bốn
(*A/N: outfit dự cưới của hai anh như ảnh trên🥹💕, kiểu tóc cũng y vậy luôn nha, quá đẹp đôi đi)
____
San đi như một con lừa phía sau Wooyoung, theo chân Wooyoung, người đã dẫn cậu vào một cửa hàng Âu phục. Wooyoung lấy một vài bộ quần áo và đưa cho San trong khi San vẫn không chắc là cậu có thật sự hiện diện ở đây không. San nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương sau khi thay quần áo, trước khi thở dài.
Cậu không biết tại sao mình vẫn làm điều này ngay cả khi cậu đã suy nghĩ và lên kế hoạch tìm cách trốn thoát, bởi vì trong đầu cậu bắt đầu tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu chồng cũ của Wooyoung là một tên mafia và nơi đó là một hang ổ của những tên sát thủ máu lạnh.
San có thể chiến đấu, nhưng cậu chỉ là không muốn đối mặt với bất kì nguy hiểm nào nữa. Cậu vẫn muốn sống, vẫn còn yêu đời. Chỉ riêng cái ý nghĩ về cuộc sống của cậu sẽ kết thúc ở đó vào ngày hôm nay thì thật là kinh hãi. Nhưng nếu cậu chạy trốn ...
Chuyển động của tay San trên hàng cúc áo sơ mi của cậu dừng lại và lông mày cậu bắt đầu nhíu lại khi nhớ về khuôn mặt của Wooyoung lúc nãy. Cậu rùng mình kinh hãi, nếu kẻ nguy hiểm là Wooyoung thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu Wooyoung là một tên sát thủ và... San lắc đầu. Suy nghĩ ngu ngốc của cậu khiến cậu càng không thể nào suy nghĩ tỉnh táo được nữa. Nó đã từng xảy ra như thế này trước đây, đúng không? Vì vậy, cậu chỉ cần bình tĩnh và nghĩ ra chiến lược kế tiếp.
Nhưng cuối cùng, quá nhiều ý nghĩ xấu xa trong đầu San đã ngăn cản cậu thực hiện bất kì kế hoạch chạy trốn nào của mình vì cậu đã nghĩ quá nhiều đến mức cảm thấy đau đầu. San thở dài, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình một lần nữa trong bộ trang phục cuối cùng mà Wooyoung đã chọn cho cậu. San có chút tiếc nuối, người giàu có thể dễ dàng vứt bỏ tiền bạc của họ để tìm kiếm một cuộc đua hạnh phúc. Chà, thế giới thật tàn nhẫn và bất công, cậu nghĩ.
Cậu thở dài mở cửa phòng thay đồ ra và gặp Wooyoung, người vừa nhìn cậu vừa dụi mắt.
Wooyoung thở dài trước khi đứng dậy và đi lại gần San. Wooyoung nhìn San từ đầu đến chân. San có một tỉ lệ cơ thể đẹp nên một lần được chạm vào quần áo phù hợp khiến cho thần thái của San trở nên rất nổi bật. Wooyoung nhướn người cố định cổ áo bị gấp khúc của San, và đó là khi anh vô tình để lộ ra điểm mỏng manh của mình và sự hối tiếc từ ánh mắt của anh, điều mà đôi mắt của San đã bắt gặp.
"Được rồi, hãy mặc cái này." Wooyoung nói ngắn gọn và bước đến quầy thu ngân móc ra chiếc black card đưa cho nhân viên thanh toán.
San không biết bản thân bây giờ đang dần bị mê hoặc để quan sát Wooyoung sâu hơn. Có điều gì đó trong mắt Wooyoung khiến San quyết định ở lại. Điều gì đó mà San biết rõ vì cậu đã từng ở trong tình trạng như vậy.
San nắm tay Wooyoung đang định rời đi sau khi trả tiền xong. Và cậu lập tức bỏ tay ra ngay khi Wooyoung khẽ rên lên. Wooyoung không hỏi nhưng từ ánh mắt của cậu, có thể thấy rõ ràng San đang cảm thấy khó chịu và bực bội vì hành vi của anh vừa rồi.
"Tôi nghĩ anh cần phải sửa lại lớp trang điểm mắt của mình." San nói khiến lông mày của Wooyoung nhíu lại.
"Tôi không nói là anh xấu, nhưng sẽ là trông tuyệt vời hơn nếu anh sửa lại nó khi anh đến dự đám cưới của chồng cũ."
San nở một nụ cười nhạt.
Wooyoung quay người lại hoàn toàn đối mặt với San. Anh không thể tin được rằng người thanh niên anh 'nhặt' được từ bên đường đã bắt đầu dám điều khiển anh, nhưng khi San nắm lấy chiếc điện thoại trên tay và chĩa camera trước vào mặt Wooyoung, mặc dù có một chút láo lếu nhưng Wooyoung biết, San không phải có ý xấu. Anh thực sự trông rất tệ và thậm chí còn thấy tệ hơn khi anh trông như thế này trước mặt San.
"Có ai ở đây có tay nghề trang điểm không nhỉ?"
San hỏi nhân viên cửa hàng và họ chỉ vào một trong số họ. Sau đó cậu đã nhờ họ giúp Wooyoung.
"Anh đã nói chúng ta không có nhiều thời gian..."
San nói khi nhìn Wooyoung, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trên màn hình camera của điện thoại.
Wooyoung ngước lên, nhìn vào sự chân thành trong mắt San và làm theo những gì San nói, cứ như vậy.
San tự lẩm bẩm một mình khi thắt dây an toàn sau khi lên xe của Wooyoung. Cậu tự hỏi tại sao cậu lại chọn theo Wooyoung lên xe, khi kế hoạch của cậu là sẽ chạy trốn ngay khi vừa bước ra khỏi cửa hàng. Cậu thừa nhận rằng cậu đôi khi ngây thơ, nhưng không ngây thơ đến mức làm theo bản năng của mình hơn là logic của mình. San nghĩ rằng cậu đang từ bi, nhưng cậu càng tiếp xúc gần hơn, có điều gì đó chạm vào trái tim cậu, và đó không chỉ là sự thương hại. Cậu cảm thấy mình đã tìm thấy cùng một khoảnh khắc, trong một khoảng lặng quen thuộc. San quay đầu lại khi Wooyoung lên tiếng.
"Cậu không cần biết bất cứ ai ở đó. Cũng không cần thiết phải làm quen với ai ở đó, bởi vì hãy tin tôi rằng không có bất kì người tốt nào, không một ai cả. Tất cả đều là những con người giả dối."
Lời nói của Wooyoung khiến San càng chìm sâu vào cảm giác 'muốn ở lại để biết thực hư', trong khi Wooyoung thậm chí không thèm nhìn cậu.
Nhìn từ phía này, Wooyoung trông đã sẵn sàng chiến đấu hơn so với lần xuất hiện trước đó của anh. Các nhân viên cửa hàng đã làm anh trông thật tuyệt. Cậu thấy cần có cái gì đó nổi bật trên khuôn mặt đẹp đẽ của Wooyoung. San đổ mồ hôi khi cậu nhìn thấy hàm Wooyoung siết chặt sau khi kết thúc câu nói của mình, điều này cho San biết rằng Wooyoung không nói đùa với những gì anh nói.
"Được."
"Cậu chỉ cần giả vờ xem tôi là cả thế giới của cậu. Hãy cứ nói rằng chúng ta yêu nhau đã lâu, và cậu yêu tôi rất nhiề-"
Wooyoung dừng lại những gì anh đang nói khi anh nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ phía người bên cạnh và anh thấy San đang che miệng của mình.
"Buồn cười chỗ nào hả?"
San quay lại và nhướng mày trước khi lắc đầu.
"Nhớ cho kĩ đấy... lúc nãy cậu bảo cậu tên gì?"
"San."
"Hãy nhớ kĩ đấy, San."
San gật đầu.
"Anh làm nghề gì?"
"Tại sao cậu lại hỏi vậy?" Wooyoung nhíu mày bối rối.
"Lát nữa anh yêu cầu tôi giả vờ xem anh là cả thế giới của tôi. Làm sao tôi có thể xem anh là cả thế giới của tôi nếu tôi không biết lai lịch của anh và anh là ai?"
Wooyoung im lặng, cố gắng hiểu ý nghĩa những lời của San. Người thanh niên trước mặt liên tục khiến anh ngạc nhiên với những lời nói của cậu nhưng kì lạ là Wooyoung không có cơ hội để trách móc vì San luôn có lí do cho mọi câu hỏi hay lời nói của mình.
"Nếu có người hỏi thì hãy nói với họ rằng tôi là một đầu bếp, sau đó anh sẽ cảm thấy tự hào vì tôi là một đầu bếp. Anh đã yêu tôi vì anh đã thỉnh thoảng đến nhà hàng của tôi và thưởng thức bữa ăn do tôi chế biến. Đó là lí do chúng ta yêu nhau. Sẽ không vui nếu tôi hóa ra là một bác sĩ và tôi xem anh là bệnh nhân của tôi. Có chút kì lạ đó vì họ sẽ hỏi anh bị bệnh gì mà đến chỗ tôi khám." San giải thích.
Wooyoung chớp mắt. Thanh niên bên cạnh nói cũng không sai.
"Tôi sở hữu một công ty giải trí." Wooyoung nói.
San gật đầu.
"Hai người li hôn bao lâu rồi?"
Wooyoung dừng xe ngay khi đèn đỏ và quay lại nhìn San, người cũng đang nhìn mình.
"Cậu không phải là muốn biết quá nhiều rồi sao?" Wooyoung cau mày.
San chớp mắt trước khi nhún vai.
"Tôi phải biết cuộc sống của anh đã bị xáo trộn bao lâu bởi nó, để xây dựng tính cách trong thời gian đó, tôi đã làm cho anh hạnh phúc hơn vì có tôi bên cạnh anh."
Wooyoung chớp chớp mắt, cảm thấy bối rối, vụng về và xấu hổ vì bị nhìn chằm chằm bởi một người mà anh mới gặp vài phút trước. Wooyoung quay trở lại tập trung vào con đường phía trước và khởi động xe của mình.
"Một năm trước. Bây giờ hắn ta đã kết hôn với ả thư kí của hắn, hai người họ đã ngoại tình vào năm cuối cùng của cuộc hôn nhân của tôi."
San gật đầu tỏ vẻ khá bình thản mặc dù trong lòng đang chửi bới vì cậu thực sự ghét bất cứ thứ gì có mùi phản bội. Và câu chuyện của Wooyoung vừa mới nói ra đã khiến cậu muốn đứng về phía anh.
"Có bất kì sự hạn chế nào về việc skinship không? Nắm tay, ôm chẳng hạn?"
Wooyoung không trả lời ngay, anh vuốt tóc ra sau, không ngờ lại nghe thấy câu hỏi đó từ người thanh niên mà anh đã thuê.
Cậu hiểu rằng câu hỏi đó có vẻ khiến Wooyoung không thoải mái, San đã đưa ra một câu giải thích khác.
"Nghe này, tôi phải nói điều này bởi vì tôi là một người khá giỏi về mấy việc này. Tôi chỉ cần biết ranh giới giữa tôi và anh... có thể..."
San nói rành mạch khiến Wooyoung thở dài thườn thượt.
"Hãy làm điều đó như bao cặp đôi khác."
Wooyoung lên tiếng. Giống như một câu trả lời tuyệt vọng, nhưng trong đầu, Wooyoung nghĩ về những lời nói của San và cũng có một số sự thật trong đó. Sau tất cả, họ không phải là người yêu thực sự. Và anh không thể hành động tùy tiện nếu một trong hai người không đồng ý, vì nó có thể phá hỏng kế hoạch của anh nếu một người phản đối. Wooyoung hoàn toàn không nghĩ đến điều đó. Anh bắt đầu nghĩ, người thanh niên bên cạnh anh cũng không tệ.
"Hôn có được không?"
'Cái gì cơ?' Wooyoung rút lại những lời nói trong đầu, anh nhìn San với vẻ không thể tin tưởng được. Nhưng những gì cậu nói có vẻ thoải mái và rất nghiêm túc với câu hỏi của mình, nó đột nhiên khiến Wooyoung miễn cưỡng phản đối.
"Nếu đó là trường hợp khẩn cấp."
Wooyoung cuối cùng cũng lên tiếng trả lời, khuôn mặt anh trở nên ửng đỏ, bây giờ anh cảm thấy như chính mình đang được thuê.
"Vâng."
Sau đó, sự im lặng quay trở lại chào đón hai người họ cho đến khi San hỏi lại.
"Có cần gọi anh bằng tên đặc biệt nào đó không?"
Wooyoung cười khẽ, câu hỏi này nghe đến tai anh thật buồn cười, anh đã đến cái tuổi không cần văn hóa ấu trĩ như vậy rồi.
"Chỉ cần gọi tên tôi là được rồi. Hơn nữa, tôi và chồng cũ không bao giờ làm những thứ như vậy. Thật lố bịch."
"Nhưng bây giờ anh đang ở với tôi, không phải với chồng cũ của anh."
Wooyoung gần như bị sặc vì nước bọt của chính mình với giọng nói sở hữu từ người đàn ông trẻ đang nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt. Wooyoung chớp mắt vài cái rồi quay lại tập trung vào con đường trước mặt khi người thanh niên bên cạnh anh trông giống như một cái hố sâu có thể đưa anh đến một không gian khác.
Chết tiệt, Wooyoung thầm chửi rủa trong lòng.
Xe của Wooyoung dừng trước một khách sạn sang trọng và ngay lập tức được người phục vụ đang đứng ở đó chào đón. Khi San bước ra khỏi xe của Wooyoung, cậu đã có thể hiểu được 'thứ gì đó' cao cấp mà cậu sắp trở thành. Sự chú ý của San đột ngột chuyển sang nhìn cánh tay người kia đang quấn quanh cánh tay mình, và cậu thấy Wooyoung đã đứng phía bên trái mình.
Hoặc là ánh sáng từ khách sạn sang trọng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của Wooyoung, hoặc thực sự là ngay từ đầu anh thật sự có sức mị lực mê hoặc. San vẫn nhìn Wooyoung không chớp mắt, về phía Wooyoung thì anh vẫn đang nhìn thẳng vào sảnh khách sạn. Tuy nhiên, vẻ ngoài xinh đẹp của Wooyoung và mọi thứ gắn liền với nó không thể che được sự lo lắng hiện rõ khi Wooyoung nắm chặt cánh tay San. San bặm môi chợt chạm vào bàn tay của Wooyoung đang khoác vào tay mình và nắm chặt lấy nó khiến Wooyoung ngạc nhiên, anh lập tức quay sang San, người đang nhìn chằm chằm phía trước.
"Hãy nâng cằm lên, anh trông rất tuyệt vời hôm nay đó, và anh là người yêu của tôi đêm nay."
San nói khiến Wooyoung im lặng trong giây lát vì những lời đó khiến thế giới xung quanh anh câm lặng. Và như thể chỉ có câu đó Wooyoung mới có thể dựa vào. Wooyoung vẫn nhìn chằm chằm vào San ngay cả khi San nhìn vào mắt anh.
"Anh sẽ không làm em khó xử đâu, Babe."
San cười cười nói, họ đi từng bước về phía địa điểm tổ chức đám cưới.
Wooyoung nhìn lên phía trước, sánh đôi cùng với San, người đang đi bên cạnh anh. Anh hít một hơi thật sâu trước khi siết chặt bước chân của mình. Buổi biểu diễn bắt đầu.
Và trên đường đi, Wooyoung đã không buông tay ra khỏi lòng bàn tay của San, ngón tay cái của San thỉnh thoảng xoa xoa mu bàn tay anh khi anh bắt đầu căng thẳng trong lúc họ đang đến gần Hội trường nơi tổ chức đám cưới.
"Đám cưới của anh lúc trước có xa hoa đến mức này không?"
Wooyoung cười khúc khích trước câu hỏi của San. Anh nghĩ, chắc hẳn San đã quên rằng cuộc hôn nhân của anh không giống với mọi người nói chung.
"Cậu mong đợi điều gì từ cuộc hôn nhân của hai người đàn ông hả? Tôi khác họ."
Wooyoung vẫn không thể hiểu câu hỏi mà anh vừa nghe.
"Vậy sự khác biệt đó là gì?" San hỏi.
Và câu hỏi nhẹ nhàng đó ngay lập tức khiến Wooyoung quay sang ngạc nhiên. Trong khi đó San kéo cánh tay của Wooyoung lại gần anh khi họ đi ngang qua một số người nhìn thấy sự hiện diện của họ. San không có thời gian tập trung vào Wooyoung, người đang sửng sốt trước câu hỏi của cậu, thay vào đó cậu tập trung vào ánh nhìn của một số người ở đó đang nhìn họ. San đang liếc nhìn, sự hiện diện của Wooyoung có phải là một điều bất thường. Chính xác hơn, sự có mặt của Wooyoung giống như một vị khách không mời mà đến, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng Wooyoung không được mời và bị cho là cố tình có ý định phá hoại bữa tiệc.
San quay sang Wooyoung, định hỏi một câu, nhưng thấy anh đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, San nhướng mày.
"Sao thế? Có phải chúng ta đang ở sai địa điểm rồi không?" San hỏi làm chậm tốc độ của mình.
Wooyoung lắc đầu và nhìn lại vào mắt San.
"Tại sao cậu nghĩ nó không có gì khác biệt?" Wooyoung hỏi.
San chớp mắt một lúc, nhìn vào đôi mắt thực sự cần câu trả lời của Wooyoung. San thở dài và nắm lấy eo của Wooyoung, choàng tay qua người và bước vào sau khi nở một nụ cười với anh, người chỉ thấp hơn mình vài inch nhưng trông anh rất nhỏ con khi đứng bên cạnh mình, cậu nghĩ.
"Hai người yêu nhau chắc không có gì khác nhau đúng không? Tình yêu vẫn là tình yêu."
San nói, mỉm cười với anh một lần nữa.
Wooyoung ngay lập tức hướng ánh nhìn về phía trước, mỉm cười với vài người ở đó, trong khi gục đầu vào vai San. Dù câu nói của San khiến anh phải suy nghĩ, nhưng anh vẫn nhớ đến kế hoạch của mình. Nhờ vậy, Wooyoung thực sự nghĩ rằng đây là một phép màu giả. Nhưng không hiểu sao trái tim anh như muốn nói rằng mọi lời San nói đều không phải là dối trá. Có điều gì đó tĩnh tâm khiến Wooyoung đồng ý và nhẹ lòng. Và với viên gạch cuối cùng của việc di chuyển vào sảnh cưới của chồng cũ, Wooyoung biết rằng anh đang ở trong trò chơi mà anh tạo ra.
San và Wooyoung lại nhìn nhau, cả hai đều đã ở trong cùng một vòng tròn, nên mỗi người đều hiểu rằng bản thân cần phải chơi thật tốt. Wooyoung thực sự thuyết phục bản thân rằng San là người yêu của mình và San cũng vậy. Vì vậy, khi San nở một nụ cười, Wooyoung cũng mỉm cười đáp lại, như thể San là cả thế giới của anh vậy. Wooyoung dựa đầu vào vai San mỗi khi cậu nhìn anh xong. Má của Wooyoung và tai của San không hề ửng hồng. Họ hoàn toàn không đỏ mặt và đều 'phải lòng' vai diễn của mình trong tối hôm nay.
Và điều đó khiến bất cứ ai nhìn thấy chúng cũng không có lí do gì để nghi ngờ cả hai. San và Wooyoung đã làm rất tốt vai trò của mình, họ là diễn viên chính đã thành công trong buổi tối hôm nay vì họ đã khiến mọi ánh mắt nhìn họ là đôi tình nhân yêu nhau, điều này có thể thấy được từ ánh mắt và cách họ đối xử lẫn nhau.
__________
các cậu thấy fic hay thì vote cho tớ với nhaaa
>>kéo lên để xem chap kế tiếp nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro