27. Im hơi lặng tiếng
Đã một tháng trôi qua kể từ lúc Kageyama bắt đầu tập luyện với Tsukishima. Anh được phép vượt khỏi giới hạn của mình trong vài khoảng thời gian nhất định trong ngày, khi anh được đưa ra ngoài vào khu vườn sau nhà của Saeko, nơi Suga đã lập pháp trận bảo vệ. Nó không thể bảo vệ họ khỏi Thiên Thần, nhưng có thể làm những người đang đứng trong khu vườn tàng hình đối với người đi đường. Rõ ràng, sử dụng phép thuật đẩy lùi Thiên Thần sẽ là một ý tưởng tồi khi Kageyama đang cố gắng kích hoạt phần Thiên Thần của mình. Khi sức mạnh của anh trở nên mất kiểm soát trong nhà của Saeko, nó đã khiến cho phép thuật chống Thiên Thần của Suga bị biến chất, do đó tại sao bây giờ anh buộc phải ra ngoài vườn để Suga không phải tiếp tục làm lại nó.
Sức mạnh là một thứ cực kỳ khó kiểm soát và nó thực sự bắt đầu khiến Kageyama chật vật. Anh phát ngán khi chỉ nhìn mãi ngôi nhà này, trong khi những người khác có thể ra vào thị trấn một cách thoải mái, nhưng anh lại bị cấm bước ra khỏi khu vực an toàn của Suga. Không phải là vì anh phải ngồi ngoài vườn và tập luyện, vì bất cứ khi nào Tsukishima không ở gần thì anh không cần phải tập. Mà là vì họ không tin anh có thể kiểm soát được sức mạnh của mình và Tsukishima là người duy nhất trong số họ đủ can đảm để tiếp cận Kageyama và bẻ cổ anh – vì không phải ai cũng có thể làm được.
Tsukishima đang cố gắng dạy Kageyama sử dụng sức mạnh của mình mà không cần phải rơi vào trạng thái cảm xúc nào trước đó. Cậu ta nói bây giờ sức mạnh của anh đã được kích hoạt, chúng sẽ không bao giờ ngủ đông nữa, vì vậy trách nhiệm của anh là phải làm chủ được chúng và ngăn cản nó bùng nổ, nếu không thì anh sẽ phá hủy mọi thứ xung quanh.
Ban đầu thì anh không thể triệu hồi được bất kỳ loại sức mạnh nào, điều này chỉ khiến anh trở nên điên cuồng hơn cho đến khi mắt anh bắt đầu sáng lên và anh phá vỡ một số khung ảnh của Saeko. Dĩ nhiên là sau đó anh đã nhận được một cú thúc mạnh vào sau đầu từ cây chổi của chị ấy.
Nhưng cuối cùng thì sau nhiều ngày bị mọi người đánh cho nhiều lần, anh đã có thể kích hoạt và sử dụng được Thiên Pháp một cách tùy ý. Thật khó để giải thích cho những người khác cách anh đã làm điều đó, bởi vì anh cảm giác đó chỉ là một phần của con người anh bây giờ. Kageyama cảm thấy như thể anh sẽ giữ sức mạnh này cả đời. Nó... thật tự nhiên!
Tuy nhiên, hiện tại thì anh không làm được gì nhiều ngoài việc làm vật chất nổi lềnh bềnh trong không khí. Nhưng anh cũng không thể để mình nản chí chỉ vì trong lúc anh làm vậy, Tsukishima sẽ cho anh ngừng tập luyện trong ngày và nói rằng sẽ không có ích gì để tiếp tục luyện tập nếu Kageyama cứ ngồi đấy ăn vạ như một đứa con nít. Anh cần phải kiểm soát cảm xúc của chính mình, bằng không Oikawa sẽ tìm cách lợi dụng chúng để chống lại anh và anh không thể để mình mất đi lý trí ở giữa trận đấu được.
Oikawa và băng nhóm của hắn vẫn ở ngoài thị trấn. Hành động biến mất đột ngột của họ đã khiến cả nhóm rơi vào tình thế nguy hiểm, đặc biệt là Tsukishima, người thường đi lang thang quanh thị trấn trong đêm, và cố gắng theo dõi họ. Asahi đã cùng cậu ta vào rừng để tìm kiếm nhưng họ chỉ quay lại và lắc đầu (Asahi quay lại với toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Kageyama không muốn biết có gì trong những cái cây đó mà khiến anh ấy sợ đến vậy).
"Chúng đang lên ý định gì đó. Chỉ là em vẫn chưa tìm ra được chúng muốn làm gì." - Tsukishima cáu kỉnh nói trong bữa ăn tối vào một đêm nọ. Cậu ta thậm chí còn nói điều này thường xuyên hơn khi chỉ có một mình trong phòng.
Kageyama đã cố gắng thảo luận về chủ đề này, rằng anh có ý định rời đi. Anh nói nếu Oikawa không thể tìm thấy cha mình, thì anh chỉ dành cả đời đi du lịch từ nơi này đến nơi khác thôi, lúc ấy hắn cũng sẽ chật vật lắm mới tìm được anh. Kageyama có thể đưa Hinata đi cùng, đeo một chiếc lông vũ mới, và họ có thể rời thị trấn trong yên bình, nhưng ý tưởng đó đã ngay lập tức bị bác bỏ.
"Chỉ vì đám Thiên thần đó không có ở đây không có nghĩa là Oikawa sẽ không có những người khác đứng về phía hắn làm gián điệp. Không ai dám tấn công chúng ta khi chúng ta ở bên ngoài, nhưng anh cá là họ đã báo cáo lại cho Oikawa, bằng cách nào đó, về những gì chúng ta đang làm." - Daichi giải thích. Dạo này trông y có vẻ hơi mệt mỏi, Daichi đã không uống nhiều máu như trước kia nữa. Vì Suga đã mất phần lớn thuốc trong vụ cháy nhà trọ, nên anh ấy không thể tạo ra bất cứ loại thuốc nào bổ sung máu cho mình sau khi cho phép Daichi uống máu anh. Rõ ràng là những nguyên liệu anh cần nằm ở một nơi khác, một thị trấn khác, và anh không có thì giờ để biến mất và tiến hành một cuộc hành trình tìm kiếm chúng. Anh thường chỉ đi mỗi năm một lần và dự trữ đủ dùng.
Điều này có nghĩa là Daichi chỉ có thể được cho ăn một lần một tuần, nếu y đủ may mắn. Việc mất máu ảnh hưởng đến Suga nhiều hơn Kageyama nghĩ, và Suga phải giải thích rằng Ma Cà Rồng có thể lấy hơn một lít máu từ cơ thể chỉ trong vòng vài giây. Daichi đang đấu tranh để kiểm soát bản thân và bắt đầu đẩy Suga ra bất cứ khi nào anh ấy đề nghị hiến máu, vì y sợ rằng lần này anh sẽ hút cạn cơ thể Suga thành cái xác khô.
Kenma, người thường đến và đi tùy thích, đã miễn cưỡng dịch chuyển đến một bệnh viện ở Vịnh Ánh Dương và đánh cắp vô số túi máu. Daichi đổ hết số máu đó xuống sàn, thứ mà giúp anh sống qua ngày lại bị anh nói là kinh tởm. Máu người có tính gây nghiện cao và Daichi đã mất nhiều năm cố gắng chống lại cơn nghiện đó, anh không muốn bỏ cuộc ngay bây giờ và tạo nên một cuộc thảm sát hàng loạt.
"Yên tâm thật" - Kageyama nghĩ, nhìn Daichi nhăn nhó khi y đổ cốc máu đỏ thẫm xuống sàn - "Tất nhiên, anh ấy không thể uống máu của mình vì giờ mình là một Thiên Thần."
Anh luôn nghĩ rằng - giờ anh đã là một Thiên Thần. Chính xác thì anh đã luôn là một Thiên Thần - Hay một Đọa Lạc Thiên Sứ. Đó không phải là thứ chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trong anh vào một ngày nào đó, anh đã được sinh ra như thế này, chỉ là anh chưa bao giờ biết đến sự hiện diện của nó.
Tất cả những gì anh cần là sự tập trung. Kageyama phải nghĩ xem mình đang làm gì và truyền năng lượng của mình đến đâu, nhưng thật khó. Có quá nhiều thứ gây xao nhãng anh, và chẳng ích gì khi Hinata cứ ở loanh quanh, liên tục lằng nhằng khuyên bảo anh mãi, như thể cậu biết chính xác cách hoạt động của Thiên Pháp vậy. Cậu cố gắng giải thích cách anh sử dụng phép thuật của mình theo một cách thực sự ngu ngốc và rối rắm với rất nhiều 'gwah' và 'waah' được trộn lẫn vào các câu nói, khiến Tsukishima hoang mang tột độ.
"Đừng cố đầu độc cậu ta bằng mấy thứ rác rưởi của cậu nữa, Hinata. Thiên Pháp rất đơn giản, về mặt lý thuyết thì tất cả những gì cậu ta cần làm là tập trung vào những gì mình muốn làm và nó sẽ xảy ra thôi. Tất nhiên, bọn tôi đã không tính đến việc Kageyama là một tên ngốc và không thể làm những thứ cơ bản nhất, điển hình như là khiến cho một viên đá bay lên."
"Tôi đang cố đây! Nó không dễ thế đâu!" - Kageyama bực mình, chỉ để Tsukishima búng tay một cách ngẫu nhiên và viên đá bay về phía anh, đập thẳng vào trán anh. Anh nhăn mặt, rít lên, đứng thẳng dậy, chuẩn bị bắt đầu một trận đấu võ mồm, nhưng anh đột nhiên đổi ý. Kageyama thở ra một hơi dài và ngồi xuống lần nữa, nhặt viên đá rơi xuống dưới chân anh - "Tôi sẽ không nổi điên đâu, vậy nên đừng cố gắng nữa."
"Cậu nghĩ Oikawa sẽ dừng lại nếu cậu hỏi hắn một cách tử tế à?" - Tsukishima nhướn mày, chỉnh lại cặp kính của mình.
"Chắc chắn anh sẽ làm được thôi mà, Tobio!" - Hinata nói đầy khích lệ, cậu cười rạng rỡ - "Chỉ cần tập trung và sau đó thì gwah thôi!"
"Tôi đã nói với cậu là dừng điều đó lại rồi mà!"
Anh mặc kệ Hinata cãi nhau với Tsukishima, Kageyama bắt chéo chân và đặt tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn chằm chằm vào viên đá. Nó có kích thước bằng lòng bàn tay và trông có vẻ sần sùi. Trán anh vẫn còn nhức nhối vì cú va chạm vừa rồi nhưng anh mặc kệ, anh sẽ không để Tsukishima đánh bại anh.
Tập trung năng lượng ...
Di chuyển viên đá.
Anh giơ hai tay lên, quan sát khi chúng bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Di chuyển viên đá.
Kageyama di chuyển tay của mình. Không có chuyện gì xảy ra hết! Anh làm lại, vẫn không có biểu hiện gì.
Hít một hơi thật sâu, Kageyama vặn tay lần thứ ba và viên đá nâng lên khỏi mặt đất, xung quanh tỏa ra ánh sáng xanh neon mờ ảo. Anh thở hổn hển và đột nhiên mất tập trung. Viên đá lập tức rơi xuống đất.
"Làm được rồi!"
Hinata vồ lấy Kageyama, cậu ôm và hôn lên má anh. Tsukishima rên rỉ: "Làm ơn thôi đi dùm. Ít nhất thì cậu cũng có tiến bộ. Tiếp tục cố gắng đi, tôi vào trong một chút. Nếu cậu có thể làm cho nó di chuyển theo lệnh của mình mà không bị rơi, hãy hét lên gọi tôi."
Tsukishima ra ngoài thực sự khiến Kageyama dễ dàng tập trung hơn rất nhiều. Anh cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi có Hinata bên cạnh, và anh biết rằng Hinata sẽ không bao giờ đánh giá anh như cách Tsukishima đã làm mỗi khi anh phạm sai lầm, dù là nhỏ nhất. Thay vào đó, cậu vẫn khuyến khích Kageyama cố gắng hết lần này đến lần khác, nói rằng anh chắc chắn sẽ làm được và càng luyện tập thì anh càng giỏi.
Ở một thời điểm nào đó, Kageyama đã để viên đá trôi nổi trong lòng bàn tay của mình và anh đã sử dụng tay kia để xoay nó theo nhiều phía. Anh ngước lên nhìn Hinata, một nụ cười thỏa mãn hiện trên khuôn mặt Kageyama. Anh chắc chắn rằng mình đã không cười như thế này từ rất lâu rồi.
Đang nhảy múa phấn khích tại chỗ, Hinata hất tảng đá ra khỏi tay Kageyama và nhảy lên người anh, khiến anh ngã xuống đất, chân tay cả hai ngã đè lên nhau. Cả hai đang ở giữa chừng chuẩn bị cho một cuộc động-chạm-cơ-thể nóng bỏng thì một tiếng ho phát ra từ phía ngưỡng cửa làm họ bị gián đoạn và cả hai lập tức tách ra.
Suga đang dựa vào ngưỡng cửa, anh nhếch mép cười trừ. Tay anh đang cầm một cuốn sách: "Xin lỗi vì đã làm gián đoạn hai đứa nhé, nhưng anh nghĩ là đáng lý ra em nên luyện tập ngoài này."
"Cả hai bọn em, ý em là vậy" - Kageyama lắp bắp, cảm thấy xấu hổ. Anh chưa bao giờ là người thích thể hiện tình cảm nơi công cộng - "Em có thể làm cho đá bay rồi, xem này."
Những viên đá văng xuống sàn giờ đã nổi lên trước mặt Suga, cùng với một số người khác xung quanh khu vườn. Kageyama khiến chúng quay giữa không trung nhưng khi anh cố gắng để chúng di chuyển, tất cả những viên đá va vào nhau và rơi xuống đất, vỡ toang ra.
"Thật tốt khi thấy em bắt đầu làm chủ được nó. Thiên Pháp thực sự rất phức tạp vì nó được kiểm soát khá nhiều về mặt suy nghĩ, và nếu em chưa hoàn toàn học cách tập trung năng lượng của mình thì sẽ rất mất thời gian để thành thạo được các kỹ năng."
"Anh có nghĩ rằng em đã sẵn sàng để chiến đấu với Oikawa không?"
Trong chốc lát, Suga chỉ biết há hốc miệng nhìn anh. Anh ấy đang cân nhắc xem nên nói gì và Kageyama biết nó sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Anh gục đầu xuống. Tất cả những gì anh muốn làm là giúp đỡ mọi người và làm sửa lại những điều anh đã làm sai đến những người đã chăm sóc anh kể từ ngày đầu tiên anh đến đây. "Oikawa có tuổi đời hàng thế kỷ rồi, Kageyama. Dù em có tập luyện bao nhiêu đi nữa, em sẽ không bao giờ mạnh được như hắn, điều này thật đáng tiếc. Nhưng đừng lo lắng về điều đó quá nhiều, có nhiều cách khác mà em có thể tham gia cùng, giả sử nếu Oikawa có quay trở lại."
"Vẫn không có tin tức gì ạ?" - Hinata hỏi. Suga lắc đầu và đưa tay vuốt mái tóc bạch kim của mình.
"Không một chữ. Anh không thích điều này chút nào. Anh nghĩ sẽ có điều không lành xảy ra."
"Anh đã tìm ra cách chúng ta có thể giết Oikawa chưa?" - Hinata hỏi. Suga gật đầu
"Ừ rồi, thực ra đó là lý do anh đến đây để nói chuyện với hai đứa. Em biết đấy, anh đã nhờ Kenma tìm cho anh những cuốn sách viết về Thiên Thần, anh cần học thuyết về Thiên Thần nhiều nhất có thể, nhưng phần lớn nó khá vô dụng. Hầu hết mọi người tin rằng Thiên Thần là bất tử, tuy nhiên, cuốn sách này,'' anh lập tức giơ cuốn sách bìa da màu đen mà Suga đã mang theo. ''Nó chứng minh khác"
"Ồ?"
"Kenma nói rằng có khả năng đám Thiên Thần đã phá hủy bất kỳ văn bản viết nào về điểm yếu của chúng, vì chúng sợ những sinh vật khác có thể cố gắng sử dụng nó để chống lại mình. Thiên Thần có tính thống trị hơn tất cả những loài khác, chúng muốn đứng đầu chuỗi thức ăn và chúng sẽ làm mọi cách để giữ vị trí đó, nhưng điều này đã được cất giấu trong một hiệu sách cũ ở Thiên đường của Thiên Sứ. Anh nghĩ nó thực sự có thể làm em quan tâm nhiều đó, Kageyama."
"Hả? Tại sao lại là em?"
"Vì đây là hồi ký của cha em."
"Cái gì cơ?!"
Kageyama vội vàng chạy tới, giật lấy nó từ tay Suga. Anh mở nó ra và xem trang đầu tiên, trang đầu tiên có một chữ ký xoáy ở bên trong ghi 'Malpha'.
"Anh có chắc đó là Malpha không? Em biết đó không phải là một cái tên chung, nhưng nó có thể là một người khác?"
"Kenma nói rằng có dấu vết của Thiên Pháp trên đó. Có một bức thư tình bên trong, được viết cho mẹ của em. Anh nghĩ bà ấy có thể đã bỏ cuốn sách, hoặc ít nhất là đã cố vứt nó đi. Cha của em có lẽ đã nói với bà ấy rằng hãy bảo vệ nó, vì ông đã viết rất nhiều về những sinh vật siêu nhiên bên trong, những sinh vật mà ông tận mắt chứng kiến trong chuyến du lịch của mình và rất nhiều về Thiên Thần nữa."
Cả Hinata và Suga đều ngạc nhiên khi Kageyama cười. Anh đang đọc bức thư tình ở trang thứ hai: "Mẹ em luôn nói rằng nếu muốn giấu một cái cây, hãy đặt nó vào trong một khu rừng. Chưa ai từng vào tiệm sách cũ đó, và một thị trấn đầy rẫy những người sùng đạo sẽ không bao giờ muốn có một cuốn sách nói về Ác Quỷ và cách giết một Thiên Thần."
"Mẹ của em là một người phụ nữ thông minh đấy."
"Anh ổn chứ, Tobio? Trông anh có hơi khó chịu." - Hinata đặt một tay lên vai anh. Kageyama gật đầu, cố gắng mỉm cười:
"Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ nhiều về cha mình khi lớn lên, anh luôn cho rằng ông ấy là một tên khốn chết tiệt đã bỏ mặc mẹ anh, nhưng ..." - Anh gật đầu về phía bức thư. Nó không dài lắm, nhưng nó nói về gia đình là tất cả những gì Malpha hằng mong muốn và ông rất đau lòng khi phải bỏ lại bà và đứa con chưa chào đời, đồng thời yêu cầu mẹ anh đừng bao giờ kể cho đứa trẻ nghe về bất cứ điều gì về những loài sinh vật siêu nhiên.
Ông ấy đã kết thúc nó bằng câu: " Hãy bảo vệ con anh bằng mọi giá."
"Cha anh thực sự muốn anh" - Kageyama chậm rãi nói. Hinata siết chặt cánh tay anh. Kageyama nhìn lên Suga - "Anh có biết ông ấy hiện đang ở đâu, hoặc có thể ở đâu không? Em muốn gặp cha, em muốn nói chuyện với ông ấy, có lẽ cha em có thể giúp chúng ta-''
"Cha của em chưa bao giờ là một chiến binh, ông ấy sẽ không muốn tham gia đâu. Anh không biết ông ấy đang ở đâu, thế giới này rất rộng lớn và nơi này chỉ là một vùng đất tách biệt thôi. Ông ấy có thể ở bất cứ đâu. Anh xin lỗi vì mình không thể giúp được gì cho em, nhưng có thể, nếu bọn anh giết được Oikawa và các Thiên Thần khác, và có thông tin rằng họ đã biến mất, thì ông ấy có thể sẽ quay trở lại Cảng Ánh Dương."
Kageyama gật đầu, cảm thấy hy vọng. Anh phải giết Oikawa nếu anh muốn gặp cha mình. "Vậy thì em sẽ đợi."
"Còn mẹ của em thì sao?"
Kageyama nghĩ về điều đó một lúc, trước khi nói, "Bà ấy có thể quay trở lại Vịnh Ánh Dương đúng không? Nơi này cách đó không xa. Khi đó em có thể dành nhiều thời gian cho mẹ hơn. Mẹ em sẽ không gặp nguy hiểm gì nếu Oikawa chết đi. Có lẽ nếu cha em quay lại, cha sẽ có thể gặp lại mẹ. Em nghĩ mẹ sẽ thích điều đó."
"Em biết đấy, em có thể gọi cho mẹ mà- Saeko có điện thoại."
Cuốn sách tuột khỏi tay Kageyama và Hinata, với phản xạ chớp nhoáng, cậu đã đỡ lấy nó. Kageyama tự tát vào đầu mình. ''Tại sao em lại không nghĩ đến điều đó chứ !? Mẹ sẽ giận em mất thôi!''
"Đừng lo lắng vậy chứ, anh chắc rằng bà ấy biết em đang an toàn. Anh đã liên lạc với bà ấy từ nhiều năm trước". Suga trông không chắc lắm. Kageyama thở dài và lấy lại cuốn hồi ký từ Hinata. Anh muốn ngồi đâu đó một mình và đọc thứ này. Biết đâu anh sẽ nhận được nhiều lời nhắn nhủ hơn từ cha mình.
"Còn phần giết Thiên Thần thì sao?" Hinata hỏi.
"Uh, anh cũng không nhớ nó ở trang nào nữa, nhưng anh có thể cho em biết. Ông ấy nói có hai cách để làm điều đó, một là chúng ta đâm vào tim chúng bằng Thánh Kiếm hoặc Thánh Đao, mà chúng ta đã biết rồi, nhưng cầm được thứ đó đó là cả một vấn đề, hoặc ta có thể xé đôi cánh của chúng ra."
"Gì cơ, giống anh Noya ấy hả?"
"Chính xác. Cơ thể họ đang sống đã từng là của con người, các Thiên Thần cần phải tìm một cơ thể làm vật chứa để hòa nhập với chúng ta. Nhưng thực tế, chúng trông rất khác, đừng hỏi anh vì anh chưa bao giờ nhìn thấy nó. Chúng có thể đốt mắt em ra khỏi hộp sọ của chỉ bằng cách nhìn vào thôi. Oikawa đã có cái cơ thể này khoảng ba mươi năm nay rồi. Anh nghĩ hắn thích sự chú ý mà cái cơ thể này mang lại cho mình, bởi vì hắn trông rất hấp dẫn. Anh khá chắc rằng Iwaizumi đã không thay đổi gì trong hơn một thế kỷ qua. Cậu ta cũng không thực sự quan tâm gì đến vấn đề này."
"Vậy điều gì đã xảy ra với người từng sở hữu cơ thể đó?"
"Không còn nữa. Một khi một Thiên Thần tiếp quản, chỉ vậy thôi. Khi một Thiên thần chết đi, hoặc chuyển sang một cơ thể khác, cơ thể cũ sẽ khô héo vì năng lượng cần có để giữ một Thiên Thần là rất lớn, đặc biệt là vì cơ thể đó không bao giờ già đi. Thiên Thần phải được vật chủ chấp nhận, vì vậy việc để Oikawa nhập vào thân xác là lựa chọn của người đàn ông kia."
"Chắc chắn người đó không biết mình sẽ chết nếu làm vậy?"
Suga nhún vai. "Cậu ta chắc chắn phải tin rằng đó là mong muốn của Chúa hoặc bất cứ điều gì đại loại vậy. Anh nghĩ rằng Oikawa đã nói với cậu ta rằng mình sẽ được gửi đến cánh cổng bằng ngọc trai của Thiên Đường hay gì đó."
"Vậy, thì sao chứ, chúng ta chỉ cần xé đôi cánh của anh ta thôi? Và điều đó sẽ giết anh ta đúng chứ?"
"Không. Nó chỉ làm cho hắn trở thành người phàm. Oikawa sẽ phải tìm một cơ thể mới, nhưng nó sẽ khiến hắn yếu đi. Chúng ta có thể giết hắn sau đó."
"Cá nhân em vẫn thích ý tưởng hút hắn vào một vòng xoáy khổng lồ hơn" - Tanaka đã xuất hiện, tay cầm một lon bia. Anh ta quay mặt về phía Suga - "Nhưng rõ ràng là điều đó không hợp lý lắm."
"Lần trước khi cậu mở cái hố đen đó, cậu đã phá hủy tất cả trong khu công nghiệp. Người dân thị trấn vẫn còn bực cậu đấy!"
"Này! Đó không phải lỗi của em nhé! Con mèo đó đã ở trong đầu em. Ít nhất thì em cũng đã hôn Kiyoko" - Tanaka thở dài thườn thượt, mắt anh đờ đẫn. "Em sẽ theo chị ấy đến tận cùng của trái đất này!"
"Nếu cậu có thể bơi đủ nhanh."
"Anh cần phải làm gì đó để biến em và Noya thành người cá, Suga" - Tanaka uống xì xụp một cách ồn ào. "Trước khi cậu ấy biến thành ba cái con sói gì đó.''
"Anh không muốn anh ấy trở thành Người Sói à?" Kageyama hỏi. Tanaka nhún vai:
"Anh đã nghe Asahi nói điều đó tồi tệ như thế nào và anh chỉ không muốn Noya phải trải qua những thứ đấy nếu cậu ấy không chắc chắn thôi. Anh biết cậu ấy rất hào hứng với điều này, nhưng nếu cậu ấy thay đổi quyết định khi trở thành một tên khốn hôi thối thì sao? Thì tất cả những đau đớn mà Noya trải qua sẽ trở nên công cốc."
"Thật vui khi thấy cậu đang lo lắng cho bạn mình đấy."
"Tất nhiên là phải có người làm việc đó rồi! Tất cả các anh đều quá bận trông trẻ nhóc Kage rồi!"
"Em không cần nguời trông trẻ" Kageyama cau có. Anh đẩy Tanaka rồi quay lại vào nhà. "Em sẽ gọi cho mẹ."
Từ phía sau, anh nghe thấy Hinata hỏi về Kenma. Hai người họ là những người bạn thân thiết và Hinata thích có anh ta ở bên, nhưng Kenma rất hay sốt ruột và buồn chán khi ngày nào cũng ở trong nhà và thường xuyên biến mất hàng tuần liền, đặc biệt là mỗi khi Suga lịch sự nhờ anh ta làm một số việc lặt vặt.
"Có lẽ cậu ấy đang đi tìm Kuroo. Anh cá rằng Kenma muốn quay trở lại vương quốc của mình". Kageyama đã nghe Suga trả lời như vậy.
Điện thoại của Saeko được đặt trong bếp. Nó có màu đỏ tươi và Kageyama ngạc nhiên khi không phát hiện ra nó. Đầu tiên, anh hỏi cô rằng liệu anh có thể sử dụng nó không. Cô nói có, anh vội vàng quay số nhà của mình và chờ đợi, cảm thấy bồn chồn. Anh đã không nghe giọng nói của mẹ mình trong một thời gian dài. Điều đầu tiên bà sẽ nói với anh là gì?
Chuông điện thoại vang lên và anh lập tức đổi ý.
Nó tiếp tục đổ chuông trước khi chuyển đến hộp thư thoại. Giọng bà cất lên và anh càng cảm thấy lo lắng hơn. Anh không muốn để lại thư thoại, vì vậy anh cúp máy và thử lại.
Sau mười lần thử vẫn mà vẫn không có câu trả lời, anh quyết định có lẽ bà đã ra ngoài và anh sẽ thử lại sau.
Ngay khi Kageyama vừa ngồi xuống bàn bếp với một ly sữa và một ít bánh mì thịt lợn, mà Asahi đã ân cần làm cho anh, Nishinoya xông vào phòng, thở hồng hộc. Anh ấy cố gắng lấy hơi, mất một lúc để nói:
"Anh đây - ghét - con - mẹ - nó - chạy!" Anh thở khò khè khi mọi người vây quanh mình. Nishinoya lập tức chỉ tay về phía cửa. "Oikawa - đám Thiên Thần - biển - Kiyoko - Yachi - họ - cứu họ!"
"CÁI GÌ?!" Tanaka đã đứng dậy và ra khỏi cửa trước khi bất cứ ai có thể ngăn cản anh. Tsukishima lầm bầm chửi thề, rõ ràng là bực mình vì cậu đã không chú ý và chạy ra sau Tanaka, với Yamaguchi đi cùng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Oikawa đã quay lại rồi sao?"
Noya gật đầu, mặt đỏ bừng. Rõ là trở thành con người rất không hợp với anh ấy. "Em đang đi xuống bãi biển và sau đó em nghe thấy tiếng người la hét, đám Thiên Thần bay khắp nơi, kéo những người dân trong thị trấn lên và thả họ xuống. Chúng đang đập phá các tòa nhà và đốt cháy trường học. Oikawa đến thẳng chỗ em và em bỏ chạy, nhưng hắn đã túm lấy lưng áo và ném em xuống bãi biển. May mắn là cát rất mềm, nhưng nó vẫn còn ở trong mông của em. Mà kệ đi, dù sao thì Kiyoko và Yachi cũng có thể nhìn thấy dưới nước và hắn đã bắt đầu khủng bố họ, làm cho nước trở nên thực sự nguy hiểm. Em biết họ sẽ không chết đuối nhưng họ đang cố gắng bơi và Oikawa sẽ tiếp tục cố gắng kéo họ lên! Hắn đang cười như một tên điên! Chúng ta cần phải đi giúp họ!"
"Anh đi đây!" Suga khóc, cầm lấy túi đựng thuốc của mình và chạy về phía cửa. Daichi vội vàng đuổi theo, kéo mũ trùm trên áo khoác. Trời bắt đầu tối sầm lại vào thời điểm chuyển giao giữa chiều và tối, bầu trời được phủ nhiều tầng mây hơn, vì vậy ánh sáng mặt trời ở thời điểm này là tối thiểu. Miễn là y tránh bất kỳ mảng sáng nào, Daichi sẽ không bị bỏng.
Bất cứ khi nào Daichi di chuyển với tốc độ Ma Cà Rồng, nó khiến Kageyama chớp mắt. Thật kỳ lạ khi thấy ai đó đứng trước mình một giây rồi lại bỏ đi như chưa có gì xảy ra.
Anh tiến về phía cửa nhưng Hinata đã nhanh chóng nhảy đến trước mặt anh, giơ hai tay lên chắn anh lại. "Anh đang làm gì vậy?"
"Chúng ta phải đi giúp họ!" Kageyama nói như thể đó là điều hiển nhiên. Hinata lắc đầu lia lịa.
"Oikawa đang cố tình dụ chúng ta ra ngoài! Hắn để anh Noya chạy lại đây để cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra và chúng ta sẽ đi giải cứu họ. Hắn muốn anh đến bãi biển để hắn có thể giết anh. Anh phải ở lại đây, vì nó an toàn!"
"Thằng bé nói đúng đấy, em biết mà." Asahi nói. Anh đã ở lại vì anh ghét bỏ Noya một mình. Noya đang ăn bánh mì kẹp của Kageyama và đi đi lại lại, rõ ràng là lo lắng cho các cô gái và tức giận với bản thân rằng anh không thể làm bất cứ điều gì để giúp đỡ họ. Trăng tròn sẽ diễn ra trong vài ngày tới và càng đến gần, anh càng thấp thỏm hơn.
"Anh có thể làm gì đó mà! Anh không thể cứ ở lại đây!"
"Anh không đủ mạnh!" Hinata khóc, cậu đẩy anh lại mà van nài. "Làm ơn đi, Tobio, đừng sa vào bẫy của hắn! Em không thể chịu nổi nếu mất đi anh đâu. Làm ơn đi mà..."
"Hinata, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Saeko đùng đùng lao xuống cầu thang. Cô đi cùng Natsu, người bây giờ đang nhìn qua lan can, tự hỏi vụ náo động vừa rồi là về cái gì.
"Kiyoko và Yachi đang gặp rắc rối." Noya nói và Saeko hoảng hồn hét lên. Cô nắm lấy áo khoác của mình và đi về phía cửa, trước khi quay lại nhìn Natsu. "Ở yên đây"
"Em có th-''
"Không." Hinata và Saeko nói cùng một lúc. Cậu gật đầu với cô. "Em sẽ lo cho họ, chị đi đi"
Saeko đóng sầm cửa lại sau lưng. Natsu từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt đầy bỡ ngỡ. Đôi cánh của cô gần như đã được chữa lành nhưng Hinata là một người anh trai bảo vệ quá mức cần thiết và hiếm khi để cô ra khỏi nhà. Anh nắm lấy tay cô. "Anh biết em muốn giúp, Natsu, nhưng anh không - Anh không thể - Anh không muốn phải lo lắng về việc em bị thương thêm lần nữa. Ở đây, em sẽ được an toàn. Anh biết em nên ở đâu."
"Nếu bọn họ không quay về, em sẽ đi." - Natsu khẳng định chắc nịch khiến Hinata sửng sốt. Cô thường đồng ý với bất cứ điều gì cậu nói, nhưng lần này, cô rất kiên quyết. "Em xin lỗi, Shoyo, nhưng họ là bạn của em và em không muốn họ bị thương. Em sẽ giúp họ bằng mọi cách em có thể làm."
"Nếu con bé đi, anh cũng sẽ đi." Kageyama cắt ngang. Hinata cau có. Kageyama nhướn mày với cậu. "Em biết anh luôn có khả năng cao thắng em trong một cuộc cận chiến mà."
"Nếu anh có thể! Em đã nhân nhượng với anh đấy! Giỏi thì xông lên!" Đôi mắt Hinata lóe lên màu cam sáng như thể đang cảnh báo anh về chuyện không hay sắp xảy ra.
"Em không phải là người có năng lực siêu nhiên duy nhất trong cái nhà này-'' Kageyama định giơ tay lên nhưng Noya đá vào eo anh, khiến anh rít lên và ngã xuống. "Anh làm gì thế?!"
"Đừng có dùng mấy thứ Thiên Pháp ngu ngốc của cậu ở đây! Cậu thừa biết mà, nó sẽ làm hỏng câu thần chú của Suga và tôi không muốn Oikawa và những kẻ quái đản của hắn vào đây đâu!" Noya ngồi vào bàn, gác chân lên. Anh ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm mấy chữ. Kageyama nghe được vài từ như 'Ryuu' và 'hãy quay lại đi'.
Và họ đã chờ đợi. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường không làm tăng thêm sự hồi hộp. Cảm giác như thời gian đang trôi chậm hơn, như thể muốn chọc điên họ. Kageyama không thể ngồi yên, anh cứ đi đi lại lại và cố gắng phá cửa, nhưng Hinata sẽ luôn ở đó để ngăn anh. Họ phải đặt niềm tin vào những người khác, cậu bảo rằng họ sẽ quay trở lại sớm thôi.
Cho đến khi cánh cửa bật mở, Kageyama cảm thấy sự nhẹ nhõm bao trùm lấy mình. Tanaka và Saeko vào nhà, mang theo hai cô gái bất tỉnh. Saeko ôm Yachi, cả người cô ấy ướt sũng và có một vết cắt sâu trông rất đau trên vai. Tanaka bế Kiyoko theo kiểu công chúa. Cả hai cô gái vẫn còn giữ phần đuôi của họ.
Vì Suga là người đã làm cho họ một lọ thuốc để cung cấp cho cả hai đôi chân, nên rõ ràng bây giờ họ vẫn là người cá. Kageyama chưa từng nhìn thấy đuôi của họ trước đây và anh lập tức bị chúng mê hoặc. Chúng thật lung linh, được bao phủ bởi hàng ngàn chiếc vảy nhiều màu tuyệt đẹp. Nhưng hóa ra cái đuôi chỉ tạo ra hiệu ứng màu sắc khác nhau vì màu bạc của vảy phản chiếu ánh sáng trong phòng.
Trước sự ngạc nhiên của anh, Tanaka trông không vui lắm.
Saeko đã tử tế quấn áo khoác quanh người Yachi, vì cả hai cô gái đều không mặc gì từ phần hông trở lên, và Kiyoko đã mặc chiếc áo khoác hoodie mà Suga đã cho cô mượn vào khoảng thời gian khá lâu về trước khi cô đến khu công nghiệp để làm Tanaka tỉnh khỏi Kenma. Suga rõ là chưa bao giờ bận tâm đến việc lấy nó từ bến tàu.
Tanaka nhẹ nhàng đặt Kiyoko xuống sàn bếp cạnh Yachi, trong khi Saeko đi lấy vài chiếc gối để kê dưới đầu họ.
"Chuyện gì vậy? Những người khác đâu rồi?" Noya đứng dậy hỏi. Tanaka ngồi xuống sàn bên cạnh Kiyoko và nắm lấy bàn tay mỏng manh của cô trong tay mình. Kageyama không thể không nghĩ rằng nếu cô tỉnh dậy ngay bây giờ, cô có thể sẽ tát Tanaka.
"Oikawa, tên khốn đó-''
"Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?" Asahi trông vô cùng lo lắng. Anh ấy đang run rẩy, liên tục liếc nhìn về phía cửa, như thể đang hy vọng những người khác sẽ xông vào cửa bất cứ lúc nào.
"Tụi này không thể làm được gì nhiều, lũ Thiên Thần ở khắp nơi." Saeko trở lại căn phòng với tấm đệm. Cô cẩn thận đặt chúng dưới mái đầu đang say ngủ của các cô gái và bắt tay vào việc băng bó vết thương cho Yachi. "Đến được với Kiyoko và Yachi đã rất khó khăn rồi vì Oikawa đã kéo cả hai lên và ném họ giữa không trung. Tsukishima đã biến hình và xử lý hắn, nhưng Oikawa đã hất thằng bé xuống nước. Chị không biết em có biết điều này không, nhưng Tsukishima ghét nước. Thằng bé bắt đầu hoảng sợ và Yamaguchi đã nhảy vào giúp Tsuki. Các cô gái va vào cầu tàu và nó làm họ bất tỉnh. Chị và Tanaka phải nắm lấy cả hai và chạy đi trong khi Suga và Daichi đang làm phân tâm Oikawa, nhưng bọn chị thấy hắn nắm lấy Suga và mang thằng bé đi."
"Cái gì? Hắn bắt anh Suga đi rồi sao?"
"Tại sao hắn lại bắt anh Suga?"
"Anh nghĩ hắn muốn dùng một người trong chúng ta làm con tin để lôi Kageyama ra. Oikawa trông có vẻ thất vọng khi nhóc Kage không xuất hiện để cứu giúp bọn họ". Tanaka nói, vuốt mái tóc đen bóng của Kiyoko. "Daichi đã đuổi theo hắn."
"Liệu anh Daichi có thể đưa anh ấy trở lại không?" Hinata lo lắng hỏi. Saeko và Tanaka nhìn nhau.
"Tụi này cũng không biết nữa. Tsukishima đang cố trèo lên bờ khi Oikawa bắt Suga, vậy nên chị nghĩ cậu ấy chắc cũng đuổi theo Oikawa rồi."
"Em biết mà, đáng lý ra bọn em nên đi ngay từ đầu, bọn em có thể đã làm gì đó-''
"Không, Kageyama, tốt hơn hết là nhóc không nên đi, bằng không người bị Oikawa bắt sẽ là nhóc."
"Như vậy sẽ tốt hơn! Mọi người đã chịu đựng đủ vì em rồi! Anh Suga không cần phải trải qua bất kỳ điều gì trong số đó thêm lần nữa! Không ai trong số các anh nên trải qua những điều đó! Đừng bảo vệ cho em nữa! Hãy để em tự mình đối mặt với hắn!"
"Cậu đang không suy nghĩ thấu đáo đấy, Kageyama." Tsukishima vừa vào nhà, cả người ướt sũng và trông rất bực mình. Cậu ta lắc mình như cách một con thú sẽ làm. Và Tsuki không đeo kính. Chắc hẳn chúng đã rơi ra khi cậu bị đẩy xuống nước. Yamaguchi đã lên trên lầu để lấy khăn tắm. Saeko đứng dậy, xoay người về phía cậu ta.
"Nhóc đang làm cái quái gì ở đây vậy? Tại sao nhóc không đuổi theo Suga?"
"Hắn đã đưa anh ấy vào rừng, em không thể theo dõi Oikawa khi hắn ở trong đó và em không thể biến hình khi đang ướt. Daichi đã đuổi theo Suga và mặt trời đang lặn, vì vậy anh ấy có thể tìm lại anh Suga- Daichi không mạnh bằng một Thiên Thần nhưng anh ấy hơn hẳn về tốc độ. Em ở đây vì có một điều em cần Kageyama biết. Em sẽ quay lại ngay khi khô người, nhưng làm ơn, hãy tránh xa em ra một chút vì mùi nước hoa của chị nồng quá." Tsukishima nhận lấy chiếc khăn mà Yamaguchi đưa khi cậu ấy quay trở lại với nhóm. Tsuki bắt đầu chải tóc. "Em không nghĩ Oikawa ngu ngốc đến mức nghĩ rằng hắn có thể lôi Kageyama ra chỉ bằng cách khủng bố cái thị trấn này đâu, hắn biết chúng ta sẽ không để Kageyama rời khỏi nhà."
"Vậy thì tại sao hắn vẫn làm điều đó?" Noya khó hiểu. Tsukishima thở dài, đưa mắt nhìn Kageyama.
"Tôi cảm thấy tôi không nên nói với cậu điều này, nhưng tôi tin rằng cậu có quyền được biết."
"Cậu định cho tôi biết cái gì?" Kageyama hỏi, tim anh đập loạn xạ. Khả năng cao bây giờ Oikawa sẽ làm gì?
Tsukishima phải mất một lúc mới nói được. Cậu ta dường như đang cân nhắc các lựa chọn trong đầu và sự im lặng của Tsuki khiến anh khó chịu, Kageyama bực mình. Cậu ta đang bận rộn cởi áo sơ mi ướt, bết vào da và không hề quan tâm đến Kageyama.
"Chị sẽ đập cậu nếu cậu không nói đấy!" Saeko nói những gì Kageyama đang nghĩ. Cô giơ nắm tay lên và làm một biểu cảm giống với biểu cảm mà em trai cô thường làm. Tanaka bắt chước theo, nhưng tay vẫn không rời Kiyoko. Đây có lẽ là lần anh được chạm vào cô nhiều nhất trong đời.
"Trước khi tôi nói với cậu điều này, tôi cần cậu chắc chắn là mình muốn nghe." Tsukishima nói với Kageyama, anh đã gây ra một vụ náo loạn cho đến khi Saeko quay sang mắng cậu vì lãng phí thời gian và cậu cho phép Hinata gắn lại dây đeo cổ tay với biểu tượng xoáy của mình. Tsukishima thở dài và trùm khăn tắm quanh vai, tỏ vẻ mệt mỏi.
"Oikawa đã bắt được mẹ cậu rồi."
End chap 27
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro