28. Nụ hôn ma cà rồng

Không một ai trong thị trấn thích bước vào khu rừng xung quanh Cảng Ánh Dương. Không quan trọng bạn là loài sinh vật mạnh mẽ như thế nào, những thứ dị thường cư trú trên cây còn tệ hơn cả những loài quái thú cổ. Chúng là những sinh vật không mang hình dáng con người, không suy nghĩ theo lý trí, logic hay theo bất kỳ ý nghĩ nào của con người. Chúng hoàn toàn nghe theo bản năng động vật và chúng sẽ giết bất cứ ai. Dù là người hay không, chỉ cần lọt vào tầm mắt của chúng, tất cả đều mất mạng.

Daichi ghét mỗi lúc Suga quyết định đi vào rừng. Rõ ràng là anh không bao giờ dám mạo hiểm đi quá xa vì sợ lạc, hoặc tệ hơn. Nhưng chỉ cần Suga đi đến bất cứ đâu gần những cái cây đó sẽ khiến Daichi bực mình.

"Em sẽ ổn thôi" - Suga luôn nói với thái độ lạc quan quá mức của mình. Anh thích đi tìm những vật phẩm mà anh có thể sử dụng để chế tạo thuốc. Có rất nhiều thứ lạ lùng và kỳ diệu mọc lên từ các tầng rừng hoặc treo trên những cành cây thấp. Suga đã từng trở lại với một số loại trái cây vàng huyền bí, có lẽ là quả táo, thứ mà không sách thuốc nào của anh có thể xác định được. Cuối cùng, Suga đã cho Tanaka thử một miếng, vì Tanaka thấy rằng có rất ít thứ có thể giết được một vị Thần. Kết quả là cậu ấy đã ho ra rất nhiều máu đến nỗi Daichi phải sơ tán khỏi phòng.

Hóa ra những quả táo, hoặc bất cứ thứ gì, có thể làm thối rữa nội tạng người ăn. Suga đã phá hủy chúng ngay lập tức và xin lỗi Tanaka, người đã mất hai tuần để hồi phục hoàn toàn. Suga đã tặng cậu ấy đồ uống miễn phí tại 'Một Cốc Đường' suốt đời. Tanaka đã đủ hài lòng với sự đền bù này và lạm dụng 'sức mạnh' mới của mình nhiều nhất có thể trước khi Suga nói với anh rằng anh bị giới hạn số đồ uống mỗi ngày.

Đây là lần đầu tiên Daichi vào rừng trong đêm một mình. Cả hai luôn đi ngay trước khi mặt trời mọc hoặc lặn, tùy thuộc vào tâm trạng của họ. Daichi từ chối để anh đi một mình và y không thể đi cùng Suga khi mặt trời vẫn còn chiếu ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu.

Chắc chắn nếu có bóng tối vây bọc sẽ làm Daichi cảm thấy tốt hơn, vì y không sợ bị bỏng da, nhưng có một loại bóng tối khác ở nơi này. Tầm nhìn của Ma Cà Rồng thường rất tập trung và sắc nét, nhưng có điều gì đó ở đây khiến nó mờ đi và khó có thể giữ sự tập trung của y lâu hơn vài giây.

Tsukishima luôn nói rằng khu rừng này có rất nhiều Tà Thuật.

Daichi không chắc tại sao hội Thiên Thần lại thích dành thời gian ở trên cây. Chúng không sợ bất cứ thứ gì, vì vậy những sinh vật sống ở đây sẽ không dám bén mảng làm phiền chúng, nhưng rõ là nơi này vẫn không phải chỗ dễ chịu nhất của khu rừng. Vì hầu như không có bất kỳ ánh sáng mặt trời nào (hoặc trong trường hợp của Daichi là ánh trăng) có thể xuyên qua tán cây dày phía trên.

Y đã từng nghe rằng có lẽ chúng sống trên đỉnh núi, trong một ngôi đền cổ nào đó, nhưng rất khó để chứng minh vì không ai dám mạo hiểm đến đó.

Phải chăng đó là nơi Oikawa đã giam giữ Natsu và Suga lần trước? Lẽ nào Suga đang ở đó? Liệu có khả năng nào Daichi có thể tìm thấy anh không?

Y bước từng bước cẩn thận qua từng bụi cây, Daichi giữ hai tay chìa ra trước mặt để ngăn bản thân va chạm vào bất kỳ cái cây nào mà mình không thể phát hiện ra, do quá tối. Như thể khu rừng đang sống và mọi thứ liên tục chuyển động xung quanh. Không có con đường nào để đi và y cố gắng sử dụng tốc độ Ma Cà Rồng của mình, chỉ để bất ngờ đâm sầm vào mặt bởi một cành cây nhọn khiến y té sõng soài xuống đống lá ướt nhẹp.

Daichi đã đi được bao xa rồi? Anh liếc qua vai nhưng không thấy gì ngoài một màu đen kịt.

Tất cả đều là lỗi của Daichi mà Suga đã bị Oikawa bắt đi. Y đã không chú ý đến anh. Daichi đã thề rằng sẽ luôn bảo vệ anh, y sẵn sàng để Oikawa nâng mình lên thẳng bầu trời và bay đi cùng hắn thay cho Suga. Nếu y không hoảng sợ trong khoảnh khắc đó, có lẽ Daichi đã có thể chạy nhanh hơn Oikawa và nhảy lên tóm lấy Suga. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Anh đứng đó, chết lặng vì sợ hãi, mặc cho Suga gào tên anh đến khàn cả cổ.

Không đời nào y lại để Suga trải qua bất cứ chuyện tồi tệ nào với Oikawa nữa! Anh đã phải chịu đựng quá đủ dưới bàn tay tàn bạo của Oikawa rồi! Daichi cảm thấy như Oikawa đang dẫn mình vào một cái bẫy nào đó nhưng y không quan tâm, không có gì có thể ngăn y đưa Suga trở lại nơi an toàn, ngay cả khi điều này có nghĩa là y phải thế chỗ chết với Suga.

Có phải Oikawa đã quyết định giết tất cả vì giúp đỡ Kageyama? Hắn có xem họ là tội nhân vì đã tiếp tay cho một Khả Ố không? Phải chăng hắn nghĩ việc bắt cóc Suga thêm lần nữa sẽ thu hút Kageyama đến đây?

Y chắc chắn rằng nhóm của họ sẽ không để Kageyama tự ý ra ngoài một lần nữa. Giờ đây, thằng nhóc đã có ý thức hơn vì Kageyama đã biết toàn bộ câu chuyện và nó sẽ dễ dàng hơn nếu thằng bé chịu ở yên một chỗ. Nói dối Kageyama không giúp ích được gì cho tình hình lúc ấy, nhưng họ không có nhiều lựa chọn khi đó. Bây giờ y đã biết tình hình nghiêm trọng như thế nào và tại sao Oikawa thực sự muốn y chết. Nhưng Daichi sẽ không sẵn sàng bước vào vòng tay rộng mở của một gã Thiên Sứ tàn bạo.

Vậy Oikawa đã có kế hoạch gì?

Hai mươi phút trôi qua trước khi Daichi tình cờ bắt gặp thứ gì đó. Là túi thuốc của Suga được treo trên một cành cây. Y vội vàng chạy tới và chộp lấy nó, mặc dù có vẻ như cái cây dường như không muốn thả nó xuống.

Tất cả những lọ thuốc còn lại của Suga đều ở bên trong. Daichi đeo nó trên lưng và đi theo hướng cành cây chỉ lối. Y có cảm giác chiếc túi đã được để ở đó có chủ đích để hướng dẫn Daichi đi đúng đường.

Thông thường khi Daichi ra ngoài tìm kiếm mọi người, y có thể lần theo họ bằng mùi hương. Y biết mùi hương của Suga rõ như trở bàn tay; Vì Daichi đã vùi mặt vào tóc hoặc hõm cổ Suga rất nhiều lần. Nó khiến Daichi cảm thấy thoải mái, và y biết chính xác Suga đang ở đâu vào bất kỳ thời điểm nào. Hầu hết thời gian, trước khi Kageyama đến thị trấn, Suga chỉ ở trong hoặc xung quanh 'Một Cốc Đường' và không bao giờ dám mạo hiểm đi quá xa, nhưng ngay cả khi anh đi đến Vịnh Ánh Dương, Daichi vẫn có thể ngửi thấy mùi của anh.

Không có khứu giác vượt trội vào lúc này khiến y sợ hãi. Lần duy nhất một người mất đi mùi hương là khi họ đã chết.

Y lắc đầu nguầy nguậy, cố trấn an mình. Không có chuyện Suga đã chết! Chỉ là do khu rừng chặn đi mùi hương của anh. Tất cả những gì y có thể ngửi thấy là mùi đồng, cà phê và lửa đang cháy. Đó đã từng là một bất ngờ đối với Daichi vào lần đầu y vào rừng với Suga cách đây nhiều năm trước. Daichi không ngờ nó lại có mùi đất và dễ chịu như vậy, nhưng Tsukishima sau đó đã nói với y rằng có một loại pheromone mà cây cối tỏa ra để thu hút mọi người và nó có mùi khác nhau đối với mỗi người, thường tùy thuộc vào thứ hấp dẫn đối phương nhất.

Tanaka đã háo hức thốt lên rằng cậu ấy ngửi thấy mùi tóc của Kiyoko bất cứ khi nào mình đến gần khu rừng. Suga mặt đỏ bừng và lẩm bẩm điều gì đó về 'nó có mùi giống Daichi' và không thực sự chỉ rõ mùi hương cụ thể đó là gì. Tsukishima đã không đưa ra câu trả lời khi được hỏi rằng cậu ấy ngửi thấy mùi gì.

Thêm năm phút đi bộ và một mùi hương mới tỏa ra đã thực sự thu hút sự chú ý của y. Daichi quay đầu lại và nhìn dáo dác xung quanh, xác định chính xác vị trí của nó. Y vội vàng chạy đến và quỳ xuống gần gốc cây, nơi có một đường cắt màu tối xẹt qua cái thân cây bị cưa. Y run rẩy đưa ngón tay trỏ của mình vào thứ chất lỏng đặc quánh bên trong và để nó lên đầu lưỡi.

Daichi lập tức biết ngay đó là máu của Suga mà không cần phải nếm, nhưng có một phần trong y nghi ngờ nó, rằng máu của người khác cũng có mùi tương tự, nhưng y không thể phủ nhận nó một khi đã nếm rồi. Máu của Suga luôn có một hương vị đặc biệt đối với y, có thể là do tất cả những loại độc dược kì lạ mà anh đã uống, nhưng điều này chưa bao giờ khiến Daichi dừng uống máu anh. Anh nghiện nó một cách kỳ lạ, nghiện hơn cả máu người. Nó mang một hương vị ngọt ngào, giống như được trộn lẫn với đường vậy.

Daichi nắm chặt tay và từ từ đứng dậy, trừng mắt nhìn xung quanh. Oikawa đã làm Suga bị thương. Vết máu này không lớn lắm, nhưng dù chỉ một vết xước trên cơ thể xinh đẹp của Suga cũng đủ khiến Daichi muốn xé nát đầu ai đó.

"Ngươi không biết gì hết," - Một giọng nói ma mãnh phát ra từ trên cao - "Ta có thể đã tẩm độc lên thứ đó đấy. Mẹ ngươi không dạy ngươi đừng nên đưa những thứ bẩn thỉu vào miệng hay sao? Với lại, đó không phải là lần đầu tiên ngươi đưa thứ gì vào miệng từ gã phù thủy nhỏ bé kinh tởm đó, phải không?"

Oikawa đang ngồi trên một cành cây cao mà vung chân. Hắn nổi bật một cách sinh động so với màu đen xung quanh khu rừng. Oikawa trắng đến mức khiến Daichi cảm thấy đau mắt khi nhìn hắn. Y nhe răng, răng nanh từ trong lợi từ từ hạ xuống: "Suga đâu? Nếu ngươi dám làm cậu ấy bị thương, thề vớ-''

"Với Chúa? Chúa nào cơ? Một vị Chúa sa ngã à?" - Oikawa nở nụ cười quỷ dị, thả một quả óc chó lên đỉnh đầu Daichi - "Đấng Tối Cao sẽ không quan tâm đến một gã phù thủy kinh tởm đâu, đặc biệt là một phù thủy đang che giấu một thằng oắt Khả Ố."

"Suga đâu?" - Daichi hỏi lại, giọng anh nghiêm nghị và đầy đe dọa. Oikawa đã nhún vai, tỏ vẻ nhỉ nhảnh:

"Đâu đó xung quanh đây"

"Nói!"

"Ngươi định làm gì đây, Sawamura? Cắn ta à?" - Oikawa từ trên cây nhảy xuống và đứng trước mặt Daichi, hắn mở đôi cánh sáng bạc từ sau lưng. Nó tỏa sáng trong bóng tối bao trùm họ. Hắn gõ vào cổ mình - "Thế thì làm đi."

Daichi không có thời gian cho mấy trò đùa của Oikawa. Nhanh như cắt, Daichi tóm lấy cổ họng hắn và đập người Oikawa vào thân cây gần nhất, ngón tay y siết chặt. Điều này chỉ khiến Oikawa bật cười và hắn hất tay Daichi về phía sau, khiến y va vào một bụi tầm ma dày phía sau.

"Ngươi biết ta không thể chịu nổi lũ súc sinh các ngươi mà." - Oikawa bước đến. Daichi đứng dậy - "Cứ vờ như thể mình thuộc về thế giới này."

"Ta thuộc về nơi này."

"Không con người thuộc nào về nơi này. Không con người nào được phép sống, chứ đừng nói đến việc sống đến già." - Oikawa phóng một tia sáng xanh thẳng vào ngực Daichi, hất y về phía sau. Daichi va phải một cái cây và trượt người xuống, đầu y quay cuồng.

Một lần nữa, Daichi cố gắng đứng dậy: "Vậy ra đó là kế hoạch của ngươi à, giết tất cả mọi người trong thị trấn từng đã là con người?"

"Đến cuối cùng thì có thể là vậy. Nó không thực sự là vấn đề chính của ta bây giờ. Ta muốn thằng nhãi Khả Ố phải chết, ta muốn cha nó chết và ta muốn mẹ nó chết. Ta muốn cả Shoyo chết và Suga đều chết."

Daichi chạy về phía Oikawa, vòng tay qua eo hắn và quăng người hắn mạnh nhất có thể xuống đất. Oikawa thậm chí còn không chạm đất, hắn đã dịch chuyển được một đoạn ngắn, tránh xa Daichi:

"Điều đó có thể đã thành công nếu ngươi không quá yếu vì ăn uống kém như vậy kể từ lúc tên Cửu Vĩ phá hủy 'Một Cốc Đường', nhưng ngươi vẫn còn may mắn chán đấy, quý ngài Ma Cà Rồng nhỏ của ta, vì ta đã tìm ra cách cho ngươi ăn rồi." - Đôi mắt của Oikawa sáng lấp lánh. Hắn vẫy tay ra hiệu - "Hướng này!"

Rồi Oikawa bay vào vào những cái cây và Daichi phải mất một lúc mới theo kịp. Không khó để lần theo Oikawa, mặc dù y đang bị bỏ xa một đoạn, vì Oikawa giống như một ngọn hải đăng, hắn tỏa sáng dẫn lối trong đêm.

Sau cùng Daichi thấy mình đang đứng giữa một khoảng đất trống nơi mặt trăng chiếu xuống, ánh trăng chiếu sáng những ngọn cỏ và cây, tắm trong ánh sáng bạc huyền ảo. Oikawa đang ngồi trên một gốc cây, một cơ thể nằm im dưới chân hắn.

"Không!" - Daichi cố gắng lao về phía trước, nhưng ngọn lửa màu lam sáng rực bùng lên xung quanh y, chặn lối ra của Daichi. Y biết chỉ cần chạm nhẹ vào ngọn lửa sẽ khiến toàn bộ cơ thể anh tan thành tro bụi. Daichi thậm chí còn không thể nhảy qua nó, vì ngọn lửa sẽ bốc lên và nuốt chửng lấy mình. Y đã từng chứng kiến ​​những người khác chết vì nó trước đây, Daichi sẽ không mắc phải sai lầm tương tự. Hỏa Thiên thật sự là một loại ma thuật chết chóc - "Suga! Suga! Trả lời anh đi!"

"Xin lỗi, Daichi, hắn đang bất tỉnh. Tuy nhiên, hắn vẫn còn sống, nên ngươi chớ lo lắng." - Oikawa cúi xuống và đưa Suga vào vị trí ngồi để Daichi có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh. Suga bây giờ trắng bệch như tờ, có một vết cắt dài và sâu, nhem nhuốc máu trên khuôn mặt anh - "Ta cảm thấy mệt mỏi với việc hắn trông lúc nào cũng thật đáng yêu và dễ chịu, vì vậy ta nghĩ mình sẽ cho hắn một diện mạo mới. Ngươi nghĩ sao? Thật quyến rũ đúng chứ? Ta có nên làm thêm không?"

Oikawa rút Thánh Kiếm của mình ra và kề sát vào mặt Suga. Daichi cảm thấy máu mình sôi sục lên: "CÚT KHỎI SUGA ĐI!"

"Chà, thế thì bằng mọi cách ngươi có, cố làm ta dừng lại đi." - Oikawa nhếch mép cười đểu, trước khi kéo lưỡi kiếm xuống má còn lại của Suga. Những vết máu đỏ xuất hiện và chảy xuống cổ anh, nơi chúng làm ố cổ áo sơ mi của Suga.

"DỪNG LẠI ĐI! LÀM ƠN!" - Daichi cầu xin, hét to hết mức có thể. Y không thể chịu đựng được khi nhìn bạn trai bị thương trước mặt mình. Ít nhất thì Suga không đủ tỉnh táo để cảm thấy đau đớn - "Đổi người đi! Em ấy sinh ra là phù thủy thuần chủng rồi! Ta từng là con người, ngươi căm thù ta hơn! Ngươi muốn làm gì ta cũng được! Chỉ cần để Suga đi! Làm ơn!"

"Thấy chưa, mặc dù ngươi đưa ra một lập luận rất thuyết phục, nhưng ngươi không làm phiền ta nhiều bằng 'Quý Ngài Dễ Tính' đây. Hắn cứ phải liên tục chúi mũi vào nơi mình không thuộc về và để hắn đi lại tự do chỉ khiến ta gặp thêm nhiều phiền phức hơn khi cố gắng tiếp cận thằng nhãi Khả Ố, vậy nên xem ra ta sẽ phải lịch sự từ chối lời đề nghị của ngươi rồi."

Một đường rạch khác hằn lên trán Suga. Tim Daichi như vừa rơi xuống hố sâu trong dạ dày. Y gào lên tuyệt vọng: "DỪNG LẠI! LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI!"

"Thử làm ta dừng lại xem nào, Daichi" - Oikawa tận hưởng điều này quá nhiều. Hắn thích cảm giác quyền lực và nhìn người khác phải chịu sự thống khổ và đau đớn dưới tay mình. Daichi biết rằng mình chỉ làm hắn vui hơn bằng cách phản ứng lại những lời chế nhạo của Oikawa, nhưng y sợ rằng nếu mình giả vờ không quan tâm, Oikawa sẽ chỉ làm hủy hoại Suga nhiều hơn cho đến khi hắn có được phản ứng như mong muốn.

Oikawa đứng dậy và kéo tóc Suga, thả anh xuống mép lửa, trong tầm tay của Daichi. Hắn quỳ xuống, vung lưỡi kiếm trên đầu Suga. Daichi không kìm được nước mắt.

"Ngươi có thể đã ngăn chặn điều này ngay từ đầu, ngươi biết đấy. Tất cả các ngươi đã có thể đã nộp Tobio cho ta và các ngươi nên làm vậy. Không ai trong số các ngươi phải đau khổ, nhưng bây giờ, ta sẽ giết Suga trước mặt ngươi, sau đó ta sẽ để các ngươi ngồi đó cho đến khi mặt trời mọc vào ngày mai trong lúc ta đi tàn sát bạn của ngươi. Ta sẽ nói với Tobio rằng tất cả đều là lỗi của nó khi các ngươi đều đã chết, rằng nó đã không giao nộp bản thân khi lẽ ra nó phải làm thế, và điều đó sẽ khiến nó phát điên, đúng chứ? Có lẽ Tobio ngu ngốc sẽ biến thành Khả Ố một lần nữa, điều đó lúc nào cũng thật thú vị." - Oikawa cười đầy ma mãnh - "Ta cá là các ngươi đã luyện tập cho nó một cách bí mật phải không? Thật dễ thương, như thể nó sẽ khác đi và tiến bộ vậy. Tobio vẫn là con người, vậy nên nó vẫn sẽ chết thôi."

Sau những lời cuối cùng này, Oikawa bổ thanh kiếm xuống bả vai của Suga và Daichi lập tức hét lên một tiếng thấu trời. Y khuỵu gối xuống, thất thần, run lẩy bẩy:

"Làm ơn, làm ơn đi," - Daichi chỉ có thể cầu xin. Nước mắt rơi lã chã trên bàn tay đang nắm chặt của y. Daichi như phát điên lên, y cào loạn móng tay vào đất - "Làm ơn, đừng giết em ấy."

Tsukishima, em đang ở đâu? Yamaguchi, Asahi, Tanaka- ai đó, ai cũng được! Làm ơn đi!

Vai áo Suga đang dần loang lổ vết máu. Daichi có thể ngửi thấy nó và nó khiến cơ thể y đau nhức dữ dội. Daichi phải chống lại cơn đói, y không thể để phần Ma Cà Rồng của mình kiểm soát và cố gắng nhảy qua lửa được. Vì đó là những gì Oikawa muốn. Hắn muốn nhìn Daichi bị thiêu sống.

"Này, này, đừng nhìn sang chỗ khác chứ," - Oikawa búng tay - "Ta muốn ngươi tập trung, bằng không ta sẽ bắt đầu rút nội tạng của hắn và ném chúng vào ngươi đấy."

Sự hận thù len lỏi qua từng thớ thịt trong cơ thể Daichi, y ngẩng đầu lên, đôi mắt y rực lửa. Daichi thực sự ghê tởm Oikawa, và không chỉ vì những gì hắn đang làm và đã làm với Suga. Oikawa đã hủy hoại rất nhiều cuộc đời của những người khác! Hắn phá tan hạnh phúc gia đình mà vẫn có thể ngủ ngon giấc vào buổi tối với cái nụ cười nhếch mép bỉ ổi đó trong khi những người khác vẫn còn đang than khóc và đau khổ! Thiên Thần quả là loài cặn bã!

"Ôi trời, ôi trời, khuôn mặt hắn bây giờ trông thật mỹ lệ làm sao." - Oikawa kéo Suga vào vị trí ngồi, anh nằm phịch xuống ngực Oikawa - "Ta sẽ để ngươi chọn bộ phận ta sẽ cắt tiếp theo, công bằng đúng chứ? Không à? Chà, ta đoán cổ họng của hắn... "

"KHÔNG!"

"Vậy thì còn không mau chọn. Làm ơn khẩn trương lên dùm." - Oikawa gõ lưỡi dao vào cổ Suga. Daichi đang run rẩy, y không thể ngăn mình lại. Daichi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi điều này trước đây. Y chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thảm hại và dễ bị tổn thương đến như vậy...

"Ta sẽ không chọn." - Daichi lẩm bẩm. Oikawa thở dài ngán ngẩm:

"Sheesh, ngươi có thể nói mu bàn tay của hắn hoặc cái gì đó mà, làm thế cũng đâu đến nỗi tệ đâu!" - Oikawa đứng dậy và kéo bộ dạng khập khiễng của Suga theo mình. Hắn để Suga ngã vào ngực mình một lần nữa, đổi mặt trước và kéo lưng áo lên. Daichi hoảng hồn đứng dậy:

"Ngươi đang làm gì vậy?! Dừng lại! DỪNG LẠ-''

Đã quá muộn. Oikawa sẽ không nghe bất cứ điều gì Daichi nói. Hắn rạch lưỡi kiếm từ góc phải sau lưng Suga sang góc trên bên trái, chắc chắn rằng hắn đã ấn rất mạnh! Ngay lập tức, máu bắt đầu chảy ra và bắn tung tóe trên mặt đất. Daichi hét lên đầy tuyệt vọng và Oikawa cười lớn.

Daichi lại quỳ xuống. Y đột nhiên bình tĩnh đến lạ, mặc dù tay và đầu gối của mình đang run rẩy đến kinh hoàng. Y ngẩng lên và trừng mắt nhìn Oikawa:

"Tao sẽ giết mày."

Trong một khoảnh khắc, Oikawa trông có vẻ sợ hãi, nhưng hắn chỉ thè lưỡi chế nhạo và bế Suga lên: "Ôi, sợ thật đấy~ Nhưng ngươi sẽ phải giải quyết vấn đề này trước tiên."

Hắn thả Suga qua mép lửa. Daichi nhảy lùi lại và Suga rơi vào chân anh, nằm úp mặt xuống. Daichi cố gắng kéo anh lại gần, di chuyển anh để anh nằm trong vòng tay của mình. Tay y đưa lên cổ Suga, vẫn còn mạch đập và lồng ngực của anh đang lên xuống thất thường. Daichi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thứ gì đó lập tức khiến anh choáng váng..

Mùi máu!

Có rất nhiều máu! Bây giờ nó tràn khắp tay anh, chảy xuống chân anh. Máu chảy ra từ khuôn mặt bị rạch của Suga và nhiều hơn nữa là từ vết thương sâu trên vai anh. Nướu của Daichi bắt đầu đau nhức.

Ngay lập tức, y đẩy Suga ra và ngồi bật dậy, nhưng Daichi không còn nơi nào để đi. Y đã bị mắc bẫy! Đây là những gì Oikawa đã lên kế hoạch từ trước, hắn sẽ không giết Suga, thay vào đó Oikawa sẽ bắt Daichi ăn thịt anh!

Daichi không thể ném Suga qua lửa, vì điều đó sẽ giết chết anh! Ngay cả khi anh không chạm lửa, thì anh sẽ chạm mặt Oikawa, hắn sẽ cắt cổ anh cho vui hoặc chỉ thả Suga trở lại vòng tròn lửa một lần nữa.

Các mạch máu nhô lên trên lớp da của Daichi, tim y đập thình thịch. Daichi có thể nhận thức được vị máu của Suga trong cổ họng mình. Y đang làm mọi cách để ngăn mình liếm số máu trên tay, nhưng càng ngày càng khó khăn...

"Bao lâu trước khi cơn khát máu bùng phát?" - Oikawa gọi.

"Làm ơn, đừng-" Daichi quay lại nhìn ngọn lửa phía sau mình.

Đó là sự lựa chọn duy nhất của y...

Daichi sẽ phải tự sát để cứu Suga...!

"Ah, ah, đừng nghĩ về điều đó chứ, Daichi. Nếu ngươi nhảy vào ngọn lửa đó, ta sẽ tra tấn Suga trong suốt phần đời còn lại của hắn, và ta chắc chắn rằng phù thủy sống khá lâu. Nên ta sẽ làm với hắn những gì ta đã làm với Shoyo, ta sẽ khiến hắn tin rằng ngươi đã bỏ rơi hắn, rằng ngươi không bao giờ yêu hắn và tất cả mọi người trong cuộc đời hắn đều ghét hắn. Ta sẽ đẩy Suga đến bờ vực tự sát và ta vẫn sẽ không để hắn chết."

Thêm một ý tưởng nảy ra trong đầu. Daichi nhắm mắt và thở ra một hơi dài.

Anh quay người tại chỗ và cúi xuống ôm Suga vào lòng. Khuôn mặt của Oikawa sáng lên, hắn va răng lập cập vào nhau trong một chuyển động nhỏ.

"Tốt, ta rất vui khi ngươi nghĩ rằng ta sẽ cắn em ấy," - Daichi nghĩ, nhìn xuống Suga, mọi ký ức đẹp đẽ mà họ từng có với nhau ùa về trong tâm trí anh. Nước mắt y rơi lã chã trên má Suga, hòa lẫn vào máu đỏ - "Ít nhất nếu anh chết, thì anh nguyện chết cùng em."

"Anh yêu em." - Y thì thầm, trước khi cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Suga.

Daichi ngay lập tức hối hận về sự lựa chọn này.

Không có chút máu nào trên môi Suga nhưng Daichi đã lấy được một ít máu trên mặt anh. Nó chảy xuống và lượng nhỏ nhất chạm vào môi anh, theo bản năng, anh liếm nó đi...

Suga rơi xuống nền đất...

Daichi đứng cứng đờ giữa vòng lửa, tay rung lên. Oikawa ngả người về phía trước, cố gắng nhìn rõ hơn.

Daichi ngẩng đầu lên, hắn lập tức giật mình quay lại. Những đường gân đỏ vằn vện trong đôi đồng tử đỏ thẫm của y. Những chiếc răng nanh của Daichi đã dài ra đến nỗi chúng đâm vào môi dưới của anh...

Oikawa vỗ tay mừng rỡ.

Và không một chút do dự, Daichi khuỵu gối, y bế Suga lên và cắm răng sâu vào cổ anh.

End chap 28

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro