26. Khả Ố

Cả người anh đau nhức.

Cổ anh sưng tấy lên và anh gần như không thể cử động, Kageyama cảm thấy khó thở và cơn đau nhói lập tức truyền đến ngực. Cả căn phòng trong mắt anh trở nên mờ ảo và ánh sáng từ bóng đèn trên cao làm đau mắt Kageyama. Cơn đau âm ỉ ở sau đầu khiến anh nhăn mặt, anh không muốn gì hơn là quay lại giấc ngủ và chỉ thức dậy khi cơ thể không còn cảm giác nặng nề nữa.

Điều khiến Kageyama không thể nhắm mắt lại là thứ trọng lượng đang dựa lên chân anh. Anh ngẩng đầu lên khỏi gối tầm một inch, mọi thứ quay cuồng mỗi khi anh cố rướn người cao hơn, và anh thấy một người đang ngủ dưới chân giường của mình.

Chính mái tóc màu cam rực rỡ kia đã khiến anh nhận ra ngay đó là ai. Anh không thể thở trong một giây, nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh. Mọi chuyện xảy ra trong nhà thờ ùa về trong anh và anh áp hai lòng bàn tay lên trán, ấn mạnh, như thể cố xua đuổi ký ức này đi.

Phải chấp nhận rằng những sinh vật siêu nhiên tồn tại đã đủ khiến anh phát điên rồi, nhưng còn cả Thiên Thần và Ác Quỷ...

Làm quái nào anh có thể là một Thiên Thần?

Nó chẳng có nghĩa lý gì hết! Anh chỉ là một thằng nhóc mới qua tuổi vị thành niên. Anh là con người, chắc chắn phải như vậy!

Mẹ anh đã biết chuyện này chưa? Bà hẳn đã biết về Cảng Ánh Dương, chắc chắn phải có lý tại sao bà không muốn anh đến đây. Liệu bà đã từng nghĩ rằng anh sẽ phát hiện ra mình là một Thiên Thần? Tại sao bà lại để anh đi nếu sự thật đúng là như vậy?

Dẫu là vậy, anh cũng sẽ rời đi dù có sự cho phép của bà hay không.

Mẹ anh sẽ nghĩ gì khi anh trở về nhà ... nếu anh trở về nhà, thì liệu bà có muốn anh quay lại không?

Hinata đã biết chuyện này từ trước chưa? Có phải cậu đã nhìn thấy Kageyama vào ngày đầu tiên ở Cao Trung Karasuno và quyết định chỉ kết bạn với anh chỉ vì anh là một Thiên Thần? Kageyama không chắc suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy thế nào ... và liệu tình yêu của Hinata vẫn là sự thật chứ?

Những giọt nước mắt chần chừ chưa muốn rơi nơi khóe mắt Kageyama. Anh nghiến chặt răng, cắm móng tay xuống ga giường. Anh đã làm bạn bè của mình bị thương, anh thậm chí còn không quan tâm! Anh nhớ lại nó rất rõ ràng! Cảnh tượng về khuôn mặt bị phản bội và tổn thương của họ hằn mãi trong tâm trí anh. Anh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đôi cánh mỏng manh như giấy của Noya trong lòng bàn tay và tiếng đôi cánh bị xé ra khỏi da thịt của anh, Kageyama nhớ tất cả!

Nếu đây là con người của anh ... con người thật của anh, thì anh không muốn nó nữa! Nó đã hoàn toàn chiếm lấy anh và anh thậm chí còn không thể đánh trả! Anh đã quan sát phần Thiên Thần từ trong tâm trí, anh đã không la hét để nó dừng lại, thực chất anh đã làm điều đó nhưng anh không cảm thấy gì...

Đôi mắt của Kageyama hướng trở lại Hinata. Đôi cánh đen của cậu gập lại trên lưng, trông rách rưới và gầy guộc. Bao nhiêu chiếc lông vũ của Hinata đã bị anh làm rách một cách vô thức rồi? Anh đã gây ra bao nhiêu tổn thương về thể chất lẫn tinh thần cho người anh yêu hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này? Làm thế nào Hinata có thể ở cùng phòng với anh, và thoải mái ngủ với sự hiện diện của anh?

Anh sốt ruột, cố gắng với tới để xoa đầu Hinata, muốn đánh thức cậu, nhưng anh không thể. Cổ tay của anh bị trói bởi một sợi dây da dày, nối với một sợi dây khác kéo dài qua thân, bụng và đùi của mình. Có những hình chạm khắc bằng vàng kỳ lạ trên da mà anh không thể hiểu được.

Tất nhiên nó hẳn phải có ý nghĩa gì đó. Suga chắc chắn đã phong ấn sức mạnh của anh và trói anh lại. Anh không hề cảm thấy bực bội bởi điều này, anh chỉ cảm thấy một làn sóng phiền muộn bao trùm lấy mình và Kageyama buông lỏng cánh tay ra. Họ không còn tin tưởng vào anh nữa. Họ có lẽ đã nhìn anh giống như cách họ nhìn nhận Oikawa và các Thiên Thần khác. Thật ngạc nhiên là họ vẫn chưa giết anh- trừ khi Hinata ngăn cản họ làm vậy?

"Mình nên làm gì bây giờ?" - Anh nghĩ, nhìn chằm chằm vào ngăn kéo đầu giường. Đèn được thắp sáng và có một cái bình đựng nước ở bên cạnh, kế bên là bức ảnh của Saeko trên một chiếc thuyền. Cô đang nghiêng người sang một bên, mỉm cười và vẫy tay trước máy ảnh cùng với hai cô gái, Kiyoko và Yachi, đang ở trong nước. Kageyama có thể nhìn thấy cái đuôi bạc của Yachi ở dưới làn nước sóng sánh.

Có lẽ nếu anh nhảy xuống biển, họ sẽ kéo anh theo như cách họ đã làm với Tanaka. Anh có thể yêu cầu Suga phong ấn sức mạnh Thiên Thần của mình để phần ấy không thức tỉnh khi anh cận kề cái chết, lúc ấy anh chỉ có thể chết đuối và để cơ thể của mình bị trôi ra biển ... Oikawa sẽ hạnh phúc. Người dân thị trấn sẽ hạnh phúc – anh đã hiểu tại sao ngay từ đầu không ai muốn nói chuyện với anh. Họ chắc hẳn đã biết anh là người như thế nào và có lẽ tin rằng anh là một phần của hội Oikawa.

Anh không thể không ước mình chưa bao giờ đến Cảng Ánh Dương, đó là một ý nghĩ kinh khủng. Chắc chắn anh sẽ rất khổ sở nếu không có Hinata để cùng già đi (giả sử rằng cậu có khả năng già đi), nhưng ít nhất anh sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, bình thường, của một con người. Anh không muốn những điều này xảy ra. Anh không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Tất cả những gì anh muốn là người anh yêu quay trở lại.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra và trong cơn hoảng loạn, Kageyama nhắm mắt lại và nằm yên vị tại chỗ. Anh sợ rằng nếu họ biết anh còn tỉnh, anh sẽ phải đối mặt với hậu quả của những gì anh đã làm. Anh không hèn nhát, cuối cùng anh sẽ phải đứng lên để đối mặt với nó thôi, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng. Anh cảm thấy mình hoàn toàn bị tổn thương, anh cảm thấy mình thật yếu đuối. Anh chỉ muốn nhốt mình vào cõi vĩnh hằng. Anh không nghĩ rằng mình sẽ có thể đối phó với tình trạng mà anh đã để lại cho bạn bè của mình.

"Shoyo?" - Một giọng nói nhỏ thì thào. Là Natsu! Tiếng bước chân và chuyển động nhẹ cho thấy cô đang lay anh trai mình thức giấc. Cậu phát ra một tiếng rên nhỏ khiến Kageyama sốt ruột đến kỳ lạ. Anh đã nghe thấy thanh ấm đó rất nhiều lần trước đây, những lúc Hinata thường qua nhà anh và Kageyama sẽ phải đánh cậu thức dậy vào buổi sáng để họ có thể chạy bộ cùng nhau. Anh khao khát cuộc sống đó trở lại - "Xin lỗi vì đã đánh thức anh, Saeko bảo em nói với anh rằng chị ấy đang làm bữa tối. Anh có muốn ăn không?"

"Uh, ờ, cho anh một dĩa đi" - Hinata nói, ngồi dậy. Kageyama rất muốn nói chuyện với cậu, đã quá lâu rồi họ chưa nói chuyện một cách đàng hoàng. Anh thậm chí không thể nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng của họ là gì. Lúc đó có thể cả hai đang tranh cãi - " đã ngủ bao lâu rồi?"

"Cả buổi chiều" - Natsu trả lời - "Có gì thay đổi với anh Kageyama không?"

"Không, cậu ấy vẫn đang ngủ."

"Đã qua một tuần rồi đấy" - Cô có vẻ lo lắng và Kageyama gần như thở hổn hển. Anh phải giữ yên, anh không muốn làm họ giật mình.

Anh đã bất tỉnh trong một tuần? Điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó? Những người khác có ổn không? Oikawa có quay lại trả thù không? Anh đang bùng cháy với những câu hỏi mà anh quá sợ hãi để hỏi. Anh không cảm thấy mình có quyền biết câu trả lời từ bất kỳ ai trong số họ nữa. Anh không xứng đáng được nằm trên chiếc giường này, đáng lẽ họ nên ném anh xuống một rãnh nước ở đâu đó.

"Sẽ mất rất nhiều thời gian để cơ thể cậu ấy hồi phục. Anh biết tất cả các vết sẹo của cậu ấy đã lành, nhưng phải tốn rất nhiều năng lượng để sử dụng Thiên Pháp và có lẽ Tobio sẽ cảm thấy kiệt sức trong một thời gian. Tốt hơn là cậu ấy nên ngủ."

"Anh không muốn anh ấy thức dậy sao?"

Hinata ngừng lại trước khi trả lời, điều này khiến các ngón tay của Kageyama co giật: "Tất nhiên là có, nhưng anh sợ lắm, Natsu. Cậu ấy đã nhớ ra mọi thứ, và khi Tobio tỉnh dậy, tất cả các ký ức xấu sẽ ùa về với cậu ấy lần nữa. Anh sợ rằng cậu ấy sẽ lên cơn hoảng loạn hoặc ..." - Cậu hạ giọng - "Những gì Kenma nói vẫn cứ lởn vởn trong đầu anh. Anh sợ rằng Tobio sẽ muốn chúng ta ... chỉ là... giao nộp cậu ấy cho Oikawa"

"Ôi, anh ơi, làm ơn đừng khóc mà!"

Kageyama cảm thấy tức ngực. Hinata đã khóc vì anh? Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến anh?

"Anh xin lỗi, anh không bao giờ muốn bất kỳ điều gì xảy ra với cuộc sống của cậu ấy. Anh đã cố gắng rất nhiều để bảo vệ cậu ấy khỏi cuộc sống này, cậu ấy xứng đáng được sống một cuộc đời bình thường của con người. Anh biết rằng vào một lúc nào đó, anh sẽ phải nói với cậu ấy, bởi vì cả hai bọn anh sẽ không bao giờ già đi, nhưng ... anh không biết nữa, anh nghĩ mình có thể sửa đổi trí nhớ của cậu ấy hoặc làm gì đó khiến cậu ấy tin rằng bọn anh vẫn còn là thanh thiếu niên ... anh làm như vậy có hơi quá đáng không? Anh chỉ từng xem xét việc này, anh chưa bao giờ nghĩ về việc sẽ thực sự trải qua nó, và anh chắc chắn sẽ không làm bây giờ, vì anh không muốn tâm trí của mình rối tung lên" - Giọng Hinata run rẩy - "Có Oikawa trong đầu là trải nghiệm tồi tệ nhất trong cuộc đời anh rồi. Anh đã cố gắng rất nhiều để ngăn hắn nhìn thấy Kageyama, nhưng hắn đã chi phối toàn bộ cuộc sống của anh kể từ khi cha mẹ chúng ta qua đời."

"Lẽ ra anh nên bỏ em đi" - Natsu nghe như thể cô cũng đang khóc - "Vậy thì anh và anh Kageyama sẽ được an toàn."

"Em đang đùa à? Làm sao anh có thể bỏ em được?! Em là em gái của anh! Em là gia đình duy nhất anh còn lại. Cha và mẹ sẽ nghĩ gì nếu họ biết anh để Oikawa bắt em đi? Họ sẽ tức giận với anh! Anh là anh trai của em và anh sẽ luôn bảo vệ em, Natsu!" - Hinata đã đứng dậy. Natsu có chút nghẹn ngào: "... Có vẻ như anh đã làm rất tốt trong việc bảo vệ một trong hai người rồi nhỉ? Anh làm tổn thương cả hai. Anh không thể đưa hình ảnh mình đâm Tobio ra khỏi đầu. Nó ám ảnh anh rất nhiều, dù cho anh ngủ hay thức."

"A-anh ấy sẽ biết anh không cố ý mà" - Natsu nói nhỏ - "Lúc đó là do Oikawa đã kiểm soát anh-''

"Anh đã thề ngay từ ngày đầu tiên gặp cậu ấy rằng anh sẽ bảo vệ cậu ấy! Anh biết Tobio là con trai của Malpha và anh biết Oikawa sẽ không bao giờ ngừng cố gắng truy đuổi Tobio, nhưng anh không thể để Oikawa giết bất cứ người vô tội nào khác nữa, nhưng bây giờ, hãy nhìn cậu ấy đi. Cậu ấy đang ở chính xác cái nơi mà anh không bao giờ muốn Tobio đặt chân đến. Anh là người bạn trai tồi tệ nhất. Có lẽ anh nên rời đi, cậu ấy sẽ sống tốt hơn nếu không có an-''

"Thách con mẹ nó cậu đấy."

Kageyama không thể bỏ qua câu cuối. Anh ngồi dậy (nhưng vẫn bị sợi dây trói giới hạn cơ thể) và nhìn chằm chằm vào Hinata, trông cậu có vẻ rất sốc. Natsu bất ngờ lấy tay ôm chặt miệng.

"Cậu tỉnh rồi?!" - Hinata thở hổn hển. Kageyama cau có và cố gắng vùng vẫy khỏi mớ dây trói trên người:

"Làm gì có chuyện tôi cho phép cậu bỏ đi thêm lần nữa, tôi không đến tận nơi tìm cậu để cậu bay sang chỗ khác! Đồ ngu ngốc chết tiệt, tại sao lại còn tính đến chuyện đó? Tôi đã trải qua... tất cả những thứ không thể nào mà khùng điên hơn để có được cậu và cậu lại cư xử ích kỷ như vậy?! Tôi sẽ không cho phép cậu đâu! Cậu sẽ trở về nhà với tôi, bất luận tôi sẽ phải vác cậu từ đây về đó, cậu hiểu chưa hả, cái thằng ngốc này!?"

Kageyama thở dốc, anh ngừng ngọ nguậy bởi sợi dây trói đã làm đau cổ tay anh. Trước sự ngạc nhiên của mình, Hinata bắt đầu cười.

Natsu cũng có vẻ bị sốc.

"Cười cái gì chứ?!" - Kageyama hỏi. Hinata khom người, lau nước mắt. Cuối cùng, cậu đứng thẳng dậy và bước đến chỗ Kageyama, ngồi trên giường. Kageyama ngã người lại trên gối, cảm thấy nóng bừng cả mặt. Anh đã không gần với Hinata 'bình thường' đến mức này trong một khoảng thời gian rồi. Mặc dù vậy, điều này vẫn không ngăn được anh chọc giận cậu - "Tôi sẽ bóp chết cậu nếu tôi không bị trói, đừng có đùa đấy!"

"Tớ nào có ý đó" - Hinata cười rạng rỡ, nước mắt ngập hai bên khóe mắt. Cậu nghiêng người và vòng tay qua cổ Kageyama, gục đầu vào ngực anh. Nhịp tim của anh đập nhanh - "Em rất, rất vui vì anh là... chính mình. Em đã rất nhớ anh và không được ở bên anh là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời em. Xin lỗi về mọi thứ, Tobio. Tất cả là lỗi của em. Em đã cố gắng rất nhiều để giữ cho anh được an toàn."

"Tôi... Anh đã nghe cuộc trò chuyện của em với Natsu rồi" - Kageyama run rẩy đặt bàn của mình lên lưng Hinata. Chạm vào cậu khiến cơ thể anh cứng đờ. Anh rất sợ làm đau cậu, hoặc bị cậu từ chối.

"Anh thức được bao lâu rồi, Kageyama?" - Natsu hỏi, rón rén bước tới.

"Không lâu lắm đâu, anh thức trước khi em vào đây."

Hinata ngồi dậy, ghé sát vào mặt Kageyama. Cậu đặt một tay lên má anh, nhưng Kageyama không thể tiếp tục nhìn cậu bằng mắt. Natsu thì trông có vẻ khó xử, cô lùi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, để lại hai người không gian riêng tư. Nước mắt trào ra khỏi khóe mi của Hinata và rơi xuống cổ Kageyama: "Em rất vui vì anh đã không sao."

"Dừng lại đi, đáng lý ra em không được vui! Anh làm em bị thương! Anh làm tất cả mọi người bị thương! Anh là một con quỷ! Làm sao em có thể cười như vậy được chứ?!" - Kageyama cố gắng đẩy cậu nhưng Hinata đập tay anh ra. Cuối cùng cả hai đập đầu vào nhau, vật nhau trên giường, cùng rít lên và Hinata lăn lộn trên lưng Kageyama, cậu giữ chặt lấy đầu anh. Kageyama trừng mắt nhìn cậu - "Rõ là lỗi của em đó, đồ ngốc ạ!"

"Anh không phải là người duy nhất mất kiểm soát và làm những người khác bị thương đâu!" - Hinata giận dữ hét lên. Cậu ngồi dậy và di chuyển để thân mình ngồi trên hông của Kageyama. Cậu đấm thùm thụp vào ngực anh và Kageyama nắm lấy cổ tay cậu để ngăn cậu lại, anh mắng rủa cậu. Hinata thực sự đang khóc và Kageyama có thể cảm thấy cổ họng mình như bị chặn lại, môi dưới của anh mấp máy. Anh không muốn khóc nhưng anh cảm thấy như cơ thể mình không cho anh nhiều lựa chọn - "Vậy em có nên ngừng nói chuyện với anh không, anh có nghĩ em là một con quái vật không? Anh nói rằng anh không muốn em đi đâu hết, rằng anh muốn em về nhà với anh, và sau đó thì sao, anh lại lảm nhảm chuyện rằng mình tệ hại ra sao? Rồi rốt cuộc là anh muốn gì đây, hả Tobio? Em có nên ghét bản thân mình vì những gì đã xảy ra không?"

"Không! Là do Oikawa cả m-''

"Chính Oikawa cũng đã làm điều đó với anh!" - Hinata bực mình - "Oikawa đã đẩy anh đến giới hạn và làm cho phần Thiên Thần bị ngủ đông của anh chiếm lấy mình, anh không thể kiểm soát được nó, vì vậy đừng tự trách bản thân mình nữa. Cả hai chúng ta đều bị hắn xem như quân cờ, chính Oikawa mới là người làm họ bị thương, không phải chúng ta!"

"Oikawa không phải là người sẽ chịu đựng những ký ức đau đớn đó! Hắn sẽ không gặp ác mộng mỗi đêm vì đã làm tổn thương họ, hoặc em! Chính anh là người đã xé lông của em, anh lúc nào cũng nhớ về điều đó, nó đã xảy ra và không thể thay đổi được gì cả! Đáng lý tất cả mọi người phải ghét anh!"

"Không ai ghét anh cả! Cũng không ai trách anh hết! Thế anh có ghét em vì đã đâm vào ngực anh không!?"

"Im đi! Im lặng đi! Đừng cố bênh vực cho anh nữa!"

"Em sẽ không bao giờ ngừng bênh vực anh cho đến ngày em không còn trên đời này nữa!" - Hinata vùng vẫy cánh tay của mình ra khỏi sự kìm kẹp của Kageyama - "Em yêu anh, đồ đần độn! Em yêu anh đến phát điên và cái suy nghĩ của anh về việc tự trách bản thân về những gì Oikawa đã làm với anh khiến em muốn đánh chết anh! Em sẽ không để hắn làm tổn thương anh thêm lần nữa đâu, em hứa đó. Xin hãy tin em. Em chỉ muốn anh hạnh phúc. Em muốn anh ở lại với em đến hết đời này. Làm ơn đi mà..."

Cậu cúi người và áp mặt vào cổ Kageyama, hai tay ôm lấy lưng anh. Kageyama nắm lấy cậu và siết cậu vào lòng, mặt anh vùi vào tóc Hinata. Vẫn là mùi hương đó, nó chính xác như những gì anh nhớ...

Sau đó, họ hôn nhau. Kageyama không nghĩ điều đó sẽ xảy ra, nhưng Hinata đã chủ động. Không phải anh không vui về điều đó. Đây là điều anh mơ ước hàng ngày kể từ lúc Hinata mất tích.

Đây là nụ hôn nóng bỏng, ướt át và nồng nàn nhất anh từng có, Kageyama không muốn nó dừng lại. Tuy nhiên, cả hai lập tức chấm dứt chuyện này khi Tanaka xông vào phòng, theo sau là Daichi và Suga. Cả hai người đằng sau mắng Tanaka:

"Cái thằng này, em nên gõ cửa chứ!"

"Chú em mất hết liêm sỉ rồi hả, Tanaka?"

"Em có biết hai đứa nhỏ đang hôn nhau đâu! Trời ạ! Xin lỗi vì sự phiền phức này nha!"

Hinata trượt người khỏi giường, trông cậu có vẻ ngại ngùng. Kageyama đỏ bừng mặt và anh cảm thấy vô cùng khó xử khi Suga đến và đứng cạnh giường. Anh cầm một cái khay, rồi đặt nó trên bàn cạnh giường:

"Anh rất vui khi thấy em vẫn ổn đấy, Kageyama" - Suga nở nụ cười ấm áp - "Anh đã mang một ít thức ăn đến cho em. Anh sẽ tháo dây trói trên người em để em ngồi dậy, nhưng em có phiền không nếu anh giữ dây cố định trên cổ tay của em? Nhưng đừng lo, em vẫn có thể tự do cử động cánh tay của mình, anh chỉ lo lắng rằng bất kỳ mức độ căng thẳng cao nào cũng có thể khiến em ... em biết đấy..."

"Không sao đâu" - Kageyama nói, kiên nhẫn chờ đợi khi Suga cởi bỏ ba sợi dây trói trên ngực, bụng và chân của mình. Anh để Hinata đỡ mình ngồi dậy, trong khi Daichi trải gối và Suga đặt khay lên đùi anh. Có bánh mì tươi giòn và món súp cà chua đặc - "Cảm ơn anh."

Anh không biết phải nói gì. Anh gần như không thể nhìn họ, Kageyama cảm thấy thật xấu hổ với bản thân mình.

Suga ngồi xuống cuối giường. Anh hắng giọng: "Kageyama, anh muốn em biết rằng là không ai giận em đâu. Không ai trách em cả, vì vậy làm ơn đừng tự trách mình nữa. Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của em và thành thật mà nói, tốt hơn hết là để phần Thiên Thần của em làm chủ bởi vì bây giờ nó là thứ duy nhất có thể cứu em. Không ai trong số bọn anh chết cả, tất cả bọn anh đều đang trị thương và Noya, thằng bé vẫn ổn."

"Anh ấy đã quay lại rồi sao?" - Hinata hỏi. Suga gật đầu:

"Ừ, em đã không xuống dưới lầu nhiều nhỉ. Thằng bé đã trở lại vào ngày hôm qua, có vẻ như Noya đã dành cả tuần qua để xuống bến tàu làm phiền Kiyoko. Anh đã rất bất ngờ khi thằng bé nói với anh là nó hy vọng Kiyoko sẽ biến mình thành nam nhân ngư đấy."

"Pfft, em đã thử điều đó một lần rồi." - Tanaka chế giễu. Daichi lườm anh và anh lập tức im lặng.

"Đôi cánh của anh ấy sẽ không trở lại, phải không?" - Kageyama lầm bầm. Suga thở dài:

"Rất tiếc là không. Xin đừng sợ khi anh nói với em rằng việc xé đôi cánh của Tiên về cơ bản sẽ khiến họ trở thành người phàm, và em không cần phải lo lắng về điều đó đâu. Noya sẽ ổn thôi, thằng bé đã tìm được một phương án khác."

"Phương án khác?"

"Ừm, thằng bé có một phương án khác và giờ Noya cực kỳ phấn khích khi trở thành một Người Sói như Asahi. Thật không may, chúng ta phải đợi đến kỳ trăng tròn tiếp theo, nhưng điều đó có nghĩa là thằng bé sẽ già đi và chết với tuổi đời bằng Asahi, tức là tuổi của Noya sẽ ít hơn của loài Tiên một chút, nhưng có còn hơn không. Anh nghĩ thằng bé chịu chấp nhận do nó thích biến thành một con sói thôi. Điều duy nhất làm Noya thực sự bực mình là em nó phải đi bộ khắp nơi, nhưng anh nghĩ thằng bé sẽ quen thôi."

Kageyama khuấy súp, không muốn đáp lại. Anh vẫn cảm thấy khủng khiếp về điều này, anh đã lấy đi mất một phần chủng loài của Noya. Có lẽ anh ấy sẽ oán hận Kageyama đến hết đời?

"Hình như em muốn hỏi gì đó?"

Trước sự ngạc nhiên của họ, Kageyama bật cười. Nhưng nghe có hơi gượng gạo. Anh nhìn lên: "Liệu lần này em có được biết sự thật không?"

Suga có vẻ khó chịu. Y chuyển chỗ ngồi. Daichi siết chặt vai anh trấn an và nói: "Hãy hiểu tại sao bọn anh không nói sự thật. Hinata đã yêu cầu bọn anh cố giữ an toàn cho em, và đó là cách duy nhất bọn anh có thể làm rồi."

"Bên cạnh đó, nhóc có thực sự tin điều đó không nếu mà tụi này nói với nhóc cái đó ngay từ đầu, haha ​, Kage, nhóc là bán Thiên Thần đó, vậy nên hãy cố mà tận hưởng điều đó đi." - Tanaka khịt mũi. Kageyama cau mày:

"Bán Thiên Thần? Em không phải là Thiên Thần thuần chủng ạ?"

"Em là Đọa Lạc Thiên Sứ" - Suga giải thích - "Tức em vừa là người vừa là Thiên Thần. Cha của em, Malpha, cũng là một Đọa Lạc Thiên Sứ. Vì mẹ em là con người, nên em có tính người hơn, vậy nên xin đừng nghĩ rằng em không còn thuộc về thế giới ngoài kia. Về cơ bản, em thuộc về cả hai thế giới tách biệt. Đó là lý do tại sao em có thể nhìn thấy Cảng Ánh Dương, thật khó để nghĩ ra một cái cớ về điều đó... Nhưng anh đã không nói dối khi nói rằng cha em là khách du lịch. Ông ấy đã rất muốn em, em biết mà. Ông ấy muốn ở bên em và mẹ em, nhưng Oikawa đã biến điều đó thành bất khả thi. Đối với hắn, em là Khả Ố. Thiên Thần sinh con với loài người là một tội ác. Đó là lý do hắn muốn em chết."

"Anh ta sẽ không dừng lại cho đến khi em chết, phải không?"

"Không"

"Thậm chí hắn còn không đề nghị tụi này giao cậu ra, nó chưa từng xảy ra! Vậy nên đừng thử" - Tanaka cảnh báo, tạo một vẻ mặt đáng sợ, khiến anh nhận được một cái tát đau điếng từ Daichi.

''Hắn không ở trong thị trấn vào lúc này, theo Tsukishima thì là vậy. Oikawa đã đi được một thời gian rồi, bọn anh không rõ hắn ở đâu hoặc tại sao, nhưng điều đó khiến bọn anh gặp khá nhiều khó khăn. Bọn anh đã cố gắng sửa chữa khu công nghiệp, nhưng quá nguy hiểm nếu rời khỏi nhà của Saeko quá lâu. Chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào."

"Vậy kế hoạch là gì, nhốt em ở đây mãi à?"

Suga thở dài: "Không, chúng ta sẽ phải giết Oikawa."

Cả Hinata và Kageyama cùng lúc nhìn lên với ánh mắt sáng ngời và đồng thanh:

"Em tham gia!"

Daichi giơ tay lên: "À, cả hai đứa cần nghỉ ngơi trước và đừng nghĩ đến việc đánh nhau nữa. Nó quá nguy hiểm. Hinata, cho đến khi đôi cánh của em lành lại, em sẽ rất yếu khi chống lại các Thiên Thần, và Kageyama, nếu em không thể kiểm soát sức mạnh của mình, em lại vô tình đánh bọn anh nữa thôi."

"Chờ chút, đợi đã, em có thể kiểm soát sức mạnh của mình sao? Làm thế nào vậy?"

"Đã có những Đọa Lạc Thiên Sứ trong quá khứ có thể sử dụng Thiên Pháp để có thể giúp ích cho họ." - Tsukishima vừa bước vào phòng, theo sau là Yamaguchi. Cậu ta ngáp và luồn những ngón tay thon dài qua mái tóc vàng của mình - "Tôi sẽ giúp cậu luyện tập, trong một số trường hợp nhất định, nhưng đừng nghĩ rằng tôi đang làm điều này vì tôi quan tâm đến những gì xảy ra với cậu. Tôi đề nghị sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ giao nộp cậu cho Oikawa; Nhưng thật không may, chẳng ai bỏ phiếu đồng ý với tôi hết."

"Thà tôi tự học còn hơn." - Kageyama phỉ báng. Tsukishima nhún vai và quay người rời đi:

"Tùy cậu thôi."

"Không, không, đợi đã, Tsukishima" - Suga bật dậy nắm lấy vạt áo cậu, kéo cậu lại vào phòng - "Em đã hứa với anh là em sẽ giúp thằng bé mà."

Tsukishima nhìn Suga một thoáng, sau đó cậu nhắm mắt lại và thở dài mệt mỏi: "Thôi được, thôi được. Buổi huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai, hôm nay tôi có việc phải làm, nhưng tôi sẽ không ép cậu rời khỏi giường đâu, vì vậy đừng trách tôi nếu cậu lười đấy. Tôi chăm cậu như thế đủ rồi."

Một lần nữa, Tsukishima toan bỏ đi nhưng Kageyama gọi tên cậu, khiến cậu dừng lại và nhìn qua vai:

"Gì nữa?"

Kageyama nghiến răng và đánh rơi cái thìa, khiến một phần súp chảy tràn ra thành bát. Anh nắm chặt tay và cố mở miệng, nhưng những lời anh nói đều lắp bắp: "C-c-Ca-Cảm ​​ơn ... v-v-vì mọi thứ."

Tsukishima nhướn mày và đặt hai bàn tay ôm lấy tai: "Tôi xin lỗi, tôi nghe không rõ, cậu có muốn nói to hơn không?"

"C-Cảm ơn ..." - Kageyama ngượng ngùng lẩm bẩm, chỉ to hơn một chút. Tsukishima tiến lại gần hơn nữa, hình như cậu đang cố làm Kageyama cảm thấy tình huống này thực sự quan trọng.

"Vẫn không thể nghe được cậu đấy."

Cuối cùng Kageyama lật cả khay của mình, súp màu cam đổ lênh láng ra khắp ga trải giường và anh hét to hết cỡ, "CẢM ƠN VÌ MỌI THỨ!"

Trong khi Tsukishima rời phòng cười khúc khích một mình, Suga vội vã đi lấy thứ gì đó để dọn dẹp đống hỗn độn trước khi ga giường bị ố vàng. Tanaka vẫn ở trong phòng cùng Daichi và Hinata, cả ba lắc đầu ngán ngẩm. Tanaka gật đầu về phía cửa phòng ngủ.

"Saeko sẽ giết nhóc mất thôi." - Anh chỉ vào một vết đỏ trông khá mất thẩm mỹ trên cánh tay của mình - "Anh mày có được cái này chỉ vì uống cà phê sáng của bả thôi đó."

"Anh nghĩ là ga giường sẽ bị ố." - Daichi trấn an nói, nhặt cái khay bị rơi xuống.

Ngay lúc đó, một giọng nữ tức giận, oang oang vang lên từ tầng dưới:

"ĐỨA NÀO LÀM GÌ CƠ!?"

Tanaka nhún vai cười: "Chà, ít nhất thì Oikawa không thể giết nhóc nếu Saeko làm điều đó trước!"

End chap 26

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro