Chương 7


Vương Nhất Bác nhanh chóng quay lại với một túi kẹo lớn, bên trong có dâu và một ít vị khác như cam, nho.

Tiêu Chiến lập tức đưa tay đòi, Vương Nhất Bác không chịu: "Ăn cơm trước, đồ ăn nguội cả rồi."

Tiêu Chiến tức thì tiu nghỉu, môi bĩu ra đến mức có thể treo được một lon dầu. Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười: "Đói không?"

"Không đói!"

Vương Nhất Bác cười lớn: "Không phải nói yêu em sao? Yêu em thì ăn cơm trước đi. Kẹo không giải quyết được bụng rỗng đâu."

Nhưng kẹo có thể chữa bệnh. Tiêu Chiến thầm nghĩ trong lòng.

Thật ra, khi vị ngọt của kẹo trong miệng dần tan biến, cảm giác ngọt ngào của người yêu cũng không còn nữa, giống như đầu dây bị kéo ra từ cuộn len lớn, tình yêu đang không ngừng bị rút khỏi trái tim. Anh tin chắc chỉ cần ăn xong bữa cơm, bản thân sẽ lại biến thành con người lạnh lùng, vô cảm, cay nghiệt kia.

Vương Nhất Bác sao có thể không biết? Cậu hiểu anh rất rõ. Nhưng người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc. Một viên kẹo chỉ là giải pháp tạm thời chứ không thể trị tận gốc. Nếu dùng quá nhiều có thể sẽ phản tác dụng. Tiêu Chiến đã trải qua cảm giác ngọt ngào của người yêu, anh không thể chịu đựng nỗi đau khi lạnh nhạt với người khác nữa. Tiêu Chiến rất cần một viên kẹo để duy trì tình yêu của mình. Nhưng tác dụng của kẹo chỉ trong khoảnh khắc, sau khi vị ngọt tan đi, anh lại quay về là một con người vô cảm——sau đó, sẽ ngày càng cần nhiều kẹo hơn. Nói trắng ra, nó gần giống như nghiện ma túy.

Vương Nhất Bác lại dỗ dành: "Ăn cơm xong sẽ cho anh thêm một viên nữa."

Cậu không thể để túi kẹo này rơi vào tay Tiêu Chiến.



Tiêu Chiến lại liếc cậu một cái, sau đó đi đến bàn ăn, ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu lùa cơm. Vương Nhất Bác thề rằng chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến ăn nhanh như vậy. Vương Nhất Bác từng bị Tiêu Chiến than phiền ăn quá nhanh, không tốt cho dạ dày và cơ thể, bảo cậu ăn chậm một chút. Hiện tại, tốc độ của Vương Nhất Bác đã chậm lại, nhưng so với Tiêu Chiến, cậu vẫn ăn nhanh như tên lửa.

"Coi chừng nghẹn......"

"Khụ...khụ......" Vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã bị nghẹn. Vương Nhất Bác vội vàng rót một ly nước cho anh. Tiêu Chiến uống một ngụm hết nửa ly, thức ăn vướng trong thực quản mới miễn cưỡng trôi xuống.

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh như vậy, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Tiêu Chiến ăn xong, vẻ mặt lạnh lùng, vươn tay về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói: "Chờ một chút, đợi em ăn xong đã."

Tiêu Chiến trở về trạng thái lạnh nhạt, nhưng kí ức đẹp đẽ mười phút trước vẫn còn in đậm trong tâm trí, trở thành động lực khiến anh cố gắng chống lại phản ứng sinh lý buồn nôn và chán ghét. Anh đến gần Vương Nhất Bác, đẩy nhẹ đối phương một cái.

"Đồ lừa đảo." Giọng nói lạnh lùng.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến run lên khi chạm vào mình. Nhưng Tiêu Chiến dám tới gần đánh cậu, đây đã được xem là một bước tiến lớn rồi.

"Em nói [ăn xong], ý là cả hai chúng ta đều ăn xong. Ngoan, em ăn nhanh thôi, chờ thêm chút nữa."



Vương Nhất Bác không hề nói dối anh, giải quyết cơm nước nhanh như gió cuốn, dọn bàn, rửa chén rồi quay ra mở túi đồ sặc sỡ kia. Cậu đổ hết kẹo ra, ngẫu nhiên lấy một viên đưa cho Tiêu Chiến.

Thế nhưng, viên kẹo này không phát huy tác dụng như mong đợi. Nó chỉ ngọt mà thôi, lại còn hơi ngấy.

Là kẹo trái cây vị cam.

Con người rất dễ suy sụp vì những chuyện nhỏ nhặt. Sự việc này có thể không quá lớn, nhưng lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Giống như Tiêu Chiến bây giờ, anh lại bật khóc chỉ vì một viên kẹo như vậy.

Chút kí ức đẹp đẽ khó khăn lắm mới nắm bắt được chợt thoáng qua rồi biến mất, giống như món đồ chỉ dùng một lần, sau đó không thể sử dụng tiếp. Dường như tác dụng của viên kẹo cũng chỉ có một lần, lần thứ hai còn hiệu quả nữa.

Vương Nhất Bác bị dọa sợ, vừa rồi còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại khóc?

"Đừng khóc......" Chỉ trong một tiếng, Vương Nhất Bác trải qua đủ loại cảm xúc thăng trầm, bây giờ nhìn Tiêu Chiến lại khóc, cậu thật sự rất bất lực.

Cậu vốn tưởng Tiêu Chiến sẽ tiếp tục suy sụp trong thời gian dài, nhưng Tiêu Chiến hiện tại đã không thể suy đoán theo lẽ thường. Anh chỉ buồn chưa đầy năm phút liền ngừng khóc.

Đối phương đứng dậy đi về phía phòng ngủ, chỉ để lại một câu: "Ngày mai đừng quên cho anh kẹo."

Cửa phòng ngủ bị đóng sầm.



Vương Nhất Bác nhặt giấy gói kẹo ném vào thùng rác. Tiêu Chiến không nói gì khác với cậu ngoài câu kia. Vương Nhất Bác muốn gõ cửa hỏi anh, cậu đi đến trước cửa, tay cũng đã giơ lên, nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu nghiêm túc suy nghĩ nguyên nhân, e rằng có liên quan đến kẹo.

Tiêu Chiến vì ăn kẹo có vị dâu nên mới trở về trạng thái bình thường. Sau khi vị ngọt biến mất, cảm xúc của anh cũng tan biến theo. Tiêu Chiến muốn viên kẹo thứ hai để trở lại như cũ, nhưng vị cam rõ ràng không đạt được hiệu quả như mong muốn, khiến anh bị sốc tâm lý.

Tại sao viên kẹo thứ hai không có tác dụng——kẹo vị cam? Vị cam? Vị dâu?

Vương Nhất Bác hình như đã đoán ra, sự thay đổi có liên quan đến mùi vị. Chỉ vị dâu mới có tác dụng, những vị khác đều không thể.

Tại sao lại là vị dâu? Chẳng lẽ do Tiêu Chiến thích vị dâu nhất sao? Vương Nhất Bác vẫn chưa nghĩ thông vấn đề này.

Chỉ kẹo dâu mới có tác dụng. Vương Nhất Bác tách riêng vị dâu và những vị khác. Cậu nhét số kẹo thừa kia vào ngăn kéo nhỏ dưới bàn cà phê, tự mình lấy ra một viên kẹo vị nho khác, xé vỏ cho vào miệng.

Cậu thật sự không thích kẹo.



====

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến lại đến gặp Cố Ngụy.

Bọn họ đã hẹn tái khám sau một tuần, thời gian trôi qua rất nhanh. Tiêu Chiến vẫn ngồi ở vị trí cũ trên sofa vải, vẻ mặt không vui, trông càng tiều tụy hơn.

Cố Ngụy hỏi thăm tình hình dạo gần đây của anh, cách trả lời của Tiêu Chiến đương nhiên không mấy dễ chịu, phàn nàn rất nhiều. Trước đây, anh chưa bao giờ than phiền với người ngoài những vấn đề này, vì sợ rằng sẽ làm phiền người khác. Nhưng sau khi bị bệnh, anh lại trở nên ích kỷ, nói ra hết tất cả những thứ khiến mình bực bội mà không hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Nhưng điều này lại rất có ích cho Cố Ngụy trong việc chẩn đoán bệnh tình của anh. Tiêu Chiến dám nói ra những lời khó nghe, chứng tỏ bệnh đã trở nên trầm trọng hơn. Ở một góc độ nào đó, thậm chí có thể nói Tiêu Chiến trong tiềm thức đã xếp Cố Ngụy vào loại "có thể nổi giận".

Chuyện này kể ra cũng thật kì lạ, Cố Ngụy mới gặp Tiêu Chiến nhưng lại có cảm giác như đã quen nhau từ lâu. Dáng vẻ của hai người ở góc độ nào đó trông cũng khá giống nhau. Nếu không phải chắc chắn cả hai đều là con một, Cố Ngụy còn nghi ngờ liệu Tiêu Chiến có quan hệ huyết thống với mình hay không.

Tất nhiên, đây không phải là chuyện xấu. Cố Ngụy sẵn lòng giúp đỡ Tiêu Chiến. Cố Ngụy cảm nhận được mình và Tiêu Chiến không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà còn có một số điểm chung trong suy nghĩ và các khía cạnh khác.

Ngay cả xu hướng tình dục cũng vậy. Cố Ngụy chưa bao giờ cố tình che giấu tính hướng của bản thân, anh luôn cởi mở và trung thực. Ở thời đại này, hôn nhân đồng giới đã sớm được công nhận, nhưng nhiều người vẫn tỏ thái độ tiêu cực khi nhắc đến tình yêu đồng giới.



Không phải Cố Ngụy chưa từng gặp sự cố. Chỉ vì gia đình bệnh nhân biết anh là người đồng tính nên quá trình trị liệu tâm lý buộc phải dừng lại giữa chừng. Cố Ngụy giận đến mức tranh luận với người nhà bệnh nhân: "Việc gián đoạn quá trình điều trị bây giờ có thể khiến xu hướng trầm cảm của bệnh nhân trở nên nghiêm trọng hơn. Các người làm vậy là đang hại cậu ta."

"Để một kẻ đồng tính chữa trị cho con tôi, lỡ sau này con tôi cũng biến thành đồng tính luyến ái thì làm sao hả?"

Cố Ngụy thật sự muốn trợn trắng mắt. Anh cố kiềm xung động muốn mắng to, nói: "Việc điều trị này không hề liên quan gì đến xu hướng tình dục."

Gia đình của người kia vẫn gây rối vô lý. Các đồng nghiệp của Cố Ngụy phải đến hòa giải mới miễn cưỡng bỏ qua. Cuối cùng, bệnh nhân đó đã được một đồng nghiệp khác của Cố Ngụy tiếp nhận.

Cố Ngụy tức không biết làm sao, quay về nhà trút giận với Trần Vũ cả đêm.

Trần Vũ yên lặng ngồi nghe, chờ Cố Ngụy nói xong mới ôm người vào lòng, vỗ về lưng anh.

"Đừng giận, chúng ta cứ sống cuộc sống của riêng mình, quan tâm đến bọn họ làm gì."

Cố Ngụy sau đó mới dần bình tĩnh lại.



Cố Ngụy dựa vào kinh nghiệm cá nhân của mình, cảm thấy Tiêu Chiến có lẽ cũng không dễ dàng. Đây có thể xem như chút tâm tư của anh.

Cuối cùng, Tiêu Chiến nói: "Hôm qua, người yêu cho tôi một viên kẹo, sau khi ăn thì triệu chứng liền biến mất. Sau đó, em ấy lại cho tôi một viên khác, nhưng viên kẹo này không có tác dụng——tôi thật sự không biết vì sao!"

Cố Ngụy cho rằng đây là một bước đột phá. Mặc dù ăn kẹo có thể chữa bệnh nghe hơi vô lý, nhưng căn bệnh mà Tiêu Chiến mắc phải vốn đã bất thường nên không thể dùng liệu pháp bình thường để chữa trị.

"Kẹo?" Cố Ngụy viết vài chữ vào bệnh án của Tiêu Chiến.

"Đúng vậy, là kẹo."

"Kẹo này có ý nghĩa gì đặc biệt với anh không?"

"Trước kia, tôi rất thích ăn kẹo, nhưng sau đó người yêu không cho tôi ăn nữa, bởi vì ăn quá nhiều sẽ bị đau răng." Cố Ngụy có chút buồn cười khi nhìn Tiêu Chiến nói ra lời này với vẻ mặt lạnh tanh.

"Hôm qua, người yêu anh đột nhiên cho anh một viên kẹo, sau đó triệu chứng liền biến mất?"

"Không phải, em ấy thường dùng kẹo để dỗ dành tôi. Khi tôi giận, em ấy sẽ dùng kẹo để dỗ, nhưng không cho quá nhiều." Tiêu Chiến trước kia rất ngại nói những lời khoe khoang tình yêu thế này với người ngoài. Nhưng hiện tại anh không có chút cảm giác nào, nói điều này thản nhiên như nói câu "tôi muốn ăn cơm".

Cố Ngụy nghe mà muốn mắng thầm.

"Vậy trước khi cậu ấy cho anh kẹo, anh đang mất bình tĩnh à?"

"Ừ, tôi không ngừng dằn vặt em ấy." Tiêu Chiến nói mà không hề có chút cảm giác tội lỗi nào.



Cố Ngụy bắt đầu suy đoán, có khi nào chỉ ăn kẹo sau khi nổi giận mới phát huy tác dụng không?

Đối phương nói với Tiêu Chiến suy đoán này. Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có khả năng."

Lúc được cho kẹo lần thứ hai...mình có đang tức giận không? Tiêu Chiến cẩn thận suy nghĩ, hình như giống làm nũng hơn.

Anh đang định về nhà thử, Cố Ngụy lại nói thêm: "Đây chỉ là suy đoán thôi, nếu đúng thì có lẽ sẽ có tác dụng——nhưng anh không thể thường xuyên làm như thế. Việc liên tục nổi giận không tốt cho sức khỏe, tương đương với việc khiến tâm trạng của anh rơi vào trạng thái dao động lớn. Dựa theo cách nói của anh, kẹo có thể giúp thuyên giảm triệu chứng, nhưng nó không đồng nghĩa với việc có thể điều trị tận gốc, dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình. Tôi khuyên anh không nên vì một viên kẹo mà mất bình tĩnh, nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn."

Tiêu Chiến không thích nghe điều này, nhưng Cố Ngụy là bác sĩ, những gì đối phương nói đều có lý, Tiêu Chiến không thể phản bác.

Tiêu Chiến gật đầu. Nhưng trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để xin một viên kẹo từ Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro