6. ... hoặc có thể là không!

Tiếng kêu hoảng hốt của Mina kéo Jeonghan về thực tại.

"Trời đất ơi! Thầy Yoon! Thầy Yoon!"

Con bé kêu lên, lắc lắc vai cậu.

Cậu không thể tin nổi. Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cái đó nghĩa là sao?

"Cái này..." cậu cố gắng hết sức. Mina đã bình tĩnh lại. "Cái này có vẻ đáng nghi."

"Sao thầy lại nói vậy ạ? Thầy ấy rõ ràng rất thích thầy—"

"Không." Cậu nhét những quân cờ vào chiếc túi đựng. "Bọn thầy không nói chuyện với nhau lâu lắm rồi. Mới vài ngày trước, thầy ấy còn nghĩ em và thầy có gì đó với nhau..."

"Eo!"

"Và đột nhiên thầy ấy lôi chuyện này ra? Dưới sự chứng kiến của tận hai người? Rất đáng ngờ." Cậu gập bàn cờ lại. Cậu cảm thấy bối rối và tức giận. "Thầy không thích bị lợi dụng."

Cậu đưa chiếc hộp đựng bàn cờ cho con bé và khoác chiếc áo blouse trắng lên người.

"Em nên về lớp đi, thầy phải đi đây."

"Nhưng thầy ơi..."

"Cứ đi đi. Chúng ta sẽ làm bù bài tập của em vào lần sau."

Nhìn vào vẻ mặt khó chịu của thầy y tá, con bé nghĩ tốt nhất là không nên nài nỉ thêm.

"Dạ vâng. Gặp thầy sau ạ."

Con bé nhanh chóng rời đi, cảm thấy rằng bước cùng thầy y tá trên hành lang lúc này có vẻ sẽ không phải chuyến đi dễ chịu nhất.

Thế là Jeonghan đi một mình. Tất cả những người trên hành lang đều khôn ngoan để cậu qua. Tốt, vì tâm trạng của cậu đang vô cùng, vô cùng tệ.

Thầy hiệu trưởng không được phép làm vậy với cậu.

Anh ấy không có quyền lợi dụng cậu như vậy sau khi đã đề nghị đưa cậu về nhà, cười với cậu, và đọc truyện tranh cùng cậu trong lúc đợi quần áo được giặt sạch. Anh không có quyền làm tan nát trái tim cậu như thế này.

Cậu đột ngột mở cánh cửa phòng giáo viên. Tất cả những người đang có mặt ở đó đều giật mình.

Cậu không nhìn họ mà nhanh chóng băng qua khu vực dành cho nhân viên để đến cánh cửa ngăn cách những giáo viên với khu văn phòng.

Hành lang dẫn đến văn phòng hiệu trưởng rất dài. Nhưng cũng không đủ để Jeonghan có thời gian bình tĩnh lại.

Cậu không gõ cửa, cũng không thèm lịch sự hỏi liệu mình có thể vào được không; cậu chỉ đơn giản bước thẳng vào phòng.

"Choi Seung—"

Ồ. Một cảnh tượng thú vị làm sao.

Cô Kim đang khóc.

Một trận khóc siêu to khổng lồ.

"Ồ... Lẽ ra nên gõ cửa." Jeonghan thì thầm. Những giọt nước mắt của cô Kim đã giúp cậu bình tĩnh lại ngay tức khắc. Cậu lùi một bước rồi khựng lại.

Cô Kim đang nhìn cậu với ánh mắt căm hận.

"Thầy..." cô bắt đầu hăm doạ. Cô chỉ vào Jeonghan và sau đó là thầy Choi. "Hai người! Hai người đem tôi ra làm trò đùa!"

Cô vội lau nước mắt rồi đứng dậy. Cô đẩy cậu y tá ra để đi khỏi phòng, rồi quay lại nhìn bộ đôi lần cuối.

"Tôi không muốn ai trong hai người nói với tôi thêm một câu nào nữa. Cả hai người!"

Rồi cô đóng sầm cửa lại.

Jeonghan cau mày.

"Tôi nghĩ là tôi cũng sẽ làm như cô ấy," cậu nói. "Chúng ta đừng nói chuyện với nhau nữa, thầy Choi."

Ngài hiệu trưởng phản đối.

"Đợi đã! Tôi thực sự xin lỗi vì những gì mình đã làm! Tôi không biết nên làm gì với cô Kim và... đáng lẽ tôi không bao giờ nên kéo cả thầy vào tình huống đó."

Anh trông có vẻ thực sự không thoải mái. Anh thậm chí còn không dám nhìn về phía cậu y tá, không đủ can đảm để ngước lên khỏi đôi bàn tay đang run rẩy của mình.

Lông mi của anh ấy gần như chạm cả vào má, Jeonghan để ý, tựa người vào cánh cửa đóng kín.

"Chà..." cậu nhẹ nhàng nói trước khi nhớ ra lý do mình có mặt ở đây, "Tôi không chắc là mình hiểu được tình hình. Nhưng tôi dám chắc rằng không có tình huống nào buộc thầy phải lợi dụng xu hướng tính dục của người khác để đạt được mục đích của mình cả. Vì vậy xin hãy hiểu là thầy có thể nói xin lỗi bao nhiêu cũng được, điều đó sẽ không làm thay đổi cơn giận của tôi. Đương nhiên, thầy cũng không cần phải đến và nói chuyện với tôi nữa. Tạm biệt, thầy Choi." cậu cứng rắn kết thúc.

Trời đang mưa.

Jeonghan nằm trên sàn phòng khách. Cậu đang ngắm mưa từ cửa sổ lớn của mình.

"Chán thật," cậu nói. Biết ngay mà... Lẽ ra mình nên đặt một bộ Lego mới.

Cậu có thể làm gì để khiến bản thân bận rộn nhỉ? Dọn nhà? Rửa bát? Đi giặt đồ?

Đúng rồi. Cậu nên đi giặt quần áo của mình.

Vài ngày nữa Seokmin muốn ăn trưa với cậu và rõ ràng, cậu không muốn để bạn bè thấy mình thảm hại như thế nào qua lựa chọn trang phục.

Cậu đứng dậy và đi lấy quần áo. Cậu khoác lên người chiếc áo mưa màu tím và một đôi ủng cao su cũng tím lịm mà Joshua đã tặng cậu để cà khịa sự phát cuồng của cậu với màu này.

Đi thôi!

Lee Jihan, 17 tuổi, học sinh năm nhất trường Trung học Cheodong, sống cùng một tên bạo chúa. Tên bạo chúa ấy là anh trai của nó, Lee Jihoon, 29 tuổi, giáo viên âm nhạc ở trường Trung học Cheodong. Người đàn ông này nổi tiếng là rất nghiêm khắc với học sinh và, mặc dù người ta có thể nghĩ ngược lại, cũng rất cứng rắn với em trai yêu quý của mình–

Mặc dù vậy, vẫn có những lúc anh khá dịu dàng (hoặc ít nhất là bớt nghiêm khắc...).

Để tránh những cuộc hẹn bí mật của thầy hiệu trưởng và thầy y tá diễn ra vào mỗi thứ Năm, Jihan đã thành công thuyết phục anh trai mình rằng nó sẽ lo chuyện giặt giũ vào tối thứ Sáu hàng tuần và người anh, trong giây phút mềm lòng, đã gật đầu đồng ý.

Đó là lý do tại sao chàng trai trẻ, bất chấp việc trời đang mưa, đã tự tin bước đến tiệm giặt.

Nó không ngờ được việc lại gặp phải thầy y tá ở đó.

Nó đứng hình mất năm giây ở cửa ra vào.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nó nghĩ, hành động như thể không có gì xảy ra. Thầy ấy đang làm gì ở đây? Hôm nay là thứ Sáu mà phải không? Đúng rồi, tối nay có chiếu Nữ hoàng phương Nam trên tivi... Vậy thầy ấy đang làm gì ở đây? THẦY ẤY LÀM GÌ Ở ĐÂY?

Nó khởi động chiếc máy giặt đầu tiên và tiến đến một chỗ cách xa khỏi nơi thầy y tá đang ngồi.

Nhưng thầy Choi không ở đây... Họ cãi nhau sao? Hay là gia đình họ đã phát hiện ra mối quan hệ của họ—

Cánh cửa tiệm giặt bật mở. Thầy Choi tiến vào, hoàn toàn thở không ra hơi với mái tóc chĩa ra mọi hướng có thể, ướt sũng nước mưa trong bộ quần áo ở nhà đã rất cũ.

Thầy Choi bước vội đến hàng máy giặt, nhanh chóng chất đồ và khởi động một chiếc, rồi lại vội vàng tới ngồi cạnh thầy y tá.

Thầy Yoon không thèm ngẩng lên từ cuốn truyện của mình.

Vậy là họ đã cãi nhau...

Thầy Choi cởi ba lô của mình ra khỏi vai.

"Thầy làm gì ở đây?" thầy Yoon hỏi, rất không hài lòng.

Jihan nhìn thầy Choi há miệng ấp úng liên tục như một chú cá mắc cạn.

"Ờm... Tôi thấy thầy ở bên ngoài. Áo mưa của thầy rất..."

"Thầy muốn gì?"

Jihan nhăn mặt. Thầy Yoon thực sự rất không vui.

Mình chắc chắn không muốn trở thành nguồn cơn giận dữ của thầy ấy... Cố lên, thầy Choi!

"Tôi mang đồ ăn vặt đến?"

"Thầy nghiêm túc đấy à?"

Thầy Yoon nói to hơn bình thường. Jihan giật mình và điều này đã thu hút sự chú ý của thầy y tá.

Nó cảm thấy như một người thừa. Vậy nên nó đã lôi điện thoại ra và gọi cho bạn thân nhất của mình. Nó nhanh chóng áp máy lên tai rồi đứng dậy bước đến một góc tường, cố tỏ ra cực kỳ bận rộn.

Jeonghan quay lại nhìn thầy hiệu trưởng.

"Tôi đã nói là tôi không muốn nói chuyện với thầy nữa."

"Tôi biết..."

"Rồi sao? Thầy đang làm gì ở đây?"

"Tôi... Tôi không biết."

Anh im lặng.

Jeonghan thở dài.

"Chúng ta không phải bọn nhóc 16 tuổi. Tôi sẽ không tha lỗi cho thầy chỉ vì thầy tặng tôi đồ ăn khi thầy đã kể về tôi trước mặt hai người không hề có nghĩa vụ phải giữ mồm giữ miệng chuyện này. Việc thầy làm là vô cùng nguy hiểm."

"Đáng lẽ tôi đã nên nghĩ đến điều đó."

"Rõ ràng là vậy."

Một tiếng bíp vang lên trong tiệm. Một trong những chiếc máy đã giặt xong. Cái đó là của Jihan.

Thằng bé liếc nhìn chỗ quần áo chưa giặt và quyết định rằng mình sẽ tự giặt chúng bằng tay; nó sẽ không để cơ hội thoát thân này tuột khỏi tầm với.

Nó nhanh chóng rời khỏi cửa tiệm, để lại hai người lớn với nhau.

"Thầy biết đấy..." Thầy Choi bắt đầu, mắt nhìn hàng máy giặt, "Tôi không biết là thầy thực sự... ý tôi là, tôi đã nghĩ rằng tôi có thể giải thích mọi thứ cho thầy sau khi chuyện kết thúc hay thế nào đó. Tôi thực sự không biết là thầy..."

"Là gay?"

Thầy Choi mở to mắt cứ như thể Jeonghan vừa chửi thề. Trông cậu không có vẻ gì là đang đùa.

"Tôi đã nghĩ đó chỉ là một phần của tin đồn đang lan truyền xung quanh."

"Tin đồn gì cơ?"

"Cái đó không quan trọng. Tôi hiểu lý do của thầy rồi." Máy giặt của Jeonghan reo lên, đã đến lúc cậu phải đi.

Cậu đứng dậy và khoác áo mưa của mình trước khi lấy quần áo. Cậu đội mũ trùm đầu lên và đến gần thầy hiệu trưởng.

"Cho tôi đồ ăn vặt đi. Đây sẽ là một khởi đầu tốt để đền bù cho những thiệt hại mà chuyện này đã gây ra."

Thầy Choi đưa cho cậu hai gói bánh và Jeonghan bỏ chúng vào giỏ.

Jeonghan tiến đến lối ra. Cậu mở cửa, cau mày trước cơn mưa rồi đặt chân ra ngoài.

"Thầy Yoon!", ngài hiệu trưởng gọi.

"Gì vậy?" Cậu hỏi, ngoảnh đầu vào trong tiệm giặt.

"Thầy mặc áo mưa đó trông rất xinh!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro