Không có gì đau lòng hơn khi nhìn thấy vẻ mặt của Suga vào thời khắc họ quay trở lại nơi mà 'Một Cốc Đường' đã từng tồn tại. Cả quán cà phê và nhà trọ đều tan hoang, không sót lại gì ngoài một cái hố lớn trên mặt đất, và một đống tro tàn...
Họ đã tìm thấy Daichi, Tsukishima, Yamaguchi, Saeko và Natsu ở đó khi họ đến nơi, tất cả đều đứng nhìn chằm chằm vào nơi mà họ từng coi là nhà của mình. Tất nhiên, Tsukishima trông vô cùng có lỗi vào khoảnh khắc Suga đến, cậu cúi đầu và quay mặt đi, gần như không thể giao tiếp bằng mắt...
Khi Suga cố gắng đi về phía trước, để leo xuống cái hố đầy tro bụi, Daichi đã nắm lấy cổ tay anh và kéo anh lại. Nhưng sau đó y rít lên, và lùi vào bóng của tòa thị chính, vì mặt trời khiến da Daichi bắt đầu bốc khói.
"Anh đang làm gì đấy?"
"Có thể vẫn còn cái gì đó ..." - Suga có vẻ hơi bất ngờ, giống như anh đang đấu tranh để chấp nhận thực tế trước mặt. Daichi giữ chặt lấy anh vì anh không ngừng cố gắng - "Sách của anh ... hoặc thuốc ... hoặc cái gì đó ... trong đám tro này, anh sẽ tìm được...!"
"Anh không thể chạm vào tro, nó vẫn còn rất nóng. Sẽ mất nhiều ngày cho đến khi nó đủ an toàn để động vào." - Yamaguchi nói. Cậu ấy trông tệ hơn một chút sau trận chiến với Hinata. Cậu có những vết xước dài trên cánh tay và một bên mặt, Yamaguchi đổ khá nhiều máu. Rõ ràng là cậu ấy không chữa lành như những người khác đã làm. Cậu quay lại nhìn Tsukishima, người vẫn đang nhìn xuống chân mình. Yamaguchi cố gắng nắm lấy tay cậu ta, nhưng Tsukishima đã gạt tay ra - "Tsukki ..."
"Không ai trách em cả, Tsukishima" - Daichi nói với Tsukki, ôm Suga vào lòng, vì anh ấy đã bắt đầu bật khóc. Suga đã sở hữu nơi đó qua hàng trăm năm rồi, nó đã từng là nhà của anh ấy, và bây giờ thì không còn gì cả - "Em không thể chiến đấu với Kenma mà không tung ra toàn bộ sức mạnh của mình."
"Em có thể lôi anh ta ra khỏi cửa hàng, hoặc chỉ chiến đấu với anh ta mà không dùng Hỏa Thuật cho đến khi Kageyama và Natsu chạy thoát." - Tsukki nghiến răng nói, siết chặt nắm tay - "Em đã cố gắng cẩn thận để không làm hư hại bất cứ thứ gì, nhưng Kenma cứ ném em khắp nhà."
Tsukishima nhìn lên. Cậu ta không khóc, nhưng Tsukki có vẻ rất đau khổ. Cậu ấy nhìn lần cuối trước khi hóa thành con cáo vàng nhỏ và bắt đầu bỏ đi. Yamaguchi xin lỗi Daichi và thay đổi thành một con cáo nhỏ màu nâu, chạy theo cậu ta.
"Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?" - Asahi hỏi, nhìn xung quanh như thể lo sợ rằng Oikawa và nhóm Thiên Thần của anh ta sẽ sà xuống trước mặt họ bất cứ lúc nào.
"Chúng ta cần tìm một nơi mới để ẩn náu. Suga, em sẽ phải phong ấn lần nữa, em làm được không?" - Daichi ngẩng đầu lên. Suga gật đầu, mặt anh giàn giụa nước mắt, Daichi khẽ hôn lên chóp mũi anh - "Có ai biết nơi nào chúng ta có thể đến không?"
"Không ai trong các anh có nhà ở à?" - Kageyama đặt câu hỏi. Đôi mắt anh đang dõi theo Yamaguchi, người bây giờ đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Anh hy vọng sẽ hỏi được cậu ấy chuyện gì đã xảy ra với Hinata, nhưng anh đã đánh mất cơ hội của mình. Anh tự hỏi làm thế nào mà Natsu lại đến đây, nhưng anh sẽ hỏi cô khi họ có thời gian.
"Hầu hết bọn anh đều sống trong nhà trọ." - Asahi nói, tay xoa gáy.
"Chị có một chỗ." - Saeko cất giọng, khiến tất cả mọi người đều tập trung vào cô. Mặt Saeko bê bết máu, nhưng cô dường như không quan tâm đến điều này. Phần viền tóc màu vàng của cô kết lại với nhau và dính chặt vào da của Saeko - "Tất cả chúng ta đều có thể đến đó, nếu mọi người muốn. Ryuunosuke, nhóc đã phong ấn lại mình chưa đấy?''
"Chưa, chưa làm nữa. Mặc dù vậy, em nghĩ mình sẽ ổn thôi, thề là em sẽ không vi phạm bất cứ điều gì nữa, ngoắc tay nhé!" - Anh đưa tay về phía cô nhưng cô phớt lờ. Saeko chỉ trừng mắt nhìn anh:
"Chị sẽ không yêu cầu Suga làm bất cứ điều gì khi thằng bé đang buồn, nhưng nếu chú mày dám làm vỡ thêm bất kỳ cái gì nữa, thì chị sẽ tống cổ chú mày ra vườn. May mắn thay, cả Oikawa, hay bất kỳ Thiên Thần nào của anh ta, đều không biết chị, hoặc nơi chị sống, vậy nên chúng ta có thể trốn ở đó một thời gian."
"Chúng ta sẽ làm gì với Oikawa?" - Kageyama không muốn trốn đi. Nếu có bất kỳ hy vọng nào về việc họ sẽ giúp Hinata và đưa cậu ấy trở lại bình thường, thì anh cần phải làm điều đó nhanh chóng. Đối với tất cả những gì họ biết, Oikawa có thể liên tục chơi trò điều khiển tâm trí của Hinata cho đến khi hắn không còn gì để chơi nữa.
Mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
"Chúng ta?" - Noya hỏi, bay lướt qua đầu Tanaka - "Nhóc thì làm được gì? Nhóc là con người đó."
Kageyama không chắc liệu Noya đang cố xúc phạm mình hay anh ấy chỉ nói sự thật, nhưng dù sao thì điều đó cũng khiến anh tức giận và Kageyama lập tức đáp trả: "Xem ai đang nói kìa? Một Tiên Nữ xinh đẹp."
"Cậu vừa gọi tôi là cái gì thế?!" - Noya cố gắng bay về phía anh nhưng Tanaka kéo anh ta xuống bằng mắt cá chân. Noya mất thăng bằng ngã xuống đất. Anh ta đứng dậy và cố gắng đi về phía Kageyama một lần nữa, nhưng Daichi đã chộp lấy anh ta và Noya dừng lại ngay lập tức. Anh ấy bực mình khoanh tay lại - "Tôi không phải Tiên Nữ!"
"Thằng bé nói đúng đó, Kageyama," - Daichi nói một cách bình tĩnh. Suga đang lau mắt, tay còn lại đan vào tay Daichi. Kageyama cảm thấy có một sự cay đắng chạy dọc cơ thể mình - "Em biết bọn anh đều có ý khi nói rằng em nên rời thị trấn m-"
"Anh nói đúng. Tôi sẽ không đi đâu cả."
"-nhưng em phải nhận ra rằng em chỉ là một con người, và làm ơn, đừng nhìn nhận điều đó theo cách tiêu cực. Hãy nhìn tất cả bọn anh đi, bọn anh đều có siêu sức mạnh nhưng thậm chí tất cả mọi người ở đây đều không đủ mạnh để hạ Oikawa."
"Nếu anh có thể, tôi không biết, dồn anh ta lại, với chiếc lông vũ này, thì tôi có thể tóm lấy anh ta-"
"Quá nguy hiểm! Đặc biệt là khi hắn ta có Hinata ở bên! Cậu ấy sẽ không để em đến bất cứ đâu gần Oikawa"
"Tôi sẽ không ngồi lại và không làm gì cả! Tôi sẽ không trốn đi đâu hết! Anh có biết Kenma đã cho tôi thấy điều gì trong giấc mơ đó không? Anh ấy khiến tôi tin rằng tất cả các người đều đã chết, và Oikawa đã mang đầu của Suga trở lại đây. Tôi phải làm gì nếu điều đó thực sự xảy ra? Ngồi lại và chờ đợi nó xảy ra à? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, bất chấp rủi ro, để cứu Shoyo!"
"Nhóc thậm chí còn không biết Hinata có thể được cứu hay không" - Tanaka nói, sau đó ngay lập tức hối hận khi Natsu, người đang ngồi trên đất, xem xét đôi cánh bị hư hại của mình, cô khóc nức nở. Anh vội vàng đến an ủi cô - "Xin lỗi, Natsu. Anh không cố ý- "
"Không sao đâu, anh nói đúng. Nhìn thấy Shoyo như vậy... Anh ấy có thể sẽ ra đi mãi mãi, Kageyama"
"Không. Anh sẽ không chấp nhận điều đó. Chúng ta có thể làm vài thứ-''
"Em cần phải suy nghĩ về điều này một cách hợp lý-'' Suga cố gắng nói, cuối cùng thì anh cũng có thể nói được. Tuy rằng tay anh vẫn còn hơi run, Suga dựa vào người Daichi.
Kageyama cắt lời Suga, anh càng lúc càng tức giận: "Tôi sẽ cứu Shoyo!"
"Hãy tưởng tượng nếu chúng tôi đưa Hinata trở lại" - Noya nói thêm, bay lơ lửng trên không trung. Đôi cánh của anh ấy di chuyển nhanh đến nỗi chúng chỉ là một đốm mờ trong mắt Kageyama - "Nhưng lúc đó cậu đã chết, cậu nghĩ thằng bé sẽ cảm thấy thế nào? Cậu hiểu khái niệm tri kỷ của Tengu, đúng không?"
"Ít nhất thì cậu ấy sẽ còn sống và an toàn!" - Kageyama hét, anh nắm chặt tay lại. Anh không muốn nghe bất cứ điều gì trong số những điều này. Anh chỉ muốn họ nói 'ừ, chúng ta hãy cùng nhau đánh bại Oikawa và giải cứu Hinata', để anh giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn. Anh không có nhiều lựa chọn, anh không thể nào rời khỏi thị trấn và trở về nhà, bởi vì Oikawa sẽ phái Hinata theo sau anh. Nơi an toàn nhất cho anh là với những người này, nhưng anh không thể ngờ rằng anh sẽ tự nhốt mình trong suốt quãng đời còn lại. Họ thực sự muốn anh làm gì?
"Anh Shoyo sẽ không chết nếu Kageyama làm vậy" - Natsu nói với cả nhóm. "Nhưng nó sẽ làm tan nát trái tim anh ấy và anh ấy có thể sẽ không bao giờ yêu thêm ai được nữa."
"Ít nhất thì cậu ấy vẫn còn sống và an toàn!" - Kageyama lặp lại. Anh có thể cảm thấy mình đang run rẩy. Mọi chuyện ập đến quá đột ngột với anh- thực tế của hoàn cảnh mà anh đang đối mặt. Cơ thể anh kiệt quệ và anh lo lắng mình có thể lên cơn hoảng loạn. Ngực anh tức lên và anh cảm thấy vô cùng khó thở.
Khi anh loạng choạng lùi về phía sau, nắm chặt lấy áo sơ mi của mình, cả nhóm bước lên phía trước, lo lắng anh có thể bị ngã.
"Kageyama, em ổn chứ?" - Suga hỏi, cố gắng với lấy anh nhưng Kageyama đã gạt tay anh ấy ra:
"Đừng chạm vào tôi! Đừng! Anh sẽ bị thương!" - Hai hàm răng anh nghiến chặt vào nhau và đầu óc anh mụ mị hẳn đi. Anh vô cùng sợ hãi về mọi thứ - hơn một tuần trước, anh đã ở nhà, nhớ Hinata và mơ về ngày mình sẽ tìm lại được cậu. Anh chưa bao giờ mong đợi điều này, anh chưa bao giờ tưởng tượng ra Người Sói, Thiên Thần và Ác Quỷ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có ai đó sẽ cố giết anh. Anh dùng một trong hai tay túm lấy tóc và gào thét điên cuồng, khiến cả nhóm vô cùng sợ hãi.
Nước mắt chực trào ra trên gương mặt anh...
"Tôi không bao giờ muốn những điều này xảy ra! Tôi không bao giờ muốn bất kỳ điều này xảy ra! Tất cả những gì đã xảy ra đều là lỗi của tôi! Tất cả các người đều vì tôi mà bị thương! Tôi chỉ đang cố gắng giúp anh theo cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Làm thế nào là công bằng cho tôi khi ép tôi ngồi lại và để tất cả các người chiến đấu bảo vệ tôi? Anh có thể ngồi đó và nói với tôi rằng anh đã làm điều đó bởi vì 'bất kỳ người bạn nào của Hinata đều là bạn của các anh' nhưng thật là nhảm nhí! Tôi không đáng bị như vậy! Tôi chỉ là người lạ với anh! Tôi chẳng mang lại gì ngoài vận xui cho tất cả các người, tôi khiến anh và Natsu bị thương, vậy tại sao anh không để tôi đối mặt với Oikawa đi? Nếu tôi chết thì nó ảnh hưởng gì đến anh chứ? Anh quan tâm làm gì? Tôi chẳng là gì đối với các người hết!"
"Kageyama, làm ơn đừng nói vậy, em là bạn của tất cả bọn an-'' Suga cố gắng nói, nhưng Kageyama lập tức cắt ngang, anh lớn tiếng:
"Bạn của các người?! Các người thì biết gì về tôi? Có ai trong số các người biết không? Anh thấy tôi giống cha tôi, chỉ vậy thôi đúng chứ? Vì tôi không phải là ông ấy! Tôi thậm chí còn không biết mặt mũi của ông ta ra làm sao, chính vì ông ta mà cuộc sống của tôi đã kết thúc như thế này! Cha tôi chưa một lần cố gắng tìm tôi, ông ta thì quan tâm gì đến con cái chứ!?"
"Làm ơn, bình tĩnh đi, Kageyama, em đang làm mình kiệt quệ hơn đó." - Asahi cố gắng an ủi anh, nhưng Kageyama lùi lại, anh khóc to hơn:
"Có lẽ tất cả các người nên để Oikawa bắt tôi đi! Chúng ta có thể đổi tôi để lấy Shoyo-''
"Đừng có mà nói bậy bạ!" - Tanaka gào lên - "Còn nữa, nhóc thừa biết Oikawa đã tạo ra cái kế hoạch khùng điên của hắn để lật đổ loài người rồi mà. Hắn sẽ giữ Hinata bên mình, và Oikawa sẽ tiếp tục theo đuổi Natsu cho đến khi hắn có thể loại bỏ được nhóc và tiến hành cái kế hoạch sinh đẻ bệnh hoạn, biến thái của hắn!"
"Chú mày thôi gọi người khác là đồ biến thái đi nhé, Ryuunosuke." - Saeko nhướn mày với anh ta và Tanaka trừng mắt nhìn cô.
Kageyama khuỵu xuống, gương mặt anh đầm đìa nước mắt. Anh giật tóc mình, gần như sắp xé nó ra. Asahi lao vào để ngăn anh lại, nhưng Kageyama đã đấm vào chân anh ta. Nó có vẻ không làm đau Asahi lắm, nhưng anh ấy trông vẫn rất khó chịu:
"ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!"
Daichi thở dài: "Kageyama, làm ơn đi. Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ. Chúng ta có nguy cơ bị phát hiện nếu ở ngoài trời lâu như thế này."
Noya chỉ ra: "Chưa kể khi những người còn lại trong thị trấn thức dậy và thấy khu công nghiệp bị phá hủy. Họ sẽ rất giận chúng tôi."
"Anh đây sẽ phải đi ở ẩn một thời gian" - Tanaka đã cân nhắc khả năng đó cho đến khi anh nhớ ra rằng rời đi đồng nghĩa với việc anh sẽ không còn gặp Kiyoko nữa - "Chị có nghĩ rằng Kiyoko sẽ để tôi sống dưới biển một chút không?"
"Chú em muốn chết đuối thêm lần nữa à?" - Saeko cau mày với anh - "Chưa kể, với việc phong ấn của nhóc bị phá vỡ, nếu tính mạng của nhóc gặp nguy hiểm, nhóc sẽ chỉ tạo ra nhiều bão hố đen hơn. Lúc đó nhóc có thể giết con bé và Yachi."
"Ah chết tiệt, chị nói đúng. Tôi sẽ phải để lại cho Kiyoko một bức thư tình-"
"Đừng nói về việc rời đi, Tanaka" - Daichi cắt ngang - "Bọn anh vẫn cần cậu. Tốt hơn hết là cậu nên gác lại chuyện phong ấn trong một thời gian. Sức hủy diệt từ các cơn lốc xoáy của cậu có thể rất có ích với bọn anh."
"Dù vậy, cư dân thị trấn sẽ rất tức giận" - Saeko thở dài, đút tay vào túi quần jean. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào Kageyama - người vẫn đang nức nở không ngừng. Đó là một tình huống vô cùng khó xử; Không ai biết phải nói gì để anh bình tĩnh lại và cũng không ai có thể an ủi anh vì chạm vào anh sẽ khiến họ đau - "Nơi đó là nguồn cung cấp đồ gia dụng cuối cùng của thị trấn, và bây giờ nó đi đời rồi. Chị muốn nói rằng mình có thể giúp xây dựng lại, nhưng sẽ rất mất nhiều thời gian và chị thực sự không có lựa chọn đó, không phải khi lũ Thiên Thần vẫn còn đang lảng vảng ngoài kia."
"Bọn em sẽ tìm cách sau" - Daichi nói. Anh chỉ vào mặt trời - "Em không thể ở ngoài lâu hơn nữa. Bóng râm này sẽ biến mất nhanh thôi. Hãy đến nhà của Saeko và thiết lập nên các phong ấn, sau đó chúng ta có thể thảo luận về những gì sẽ làm tiếp theo."
"Dẫn đường đi chị!" - Tanaka rạng rỡ nói.
"Cậu biết đường mà."
"Im đi. Chỉ cần đi thôi."
"Ơ, còn Kageyama thì sao, để lại thằng bé ở đây à?" - Asahi hỏi trong lo lắng. Suga đi tới và quỳ xuống cạnh anh:
"Này, thôi nào. Chúng ta có thể sắp xếp chuyện này sau khi chúng ta đến nhà chị Saeko. Em cần nghỉ ngơi một chút, em đang kiệt sức. Anh sẽ pha cho em một loại thuốc trà xanh sẽ giúp em có thể có một giấc ngủ ngon."
Tuy nhiên, Kageyama đang ở trong tình trạng quá khổ để thực sự lắng nghe những gì đang được nói với anh. Suga tiếp tục cố gắng, nhưng cuối cùng anh ấy bỏ cuộc và đứng dậy, khoanh tay lại. Suga đã thử một cách tiếp cận nghiêm khắc hơn: "Kageyama. Anh biết điều này thực sự rất khó chịu và anh không muốn nói với em rằng hãy ngừng sợ hãi, vì anh hiểu em đang nghĩ gì, nhưng anh cần em tập trung lại một chút cho đến khi chúng ta đến nhà của Saeko. Ở đây quá lộ liễu và Daichi đang gặp vấn đề lớn đấy."
"Anh nghĩ mình sẽ đi trước." - Daichi nói, có vẻ hơi lo lắng. Tất cả đều gật đầu với anh ta và y lập tức tăng tốc:
"Cứ để tôi ở đây." - Kageyama ngồi sụp xuống đất - "Tôi sẽ để Oikawa bắt mình đi."
"Đi chết luôn đi!" - Tanaka dậm chân về phía trước, vòng tay qua Kageyama mặc cho anh đang phản đối dữ dội, và cố gắng kéo anh đứng dậy. Kageyama đẩy y ra và anh có thể thấy Tanaka có những vết đỏ hằn lên khắp cánh tay.
"Tôi đã nói với anh là không được chạm vào tôi rồi mà!"
"Câm miệng! Cậu có thể rên rỉ và ăn vạ sau khi tất cả chúng ta đã an toàn!"
"Tanaka, đừng nói những điều như vậy chứ" - Asahi thở dài - "Anh cũng sẽ khóc, nếu anh ở trong hoàn cảnh của thằng bé."
"Nó cũng chẳng làm tình hình khá hơn đâu, Asahi" - Noya cười - "Anh đã khóc khi nhìn thấy một con cún vào tuần trước."
Đôi má Asahi lớt phớt hồng: "Con chó đó thật sự dễ thương mà!"
"Anh không phải là người... thích chó, phải không?" - Tanaka nhìn chằm chằm vào anh ta và Asahi lập tức nhìn lại, y bối rối:
"Không! Anh sinh ra là con người mà! Anh thích người! À... thì..." - Anh ta nói, không nhìn Noya, người có vẻ đang rất khó hiểu. Asahi hằng giọng và quay sang Kageyama, anh đang lau mắt một cách tức giận - "Anh nghĩ là khóc lúc nào cũng có tác dụng hết. Em nên xả nỗi buồn ra thì hơn."
"Anh sinh ra là con người?" - Kageyama hỏi. Asahi gật đầu:
"Ừ. Người Sói chỉ được tạo ra khi một con người bị cắn. Khá chắc chắn là người sói đầu tiên xuất hiện do lời nguyền phù thủy thôi, nhưng anh cũng không rõ nữa. Anh khá trẻ, so với những người sói khác, mặc dù anh không còn thực sự nhớ tuổi nữa-''
"Mọi người luôn ngạc nhiên khi bọn anh nói Asahi là một trong những người trẻ nhất, vì vẻ ngoài của anh ấy đấy."
"Anh thích vẻ ngoài hoang dã của mình, được chưa?" - Asahi nói một cách phòng ngự, khóe miệng hếch xuống. Noya khịt mũi:
"Hoang dã, vâng."
"Anh có thể biến đổi em được không?" - Kageyama nói đột ngột đến nỗi mọi người hoàn toàn im lặng. Asahi chớp mắt với anh:
"Sao cơ?"
"Biến đổi em - thành một Người Sói. Anh có thể sử dụng sức mạnh của mình ngay cả khi không có trăng tròn mà. Em có thể giúp mọi người chiến đấu theo cách đó."
"Không, không" - Suga bước đến - "Không có cơ hội đó đâu. Em không hiểu điều đầu tiên về Người Sói, là một Người Sói mới được cắn sẽ chẳng giúp ích gì cho chúng ta đâu. Vì ở khoảng thời gian đầu, em sẽ rất yếu, em cần phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình và em hoàn toàn không kiểm soát được bản thân vào đêm trăng tròn. Hãy nhìn Asahi đi, cậu ấy vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình trong đêm trăng tròn, mặc dù cậu ấy đã làm người sói được hơn bảy mươi năm rồi."
"Cậu ấy nói đúng đó, Kageyama. Anh thường phải nhốt mình trong những ngày trăng tròn. Cả thị trấn biết điều này nên mới ở trong nhà khi trời trăng tròn để anh không tấn công bất cứ ai. Tsukishima thường phải để mắt đến anh. Chưa kể khi mới làm Người Sói, em sẽ không ngăn được cơn đói kinh hoàng đâu. Em sẽ tấn công bất cứ thứ gì, bất kỳ ai, ngay cả những người bạn thân nhất của em."
"Sao cũng được. Em sẽ yêu cầu Daichi biến em thành Ma Cà Rồng vậy."
"Điều đó thậm chí còn tệ hơn!" - Suga khóc gào - "Trở thành Ma Cà Rồng là một quá trình vô cùng đau đớn. Máu trong cơ thể em đều đông lại vì nọc độc và điều đó thực sự rất khổ sở. Nó kéo dài khoảng một tuần, sau đó cơ thể em chết đi và phải tự chữa lành, quá trình hồi sinh thậm chí còn tốn nhiều thời gian hơn. Sau đó, cơn đói của một Ma Cà Rồng mới sinh cũng tồi tệ như một Người Sói, vì em chỉ có thể uống máu người. Ít nhất Người Sói còn có thể ăn động vật."
"Vậy còn mấy cái bình trong tủ lạnh của anh, anh Daichi dường như có được nguồn cung cấp lâu dài."
Mặt Suga đỏ bừng. Một bàn tay bất giác chạm đến vết cắn trên cổ anh: "Th-thì đó là do anh ... ừm, anh cho cậu ấy uống máu của mình."
"Nếu anh đã cung cấp máu cho anh ấy vào bình rồi, thì mắc mớ gì anh để Daichi cắn mình nữa?" - Tanaka hỏi. Suga lảm nhảm điều gì đó và rồi Tanaka nở một nụ cười bỉ ổi - "Hay là do anh thích được anh ấy cắn?"
"Yên lặng đi." - Suga tự trấn an mình, mặc dù gò má anh ấy càng lúc càng đỏ. Anh quay sang Kageyama - "Bọn anh sẽ không cho phép em biến thành Người Sói, hay Ma Cà Rồng, hoặc bất kỳ kế hoạch điên rồ nào khác mà em có thể nghĩ ra. Bọn anh không chỉ không có thời gian dành cho nó, mà bất cứ thứ gì mới sinh cũng đều không đủ mạnh, vậy nên nó sẽ không giúp ích được gì cho bọn anh đâu. Oikawa là một Thiên Sứ cấp cao, hắn được tạo ra trước cả khi thời gian bắt đầu. Em nghĩ rằng một Ma Cà Rồng non trẻ mới sinh có thể hạ gục được hắn à? Chưa kể, Ma Cà Rồng không thể uống máu Thiên Thần."
"Sao cũng được." - Kageyama nhún vai, anh không khóc nữa. Thời gian cứ thế trôi dần đi. Lúc này anh cảm thấy trống rỗng. Anh không rõ cơ thể mình vẫn cử động như thế nào, mọi thứ đều rất nhức nhối. Anh quay lại - "Em sẽ trở lại khu công nghiệp. Oikawa có thể sẽ xuất hiện ở đó."
"Em vẫn còn đang suy nghĩ đến cái kế hoạch tóm lấy hắn à?"
Tanaka và Noya nhìn nhau.
Kageyama phớt lờ Suga và bắt đầu bỏ đi.
Sau lưng anh, Suga lẩm bẩm điều gì đó với cả Tanaka và Noya, hai người trông vừa sợ vừa hài lòng.
Điều cuối cùng mà Kageyama nhìn thấy, trước khi mọi thứ dần chuyển sang màu đen, là Noya đang lao ra trước mặt anh và thổi thứ bột lấp lánh vào mặt Kageyama và Tanaka vung nắm đấm vào đầu anh!
Suga đã yêu cầu họ đánh anh bất tỉnh...
End chap 20
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro