13 - Đoàn viên
Quách lão gia nới lỏng mối quan hệ, mọi người không nói gì, hai người cũng không giấu giấu diếm diếm nữa mà cùng nhau ngủ trên một chiếc giường. Chỉ là chẳng ai ngờ Quách Chấn sớm giác ngộ súng ống vậy mà lại chậm chạp trong phương diện này, hắn không nghĩ quá nhiều. Dưới cái nhìn của hắn, mình đã cùng Tả Lâm Kiệt từng làm việc kia, những cái khác không quan trọng, mỗi ngày luyện thể lực và tập bắn súng xong liền ôm người trong lòng mà hừng đông, điều này khiến Tả Lâm Kiệt suy nghĩ thật nhiều. Tả Lâm Kiệt vốn dĩ lớn hơn hắn nửa tuổi, con trai thời kỳ dậy thì kém một tháng cũng đã có thể kém nhau 1 cm, huống chi Tả Lâm Kiệt vì sự nghiệp học tập mà 800 năm trước đã nghiên cứu cơ thể con người. Hiện tại lý luận không thể áp dụng vào thực tiễn, cậu nhìn Quách Chấn nằm bên cạnh ngủ không biết trời trăng gì, càng thấy muốn vò đầu bứt tai.
Dưới cơn nóng giận, cậu lại chuyển về kí túc xá đại học, Quách Chấn dỗ thế nào cũng không về, chỉ có mỗi cuối tuần sẽ về trạch viện ăn bữa cơm đoàn viên. Lần nào cũng thấy Quách Chấn giống như mèo nhỏ ấm ức, ngồi ở trong góc không lên tiếng, Tả Lâm Kiệt cũng không muốn để ý đến hắn, cơm nước xong xuôi liền đi ngay. Hai ngày sau đột nhiên gặp Quách Chấn trong sân trường, cậu vừa bực mình vừa buồn cười, tiếp tục không quan tâm hắn, không ngờ Tứ thiếu gia không sợ trời không sợ đất lại không nổi nóng, trái lại còn biết vâng lời, theo cậu trở về ký túc xá. Lần này Tả Lâm Kiệt không nhịn được mà bốc hỏa, "Quách Chấn, gần như đạt được mục đích rồi nhỉ, đừng ở chỗ này tỏ ra đáng thương, làm chính mình đi."
"Không phải, Lâm Kiệt, sao lời em nói lại không đáng tin vậy? Em đồng ý về nhà, sao lại trở mặt không làm theo?"
"Tôi về nhà làm gì? Ngủ cũng phải về à?"
"Đúng vậy" Quách Chấn quả nhiên vẫn là đầu óc chậm chạp, trả lời, "Ôm nhau cùng ngủ thì thoải mái hơn mà!"
"Quách Chấn!" Tả Lâm Kiệt nói không ra lời, trừng mắt nhìn Quách Chấn, viền mắt lại bắt đầu đỏ lên. Quách Chấn hoảng rồi, hắn hiểu Tả Lâm Kiệt, Tả Lâm Kiệt không bao giờ rơi nước mắt, nhưng viền mắt đỏ lên nói rõ rằng cậu thật sự đang cuống lên. Hắn còn đang suy nghĩ xem mình chọc phải chỗ nào của tiểu tổ tông này, đã bị Tả Lâm Kiệt trực tiếp lật đẩy lên giường, vừa chớp mắt Tả Lâm Kiệt đã ngồi lên trên người hắn, vén áo hắn lên rồi gặm cắn lung tung. Quách Chấn muốn kéo cậu ra, nhưng lại phát hiện sự chú ý của mình đã tập trung toàn bộ ở nửa người dưới, "Tả Lâm Kiệt, đây là em tự tìm."
Hắn nâng cao thân mình, hai tay cố định eo Tả Lâm Kiệt, hôn lên vành tai, rồi cổ Tả Lâm Kiệt. Tả Lâm Kiệt vẫn không hé miệng, gặm cắn bờ vai của hắn, sau đó tới xương quai xanh. Quách Chấn bị Tả Lâm Kiệt chọc cười, cúi đầu nhẹ giọng hỏi, "Em sao cứ vặn vẹo cắn tôi mãi thế, giống như một chú cún vậy?"
Tả Lâm Kiệt tha thiết mong chờ nhìn hắn một lúc, sau đó rũ mắt, kêu một tiếng "Gâu!"
Bụng dưới của Quách Chấn bỗng căng lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy một từ ngữ cũng có thể khiến con người nổ tung. Tả Lâm Kiệt vừa kêu một tiếng, hắn lập tức muốn nổ tung, đầu óc, thân thể, tế bào, không một chỗ nào không muốn nổ tung. Lúc này Tả Lâm Kiệt tự mình ngồi xuống, không có dầu bôi trơn, dù là không có bao nhiêu kinh nghiệm nhưng Quách Chấn cũng trợn to mắt, "Em muốn..." Lời còn chưa nói hết, Quách Chấn liền cảm nhận được thứ đó của chính mình đang chật vật tiến vào nơi nhỏ bé kia, "Em điên rồi à?"
"Không có", trong mắt Tả Lâm Kiệt bỗng đỏ lên, "Tôi nghĩ anh muốn tôi."
Hai người ở trong trạng thái "tiến vào" này một hồi lâu, Quách Chấn không chịu giúp cậu, mà cậu thực sự rất đau, hai người không lên tiếng nữa, chỉ là mồ hôi sau lưng Tả Lâm Kiệt càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, cậu cảm nhận được hai bàn tay nắm lấy eo cậu chầm chậm di chuyển, cậu cũng từ từ ngồi xuống, từng điểm từng điểm trên da thịt Quách Chấn thăm dò cơ thể cậu.
Cậu chậm rãi ngồi xuống, có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Quách Chấn, đó là vẻ mặt chịu thua hiếm thấy của Quách Chấn. Tả Lâm Kiệt rất hài lòng, hóa ra hắn cũng biết sợ, sợ sẽ làm mình đau, sợ mình chịu thương tổn.
Cậu liền ngẩng đầu, chầm chậm mà lại kiên định di chuyển. Quách Chấn như bị chọc điên, cũng bắt đầu chuyển động.
Cả hai thăm dò nhau cả đêm, sau khi điên cuồng qua đi, Quách Chấn nhìn Tả Lâm Kiệt, rốt cục ý thức được sai lầm của mình.
"Lâm Kiệt, trở về nhà đi, tôi không thể ngủ được."
Nhìn vẻ mặt không tỏ rõ ý kiến của đối phương, hắn lại nói thêm một câu "Tôi thật sự đến thỉnh giảng mà, khóa học về thuốc nổ ấy, anh cả cũng nói phải đi học thêm một chút."
Chuyện này không biết làm sao lại bị truyền ra ngoài, người ta đều nói con nuôi nhà họ Quách trèo lên giường của thiếu gia, khiến tiểu thiếu gia mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo, từ đó người ta cũng có có mấy phần xem thường Tả Lâm Kiệt. Ví dụ như hiện tại, hai hộ sĩ không còn sống được bao lâu nữa nhìn Tả Lâm Kiệt, ánh mắt đầy sự coi thường "Đáng tiếc, tao lại chết trên tay một thứ như mày."
"Chết? Nào có nhanh như vậy? Máu me thế này chắc phải tầm hai mươi phút nữa mới chết" Tả Lâm Kiệt ngược lại cũng không thèm để ý, nghe thấy dưới lầu súng nổ đùng đoàng, "Đây là phát động bao nhiêu người vậy? Chỉ vì một mình Tứ thiếu gia thôi hả?"
"Nhà họ Bạch... Cũng không phải dễ trêu..."
"Ngây thơ. AK47 có thể bắn ra ba mưới phát đạn, các ngươi càng nhiều người thì hắn càng không lo thiếu đạn dược, đến lúc đó hắn chẳng buồn bắn súng nữa, trực tiếp kích nổ nhà họ Bạch là xong rồi" Tả Lâm Kiệt nhìn hộ sĩ kinh ngạc hai mắt, không nhịn được cười, quái đản lên tiếng "Hóa ra là không biết hắn lợi hại tới mức nào sao, Bạch đại tỷ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro