30. Xin lỗi vì mọi chuyện phải kết thúc như thế này

Một tảng đá lớn ném thẳng vào đầu Oikawa...

Hắn đã sẵn sàng để chinh chiến với Kageyama. Anh, mặc dù cảm thấy lo lắng, nhưng Kageyama biết rằng đây là lựa chọn duy nhất còn lại của mình, dẫu biết rằng bất lợi đang nghiêng về anh nhiều hơn, nhưng Kageyama không thể để hắn giết bất kỳ ai trong số những người bạn của mình! Anh không thể để họ che chở cho mình nữa! Họ đã chịu đựng quá đủ vì anh rồi! Kageyama cần phải cứu mẹ mình!

Tuy nhiên, người ném tảng đá không phải là Kageyama...

Là Iwaizumi.

Oikawa kê tay lên đầu, quay đầu lại chỉ để nhìn chằm chằm vào người bạn của hắn: "Ow! Cái quái gì vậy, Iwa! Sao cậu lại làm vậy với tớ chứ?"

Iwaizumi trông rất tức giận: "Đừng có đứng đó và nói như thể chúng ta sẽ chấp nhận thỏa thuận nếu cậu chết và rời đi. Đây là thị trấn của chúng ta và chúng ta sẽ ở lại dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Thay vì khoe khoang và chơi mấy trò chơi ngu ngốc của cậu, hãy kết thúc nó ngay từ đầu đi, như lời tôi đã nói ở nhà thờ."

"Kageyama, em không thể chấp nhận thỏa thuận này với Oikawa nếu các Thiên Thần khác không tuân theo thỏa thuận," -  Daichi hô lớn từ phía sau. -  "Ngay cả khi bằng cách nào đó em có thể giết được Oikawa, thì em nghĩ đám tùy tùng của hắn sẽ làm gì?"

"Cậu không thể tin bất cứ điều gì Oikawa nói." -  Tsukishima nói thêm.

Kageyama nắm chặt tay sang hai bên, nhìn xuống đất: "Em không có sự lựa chọn. Hắn đang giữ mẹ em, hắn có thể giết tất cả các anh. Các anh muốn em làm gì đây?''

"Thấy chưa, Tobio bé nhỏ đủ thông minh để biết điều gì là tốt nhất," -  Oikawa mỉm cười với cả nhóm, trong khi tay vẫn xoa xoa chỗ tảng đá đã rơi trên đầu. -  "Tất cả các ngươi đều được phép nhắm mắt lại nếu không muốn nhìn thằng nhãi này đầu lìa khỏi cổ."

"Nhanh lên đi, Oikawa." -  Iwaizumi bực dọc.

Không nói chẳng rằng, Oikawa tấn công!

Hắn không sử dụng Thiên Pháp, rõ ràng là Oikawa muốn làm điều này bằng chính đôi tay của mình, và có thể khiến Kageyama bị bẽ mặt trong lúc đó! Hắn vung chân ra và làm anh ngã xuống, trước khi thúc cùi chỏ vào mặt Kageyama.

Tsukishima bước về phía trước, rõ ràng là muốn can thiệp, nhưng Iwaizumi đã bước ra chặn cậu với Thánh Kiếm trong tay. Các Thiên Thần khác cũng đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu của họ, lượn lờ trên những tán cây.

"Ta nói hết rồi mà, Tobio," -  Oikawa nói, khi hắn ném mạnh Kageyama vào một thân cây to và nhìn anh trượt xuống. Kageyama đã cố gắng sử dụng Phép Thuật của mình để đánh bật lại Oikawa nhưng nó không đủ mạnh! Anh không thể tập trung, có quá nhiều thứ đang diễn ra xung quanh và mũi anh bắt đầu chảy máu. -  "Ngươi sẽ không bao giờ mạnh hơn ta, vậy nên chưa bao giờ là quá muộn để bỏ cuộc trong lúc này đâu. Thật may cho ngươi là ngươi vẫn còn tồn tại đến giờ trong cái thị trấn này."

Hắn bắt đầu đi về phía Kageyama, nhưng có thứ gì đó bay tới và xô ngã Oikawa!

Hinata xuất hiện! Đôi cánh đen dang rộng, bàn tay uốn cong thành móng vuốt sắc. Cậu chém vào Oikawa, hắn cúi xuống, may mắn là cậu đã kịp nắm lấy cánh tay hắn và vặn cho đến khi Kageyama nghe thấy tiếng rắc vang trời và Oikawa hét lên đau đớn! Hắn sử dụng Phép Thuật của mình để thổi bay Hinata về phía sau, khiến cậu biến mất trong rừng cây, Kageyama hét gọi tên cậu.

"Mẹ kiếp, tất cả các người, giữ lũ đó yên đi!" -  Hắn ra lệnh cho các Thiên Thần khác và gật đầu về phía Daichi và những người khác đang đứng, nắm chặt lấy cánh tay bị gãy của hắn. -  "Đây là trận chiến giữa ta và Tobio."

Cách đó một đoạn, Tsukishima và Iwaizumi mặt đối mặt, không chiến đấu, nhưng nói những lời xúc phạm rất cay nghiệt vào nhau với nụ cười trên môi như muốn nói rằng 'nếu ngươi dám động tay, ta sẽ giết ngươi.'

Kageyama sử dụng sự phân tâm mà Hinata đã cung cấp cho anh, tập trung hoàn toàn tâm trí vào Oikawa và tụ tất cả năng lượng vào lòng bàn tay. Anh di chuyển nhanh chóng, hướng người lên và chạy nhanh về phía Oikawa. Anh muốn một cú đánh trực diện!

Lòng bàn tay của anh chạm ngực của Oikawa và ngay lập tức một tia sáng xanh lóe lên. Oikawa bị hất tung về phía sau, chỉ dừng lại khi đâm thẳng qua một cái cây, cành cây bị chẻ đôi và rơi xuống đất, khiến hàng trăm con quạ ồn ào bay tán loạn trên màn trời đêm.

"Oikawa!" -  Iwaizumi đã quay đầu lại nhìn, và Tsukishima đã nắm bắt cơ hội này. Nhanh như một con cáo, cậu nắm lấy cả hai cánh của Iwaizumi và kéo lại.

Tiếp theo là tiếng la hét và không lâu sau đó, Tsukishima bị Oikawa bắn về phía sau, hắn chạy về phía trước để giúp Iwaizumi.

Máu bắn tung tóe trên mặt đất và Tsukishima nằm cách đó vài bước chân, nắm chặt một trong hai chiếc cánh trắng của Iwaizumi. Yamaguchi hét lên và chạy đến chỗ cậu, cố gắng giúp Tsuki nhưng cậu ta dường như quá choáng váng và có một vết cháy đen lớn trên ngực.

"Ôi Chúa ơi, Tsuki! Tsuki! Làm ơn hãy không sao đi mà!"

"Lùi lại đi Yamaguchi!" -  Tanaka hét lên. Anh tiến đến để kéo Yamaguchi đi, mặc dù cậu ấy đang phản đối kịch liệt. -  "Thôi đi! Nhóc không thể chạm vào nó, nó sẽ đốt cháy nhóc! Hắn đã sử dụng Hỏa Thiên! Đừng cựa quậy nữa và nghe anh đi, mẹ nó! Tsukishima là người duy nhất có thể chịu được Hỏa Thiên, vì vậy tất cả những gì chúng ta có thể làm là hy vọng Tsukishima đủ mạnh để tự chữa lành vết thương của thằng bé!"

"Daichi! Daichi! Anh có thể làm điều đó mà, anh có thể chữa lành cho cậu ấy!" -  Yamaguchi quay đầu hét về phía Daichi, anh đang đứng đơ ra tại chỗ, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cơ thể thiếu khí lực của Suga và phần thân bị cháy của Tsukishima. Y đau khổ lắc đầu:

"Máu của anh sẽ không có tác dụng đến Thiên Pháp đâu, để Tsukishima yên đi."

Trong khi đó, Iwaizumi khuỵu xuống, tay phải áp vào vai trái. Oikawa đang cố gắng kéo anh ta đứng dậy, nhưng Iwaizumi đã đánh hắn để tránh Oikawa ra:

"Làm việc mình cần làm đi! Tôi sẽ tìm một cơ thể khác sau. Làm nhanh đi, tôi phát ngán vì chuyện này rồi!"

Oikawa do dự gật đầu và quay lại phía Kageyama, hắn bẻ cổ mình. Oikawa bị một vài vết chém trên mặt nhưng chúng đã lành và cánh tay gãy của hắn đã được hồi phục. Điều mà Kageyama làm được nhiều nhất là đốt một lỗ xuyên qua áo sơ mi của Oikawa. Anh đã làm hắn đổ máu một chút, nhưng không có vết thương nào để chứng minh điều đó vì chúng đã lành hết rồi.

"Mày biết không, Tobio," -  Mắt hắn sáng lên một màu xanh ngọc. -  "Thỏa thuận kết thúc. Tao sẽ giết mày, bạn của mày và cả mẹ của mày."

"Làm như ngay từ đầu ta và ngươi đã có thỏa thuận rồi vây." -  Kageyama phỉ báng lại. -  "Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết ngươi."

Oikawa nhếch mép khinh bỉ: "Hah, thử đi, nhưng đòn tấn công trước đó của mày không làm được gì ngoài việc làm hỏng áo sơ mi của tao! Mày không có gì để chống lại tao! Và mày cũng có thể từ bỏ ngay bây giờ, nhưng tao đoán sẽ vui hơn khi nhìn mày chật vật!"

Cả hai lao vào nhau như hai con mãnh thú khát máu! Kageyama cố gắng tập trung toàn bộ sức lực của mình để giữ cho tay của Oikawa không chạm tới cổ. Anh tung một cước chí tử, nhắm vào ống chân của Oikawa và dậm mạnh vào bàn chân sau của hắn, khiến Oikawa gào lên đau đớn.

Chỉ vì hắn là một Thiên Thần không có nghĩa là hắn không cảm thấy đau, đặc biệt là cơ thể mà Oikawa đang sở hữu đã từng là của con người.

"Kết thúc đi!" -  Anh nghe thấy tiếng hét của Iwaizumi, sau đó là một tiếng rên rỉ. Yamaguchi đã đá vào một bên đầu của gã và bây giờ cậu đang bị Tanaka kéo lại, anh ấy đang hét vào Yamaguchi và bảo cậu tránh ra để không bị giết, nếu không thì Tsukishima sẽ rất tức giận.

Hinata xuất hiện một lần nữa, cậu chạy về phía trước, nhảy ra giữa Oikawa và Kageyama, nhưng một Thiên Thần đã sà xuống và nhấc chân cậu ra, kéo cậu bay lên cao trên những ngọn cây.

Kageyama đã lo lắng trong vài giây, trước khi nhớ rằng Hinata có đôi cánh của mình và cậu ấy có thể bay! Hinata nhanh chóng tách khỏi gã Thiên Thần kia và cả hai bắt đầu trận chiến trên không.

Khi Kageyama dừng lại để nhìn Hinata, Oikawa đã tận dụng khoảnh khắc này để chế ngự anh và ghì anh xuống đất. Hắn quỳ xuống trên một trong hai cánh tay của anh, đè anh tại chỗ và rút lưỡi kiếm ra.

Daichi ngay lập tức tăng tốc về phía trước nhưng Oikawa đã nhanh hơn, hắn phóng một tia sáng xanh vào thẳng bụng Daichi, khiến y lảo đảo. Daichi đột ngột gục xuống cách đó một chút, nhưng vẫn còn nhìn thấy được trong những cái cây, y nằm im đó...

Những người khác gọi tên Daichi trong khi Asahi và Noya chạy đến chỗ y. Saeko ôm Suga vào lòng và đứng dậy. Cô nhìn Kageyama một cách thương xót lần cuối, lẩm bẩm điều gì đó với em trai mình, rồi gật đầu về phía Natsu như muốn cô bé theo mình, rồi cả hai biến mất trong bóng tối nuốt chửng của khu rừng.

Không sao đâu, Kageyama nghĩ. Sẽ an toàn hơn nếu đưa anh Suga ra khỏi đó...

"Chà, Tobio," -  Oikawa giơ Thánh Kiếm trên đầu. -  "Thật là vui đúng chứ? Không à?"

Kageyama nhắm nghiền mắt lại và chờ đợi lưỡi kiếm xuyên qua trái tim mình. Anh nhớ lại cảm giác bị đâm vào ngực khi Hinata làm điều đó trước đây, và anh không thể phủ nhận rằng mình đã từng rất sợ hãi. Anh không muốn biết mình đang chết, cũng không muốn toàn bộ hơi thở trong cơ thể bị rút đi trong một chuyển động của ai đó, anh không muốn Hinata nhìn thấy mình nằm đó, một cách vô hồn...

Lẽ ra anh không nên đến Cảng Ánh Dương...

Tuy nhiên, cơn đau đã không ập đến, thay vào đó là một sức nặng vô hình đè lên ngực anh...

Một thét vang vọng lại và một tiếng 'UỲNH' lớn khiến Kageyama mở mắt, anh cau mày. Oikawa không còn quỳ trên người anh nữa.

Anh lập tức nghiêng người và đứng dậy, quay lại thì thấy một người đàn ông với đôi cánh trắng khổng lồ đang đứng trên Oikawa, hắn bị ném vào một cái cây và có vẻ hơi sững sờ. Người đàn ông kia chậm rãi quay lại và nhìn chằm chằm vào Kageyama.

Rồi ông ta cười...

"Chào con, con trai."

Không có gì ngạc nhiên khi mọi người lập tức nhận ra Kageyama là con trai của người đàn ông này! Ông có cùng một mái tóc đen, mượt và đôi mắt xanh sắc bén. Kageyama chắc chắn giống mẹ mình hơn nhưng anh có thể thấy những điểm tương đồng trên khuôn mặt của cha và anh!

Không nói nên lời, Kageyama bịt miệng, cố nói điều gì đó- bất cứ điều gì- nhưng anh không biết phải nói gì với một người đàn ông mà cả đời anh chưa bao giờ nghĩ đến...!

"Con mẹ nó." -  Anh nghe Tanaka nói cạnh bên. -  "Ông ta từ đâu đến vậy?"

"À, ừm," -  Một giọng nói nhỏ vang lên từ bên phải của họ. Kenma xuất hiện qua những tán cây, nhìn xuống Iwaizumi đang gục đầu vào một cây sồi lớn, thở dốc một cách nặng nhọc. Gã đang mất rất nhiều máu. -  "Ta đã đưa ông ấy đến. Ta đã tìm ra một số địa điểm mà khả năng cao ông ấy có thể đã đi sau khi đọc cuốn hồi ký và lần theo dấu vết của ông ta."

"Kenma nói với ta rằng con đang gặp nguy hiểm, Tobio." -  Malpha nói, những chiếc lông vũ của ông nổi lên trong một cơn gió nhẹ. Đôi cánh của ông lớn hơn nhiều so với Oikawa. Điều này có nghĩa là ông đã lớn tuổi hơn rất nhiều! Trông cha anh đã ngoài 30 tuổi, nhưng đó có lẽ là do cơ thể con người mà ông sở hữu. -  "Ta chưa bao giờ muốn con dấn thân vào cuộc sống này. Ta muốn bảo vệ con, đó là lý do tại sao ta đã từ biệt mẹ con trước khi con được sinh ra. Xin hãy hiểu cho ta, rằng ta sẽ sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì để có một gia đình-''

"Tôi biết." -  Kageyama đã cắt lời ông. Anh không thực sự muốn nghe. Anh đã quyết định rằng anh sẽ không ghét cha mình, nhưng anh không nhất thiết phải thích ông.

"Đồ cặn bã," -  Oikawa nhổ nước bọt khinh thường, hắn đứng dậy, trông rất tức giận, như thể sự hiện diện của Malpha đã khiến hắn phẫn uất. -  "Sinh sản với một con người, thật kinh tởm."

"Điều đó nghe ổn hơn sinh sản với một con quỷ nhỉ?" -  Malpha cười, ông nhướn mày. Oikawa liếc nhìn Kenma một cách giận dữ, anh ta chỉ nhún vai và ngồi xuống cạnh Iwaizumi, gã trông không mấy ấn tượng gì với tình huống này và lảng mặt sang chỗ khác. -  "Đúng vậy, Kenma đã kể lại cho ta toàn bộ sự việc. Ngươi nên nhận ra điều này, Tooru, rằng thế giới này không thuộc về chúng ta, đây là lãnh thổ của loài người. Ngươi không thể kiểm soát nó, ngươi không thể sở hữu nó. Chính vì Tội Tham Lam mà ngươi đã bị đuổi khỏi Thiên Đàng."

Vài tiếng thở hổn hển theo sau. Chủ yếu là từ Tanaka...

Anh ấy chỉ tay về phía Oikawa mà khúc khích cười: "Và ngươi cứ liên tục lải nhải về việc Đấng Sáng Tạo của ngươi vĩ đại như thế nào! Ông ta thậm chí còn không muốn ngươi! Thảo nào mà ngươi cay cú quá! HA!"

Một đường gân xanh nhói trên trán Oikawa. Hắn nghiến răng: "Tao sẽ sám hối bằng cách giết sạch những thứ cặn bã mà Ngài hối hận vì đã tạo ra! Và thằng oắt Khả Ố ghê tởm mà mày đã sinh ra! Làm sao mày có thể mang đôi cánh đó khi mày chẳng là gì ngoài kẻ phản bội!?"

"À, em trai yêu dấu, vậy đó là điều khác biệt duy nhất của chúng ta sao?"

"CÁI GÌ?!" -  Tanaka không phải là người hét lên lần này, mặc dù anh ấy trông giống như thể mình hoàn toàn mù tịt về mọi chuyện. Kageyama từ từ sải bước về phía trước, đứng cạnh cha mình. -  "Hắn là ...là... là... CHÚ của tôi?!"

Malpha quay sang anh cười khúc khích: "Ừ, tất cả các Thiên Thần đều có máu mủ với nhau, vì chúng ta được tạo ra bởi cùng một người. Cha của chúng ta, Đấng Cứu Thế của chúng ta. Về cơ bản, tất cả các Thiên Thần ở đây đều là người thân của con. Đó là lý do tại sao con lại càng đau đớn hơn, khi biết rằng con bị chính người thân của mình phản bội."

"Mày biết nhiều về phản bội nhỉ?" -  Oikawa chế giễu. Malpha thở dài:

"Ừ, Oikawa, ta xin lỗi. Ta đã bỏ rơi ngươi khi chúng ta đang ở thời khắc đen tối nhất, nhưng ta không thể cưỡng lại việc nhìn ngắm thế giới này bằng chính đôi mắt của mình. Ngươi chỉ tập trung vào sự căm ghét và dối trá về Cha của chúng ta, đến nỗi ngươi không thể tự mình nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới này. Thật bất hạnh làm sao."

"Đừng nói chuyện với tao như thể mày đang quan tâm!" -  Oikawa gào lên, mặt hắn tái xanh. -  "Mày đã bỏ rơi tao! Mày chỉ quan tâm đến bản thân mình! Mày không muốn trở thành một Thiên Thần nữa! Mày chỉ muốn trở thành con người- Vậy tại sao mày lại muốn dính líu đến tao!?"

"Đây có phải là tất cả những gì đã xảy ra không?" -  Malpha thở dài, đút tay vào túi quần. Y ăn mặc rất giản dị, với quần jean và áo len sọc. Kageyama không thể hiểu cha mình đang ở đâu khi Kenma tìm thấy ông. -  "Ngươi muốn giết con trai ta để ta quay lại?"

"Tao cũng có giữ mẹ nó đó."

Malpha lặng thinh một lúc. Sau đó, ông tiến một bước về phía gã Thiên Sứ đang de dọa mình: "Ngươi có hai sự lựa chọn, Oikawa. Một là trả lại cô ấy cho ta, để con trai ta yên và ngươi sẽ ra khỏi thị trấn này và tránh xa nó, vĩnh viễn, ngươi có thể mang theo tất cả những người bạn Thiên Thần của mình, hoặc ngươi có thể chống lại ta và chúng ta sẽ xem ai thắng."

Trước sự ngạc nhiên của Kageyama, Oikawa bắt đầu cười ... Một nụ cười méo mó khổ sở đến đáng thương! Nước mắt hắn lăn dài trên má. Oikawa dừng lại và lau mắt, gã trông khá tự mãn: "Thật là buồn cười, mày hành động như thể mày vẫn còn cơ hội đấy."

Oikawa đã giơ tay lên trước khi bất cứ ai có thể ngăn cản hắn...

Cả Kageyama và cha của anh lao người về phía sau, hai đôi cánh vào nhau. Malpha nhanh chân đứng dậy, rút ​​Thánh Kiếm ra khỏi tay áo.

Oikawa và cha anh xông vào chém nhau, cúi người và động thủ. Họ né đòn một cách điêu luyện. Hinata đáp xuống bên cạnh Kageyama và nắm lấy cánh tay của anh, cố gắng kéo anh đi. Gã Thiên thần mà Hinata chiến đấu lúc nãy đã bị thương nặng, hắn đáp xuống bên cạnh Iwaizumi và kéo gã đứng dậy.

"Ra khỏi đây với em, cha của anh sẽ lo chuyện này!"

"Không! Anh không thể bỏ ông ấy lại! Anh cần nói chuyện với ông ấy! Anh cần biết mọi thứ! Và anh phải đưa mẹ về!"

"Nhiều Thiên Thần nữa đang đến, chúng ta cần phải đi nhanh!"

Đúng như lời Hinata nói, có ít nhất hai mươi Thiên Thần nữa xuất hiện ở phía trên họ, đôi cánh tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm mịt mù. Một trong số họ đang mang trên tay mẹ của Kageyama.

Không một chút do dự, Kageyama bay lên không trung, lao thẳng về phía gã Thiên Thần đang bế mẹ anh. Anh không chắc làm thế nào mình có thể bay dễ dàng như vậy, cảm giác đó thật tự nhiên đối với anh trong khoảnh khắc ấy.

Tất cả những gì anh nghĩ đơn thuần chỉ là cứu mẹ mình.

Bà hét lên khi Kageyama va vào gã Thiên Thần và trượt khỏi vòng tay của hắn, rơi tự do trong không trung, nhưng Hinata đã ở đó để đỡ lấy bà.

Kageyama cố gắng quay trở lại với họ nhưng một Thiên Thần khác đã kìm anh lại và đang cố gắng đâm anh bằng Thánh Kiếm. Kageyama cố gắng tạo ra các vụ nổ năng lượng về phía anh ta nhưng chúng không có nhiều tác dụng.

Ngay khi gã Thiên Thần gần như sắp cắt được cổ họng của Kageyama, một âm thanh nứt toác khiến cả hai đều sựng lại và theo sau đó là một cơn lốc xoáy nhỏ màu đen xuất hiện trên đầu họ!

Chỉ mất một giây trước khi gã Thiên Thần bị hút vào đó...!

Điều duy nhất cứu Kageyama là Yamaguchi bất thình lình nhảy ra, với hình dạng một con cáo nâu lớn, cậu ném anh trở lại mặt đất. Anh rên rỉ quay đầu lại và thấy Tanaka đứng đó với đôi mắt sáng rực, hướng dòng xoáy của mình về phía các Thiên Thần trên bầu trời.

Tất cả đều cố gắng chạy tán loạn, nhưng Tanaka đã kiểm soát được. Anh ấy có thể thay đổi độ lớn tùy ý, và mặc dù mọi người trên mặt đất cũng đang bắt đầu bay về phía nó, nhưng không một Thiên Thần nào trên không có thể thoát được! Từng người một, họ bị hút vào trong. Người thét kẻ gào, và rồi họ biến mất như chưa từng tồn tại.

Oikawa gào thét điên loạn, lơ lửng cách mặt đất khoảng một bàn chân, hắn vật lộn với Malpha, ông đang cố đẩy hắn lên phía dòng xoáy!

Iwaizumi, người không thể bay bằng một cánh, đã cố gắng chạy tới chỗ họ nhưng không thể thắng được sức kéo khủng khiếp của dòng xoáy! Các Thiên Thần khác cuối cùng tóm lấy anh ta và bay đi, biến mất vào rừng cây u ám.

Khi cơ thể của Tsukishima bắt đầu nổi, Yamaguchi buông Kageyama ra và lao vào người cậu ta, tóm lấy Tsukishima trong bộ hàm to lớn của mình và lao nhanh vào rừng.

Asahi và Noya đã đưa Daichi đi.

"Em sẽ đưa mẹ của anh đến nơi an toàn! Đi nào Tobio!" -  Hinata hét lên giữa tiếng xé gió mà cơn lốc đang tạo ra. Cây cối giằng co chống lại bộ rễ của chúng, thứ đang có nguy cơ cao bị xé khỏi mặt đất!

"ĐI ĐI! Anh kiểm soát được mà! Cha của nhóc sẽ ném Oikawa vào đấy!" -  Tanaka hét lên! Kageyama đang bám vào một tảng đá lớn trên mặt đất vì cái mạng quý hóa của mình, anh lắc đầu:

"ĐƯA MẸ ANH ĐI ĐI! ANH SẼ KHÔNG ĐI BẤT CỨ ĐÂU MÀ KHÔNG CÓ CHA!"

Hinata toan phản đối, nhưng sau đó cậu im bặt, trừng mắt nhìn Kageyama. Cậu nhìn anh với một thái độ rất kiên quyết, đúng hơn là đe dọa, cậu gầm lên: "TỐT HƠN LÀ ANH NÊN TRỞ VỀ ĐẤY, TOBIO!"

"Anh sẽ ổn mà! Giờ thì đi đi!"

Hinata một mạch biến mất.

Nếu có một điều mà anh vui mừng, đó là sự tin tưởng của Hinata dành cho anh. Cậu rõ ràng biết Kageyama quá cứng đầu để làm bất cứ điều gì anh muốn làm, và Hinata biết Kageyama đủ mạnh để tự mình tồn tại. Anh đã làm như thế cả năm Hinata mất tích, hoặc khi Hinata bị điều khiển. Anh sẽ luôn quay về bên Hinata, bất kể thế nào!

Vì anh yêu cậu...

Anh muốn cưới cậu và ở bên cậu mãi mãi. Trong trường hợp của họ, mãi mãi sẽ là một khoảng thời gian rất dài...

Kageyama hoàn toàn ổn với điều này.

"Cha! Con sẽ lên đó và đưa cha xuống!" -  Kageyama hét lên, nhìn cha mình tiếp tục cố gắng ghì Oikawa bằng hai cánh tay của mình. Ông ấy đã tiến quá gần đến vòng xoáy. Cha của anh sẽ bị kéo vào nếu ông ấy không cẩn thận -  "Ném hắn vào đi! Làm đi! Trở lại với con!"

"Ta xin lỗi, Tobio, nhưng nếu ta buông cậu ấy ra, Oikawa sẽ thoát được." - Oikawa đang nguyền rủa ông, nhưng Malpha phớt lờ hắn. -  "Ta xin lỗi vì mọi chuyện phải kết thúc như thế này. Ta đã có thể ở bên con nhiều hơn."

"KHÔNG! KHÔNG! ĐỪNG NHƯ VẬY! CHA KHÔNG THỂ BƯỚC VÀO CUỘC ĐỜI CON VÀ BIẾN MẤT MỘT CÁCH ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ ĐƯỢC! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH ĐỂ BÊN CON! CÒN MẸ THÌ SAO? CÒN CON THÌ SAO? CON PHẢI LÀM GÌ ĐÂY?" -  Giọng Kageyama đau rát vì anh đã gào lên quá lâu. Anh muốn chạy đến chỗ Tanaka và ném anh ta xuống đất nhưng anh biết nếu anh buông tảng đá này, vốn đã bắt đầu rung lắc dữ dội, anh sẽ bị hút lên đó! Mặc dù anh khá bị cám dỗ bởi ý tưởng này, vì anh nghĩ rằng mình có thể sẽ đá Oikawa vào vòng xoáy và cứu cha mình, nhưng anh không tin rằng kế hoạch này sẽ thực sự thành công. Và mặc dù anh muốn một cuộc sống mới nơi anh có thể biết nhiều hơn về cha mình, nhưng anh không muốn nó hơn một cuộc sống với Hinata.

"TANAKA! ĐÓNG NÓ LẠI ĐI! NGAY LÚC NÀY!"

"Đừng làm vậy, Tanaka!" -  Malpha phản đối. -  "Ta nghĩ tốt hơn là ta nên đi bất cứ nơi nào có sự hiện diện của Oikawa. Cậu ta cần người giám sát."

"Đồ khố-" -  Oikawa rủa nhưng hắn đã không thể nói hết câu, và sẽ không bao giờ có thể.

Một tiếng nổ yếu ớt vang lên, cả hai bị hút vào vòng xoáy và biến mất trong không trung, như thể họ chưa bao giờ tồn tại. Hoặc gửi đến bất cứ nơi nào mà hố đen đó dẫn đến.

Tanaka khuỵu gối xuống, cơn lốc trên bầu trời biến mất và mọi vật thể trôi nổi lập tức rơi xuống đất với một tiếng động mạnh. Kageyama cảm thấy cơn thịnh nộ đang bùng lên khắp cơ thể, anh chạy đến chỗ Tanaka, tóm lấy cổ anh ấy và bắt đầu lay Tanaka dữ dội:

"ANH ĐÃ CÓ THỂ DỪNG NÓ LẠI! ANH ĐÃ CÓ THỂ ĐÃ CỨU CHA TÔI!"

Kenma là người phải kéo Kageyama ra khỏi Tanaka trước khi anh bắt đầu đấm vào mặt anh ta. Mặc dù có vẻ ngoài yếu ớt như vậy, Kenma cực kỳ mạnh và thậm chí không cần cố gắng giữ Kageyama lại, vì thay vào đó anh ta đã chuyển cơn thịnh nộ của anh sang mình. Kenma chỉ trốn trong trận chiến đó và anh ta đã có thể làm gì đó để cứu cha Kageyama...

"Càng ít Thiên Thần ở xung quanh đây càng tốt." -  Là tất cả những gì Kenma nói, anh ta nhún vai. -  "Bên cạnh đó, cha của ngươi đã bảo ta làm điều này. Không phải Tanaka đã chọn làm điều đó, mà là ta."

Một sự im lặng kéo dài, Kageyama nhìn chằm chằm vào anh ta, khuỵu xuống: "Cái gì cơ?"

Kenma thở dài: "Khi ta nói với cha của ngươi về mọi thứ đã xảy ra, ông ấy nói rằng mình không muốn giết Oikawa. Ông ta chưa bao giờ muốn giết Oikawa, hoặc nếu có, thì cha ngươi đã làm điều đó từ lâu rồi, nhưng ông ấy không thể để Oikawa cố gắng giết ngươi, vì vậy ông ta đề nghị ta kiểm soát Tanaka và dịch chuyển tất cả các Thiên Thần vào hố đen, và cha của ngươi sẽ đi cùng họ."

Những giọt nước mắt chua xót lăn dài trên mặt Kageyama. Anh nắm lấy vạt áo trước của Kenma: "Nhưng tại sao? Ông ấy không muốn có một gia đình sao?''

"Những Thiên Thần đó là gia đình của ông ta."

"TA LÀ GIA ĐÌNH CỦA ÔNG ẤY! TA LÀ CON TRAI CỦA CHA TA!"

Đẩy anh ra, Kenma rút khăn giấy trong túi quần sau và thả nó trước mặt Kageyama, anh đã không nhặt nó lên: "Ngươi đang chảy nước mũi. Nó hơi kinh..."

"Con là con trai của cha mà..."

"Kage," -  Tanaka khịt mũi, ngã người về phía sau, hai tay anh vòng qua đầu. –"Nhóc nghĩ cha mình bao nhiêu tuổi? Ông ấy đã biết Oikawa và những Thiên Thần khác qua hàng thế kỷ rồi, có lẽ nhiều kiếp hơn hành tinh này từng thấy. Họ sẽ không bao giờ chết. Còn nhóc, nhóc là bán nhân, vậy nên cuộc đời của nhóc có giới hạn. Chắc chắn nó dài hơn người bình thường, nhưng nhóc vẫn sẽ già và chết đi vào một ngày nào đó. Nhóc có nghiêm túc nghĩ rằng ông già nhà nhóc muốn nhìn nhóc chết không? Đối với anh, điều đó giống như một cái chớp mắt vậy. Và Kenma-''

"Mmm?"

"Nếu ngươi lại vào trong đầu ta, ta sẽ xé xác ngươi ra! Ngươi có nghe ta nói không vậy?!"

Quyết định không đáp lại lời đe dọa này và phớt lờ khuôn mặt đáng sợ của Tanaka, Kenma chuyển sự chú ý trở lại Kageyama.

"Nó giống như những gì cậu ta nói. Cha của ngươi đã không bao giờ có mặt trong cuộc đời ngươi ngay từ đầu, vậy tại sao đối với ngươi vấn đề này quan trọng đến vậy? Rõ là ngươi đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó." -  Anh nói thẳng. -  "Ông ấy đã đủ hạnh phúc khi vừa gặp ngươi, và cha của ngươi có thể sẽ sống phần đời còn lại trên thế gian này một cách mãn nguyện khi biết rằng ngươi vẫn an toàn và hạnh phúc."

"Ừ..."

***

Phải mất một thời gian để mọi thứ trở lại 'bình thường', bất kể điều gì bình thường trong những ngày này.

Kageyama đã dành rất nhiều thời gian nhốt mình trong phòng ngủ của Saeko, đặc biệt là sau khi anh phải nhờ Kenma xóa ký ức của mẹ mình.

Iwaizumi và Thiên Thần khác vẫn còn ở ngoài đó và anh không thể giữ bà ở đây, trong Bến Cảng Ánh Dương này. Anh không thích ý nghĩ bà nhớ anh, hay tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Malpha, và Kageyama biết anh không có tâm tư gì để nói với bà nữa, vì vậy anh yêu cầu Kenma xóa sạch ký ức của bà về mọi thứ. Kể cả bản thân anh...

"Ngươi có chắc không?" -  Kenma cau mày.

"Có, hãy khiến mẹ ta tin rằng ước mơ của đời mình là đi khắp thế giới và khám phá mọi thứ. Làm cho bà ấy nghĩ rằng mình muốn gặp gỡ những người mới, tận hưởng cuộc sống của mình, và học một ngôn ngữ mới hoặc bất cứ điều gì khác. Mẹ ta sẽ không bao giờ muốn có con và bà sẽ hạnh phúc khi không có con. Không có khái niệm siêu nhiên trong cuộc đời mẹ, tất cả đều vô nghĩa."

Có Hinata bên cạnh sẽ giúp việc anh nhìn mẹ mình ra đi dễ dàng hơn...

Tất cả những gì anh muốn là mẹ được hạnh phúc và tận hưởng hết phần đời còn lại trong cuộc sống con người của bà ấy. Anh không muốn nhìn thấy mẹ mình chết, và anh không muốn quay trở lại 'Thiên đường của Thiên Sứ'- Không bao giờ!

Kể từ bây giờ, anh sẽ sống ở Bến Cảng Ánh Dương...

Tất cả họ sẽ làm việc cùng nhau để xây dựng lại 'Mốt Cốc Đường', và anh sẽ làm việc ở đó với tư cách là người pha chế cùng Hinata để giúp Suga. Suga đang hồi phục tốt và đã được bổ nhiệm làm thị trưởng mới của thị trấn, như cách mọi người ở Cảng nghĩ anh ấy sẽ là nhà lãnh đạo hoàn hảo.

Tsukishima cũng đã lành, nhưng Hỏa Thiên đã để lại một vết sẹo vĩnh viễn trên ngực cậu, điều mà Yamaguchi đã đùa là trông rất 'nam tính'. Khi ở hình dạng người thì không sao, nhưng khi biến thành cáo, cậu ta có một chỗ hói, ở nơi đã từng có rất nhiều lông và Tanaka đã cười đến mức bắn sữa ra khỏi mũi.

Phải mất một khoảng thời gian Asahi mới lấy hết can đảm để cắn Noya vào đêm trăng tròn, mặc dù Noya đã dành rất nhiều thời gian để đẩy tay của mình chặn miệng Asahi. Quá trình biến đổi rất đau đớn nhưng Asahi đã hướng dẫn anh vượt qua nó. Kageyama rất muốn xem Noya trông như thế nào khi là một con sói, nhưng anh sẽ phải đợi thêm một tháng nữa mới có thể thấy được điều đó.

Vì Kenma không thực hiện được mong muốn của Oikawa, nên anh ta đã bị mắc kẹt ở thế giới này mãi mãi. Kenma có hơi bất bình vì điều này, nhưng anh ta thích bầu bạn cùng Hinata, và cuối cùng Kenma đã lên đường để gặp người bạn Thuật Sĩ của mình, Kuroo.

Có nhiều đêm Kageyama nhớ về mẹ, anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cha mình và Oikawa. Nhưng thời gian vẫn cứ trôi đi, một lúc nào đó anh chợt nhận ra mình đã chấp nhận được điều ấy một cách nhẹ nhàng.

Miễn là có Hinata bên cạnh và một chiếc lông vũ đen mới quấn quanh cổ để bảo vệ anh khỏi bất kỳ tai ương nào có thể xảy đến trong tương lai. Cuộc sống ở Bến Cảng Ánh Dương đã quá hoàn hảo đối với anh rồi!

~Happy Ending~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro