sáu
"Cảm ơn anh."
San nói với người bảo vệ, người đã giúp cậu mở cửa xe của Wooyoung cho cậu.
San từ từ hạ Wooyoung khỏi tay mình và đỡ Wooyoung cho đến khi anh ngồi vào ghế phụ.
"Cậu có thể lái xe mà, phải không?"
Wooyoung nói trong hơi thở nhưng cũng đủ khiến San giật mình. Cậu vừa thắt dây an toàn cho Wooyoung xong, nhìn lên và bắt gặp Wooyoung đang nhắm mắt.
"Nếu cậu lái xe được, hãy quay trở lại con đường mà chúng ta đã gặp nhau trước đó."
San im lặng một lúc, nhìn Wooyoung vẫn đang nhắm nghiền mắt. Và điều đó bằng cách nào đó khiến San cảm thấy Wooyoung như đang tránh mặt mình. San chịu đựng niềm đau nhói trong tim, thứ không nên tồn tại và cố chỉnh lại cổ áo của Wooyoung, nơi hơi hở ra, khiến xương quai xanh của Wooyoung lộ rõ. Sau đó, cậu cũng điều chỉnh vị trí đầu của anh để đảm bảo rằng anh cảm thấy thoải mái.
"Ừm." San trả lời ngay sau đó, trước khi cậu đóng cửa xe của Wooyoung và đi vòng qua ghế lái.
Wooyoung vẫn nhắm chặt mắt, tay trái nắm lấy cánh tay của chính mình và cắn chặt môi trong, kìm lại một cảm xúc hỗn loạn không rõ bất ngờ ập đến khiến anh sợ hãi. Anh không thích cách nói chuyện của San vừa rồi. Anh không muốn San trả lời bằng giọng đó khi nói chuyện với anh. Giọng của San nghe như kim loại lạnh lẽo ghim sâu vào cơ thể anh. Nhưng hơn thế nữa, chính anh cũng tự hỏi tại sao anh lại tránh mặt San mà anh không hề nhận ra.
Trên đường đi, cả hai đều không nói chuyện. San cũng không bật nhạc. San chỉ làm những gì Wooyoung nói với cậu. Vì vậy suốt quãng đường về chỉ có tiếng thở của họ và vài tiếng còi xe hoặc tiếng xe cộ bên ngoài. Tất cả mọi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình khi kết thúc vai diễn của họ vào đêm hôm nay.
Ở khúc cua đầu tiên, đường thành phố vắng dần nên San chủ động tạt đầu xe của Wooyoung vào khu vực lề đường, xem như Wooyoung không nói rằng nên đỗ xe của anh ở đâu. San đỗ xe của Wooyoung ở đó rồi quay lại nhìn Wooyoung vẫn đang nhắm mắt. San chăm chú nhìn vào một bên khuôn mặt không được nhìn thấy hết của Wooyoung vì anh lúc này đang hơi nghiêng người quay lưng về phía cậu.
San vẫn nhìn chằm chằm vào anh một lúc trước khi tắt động cơ xe và mở hai cửa sổ ra. Làn gió đêm có hơi se lạnh chào đón hai người họ nhưng nó không làm sáng tỏ sự bồn chồn giữa hai con người đang từ chối hiểu những cảm giác kì lạ mà cả hai dành cho nhau. Một người cho rằng nó không sánh được, người kia cho rằng nó không thể. Vì vậy, sự im lặng giữa họ trở thành sự lựa chọn của thái độ mà họ đối với nhau.
San hít một hơi thật sâu và cậu chắc chắn Wooyoung đã nghe thấy. Cậu lại nhìn chằm chằm vào Wooyoung một lúc trước khi giật lấy chiếc balo phía sau ghế và bước ra khỏi xe của Wooyoung. Và sau khi cửa xe đóng lại và San bước đi, Wooyoung từ từ mở mắt ra nhìn cậu dần rời đi và anh nắm chặt cánh tay của mình hơn nữa trước khi nhắm mắt lại, chìm trong tiếng ồn ào trong đầu.
San bước vào nhà vệ sinh công cộng với cảm giác run sợ. Cậu cởi từng cúc áo của mình trong khi chuẩn bị tinh thần nếu lát nữa cậu bước ra, Wooyoung đã biến mất khỏi nơi đó và họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau. San dựa tay vào tường, trước khi vặn vòi nước và rửa mặt bằng nước lạnh. Cậu chà xát khuôn mặt mình để bản thân nhận thức rõ ràng để không tự ý xây dựng thêm hi vọng vào người mà cậu đã gặp vài giờ trước. San cố gắng tập hợp lại các mảnh của sự tỉnh táo của mình và nhanh chóng thay quần áo.
Sau khi tự đặt bản thân là tuyệt vọng và tuyệt vọng nhất có thể, cậu cảm thấy thế giới này thực sự thích đùa với cậu. Bước chân của San dừng lại một lúc, và hi vọng của cậu đã được hồi sinh khi cậu thấy chiếc xe của Wooyoung vẫn còn ở đó.
San mỉm cười, cậu quay lại mua một chai nước lạnh trước khi chạy về phía xe của Wooyoung, lúc này Wooyoung đang ngồi sau tay lái. San mở cửa xe của anh và ngồi vào đó. Dù có hơi lưỡng lự và một chút e dè nhưng cậu vẫn đưa cho Wooyoung một chai nước lạnh, với ý định rằng chai nước lạnh đó có thể giải tỏa được điều gì đó xa lạ giữa họ. Với một nụ cười không được đáp lại, San dần dần không dám hi vọng.
Wooyoung nhận nó và đưa điện thoại di động cho cậu, khiến San cau mày. Wooyoung nhìn về bất kì hướng nào trước khi đôi mắt của San có thể bắt gặp ánh mắt của anh, thực sự đó là nỗ lực của anh để tránh né San.
"Ghi lại số tài khoản của cậu, tôi sẽ chuyển tiền." Wooyoung nói ngắn gọn.
San gần như nguyền rủa khi cảm giác nhói lên trong một giây lại chạy qua lồng ngực cậu. Cái chai lạnh trên tay cũng lạnh không kém lời của Wooyoung vừa rồi. San tự cười nhạo bản thân vì đã hi vọng vào những điều không thể. Tay cậu chậm rãi vươn ra và cậu cầm lấy điện thoại của Wooyoung với một trái tim nặng trĩu thể hiện rõ qua nét mặt không thể giải thích được của cậu.
San im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào con trỏ và cột số tài khoản trên màn hình điện thoại di động của Wooyoung. Cậu muốn phản bác rằng Wooyoung không có quyền đối xử với cậu như thế này, vì mọi việc cậu làm trước đó hoàn toàn là lương tâm của cậu, bởi vì tất cả những gì cậu làm vì lương tâm lay động, vì đồng cảm đã khiến San thích Wooyoung và muốn làm quen với anh.
Nhưng sau đó, một mặt khác của cậu đã cố gắng đánh thức San. Làm sao cậu có thể nuôi hi vọng ở Wooyoung, người luôn khiến cậu nhận thức được đôi chân của mình hiện đang đứng ở đâu. Ngay từ đầu cuộc gặp gỡ của họ, họ đã không có ý định gì với nhau. Và San phải chấp nhận rằng cậu không thể hi vọng vào bất cứ điều gì vì Wooyoung không biết trong tim cậu có ý nghĩa gì, và cậu không đáng để được Wooyoung chú ý đến.
Tiết mục của họ đã kết thúc vào thời điểm đó, mọi 'diễn viên' đều xứng đáng được trả tiền. Tương tự như vậy, cuối cùng San cũng trả lại điện thoại cho Wooyoung. Cậu nhìn anh, người đang uống cạn chai nước lạnh mà San đưa cho anh trong khi sẽ khiến San nhận ra sự chân thành và bản năng của cậu phải trả giá như thế nào trong đêm hôm nay. Nhưng San vẫn im lặng, không nói bất cứ điều gì đáng lẽ nên nói. Ít nhất đó là một cách nhỏ để San cảm ơn Wooyoung tối nay, vì điều mà San không dám định nghĩa thêm.
"Tôi đã chuyển rồi đấy."
Wooyoung nói trước khi quay đầu lại và hơi ngạc nhiên bởi ánh mắt của San mà cuối cùng anh cũng bắt gặp sau khi cố gắng tránh mặt cậu trong một khoảng thời gian dài.
Wooyoung thấy San gật đầu. Có một nụ cười trên khuôn mặt của San, nhưng nụ cười thật gượng gạo dường như đang diễn tả cách thế giới đang sỉ nhục cậu vì những lí do mà cậu hiện đang cố gắng từ chối sự hiện diện của nó trong cuộc sống của mình.
"Ừm... Cảm ơn." San nói nhỏ.
Wooyoung cảm thấy có một cảm giác rất lạ, đây là một vở kịch kết thúc dở tệ. Và điều đó khiến Wooyoung thấy rằng hai người họ thực sự là những diễn viên không tốt về mặt này, họ đã bắt đầu hòa nhập vào vai trò tương ứng của họ. Wooyoung cố gắng kiềm chế bản thân mặc dù một cảm giác tồi tệ cũng len lỏi trong lòng, nhưng Wooyoung không muốn phải rơi vào một điều gì đó không chắc chắn. Anh không muốn nói lên điều gì đó chỉ từ bản thân trong khi San thì không, anh không muốn lặp lại sai lầm tương tự.
Vì vậy, dù trong lòng muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng anh đã gạt đi tất cả, và chỉ có thể gật đầu nói: "Tôi mới là người cần cảm ơn cậu, San."
San có hơi ngập ngừng, định nói gì đó nhưng không nói được. Sau đó cậu rời khỏi xe, đội mũ ra đi, không quay đầu nhìn lại.
Wooyoung trầm ngâm nhìn bóng lưng của San đang nhỏ dần và xa dần. Khi bóng lưng của San khuất dạng, tất cả đều im ắng và trống trải. Anh không ngờ sự có mặt của một người mà anh đã tìm thấy tối hôm nay lại tạo ra một sự thay đổi lớn như vậy. Anh ngay lập tức được chào đón với cảm giác lạnh lẽo và cô đơn khi vắng San. Nâng niu lồng ngực của chính mình, cảm giác tồi tệ bây giờ đang dần trào ra, nguyền rủa anh, bởi vì chỉ có những kí ức ấm áp về vòng tay an toàn mà San dành cho anh và cái tên 'San' vẫn còn lưu luyến trong đầu anh.
"Tại sao mình... lại khóc chứ?"
_____
Một tuần đã trôi qua kể từ sự cố đó.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Thế giới vẫn tiếp tục quay bất kể hoàn cảnh của những con người sống trên đó như thế nào.
Tương tự như vậy, Wooyoung lại bận rộn với công việc của mình, với chuyện lần trước, anh cảm thấy tự do hơn khi không có tin nhắn từ chồng cũ hoặc mẹ chồng cũ. Yeosang và Yeonjun cũng đã ngừng hỏi cung anh về việc chồng cũ của anh rất sốc khi anh đến dự đám cưới của chồng cũ. Là vì Wooyoung đến cùng với một 'chàng hoàng tử' thật sự.
Wooyoung luôn muốn cười tươi khi nghe những câu chuyện về mình và San từ miệng của Yeosang và Yeonjun. Về cách mọi người miêu tả hình dung San vào đêm hôm đó. Wooyoung không lên tiếng phản bác một chút nào vì những gì mọi người nói là đúng. Về San. Về 'người yêu giả' của anh.
Nhìn chung, tất cả đều diễn ra rất tốt, chỉ có một chỗ trống trong trái tim của Wooyoung không được hoàn chỉnh kể từ đêm hôm đó. Điểm trống mà Wooyoung đang cố gắng bỏ qua vì nó là một việc vô nghĩa, anh nghĩ thế. Nhưng trong trái tim bé bỏng của mình, anh biết rất rõ rằng anh hi vọng San sẽ tìm thấy những điều tốt đẹp ngoài kia để giúp đỡ anh.
"Yeosang."
Yeosang, người vừa định rời khỏi phòng của Wooyoung, đã quay lại vì anh gọi y.
"Đừng tặng hoa cho tao nữa vì tao không hề đau lòng tí nào đâu."
"Tao có tặng hoa cho mày đâu, thằng này?"
Wooyoung lấy một tài liệu khác bên cạnh anh.
"Vậy thì hãy nói với Yeonjun rằng làm ơn ngừng ăn mừng ngày tự do của tao bảy ngày liên tiếp."
"Yeonjun ư? Mày nghĩ rằng nó sẽ lãng phí tiền của nó hả?" Yeosang ngạc nhiên hỏi khiến Wooyoung nghiêng đầu nhìn Yeosang.
"Vậy thì là ai? Đã một tuần rồi, và mỗi ngày luôn có một bó hoa mới trong phòng tao."
Wooyoung vừa nói vừa chỉ vào bảy bó hoa trong góc phòng của mình.
"Chồng cũ của mày?"
"Nghiêm túc đi, Kang Yeosang!"
Yeosang cười khúc khích khi tiến lại gần bó hoa và chọn một trong những tấm thiệp.
"Người yêu của mày?"
Wooyoung đặt tài liệu anh đang đọc xuống.
"Kang Yeosang, bây giờ có phải là mày đang sỉ nhục tao không..."
"Này, đó là một lời ước nguyện cho mày, mày nên nói amen với nó."
Yeosang cười khúc khích và chộp lấy điện thoại của mình bấm một dãy số từ cửa hàng hoa.
"Xin chào, đây có phải là cửa hàng hoa White Hope không?" Yeosang nói với cuộc gọi trên điện thoại di động của mình. "À vâng, tôi muốn hỏi về việc giao hoa trong tuần này tại công ty UYO... Tôi có thể hỏi là ai đã mua chúng cho chúng tôi không?"
Wooyoung lắc đầu và tập trung vào tài liệu trước mặt trong khi Yeosang vẫn đang nghe điện thoại.
"Làm sao, ai đã gửi nó?" Wooyoung hỏi khi Yeosang tiến lại gần.
"Mày có quyên góp tiền cho White Miracle Foundation không, Wooyoung?"
"Cái gì?" Wooyoung cau mày.
"Người bán hoa nói rằng họ luôn gửi hoa cho người tặng theo số lượng tối thiểu được tặng. Nếu mày quyên góp khoảng một trăm nghìn won, mỗi ngày mày sẽ nhận được một bó hoa."
Yeosang chìa tấm thiệp y lấy từ bông hoa ra trước mặt Wooyoung.
Một âm thanh thông báo từ điện thoại của Yeosang khiến Yeosang đưa điện thoại của mình cho Wooyoung.
"Họ nói rằng mày đã quyên góp một triệu won*. Trái tim của mày thật cao cả đó Jung Wooyoung."
(*≈20 triệu)
Wooyoung chộp lấy điện thoại của Yeosang, đọc nó rồi vò trán.
"Chờ đã, Yeosang..."
"Gì thế?"
"Yeosang, tao chưa bao giờ quyên góp cho nơi này cả."
"Lẽ ra, mày nên nói rằng mày muốn giữ bí mật nên mày không muốn khoe khoang, Wooyoung."
"Yeosang, tao thực sự không quyên góp gì trong tháng này."
Yeosang đã nhìn anh bằng một cái nhìn kì lạ.
"Mày nói thật hả?"
"Tao không nghiêm túc khi nào?" Wooyoung bắt đầu cáu khi bạn thân không tin mình.
"Vậy thì ai đó đã ăn cắp điện thoại của mày à?"
"Tao không bao giờ để ai chạm vào điện thoại của mình, Yeosang."
Wooyoung và Yeosang đều im lặng, nhưng Wooyoung suy nghĩ kĩ hơn. Anh gõ đầu móng tay lên bàn để cố nhớ xem mình có bỏ sót điều gì không.
"Thấy rồi, Wooyoung."
Yeosang giật mình khi thấy tin nhắn mới được gửi từ cửa hàng hoa mà y đã gọi trước đó.
"Jung Wooyoung. Đây là tên tài khoản của mày mà."
Wooyoung ngay lập tức chộp lấy điện thoại di động của Yeosang và đúng là anh đã nhìn thấy bằng chứng về tên tài khoản của mình với ghi chú 'cảm ơn', một tuần trước. Một từ 'cảm ơn' anh đã gõ khi anh chuẩn bị chuyển tiền cho một chàng trai trẻ đã giúp anh đêm hôm đó. San.
Wooyoung rên rỉ khi đầu đau nhói đột ngột. Trí nhớ của anh giống như một cuộn băng cát-sét bị hỏng đưa anh trở lại khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của anh và San khi họ tay trong tay bước vào hội trường, anh thấy cách San nắm lấy anh. Wooyoung dường như lại ở đó, nhìn cách anh dựa vào San, người không buông ra một giây nào. Làm sao San dám buông anh ra. Cho đến cuối cùng, anh mới được nhìn thấy ánh mắt thất vọng đầu tiên trên khuôn mặt của San, điều mà bây giờ anh đã hiểu rõ ràng trước khi San cõng anh trên lưng. Khuôn mặt của San rạng rỡ như thế nào khi cậu bước ra từ nhà vệ sinh công cộng ở lề đường nào đó và rồi niềm hi vọng đó vụt tắt khi Wooyoung đưa chiếc điện thoại của mình cho San. Và cuối cùng, anh đã nhìn thấy nụ cười cuối cùng của San trong đêm hôm đó, trước khi bóng lưng của San biến mất vào màn đêm.
Wooyoung ôm chặt đầu bằng cả hai tay, cảm thấy choáng váng vì như thể mình vừa bị kéo từ một cỗ máy thời gian và ném xuống đất.
"Wooyoung? Có chuyện gì đã xảy ra với mày vậy? Wooyoung?"
"Yeosang. Tao..."
"Làm sao thế, Wooyoung? Có chuyện gì đã xảy ra với mày hả? Wooyoung? Mày đừng làm tao sợ!"
San. Đó là San.
_________
các cậu thấy fic hay thì vote cho tớ với nhaaa
>>kéo lên để xem chap kế tiếp nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro