năm
"Con trai!"
Wooyoung rời mắt khỏi San khi nghe thấy giọng nói của mẹ chồng cũ. Và đúng như vậy, mẹ chồng cũ bắt đầu xích lại gần anh hơn. Lời kêu gọi của bà ngay lập tức khiến Wooyoung trở thành tâm điểm chú ý, ngay lập tức dẫn đến những lời xì xào bàn tán khiến Wooyoung rất khó chịu. Wooyoung hoàn toàn không có ý định buông tay San, anh muốn đưa San đi ngay, nhưng trước tiên San đã buông tay ra và nắm lấy eo Wooyoung như yêu cầu Wooyoung đối chất với cậu. Anh nhìn bàn tay thon dài của cậu đang yên vị ở eo mình sau đó là ngước lên nhìn San, như thể hỏi cậu có cần thiết phải làm điều này không, và nụ cười mà San dành cho anh, rõ ràng là nói với Wooyoung không được lùi bước khi tiết mục chỉ mới bắt đầu.
Wooyoung thở dài, chuẩn bị tinh thần cho biểu hiện kinh ngạc trên khuôn mặt của bà mẹ chồng cũ khi khoảng cách giữa họ ngày càng giảm dần. Wooyoung mỉm cười, tự nhiên nhất có thể, mặc dù mẹ chồng cũ vẫn nhìn anh đầy hoài nghi. Một tình huống khó xử ngay lập tức xuất hiện ngay giữa tiệc cưới. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngoại trừ San, người chỉ nhìn chằm chằm vào Wooyoung, giống như rằng Wooyoung đã ra lệnh trước đó.
Wooyoung nhìn theo ánh mắt của mẹ chồng cũ nhìn San đầy ngạc nhiên trước khi nắm lấy tay Wooyoung và quay sang anh.
"Mẹ rất vui vì con đã đến đây."
Người phụ nữ trung niên nói với vẻ vui mừng. Sau đó bà nắm lấy cả hai tay của Wooyoung và miết chúng. Wooyoung bắt đầu hiểu được ý nghĩa của việc San đối xử với mình trước đó. Và San thực sự làm rất tốt công việc của mình, vì nếu cậu không buông tay thì anh trông sẽ rất vụng về, và điều đó khiến mọi người thấy Wooyoung là người có 'vấn đề gì đó' trong mối quan hệ với người lớn tuổi ở đây. Và cách đối xử của San với anh trước đó đã khiến anh không hề tuột 'đẳng cấp' trước mọi người. Wooyoung cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng với bàn tay của San trên eo và nhìn lại mẹ chồng cũ của mình.
"Chúc mừng, mẹ. Xin lỗi vì con đã đến muộn. Đáng lẽ con nên kết thúc cuộc họp sớm hơn."
"Không sao, bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi, con trai của mẹ."
Wooyoung như xé lòng khi nghe phải từ 'con trai của mẹ'. Anh đã từng thích từ này rất nhiều và gần như tôn vinh nó như một biệt danh mà giờ đây anh cảm thấy như nhói lên trong lòng. Wooyoung thở dài khi cảm thấy bàn tay của San đặt trên eo mình, nơi giúp anh tỉnh táo và hoàn thành kịch bản của mình. Wooyoung mỉm cười.
"Và con cũng xin lỗi mẹ, con không thể mang quà theo. Yeosang sẽ gửi quà vào ngày mai ạ." Wooyoung lên tiếng, nở một nụ cười thân thiện.
"Không cần đâu, con trai ... Chỉ cần con đến đây thì đã là món quà lớn nhất đối với mẹ."
Wooyoung mỉm cười dù xung quanh bắt đầu xì xào vì câu nói của mẹ chồng cũ. Anh nhìn theo ánh mắt của mẹ chồng cũ, giờ đang quay lại nhìn San, cậu ngay lập tức chào hỏi bà khi bà chú ý đến.
"Người này..."
San không trả lời, cậu quay lại nhìn Wooyoung, người cũng đang nhìn cậu và để Wooyoung tự giới thiệu bản thân cậu. Wooyoung mỉm cười và chuyển sang xoa má San.
"Kìa. Sao anh lại không trả lời hả?"
Wooyoung nói nhưng không trả lời rõ ràng câu hỏi của mẹ chồng cũ. Wooyoung hơi bối rối khi San xoa vai mình và thấy vẻ mặt khó chịu của mẹ chồng cũ. Nhưng câu nói của người phụ nữ khiến anh hơi phân tâm.
"Mẹ rất vui vì con đã có thể tiếp tục cuộc sống của mình với một người phù hợp với con."
Wooyoung mỉm cười. Trong khi đó San đang xử lý tất cả những thứ mà cậu đã quan sát được kể từ khi cậu đến bữa tiệc này. San càng ngày càng bị thuyết phục, sự có mặt của Wooyoung hoàn toàn không được mong chờ, nếu có mong chờ thì chỉ có thể là bị bẽ mặt, cậu nghĩ. San thầm rủa trong lòng khi nhận ra rằng hai người họ đang bị bao vây bởi những sự giả dối thiếu văn minh. Và nó khiến cậu phát ốm mặc dù cậu cũng chỉ là phần 'giả' ở đây.
"Nên như vậy."
San nói mà không mong đợi Wooyoung. Wooyoung ngạc nhiên ngay lập tức nhìn San, người vừa kéo cậu lại gần. San nhìn vào mắt Wooyoung, chặt đến nỗi cổ họng của Wooyoung như bị khóa lại.
"Bởi vì Wooyoung thực sự là một người tuyệt vời và danh giá, em ấy phải lựa chọn một người phù hợp với mình, và tôi là người may mắn."
San tiếp tục khiến mẹ chồng cũ của Wooyoung trông khó chịu hơn trong tiềm thức, và Wooyoung đã thấy điều đó.
Trong đầu Wooyoung dậy lên sự hoảng loạn, anh không thích cái kịch bản vừa rồi của San, vì anh sợ những lời nói của San sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người phụ nữ mà anh kính trọng. Vì vậy sau khi mẹ chồng cũ của Wooyoung bỏ đi, Wooyoung lập tức kéo San đến một bàn ăn khá yên tĩnh.
"Này, cậu không cần phải nói như vậy đâu. Cậu có thể làm tổn thương bà ấy đấy."
"Tôi đã làm tổn thương bà ấy bằng cách nói sự thật ư?"
San hỏi và tay thì đang chọn hai ly cocktail, nhướng mày khi nhìn Wooyoung ngạc nhiên.
"Nhưng như vậy hơi quá, San..." Wooyoung thì thầm, chắc là không muốn người khác nghe thấy.
San cau mày và tiến lại gần.
"Phần nào là hơi quá chứ? Tôi là người thực sự yêu anh quá nhiều? Hay tôi đang đi quá giới hạn với những người hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của anh?"
Wooyoung cau mày không hiểu hướng nói chuyện của San nữa. Anh nhìn xuống ly cocktail mà San đã đưa cho anh, trước khi nhận nó và nhìn lên San một lần nữa.
"Người mà anh để mắt trước đó đã nói rằng bà ấy rất vui vì anh có thể tiếp tục cuộc sống với một người phù hợp với mình. Cái gì phù hợp cơ? Có nghĩa là anh không bao giờ phù hợp với con của bà ấy và con bà ấy xứng đáng có một hạnh phúc khác... Anh không tôn trọng người cần được tôn trọng, Wooyoung. Anh tôn trọng người đã hạ thấp anh và chồng cũ của anh, người đã coi thường cuộc sống của anh."
San tiến lại gần tai Wooyoung sau khi Wooyoung im lặng trước những lời nói thật của cậu mà anh đã phớt lờ.
"Anh đi vệ sinh một chút, Babe." San nói.
Wooyoung lặng lẽ nhìn bóng lưng San rời đi trước khi nhìn xuống ly cocktail mà San đưa cho. Và khi nhìn mẹ chồng cũ của mình, đây là lần đầu tiên Wooyoung nhìn rõ mọi thứ. Cho đến nay anh đã nhận được gì? Wooyoung hậm hực, uống cạn ly cocktail trên tay và đặt ly xuống bàn bên cạnh.
Wooyoung không thể phủ nhận rằng suốt thời gian qua anh đã nhắm mắt làm ngơ. Làm thế nào anh có thể biện minh cho mọi thứ về cách đối xử của mẹ chồng cũ với anh bởi vì Wooyoung cảm thấy anh phải trả ơn bằng tình xưa nghĩa cũ. Anh thật ngây thơ khi coi mẹ chồng cũ như một bà tiên tốt bụng, người hóa ra đã thao túng anh và khiến anh luôn cảm thấy thất bại trong tình yêu, là do lỗi của mình.
Wooyoung lảo đảo lùi lại vài bước, đầu anh đau nhói, như thể anh vừa được giải thoát khỏi một ảo ảnh đã trói chặt anh và nhắm mắt lại suốt thời gian qua. Và tất cả chỉ được tiết lộ bởi những lời nói không hề được chắt lọc của San, chàng trai mà anh đã thuê và gặp cách đây vài giờ. Suốt thời gian qua, điều gì khiến anh trở nên như thế?
Wooyoung cảm thấy muốn hét lên khi nhìn thấy những con người đầy giả tạo như đang cười lớn xung quanh mình. Mọi người trông có vẻ vui vẻ và chỉ có anh là người ngốc nghếch vẫn nghĩ rằng mình nên gieo rắc lòng tốt ở đây. Chỉ có điều anh là một kẻ ngốc mới bận tâm đến việc tạo ấn tượng tốt trong một cái ổ đầy sự giả tạo này. Tất cả thế giới xung quanh Wooyoung dường như quay nhanh, cảm giác chóng mặt và ngột ngạt.
"Wooyoung?"
Một giọng nói cuối cùng cũng khiến Wooyoung ngay lập tức tỉnh lại, mặc dù âm thanh đó thực sự khiến anh phát ốm.
"Em ổn chứ?"
Wooyoung ngước lên thì thấy chồng cũ với vợ mới đi ngang qua.
"Xin chào, Wooyoung oppa. Cảm ơn anh vì đã đến." Giọng cô dâu ríu rít vui vẻ bên tai Wooyoung. Anh chỉ nở một nụ cười nhạt.
Anh gật đầu đáp lại rồi thò tay vào túi tìm điện thoại, ý bảo San ra khỏi nhà vệ sinh và rời khỏi đây ngay. Anh không thể chịu đựng được nữa. Nhưng Wooyoung sau đó im lặng, vô hồn nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình.
Anh không có số điện thoại di động của San.
"Wooyoung à? Em ổn chứ?"
Wooyoung cảm giác như sắp ngất đi, tiếng gọi của chồng cũ khiến anh buồn nôn và tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Cảnh tượng khiến một số người phải nhìn theo hướng của họ. Và càng nhiều người nhìn vào anh, Wooyoung càng cảm thấy nguồn cung cấp oxi của anh đang cạn kiệt. Wooyoung hất cánh tay chồng cũ đang định giúp đỡ và nó khiến anh loạng choạng vài bước cho đến khi có một cơ thể rắn chắc đỡ lấy và hoàn toàn ôm lấy anh.
Wooyoung thực sự cảm thấy choáng váng, mọi thứ như quay cuồng, nhưng khứu giác của anh vẫn nhớ rõ đó là mùi quần áo mới và mùi nước hoa mà anh đã xịt cho San lúc nãy. Tay trái của Wooyoung di chuyển để nắm chặt áo khoác của San và anh vùi mặt vào cổ San mà không biết San giờ đang nhìn anh đầy lo lắng vì môi anh đã tái đi.
Wooyoung cũng nghe thấy San gọi anh là 'Babe' nhiều lần trong một cuộc chạy đua với những tiếng kêu gọi hoặc những câu hỏi từ vợ và chồng cũ của anh. Nhưng từ rất nhiều giọng nói ở đó, Wooyoung điều chỉnh tai của mình để tập trung vào giọng của một mình San. Chỉ có San và điều đó cho phép anh thở một chút cho đến khi anh có thể hút sạch oxi từ trên phía cổ của San.
"Babe à, em muốn về nhà không?" Đó là giọng của San. Nghe rất êm tai và khiến Wooyoung buồn ngủ.
"Cậu là ai?" Đó là giọng của thằng khốn kia. Wooyoung ghét nó.
"Chúng ta về nhà ngay bây giờ nhé?"
Đây là giọng của San. San đã phớt lờ chồng cũ của Wooyoung. Chẳng hiểu sao anh đột nhiên muốn nghe giọng nói của San nhiều hơn.
Wooyoung gật đầu và vùi mặt sâu hơn vào cổ San. Nơi đó thật ấm áp. Chỉ với phong thái điềm tĩnh của San truyền cho anh, San đã chinh phục tất cả và khiến anh cảm thấy vừa bình tĩnh vừa an toàn. Với rất nhiều ánh mắt và sự chú ý đổ dồn về phía mình, Wooyoung cảm thấy lúc này mình thật nhỏ bé và sự hiện diện của San ôm lấy anh giống như một cái vỏ để che giấu.
Wooyoung nắm chặt áo của San hơn khi anh cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng trên thái dương của mình. Một nụ hôn từ San. Ngay bây giờ, trái tim và bản năng của anh đang bắt buộc anh để lại mọi thứ cho San lo, và bỏ lại nơi mà anh và cậu sẽ thực hiện kịch bản của họ.
Mặt khác, San thực sự đang cố gắng bình tĩnh bản thân, người đã hoảng loạn từ nãy đến giờ. Không có kịch bản giả ngất trước mặt chồng cũ của Wooyoung. Nhưng nó thực sự đã khiến cậu bị loại khỏi vai diễn. Bản năng của cậu bắt đầu hoạt động. Điều này đã thử thách cậu rất nhiều nhưng khi cậu đảm bảo rằng Wooyoung đã bình tĩnh lại một chút, cậu bắt đầu cố gắng hơn. San điều chỉnh vị trí của cánh tay để Wooyoung thoải mái hơn trong vòng tay của cậu. Bản năng của cậu cũng thôi thúc cậu hôn lên thái dương của Wooyoung lần đầu tiên và giống như cậu đang cần phải hoàn thành nó cho Wooyoung.
Phải mất một lúc sau San mới nhìn ra người mà cậu tin rằng đó là vợ và chồng cũ của Wooyoung, bởi vì hai người trước mặt cậu trông giống như một cặp đôi. Đôi mắt của San hướng về cô dâu trong bộ váy sang trọng dường như giấu mặt sau lưng chồng.
Và San ngạc nhiên biết bao khi chứng kiến vợ của chồng cũ Wooyoung hóa ra lại là một người mà cậu biết rất rõ, người đã khiến cậu có kết cục tồi tệ. Một người mà cậu đã qua đêm và là một người đã hủy hoại cuộc sống và những kế hoạch tương lai của cậu hai năm trước.
Quai hàm của San siết chặt, nhưng cơ thể của Wooyoung trong vòng tay cậu vặn vẹo khiến San tập trung và ôm vai Wooyoung chặt hơn một chút so với trước. San xoa vai Wooyoung cho đến khi Wooyoing bắt đầu cảm thấy bình tĩnh và hơi thở của anh có thể bình thường trở lại, đồng thời cũng tiếp tục nhìn cô dâu và chú rể đứng ở kia. San đã dứt ánh mắt khỏi người phụ nữ, người cũng không kém phần ngạc nhiên trước sự hiện diện của cậu vào bữa tiệc hôm nay, và quay lại nhìn chồng cũ của Wooyoung.
San nghĩ cuộc đời mình thực sự giống như một trò đùa. Tái hợp với cô bạn gái cũ đã vứt bỏ cậu và gặp cậu trong tình huống như thế này, cậu nghĩ rằng cuộc đời này thực sự thích đùa giỡn với cậu. Không biết đây là định mệnh hay sao, San chắc chắn rằng cậu đã được 'đoàn tụ' với bạn gái cũ của mình vì một lí do nào đó. Mặc dù bây giờ San không hiểu, nhưng cậu tin rằng đây dường như là cách vũ trụ thiết kế để hai người họ thực sự tách biệt hoàn toàn sau khi bạn gái cũ của cậu bỏ cậu lại một mình và không nói lời nào.
Cảm ơn đêm nay, nhờ có Wooyoung đã mang đến cho cậu, San rất biết ơn, cậu không phải than khóc hay vật vã chờ đợi những điều vô ích nữa. Người cậu từng yêu, người cậu từng chăm sóc chu đáo, giờ có mặt trong đám cưới này, thậm chí còn là nhân vật chính của bữa tiệc. Thảo nào San cũng nhìn thấy ánh mắt như vậy khi nhìn thấy Wooyoung, không lạ khi cậu cảm thấy một cảm giác quen thuộc từ mỗi hành động của Wooyoung, bởi vì cậu đã từng ở vị trí của Wooyoung từ hai năm trước.
Và San càng nhìn chồng cũ của Wooyoung, San thầm chửi rủa người đàn ông trước mặt mình và hơi sỉ nhục việc Wooyoung thèm muốn một người đàn ông có dáng vẻ tầm thường này. Wooyoung có thể nhận được nhiều hơn, tại sao nó phải kết thúc tồi tệ như vậy, cậu nghĩ.
San nhìn Wooyoung, người vừa vòng tay qua cổ mình và điều đó khiến San mỉm cười theo phản xạ.
"Ừm, chúng ta sẽ về nhà một chút nhé, Babe."
San nhẹ nhàng vuốt tóc Wooyoung và khi cậu quay đầu lại, có vẻ như điều đó khiến chồng cũ của Wooyoung rất ngạc nhiên khi nhìn thấy sự tương tác thân mật giữa hai người họ.
"Chúc mừng đám cưới của hai người."
San nở một nụ cười chuyên nghiệp, nhìn chồng cũ của Wooyoungnói. Lời nói của cậu rất rõ ràng, không hề có chút lo lắng. San nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của Wooyoung đang lún sâu hơn vào cổ cậu.
"Tôi không cố ý nói ra, nhưng tôi thực sự hạnh phúc vì nhờ có anh mà tôi có thể có tất cả cho riêng mình."
San nói quá bạo dạn. Sau đó cậu quay lại nhìn cô dâu, người ngay lập tức cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt chứa đầy sự thân thiện của cậu.
"Chúc mừng nha."
San nói, sau đó dìu Wooyoung đi qua một số người đang thì thầm về họ. Và San ngày càng trở nên nhẹ nhàng hơn với việc Wooyoung xem cậu như người yêu của mình.
"Chờ một chút, hai đứa về à?"
Giọng mẹ chồng cũ của Wooyoung lại vang lên và San gần như chửi rủa khi cậu bắt đầu mất bình tĩnh với bàn tay đang nắm chặt áo khoác của Wooyoung. Chứ bà muốn chúng tôi ở lại làm trò cười tiếp ư?
San vẫn có thể mỉm cười khi nhìn thấy cảnh mẹ chồng cũ của Wooyoung chạy đến với những người gần như đã ra khỏi cửa hành lang.
"Ôi trời ơi. Thằng bé bị sốt à? Cậu có muốn thuê phòng ở đây để nghỉ qua đêm không?"
San vội kéo Wooyoung vào lòng trước khi mẹ chồng cũ của Wooyoung có thể tiếp cận anh. San trông giống như một con sư tử đang giữ chặt mồi trong tay.
"Chúng tôi sẽ về thẳng nhà." San trả lời ngắn gọn nhưng vẫn có vẻ lịch sự.
"Xin lỗi, tôi không thể ở lại đây, bởi vì trước khi đến đây, chúng tôi đã ăn tối với một số khách hàng và có vẻ như em ấy đã uống quá nhiều."
San dõng dạc nói và không cho mẹ chồng cũ của Wooyoung có cơ hội nói lại.
"Một lần nữa, chúc mừng đám cưới của con trai bà, tôi mong bà tập trung vào con trai bà và con dâu bà."
"Nhưng... Wooyoung cũng giống như con trai của tôi." San chỉ cười khẽ khi nghe người phụ nữ trung niên lúng túng nói.
"Cảm ơn bà rất nhiều, nhưng bà cũng phải cho tôi một cơ hội để làm cho em ấy hạnh phúc, không phải sao? Em ấy xứng đáng với những gì em ấy đã làm và tiếp tục cuộc sống của mình. Và nếu bà thương em ấy, bà không phải nên biết rõ điều gì là tốt nhất cho em ấy hay sao?"
San nói trước khi tạm biệt và rời khỏi địa điểm tổ chức tiệc.
San vẫn đang cố dìu Wooyoung một cách nhẹ nhàng nhất và để anh bám vào cậu. Cậu cũng sẽ không buông bỏ cái ôm của mình cho đến khi họ đi đủ xa khỏi đám đông.
"Này, Wooyoung... Anh vẫn đi được chứ?" San hỏi.
Wooyoung gật đầu nhưng không hoàn toàn buông San, đầu gối vẫn yếu ớt khi nghĩ đến mẹ chồng cũ và những con người ở đó. Có vẻ như rút đầu vào trong cổ cậu là lựa chọn đúng đắn của Wooyoung nếu không anh có thể chết vì trụy tim ở đó.
"Haizz, nếu cứ như thế này thì có nghĩa là anh không thể tự đi được." San phàn nàn.
Wooyoung cười khúc khích và ngẩng đầu lên, điều đó khiến San cũng cười theo vì cậu có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của Wooyoung lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau trước đó.
"San..."
"Hửm?"
"Cậu cõng tôi ra xe được không?"
"Gì chứ?~ " San lên tiếng than vãn nhưng sau đó cậu cũng khụy gối xuống và cõng Wooyoung trên lưng.
"Hmmm... Ba tôi cũng hay cõng tôi khi tôi còn nhỏ. Tôi nhớ ông ấy quá." Wooyoung nói ngay khi San vừa nhấc cơ thể anh lên. San mỉm cười. Người này thật dễ thương khi say xỉn đó, cậu nghĩ.
"Tôi sẽ trả tiền tip cho việc này, San."
Và trong một khoảnh khắc San im lặng nhìn con đường trước mặt. Thuật ngữ 'tip' giống như một cú hit đánh gục hi vọng của cậu và khiến San nhận thức được vị trí và sự tồn tại của cậu ở đây. San im lặng một lúc cho đến khi mũi và môi cậu vô tình hôn vào cánh tay Wooyoung khi Wooyoung vòng tay qua vai cậu, giữ chặt lấy cậu.
Mùi hương của loại kem dưỡng da mà Wooyoung đang dùng vì một lý do nào đó đua nhau cắt nát trái tim San sau khi thuật ngữ 'tip' bật ra khỏi môi Wooyoung.
Lí do là, những gì San làm trước đó hoàn toàn là lương tâm và bản năng của cậu, cậu muốn làm điều gì đó cho Wooyoung. Cậu căm phẫn sự bất công và giả dối ở đó. Và hơn nữa, khi thấy bạn gái cũ là vợ của chồng cũ Wooyoung khiến cậu càng muốn bảo vệ và làm điều gì đó cho Wooyoung. Trong một khoảnh khắc, San đã quên mất rằng mình chỉ là 'người yêu giả' của anh. San không làm theo kịch bản định sẵn, cậu chính là làm theo bản năng của mình.
Và bây giờ khi bước chân của cậu đang tiến gần đến xe của Wooyoung, San càng biết rằng nhiệm vụ của mình sắp kết thúc. San khẽ nhíu mày.
Cậu cảm thấy trong tim có chút nhói lên...
________
các cậu thấy fic hay thì vote cho tớ với nhaaa
>>kéo lên để xem chap kế tiếp nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro