25. Sự thật

Daichi cuối cùng cũng đã trở lại cùng với nhóm bọn họ.

Y đã không thể rời nhà thờ vì ánh nắng mặt trời, vì vậy tất cả những người khác đã rời khỏi nhà thờ mà không có Daichi, mặc dù họ đã do dự về việc có nên để anh ở lại hay không. Anh đã khăng khăng rằng họ có thể tiếp tục đi và anh sẽ ổn thôi, điều này đã nổ ra một cuộc cãi vã với Suga, vì Suga hoàn toàn quyết tâm muốn ở lại với anh.

"Em cần phải chăm sóc Kageyama và Hinata. Hai đứa nhỏ cần được băng bó. Anh không biết Kageyama đã mất bao nhiêu máu rồi nữa." - Đôi mắt của Daichi quét một lượt qua sàn nhà thờ, nơi mà bây giờ phủ đầy màu đỏ thẫm của máu.

Mùi máu khiến đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu và răng nanh nhô ra khỏi nướu, nhưng anh không thể cưỡng lại việc nếm dù chỉ một giọt, thậm chí anh thỉnh thoảng anh còn hoang tưởng rằng máu của Kageyama là máu người, dẫu cho Daichi biết trong huyết mạch của Kageyama có máu Thiên Thần, thứ mà nếu uống vào sẽ giết chết anh. Y đẩy Suga ra khỏi mình khi anh cố ôm Daichi, y sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân mà nhào vào cắn Suga: "Oikawa sẽ không quay lại đây đâu. Hắn biết Kageyama sẽ trở lại nhà của Saeko ngay lúc này. Anh sẽ ổn thôi. Anh lo được mà. Đi đi."

Đã gần tám giờ tối khi Daichi xuất hiện trong phòng khách của Saeko. Y trông có vẻ mệt mỏi và lập tức gục xuống ghế sofa bên cạnh Suga, người đang nghiền nhỏ các loại thảo mộc trong một chiếc cối xay nhỏ, ngâm nga một khúc ca nhẹ nhàng. Những người khác cũng đang nằm dài trong phòng khách, mệt mỏi và choáng váng sau một ngày dài. Noya vẫn chưa trở về và sau nhiều lần nghe cằn nhằn với Suga, Tsukishima đã ra ngoài tìm anh.

Asahi không ngừng băn khoăn về điều đó, tự hỏi khi nào anh sẽ trở lại và tiếp tục nhìn về phía cửa đầy hy vọng, hai tay đan vào nhau. Anh hơi thất vọng khi Daichi bước vào, không phải anh không vui khi gặp y.

"Có tin tức gì không?" - Daichi dụi mắt hỏi. Bụng anh réo ầm ĩ và trông anh có vẻ xấu hổ - "À, xin lỗi, bị mắc kẹt trong nhà thờ đó đúng là một cơn ác mộng. Làm ơn sau này đừng ai tự cắt mình nữa nhé, anh không nghĩ mình có thể chịu nổi được mùi máu được lâu đâu."

"Cơ thể của Kageyama đã tự lành lại, nhưng thằng bé vẫn rất yếu vì mất máu. Em đã làm một cuộc truyền máu- ''

"Cậu ấy không cần máu của Thiên thần sao?" - Daichi cau mày và Suga lắc đầu:

"Vì Kageyama là bán nhân, nên thằng bé cũng có thể tiếp nhận được cả máu của con người. Em đã nhờ Kenma dịch chuyển Kageyama đến bệnh viện ở Vịnh Ánh Dương và lấy một ít máu rồi. Anh ta đang ở trên lầu trông nom Hinata. Những gì mà Oikawa làm với thằng bé đã hoàn toàn biến mất rồi, Hinata đã trở lại con người cũ của mình và thằng bé bắt đầu nhớ lại mọi thứ mà mình đã làm. Ban đầu thì tâm trạng của Hinata không tốt chút nào khi nghe lại hết những điều đó, thằng bé đã bị kích động trong một khoảng thời gian. Hinata liên tục đòi gặp Kageyama nhưng chúng em nghĩ tốt hơn hết là nên nhốt thằng bé trong phòng ngủ của Saeko vào lúc này. Vì chúng em không biết điều gì sẽ xảy ra khi Kageyama tỉnh lại."

"Em đã trói thằng bé?"

"Ừm, bằng phong ấn Thiên Thần nên Hinata sẽ không thể thức dậy hoặc sử dụng phép thuật nếu cậu ấy thức dậy. Em không cần thêm một người nữa phá nhà của chị Saeko."

"Vì nhóc Ryuu đã làm rất tốt công việc đó rồi" - Saeko nói một cách cay đắng, trừng mắt nhìn em trai mình. Tanaka hiện đang cố để dán một cái chân ghế lại với nhau nhưng xui xẻo là anh đã dán cả ngón trỏ và ngón cái của mình. Tanaka trông không tập trung lắm vào nhiệm vụ cần làm và cũng giống như Asahi, người đang hướng ánh nhìn mông lung vào cửa trước.

"Em không hiểu lắm" - Yamaguchi nói nhỏ. Cậu đang cầm một túi nước đá, áp vào đầu và khuôn mặt của cậu trông có hơi bầm tím. Các ngón tay trên bàn tay trái của Yamaguchi được băng lại với nhau và được cố định bằng một thanh nẹp - "Em biết Kageyama là một Đọa Lạc Thiên Sứ, nhưng sức mạnh của cậu ấy đã được thức tỉnh như thế nào vậy? Em tưởng là nó đã bị 'ngủ đông' rồi chứ?"

"Em sẽ phải giải thích toàn bộ câu chuyện cho chị đó" - Saeko nói thêm - "Chị đã không ở đây khi ... Malpha? Cái người mà đã từng ở Cảng Ánh Dương ấy. Nếu cha của Kageyama là một Thiên Thần? Vậy sao ông ấy không giống như cái hội khốn nạn của Oikawa?"

Suga khẽ nở một nụ cười, như thể đang nhớ về một kỉ niệm đáng nhớ: "Malpha - Thống Soái của Địa Ngục là một thiên thần sa ngã. Ông ấy bị ám ảnh bởi loài người, và Đấng Sáng Tạo ghét điều đó. Bất kỳ Thiên Thần nào yêu con người đều sẽ bị loại bỏ, những Thiên Thần ấy sẽ bị cho là độc ác như con người. Ông ấy thực sự là khách du lịch, như em đã nói với Kageyama, ông ấy muốn mở mang tầm mắt của mình và xem nhân loại sẽ cho ông thấy những gì."

"Vậy tại sao ông ta lại đến Cảng Ánh Dương? Ở đây làm gì có con người nào mà mở mang tầm mắt?"

"Em nghĩ ông ấy chỉ muốn một nơi mà ông ấy có thể là chính mình. Hạ đôi cánh của mình trong một khoảng thời gian dài thực sự không thoải mái và em đoán ông ấy đã bỏ lỡ việc ở gần những người giống như ông ấy- cùng một giống loài ấy. Ông ấy hòa thuận với giống loài của chúng ta hơn cả Thiên Thần. Tất nhiên, Oikawa rất tức giận khi biết tin cha của thằng bé đang ở trong thị trấn và gần như đã ẩu đả bằng các cuộc Thánh Chiến lớn."

"Chị thậm chí còn không hiểu tại sao Oikawa lại dành thời gian ở đây? Thằng chả không kết thân với bất cứ ai ngoại trừ cái hội Thiên Thần của hắn, vậy tại sao phải lòng vòng ở đây làm gì? Tại sao không ở trong vương quốc của chính mình đi?" - Saeko hỏi. Suga bặm môi trước khi đáp lại.

"Em nghĩ hắn ta muốn sức mạnh. Oikawa phải luôn tuân mệnh Đấng Sáng Tạo và gần như không thể làm trái ý Ngài, ở đây, tất cả mọi người đều sợ Ngài. Tất cả chúng ta đều yếu hơn Ngài rất nhiều, có lẽ là ngoại trừ Tsukishima ra, và thằng bé khá vui vì điều này. Ngài có thể giết chết tất cả mọi người ở đây, nhưng không bao giờ làm các Thiên Thần khác bị thương. Em không chắc Ngài có ý định gì với chủng loài Malpha ..."

"Anh nghĩ Oikawa muốn giết cha Kageyama à?" - Tanaka hỏi.

Suga nhún vai: "Anh thực sự chưa bao giờ biết và AI cũng vậy. Ông ấy luôn nói Oikawa do dự, anh nghĩ đó là do hắn không muốn giết đồng loại của mình, ngay cả khi hắn không xem cha của Kageyama như một Thiên Thần nữa vì bây giờ ông đã trở thành một thiên thần sa ngã rồi."

"Nhưng Kageyama không phải là cùng một loại với Oikawa sao?" - Yamaguchi xen vào.

"Về cơ bản thì không. Cậu ấy mang trong mình huyết mạch của Thiên Thần, nhưng Kageyama sinh ra và lớn lên từ một người mẹ là con người. Cậu ấy giống con người hơn Thiên Thần, đó là lý do tại sao Kageyama có thể vào nhà trọ ngay cả khi anh đã phong ấn nó, cộng thêm việc phần Thiên Thần của thằng bé hoàn toàn bị 'ngủ đông'. Anh đã sớm biết thằng bé là ai ngay khi Kageyama bước qua cửa quán cà phê rồi, vì thằng bé trông giống hệt cha của nó."

"Đôi mắt" - Daichi nói - "Khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, anh đã nghĩ đó là ông chú Malpha lần trước. Vậy nên anh mới bóp cổ cậu ấy trong nhà trọ, vì anh rất giận khi nghĩ ông ấy quay lại đây. AI đã thề rằng sẽ không bao giờ trở lại và khiến cuộc sống của bất cứ ai gặp nguy hiểm thêm lần nữa."

"Ông chú đó đã đi từ bao giờ? Ông ta đã đi đâu vậy?" - Saeko hỏi. Suga cúi gằm mặt:

"Em cũng không biết ông ấy đang ở đâu nữa. Em đã không nghe tin từ ông ấy trong mười chín năm qua rồi. Ông ấy đã bí mật nói với em về việc yêu một con người, em đã cảnh báo ông ấy về rủi ro của điều đó, nhưng ông ấy nói rằng họ không có kế hoạch có con. Nhưng mẹ của Kageyama biết AI là người như thế nào. Em đoán mọi thứ xảy ra không lâu trước đó khi tin tức bắt đầu lan truyền khắp thị trấn rằng một Đọa Lạc Thiên Sứ mới sắp sửa chào đời. AI đã rất đau khổ về điều đó, vì ông ấy sợ hãi cho đứa con trong bụng của mình và mối đe dọa đang chờ đợi thằng bé khi nó chào đời, nhưng ông ấy cũng rất xúc động. Em nghĩ AI sẽ trao đi bất cứ thứ gì để có thể có một cuộc sống bình thường và nuôi dạy con trai mình như một con người, nhưng Oikawa từ chối sự tồn tại của một Đọa Lạc Thiên Sứ. Thế là mẹ của Kageyama trốn đi và AI biến mất"

"Ông ta chạy trốn với bà ấy à?"

"Sẽ an toàn hơn nếu họ tách ra. Oikawa đã tìm kiếm họ trong mười tám năm qua rồi."

"Hinata có biết về nó không?" - Yamaguchi hỏi.

"Thật tình cờ khi hai đứa nhỏ gặp nhau. Hinata có biết về Malpha và đứa bé, và thằng bé biết Kageyama là ai ngay khi mình nhìn thấy thằng bé và anh đoán Hinata cảm thấy nhiệm vụ của mình là phải bảo vệ Kageyama, đặc biệt là vì Hinata không muốn Oikawa làm tổn thương bất cứ ai khác, vì chừng nào thằng bé còn chiến đấu được, thì Hinata sẽ không để ai bị thương hay bị giết. Nhưng buồn cười là có lẽ Hinata không ngờ mình sẽ yêu Kageyama..."

"Hinata rời đi vì cái chết của cha mẹ thằng bé, đúng không?" - Saeko hỏi.

"Đúng vậy, ý định ban đầu của Oikawa chỉ là đến gặp Natsu, và sử dụng hai người họ để bắt đầu một cuộc chiến vô lý chống lại loài người. Mẹ của Natsu vẫn ở lại để chiến đấu với Oikawa, vì bà là người mạnh nhất trong gia đình, trong khi cha của họ đưa lũ trẻ chạy trốn đến rìa thị trấn. Ông đã quay lại tìm vợ nhưng cả hai đều không quay lại. Hinata và Natsu đều biết chính xác chuyện gì đã xảy ra và hai đứa trẻ biến mất, họ thậm chí còn chưa nhìn thấy mộ của cha mẹ mình. Thật không may, không có thi thể nào ở đó, Oikawa đã vứt xác đi. Em thậm chí không biết làm thế nào hắn có thể nghĩ nửa thiên thần, nửa quỷ lại dễ chấp nhận hơn so với lai giữa thiên thần và con người, nhưng-''

"Hắn sẽ không để bất kỳ ai trong số họ sống sót" - Tsukishima vừa bước vào phòng, tay đút vào túi. Mọi người đều háo hức nhìn cậu, mong được gặp Noya bên cạnh, nhưng cậu chỉ về một mình - "Đừng nhìn em nữa. Noya vẫn ổn, anh ấy chỉ muốn có chút thời gian cho riêng mình. Anh ấy sẽ quay lại khi sẵn sàng. Về phần Oikawa, hắn không có ý định để bất kỳ đứa trẻ lai nào mà mình tạo ra được sống sau khi chúng đã hoàn thành mục đích của hắn. Oikawa sẽ giết tất cả mà không một chút ăn năn hối cải nào sau đó."

"Thật vô nhân đạo!" - Saeko thốt lên - "Em muốn uống gì không, Tsuki?"

"Không, em ổn. Cảm ơn. Và đừng gọi em như vậy" - Anh ngồi trên chiếc ghế bành cạnh Yamaguchi - "Em không thể cảm nhận được Oikawa hoặc hội Thiên Thần của hắn ở bất cứ đâu trong thị trấn. Em không biết họ đã đi đâu, nhưng điều đó khiến em khó chịu. Rời thị trấn đối với họ thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Có lẽ chúng đang nhử chúng ta vào một cảm giác an toàn giả?" - Daichi lên ý kiến nhưng Tsukishima chỉ lắc đầu:

"Em không nghĩ vậy. Em nghĩ chúng đang lên kế hoạch làm gì đó."

"Làm gì là làm gì?"

Tsukishima nheo mắt, lộ vẻ bực mình: "Em không biết."

"Lần đầu tiên luôn đó bốn mắt!" - Tanaka cười toe toét. Tsukishima thở dài nhưng không trả đũa lại.

"Em không thể cảm nhận được Natsu khi Oikawa đưa con bé đến thị trấn à?" - Saeko hỏi Tsukishima. Cậu lắc đầu:

"Không, chúng giấu con bé sâu trong rừng, ngoài tầm ra đa của em. Cũng chính nơi mà chúng đã giấu anh Suga khi Oikawa đưa anh ấy đi. Có quá nhiều sự nhiễu Phép Thuật trong khu rừng, khiến em gần như không thể xác định được bất kỳ ai trong số đó."

"Làm sao em biết lũ Thiên Thần không ở trong rừng?"

"Nó không thể xảy ra. Chúng đã lượn lờ quanh thị trấn kể từ lúc Kageyama đến đây rồi, vậy tại sao họ lại thay đổi để hòa hợp với thị trấn làm gì? Và trước khi chị có thể nói bất cứ điều gì, nó đều không liên quan gì đến việc họ trốn tránh Kageyama vì bây giờ cậu ta đã là một Thiên Thần. Họ vẫn mạnh hơn cậu ta rất nhiều, lý do duy nhất khiến Oikawa rời khỏi nhà thờ sớm hơn là vì hắn hy vọng Kageyama sẽ giết hết chúng ta."

"Chị thậm chí không hiểu làm thế nào hắn tìm ra được Kageyama." - Saeko bĩu môi.

"Oikawa nhìn thấy ký ức của Hinata trong lúc hắn đang thâm nhập vào tâm trí của cậu ấy" - Suga giải thích - "Hắn chắc hẳn đã rất vui mừng khi tìm thấy cậu ta. Nó chỉ là không may mắn lắm thôi. Hắn đã tìm hiểu về mặt dây chuyền lông vũ trong đầu Hinata và biết rằng đó là cách tốt nhất để đưa Kageyama đến Cảng Ánh Dương. Khi Hinata đến tìm Natsu, cậu ấy bảo em hãy để mắt đến Kageyama nếu cậu ta xuất hiện trong thị trấn. Hinata không nghĩ là chuyện này sẽ xảy ra, nhưng em nghĩ Hinata lo lắng rằng mẹ của Kageyama có thể sẽ tiết lộ bí mật và chỉ đường cho cậu ta đến đó. Hinata đã hy vọng mình có thể tự do ra vào và quay trở lại 'Thiên Đường của Thiên Sứ' trước khi Kageyama nhận thấy cậu ấy mất tích."

"Vậy điều gì đã khiến Kageyama thức tỉnh sức mạnh của mình? Cậu không nghĩ là con dao của một Thiên Thần đâm vào tim sẽ đủ giết cậu ấy à?"

"Không đủ sâu" - Tsukishima cắt ngang Yamaguchi - "Tình trạng yếu và mất máu khiến phần Người của Kageyama biến mất và phần Thiên thần của cậu ta tiếp quản để cố gắng giữ cho cơ thể sống sót. Tớ không biết đủ nhiều về Thiên Thần, hay Đọa Lạc Thiên Sứ, hay bất cái gì liên quan đến đó, để biết liệu có bộ phận nào thuộc về phần Người của Kageyama vẫn còn sống hay không."

"Chị cảm thấy thật tệ cho Noya" - Saeko nói một cách buồn bã và mọi người trông rất khó xử - "Thằng nhóc không đáng bị thế..."

"Mặc dù em chắc rằng anh Nishinoya sẽ rất buồn vì mất đi Tiên Thuật của mình, nhưng bọn em sẽ không để anh ấy chết như một người phàm. Bọn em sẽ cho anh ấy tùy chọn trở thành một thứ gì đó khác, nếu anh ấy muốn. Anh ấy có được hai sự lựa chọn giữa Người Sói và Ma Cà Rồng."

"Anh không thể hình dung được nếu Noya là một Ma Cà Rồng" - Tanaka khịt mũi - "Nhóc có nghĩ rằng Asahi sẽ thực sự có thể cắn cậu ấy không? Liệu chúng ta có phải đợi trăng tròn khi anh bật mode Ma Sói kinh dị của mình lên không?" 

"Trời đất, vậy là thằng bé sẽ trở thành Người Sói tí hon à? Nghe dễ thương thế" - Saeko cười toe toét.

"Noya có thể sẽ không muốn điều đó" - Asahi vẫy tay trong tâm trạng chán nản, cố gắng ngăn họ bàn luận về vấn đề này - "Và anh sẽ không bao giờ từ chối thằng bé trừ khi Noya thực lòng muốn điều đó xảy ra. Anh không muốn ai khác phải chịu lời nguyền này."

"Hah! Lời nguyền cơ đấy! Anh có thể biến thành một con sói quyền năng bất cứ lúc nào anh muốn, và anh gần như chưa bao giờ xé cổ họng của những người vô tội trong đêm trăng tròn" - Tanaka cười và vỗ vào lưng Asahi - "Thay vào đó, anh chỉ đi phá ba cái thùng rác rồi làm người dân bực mình thôi."

Một tiếng 'moew' đột ngột cất lên khiến cả nhóm giật bắn mình. Kenma bước vào phòng trong hình dạng mèo, anh ta nhảy lên đầu gối của Suga và bắt đầu cào vào đùi anh ấy.

"Này! Này! Có chuyện gì vậy, Kenma?" - Suga gạt con mèo ra khỏi người mình, Kenma lập tức nhảy xuống sàn, hắn vẩy đuôi khó chịu:

"Tobio tỉnh rồi. Ta đã để hắn thoát khỏi sự giam giữ"

"Ngươi đã làm gì cơ?!" - Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhảy dựng lên.

"Cậu ta ổn. Phần Người của cậu ta đã trở lại. Thứ Kageyama cần bây giờ là một câu trả lời"

"Đó vẫn không phải là lý do chính đáng để Kageyama thoát khỏi tình trạng bị giam giữ!" - Suga đã khóc và Tsukishima quay người theo hướng ngược lại. Những người khác lập tức làm theo.

Kageyama đang đứng ở ngưỡng cửa, mặt anh bầm tím tới mức tàn tạ, người anh quấn đầy băng gạc. Đôi cánh của anh đã biến mất. Anh dựa vào khung cửa, lấy lại nhịp thở: "Các người nên giải thích cho tôi những gì đã xảy ra."

"Em không nhớ gì sao?" - Suga nói với vẻ cảnh giác. Không ai dám đến gần Kageyama, như thể anh là một quả bom hẹn giờ sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.

"Tôi nhớ mình đã chết" - Kageyama nhăn mặt và loạng choạng bước đi với đôi chân xiêu vẹo. Anh quá yếu để có thể rời khỏi giường bệnh nhưng điều đó không ngăn cản được anh - "Mọi thứ đều rất đau, và sau đó thì không còn đau nữa. Một ánh sáng xanh xuất hiện và chỉ có vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

"Anh nghĩ bây giờ em nên về lại giường" - Suga dám bước đến gần anh và choàng tay đỡ lấy anh, dẫn anh trở lại cầu thang - "Anh sẽ hứa sẽ giải thích mọi thứ cho em sau, nhưng hãy cố gắng ngủ thêm một chút cho đến khi cơ thể em lành lại. Em đã mất rất nhiều máu-''

"Không, tôi muốn biết ngay bây giờ. Các người giấu tôi đủ rồi đấy!" - Anh khó khăn hớp khí, cố gắng vùng vẫy mình khỏi cái nắm tay của Suga. Cuối cùng anh ngã xuống. Suga cố gắng đỡ anh đứng dậy, nhưng anh quá nặng. Asahi chạy đến để giúp Suga.

Bây giờ Kageyama không còn mặt dây chuyền lông vũ của Hinata để bảo vệ mình nữa, họ có thể chạm vào anh mà không bị bỏng.

"Em đang bị chấn động, em sẽ không nhớ bất cứ điều gì bọn anh nói với em đâu. Em cần nghỉ ngơi" - Suga đinh ninh. Anh đặt tay lên vai Kageyama. Asahi nán lại một bên, đề phòng đỡ lấy Kageyama nếu anh bị ngã lần nữa - "Khi em đã thức dậy rồi, em có thể nói chuyện lại với Hinata-''

Trước những lời này, đầu của Kageyama ngẩng cao. Đôi mắt anh mở to. Suga lập tức hối hận khi đã nhắc đến tên Hinata: "Anh nói gì?"

"Ah, Suga, có lẽ tốt hơn là chúng ta đừng nói với cậu ta-"  Tsukishima cố gắng nói nhưng Kageyama đã cắt lời cậu, anh cao giọng:

"Shoyo có ở đây không?"

Họ im lặng một lúc trước khi Suga thở dài, anh nói: "Có"

Kageyama di chuyển ngay lập tức, anh lại vấp ngã. Suga và Asahi nắm lấy mỗi bên một cánh tay để giữ anh đứng thẳng và ngăn anh chạy quá tốc độ.

"Anh không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để em gặp thằng bé đâu, Kageyama" - Suga khuyên.

"Không, để tôi đi! Tôi cần nói chuyện với cậu ấy! Cậu ấy có bị thương không? Oikawa có làm cậu ấy bị thương không? Cậu ấy đã quay trở lại chưa? Hay Hinata vẫn là một con quái vật?"

"Ta đã tẩy lại tâm trí cậu ấy rồi" - Kenma ngáp. Anh ta nhìn Kageyama - "Cậu ấy đã nhớ lại tất cả mọi thứ đã xảy ra. Cậu ấy không ở trong tình trạng tốt, có lẽ sẽ ổn hơn là ngươi nên để Shoyo hồi phục. Ngươi có thể sẽ làm cậu ấy khó chịu nếu ngươi để cậu ấy nghe thấy ngươi gọi cậu ấy là một con quái vật."

"Bỏ tôi ra!" - Kageyama hét lên, vật lộn với hai người đang giữ mình - "Tôi cần nói chuyện với cậu ấy! Shoyo! Shoyo!"

"Ngừng la hét đi!" - Daichi la lên, anh chạy đến để giúp hai người còn lại kiềm chế Kageyama.

Tiếng cửa trên lầu vang lên. Có tiếng bước chân chạy nhanh xuống và Shoyo Hinata xuất hiện ở đầu cầu thang. Khi nhìn thấy Kageyama, cậu sững người, nhìn chằm chằm vào anh. Một bàn tay đưa lên miệng và nước mắt tuôn dài trên má.

Nhìn thấy đôi cánh nhàu nát, gãy góc, khuôn mặt và cơ thể sưng tấy, bầm tím của Hinata khiến Kageyama gục ngã trong vòng tay Suga. Anh đặt tay lên đầu và bắt đầu lảm nhảm những từ mà họ không thể hiểu được.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Yamaguchi có vẻ sợ hãi.

"Cậu ta đang nhớ lại những gì đã xảy ra" - Kenma nói một cách thản nhiên như thể anh ta đang bàn luận về chủ đề thời tiết - "Việc nhìn thấy đôi cánh của Shoyo chắc hẳn đã kích hoạt lại trí nhớ của cậu ta."

"Ngươi cố tình làm vậy đúng không?" - Tanaka giơ nắm đấm về phía Kenma nhưng Daichi đã đẩy anh lại.

"Dừng lại. Không đánh nhau nữa, chúng ta không có thời gian cho việc này đâu. Kageyama sẽ ổn chứ? Liệu cậu ấy sẽ lại phát điên lên và phần Thiên Thần của thằng bé sẽ tấn công chúng ta một lần nữa không?"

Suga đang cố gắng làm Kageyama bình tĩnh lại. Có vẻ như anh đang gặp một cơn chấn động khác: "Thở đi, Kageyama, tập trung vào hơi thở của em đi."

Anh khóc và hét lên một cách điên cuồng, họ dìu anh xuống sàn và hạ đầu anh vào giữa hai đầu gối.

Ở trên lầu, Natsu đã xuống để xem tiếng động vừa rồi và bám lấy cánh tay của anh trai cô, trông cô kinh hãi tột độ. Hinata không dám xuống cầu thang, có lẽ cậu sợ Kageyama trong trạng thái này và lo lắng rằng anh có thể khiến cậu bị thương thêm lần nữa. Suga chưa từng thấy Kageyama trong tình trạng như vậy bao giờ và không biết phải xử lý thế nào.

"Cậu ta đang hoảng sợ vì đã làm Shoyo, Yu và những người khác bị thương" - Kenma nói. Hinata lao xuống cầu thang, nhanh như một cơn sấm, cố gắng đến chỗ Kageyama và giúp anh, nhưng Daichi đã nắm lấy vai cậu và đẩy cậu lui về.

"Quá nguy hiểm cho em nếu em đến gần thằng bé. Bọn anh không biết liệu Thiên Pháp của thằng bé sẽ thức tỉnh lần nữa hay không!"

"Daichi, thả em ra, em cần giúp cậu ấy'' Hinata cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng với tình trạng hiện tại thì cậu không thể so được với Daichi, ngay cả khi Daichi bị suy yếu vì đói - "Làm ơn đi!"

"Đôi mắt của thằng nhỏ đang phát sáng kìa!" - Tanaka hét lên và mọi người nhảy ra xa khỏi Kageyama, ngoại trừ Suga, người đang cố gắng làm cho anh bình tĩnh lại.

Căn phòng bắt đầu rung chuyển, Saeko hét lên và nắm lấy một chiếc bình đắt tiền trên tủ. Một số khung ảnh rơi xuống sàn, vỡ tan. Những mảnh thủy tinh vỡ bắt đầu trôi nổi, chúng được bao bọc bởi một vầng hào quang màu xanh nhạt và trực tiếp lao thẳng vào Suga!

Daichi nhảy ra cản và chiếc ly lập tức cắt vào ngực anh. Anh nhăn mặt nhưng chiếc ly rơi ra ngoài và vết thương của anh lành lại ngay lập tức.

"Tránh xa thằng bé ra đi Suga, phần Thiên Thần của thằng bé đang xem em như một mối đe dọa!" Daichi nắm lấy cổ tay Suga và cố gắng kéo anh đứng dậy, nhưng Suga đã chống trả:

"Em phải làm một cái gì đó!"

"Ôi, vì Chúa" - Tsukishima thở dài, bước về phía trước. Cậu hất Suga ra, cúi người xuống và chộp lấy cổ Kageyama thêm lần nữa. Cơ thể anh gục xuống sàn, đôi mắt Kageyama nhắm nghiền và căn phòng ngay lập tức ngừng rung chuyển - "Ngươi phải nhớ rằng cơ thể của cậu ta vẫn là con người đấy, vì vậy việc bẻ cổ cậu ấy, đại loại là nó sẽ giết chết Kageyama. Đừng làm Hinata hoảng sợ nữa, ngươi đang làm ồn đấy. Về tên này, cậu ta sẽ ổn thôi, phần Thiên Thần của Kageyama sẽ chữa lành xương gãy. Cậu ta có thể sẽ chỉ bị đau cổ khi thức dậy.'' Kenma bình luận.

"Đây là lỗi của ngươi đó, cái cục bông ngu ngốc này!" - Tanaka nhe răng với Kenma, anh ta nhìn xuống đôi giày của mình - "Ngươi đáng lý ra không nên cởi trói cho thằng bé! Hãy để em đá con mèo này, ít nhất một lần thôi, Daichi!"

"Tanaka, đưa Kageyama trở lại tầng trên và buộc lại dây trói đi. Ở bên thằng bé cho đến khi có người khác xuất hiện. Kenma, tôi thực sự đánh giá cao tất cả những gì cậu đã làm cho chúng tôi kể cả khi cậu không bắt buộc phải làm, nhưng xin đừng làm điều gì quá mạo hiểm nữa."

"Nếu anh giữ Tobio bị trói và sức mạnh của cậu ta bị phong ấn, cậu ta sẽ không bao giờ học cách kiểm soát nó khi tính khí của mình nổi lên. Điều này sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại, nhưng tôi thì biết gì chứ?" - Kenma nhún vai và quay trở lại phòng khách, dừng lại một lúc để đánh bật một cốc trà xanh trên bàn cà phê, khiến Saeko hét vào mặt anh. Liệu anh ta có thực sự giống một con mèo hay anh ta chỉ hành xử như một tên ngốc?

"Làm vậy chi thế?!" - Cô dậm chân tại chỗ, tay giơ lên ​​định tát nhưng Asahi đã nhảy ra chặn đường cô. Bàn tay Saeko cứng đờ cách mặt Asahi vài inch nhưng cô đã kịp hạ xuống, trừng mắt nhìn Kenma - "Ta sẽ giải quyết chuyện này với ngươi sau, đồ con chuột bẩn thỉu!"

"Ta chỉ muốn xem điều gì sẽ xảy ra thôi mà" - Kenma vô thức nhấc một bên vai lên, anh thậm chí còn quá lười để nhún vai đúng cách, và bắt đầu xem xét hệ thống phần mềm X-Box One của Saeko bên dưới tivi. Anh cầm bộ điều khiển lên - "Việc nhốt cậu ta mãi như vậy, điều đó không khiến ta bận tâm lắm. Nhưng Shoyo có thể sẽ không thích nó. Mà trong đây có game gì để chơi không?"

Natsu đã chạy xuống cầu thang để an ủi anh trai cô. Cô vuốt tóc anh trong khi Hinata đang khóc nức nở: "Em không bao giờ muốn bất kỳ điều gì xảy ra với cậu ấy. Em chỉ muốn bảo vệ cậu ấy, tất cả đều là lỗi của em. Nếu em chỉ để Tobio một mình thì Oikawa sẽ không bao giờ tìm thấy cậu ấy."

"Tôi không nghĩ điều đó hoàn toàn đúng" - Tsukishima nói, và Hinata bối rối ngước nhìn cậu - "Kageyama sẽ không lớn lên như những người bình thường. Cuối cùng cậu ta vẫn sẽ chết thôi, nhưng cậu ta có thể sẽ tồn tại một nghìn năm hoặc lâu hơn. Cậu nghĩ người dân thị trấn sẽ nói gì khi Kageyama thậm chí còn nhìn chưa quá 25 tuổi? Cậu có nghĩ rằng cậu ta sẽ ở lại quê nhà của mình, được bảo vệ bởi những phong ấn trên ngôi nhà và trường học của cậu ta mãi mãi, khi người mẹ phàm nhân của cậu ta qua đời? Có thể phải mất một trăm, hai hoặc ba trăm năm gì đó, nhưng cuối cùng thì Oikawa cũng sẽ tìm được cậu ta thôi. Nếu có cái gì đó, thật may mắn hơn cho chúng ta là Oikawa đã phát hiện ra cậu ta vào thời điểm này, vì cậu biết đấy- một Thiên Thần tuổi đời càng lớn, anh ta càng mạnh mẽ, mà Oikawa thì có tuổi đời hàng thế kỷ rồi."

"Tớ có thể đưa cho cậu ấy một chiếc lông vũ khác-''

"Anh không còn trong tình trạng đủ khỏe để nhổ thêm cái lông nào nữa đâu, Shoyo. Sẽ tốt hơn nếu em đưa cho anh ấy một chiếc của mình, mặc dù nó sẽ không mạnh bằng của anh, nhưng tốt hơn là không có gì cho đến khi đôi cánh của anh lành lại. Điều đó có thể mất một lúc lâu, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất mà chúng ta có rồi, vì vậy đừng có mà tranh luận với em về điều này." - Natsu mắng cậu, buồn bã nhìn đôi cánh hư hỏng của mình. Chúng thậm chí còn trong tình trạng tồi tệ hơn của cô, mặc dù một số lông của cô đã bắt đầu mọc lại. Hinata thậm chí còn không thể nhìn Natsu, cậu vẫn xấu hổ và buồn bã về việc mình đã làm cô bị thương nhiều như thế nào - "Chưa kể Kageyama sẽ phải chấp nhận cái lông từ anh để nó cung cấp sức mạnh hoạt động. Nhưng trong tình trạng hiện tại, khả năng cao anh Kageyama sẽ từ chối nó."

"Cô ấy nói có lý đó" - Kenma gọi vọng từ phòng khách. Anh ta ngồi phịch xuống sàn và lục lọi mấy cái hộp đựng trò chơi điện tử ở ngăn kéo trong tủ có chiếc TV được đặt trên đó "Bây giờ Tobio đã nhớ những gì đã xảy ra và thân phận thực sự của mình rồi, cậu ta có thể sẽ không muốn được bảo vệ nữa đâu."

"Tại sao thằng bé lại không muốn được bảo vệ?" - Tanaka đã quay trở lại cầu thang. Daichi trừng mắt nhìn anh "Em biết, em biết, anh đã bảo em ở lại với Kageyama, nhưng thằng bé vẫn đang ngủ và có thể đang ngủ-hoặc-chết rồi, cơ mà mọi người gọi cái trạng thái đó là gì cũng được, và em không muốn ngồi đó nhìn chằm chằm vào một người đàn ông nào đó trong cơn hôn mê khi dưới đây đang xảy ra chuyện. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao Kageyama lại không muốn cái lông vũ đó nữa?"

"Ngươi nghĩ cậu ta sẽ cần à? Cậu ta thực sự đã cảm thấy nó như một gánh nặng ngay từ lúc cậu ta đến đây rồi."

"Ngoài khoảng thời gian nhóc đó cố gắng ném nó xuống biển" - Tanaka nhắc nhở cả nhóm - "Em đã ngăn thằng bé lại- nhân tiện thì em vẫn chưa nhận được lời cảm ơn từ bất kỳ ai đâu. Kiểu như vầy nè 'cảm ơn anh, Tanaka.' Không có vấn đề gì đâu, mọi người, chỉ cần tìm người yêu của bạn thân anh thôi, anh là một người bạn tốt mà. Hay là kiểu 'Trời ơi, Tanaka, anh đỉnh quá!' Ôi, trời, có gì đâu mà khen, dăm ba cái này, mọi người đang làm anh đây ngại đ-''

Mọi người im lặng nhìn Tanaka khi anh nhảy qua nhảy lại, giả vờ nói chuyện với chính mình. Mãi cho đến khi Tsukishima tát mạnh vào đầu anh, Tanaka mới dừng lại. Anh vây quanh Tsukishima nhưng lại ngã ngửa về phía sau khi nhận thấy Daichi nhìn chằm chằm vào mình.

Một âm thanh phát ra từ phòng khách cho họ biết rằng Kenma đã bật TV và đang chuẩn bị chơi một game. Saeko càu nhàu điều gì đó về việc 'đừng có mà làm hỏng kỷ lục của chị đấy' nhưng cô đã bỏ qua điều này. Kenma quay lại nhìn qua vai anh: "Ồ, ra là ngươi muốn câu trả lời"

"Ừ, tốt nhất là trong hôm nay" - Tsukishima cau có. Rõ ràng việc ở cùng một không gian với Kenma đã khiến cậu khó chịu. Tsuki thường không thua bất kỳ trận chiến nào mà cậu đã từng tham gia và rõ ràng cậu là người giữ mối hận này trong lòng, ngay cả khi Tsukishima không thể hiện ra hoặc làm hành động gì thái quá. Nhiều khả năng cậu sẽ chực chờ một thời cơ tốt để phản đòn hoặc tấn công lại. Vì cậu chưa bao giờ bận tâm về việc chờ đợi, cậu có đủ kiên nhẫn để trả mối thù này.

"Chuyện là, Tobio đã nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong nhà thờ, và có lẽ sẽ tiếp tục hồi tưởng lại những ký ức đó trong cơn ác mộng của mình, đặc biệt là về việc làm Shoyo bị thương. Nó sẽ để lại cho cậu ta rất nhiều chấn thương tâm lý lâu dài, đặc biệt là nếu các người nhốt cậu ấy, Kageyama sẽ không thể giải quyết được chuyện này đâu. Nếu ta là cậu ta, ta không cần được bảo vệ. Ta không muốn ai đó mà ta đã làm tổn thương tha thứ cho mình và tiếp tục liều mạng họ để cứu ta."

"Ngươi thì biết gì về Kageyama hả con chuột bẩn thỉu kia?" - Tanaka cau mày, cố tỏ ra đáng sợ mặc dù Kenma không nhìn lấy anh. Daichi tát mạnh vào vành tai Tanaka.

"Thôi đi"

Kenma sụt sịt: "Xét về việc ta đã ở trong tâm trí cậu ta, thì ta biết về Kageyama nhiều hơn ngươi đấy. Ngươi có thể thử đưa cho cậu ta thêm chiếc lông vũ nữa, nhưng ta không chắc cậu ta sẽ nhận đâu. Và ta nghĩ là, nếu cậu ta tỉnh dậy thêm lần nữa, Kageyama sẽ yêu cầu các ngươi giết mình."

End chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro