gian yên bình của Chanyeol hay không. Một cơn gió nhẹ nhàng bay qua khiến Baekhyun nổi lên ham muốn được chạm vào và vuốt lên mái tóc đang đung đưa của Chanyeol.

Ngài Park? Chanyeol? hay Yeol?

Anh không chắc mình nên gọi cậu như thế nào. Cậu không phải sếp của anh và càng không phải người yêu. Họ còn chẳng phải là bạn bè nữa. Anh phải thừa nhận, anh đang bắt đầu cảm thấy sợ hãi và anh đã giả vờ hắng giọng, mong rằng Chanyeol có thể nghe thấy qua tiếng sóng rì rào ngoài biển.

Thật thảm hại, Byun Baekhyun. Mày thật thảm hại.

Nhưng cậu đã thật sự nghe thấy tiếng anh và quay đầu lại. Ánh mắt họ bắt gặp nhau trong giây lát trước khi Chanyeol quay đi. Cậu nhấp một ngụm bia. Chanyeol không nói gì cả và Baekhyun đã nghĩ rằng cậu chàng cao lớn kia không muốn mình làm phiền nên anh nghĩ nói nhanh rồi đi luôn là tốt nhất.

''Tôi muốn nói cám ơn—vì công việc này và vì cậu đã giúp tôi,'' Baekhyun bắt đầu, sự lo lắng tăng dần sau mỗi từ ngữ. ''Tôi biết tôi đã không, nói như nào nhỉ, thái độ của tôi có lẽ đã rất, tôi đã rất...''

''Anh đã cư xử như một đứa trẻ con.''

Cảm xúc khi bị gọi là một đứa trẻ cũng không hẳn là tuyêt vời nhất thế giới nhưng cũng không quá tệ khi nhìn thấy môi Chanyeol nhếch lên thành một nụ cười nhỏ. Cậu người yêu cũ của anh vẫn không chịu nhìn anh nhưng trông cậu có vẻ thoải mái hơn lúc trước. Baekhyun không biết nói gì nữa nên anh cứ đứng như vậy, đắn đo giữa việc nên rời đi hay nên đợi xem Chanyeol định nói gì tiếp.

''Ngồi đây với em,'' Chanyeol nói bằng tông giọng trầm ấm của cậu khiến Baekhyun trong giây lát đã tưởng rằng mình nghe nhầm. Cậu xoay người ra để nhìn anh và Baekhyun cảm giác như bản thân đã bị cuốn vào đôi mắt sâu thẳm ấy của cậu. ''Ngồi đây với em.''

Suýt nữa thì Baekhyun làm rơi lon bia trên tay mình. Ngồi lại với cậu ấy ư? Ý cậu ấy là sao? Cậu ấy muốn Baekhyun ngồi lại? Chanyeol muốn quay lại với anh à?

''Đừng tỏ ra sợ sệt như thế,'' Chanyeol lên tiếng. ''Em chỉ muốn anh ngồi đây với em một lát thôi mà.''

Baekhyun muốn tự vả vào mặt mình vì suy luận ngu xuẩn lúc nãy. Nhưng một phần trong anh cũng dấy lên cảm giác sợ hãi, bởi anh biết anh luôn muốn đồng ý với tất cả những gì Chanyeol nói—và điều này khiến anh vô cùng phiền muộn. Đáng ra anh đã phải quên được tất cả rồi.

Nhưng anh vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu với một khoảng cách an toàn. Baekhyun cũng ngồi co chân lên, mắt hướng về phía bờ biển. Giữa họ là một khoảng không im lặng cùng tiếng rì rào của những đợt sóng đập vào bờ.

Baekhyun có thể cảm nhận được ánh mắt của Chanyeol đang hướng về phía mình. ''Một triển lãm chỉ của riêng anh hả?''

''Ừ,'' anh đáp.

''Ở đâu vậy?''

''Ở Chuncheon.'' Baekhyun nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Chanyeol và bỗng cảm thấy khó chịu. ''Sao? Thành phố ấy chưa đủ to cho cậu à? Tôi vẫn chưa vươn đủ cao sao? Cậu lại định nói rằng tôi sẽ thối rữa ở đây nếu tôi không có hoài bão hả?'' anh buông ra những câu hỏi đầy cay đắng.

''Không phải thế!'' Chanyeol quay sang và nhìn sâu vào mắt anh. ''Em chỉ muốn hỏi rằng liệu anh có đồng ý cho em đến vào ngày khai trương không.''

Baekhyun ghì chặt lon bia trong tay, anh liếc nhìn sang chỗ khác, tự trách bản thân sao có thể trở nên ngu xuẩn và nực cười đến như thế được.

''Baek, anh đồng ý chứ?''

Anh quay về phía Chanyeol và bỗng dưng cậu đã ở ngay trước mặt anh, gối quỳ xuống dưới nền cát. Baekhyun không trả lời nổi. Anh đồng ý không? Nhưng đáng ra anh đã phải chôn vùi được quá khứ và quên đi Park Chanyeol rồi. Người đàn ông này không có vị trí ở trong tương lai của Baekhyun.

Chanyeol nhìn sâu vào mắt Baekhyun như để tìm kiếm câu trả lời. Từng giây phút nhanh chóng trôi qua nhưng anh vẫn không thể trả lời. Bầu trời đã chuyển sang một màu tím đậm và suýt nữa thì anh đã không kịp nhìn thấy vẻ mặt đầy cam chịu của Chanyeol. Nhưng Baekhyun đã nhìn thấy và anh có thể cảm nhận được thêm một vết nứt nữa hiện lên trong trái tim mình.

''Không sao.'' Chàng trai cao hơn đưa tay ra và vuốt lấy mái tóc của Baekhyun. Cậu bật ra một tiếng cười trống rỗng. ''Em đã không nghĩ rằng nói lời tạm biệt lần thứ hai vẫn khó khăn như thế này.''

Ngực Baekhyun như nhói lên vì tiếng cười ấy. Trong giây phút ấy, anh cảm giác trái tim Chanyeol cũng đang vỡ vụn như anh vậy.

''Ờm, sếp ơi?''

Cả hai cùng quay đầu ra phía sau khi nghe thấy tiếng Junmyeon. Một chút sự bối rối thoáng hiện lên trong mắt anh ta nhưng người trợ lý chỉ mỉm cười.

''Mọi người gần như đã ăn xong hết rồi và đang chuẩn bị về nhà. Còn một số người ở lại dọn dẹp thôi ạ. À mà Baekhyun, cậu đã kịp ăn gì chưa thế?''

Baekhyun đứng lên và mỉm cười. ''Cám ơn anh, cái này là đủ với tôi rồi,'' anh trả lời và giơ cái lon bia lên.

''Okay. Vậy sếp, em đã đóng hết mọi thứ trừ cửa chính của căn nhà, hệ thống bảo mật em cũng bật lên rồi. Chúng ta có đi cùng nhau luôn không?''

''Các cậu cứ về trước đi. Tôi còn phải sắp xếp một số thứ. Tôi sẽ gặp mọi người ở khách sạn sau,'' Chanyeol trả lời.

''Tuân lệnh sếp. Vậy thì, hẹn gặp sếp sau.'' Junmyeon vẫy tay chào tạm biệt hai người. ''Và Baekhyun à, rất vui vì được gặp cậu. Mong là lần sau sẽ lại được làm việc với cậu tiếp. Bức tranh cậu vẽ rất tuyệt vời đấy.''

''Cám ơn anh, Junmyeon.'' Baekhyun vẫy tay lại với anh ta.

Người trợ lý của Chanyeol rời đi và Baekhyun nghĩ rằng cũng đến thời điểm anh đứng lên. ''Chắc là tôi cũng phải đi thôi. Cám ơn cậu một lần nữa, Chanyeol.''

Chàng trai trẻ hơn đứng lên và phủi đi những hạt cát còn bám trên quần mình. ''Trước khi anh đi, anh có thể cho em xem tác phẩm của anh được không?''

Khuôn mặt cậu tràn đầy hy vọng và anh thì không biết cách từ chối. Họ cùng nhau bước về phía ngôi nhà trong im lặng, hai người bước đi song song, gần nhưng không đủ gần. Baekhyun vô thức ghi nhớ từng khoảnh khắc cuối cùng ở bên Chanyeol. Họ từng yêu nhau sâu đậm đến nỗi anh đã nghĩ rằng anh không thể nào sống thiếu cậu; anh không thể dễ dàng coi nhẹ mối quan hệ cả hai từng có được.

Chỉ còn lại hai người thợ ở trong căn nhà, họ vẫy tay chào tạm biệt khi nhìn thấy Chanyeol. Baekhyun bước lên cầu thang trước, theo sau là người con trai cao lớn hơn. Chanyeol chưa hề bước vào đây một lần nào kể từ lúc anh hoàn thành xong bức tranh, vì thế ý kiến của người chủ đầu tư này khiến anh khá hồi hộp. Baekhyun mở cửa căn phòng và bước sang một bên để cậu vào trước. Anh bật cái đèn chùm ở giữa phòng và cái đèn ở trên đỉnh bức tranh lên, chiếu rọi ánh sáng trắng nhè nhẹ lên bức tường.

Chanyeol bắt đầu quan sát từ phía cuối bức tường, chăm chú nhìn kỹ từng chi tiết trên vỏ con sò, tay nắm lại đằng sau lưng. Baekhyun nhìn theo bước chân Chanyeol và nghiên cứu từng hành động của cậu—cái cách mà màu tóc của cậu làm nổi bật nước da trắng nhạt, một cách kỳ diệu nào đó mà trông đôi chân vòng kiềng vô cùng đáng yêu của cậu vẫn thật đàn ông nhờ những múi cơ hiển hiện qua lớp quần jeans, và cái cách mà tai cậu vểnh ra bên ngoài theo một góc cạnh kỳ lạ.

Ý nghĩ của Baekhyun bị cắt đứt khi Chanyeol lên tiếng. ''Cái ngọn hải đăng ấy.''

Chàng trai nhỏ con bước về phía Chanyeol, nhướn mày thắc mắc. ''Nó làm sao?''

Chanyeol nhún vai. ''Nó quá hoàn hảo. Rõ ràng là anh đã phải tô đè lên cái em tô thì mới đẹp như này đúng không? Thật ra em cũng chẳng giúp được nhiều lắm nhỉ?'' cậu hỏi kèm một tiếng cười hơi tự ti.

Tiếng cười của Chanyeol, là một trong những điểm yếu của anh. Baekhyun không thể cưỡng lại được ánh mắt lấp lánh của người kia. ''Đúng rồi đấy, cứ lúc nào cậu không để ý là tôi phải tranh thủ làm lại hết,'' anh đáp lại bằng một câu đùa.

''Không thể nào,'' Chanyeol đáp lại bằng giọng khàn khàn, bỗng dưng cậu trở nên nghiêm trọng hơn. ''Lúc nào em cũng để ý đến anh mà.'' Cậu đưa tay lên và nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Baekhyun. ''Em chỉ nhìn một mình anh thôi.''

Anh biết anh nên đi khỏi đây. Baekhyun biết rằng nếu anh không rời đi, anh sẽ làm một việc gì đó khiến anh vô cùng hối hận. Nhưng chân anh dường như không chịu động đậy. Anh đứng im trong vô vọng, để Chanyeol từ từ nghiêng gần hơn về phía mình và một giọng nói từ trái tim anh bỗng vang lên, Chỉ một lần thôi. Lần cuối thôi.

Anh nhắm mắt lại đầu hàng và chạm vào môi Chanyeol.

Vào khoảnh khắc mà môi hai người chạm vào nhau, Baekhyun có thể cảm nhận được một cái gì đó đang bùng nổ trong người anh. Môi Chanyeol nhẹ nhàng khớp vừa vặn vào với anh, khám phá từng ngóc ngách trong khuôn miệng anh. Tay cậu tìm đến bờ eo của anh và kéo anh lại gần hơn cho đến khi cơ thể cả hai ôm chặt lấy nhau. Nhưng vẫn như mọi khi, mỗi cái chạm là không bao giờ đủ.

Baekhyun bám chặt lấy Chanyeol một cách yếu ớt, ngu ngốc, như thể anh bị cậu bỏ bùa—và một chút gì đó trong anh đang phải lòng cậu. Baekhyun cố gắng vùng ra khi nhận ra được ý nghĩ đáng sợ ấy trong đầu mình, nhưng môi Chanyeol vẫn kiên trì bám lấy anh, cậu tiến tới một cách cẩn thận cho tới khi lưng anh chạm vào bức tường phía sau và bây giờ thì Baekhyun chẳng còn khoảng trống nào để chạy thoát. Môi Chanyeol chuyển động một cách quyến rũ và cậu cứ liên tục như vậy khiến Baekhyun không chắc rằng liệu anh có còn muốn chạy trốn hay không.

Anh không thể làm chuyện này. Anh không thể.

Ngay cả khi nụ hôn của họ bị tách ra vì thiếu không khí, Baekhyun vẫn quàng chặt tay xung quanh cổ Chanyeol. Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, tìm kiếm sự thèm khát mãnh liệt phản chiếu qua con ngươi đen láy ấy. Cảm giác như thể Chanyeol sẽ mãi nhìn anh như thế và không bao giờ hôn anh tiếp nữa. Nhưng cậu đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, môi cậu nhẹ nhàng di chuyển dọc theo đường nét đôi môi mỏng manh của Baekhyun, ra lệnh cho anh phải mở miệng ra. Ngay khi anh đầu hàng, Chanyeol vội vàng luồn lưỡi của mình vào bên trong anh, chứng minh cho cả thế giới biết rằng anh là của cậu.

Cả hai đều thở hổn hền, cậu rời khỏi môi anh một cách tiếc nuối nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu tiếp tục đặt lên khuôn mặt anh từng nụ hôn nhỏ, và dọc xuống cần cổ thon dài của anh khiến từng ngón tay của Baekhyun nắm chặt vào tóc cậu. Anh cảm nhận được đôi bàn tay to lớn kia đang cởi từng cúc áo trên người mình, cậu hôn lên từng thước trên da thịt anh. Chanyeol chỉ dừng lại khi toàn bộ cúc áo đã được cởi ra, cậu quỳ xuống trước Baekhyun, nhẹ nhàng hôn lên rốn của anh. Baekhyun ngửa đầu lên và không thể ngăn miệng mình phát ra những tiếng rên nhè nhẹ bởi sự khoái cảm đang tấn công vào cơ thể anh.

Chanyeol áp mặt lên bụng anh, nơi gần với cái vật đang cương cứng một cách rõ rệt ở dưới của anh, cậu chiều chuộng ôm lấy anh. Baekhyun đặt tay lên khuôn mặt Chanyeol và nâng đầu cậu lên để nhìn anh. Không có bất kỳ một từ ngữ nào được bật lên nhưng cậu có thể hiểu được anh muốn gì. Cái mà cả hai đều muốn.

Chanyeol đứng lên và một lần nữa liều lĩnh chiếm lấy môi anh, tay vòng quanh ôm lấy anh. Tay cậu di chuyển xuống phía dưới, cậu ôm lấy mông anh và nâng anh lên đủ để Baekhyun có thể vòng chân mình qua eo của Chanyeol. Cậu quay ra khỏi bức tường, chậm rãi nâng Baekhyun đi vào căn phòng cậu tạm thời dùng trong ngôi nhà ở phía cuối hành lang trong khi môi vẫn quấn lấy môi anh.

Chàng trai cao hơn dừng lại khi họ đã đi tới cái giường. Cậu nhẹ nhàng đặt Baekhyun xuống giường, người áp lên cơ thể bé nhỏ của anh. ''Anh đẹp quá,'' cậu thì thầm. Cơ thể Baekhyun đỏ ửng lên bởi sự thèm muốn, anh ngẩng lên nhìn Chanyeol với đôi mắt ngập nước. ''Em đang thật sự ở trước mặt anh đây sao?''

Baekhyun biết anh không hề đẹp nhưng mỗi khi Chanyeol nói như vậy với anh, cậu đều nói một cách rất chân thật khiến anh tin rằng có lẽ anh thật sự đẹp khi anh ở trong vòng tay của cậu.

Chanyeol dịu dàng vuốt dọc gò má của anh, rồi cậu lướt từng ngón tay qua hình dáng đôi môi của Baekhyun, chạm vào đôi môi sưng đỏ lên của anh. Cậu ôm lấy vai Baekhyun và cúi xuống cho một nụ hôn nữa, lần này, chậm rãi và ngọt ngào hơn và nó khiến nước mắt của Baekhyun rơi xuống. Anh đã nhớ những động chạm của cậu nhiều đến thế nào.

Chanyeol tiếp tục tấn công, cậu hôn lên cằm anh, khuôn hàm anh, xương quai xanh của anh. Cậu khiến Baekhyun tự động nhướn gần hơn về phía cậu. Chanyeol mở tung cái áo đã được cậu tháo cúc từ lúc nãy và để lộ cơ thể bé nhỏ của Baekhyun ra trước ánh mắt thèm khát của mình. Cậu cúi xuống giữa hai đùi của anh và bắt đầu thực hiện phép thuật của mình. ''Đẹp. Rất đẹp,'' cậu thì thầm lên làn da trắng sữa của anh.

Anh sẽ sớm lên cơn điên mất, ý nghĩ ấy chạy qua đầu Baekhyun khi môi và tay người kia đang làm những điều kỳ diệu lên người anh. Baekhyun nhấc tay lên và đăt lên gáy cậu, yêu cầu một nụ hôn nữa từ Chanyeol. Cậu ấy cũng phải cảm nhận được những gì anh đang cảm nhận. Anh phải để Chanyeol cảm thấy những khoái cảm anh đang có, để cả hai có thể cùng nhau lên cơn điên.

''Nhiều quần áo quá rồi đấy,'' Baekhyun nói, môi di chuyển xuống cằm Chanyeol.

Họ chia sẻ thêm một nụ hôn nồng cháy nữa trước khi Chanyeol đứng dậy và cởi hết quần áo ra, cậu không muốn có rào cản nào giữa hai người nữa. Cậu quay trở lại giường và kéo quần của Baekhyun xuống, để lại trên người anh độc chiếc sơ mi đã mở cúc từ nãy. Baekhyun không hiểu vì sao nhưng anh cảm thấy bản thân còn trần chuồng hơn cả khi không có cái gì trên người.

Chanyeol dịch lại gần hơn và đưa tay xuống dưới, tách hai chân anh ra. Cậu nhẹ nhàng di chuyển tay mình lên xuống, âu yếm từng thước da trên người anh. Baekhyun không thở đều nổi. Toàn cơ thể anh như thể bị hâm nóng lên, mồ hôi toát ra khiến chiếc áo sơ mi dính chặt vào tay và lưng anh; Baekhyun cảm giác như bản thân đang tan chảy khi Chanyeol cúi xuống và tạo một dấu hôn lên đùi anh. Và khi Chanyeol đột nhiên bao lấy anh bằng miệng, Baekhyun không kìm được mà bật khóc trên giường.

Baekhyun tin rằng anh sẽ lên cơn điên được ngay bây giờ chỉ với cái kỹ thuật nho nhỏ của Chanyeol. Ngay khi anh chuẩn bị gục ngã trước người con trai cao lớn kia, cậu bỗng dừng lại, để lại Baekhyun thổn thức và thất vọng. Anh dùng hết sức lực còn lại để ngồi dậy nhìn cậu với đôi mắt vô cùng gợi tình, ngực thở phập phồng.

Chanyeol đặt tay lên bụng anh. ''Hãy nói với em là anh không muốn đi. Hãy bảo em dừng lại đi.''

Chanyeol đang cho anh một cơ hội để thay đổi ý nghĩ. Nhưng đã muộn quá rồi, hồn anh gần như đã lìa khỏi xác rồi. Anh muốn chuyện này một lần nữa, một lần cuối trước khi anh rời đi vào buổi sáng và thật sự quên đi Park Chanyeol. Đây là cơ hội cuối cùng để anh có thể cảm nhận được cái tình yêu nồng cháy ấy mà anh đã mất đi từ năm năm trước. Baekhyun đưa tay lên và kéo Chanyeol vào lòng mình. ''Đừng dừng lại.''

Mắt Chanyeol ánh lên sự hài lòng, nhưng hành động tiếp theo của cậu vẫn khiến Baekhyun ngẩn người ra khó hiểu. Chanyeol đứng dậy và biến mất vào trong nhà vệ sinh, rồi cậu nhanh chóng xuất hiện với một lọ lube và BCS trên tay.

Một chút ngạc nghiên đi ngang qua ý nghĩ của Baekhyun. ''Em luôn mang theo người mấy thứ này à?'' anh hỏi trong vô thức. Baekhyun không biết liệu anh nên cảm thấy may mắn vì Chanyeol đã chuẩn bị đầy đủ hay là cảm giác ghen tuông khi nghĩ đến hình ảnh cậu ở bên cạnh những người khác.

Chanyeol dịu dàng vuốt ve tay anh để trấn an với tông giọng trầm ấm của cậu. ''Em chuẩn bị để cho chuyện này thôi.'' Cậu lắc đầu và bật cười. ''Không, em đã không dám nghĩ là chuyện này có thể xảy ra:''

Baekhyun muốn hỏi nữa vì anh chưa thật sự hiểu cậu đang nói về cái gì nhưng Chanyeol đã bắt đầu những bước đầu tiên với ngón tay của cậu, nhanh chóng đánh lạc hướng anh. Sau khi chắc chắn anh đã thư giãn hơn, cậu cẩn thận trượt ngón tay thứ hai vào để không làm anh đau.

''Yeol, nhanh lên,'' Baekhyun khẩn trương thì thầm, ngón tay anh bấm chặt lên cánh tay cậu bởi sự khoái cảm đang vây quanh cơ thể. Chanyeol hiểu ý anh và nhanh chóng rút tay ra, vội vàng lôi cái BCS.

Cậu đã sẵn sàng để vào nhưng bỗng dừng lại để nhìn anh. ''Baekhyun à.''

Baekhyun cảm thật ngớ ngẩn bởi chỉ cần nghe thấy tên mình được bật ra từ miệng Chanyeol thôi đã đủ làm anh cảm thấy nóng ran rồi.

Rất nhanh sau đó Chanyeol đã vào bên trong anh bằng một cú huých nhẹ, đầu cậu đặt vừa vặn vào cần cổ của Baekhyun, trái tim như bùng nổ vì cảm giác được ở bên trong anh một lần nữa. Chanyeol rút ra rồi nhanh chóng ẩn vào, mạnh hơn, sâu hơn, cố gắng xoá đi sự trống rỗng mà Baekhyun đã luôn phải chịu đựng suốt bao năm họ xa nhau.

Baekhyun bám chặt vào cậu, hông đưa lên cao, thiết tha được nhận lấy sự yêu chiều của Chanyeol. Anh biết cảm giác hạnh phúc này chỉ là tạm thời. Ngày mai anh sẽ lại phải học cách quên đi những ký ức mới mẻ này. Nhưng hiện tại... hiện tại hãy cứ để anh yêu Chanyeol với tất cả những gì anh có.

Chanyeol ôm lấy khuôn mặt anh bằng cả hai tay của mình, giữ lấy anh như thể đây chính là thứ quý giá nhất mà cậu có và hành động đó khiến mắt Baekhyun bỗng cay xè. Cậu trượt đôi bàn tay khổ to của mình xuống cổ anh, rồi xuống thấp hơn, kéo hoàn toàn cái áo sơ mi của Baekhyun xuống khỏi vai anh. Baekhyun nhìn lên người đàn ông ở trên mình, nhìn vào đôi mắt to sáng của cậu, đôi mắt giờ đây được lấp đầy bởi khao khát và cậu nhẹ nhàng lên tiếng. ''Baekhyun à,'' Chanyeol tha thiết nói.

Giờ tới lượt Baekhyun lấp lên cơ thể Chanyeol nhưng dấu hôn của riêng anh, và khi sự khoái cảm đã tăng lên đến mức họ khó có thể chịu đựng nổi, cuối cùng anh cũng bắt đầu đưa đẩy hông của mình, tiếp tục nhịp điệu mà cậu đã bắt đầu. Baekhyun đẩy lên xuống theo chiều dài của Chanyeol một cách lặp đi lặp lại, và anh không muốn dừng lại việc này một chút nào. Thỉnh thoảng anh dừng chậm lại một chút để trêu cậu nhưng rồi lại nhanh chóng tăng tốc độ cho tới khi cả hai cùng lên tới đỉnh điểm và thoát ra. Baekhyun bật ra một tiếng gọi Chanyeol khi cậu đẩy vào lần cuối cùng.

''Baek,'' Chanyeol rên rỉ, tóc đẫm mồ hôi, cậu thở hổn hển và tình trạng của Baekhyun cũng chẳng khác gì. Cậu kéo anh vào một nụ hôn nữa. Chanyeol muốn anh một cách dữ dội. ''Ở lại đây với em.''

Baekhyun gục xuống một yếu ớt, phần thân dưới của anh từ từ rơi xuống tấm đệm phía dưới. Anh nhắm chặt mắt lại khi cảm nhận được tay Chanyeol đang vuốt ve lưng mình. Baekhyun có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.

Đồ ngốc, anh âm thầm khóc. Em đã biết chuyện này sẽ xảy mà đúng không?

Anh không muốn phải rời xa cậu. 

''Chanyeol, cái gì đây?'' Baekhyun bối rối hỏi khi anh nhìn thấy hai tấm vé đi lên Seoul.

Cả hai đang đứng ngoài cửa nhà Baekhyun sau khi vừa đi ăn tối về. Dạo gần đây hai người đều tránh mặt nhau và rất ít khi nói chuyện bởi mỗi khi mở miệng là họ lại cãi nhau về kế hoạch sau khi tốt nghiệp. Nhưng tối nay thì khác. Hôm nay là ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau của hai người và Baekhyun sẵn sàng bỏ qua mọi sự bức tực trong lòng  để có thể ở cùng người mình yêu.

Bữa tối được chuẩn bị ở một nhà hàng cách mười phút lái xe ngoài thành phố. Nó không hẳn là hoành tráng như những gì Baekhyun muốn nhưng với số tiền ít hỏi họ kiếm được thì cũng không quá tệ. Nhà hàng trông có vẻ cũ nhưng đồ ăn thì khá ngon và không khí xung quanh khá ấm cúng, thoải mái. Họ gọi pasta cùng đồ hải sản và nói chuyện với những nụ cười trên môi. Chanyeol đã nắm tay Baekhyun trên đường về nhà và hành động ấy khiến anh tưởng rằng mọi thứ đã có vẻ khá lên giữa hai người. Anh nghĩ, có lẽ Chanyeol đã quên đi mấy kế hoạch kỳ quặc của cậu rồi.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi. Sau khi đặt lên môi anh một nụ hôn, Chanyeol đưa anh một phong bì, bên trong là hai vé tàu.

''Em nghĩ anh phải biết rồi chứ Baek? Vé tàu lên Seoul của bọn mình,'' Chanyeol trả lời một cách háo hức. ''Em đã nghĩ đây sẽ là một món quà tuyệt vời cho ngày kỷ niệm của bọn mình. Chúng ta còn chưa đầy một tháng để chuẩn bị thì phải, nhưng không phải thế là quá đủ rồi sao?''

Baekhyun thất vọng bật ra một hơi thở dài. Họ đã có một bữa tối tuyệt vời như vậy mà Chanyeol nhất định phải lôi chuyện đó ra. ''Anh tưởng mình đã bàn về vấn đề này rồi cơ mà.''

Nụ cười trên môi Chanyeol dần phai đi. ''Chúng ta đã cố gắng để nói về vấn đề này, Baek ạ, nhưng mình chưa bao giờ đưa ra được một kết luận nào hết vì anh, ờm, vì anh luôn chuyển chủ đề.''

''Mình nói vấn đề này vào ngày mai được không?'' Baekhyun nhướn người lên và đặt lên má Chanyeol một cái thơm. ''Làm ơn đấy?''

''Anh thấy anh đang làm gì không?'' Cậu lùi lại và nhíu mày. ''Không, hãy nói chuyện ngay bây giờ đi. Vì sao anh không đồng ý?''

''Vì anh đã bảo em rồi, anh không muốn đi. Anh không muốn rời khỏi dây. Em không hiểu được sao?'' anh bực bội hỏi lại cậu.

''Nhưng Baek à, cơ hội to lớn chỉ có ở đó thôi!'' Chanyeol trả lời, cậu vẫn chưa hiểu được. ''Anh định làm gì ở đây sau khi tốt nghiệp chứ? Anh vẽ còn em thì làm gì? Câu cá à?''

Baekhyun vòng tay qua ôm lấy bản thân. ''Không, Chanyeol. Em có thể làm rất nhiều thứ ở đây. Trong thành phố mình cũng có nhiều công việc tốt mà.''

''Ví dụ?'' Chanyeol tức tối vò tóc. ''Em muốn đi, Baekhyun à. Có một lá thư—Tuần trước em đã nhận được một lá thứ và một công ty bất động sản đã mời em vào làm và—''

''Cái gì?'' Baekhyun run rẩy hỏi. Anh bật ra một tiếng cười trống rỗng. ''Vậy là mấy ngày hôm nay... em đã lên kế hoạch hết rồi nhỉ. Thế thì mục đích của việc bàn bạc này là để làm gì nữa?''

Chanyeol cầm lấy tay anh. ''Em muốn anh đi cùng em, Baek à. Anh có thể vẽ ở đó mà. Chúng ta sẽ có mọi thứ ở đó.''

Vai chàng trai thấp hơn hạ xuống trong sự thất vọng, anh nhìn người kia một cách cầu khẩn. ''Ở đây chúng ta cũng có mọi thứ mà. Anh có em và em có anh. Như thế chưa đủ sao? Anh không đủ để khiến em hạnh phúc à? Em không yêu anh đủ để ở lại sao?''

Cậu bùng nổ đáp lại. ''Vậy anh không yêu em đủ để đi cùng em sao?''

Baekhyun lắc đầu và mở cửa vào nhà. Anh quá mệt rồi.

Nhưng anh không ngờ tới những gì tiếp theo cậu sẽ nói.

''Anh thật quá ích kỷ. Em cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều từ anh. Sao anh không thể đồng ý cùng em trong chuyện này cơ chứ?'' Chanyeol đau khổ nói.

''Anh ích kỷ ư?'' Người lớn tuổi hơn nhìn thẳng vào mặt cậu, mắt anh ánh lên sự bàng hoàng. Những gì cậu nói thật quá đau lòng. ''Anh đã cho em tất cả mọi thứ anh có. Em muốn anh vứt đi hết tất cả để theo em cùng cái ước mơ hão huyền của em sao?!''

Tim Baekhyun như bị nhấn chìm khi anh nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của Chanyeol—đây không phải vẻ mặt của chàng trai luôn quan tâm người khác đã từng tỏ tình với anh bằng một cách vô cùng ngớ ngẩn và từ đó luôn cố gắng để đền bù cho anh. Anh muốn nói rằng anh không hề có ý đó. Anh chỉ muốn cậu ở bên thôi.

''Ít ra thì em còn có ước mơ,'' Chanyeol đáp trả lại và Baekhuyn biết mọi thứ đã quá muộn rồi. ''Vấn đề của anh chính là anh không có tham vọng gì hết. Nếu anh muốn thối rữa ở đây thì cứ việc nhưng đừng mong em ở lại.''

Em đã hứa với anh về sự mãi mãi cơ mà, anh bật khóc nhìn theo hình dáng Chanyeol bước đi, trái tim chết dần theo từng bước xa dần của cậu. Em đã nói dối.

***

Chỉ nước thôi không đủ để có thể rửa đi những ký ức từ đêm qua.

Baekhyun vẫn có thể cảm nhận được những động chạm của Chanyeol và những nụ hôn cậu đã đặt lên người anh. Anh biết những dấu hôn sẽ sớm mờ đi nhưng anh cũng biết những ký ức ấy sẽ mãi luôn ở trong đầu anh.

Anh biết anh đã hành động như một thằng đểu, tỉnh dậy rồi rời đi mà không nói một lời nào. Khi anh mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt vẫn đang say ngủ của Chanyeol ở ngay cạnh mình như vậy, tay cậu vòng quanh người anh như một cách để che chắn, bảo vệ anh, anh đã rất muốn ở lại. Nhưng anh biết đó chính là dấu hiệu báo anh rằng anh phải đi. Anh không thể tiếp tục được. Anh không thể yêu Chanyeol một lần nữa.

''Baekhyun,'' mẹ anh gọi từ bên ngoài cửa phòng tắm. ''Con tắm xong chưa?''

Baekhyun bước ra ngoài và mở cửa. Bà Byun mỉm cười nhìn con trai mình. Bà luôn đến nhà anh vào cuối tuần để kiểm tra và chăm sóc anh. Mẹ của Baekhyun mang hình dáng nhỏ bé và bà thậm chí còn không cao tới cằm của anh, nhưng bà là một người khoẻ khoắn và săn chắc. Sau khi bố Baekhyun rời đi và bỏ hai mẹ con họ ở lại với nhau, bà đã nuôi dạy anh một mình.

''Vâng con xong rồi ạ,'' anh chán nản trả lời. Mẹ anh chỉ đảo mắt nhìn anh với một nụ cười nhỏ. Nhưng rồi bà bỗng trở nên nghiêm trọng và Baekhyun nhận ra hình như có chuyện gì đó.

''Mẹ, có chuyện gì à?''

''Có người muốn gặp con đấy,'' bà trả lời. ''Mẹ không biết là Chanyeol đã quay lại đây.''

Baekhyun thở dài. ''Công việc con mới nhận từ ba tuần trước... là cho công ty của cậu ấy.''

Bà vỗ nhẹ lên má anh, cố gắng khiến đứa con đang phiền muộn của mình cảm thấy thoải mái hơn. ''Mẹ sẽ không hỏi chuyện gì đang xảy ra đâu. Nhưng Chanyeol đang ở trong studio của con và trông thằng nhóc—Trông nó không ổn lắm. Con nên nói chuyện với nó đi.''

Baekhyun yếu ớt gật đầu. ''Vâng.''

Anh bước về phía studio của mình, trong lòng lo lắng không biết sẽ phải đối mặt với Chanyeol ra sao. Người con trai kia đang muốn gì ở anh? Baekhyun đã cố tình rời đi trước vào buổi sáng để khiến mọi chuyện dễ dàng hơn. Chanyeol nên hiểu vì sao chứ.

Anh đi tới căn phòng nhỏ của mình và dừng lại một chút khi nhìn thấy cậu đứng ở đó, tay đút túi quần, mắt hướng về bản vẽ ngọn hải đăng của anh ở trên tường. Các đường nét trên khuôn mặt cậu vẫn luôn đẹp như ngày nào. Baekhyun nắm chặt tay lại, cố gắng ngăn bản thân chạm vào cậu.

Một lát sau Chanyeol mới cảm nhận được sự hiện diện của anh. Cậu quay lại và hành động của cậu khiến Baekhyun giật mình. Chanyeol vòng tay ôm lấy anh thật chặt, một tay ôm lấy đầu của anh và nhấn cả cơ thể hai người hoà vào với nhau. Chanyeol đặt cằm lên vai Baekhyun.

''Em đã rất lo lắng khi tỉnh dậy và không thấy anh ở đâu cả,'' Chanyeol nói. ''Đáng nhẽ ra anh phải để lại lời nhắn hay gì đó cho em chứ.''

Miệng Baekhyun như thể bị khâu lại. Cái gì thế này? Sao Chanyeol lại cư xử như thế này?

Cậu rời khỏi cái ôm và chăm chú nhìn anh với ánh mắt lo âu. ''Có chuyện gì khẩn cấp à? Sao anh lại rời đi sớm như thế? Anh nên gọi em dậy để em đưa anh đi chứ.'' Chanyeol lại ôm anh một lần nữa và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu anh. ''Đừng làm như vậy một lần nào nữa nhé, được chứ?''

Dừng lại đi, Baekhyun muốn nói nhưng không thể nào cất lên tiếng, ngực anh như quặn lại. Sao cậu lại cư xử như thế này chứ?

''Cậu làm cái gì thế?'' cuối cùng anh cũng có thể lên tiếng.

Chanyeol thả lỏng cái ôm của mình, nâng mặt anh lên để hai người có thể nhìn rõ nhau. ''Ý anh là sao?''

''Thả tôi ra, Chanyeol.'' Baekhyun vùng ra khỏi cái ôm và ẩn tay Chanyeol ra.

Khuôn mày cậu nhíu mày với sự khó hiểu. ''Sao thế Baek? Tối qua—''

''Tối qua chỉ là một sự sai lầm thôi, Yeol. Đáng ra chuyện đó không nên xảy ra.'' Từng lời nói phát ra đều khiến lồng ngực Baekhyun nhói lên và anh phải dừng lại một chút trước khi tiếp tục. ''Nhiều lắm thì nó cũng chỉ như một lời tạm biệt thôi.''

''Em không hiểu anh đang nói gì.'' Chanyeol giữ lấy vai anh, ép buộc Baekhyun phải nhìn vào mắt cậu. ''Đó không phải là một sự sai lầm và anh biết vậy mà. Nó hoàn toàn không phải là một lời tạm biệt nào hết. Em có thể cảm nhận được mà Baekhyun. Anh có yêu em mà.''

''Cậu sai rồi. Tôi không yêu cậu,'' Baekhyun buông ra một lời nói dối.

''Vớ vẩn, em đã ngủ cùng anh,'' chàng trai trẻ hơn lớn tiếng nói, cậu giữ lấy không để Baekhyun bước đi. ''Anh sẽ không hôn em hay chạm vào em như thế nếu anh không còn yêu em một chút nào. Anh vẫn yêu em.'' Chanyeol nhìn sâu vào mắt người đối diện. ''Và em vẫn yêu anh.''

''Dừng lại đi!'' Baekhyun vùng ra khỏi cái giữ của cậu, anh không muốn nghe nữa. ''Dừng việc nói dối lại đi.''

Chanyeol không hề yêu anh. Nếu cậu yêu Baekhyun thì trước đó cậu đã không thể làm anh tổn thương nhiều đến vậy và đã không khiến anh mong chờ vào sự vô vọng.

''Em không nói dối, Baek.'' Chanyeol đáp lại với sự cầu khẩn hiện lên trong mắt cậu. ''Em yêu anh. Em chưa bao giờ ngừng yêu anh cả.''

''Cậu đã bỏ tôi đi.''

''Em biết em đã làm vậy,'' cậu trả lời. ''Đó là lý do vì sao em quay lại—''

Baekhyun lắc đầu, anh đã quá ngán ngẩm với việc nghe cậu giải thích. ''Tôi không ngu đâu Chanyeol. Cậu quay lại chỉ vì cái căn nhà ở ngoài biển đó thôi.''

''Ngôi nhà đó,'' Chanyeol bật cười một cách đau khổ. Cậu nhẹ nhàng vén tóc anh ra đằng sau tai. ''Làm gì có khách hàng nào đâu,'' cậu thì thào nói.

''Là sao?'' anh bất ngờ hỏi lại.

''Vào ngày chúng mình chia tay, em đã đến Seoul và tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ quay đầu lại và nếu như em bắt buộc phải làm vậy, em sẽ ép bản thân làm việc cho đến khi thành công thì thôi, và rồi em sẽ quay lại đây để chứng minh cho anh biết là anh đã sai,'' Chanyeol bắt đầu giải thích, mắt hơi nhắm lại với những ký ức và nỗi đau đang trôi nổi trong lòng. ''Em như trúng sổ xố vậy Baek ạ. Em chỉ là người mới trong công ty nhưng em đã bán được hết mảnh đất này đến mảnh đất kia và rồi em được thăng chức. Nhưng em vẫn chưa dừng lại.''

''Sau hai năm em đã thu về hơn 1 tỉ đầu tiên về cho bản thân nhưng em vẫn chưa dừng lại. Nếu em đã muốn chứng minh cho anh rằng anh sai, em còn phải đạt được cao hơn cả sự thành công. Em phải thống lĩnh được cả thế giới,'' Chanyeol ngừng lại và bật cười một cách mỉa mai. ''Em đã rất ghét anh.''

Vết thương mới chỉ khép lại một chút của Baekhyun như nứt ra một lần nữa sau lời nói của Chanyeol.

''Từ những buổi đêm thức trắng không ngủ và sự quyết tâm to lớn, khoảng ba năm sau đó em đã có được công ty của riêng mình. Vào cái đêm mà em đứng trong căn phòng làm việc mới xây của mình, nhìn thành phố buổi đêm qua lớp kính cửa sổ lớn trong phòng, anh có biết em đã nghĩ gì không?'' Chanyeol nhìn sâu vào mắt Baekhyun. ''Em đã ở trên đỉnh thế giới và có tất cả mọi thứ em muốn... nhưng tại sao em vẫn không cảm thấy hạnh phúc?''

Ngực Baekhyun nhói đau khi nhìn thấy biểu cảm vô hồn trên đôi mắt của Chanyeol. Anh không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào của cậu nữa nhưng một phần nào đó trong anh vẫn không muốn rời đi.

''Nhưng em đã lờ đi cảm xúc đó và tự nhủ rằng đó chỉ là vì em chưa quen với việc này thôi. Nên em đã tiếp tục cho đến khi công ty trở nên thành công. Hai năm sau, Lighthouse Developers đã dành vị trí thứ nhất và các công ty khác đã cố gắng mua lại nó để đẩy em ra khỏi vòng cạnh tranh. Và điều điên rồ nhất chính là, em đã suýt thì đồng ý khi nhận được một lời mời khá hấp dẫn. Anh có tin nổi không?''

Chàng doanh nhân trẻ xoa xoa cái gáy trong sự mệt mỏi.

''Sau bao nhiêu năm làm việc vất vả như thế và em đã định bỏ cuộc.'' Chanyeol tiến gần lại về phía Baekhyun. ''Bởi vì em đã quá mệt mỏi, Baek ạ. Em đã quá mệt với việc phải giả vờ rằng em đang cố gắng trả thù anh. Em mệt với việc luôn phải tự nói với bản thân rằng em không yêu anh. Em mệt với chính công việc em đang làm và với sự thật rằng xung quanh em không có anh.''

Chanyeol nở một nụ cười buồn. ''Em không hối hận về việc đã rời đi Baek ạ, anh cần phải hiểu điều đó. Nhưng em hối hận với cái cách em đã ra đi. Khi nghĩ lại lúc đó, chúng ta còn quá trẻ con và em đã nói rất nhiều điều khiến anh tổn thương mà chính em cũng không thể tha thứ cho bản thân.''

''Tôi cũng đã rất ghét cậu,'' Baekhyun thì thầm.

''Em biết. Nhưng em yêu anh và em đã quá mệt mỏi với sự cô đơn rồi. Em nói rồi mà, đúng không? Rằng em chỉ cảm thấy hạnh phúc khi em ở cạnh anh. Nên em đã lên cái kế hoạch dở chứng này để quay trở lại đây và quay lại với anh. Nhưng em là một thằng hèn nhát. Em đã không thể chịu được khi anh từ chối em một cách thẳng thừng như vậy nên em đã nghĩ đến một cách khác để có thể khiến anh yêu em trở lại.''

''Ba tuần để khiến anh yêu em một lần nữa. Em đã nhận ra điều đó thật quá ngu xuẩn. Anh rõ ràng đã hận em rất nhiều và vì thế em đã bỏ cuộc. Em tự bảo bản thân rằng chỉ cần ở bên cạnh anh trước khi hoàn thiện căn nhà và thế là đủ rồi. Nhưng điều đó là không thể bởi anh chính là ngọn hải đăng của em. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi em đã cảm giác là em đang ở nhà rồi.''

Chanyeol áp trán mình vào trán Baekhyun, cả hai đều run rẩy nhìn nhau. ''Chúng ta không còn cơ hội nào cho nhau sao?''

''Cậu đã tổn thương tôi,'' Baekhyun đáp lại với cổ họng khô khốc của mình. Anh không cố gắng rời ra bởi anh muốn Chanyeol hiểu những gì anh nói. ''Cậu đã khiến tôi yêu cậu. Cậu khiến tôi yêu cậu nhiều đến nỗi chỉ cần nghĩ rằng chúng ta rời xa nhau thôi đã làm tôi khó thở. Cậu đã tổn thương tôi quá nhiều.''

''Cậu đã không thực hiện lời hứa của mình và bỏ tôi lại với những nỗi đau.'' Baekhyun ôm lấy khuôn mặt Chanyeol với lòng bàn tay của mình. ''Cậu nói đúng, chúng ta đã rất trẻ con. Cả hai đều quá trẻ để biết nên làm điều gì tốt hơn. Nhưng cái nỗi đau ấy, Chanyeol ạ, cái nỗi đau ấy nó quá lớn. Và đến giờ sự sợ hãi về việc cậu có thể bỏ đi một lần nữa vẫn còn trong tôi, tôi vẫn sợ cái cảm giác đó. Tôi sẽ không liều mạng một lần nữa đâu. Tôi không thể.''

''Baekhyun à.'' Chanyeol thì thầm.

''Tôi sẽ luôn yêu cậu, Yeol.'' Baekhyun nhắm mắt lại, anh không muốn nhìn thấy Chanyeol khóc. ''Nhưng tôi không thể.''

''Anh có thể mà Baek.'' Chanyeol vòng tay ôm lấy anh thật chặt, chặt đến nỗi khó thở. ''Em yêu anh. Làm ơn quay lại với em đi mà,'' Nước mắt Baekhyun rơi xuống khi anh cảm nhận được những giọt nước mắt của Chanyeol đang thấm vào áo mình.

Chàng trai cao hơn đã nghe thấy tiếng nức nở của anh. Cậu đứng thẳng lên và lau đi từng giọt nước mắt trên mặt Baekhyun. ''Không sao. Không sao. Em xin lỗi.'' Chanyeol đặt một nụ hôn lên trán anh trước khi rời ra. ''Em sẽ đi ngay bây giờ nên anh đừng khóc nữa.''

Nhưng khi Chanyeol đã thực sự rời đi, Baekhyun chỉ biết ôm lấy mẹ mình và khóc. Anh khóc cho tới khi khản giọng, cho tới khi không còn giọt nước mắt nào có thể trào ra được nữa, nhưng trái tim anh vẫn đang khóc.

Anh gối đầu lên đùi mẹ mình và nghe tiếng bà dỗ dành, cảm nhận bàn tay bà chải qua mái tóc rối bù của mình với đôi tay thon nhỏ của bà. ''Con đã sai hả mẹ?'' Anh hỏi.

''Mẹ không thể trả lời câu hỏi đó, con trai à.''

Baekhyun ngồi dậy và nhìn vào mắt bà, mắt anh sưng đỏ lên và trông thật tiều tuỵ. ''Mẹ cũng đã từng buồn như thế này khi bố bỏ đi đúng không?''

''Tất nhiên rồi,'' bà trả lời, dùng đôi tay ấm áp của mình để ôm lấy tay Baekhyun. ''Mẹ đã rất yêu bố con và khi ông ấy đột nhiên rời đi không một lời báo trước như vậy, mẹ đã cảm thấy bị phản bội.''

''Con ghét cái việc rời đi như vậy,'' Baekhyun lầm bầm trong miệng. ''Con ghét những người rời đi.''

Bà Byun chỉ biết thở dài. ''Đó là lý do vì sao hồi trước con không muốn rời đi cùng Chanyeol à?'' Baekhyun không trả lời nhưng bà biết. ''Rời đi không hẳn là một điều tồi tệ đâu con.''

''Nhưng nó tệ mà,'' anh đáp lại. ''Mẹ nhìn dì đi. Chồng dì đột nhiên biến mất khi dì còn đang mang thai và nơi duy nhất để dì dựa vào là mẹ. Mẹ. Hồi đó mẹ đã phải làm ba việc cùng một lúc chỉ để nuôi con và dì. Và—và,'' Baekhyun ôm lấy mặt mình. ''Những người bị bỏ lại luôn bị tổn thương. Con không muốn bị như thế.''

''Ôi con trai của mẹ,'' bà ôm lấy Baekhyun và đặt đầu anh lên vai mình. ''Mẹ rất tiếc vì con đã nhìn nhận sự việc theo hướng này. Mẹ không nói là con sai, con có nỗi sợ hãi và niềm tin của riêng mình, nhưng Baekhyun à, con có chắc việc này chỉ đơn thuần có vậy thôi không?''

''Nó còn có thể là vì cái gì nữa chứ?'' Baekhyun bần thần hỏi lại.

''Mẹ chắc chắn là con đã nhận ra rằng con và Chanyeol đã có thể bắt đầu lại chỉ với một vài thoả hiệp nho nhỏ, mẹ không nuôi dạy một thằng nhóc ngu ngốc đâu mà, đúng không?'' Bà bật ra một câu đùa khiến Baekhyun mỉm cười trở lại.

''Tất nhiên rồi mẹ,'' anh trả lời.

''Thế thì con hiểu rồi đó. Dù sao thì, Seoul cũng chỉ cách chỗ này có bốn tiếng thôi mà.'' Mẹ anh đặt một cái thơm lên thái dương anh rồi đứng dậy khỏi giường. ''Giờ thì con nghỉ đi.''

Baekhyun dành cả ngày còn lại nhìn lên trần nhà trong phòng mình, tự thuyết phục bản thân rằng anh đã quyết định đúng đắn.

***

Cho tới ngày hôm sau khi Baekhyun đang làm việc trong studio của riêng mình, anh vẫn còn hơi đờ đẫn. Mẹ anh đã về lại chỗ dì và giờ anh lại ở một mình. Ngày đầu tiên để quên cậu ta, anh tự nhủ với bản thân.

Người đại diện của anh đã ghé qua một lát sau đó, trên người là một bộ vest kín đáo mặc dù thời tiết khá nóng. ''Tao nhận được tiền lương của mày sáng nay này.'' Jongdae bước về phía Baekhyun và đưa anh một cái phong bì.

''Mày không nghĩ thế này là hơi lớn so với số tiền lương bình thường à?'' Dù nói vậy nhưng Baekhyun cũng không từ chối khoản tiền này. Anh đặt nó lên cái bàn bên cạnh mình.

''Ừ tao biết, nó khá nặng, vì thế cho nên là bây giờ mày nên trả lời thắc mắc của tao rồi sau đó nhặt cái phong bì lên và mở nó ra,'' Jongdae nói hơi ép buộc. ''Ý tao là bây giờ luôn đấy.''

Baekhyun không có chút tâm trạng nào để tranh cãi nên anh nhanh chóng nhặt cái phong bì lên và mở nó ra. Tay anh vô thức chạm vào dòng chữ in tên công ty trên cái phong bì. Lighthouse Developers, Inc.

''Nhưng điều đó là không thể bởi anh chính là ngọn hải đăng của em. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi em đã cảm giác là em đang ở nhà rồi.''

Anh lắc đầu, cố gắng xoá đi cái ký ức trong đầu rồi bóc cái phong bì ra. Tốt nhất là nên xong cái việc này để Jongdae rời đi rồi anh có thể tự gặm nhấm nỗi đau này một mình. Anh lấy ra một xấp giấy tờ ở trong phong bì. Miệng Baekhyun mở to trong sự bất ngờ, anh lúng túng giơ tay lên ôm lấy mặt mình.

Bên trong là toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng chủ sở hữu của ngôi nhà ngoài bãi biển.

Anh đánh rơi cái phong bì xuống sàn nhà, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay. Tên anh được in đậm và rõ ràng trên đó.

''Này này, mày ổn không đấy?'' Jongdae lo lắng hỏi khi nhìn thấy thái độ của anh. ''Nó ghi cái gì thế?''

''Jongdae.'' Baekhyun ngẩng lên nhìn thằng bạn của mình. ''Cậu đấy để lại cho tao hết,'' anh thì thào.

''Để lại cái gì cho mày?'' Baekhyun chỉ biết câm nín nhìn bạn mình. Dù đã từ chối như vậy, nhưng cậu vẫn để lại ngôi nhà cho anh.

''Baekhyun?'' Jongdae cúi xuống nhặt xấp giấy tờ bị anh đánh rơi lên. Người bạn của Baekhyun dừng lại khi nhìn thấy một một giấy chú thích. ''Tao nghĩ mày nên đọc cái này.''

Baekhyun giật lấy mẩu giấy và đọc nó, tim anh như đang nổ tung ra.

Em xin lỗi, Baek. Tạm biệt anh.

Tạm biệt. Lần này Chanyeol thật sự đã rời đi. Rời bỏ anh mãi mãi.

Baekhyun đột ngột đứng dậy và ẩn hết mọi giấy tờ về phía Jongdae. ''Tao cần phải—Tao phải đi đây,'' anh bần thần nói. ''Chanyeol—Tao phải đi đây.''

Anh vội vàng với lấy cái balo của mình và chạy ra khỏi nhà, bỏ lại người bạn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra của mình. ''Mày đi đâu đấy?''

Baekhyun dừng lại và quay đầu lại để trả lời. ''Đến Seoul.''

Và mọi thứ thật quá dễ dàng. Sao bỗng dưng mọi thứ lại trở nên dễ dàng đến như vậy? Anh rất sẵn sàng để chạy về phía Chanyeol. Vì sao hồi trước lại khó khăn như thế?

''Và mày định đến đấy kiểu gì? Lái xe đạp chắc?'' Jongdae hỏi. ''Thôi thằng dở, lên xe tao đưa mày ra bến xe.'' Vào lúc này Baekhyun chỉ biết ôm chầm lấy thằng bạn của mình với sự biết ơn.

Rồi họ bắt đầu lên đường. Baekhyun gọi mẹ để thông báo và chỉ nhận duy nhất được một lời nhắc nhở hãy cẩn thận của bà. Có lẽ bà đã biết từ trước.

Mẹ anh đã đúng. Ngoài những lời tổn thương của Chanyeol và nỗi sợ hãi của Baekhyun ra thì còn một lý do nữa. Đó là sự tự ti của Baekhyun. Anh đã rất chắc chắn rằng Chanyeol không yêu anh đủ sâu sắc để có thể ở lại với anh. Bằng một cách nào đó trận cãi vã giữa hai người khi đó đã trở thành một bài kiểm tra tình yêu của Chanyeol đối với Baekhyun, với cái thước đo bị gãy lưng chừng của anh, và nó đã thất bại.

Hai người lái xe tới bến tàu và Jongdae mỉm cười chúc anh may mắn—Jongdae không thật sự hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn luôn ủng hộ anh vô điều kiện. Anh đưa Baekhyun cái phong bì bị bỏ quên. Baekhyun cố gắng ép bản thân bước lên xe buýt dù anh đã rất lo lắng khi đứng xếp hàng ở bến xe.

***

Ngồi trên xe buýt và ngắm nhìn khung cảnh xa lạ ở hai bên đường, Baekhyun nhận ra rằng anh sợ mất Chanyeol nhiều hơn tất cả những nỗi sợ khác.

***

Bốn tiếng sau đó, Baekhyun nhìn thấy bản thân mình đang đứng ở giữa những toà nhà chọc trời, che lấp mọi phương hướng trên trời và điều đó bỗng khiến anh cảm thấy vô cùng nhỏ bé và tầm thường. Nó rất đáng sợ nhưng anh không có thời gian để nghĩ đến vấn đề này, anh phải nhanh chóng tới chỗ Chanyeol. Anh lôi tấm cardvisit của Junmyeon ra và cố gắng tìm đường đến công ty của họ.

Lối đi quá rắc rối và xung quanh thì có quá nhiều người, những biển hiệu đầy màu sắc và tiếng còi xe inh ỏi trên đường khiến anh mất đi trực giác của mình. Baekhyun cảm thấy chóng mặt nhưng anh vẫn bước về phía trước. Anh gọi Junmyeon nhưng anh chàng trợ lý này đã không trả lời ngay lập tức. May mắn thay, sau lần gọi thứ ba thì cuối cùng anh ta cũng nghe máy.

''A lô? Baekhyun đấy à?'' Junmyeon hỏi.

''Vâng tôi đây!'' Baekhyun thở phào nhẹ nhõm. ''May quá cuối cùng cũng liên lạc được với anh. Hiện tại tôi đang ở Seoul và tôi rất cần phải đến văn phòng của anh.''

''Ồ, có vấn đề gì à?''

''Không có gì. Chỉ là tôi cần nói chuyện với Chan—à ngài Park.''

''Ngài Park à, tôi nghĩ là anh ấy vẫn đang ở trong công ty đó,'' Baekhyun nghe thấy tiếng giấy tờ loạt xoạt ở phía đầu bên kia, ''Hừm. Chuyến bay của ngài ấy sẽ xuất phát vào bảy giờ tối nay và sếp sẽ kết thúc buổi họp vào lúc bốn giờ mười lăm. Bây giờ mới là ba giờ thôi nên có lẽ anh ấy vẫn đang ở đây đấy.''

''Chuyến bay sao?'' anh hỏi một cách yếu ớt.

''Đúng vậy, bay đến London. Thật ra bây giờ tôi đang làm việc ở một công trình, cố gắng hoàn thành nốt dự án cuối cùng,'' Junmyeon giải thích. ''Sếp hình như định rời đi luôn. Tôi đang khá lo lắng vì có vẻ như là anh ấy đang có kế hoạch bán lại Lighthouse và—'' Junmyeon tiếp tục nói nhưng Baekhyun đã không còn nghe thấy gì nữa rồi.

Chanyeol sẽ rời đi mãi mãi.

''Anh Junmyeon,'' Baekhyun ngắt lời người trợ lý, ''Tôi thật sự cần đến văn phòng của anh ngay bây giờ.''

Junmyeon hướng dẫn anh đường đi và Baekhyun đã rối rít cám ơn. Mất hai mươi phút để đến được công ty của Chanyeol. Hiện tại Baekhyun hoàn toàn không nghe thấy gì nữa bởi tiếng đập quá lớn trong tim anh đã át hết mọi thứ. Ngay khi bước vào bên trong, anh đã cảm thấy bản thân rõ ràng không thuộc về nơi này. Mọi người đều mặc những bộ vest đắt tiền cùng những bộ quần áo công sở thời thượng trong khi Baekhyun chỉ mặc độc một cái áo phông vẫn còn dính màu vẽ với chiếc quần jeans rách và đôi giày thể thao.

Bảo vệ sẽ phải kiểm tra anh trước khi anh được phép bước vào văn phòng làm việc của Chanyeol. Ơn Chúa Junmyeon đã nhanh chóng lược bỏ đi những quá trình rườm rà ấy bằng cách gọi xuống lễ tân và tự đặt một cuộc hẹn với Chanyeol cho Baekhyun. Anh bước vào thang máy và cuối cùng cũng đi tới văn phòng của Chanyeol, vừa kịp lúc cậu hoàn thành xong buổi họp của mình. Anh vội vàng tiến đến bàn thư ký của cậu và xưng lên tên mình.

''Ngài Byun Baekhyun phải không ạ?'' người phụ nữ lớn tuổi hơn anh hỏi. ''Tôi nghĩ ngài Kim đã đặt nhầm giờ gặp mặt cho ngài rồi.'' Cô kiểm tra lại trên máy tính một lần nữa. ''Lịch làm việc cuối cùng của ngài Park trong ngày hôm nay là buổi họp với CBY, Inc. Sau đó ngài ấy có chuyến bay vào lúc bảy giờ tối. Buổi gặp đã kết thúc khá sớm và ngài ấy đã bắt đầu đến sân bay rồi ạ.''

''Cậu ấy đi rồi sao?'' anh hỏi với sự thất vọng ngập tràn.

''Vâng, tôi rất xin lỗi về việc này. Nhưng có lẽ chúng ta có thể hẹn một buổi gặp khác với ngài Kim?'' người thư ký gợi ý.

''Không, không cần thiết đâu. Cám ơn cô.'' Baekhyun cúi chào rồi quay đi, anh vô thức bước về phía thang máy. Làm thế nào mà anh đến sân bay kịp thời gian chứ, Baekhyun nghĩ trong sự tuyệt vọng. Giờ anh phải làm gì đây?

Điện thoại Baekhyun rung lên, anh nhấn nút trả lời với những suy nghỉ rối bời trong đầu, ''A lô?''

''Baekhyun!'' Junmyeon lớn tiếng từ đầu dây bên kia. ''Tôi rất xin lỗi, tôi mới nghe tin từ thư ký Jung. Tôi không hề biết là buổi họp đã kết thúc từ sớm. Tại nhiều việc quá nên tôi không kịp để ý.''

''Không sao đâu, anh Junmyeon. Tôi phải cám ơn anh rất nhiều với sự giúp đỡ của anh,'' Baekhyun trả lời, cố gắng giữ vững giọng nói run rẩy sắp khóc của mình.

''Vậy được rồi, tôi đưa cậu số của ngài Park nhé? Anh ấy vừa mới tới sân bay thôi, tôi đoán điện thoại anh ấy vẫn liên lạc được.''

Baekhyun nắm chặt lấy điện thoại của mình. ''Như vậy được chứ?''

''Tất nhiên rồi, tôi sẽ gửi cho cậu ngây bây giờ,'' Junmyeon dừng lại một chút trước khi tiếp tục, ''Chúc cậu may mắn nhé.''

Baekhyun nở một nụ cười đầy hy vọng khi cuộc gọi kết thúc. Anh không rõ Junmyeon đã biết được bao nhiêu chi tiết về anh và Chanyeol nhưng người trợ lý ấy đối với anh là một sự giúp đỡ lớn. Anh dừng lại trước cửa thang máy và với những ngón tay run rẩy của mình, nhấn nút gọi vào số điện thoại Junmyeon vừa gửi mình. Mất năm giây để đường dây có thể được kết nối trước khi giọng nói ở đầu dây bên kia xuất hiện, một giọng nói trầm đặc quen thuộc tràn vào tai anh.

Như thể có ai đó đang bóp chặt lấy tim Baekhuyn, anh nhắm mắt lại và nói. ''Chanyeol phải không?''

Một hay hai giây gì đó trôi qua. ''Baekhyun à?''

''Ừ,'' Baekhyun trả lời ngay lập tức. ''Ừ, là anh.''

Chanyeol đã không nói gì nữa và sự im lặng ấy khiến tim Baekhyun càng thêm đau đớn.

''Anh-anh đã nhận được giấy tờ em gửi rồi,'' Baekhyun lắp bắp. ''Là giấy chuyển nhượng chủ sở hữu của ngôi nhà.''

''Nó là của anh rồi,'' Chanyeol trả lời một cách ngắn gọn.

''Anh không cần nó!'' Baekhyun buột miệng hét lên. ''Không, ý anh là...''

Ý anh là, thứ anh cần là em.

''Thế nào đi chăng nữa,'' Chanyeol trả lời với một cái thở dài. ''Nó cũng đứng tên anh rồi. Anh có thể làm bất cứ thứ gì với nó. Anh gọi chỉ để nói vậy thôi hả Baek?''

''Không, chưa hết.'' Baekhyun nói trong hoảng loạn. Anh cảm giác như Chanyeol đang ở quá cao, anh không thể với tới được. Và lần đầu tiên trong đời, anh đã nhận ra rằng, chuyện anh thật sự mất cậu là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

''Em xin lỗi, Baek,'' người ở đầu dây kia lên tiếng. ''Em phải đi—''

''Có một điều em đã sai rồi,'' Baekhyun cắt ngang lời cậu, không muốn nghe lời tạm biệt lần thứ ba của Chanyeol. ''Ý anh là, em đã nói đúng về rất nhiều thứ năm năm trước và cả về ngày hôm trước, chỉ duy nhất một thứ là sai. Anh cũng có mơ ước và hoài bão Chanyeol à. Và... và em luôn xuất hiện trong mọi ước mơ của anh.''

''Đúng là em đã tổn thương anh rất nhiều và anh không muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa. Và nếu như anh cho em thêm một cơ hội, khả năng em tổn thương anh một lần nữa không phải không có nhưng anh đã nhận ra rằng,'' Baekhyun hít một hơi thật sâu và tiếp tục, ''Anh nhận ra rằng, anh thà chấp nhận bị tổn thương và khóc lóc trong vòng tay của em còn hơn là ở một mình và không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào cả. Bởi anh khá chắc rằng, nếu người đó không phải là em, thì anh sẽ không thể yêu thêm một ai nữa.''

Vẫn không có một lời đáp nào từ phía bên kia và Baekhyun chỉ biết ôm lấy ngực mình, chuẩn bị bản thân cho sự cô đơn sắp tới. ''Anh đang ở văn phòng của em, ở Seoul,'' anh bật cười một cách đau khổ. ''Và mọi thứ đúng như anh tưởng tượng, to lớn và đáng sợ. Nhưng nó cũng khá đẹp.''

Một lời cuối thôi, Baekhyun, một lời nữa thôi rồi thả cho cậu ấy đi đi.

''Trên đường tới đây.. Anh... Anh đã kiểm tra, bây giờ đang là 46 độ F ở London. Và có lẽ anh sẽ đến một cửa hàng nào đó để mua đúng loại quần áo phù hợp với thời tiết ở đó rồi anh sẽ đến đó với em và—'' Baekhyun không thể ngừng lại nước mắt của mình. ''Em làm ơn nói gì đi được không?''

Nhưng đầu dây phía bên kia vẫn im lặng như vậy. Cánh cửa thang máy trước mặt anh bỗng mở ra và đó là lúc anh biết mọi thứ đã kết thúc rồi. Baekhyun bước vào, tay vẫn áp điện thoại lên tai. Chanyeol có lẽ đã dập máy từ lâu nhưng anh thì vẫn chưa thể làm thế được. Baekhyun nhấn nút đóng cửa thang máy và tựa lưng vào bức tường phía sau một cách mệt mỏi.

Anh nghe thấy một tiếng ding mở cửa nhưng cảm giác như thể nó ở ngay bên cạnh tai mình. Trước khi Baekhyun kịp có thêm bất cứ thắc mắc nào trong đầu, một người đàn ông cao lớn vội vàng chặn lấy cánh cửa thang máy trước khi nó đóng lại. Cánh cửa một lần nữa lại được mở ra và người đàn ông đó đứng ở giữa lối vào, hơi dựa người vào bên thành cánh cửa và thở hổn hển.

Mắt Baekhyun mở lớn khi nhìn thấy người con trai trước mặt mình toét miệng cười, cậu bước hẳn vào bên trong thang máy, lãnh đạm đứng cạnh anh và giơ tay ra. Cửa thang máy đóng lại và Chanyeol cất tiếng, cậu lồng bàn tay của mình vào với Baekhyun. ''Em đã định bước vào xe và lái đến sân bay nhưng anh đã gọi.'' Rồi cậu nhấc tay anh lên và nhấn một nụ hôn lên từng đốt ngón tay anh. ''Seoul thật sự là một thành phố rất lớn và em thì không muốn anh bị lạc đường. Nên em đoán là, em sẽ đi mua sắm với anh.''

Baekhyun thật sự không biết anh nên đánh người con trai đang đứng trước mặt mình, hét lên vì cảm kích bởi cậu đã lo lắng cho anh hay là đánh cậu bằng một loạt cách động tác đánh nhau mà anh đã học được hồi cấp 2 trong lớp hapkido của mình. Nhưng điều duy nhất anh làm là lao về phía Chanyeol và vòng tay ôm lấy cậu.

Rồi anh lại khóc, nước mắt thấm ướt cả áo của Chanyeol. ''Suýt nữa anh đã dùng tiền dành dụm cho triển lãm của mình để mua vé bay đến chỗ em đó, đồ dở hơi.''

Baekhyun cảm nhận được ngực Chanyeol rung lên bởi cậu đang cười khùng khục trước mặt anh. Dù vậy anh vẫn nghe được sự run rẩy trong giọng cậu khi cậu gọi tên anh và nói, ''Em yêu anh.''

***

''Cao lên nữa,'' Baekhyun ra lệnh cho người chồng chưa cưới của mình. Trên tay anh là một cái bút marker đang hướng về phía bức tường, một búi tóc được túm gọn chổng ngược lên trên đầu anh như thể nó có sự sống của riêng nó vậy. ''Bức vẽ này phải cực kỳ hoàn hảo và chính xác.''

Chanyeol, người cũng đang có kiểu tóc y hệt Baekhyun và tay vòng xung quanh hông để nhấc anh lên cao, cọ cọ mũi vào bụng người yêu mình, ''Anh yêu ơi, anh không nhẹ đến thế đâu.''

''Yeol, dừng lại ngay!'' Baekhyun lên tiếng rầy la cậu, không thể kìm lại tiếng cười khi bị người kia cù. ''Anh phải hoàn thành xong bức vẽ trước cuối tuần này để bọn mình còn quay lại Seoul nữa.''

Nhưng chàng trai nhỏ tuổi hơn vẫn tiếp tục cù người yêu của mình cho tới khi cậu cảm nhận được tai mình bị Baekhyun cắn một cái. Chanyeol kêu lên một tiếng và ngay lập tức thả Baekhyun xuống, anh chỉ chịu nhả ra khi chân đã chạm xuống đất. ''Thế không hay đâu nha.''

Baekhyun vòng tay, chân xung quanh Chanyeol và ôm chăt lấy cậu. ''Thế thì dừng lại để anh vẽ nốt bức này đi.''

''Nhưng đang là cuối tuần mà,'' cậu gầm gừ trong họng. ''Và bọn mình còn đang được độc chiếm cái nhà này nữa, không bị ai phân việc làm, không bị Kim Jongdae hay là Kim Junmyeon gọi lải nhải—mình có thể làm việc khác vui hơn mà!''

Baekhyun áp trán mình lên trán người kia. ''Ai là người bảo anh rằng phòng nào cũng phải có một bức tường được vẽ lên và phải hoàn thành mọi thứ trước khi đám cưới diễn ra nhỉ?''

''Em thà làm anh trên mọi—''

''Park Chanyeol,'' Baekhyun bắt đầu hơi bực. ''Đây là bức cuối rồi mà và anh thật sự muốn hoàn thành nó xong trước khi bố mẹ bọn mình từ chuyến du lịch về đây. Mà nhắc đến việc đấy mới nhớ ra,'' anh đặt một nụ hôn lên đầu mũi Chanyeol. ''Anh không nghĩ là anh đã kịp cảm ơn em một cách tử tế.''

''Đúng rồi đấy, anh chưa trả ơn em đâu,'' Chanyeol trả lời với một nụ cười vô cùng gian tà. ''Em sẽ nhận được cái gì đây nhỉ?''

''Cái này.'' Anh nghiêng dần về phía cậu và trước khi môi hai người chạm vào nhau, Baekhyun nhanh chóng quay đầu sang bên phải và cắn một cái vào tai Chanyeol.

Cậu giật mình nhảy lên nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại. Chanyeol gầm lớn và bước về phía Baekhyun cho đến khi lưng anh chạm vào tường ở phía sau, cậu giữ anh thật chặt để anh không bị ngã bởi nếu không Baekhyun chắc chắn sẽ giết cậu. ''Đến lượt em.''

Baekhyun nhìn người đối diện đầy mong chờ, dù họ đã chia sẻ rất nhiều nụ hôn với nhau và chắc chắn trong tương lai sẽ còn nhiều hơn nữa, tim anh vẫn không tự chủ mà bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp cũng vội vàng hơn. Chanyeol với gần hơn và gần hơn về phía anh, đầu nghiêng sang một bên và Baekhyun có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cậu ở trên bờ môi mình. Nhưng trước khi anh nhận được nụ hôn ấy, Chanyeol đột ngột dừng lại và nhíu mày với cái thứ ở bên cạnh đầu Baekhyun.

''Cái thằng người lùn kia trông quen quen thế nào ý nhỉ.'' Chanyeol nheo mắt lại. ''Kiểu quen lắm ý.''

Anh bật cười khúc khích, tay áp lên khuôn mặt Chanyeol để hướng cậu nhìn về phía mình. ''Thì, anh vẽ nó theo hình ảnh một người có thật mà.''

''Byun Baekhyun, em yêu anh. Và em sẽ làm mọi thứ để khiến anh hạnh phúc,'' Chanyeol nói một cách thật lòng. ''Nhưng em phản đối việc anh vẽ mặt Junmyeon lên tường nhà mình.''

Baekhyun cười lớn khi nghe cậu nói vậy, anh kéo cậu lại gần mình hơn. ''Junmyeon thật sự đã giúp chúng ta quay lại với nhau mà.''

''Nếu mà vì cái đó, thì em có thể tăng lương cho anh ta,'' cậu lầm bầm trong họng, đầu óc hơi bị phân tán sang chuyện khác trong khi tay vẫn đang xoa xoa má Baekhyun, người ôm chặt lấy anh. ''Hoặc là giới thiệu Junmyeon tới người đại diện của anh để hai người đó có thể tự làm phiền lấy nhau và để chúng ta yên.''

Baekhyun còn có nhiều các gợi ý khác hay hơn nhưng cậu đã không để anh tiếp lời. Môi Chanyeol đã sẵn sàng ở trước môi anh rồi và nó đã hiệu quả khiến anh quên đi mấy suy nghĩ viển vông trong đầu bởi giờ anh chỉ có thể nghĩ về cậu thôi. 

END



cuối cùng thì sau hơn một năm, à thật ra mình cũng không rõ là sau bao lâu nữa, mình đã upload nốt phần còn lại của cái shortfic này. thật lòng mà nói cái fic này không dài một chút nào, nó khá là ngắn và dễ dịch. tuy vậy mình vẫn tốn nhiều thời gian bởi đoạn làm tình của hai người này. mình không giỏi dịch những câu chữ như thế và mình nghĩ những từ ngữ tiếng anh đã quá đủ để diễn tả tình yêu của họ rồi. và rồi mỗi lần dịch mình cứ dừng lại giữa chừng và cuối cùng là mình quên mất mình chưa dịch xong. sau bao thời gian, mình lục lại email và nhận ra mình vẫn chưa xong bộ này. cảm thấy thật ngu xuẩn, tối qua mình ngồi cả đêm và chỉ cần một chút kiên nhẫn mình đã dịch xong. mình đã định skip đoạn làm tình bởi vì mình sợ mình không lột tả được hết cái tình yêu của họ trong câu chữ tiếng anh, và nó sẽ bị biến thành một đoạn làm tình thông thường ở mọi fic khác. nhưng mình cảm thấy mình phải dịch nó ra cho mọi người, đặc biệt là các bạn teen (có lẽ chưa have sex bao giờ =))) hiểu được là làm tình không chỉ đơn thuần là trao đổi xác thịt, nó còn thể hiện tình yêu sâu đậm giữa hai người yêu nhau nữa. vì thế mà mọi thứ mất nhiều thời gian hơn dự định. mình là con người làm việc rất ngẫu nhiên hihi. mong là mọi người đã hứng thú đọc cái shortfic này. mình rất thích nó và mỗi lần đọc lại mình đều xúc động. 

chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé. :)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro