6. Trường liên cấp Ánh Dương
Cố gắng trở lại trường vào ban đêm thực sự là một ý tồi. Anh biết Suga đang ra ngoài tìm kiếm anh, anh gần liên tục như gặp phải những người cầm đèn pin, có lẽ Suga đã đặc phái Tsukishima và Yamaguchi gác bên ngoài cổng trường. Cả hai đều trông khá buồn chán vì Tsukishima liên tục phàn nàn, cậu ta nói rằng Kageyama thật sự làm phí sức của cậu.
Không thể làm gì khác, anh cũng quá sợ hãi không dám liều lĩnh đi xa hơn nữa vì sợ kẻ tấn công quay lại, anh đã dành cả đêm thu mình trong góc của một con hẻm nhỏ phía sau một số cửa hàng. Đêm nay trời không mưa và thời tiết khá ấm nên anh không thấy phiền vì điều đó, mặc dù anh chắc chắn rằng mình có thể nghe thấy tiếng lũ chuột đồng và chuột cống, điều đó khiến hai hàm răng anh nghiến lại. Kageyama cũng bắt đầu hoang tưởng rằng con sói sẽ quay lại và bắt anh đi bất kỳ lúc nào, anh cẩn thận bao bọc mình bằng mấy cái thùng để không bị người qua đường phát hiện.
Bằng một cách nào đó, anh đã cố gắng ngủ được. Cơ thể anh vừa kiệt sức lại vừa buồn ngủ, khi Kageyama thức dậy vào sáng sớm hôm sau. Đồng hồ của anh vừa báo đúng sáu giờ sáng.
Các ngư dân đang chuẩn bị cho thuyền xuống bên bến tàu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bất kỳ ai sử dụng thuyền. Kiyoko dường như khác biệt hoàn toàn so với đám người đó, toàn thân cô đều là đồ đánh cá, cô giương buồm và nói chuyện với một cô gái khác, người này khiến Kageyama liên tưởng đến Tanaka một cách kỳ lạ, cô gái mới này rất nhanh vẫy tay lại với Kageyama khi cô nhận ra anh đang nhìn mình.
"Này em trai, muốn đi câu cá chung không?" - Cô nàng kia gọi, vẫy tay chào anh một cách mạnh mẽ, Kageyama lắc đầu:
"Không, cảm ơn chị. Em không hứng thú lắm" - Kageyama nói, đến gần cuối bến tàu. Kiyoko bước đến và ngồi trên mép thuyền, nhúng tay xuống nước - "Làm sao mà một trong hai người có thể thấy Shoyo Hinata chứ?", anh lầm bầm.
Kageyama lập tức lấy bức ảnh ra khỏi túi và giơ lên cho họ xem. Cô gái kia đánh vào mặt mình - "Ôi trời! Nhìn kìa! Chị đã không gặp thằng bé mấy năm rồi đó. Trông em nó vẫn dễ thương như ngày nào. Nó là người yêu em đúng chứ?"
Cô chộp lấy tấm ảnh, giơ lên xem. Cô nàng cười toe toét - "Dễ thương quá! Yên tâm chị nghe hết rồi, thằng bé bị mất tích đúng chứ? Đáng sợ thật đấy. Chị sẽ cố gắng giúp em, nhưng mà chị lỡ hứa đi du thuyền với Kiyoko hôm nay rồi. Nhân tiện chị là Saeko Tanaka. Chị gái của Ryuu. Thằng nhóc nhà chị có kể cho chị nghe về Hinata rồi. Tội nghiệp cậu bé thật đấy. Mong là em sẽ tìm ra cậu ấy sớm."
Chị gái của Tanaka... hèn gì họ giống nhau như đúc! Cô thấp hơn em trai mình một tí, với mái tóc màu mật ong uốn cong gọn gàng. Họ có nụ cười hệt như nhau. Ngay lập tức cô ném lại bức ảnh về phía anh:
"May mắn nha nhóc!''
"Em thử tìm ở trường học chưa?'' - Kiyoko nói. Kageyama đã không nghe cô ấy nói trước đây. Giọng cô ấy rất nhỏ và nếu xung quanh đây không quá yên tĩnh, anh sẽ khó mà nghe thấy giọng cô - "Nếu đó là nơi mà em nhìn thấy thằng bé, có thể cậu ấy đang ở trong trường cũng nên."
Kageyama lắc đầu: "Chưa, nhưng em sẽ đến đó tiếp theo. Cảm ơn chị. Chị là người đầu tiên thực sự giúp em."
"Chị thực sự rất quý thằng bé. Hinata là một cậu nhóc vui tính." - Cô vừa nói vừa chỉnh lại cặp kính của mình.
Chào tạm biệt họ, Kageyama khởi hành theo hướng đến trường liên cấp Ánh Dương. Tsukishima không còn đứng gác ở đó nữa, nên đây cõ lẽ là cơ hội tốt nhất để anh lẻn vào trong. Rõ ràng là có thứ gì đó quan trọng ở đây, nếu không thì cậu ta đã chẳng buồn cố gắng bảo vệ nó.
Anh nhìn chằm chằm vào nơi mà anh đã nhìn thấy Hinata, hy vọng rằng có thể cậu sẽ xuất hiện ở đây một lần nữa, nhưng sau mười phút không có ai đến, Kageyama cảm thấy mệt mỏi vì đã chờ đợi, anh hạ mình xuống đất, trượt xuống bên dưới cổng. Điều này khó khăn thật đấy! Ngực anh bị hóp lại một chút và anh thậm chí còn phải lắc người để có thể chui được qua phía bên kia.
Khi đứng dậy, lưng của anh đau nhức kinh khủng, có mấy chiếc lá rơi trên tóc Kageyama. Anh bỏ chúng ra và đi đến cửa trước, băng qua nhà để xe đạp và phía sân trong. Đây không phải là một ngôi trường quá lớn, nhưng anh nghi ngờ rằng có nhiều trẻ em trong thị trấn này học ở đây. Hình như là ít hơn một nghìn. Anh đã nhìn thấy những đứa trẻ đó ở khắp nơi, đi dạo với cha mẹ chúng và chơi trong công viên gần nhà trọ, nhưng anh chưa thực sự đến gần bất kỳ ai trong số chúng.
Anh ấy đã cân nhắc việc hỏi lũ trẻ, vì trẻ em có xu hướng trung thực hơn hầu hết đám người lớn, nhưng cuối cùng lại bỏ ý định đó đi vì hiện tại anh chưa làm gì đả động đến trẻ con mà đã bị người dân nghi ngờ như vậy rồi, nên tốt nhất là đừng động đến ai trong thị trấn này.
Có một chuỗi xích kim loại giữ các cánh cửa lại với nhau. Ở giữa là ổ khóa lớn trông có vẻ cứng cáp, anh đang tìm cách để phá nó, nhưng không phá được cũng chẳng sao. Kageyama có rất nhiều kinh nghiệm cúp học nên anh chắc chắn đây không phải là cái cửa duy nhất để vào và ra khỏi trường.
Cửa nhà bếp, cửa chống cháy, cửa phòng thí nghiệm khoa học, v.v. Cuối cùng anh chọn tìm cửa bếp trước, nơi có trục thông gió kế bên. Kageyama nhanh chóng tháo tấm che ra và chui vào trong, anh chui qua đường hầm kim loại nhỏ xíu, thỉnh thoảng hắt hơi vài cái khi bụi bay vào mũi. Thiết bị này nằm trên nóc bếp và được trang bị ba cây quạt lớn để hút hơi nước trong quá trình nấu nướng.
Tất cả những gì anh cần phải làm là vặn các ốc vít từ một trong mấy chiếc quạt, đẩy nó ra khỏi hướng đi và may mắn là lúc đó sẽ tạo ra một cái lỗ đủ lớn để anh có thể chui xuống. Anh giữ chặt lỗ thông hơi và để hai chân của mình đung đưa phía dưới, đánh giá xem cú ngã đó có làm anh bị thương hay không. Cuối cùng anh quyết định buông tay ra và cảm thấy mắt cá chân của mình chạm đất, anh nhanh chóng bẻ đầu gối để chỉnh tư thế đáp đất lớp sàn phủ lino*, may mắn là không có chấn thương gì nghiêm trọng.
Kageyama lầm bầm chửi thề, tay giữ chặt lấy đầu gối mình. Anh nhảy lò cò quanh nhà bếp cho đến khi nó hết nhói và anh có thể đi lại bình thường.
Nhà bếp này nhìn chung thì không có gì ấn tượng lắm, nó giống như bất kỳ nhà bếp cũ nào của trường học thôi. Mặt sàn và bếp đều có màu bạc, có một bộ tủ đông lớn, đống hộp carton dán nhãn với nhiều loại thực phẩm lâu dài với vô số tủ chứa đầy hộp thiếc, các gói đồ ăn và những thực phẩm khác chắc cũng ủ lâu lắm rồi, trong thời gian nghỉ hè. Tạp dề và mũ được treo ở cửa dẫn ra khu vực căn tin.
Anh đứng sau quầy dọn đồ ăn. Kageyama nhảy qua cánh cửa nhỏ bị khóa ngăn cách giáo viên với học sinh và bước nhanh qua các dãy bàn nhỏ màu xanh, dừng lại khi đến một hành lang dài, màu trắng với những ngăn tủ màu xám. Anh đang suy nghĩ về hướng mà anh sẽ vào và con đường nào sẽ đưa anh trở lại khu vực tiếp nhận học sinh mới...
Tìm thấy khu vực khu vực này rất dễ vì ở đây có các bảng chỉ dẫn. Kageyama liên tục dừng lại để nhìn vào các lớp học, chúng rất bình thường và nhàm chán, nên anh cũng không nán lại để nhìn thêm. Ở trong một ngôi trường khác thêm lần nữa khiến anh cảm thấy chua chát và khó chịu. Kageyama chưa bao giờ có khái niệm gì gọi là 'thanh xuân vườn trường', anh chưa từng có bất kỳ kỷ niệm đẹp đẽ nào trong lúc đi học, kể cả khi Hinata đã từng học cùng anh. Thứ đáng để kỷ niệm ở đây là Hinata, chứ không phải là trường...
Kageyama cau có khi lướt qua một tấm biển quảng cáo lớn trên tường, trong đó có một loạt các thiên thần với đôi cánh dang rộng, từ trên trời giáng xuống. Các bài thơ được ghim lên bảng, bên dưới là các bức tranh minh họa, nhưng anh không dừng lại để đọc chúng.
Khi còn đi học, bất cứ khi nào các lớp học có liên quan đến tôn giáo, Kageyama chắc chắn sẽ đứng dậy và bỏ đi, hoặc đơn giản là từ chối tham gia và ném tờ giấy đã bị vò nát vào mặt giáo viên của mình. Anh bị răn đe đủ rồi, tệ hơn là có lần nhà trường còn ép anh chép phạt Kinh Thánh trong mấy tiếng đồng hồ.
Ở khu vực tiếp nhận học sinh toàn màu trắng, trừ chỗ treo huy hiệu trường học có màu vàng và màu cam của bức tranh vẽ mặt trời trên bức tường phía trước. Có một chiếc ghế duy nhất, mà Kageyama đã lấy để ngồi, anh nhìn chằm chằm quanh bàn, tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến Hinata. Ở đây không có máy tính, không bút hay giấy, nó trống không. Anh mở tất cả các ngăn kéo nhưng tất cả chúng đều trống rỗng, chỉ có một chiếc chìa khóa duy nhất.
Anh cho rằng đây phải là chìa khóa của một trong những căn phòng dành cho giáo viên. Kageyama đã thử phòng của công nhân viên, nhưng nó không khóa và bên trong chỉ có khoảng nửa tá ghế sofa và một khu vực bếp nhỏ để uống trà và cà phê.
Hóa ra chìa khóa là của văn phòng hiệu trưởng. Anh mở khóa cửa và bước vào trong, bản thân cảm thấy hài lòng khi tìm thấy một 'di vật quý hiếm', đó là chiếc máy tính trên bàn làm việc. Kageyama vội vàng bật nó lên, nhưng không có gì xảy ra cả. Anh quay lại kiểm tra phích cắm, nhưng tất cả dường như đã hoàn chỉnh rồi. Sau đó anh nhớ lại - Kageyama đã gặp vấn đề tương tự vào kỳ nghỉ hè năm nào đó khi anh phải đến trường để làm bài kiểm tra bổ sung mà mình thi rớt, lúc đó anh đã yêu cầu họ bật điều hòa, nhưng họ nói rằng có không có điện cung cấp cho trường học trong suốt cả mùa hè.
"Mẹ kiếp ...!" - Anh bực tức đập vào máy tính. Kageyama sẽ cần chìa khóa của người gác cổng để truy cập bảng điều khiển chính mà cung cấp điện cho cả trường học, anh cá một triệu đô rằng người gác cổng có cái chìa đó trong nhà riêng của anh ta. Anh rên rỉ, ngả người vào ghế, dụi dụi mặt - "Trời ơi là trời, cuối cùng thì mình sẽ phải ở lại cái thị trấn ngu xuẩn này đến khi nào đây."
Tuy nhiên có một tủ đựng hồ sơ trong phòng này. Anh đứng dậy và bắt đầu mở chúng ra, lướt qua từng tập tài liệu màu vàng đã sớm bị bụi bám vào. Đây là những tập tin cho các sự kiện sắp tới, kế hoạch xây dựng và những thứ cơ bản nhàm chán ở trường. Có một tủ khác có chứa hồ sơ của học sinh, nhưng tiếc là trong đó không có hồ sơ của Hinata.
Sau đó, một lần nữa, anh lại hướng về khu Trung học. Kageyama cần phải đi đến phần dưới để tìm bất cứ điều gì về Hinata. Mà xui xẻo thay, Hinata và người em gái Natsu chưa bao giờ nhập học trường này cả.
Không có tên học sinh nào anh nhận ra, có nghĩa là tất cả những học sinh này là những người mới. Vì Kageyama không tìm thấy hồ sơ của Suga hoặc Tsukishima ở đây. Có lẽ chúng đã bị người ta vứt đi từ thuở nào rồi.
Đó là lý do tại sao anh muốn có được cơ sở dữ liệu của trường. Tất cả các hồ sơ cũ đều được lưu trữ trên đó, nhưng Kageyama không có quyền lực hay bất kỳ chức vụ nào để lấy nó cả, anh hoàn toàn vô dụng...
Mấy ngôi trường trong kỳ nghỉ hè rùng rợn thật đấy. Tiếng bước chân của anh vang vọng khắp các hội trường và sự im lặng bất thường của mấy lớp học nghe có vẻ khá kinh dị...
Trường tiểu học Ánh Dương nằm ngay phía sau tòa nhà, liên kết với trường Mầm non. Nó sặc sỡ và tươi sáng hơn rất nhiều so với trường Trung học, được trang trí bởi những con số, chữ cái và những bức tranh ngộ nghĩnh được dán trên tường. Nhưng kỳ lạ ở chỗ một vài thứ đồ nội thất nhìn giống như bị nhai nát vậy.
Khi Kageyama tìm thấy văn phòng trong khu vực này của trường, anh buộc phải đạp tung cửa phòng vì chìa khóa dường như không khớp với cái ổ khóa này. Đạp cửa xông vào đối với Kageyama mà nói thì nó khá dễ, vài cú là xong. Khi bước vào, rất nhiều tủ đựng hồ sơ đập vào mắt anh và Kageyama nhanh chóng bắt đầu công việc tìm kiếm của mình, nhưng nó cũng giống như các tủ khác, mấy cái tủ này chỉ chứa hồ sơ của những học sinh đang theo học hiện tại.
Tệ hơn nữa, anh thậm chí còn đạp đổ chậu cây và nhanh chóng chuyển hướng sang tủ kính phía sau bàn làm việc. Nó chứa đầy những danh hiệu và huy chương, cùng với rất nhiều dải ruy băng có màu sắc khác nhau và nhiều bức ảnh của các học sinh cũ. Anh bước đến để nhìn rõ hơn.
Một bức ảnh đen trắng kém chất lượng ngay lập tức đập vào mắt Kageyama, hôm đó là tháng 6 năm 1970, với một tấm bảng nhỏ bên cạnh ghi "Hinata giành giải vô địch bóng chuyền Thiếu niên". Bức ảnh cho thấy một cậu bé đang ở độ tuổi thanh thiếu niên, cậu ấy ôm một quả bóng chuyền dưới cánh tay của mình, và xung quanh cậu là một thiếu niên khác trông giống Suga một cách kỳ lạ.
Nếu bức ảnh này được chụp vào năm 1970, thì hai cậu bé đó chắc hẳn phải là cha của Hinata và cha của Suga.
Đó có thể là lý do tại sao Suga muốn tìm Hinata? Nếu cha anh ấy quen biết với cha của Hinata thì có lẽ họ là bạn cũ của nhau.
Tại sao Suga lại không nói với anh điều này chứ?
Anh mỉm cười khi nhìn vào bức ảnh, nhìn kỹ hơn vào cha của Hinata. Ông ấy trông rất giống với con trai mình ở độ tuổi đó. Đó chính xác là những gì Kageyama nghĩ về Hinata ngay từ lần đầu tiên anh gặp cậu, cũng nhỏ bé và đáng yêu như vậy.
Ít nhất thì cậu đã không nói dối về việc cha mình chơi bóng chuyền khi còn nhỏ. Hinata nói rằng cậu ấy được thừa kế cái tài năng hiếm có này từ cha mình, lúc nào cậu cũng chơi với cha trong khu vườn sau nhà của họ.
Điều đó khiến Kageyama rất vui khi anh biết được một số phần trong cuộc sống của Hinata, mặc dù không phải là tất cả.
Tuy nhiên, không có bức ảnh nào của ông ta. Kageyama hy vọng rằng mình có thể có một bức ảnh cũ của cha mình, nếu ông ấy thực sự quen cha của Sugawara và Hinata, nhưng tất cả những bức ảnh khác đều là của người lạ. Có rất nhiều danh hiệu được xứng tên, nhưng anh không biết cha mình trước đây từng được gọi là gì, vì anh đã lấy họ của mẹ mình. Cuối cùng, Kageyama từ bỏ hy vọng và quyết định rằng cha anh sẽ luôn là một ẩn số và anh phải chấp nhận điều đó. Dù sao thì nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì nhiều đối với anh. Vì Kageyama phải tập trung vào Hinata.
Nhẹ nhàng, cẩn thận để không làm ảnh hưởng đến tủ trưng bày, Kageyama mở tấm kính và lấy ra bức ảnh của hai cha con Hinata và Sugawara, anh lấy nó ra khỏi khung và bỏ vào túi của mình. Anh sẽ cho Suga xem sau. Dù gì thì một lúc nào đó anh cũng phải trở về nhà trọ để xem xem đồ đạc của mình còn ở đó không, bao gồm cả tiền để anh bắt xe buýt về nhà.
Lục lọi các ngăn kéo mà chẳng thấy gì. Anh thở dài và rời khỏi phòng, trở lại trường Trung học. Anh cần phải đi qua lỗ thông hơi đó một lần nữa để ra ngoài, trừ khi có cách mở khóa cửa bếp từ bên trong. Hoặc cửa chống cháy còn hoạt động, vì chúng thường được thiết kế để mở từ bên trong.
Từ đâu đó trên đầu anh phát ra một tiếng nổ lớn, khiến Kageyama gần như hồn lìa khỏi xác. Được cảnh báo, anh lao về phía cầu thang gần nhất và phóng ra một hành lang khác, điên cuồng nhìn xung quanh để tìm thứ đã phát ra tiếng ồn. Kageyama nghĩ rằng mình đã nghe thấy nó ở bên trái. Nghĩ là làm, anh tăng tốc chạy dọc theo hành lang và dừng lại trước một cánh cửa lớp học đang mở.
Phòng học đổ nát. Ghế và bàn đều bị lật tung, cả bàn làm việc cũng vậy, và có những trang sách bị xé nằm rải rác khắp nơi. Kageyama dường như suýt chết sững, anh quay người và cảm thấy tim mình như đông cứng lại trong lồng ngực...
Thứ được vẽ lên trên bảng đen là trò chơi treo cổ, và họ tên đầy đủ của anh được viết ra- _TOBIO KAGEYAMA_ - với một mớ chữ cái khác bị gạch chéo bên dưới, và bên cạnh đó là hình vẽ của chính anh, đang bị treo trên một chiếc thòng lọng. Ai đó thậm chí còn bắn sơn đỏ tung tóe lên bảng, dọc theo tường và lên trần nhà. Chúng để lọ sơn áp phích rỗng nằm trên sàn, cùng với vài mảnh phấn vụn. Trên chiếc bàn bị lật úp cũng vài dấu vân tay được in lên bằng phấn.
Kageyama hãi hùng rít lên the thé và lập tức chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang và chuẩn bị đến nhà bếp thì một người bước ra từ phòng giáo viên khiến anh gần như hét lên và trượt chân ngã xuống. Kageyama lồm cồm bò dậy trong vài giây, anh thủ thế sẵn sàng chiến đấu với bất cứ ai đang anh cảm thấy sợ hãi, nhưng người này cũng có biểu hiện chẳng khác gì anh bây giờ.
Lại một gã cao kều khác. Kageyama không mấy vui vẻ về chiều cao của rất nhiều người trong thị trấn này, vì hồi còn ở "Thiên Đường của Thiên Sứ", Kageyama đã từng là người cao nhất.
Anh trai này cầm một túi đầy bóng chuyền, với một chiếc còi quanh cổ và khoác trên mình bộ quần áo thể dục: "Xin chào?''
"Anh là ai?" - Kageyama vẫn không hề mất cảnh giác. Người kia nhướn mày.
"Tôi hỏi cậu câu đó mới đúng. Cậu làm gì ở đây vậy? Cậu quá già để đi học rồi đó."
"Tôi cũng có quyền hỏi anh câu đó đấy."
"Tôi là giáo viên thể dục ở đây," - anh ta đung đưa chùm chìa khóa màu bạc trước mặt Kageyama - "Phòng thể dục của trường mở cửa vào một số ngày nhất định để trẻ em đến tập để giữ gìn vóc dáng. Cậu có mang theo con không đó? Hay cậu là anh trai của học sinh nào ở đây? Lớp học sẽ không bắt đầu cho đến tối nay. Lẻn vào trường là một trọng tội đấy. Hình như cậu muốn bị cảnh sát còng đầu thì phải."
"Không không, tôi xin lỗi, tôi chỉ ... tình cờ đi lạc thôi. À ừm, anh có thể chỉ cho tôi đường ra được không?"
Người kia cười lớn - "Theo tôi. Tôi sẽ bỏ qua tất cả các lý do vì sao cậu lại ở đây. Dù gì bây giờ ở đây cũng không có trẻ con, cậu cũng không phải là loại 'yêu râu xanh' gì đó phải không? Tôi hy vọng là không."
"Không không, làm sao tôi có thể là loại người như vậy chứ! Thực ra thì tôi đang một tìm ngườ- " Kageyama quyết định rằng mình nên trung thực. Anh không thể nghĩ ra bất kỳ lời bào chữa nào cho tình huống này nữa hết.
"Cậu thừa biết là bây giờ đang là hè đúng chứ? Và trường đang đóng cửa đấy."
"Họ không phải là học sinh ở đây. Đã từng thôi, cách đây rất lâu rồi. Họ đã mất tích và tôi đang cố gắng tìm kiếm họ. Tôi nghĩ có thể có thứ gì đó ở đây, hồ sơ về thông tin của họ chẳng hạn." - Tại sao anh lại lảm nhảm chứ? Có cái gì đó ở gã này đã khiến Kageyama phải tự mình thú thật?
Kageyama phải thừa nhận một điều rằng, anh ta rất hấp dẫn.
Cao ráo, sở hữu nụ cười anh tuấn và mái tóc nâu bồng bềnh quyến rũ. Giả sử nếu Kageyama còn độc thân, thì anh chắc chắn sẽ bị hấp dẫn bởi đối phương ngay lập tức.
"Bạn của cậu mất tích à?" - Họ đã đến được một cửa thoát hiểm. Người này ắt hẳn đã bước ra từ đây - "Kinh khủng thật đấy."
"Người yêu"
"Ồ! Hiểu rồi ..." - Gã đóng cửa sau lưng họ và khóa nó lại. Đó không phải là câu trả lời mà Kageyama mong muốn, mặc dù đến thời điểm này anh đã quen với những kiểu trả lời như vậy đối với xu hướng tính dục của mình. Kageyama không cần nghe giảng đạo, hay để ai đó nói với anh rằng mình sẽ xuống Địa ngục, nhưng anh quá cứng đầu để phủ nhận rằng anh là ai và về người anh yêu. Không sao, Kageyama sẵn sàng bắt đầu một cuộc tranh cãi nếu người đàn ông này dám nói bất cứ điều gì tiêu cực đến anh và cậu, nhưng anh ta chỉ nhún vai và nói - "Sao cũng được, miễn cậu hạnh phúc là được rồi.''
Kageyama bỏ đi, nhẹ nhõm một chút vì không phải gân cổ lên bảo vệ quyền được yêu một người con trai khác của mình, anh nhìn lên cửa sổ tầng hai. Chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một bóng đen vụt qua, nhưng đó có thể là trò lừa của ánh nắng thôi. Tim anh đến giờ vẫn còn đập loạn xạ kể từ lúc thấy bức vẽ đó trên bảng.
Có thể đó là do tên sát nhân hôm trước đã gây ra chuyện này? Liệu hắn còn đang ở trong đó chứ? Kageyama khó có thể quay lại và kiểm tra vào lúc này, người kia đang khóa cửa. Anh cũng không muốn nói gì, chỉ vì anh không muốn dính líu gì thêm với gã này.
"Tôi sẽ đi...ngay bây giờ." - Kageyama nói. Anh muốn quay lại quán cà phê càng nhanh càng tốt. Anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi và mặc dù anh không tin tưởng Suga, nhưng ít nhất đó là nơi anh cảm thấy an toàn nhất.
"Khoan đã. Tên cậu là gì? Tôi là Tooru Oikawa." - Anh đưa tay ra cho Kageyama bắt. Kageyama đã không bắt lại - "Cậu có sao không vậy? Nhìn cậu cứ như vừa mới nhìn thấy ma vậy đó.''
"Ừm, tôi cảm thấy không khỏe trong người. Có lẽ tôi nên quay lại giường. Hôm nay tôi dậy hơi sớm" - Anh quay lưng bước đi. Người đàn ông tên Oikawa đã gọi anh lại.
"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi?''
"Kageyama." - Anh đáp cụt lủn
"Người mà cậu đang tìm, cậu ấy tên Hinata đúng chứ?" - Kageyama quay lại ngay tại chỗ, tròn xoe mắt. Anh gật đầu, không gì thêm. Oikawa cười toe toét, gã thả túi bóng xuống chân - "Tôi nghe nói từ người dân thị trấn rằng có một người lạ từ bên ngoài đang tìm kiếm một cậu bé tên Shoyo Hinata. Tôi có quen thằng bé lúc tôi vẫn còn là giáo sinh. Thằng nhóc thực sự là một cầu thủ bóng chuyền xuất sắc."
"Anh biết về cha cậu ấy? Và cả những gì đã xảy ra với cậu ta?"
"Rất tiếc là không, cha thằng bé ở trước thời đại của tôi. Tôi chỉ mới 25 tuổi thôi. Và hình như là cha của Hinata đã từng là thị trưởng ha, nhớ không lầm thì ông ta đã bị dính líu vài chuyện với 'những người đó'. Dăm ba vụ tiền nong ấy. Tôi không quan tâm lắm đến chính trị đâu, vì vậy tôi không thể cung cấp cho cậu thêm nhiều thông tin về vấn đề này. Toàn bộ sự việc đều lặng đi sau cái chết của nhà Hinata." - Anh ta bước đi.
"Vậy...Kageyama, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với cậu rằng tôi biết nơi thằng bé đang ở nhỉ?"
End chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro