Chương 5


Vương Nhất Bác lao ra khỏi nhà như thể đang chạy trốn, tiếng "đi đường cẩn thận" của Tiêu Chiến vang lên cùng với tiếng đóng cửa.

Hắn tạm thời, ít nhất là hiện tại, không có cách nào bình thản đối mặt với anh.

Hắn không biết giải thích với Tiêu Chiến thế nào, không hiểu vì sao câu "nhân loại tốt nhất" lại gây ra kích động như vậy trong lòng hắn.

Loại kích động nào hả?

Muốn thao anh. Não bộ của Vương Nhất Bác đưa ra câu trả lời vô cùng thẳng thắn.

Sợ Tiêu Chiến chờ quá lâu, Vương Nhất Bác đến tiệm gần nhà, mua một phần sủi cảo chay và một phần sủi cảo nhân thịt xong liền nhanh chóng quay về. Vừa đến trước cửa thang máy đã thấy một bóng người quen mắt đang đứng đó.

"Tiểu Chu?"

"Aiya ông chủ, trùng hợp vậy!"

"Cậu tới đây làm gì?"

Tiểu Chu im lặng một lúc, thở dài thỏa hiệp: "Cậu xem thử điện thoại của mình..."

Vương Nhất Bác mở wechat xong mới phát hiện người này gửi cho mình một loạt tin nhắn, nói chúc mừng lần này biểu diễn thuận lợi, sẵn tiện cần bàn về việc sắp xếp cho buổi diễn tiếp theo nên muốn đến tìm mình ăn cơm.

Hắn liếc nhìn túi đồ màu đen trên tay tiểu Chu, tám phần là hải sản rồi.

Không thể tạm thời đuổi người đi, ngay khi thang máy vừa mở ra, Vương Nhất Bác trong nháy mắt lao vào, nhấn nút đóng cửa.

"Thang máy đổi rồi, chỉ có thể chứa một người."

"Cậu nói cái quái gì vậy, mau cho tôi vào..."

"Không tin thì cậu nhìn bảng thông báo phía sau đi." Vương Nhất Bác chỉ vào sau lưng cậu ta, hướng dẫn: "Đúng đúng đúng, nhìn bên phải ấy..."

"Ở đâu? Nhất Bác..." Tiểu Chu quay đầu lại, cảnh tượng đập vào mắt là cửa thang máy đã đóng cùng số tầng lầu đang nhảy lên.

Bóc lột nhân viên, ai mau tới quản đi nào!!!


====

Vương Nhất Bác vừa vào cửa liền thấy Tiêu Chiến đang vui vẻ ngồi xem phim cười khúc khích, tai thỏ trên đầu rung rung. Hắn trước tiên bỏ sủi cảo xuống, sau đó bế thỏ tinh đang ngồi ôm thỏ trắng nhỏ trên sô pha chạy lên phòng.

Tiêu Chiến đột nhiên bị người chặn ngang bế lên còn chưa kịp phản ứng, lúc nhận ra đã bị Vương Nhất Bác thả xuống giường. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác còn đang thở gấp.

"Sao...làm sao vậy Nhất Bác?" Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi.

Vương Nhất Bác đưa sủi cảo chay cho anh, thở dài một hơi nói: "Anh đợi ở đây, không được đi ra, có khách đến nhà chúng ta."

"Ò." Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy bát sủi cảo.

Vương Nhất Bác vừa đặt tay lên chốt cửa, đột nhiên quay đầu hỏi anh: "Tiêu Chiến, anh có vui không?"

"Vui lắm a." Tiêu Chiến gật đầu không chút do dự.

Vương Nhất Bác chần chừ một chút lại hỏi tiếp: "Vậy có muốn ra ngoài chơi không?"

Tiêu Chiến muốn gật đầu nhưng lại nhớ đến Vương Nhất Bác ngại đôi tai thỏ khác người của mình, liền rối rắm.

"Cùng Nhất Bác ở chung rất vui vẻ, cũng muốn cùng Nhất Bác ra ngoài chơi."

"Đợi anh học được cách giấu tai thỏ rồi, Nhất Bác hãy dẫn anh ra ngoài đi."

Vương Nhất Bác lại đi đến ôm anh vào trong ngực. Tai thỏ kia ngập ngừng rung động, cảm giác lông xù mềm mại gãi nhẹ vào cổ cùng đáy lòng hắn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Đi thôi, ra ngoài ăn." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đứng dậy.

"Hả?" Anh chần chừ đứng lên.

Vương Nhất Bác giải thích: "Là bạn của em, cậu ta sẽ không nói lung tung đâu."

Nghe vậy, Tiêu Chiến cười híp mắt, gật đầu: "Được."

Vương Nhất Bác có chút lo lắng thái quá rồi. Hắn thật sự xem anh là thỏ nhỏ mà nuôi dưỡng, không dám để anh ra ngoài, không dám dể anh gặp bất kì ai khác ngoại trừ mình, thậm chí không nỡ để anh chờ ở nhà quá lâu.

Nhưng hắn chợt nhận ra cứ thế này sẽ không ổn.

Tiêu Chiến là thỏ nhưng anh cũng là người, là một con người giống mình. Anh vừa học được cách biến hình nên cũng cần được bước ra cảm nhận thế giới loài người, kết giao bạn bè.

Tiêu Chiến còn phải ở lại thế giới loài người rất lâu, ở bên cạnh mình nữa.


====

Vương Nhất Bác mở cửa, tiểu Chu xách hai túi lớn bước vào, vừa mở miệng định oán trách hắn vô nhân đạo chơi khăm nhân viên, muốn yêu cầu hắn tăng tiền lương. Lời nói được một nửa, toàn bộ liền nghẹn trong cổ họng.

Cậu nhìn thấy một chàng trai vô cùng vô cùng đẹp đứng phía sau Vương Nhất Bác.

Trên đầu lại còn có tai thỏ đang cử động, cảm giác giống y như thật.

"Nhất Bác, không ngờ cậu biết chơi như vậy..."

Vương Nhất Bác bịt miệng tiểu Chu, ở bên tai cậu trầm giọng gằn từng chữ một: "Ăn nói cẩn thận."

Nói xong thì bỏ tay xuống, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, cười dịu dàng: "Đây là bạn từ thưở nhỏ cũng là trợ lý của em, tiểu Chu."

"Xin chào, tôi tên Tiêu Chiến." Anh mỉm cười, đưa tay ra.

"A...a xin chào." Tiểu Chu bị nụ cười của anh làm cho ngơ ngác, lần nữa cảm thán làm sao lại có người đẹp đến như vậy. Chẳng trách biết bao mỹ nữ trong giới giải trí cám dỗ Vương Nhất Bác đổi nghề, hắn đều không quan tâm. Hóa ra là do trong nhà giấu mỹ nhân đỉnh cấp như này.

"Đây là bạn cùng phòng của tôi, Tiêu Chiến."

Đây là bảo bối của tôi, Tiêu Chiến. Trong lòng Vương Nhất Bác thầm nghĩ, một ngày nào đó phải quang minh chính đại nói ra lời này.

Còn không phải là bảo bối sao? Hắn hận ngày ngày không thể buộc Tiêu Chiến vào eo, đem theo bên người.


"Ồ ồ ồ, xin chào, xin chào." Tiểu Chu nhẹ nhàng nắm tay anh, sau đó dưới ánh mắt quan sát của Vương Nhất Bác, nhanh chóng buông ra. Cậu xách hai túi lớn vào phòng bếp, tự giác đeo tạp dề, bắt đầu làm cơm.

Vương Nhất Bác là ông chủ của cậu, cũng là tiểu thiếu gia, còn Tiêu Chiến nhìn một cái liền biết là thiếu phu nhân được thiếu gia nâng niu trong lòng bàn tay. Tiểu Chu than thở quả nhiên thân phận làm công thật không dễ dàng, cam chịu số phận bắt đầu xử lý con cua lớn.

"Có cần giúp một tay không?" Tiêu Chiến vừa định đi tới liền bị Vương Nhất Bác kéo lại.

"Không sao, tiểu Chu là đầu bếp, chúng ta cứ chờ ăn thôi." Vương Nhất Bác xoa đầu anh, còn không quên hướng phòng bếp hỏi: "Có đúng không đầu bếp tiểu Chu?"

"Ừm đúng đúng đúng, hai người ngồi xem tivi chờ ăn đi."


Tiêu Chiến muốn lên phòng lấy sủi cảo. Vương Nhất Bác bảo chờ một chút ăn tiệc lớn, không ăn sủi cảo nữa.

"Nhưng đó là do Nhất Bác mua cho anh."

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt đầy ngây thơ của anh khi nói ra lời này. Hắn cảm thấy bản thân bị câu dẫn rồi.

Ừm, người đẹp trai chính là tự tin như vậy đấy.

"Cứ để đấy, ngày mai hâm nóng rồi ăn."

"Được!"

Cuộc đối thoại của hai người cũng lọt vào tai tiểu Chu. Cậu vừa nêm nếm thức ăn vừa tức giận nghĩ, người thành phố đều gọi kiểu này là bạn cùng phòng hả?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro