Chương 11


Lần biểu diễn này, Vương Nhất Bác thêm vài tiết mục ảo thuật mới với bài tây. Tuyết Cầu cũng rất phối hợp, cả màn trình diễn đều rất thuận lợi.

Bởi vì ban tổ chức không yêu cầu tất cả khách mời lưu lại chụp hình tập thể nên sau khi xong phần của mình, Vương Nhất Bác đưa Tuyết Cầu cho tiểu Chu để cậu cho nó ăn. Sau đó, hắn đi thẳng về phía phòng trang điểm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Chưa đợi mở cửa, Vương Nhất Bác đã định cởi áo khoác ra, thay về trang phục thường ngày. Nhưng cửa vừa mở ra, động tác liền khựng lại. Trong phòng trang điểm có một nữ sinh đang đứng trước gương. Cửa đột ngột mở ra dường như khiến cô ta bị dọa sợ, tay đang đặt trên áo khoác của Vương Nhất Bác cũng rụt lại. Nhưng vừa nhìn thấy người tới là hắn, hai mắt lập tức sáng lên.

Vương Nhất Bác có chút do dự, bất giác lùi về sau nửa bước, nhìn bảng tên được dán trên cửa để xác nhận lại.

"Cô là?"

Những khách mời bất kể là diễn viên, ca sĩ hay ảo thuật gia đều có phòng nghỉ riêng. Người bình thường sẽ không thể trực tiếp vào.

Cô gái kia dường như có chút căng thẳng, nhưng vẫn kích động tiến lên phía trước vài bước, chỉ vào bản thân, nói: "Em là, em là nhân viên công tác. Em rất thích anh!"

"Nhất Bác lão sư, có thể chụp ảnh chung không?"

Vương Nhất Bác theo bản năng cảm thấy không đúng, vì cô ta không đeo thẻ công tác. Hơn nữa, dù có là nhân viên cũng không thể tùy tiện vào phòng nghỉ của nghệ sĩ, đừng nói chi đến việc xông vào sau khi biểu diễn xong.

"Thật ngại quá, không tiện, mời cô rời khỏi phòng trước."

Nghe hắn nói như vậy, nữ sinh thoáng bối rối, nhanh chóng đến trước mặt Vương Nhất Bác, nhân lúc hắn không để ý, nắm lấy cổ tay kéo vào trong, hối thúc: "Sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh, chỉ một tấm hình thôi!"

"Xin cô bỏ tay ra." Vương Nhất Bác không ngờ sức một nữ sinh lại mạnh như vậy. Nghĩ đến việc cô ta là con gái, cũng không tiện ép buộc.

Nhưng cô gái kia hiển nhiên không nói đạo lý, vừa lấy điện thoại trong túi ra vừa nói: "Chụp một tấm nhanh thôi!"

Vương Nhất Bác không muốn tiếp tục dây dưa, rút tay ra, nghiêm nghị nói: "Cô gái, mời cô tôn trọng tôi."

"Em không tôn trọng anh khi nào?"

"Muốn chụp chung với anh một tấm hình mà khó đến vậy?"

"Giả bộ cái gì chứ? Anh tưởng mình là ai? Chỉ là một ảo thuật gia mà nghĩ bản thân ghê gớm lắm à?"

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp quay lưng định rời đi.

"Đứng lại!"

"Làm cái gì vậy!" Đúng lúc tiểu Chu xách lồng thỏ quay lại, chạy đến tách hai người ra.


Vương Nhất Bác vốn định mặc kệ chuyện này, lập tức rời đi. Nhưng tiểu Chu không đồng ý, nói nhất định phải báo với bên ban tổ chức, là do hệ thống an ninh của bọn họ không chặt chẽ mới để xảy ra loại chuyện này.

"Thành thật xin lỗi, là do sơ sót bên phía nhân viên chúng tôi."

Tiểu Chu đã liên lạc để làm việc với nhân viên. Nhưng không ngờ chủ nhân của sự kiện lần này cũng có mặt ở đây.

Tiểu Chu âm thầm gửi tin cho Vương Nhất Bác, nói cô gái kia là phạm tội quen thói, trước đây cũng từng giả làm nhân viên đột nhập vào phòng nghỉ của nghệ sĩ. Suýt chút dọa cho người kia hồn vía bay mất, vì vậy việc phát sinh lần này, bên phía ban tổ chức coi trọng cũng dễ hiểu.

"Không sao không sao, ngài không cần xin lỗi chúng tôi. Tôi cũng không có tổn thất gì."

Người đứng đầu là một phụ nữ rất có khí chất. Lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy bà, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, nhất là phần giữa đôi lông mày.

Công ty đứng ra tổ chức sự kiện lần này chính là công ty mẹ Tiêu Chiến đang làm việc mà anh từng nhắc tới. Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy công ty lớn như vậy, chưa chắc sẽ gặp được, đợi anh giấu được đuôi và tai, cùng nhau đi gặp cũng không muộn.

Chắc không phải đâu nhỉ? Vương Nhất Bác có chút khó tin, thật sự trùng hợp vậy sao?

"Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này một cách nghiêm túc."

"Cảm ơn ngài, vậy chúng tôi đi trước......"

"Xin hỏi......" Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bà, cuối cùng vẫn không hỏi ra, nếu thật sự không phải, vậy thì quá đường đột.

"Không có gì, vậy chúng tôi đi trước đây."


====

Tiểu Chu còn đăng lên weibo mắng tư sinh, đơn giản kể lại sự việc hôm nay, đồng thời kêu gọi mọi người có thể theo đuổi thần tượng một cách lý trí.

8051005: Quá đáng thật! Ca ca chú ý an toàn nhé!

95bx: Ngăn chặn tư sinh!

314: Truy tinh lý trí. Tư sinh là phạm pháp rồi.

622: Tiểu Chu nhớ bảo vệ tốt Nhất Bác của chúng tôi!

Tiểu Chu nhân lúc chờ đèn đỏ, liếc nhìn phần bình luận, sau đó thở dài: "Nhất Bác, tôi đã nói rồi, chi bằng thuê vệ sĩ đi, thế này quá nguy hiểm."

Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của tiểu Chu qua gương chiếu hậu, lắc đầu: "Không sao, chỉ có lần này thôi."

"Lúc trước tôi đã bảo cậu kí hợp đồng với một công ty đi, còn được cử vệ sĩ theo."

Thấy hắn thờ ơ, tiểu Chu thở dài lẩm bẩm: "Nếu không tôi đi học quyền anh cũng không tệ."


====

Vừa về đến nhà, Tiêu Chiến lập tức từ sô pha đứng lên, đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, tiểu Chu nói em gặp phải "tư sinh"?"

Tiêu Chiến không hiểu "tư sinh" là gì. Nhưng nhìn thấy bình luận đều đang mắng chửi, anh cảm thấy Nhất Bác đã gặp phải người xấu.

Vương Nhất Bác giữ hai bả vai anh, ấn người ngồi lại sô pha, trấn an: "Không sao, anh xem em chẳng phải vẫn đang rất tốt à?"

"Trưa nay ăn gì rồi?"

"Cơm chiên."

"Ăn tối chưa?"

"Đã đặt pizza."

Tiêu Chiến vẫn đang cau mày.

Vương Nhất Bác sợ anh lo lắng, xoa tay dỗ dành cả nửa ngày, nghĩ cách chuyển chủ đề: "Công ty đứng ra tổ chức sự kiện hôm nay là nơi mẹ anh làm việc."

Tiêu Chiến quả nhiên tròn xoe mắt nhìn hắn, nhưng sau đó lại rũ tai xuống, thở dài: "Mẹ anh rất bận. Hơn nữa, hai người cũng không quen biết nhau..."

"Có phải là mẹ anh không?" Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến tên vị sếp nữ mà tiểu Chu vừa gửi sang.

Tai thỏ phút chốc dựng thẳng lên, mắt mở to chăm chú, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên không tin nổi.

"Thật quá trùng hợp rồi Nhất Bác! Em vậy mà đã gặp mẹ anh!"

"Đúng thật sao." Vương Nhất Bác cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên, đi tới đi lui trong phòng khách, tự lẩm bẩm: "Khi nào anh mới có thể gặp mẹ đây?"

"Nhất Bác, em có số điện thoại của mẹ không?"

"Ừm...để em bảo tiểu Chu hỏi thăm thử."

"Bao giờ anh mới giấu được tai thỏ đây?"

"Anh thật vô dụng......"

Vương Nhất Bác giữ anh lại, nói: "Anh biến thành thỏ đi. Em mang anh đến công ty mẹ anh."

"Không thể dắt anh vào nhà hàng ăn cơm, nhưng vào công ty thì không vấn đề."

"Nhưng mà......" Tiêu Chiến chớp mắt, có chút khó xử: "Anh không biết cách biến hình."

"Vậy khi đó anh biến thành người bằng cách nào?"

"Không biết a." Tiêu Chiếc ngây ngô lắc lắc đầu: "Hôm đó nằm cạnh em, cảm thấy thật nóng, sau đó liền biến hình."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro