10. Vết thương xát muối
Daichi mặc quần áo đầy đủ và ngồi vào khu vực lễ tân khi Kageyama gấp gáp xông vào cửa nhà trọ, anh thở dốc và nắm chặt lấy cánh tay mình. Kageyama cảm nhận được anh không mất quá nhiều máu, điều mà anh đã rất biết ơn. Anh hy vọng mình có thể nhìn lướt thôi, nhưng Kageyama đã không đủ can đảm để nhìn xuống cánh tay mình.
Tsukishima cũng ở đó, cùng với Yamaguchi. Họ đã nói chuyện trước khi Kageyama xông vào. Tất cả đều đứng yên trong giây lát, yêu cầu được biết chuyện gì đã xảy ra và Natsu đang ở đâu.
"Một gã nào đó ... Iwaizumi, Natsu đã gọi anh ta bằng cái tên đó, hắn lao vào bọn em với một con dao. Trong nhà kho-'' - Trước khi anh có thể nói hết câu, Tsukishima ném chiếc áo khoác mà cậu đang quàng trên cánh tay của mình và đóng sầm cửa lại sau lưng. Yamaguchi nói rằng cậu sẽ đi theo Tsukishima, để giúp Natsu. Daichi vẫn ở lại, đợi Kageyama kết thúc câu chuyện của mình - "Em thề, em không cố ý bỏ rơi Natsu, con bé bảo em chạy đi tìm người giúp, Natsu nói con bé có thể tự mình hạ gã đó, em đã cố gắng tranh cãi với con bé và tự mình đấu với hắn ta, nhưng hắn đã cắt em bằng con dao đó , nhìn-''
Kageyama giơ cánh tay của mình lên, nhưng không có vết cắt nào ở đó. Có một vết đỏ nhỏ xíu nhưng chỉ có thế thôi, mặc dù vẫn có một chút máu trên bàn tay được băng bó của anh.
"Được rồi, chuyện là gã đó đã cố gắng chém em. Con dao chắc chắn đã sượt qua cánh tay em một chút." - Anh cau mày, đưa tay ôm cánh tay. Tại sao anh lại đau nhiều như vậy từ một vết xước chứ? ''Chúng ta cần đi giúp Natsu."
"Tsukishima và Yamaguchi sẽ xử lý chuyện đó." - Daichi lại ngồi xuống. Y trông mệt mỏi và căng thẳng ra mặt. Y hạ đầu vào tay mình. Kageyama cau mày với Daichi:
"Em không hiểu, tại sao lúc nào anh cũng không làm gì hết vậy?''
"Quên câu đó đi. Làm ơn." - Daichi dụi mắt. Phía dưới là đôi quầng thâm tím đục - "Trong tình trạng này anh quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì rồi. Anh hầu như đã không ngủ kể từ khi Suga mất tích rồi. Tsukishima nói rằng không còn dấu hiệu nào của cậu ấy trong thị trấn nữa. Anh không biết phải làm gì đây."
"E-em có thể lấy cho anh chút đồ uống được không?" - Kageyama cố gắng giúp đỡ. Mẹ anh luôn mang cho anh một cốc sữa nóng khi anh khó chịu.
"Không, cám ơn em." - Daichi thở dài. Anh quan sát Kageyama qua đỉnh bàn tay của mình - "Anh biết em sẽ phản ứng thế nào với điều này, nhưng anh cần phải nhắc lại. Làm ơn rời khỏi thị trấn này đi. Em có thể tự mình thấy nó đang trở nên tồi tệ hơn thế nào, và nó sẽ chỉ tiếp tục tồi tệ hơn cho đến khi em chết."
Kageyama đặt cả hai tay lên bàn: "Tại sao họ lại cố giết em? Anh cần phải nói với em đi chứ."
"Phức tạp lắm Kageyama à"
"Vậy thì giải thích đi!"
"Anh không nghĩ sẽ có ai muốn em biết chuyện gì đã xảy ra với Hinata. Anh nghĩ là em đang nhúng mũi vào một nơi mình không thuộc về- ''
"Em ước mọi người ngừng nói với em điều đó! Nếu nó liên quan đến Shoyo, thì em xứng đáng được biết! Em yêu cậu ấy! Em là bạn trai của cậu ấy. Anh chắc chắn cũng rất muốn biết Suga- Ý em là, anh chắc chắn cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh Suga thôi! Anh đang làm tất cả những gì có thể để tìm thấy anh ấy- anh đã nói như vậy đó, mặc dù em vẫn không hiểu tại sao anh không tự mình ra ngoài đi tìm anh Suga đi." - Kageyama nói nhanh, anh ước gì mọi người ngừng hành động như thể tìm kiếm Hinata không phải là việc của em - "Em muốn kết hôn với cậu ấy vào một ngày nào đó. Em không thể quay lưng lại với Shoyo, càng không thể nhắm mắt làm ngơ nếu cậu ấy đang gặp rắc rối!"
"Cậu mới chính là rắc rối!" - Daichi đứng lên. Cả hai đằng đằng sát khí - "Mọi người đang cố gắng hết sức để chăm sóc cậu nhưng cậu vẫn không nghe chúng tôi! Có Chúa mới biết Suga hiện đang ở đâu và bây giờ thêm cả Natsu nữa?"
"Đừng làm như thể đó là lỗi của em vậy! Em sẽ ổn nếu mọi người để em một mình!"
"Không, cậu sẽ không đâu! Cậu sẽ chết ngay tức khắc nếu chúng tôi bỏ cậu..."
"Nếu anh không giúp, em sẽ quay lại giúp Natsu. Em không thể để con bé một mình được." - Anh quay người rời đi nhưng cánh cửa quán trọ mở ra và một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện xung quanh khe hở. Điều đầu tiên Kageyama nhận thấy về cậu ta là đôi mắt của cậu to như thế nào.
Sau đó là mái tóc màu cam chói của người đó.
Toàn bộ cơ thể anh cứng đờ và chân anh mềm nhũn như thạch. Anh không thể nói, lưỡi anh như có chì trong miệng. Tay anh đang run và anh cảm thấy hơi buồn nôn.
Đây không phải là cách Kageyama mong đợi nó sẽ xảy ra. Nhiều kịch bản đã xảy ra trong trí tưởng tượng của anh trong năm qua về cuộc hội ngộ với Shoyo Hinata, trong đầu anh chiếu những bộ phim thu nhỏ về Hinata chạy vào vòng tay anh, họ ôm, hôn, làm tình, nhưng việc một ngày nọ Hinata bước vào cửa quán trọ và nhìn anh không phải là một trong những kịch bản mà Kageyama có thể lường trước...
Cậu nở một nụ cười ngốc nghếch dành cho Kageyama khi cậu đóng cửa sau lưng mình và đung đưa gót chân trong lúc đợi ai đó nói thêm điều gì, tay cậu đút vào túi quần kaki của mình.
"Không ai định chào em à?" - Hinata cuối cùng cũng nói, cậu cười mỉm. Hinata đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình, trông vẫn dễ thương như ngày nào - "Chào anh, Daichi! Lâu rồi không gặp anh! Anh trông vẫn rất tốt nhỉ. À, không, xin lỗi, nhìn anh có vẻ mệt mỏi, nhưng em không muốn tỏ ra thô lỗ."
Trước khi Hinata có thể nói thêm bất cứ điều gì, Kageyama đã nắm lấy cậu và kéo cậu vào một cái ôm chặt. Hinata có hơi nghẹn ngào, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, cậu vòng tay qua Kageyama và áp mặt mình vào xương bả vai của anh.
Anh không muốn khóc, nhưng Kageyama không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình lâu hơn nữa. Mọi thứ cứ tràn ngập trong não anh và anh vẫn không thể nói ra thành lời. Anh không biết nên vui, nên bối rối, hay lo lắng nữa? Anh muốn hỏi hàng triệu câu hỏi với cậu, nhưng trước mặt cậu. Tất cả đều theo gió mà cuốn đi hết. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là ôm Hinata vào lòng. Anh không muốn buông tay, anh muốn cảm nhận nhịp tim của Hinata áp vào lồng ngực mình trong suốt quãng đời còn lại.
"A, Tobio, đừng khóc mà. Trông cậu kỳ thật đấy." - Hinata cười. Cậu thoát khỏi cái ôm của Kageyama. Hinata trông rất hài lòng với bản thân - "Nhưng thật tốt khi biết rằng cậu vẫn còn nhớ tớ."
Daichi nhảy dựng lên khi Kageyama nắm lấy đỉnh đầu Hinata và bắt đầu siết chặt. Hinata, lúc này có vẻ hoảng sợ, cố gắng gạt tay Kageyama ra, kéo mạnh cánh tay anh. ''Đau! Đau! Cậu vẫn đáng sợ như ngày nào."
"Cậu đã ở đâu hả?" - Kageyama rít lên, lấy lại sự tự tin trong giọng nói của mình. Anh vẫn cứ siết chặt mái đầu cam bù xù đó - "Cậu vừa sống ở đó và biến mất trong một năm không bặt âm vô tín rồi sau đó cậu quay trở lại đây như thể cậu mới mất tích hôm qua? Cái đồ đần này! Giải thích cho tôi đi chứ!"
"Au! Tớ sẽ nói mà! Tớ sẽ nói mà! Buông tớ ra đi!" - Hinata khóc, lúc đó Kageyama mới miễn cưỡng buông cánh tay của mình ra - "Cậu vẫn độc ác như mọi khi."
"Nói"
"Thôi mà Kageyama, đừng gay gắt với thằng bé như thế chứ" - Daichi bước lên. Anh đưa tay ra cho Hinata bắt. Hinata nắm lấy nó bằng cả hai tay mình và lắc rất nhiệt tình - "Mặc dù anh cũng muốn nghe những gì đã xảy ra với em, Hinata. Anh đã không ngờ đến chuyện sẽ gặp lại em ở thị trấn này? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Hinata giương cái nhìn đầy hy vọng vào quán cà phê vắng người - "Anh Suga có ở đây không? Em nhớ cái mùi cà phê anh ấy pha quá, em thèm cái mùi đó mấy năm rồi đó."
Cuối cùng họ ngồi trong phòng ăn ở góc phòng, tránh xa ánh nắng tràn vào cửa sổ. Daichi đã giải thích về tình hình của Suga và Hinata trông rất lo lắng, cậu bắt đầu lắp bắp về việc đó có phải là lỗi của mình không, nhưng Daichi đã nói với cậu rằng hãy bình tĩnh và đừng quá lo lắng, và hỏi Kageyama liệu anh có thể pha cho Hinata một ly được không.
Kageyama không giỏi pha đồ uống cho lắm. Mẹ anh luôn làm điều đó cho anh, nhưng anh đã cố gắng hết sức và Hinata có vẻ hài lòng.
"Vậy điều gì đã xảy ra với em trong năm qua?" - Daichi hỏi. Hinata húp một ngụm cà phê - "Tại sao em trở lại Cảng Ánh Dương?''
"Em cần tìm Natsu."
"Natsu?"
"Vâng" - Hinata gật đầu, dụi dụi mắt. Cậu ngáp dài và vươn vai. Kageyama muốn hôn cậu lắm, nhưng anh cố kiềm chế bản thân - "Con bé mất tích và em nhận được một tấm bưu thiếp dẫn em đến đây"
Hinata lấy nó ra khỏi túi, Kageyama thở hổn hển và lập tức giật lấy nó. Nó giống hệt cái mà anh đã nhận được. Điều này có nghĩa là Hinata chưa bao giờ gửi cho anh tấm bưu thiếp này. Vậy thì cái lông vũ đen này có ý nghĩa gì với Natsu chứ?
"Em không muốn quay lại đây vì em đã có những kỷ niệm tồi tệ về thị trấn này, nhưng em phải đến vì em gái mình."
"Làm sao em có thể tồn tại ở đây một năm mà không có bất kỳ may mắn nào?"
"Đó là một chuyện khác, em thực sự không nhớ gì cả. Mọi thứ đối với em đều mờ mịt. Chẳng có gì rõ ràng hết! " - Cậu vò đầu bứt tóc.
Y hệt câu chuyện của Natsu.
Vậy là cả năm qua họ không gặp nhau dù chỉ một lần?
Tại sao những kẻ bắt cóc lại thả họ ra vào thời điểm này chứ?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Nhưng rõ ràng là tôi đã nhìn thấy cậu mà. Bên ngoài trường liên cấp ấy, cậu đã chạy khỏi tôi."
"Ừm, đúng vậy." - Hinata gật đầu - "Tớ đã đến đây khoảng một tuần trước, và tớ nhận ra là mình vẫn chưa tìm thấy Natsu. Tớ biết con bé đang ở thị trấn này nên tớ vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm. Tớ không biết cậu đã ở đây Kageyama, cho đến khi tớ phát hiện ra cậu đang cố lẻn vào trường liên cấp trong đêm."
Daichi nhìn Kageyama. Anh cảm thấy má mình bỏng rát.
"Tớ có hơi sốc khi gặp cậu" - Hinata nói, mặc dù Kageyama nhớ rõ rằng Hinata không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt của mình vào lúc đó - "Và sau đó cậu chạy đến chỗ tớ và tớ sợ quá nên đã chạy đi. Tớ đã nghĩ cậu có thể là một trò lừa hoặc một ai đó khác giả danh thôi. Xin lỗi vì điều đó. Ngay sau đó thì tớ đã nhận ra cậu khi tớ nhìn thấy con sói đó tấn công cậu."
"Cậu đã ở đó? Vậy tại sao cậu không giúp tôi?"
"Con cáo đó đã làm sớm hơn tớ, vậy ..." - Cậu tiếp tục câu chuyện, uống cạn cốc của mình - "Tớ đã có thể tìm cậu sớm hơn, nhưng ... thôi, chúng ta sẽ nói chuyện đó riêng vào một lúc nào đó, điều đó ổn với anh chứ Daichi?"
"Không sao. Hai đứa có muốn đi luôn bây giờ không?"
"Không phải bây giờ, chưa phải bây giờ. Em sẽ nói chuyện với Kageyama ở bên ngoài sau."
Kageyama cau mày. Tại sao Hinata không gọi anh bằng tên? Hành vi này của cậu có hơi bất thường với anh. Nãy giờ cậu thậm chí còn không nhìn lấy Kageyama một cách đàng hoàng kể từ lúc họ ngồi xuống.
"Em đã chạy quanh thị trấn trong một tuần lận đó! Nó giống như đang 'gwah!' vậy, anh hiểu không?" - Kageyama muốn mỉm cười, nhưng có điều gì đó ngăn anh nên anh không làm. Hinata giống như phiên bản ít già dặn và ngốc nghếch hơn của anh, nhưng đồng thời Kageyama nghĩ rằng cũng có gì đó khá sai trong cái suy nghĩ vừa rồi.
"Gwah?" - Daichi lặp lại, Hinata gật đầu mạnh mẽ.
"Ừ! Mệt lắm luôn ấy! Gwah!" - Cậu mỉm cười - "Nhưng dù sao thì em đã phát hiện ra Natsu đến quán cà phê trước đó rồi, nhưng mà lúc đó em thấy chỗ đó nguy hiểm quá, nên em không vào."
"Có Oikawa đi theo không?" - Daichi trông nghiêm túc hơn hẳn. Hinata lắc đầu – "Em có thấy Suga đi cùng không? Oikawa hiện đang ở đâu? Anh sẽ đuổi theo tên đó."
"Em cũng không biết nữa. Em đã chạy trốn khỏi Oikawa" - Hinata nhún vai. "Suga cũng không đi theo Oikawa luôn. Em mong là anh Suga vẫn ổn."
"Tốt hơn là cậu ấy nên ổn" - Daichi tối sầm mặt lại.
"Tớ thấy cậu trở lại nên tớ nghĩ Natsu có thể ở đây. Con bé không ở trên lầu phải không? Tớ thực sự cần nói chuyện với Natsu."
Tim Kageyama chùn xuống. Tsukishima và Yamaguchi vẫn chưa quay lại. Anh hy vọng họ đã tìm thấy Natsu và cứu cô khỏi Iwaizumi. Anh không muốn nói cho Hinata biết chuyện gì đã xảy ra với em gái của cậu.
"Không, Natsu không có ở đây."
"Ồ" - Hinata có vẻ thất vọng. Cậu đẩy ghế ra sau và đứng dậy - "Không sao, tớ sẽ tiếp tục tìm kiếm con bé."
"Chờ đã, tại sao ai đó lại bắt cóc Natsu chứ? Và cả cậu nữa. Và nếu họ có cả hai cậu rồi thì tại sao họ lại để hai cậu đi?"
"Phần thứ hai tớ thực sự không thể trả lời vì tớ không biết động cơ của họ là gì. Về lý do tại sao họ bắt tớ và Natsu, thì...à..ừm đó là một câu chuyện phức tạp ..."
"Nói với tôi đi."
Hinata thở dài: "Oikawa muốn kết hôn với Natsu."
Kageyama kinh hãi: "Hả?!"
Ngay cả Daichi cũng có vẻ bối rối: "Anh xin lỗi? Ý em là sao, về chuyện cưới hỏi đó"
Hinata im lặng một lúc. Lúc này cậu đang nhìn Kageyama - "Cha mẹ bọn em để tiền thừa kế lại cho cả hai chúng em, mà chúng em chỉ có thể nhận được khi cả hai đều sang mười tám thôi. Oikawa muốn số tiền đó, vì thế anh ấy đã bắt Natsu đi và dự định kết hôn với con bé."
"Nhưng con bé chưa đủ mười tám mà."
"Sắp rồi." - Hinata giải thích - "Sau khi kết hôn, số tiền đó sẽ là của Oikawa một cách hợp pháp nếu có hệ lụy gì xảy ra với Natsu."
"Vậy mắc mớ gì Oikawa lại gọi cậu đến đây chứ? " - Kageyama không ngờ đây chính là lý do Natsu bị bắt cóc, hay tại sao Hinata đã biến mất cả năm trời. Nó có cái gì đó không được bình thường, nó quá... đơn giản. Như thể anh cảm thấy rằng họ vẫn còn giấu anh chuyện gì đó, như thể vẫn còn một bí mật động trời nào đó đằng sau nó mà chưa bị phanh phui.
"Chuyện là, tiền đứng tên tớ đã đến với tớ rồi, và nếu tớ chết, bất cứ thứ gì đứng tên tớ sẽ được chuyển lại cho em gái tớ. Vậy nên Oikawa đã dẫn tớ đến đây để tìm em gái mình. Mà tại sao con bé lại không ở đây chứ? Natsu đã đi đâu rồi? Tớ cần tìm con bé. Chúng ta phải rời khỏi thị trấn này và tránh xa gã Oikawa quái đản đó!"
"Con mẹ nó" - Kageyama phản ứng có hơi thái quá. Anh nắm lấy cổ tay Hinata - "Natsu đang ở trong nhà kho đó, có một kẻ đã tấn công con bé. Tại sao chúng ta lại ngồi đây nói chuyện vậy chứ? Chúng ta phải giúp Natsu. Tôi xin lỗi, Shoyo. Natsu bảo tôi chạy đi tìm người giúp, đó là lý do tại sao tôi quay lại đây. Tôi đã không bỏ lại Natsu bởi quyết định mà tôi đưa ra đâu, tôi thề đó! Làm ơn đừng ghét tôi!"
"Này, này, bình tĩnh lại đi. Mọi chuyện vẫn ổn mà, tớ không giận cậu đâu." - Hinata có vẻ bình tĩnh một cách kỳ lạ mặc dù Kageyama đã nói với cậu rằng em gái cậu đang gặp nguy hiểm - "Vậy thì đi thôi. Gặp lại anh sau nhé, Daichi."
"Kageyama, có lẽ em nên ở lại đây thì hơn." - Daichi cố gắng nói, nhưng Hinata đã kéo Kageyama về phía lối ra, hét lên câu 'tạm biệt' qua vai mình.
Khi họ bước ra ngoài, toàn bộ phong thái của Hinata đã thay đổi. Cậu buông Kageyama ra và bắt đầu đi về phía trước, để lại anh ở phía sau. Kageyama cảm thấy rất mất mát vào lúc này, anh chạy theo cậu, cố gắng thúc giục cậu xem xét tình hình nghiêm túc hơn một chút. Em gái cậu đã có thể bị thương, theo như tất cả những gì anh biết thì khả năng cao là vậy.
Hinata vẫy tay: "Đừng lo. Con bé sẽ ổn thôi."
"Hả?"
"Tớ đã sắp xếp kỹ rồi."
"Vậy tại sao cậu không nói ngay từ đầu đi? Con bé hiện đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu lại bỏ đi mà không nói với tôi lời nào? Tôi có thể giúp cậu tìm Natsu mà, cậu biết là tôi có thể. Tôi đã nghĩ rằng cậu bỏ rơi tôi chỉ vì cậu không còn yêu tôi nữa. Tại sao cậu lại làm thế với tôi chứ?"
"Cậu hỏi nhiều thật đấy?" - Hinata khó chịu - "Chúng ta phải đi tiếp. Hướng này. Tớ muốn nói với cậu vài chuyện."
"Ừ"
Anh cố gắng nắm tay Hinata nhưng cậu lại để chúng vào túi quần của mình. Kageyama đau đớn trong lòng...
"Cậu biết không? Tớ đã nói dối về việc không biết Natsu đang ở đâu vì tớ muốn quay lại đây và gặp cậu, việc đưa cậu đi cùng sẽ dễ dàng hơn, để chỉ đường cho tớ hay bất cứ điều gì đại loại vậy. Tớ cảm thấy như thể nếu tớ trở lại với con bé, cậu sẽ nhảy cẫng lên một cách hào hứng và bắt đầu đóng gói hành lý của mình để tớ với cậu rời khỏi nơi này."
"...Điều đó thì có gì là sai?"
Hinata thở dài bực bội và đá vào một vài viên đá lỏng lẻo trên đường: "Có vài thứ đã thay đổi trong năm nay. Bây giờ tớ cảm thấy khác."
Kageyama lùi lại vài bước, không chắc những gì mình đang nghe: "Cậu có ý gì ?"
"Mà này, cậu còn đeo mặt dây chuyền lông vũ mà tớ đã tặng không?" - Hinata đột ngột hỏi. Kageyama gật đầu và giơ nó lên. Hinata đưa tay ra - "Tớ có thể lấy lại nó được chứ?"
Giống như ai đó vừa cứa một nhát dao vào tim anh. Anh nắm chặt lấy chiếc lông vũ, không muốn chìa nó ra: "Cái gì? Tại sao cậu lấy lại chứ?"
"Bây giờ tớ cảm thấy lạ lắm."
"Lạ? Có cái gì mà lạ."
"Kageyama, làm ơn đừng buồn vì chuyện này. Tớ chỉ quay lại để nói chuyện với cậu vì cậu cần phải nghe điều này, bởi vì cậu không có ích gì khi ở lại cái thị trấn này nữa và nếu cậu cố gắng cản trở kế hoạch của Oikawa, anh ta sẽ giết cậu, và tớ thực sự không muốn điều đó xảy ra. Dù gì tớ cũng là bạn thân của cậu mà, nên t-"
"Cậu là người yêu của tôi." - Kageyama sửa lại cho Hinata, đầu gối của anh run rẩy liên hồi. Anh không muốn nghe Hinata sẽ nói gì tiếp theo.
Cậu ta thậm chí còn không có vẻ gì là khó chịu. Tay vẫn để trước mặt, lòng bàn tay phẳng, hướng lên trên: "Tớ xin lỗi, Kageyama, nhưng tớ không còn yêu cậu nữa. Không có lý do gì để cậu ở lại đây hết. Tớ sẽ không trở về với cậu, vậy nên hãy lên chuyến xe tiếp theo và rời đi. Và trả lại cái vòng cổ đó cho tớ."
Trái tim anh đang tan vỡ, nó vỡ tan thành hàng nghìn mảnh bên trong cơ thể anh. Anh cảm thấy mình thậm chí không thể thở được và anh muốn khóc. Anh cố gắng hết sức để thốt ra được những câu có nghĩa, để hỏi làm thế nào Hinata có thể nói những điều tàn nhẫn như vậy, và tại sao cậu lại cảm thấy như vậy, nhưng cuối cùng Kageyama chỉ có thể lắp bắp những điều vô nghĩa...
"Làm ơn đừng buồn Kageyama. Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà. À.. ừm cậu thực sự không muốn viết thư cho bất kỳ ai ở đây đúng chứ? Hoặc gọi. Có thể cậu sẽ không làm thế. Nhưng chúng ta sẽ luôn có những kỷ niệm đẹp mà, phải không?"
"Tại sao- tại sao chứ-" Anh cố gắng xoay sở để thoát ra khỏi tình huống này. Hinata có vẻ khá đau đớn.
"Tớ chợt nhận ra lý do duy nhất tớ ở bên cậu hồi còn ở 'Thiên Đường của Thiên Sứ' là vì tớ cô đơn và tớ muốn được chú ý, và cả cậu cũng vậy thôi. Bây giờ tớ có thể đi xa được rồi, và có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, ngay cả khi trong năm qua tớ đã không suy nghĩ được nhiều- bởi vì tớ đã nghĩ về cậu bất cứ khi nào tớ còn đi được- Và tớ nhận ra rằng tớ chưa bao giờ cảm thấy yêu cậu, cậu hiểu chứ? Tớ không có ý định lợi dụng cậu, vì nó thật sự rất đau lòng, nhưng ít nhất tớ đã từng thích cậu, vậy nên ... Nghe này, chỉ cần thu xếp đồ đạc của cậu và tớ sẽ đưa cậu trở lại bến xe buýt nhé, được không? Tớ sẽ gọi taxi để đón cậu từ đó và nó có thể đưa cậu trở lại Vịnh Ánh Dương, lúc đó thì cậu có thể về nhà an toàn rồi."
Cậu cố gắng đưa tay ra để chạm vào Kageyama, nhưng Kageyama lập tức hất tay cậu ra. Anh đang cực kỳ tức giận.
Cả năm nay anh khao khát có Hinata bên cạnh mình. Anh đã đau khổ, đã cô đơn và đã rất chán nản. Mặc dù Hinata đã ở trong hoàn cảnh tồi tệ hơn anh rất nhiều, bị Oikawa bắt cóc, có lẽ trong khoảng thời gian đó cậu đã dành bất cứ phút giây mà mình còn bước đi được trên cõi đời này để nghĩ rằng cậu ghét việc hẹn hò với Kageyama đến nhường nào. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hình thành một lỗ hổng trong lòng.
Kageyama chết trân tại chỗ...
Anh đã làm mọi cách để tìm thấy tình yêu của đời mình và bây giờ anh lại nghe cậu nói rằng đó chỉ là một sự lãng phí thời gian, rằng tình yêu của họ không có thật. Giống cái cách anh đã từng nói với chính mình trong lúc vô vọng tìm kiếm cậu, nhưng lúc nào anh cũng biết cách trấn an mình lại, rằng đó chỉ là một trò đùa thôi...
"Anh yêu em..." - Kageyama cố gắng nói. Hinata thở dài, như thể đây là một thử thách đối với anh vậy.
"Tớ thì không, Kageyama. Tớ xin lỗi. Tớ sẽ đặt taxi cho cậu và cậu sẽ phải trở về nhà." - Cậu vẫn đưa tay ra - "Cái lông vũ, đưa cho tớ."
Lời nói cậu thốt ra như một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh. Sự phẫn nộ đang dâng trào trong mình, Kageyama lập tức giật mạnh sợi dây chuyền lông vũ trên cổ mình rồi ném nó vào mặt Hinata. Anh có thể cảm nhận những giọt nước mắt đang trào ra trên khóe mắt và môi dưới của anh đang chuyển động, cố gắng mấp máy những con chữ vô nghĩa, nhưng anh không muốn khóc: "Cầm lấy đi, đồ khốn! Tôi không còn cái gì để làm với cậu hết! Để tôi yên!"
Hinata chưa kịp nói gì thì anh đã quay gót bỏ chạy, không đoái hoài nhìn lại bóng dáng người cũ. Những giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má anh...
Kageyama không biết mình đang chạy đến đâu. Anh chỉ cần đến một nơi nào đó thôi, bất cứ nơi nào, tránh xa Hinata ra để có thể bình tĩnh và suy nghĩ xem mình phải làm gì tiếp theo...
Trong khi đó, Hinata vô cảm nhìn anh chạy về hướng ngược lại. Cậu nhìn xuống mặt dây chuyền nằm trên mặt đất và cúi xuống nhặt nó lên, nhưng một tia sáng vàng ngay lập tức đập vào mắt cậu và con cáo vàng xuất hiện, nó uốn cong mình, như thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nó gầm gừ trong cổ họng.
"Chào anh bạn nhỏ" - Hinata nhếch mép. Con cáo lao vào cậu, nhưng Hinata đã né được. Hóa ra con cáo chỉ sử dụng điều này như một chiến thuật đánh lạc hướng, nó chộp lấy mặt dây chuyền lông vũ, ngậm nó và phóng đi. Bỏ chạy và biến mất sau một tòa nhà, Hinata đảo mắt:
"Phiền phức."
End chap 10
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro