9. Natsu Hinata
Một khoảng lặng kéo dài sau đó khi hai chàng trai tiếp tục trố mắt nhìn người con gái đứng ở ngưỡng cửa. Natsu trông khá khó chịu, cô lê chân mình, chờ đợi họ nói thêm gì đó.
Cuối cùng, sau khi cô quyết định rằng họ sẽ không nói gì hết, cô mới thở dài, Natsu đi tới chỗ họ đang ngồi và kéo một chiếc ghế ra, làm như thế mới khiến cho họ sực nhớ ra mà ngồi xuống. Họ vẫn không nói một lời. Natsu khoanh tay ngay ngắn trước mặt.
Natsu đúng là một phiên bản khác của anh trai mình, cả hai đều có mái tóc cam xoăn, cùng một đôi mắt, cùng một nụ cười, thậm chí có cùng chiều cao. Sự khác biệt duy nhất là Natsu là nữ và có thân hình mảnh mai hơn so với Hinata. Cô ấy cực kỳ xinh đẹp (nhưng sau đó Kageyama bắt đầu dừng cái suy nghĩ đó lại, vì anh đang hẹn hò với anh trai của Natsu).
Quần áo của cô rách nát và bẩn thỉu. Trên quần jean của cô ấy có một miếng vá lớn đen như dầu và áo thun của cô bị rách vài chỗ khá lớn. Tanaka đưa cho cô chiếc áo khoác của anh, và cô đã nhận lấy nó một cách biết ơn, mặc dù nó hơi lớn so với cô.
Kageyama cuối cùng biết mình định nói gì. ''Anh không hiểu. Làm sao mà em biết Shoyo đang ở đây?''
Natsu dừng lại một chút. Có vẻ như cô ấy đang suy nghĩ về những lời tiếp theo của mình một cách cẩn thận. ''Đó là một câu chuyện dài.''
''Chúng ta có thời gian để nói về nó.''
Cô thở dài.
Nhìn cận cảnh Natsu khiến lồng ngực Kageyama đau nhói. Tại sao không phải là anh trai cô ngồi vào chiếc ghế đó? Tại sao cô lại phải giống anh đến vậy?
"Nhóc Natsu nè," Tanaka vươn tay lên đặt tay lên mặt cô. Cô hơi giật mình nhìn. ''NHÓC PHÁT TRIỂN QUÁ RỒI ĐẤY!"
Anh nắm lấy cô và kéo cô vào lòng. Cô cười vui vẻ, trước khi đẩy Tanaka ra. ''Em cũng nhớ anh lắm đó anh Tanaka.''
Bộ mọi người trong thị trấn này đều biết nhau hết à?
''Chuyện gì đã xảy ra vậy? Em và anh của em đã đi đâu vậy chứ? '' Anh hỏi, cả hai đều phớt lờ sự tồn tại của Kageyama vào lúc này. Cô ấy làm một biểu hiện trầm ngâm giống hệt như biểu hiện mà Hinata sẽ làm. ''Anh mới đến mà đã nghe tin hai người trước đó đã rời đi rồi, có hơi đột ngột.''
"Chà-" Cô nói, nhưng Kageyama đã cắt lời cô.
''Tại sao em lại không đi cùng Shoyo chứ? Em có từng sống ở Thiên Đường của Thiên Sứ không?''
Cô lắc đầu. ''Bọn em mỗi người mỗi hướng.''
''Nhưng lúc đó em bao nhiêu? Mười một tuổi? Hay mười? Em bao nhiêu tuổi rồi? Mười bảy? Mười sáu? Làm thế nào em có thể sống một mình khi còn bé như vậy? Tại sao em lại không ở với anh của mình? Điều gì đã xảy ra với cha mẹ của em? Em có biết ai đã giết họ không? Em có biết Shoyo đã mất tích hơn một năm không? '' Những câu hỏi tuôn ra từ miệng anh ngay khi Kageyama nghĩ ra, và Natsu đã phải vật lộn để theo kịp với những câu hỏi đó. Cô giơ cả hai tay lên, cố gắng mà biểu hiện để anh nói chậm lại.
''Em sẽ nói với anh! Chỉ cần anh bình tĩnh lại! '' Cô ấy nói, trước khi hỏi Tanaka liệu anh có thể lấy cho cô một ít nước không. Tanaka bật dậy ngay lập tức và đi nhanh ra sau quầy bar, sau đó quay lại với một chiếc cốc. Cô uống một hơi dài trước khi trả lời. "Đầu tiên, thưa anh, em sẽ không nói về cái chết của cha mẹ mình. Chuyện cũng lâu rồi và em không thích phải nghĩ lại nên cảm phiền anh đừng hỏi nhé. Đó là khoảng thời gian tồi tệ, em và anh Shoyo không thể ở lại thị trấn này lâu hơn nữa, vì vậy bọn em quyết định bắt đầu lại ở nơi khác. Bọn em đã lấy những gì còn lại từ tiền của cha mẹ và rời thị trấn. ''
''Nhưng tại sao em lại tách ra chứ? Em thừa biết là nó sẽ an toàn hơn nếu em đi chung với anh của mình mà, lúc đó em còn nhỏ nữa? Bất cứ ai đã có thể đã có thể làm em đau, hoặc bắt cóc em. Làm thế nào mà em có thể sống sót một mình trong suốt quãng thời gian đó chứ? '
Natsu quay lại nhìn Tanaka. "Anh ấy vẫn chưa biết gì cả đúng không?"
''Ờ'' Tanaka lắc đầu, để tay sau gáy. ''Và tốt hơn hết là nó không nên biết.''
Kageyama đập tay xuống bàn. ''Tôi quá mệt mỏi vì điều này rồi! Làm ơn đừng giữ bí mật với tôi nữa! ''
''Làm ơn bình tĩnh!'' Natsu van xin. ''Em đang vẫn đang nói với anh mà đúng chứ? Nhưng làm sao anh biết anh trai em được? Trông anh chẳng phải là loại người khiến anh Shoyo chủ động làm quen đâu.''
''Ý em là sao?! '' Kageyama cáu kỉnh, chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng Tanaka đã liếc nhìn anh cảnh cáo. Anh bực bội nhưng cố gắng ngồi yên. ''Anh là người yêu của anh em. Đã từng thôi, cho đến khi cậu ấy biến mất. Anh thậm chí còn không biết cậu ấy muốn anh làm gì nữa.''
''Anh Shoyo có bạn trai ?! ''Đôi mắt của Natsu sáng lên giống như cách Hinata làm khi cậu ấy hạnh phúc. Kageyama không thể nhìn cô ấy. Anh nhìn chằm chằm vào đôi chân mình.'' Ngon quá rồi! Trời, anh ấy thậm chí còn đưa cho anh chiếc lông vũ đó luôn? ''
Cô đang chỉ vào mặt dây chuyền đeo trên cổ anh. Kageyama gật đầu. ''Ừ.''
''Chà ... nếu Shoyo có thể tin tưởng anh, thì em cũng vậy.'' Cô vòng tay qua cổ anh khiến anh suýt ngã khỏi ghế. Cô ấy buông tay ra khá nhanh. Tanaka đang rên rỉ.
''Này! Sao không ôm anh mà lại ôm thằng đó!''
''Em vừa mới ôm anh xong luôn đó Tanaka! " Cô ấy cười khúc khích. Anh bĩu môi.
''Anh không ôm lại em đúng cách! Anh muốn ôm kiểu kia! Đi mà!''
Natsu sẵn sàng trao cho anh một cái ôm ''kiểu kia'' nữa trước khi ngồi xuống. Cô ấy trông hạnh phúc hơn rất nhiều. ''Tên của anh là gì? ''
''Tobio Kageyama.''
Cô gõ môi một lúc. "Không, chưa bao giờ nghe nói về anh."
Kageyama nhướn mày. ''Có lý do gì để em biết anh không?''
''Không. Dẫu sao thì! Em đã ở đâu nhỉ? À rồi, em và anh Shoyo. Cuối cùng thì bọn em đều đến trang trại của anh họ mình- ''Một trang trại?'' Có thật không? Điều đó nghe có vẻ giống như một câu chuyện bịa đặt và nhàm chán, nhưng anh để cô ấy tiếp tục. "Em thích ở đó lắm, anh biết không? Những con vật ở đó rất dễ thương. Anh Shoyo thì không thích lắm. Anh ấy liên tục nói rằng anh ấy muốn đến sống ở thị trấn hơn, anh ấy không thích vùng nông thôn cho lắm. Một ngày nọ, anh ấy bỏ đi và lấy hết số tiền còn lại mà bọn em có. Anh ấy lúc nào cũng viết thư cho em, và nói với em rằng anh ấy vẫn an toàn.''
''Anh ấy có nhắc đến anh không?''
''Anh ấy nói rằng anh ấy đã nhìn thấy ai đó, chỉ vậy thôi.'' Cô sững người một lúc, cau mày. ''Chờ đã, anh nói anh ấy đang mất tích à? Ý anh là gì mới được? Là anh không biết anh ấy ở đâu ấy hả? ''
Kageyama rút tấm bưu thiếp anh giữ trong túi sau và đưa cho cô xem. Trông cô kinh hoàng như sắp khóc. Natsu nghiến răng đặt nó xuống bàn, không đưa mắt nhìn lấy cả Tanaka và Kageyama. ''Làm ơn hãy giải thích cho em.''
''Một ngày nọ, cậu ấy đột nhiên biến mất. Không tin nhắn, không có cuộc gọi gọi thoại nào, hoàn toàn không có gì. Anh đã liên lạc với cảnh sát nhưng họ không thể làm gì để giúp anh, họ nói với anh rằng không có chi tiết liên lạc của gia đình cậu ấy và rằng cha mẹ Hinata không tồn tại trong hồ sơ của họ. Anh đoán là vì họ đã mất rồi.'' Anh nói, không có vẻ gì là cố gắng tỏ ra tế nhị với chủ đề này. Natsu có vẻ không bận tâm về điều đó, cô vẫn chăm chú nhìn vào tấm bưu thiếp, đôi mắt cô long lanh. '' Anh không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến một ngày anh nhận được tấm bưu thiếp này qua đường bưu điện và nhận ra chiếc lông vũ trên đó giống hệt chiếc cậu ấy đã đưa cho anh. Anh lập tức nhận ra đó là một dấu hiệu cho thấy Hinata muốn anh đến thị trấn này, để tìm cậu ấy, bởi vì bọn anh là những người duy nhất biết về ý nghĩa của chiếc lông vũ này đối với nhau. ''
"Anh là một người bạn trai tốt," cô nói, lau mắt. ''Anh đến tận đây để tìm anh trai của em. Em thực sự rất vui vì anh Shoyo đã có anh quan tâm.''
''Anh cũng là một người bạn tốt mà! '' Tanaka muốn trở thành một phần của khoảnh khắc này. Natsu bật cười.
''Em rất vui.'' Cô sụt sịt. ''Nhưng anh vẫn chưa tìm thấy anh Shoyo à?''
''Chưa'' Kageyama lắc đầu. ''Mặc dù anh đã nhìn thấy cậu ấy. Vài đêm trước, cậu ấy đã chạy khỏi anh. Anh vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng Shoyo không xuất hiện nữa. Anh thực sự rất quan tâm đến cậu ấy, em có biết thêm thông tin gì khác không? Làm sao em có thể biết anh mình đang ở thị trấn này? ''
''Ừ, nói mới nhớ, sao hôm nay nhóc lại ở đây?'' Tanaka hỏi. Natsu nhún vai.
''Thành thật mà nói thì em cũng không chắc nữa. Em không nhớ gì nhiều. Em thậm chí còn không biết hôm nay là thứ mấy, hay ngày mấy nữa.'' Khi Tanaka nói với cô ấy, Natsu đã thở hổn hển và đưa tay che miệng hốt hoảng. ''Cả một năm luôn?''
"Chờ đã, cái gì cơ?"
''Đó là điều cuối cùng em nhớ rõ, một năm trước, em đã thấy cái bóng đó tiến về phía mình và sau đó thì em ngất lịm đi. Em không biết mình đã làm gì trong suốt một năm đó nữa? Em thậm chí còn chẳng biết mình đã từng ở đâu?'' Natsu trông rất căng thẳng trước tin tức này và Tanaka đã cố gắng an ủi cô. ''Và rồi anh của em biến mất? Nhỡ như có ai đó đang bạo hành anh ấy thì sao? Nhỡ có ai đánh anh của em giống như cách họ làm với em thì sao?''
Natsu bắt đầu khóc.
''Có ai trước đây từng gây thù chuốc oán gì với gia đình Hinata không?'' Kageyama hỏi. Natsu nhún vai.
''Đã từng với cha mẹ bọn em rồi, nhưng chuyện đó cũng lâu rồi. Tại sao họ lại quan tâm đến bọn em chứ?''
''Có thể họ muốn cả gia đình đều chết?''
Natsu bắt đầu rên rỉ và Tanaka trừng mắt nhìn Kageyama như thể đó là lỗi của anh. ''Đ-đ-đừng-nói là anh Shoyo đã chết rồi.''
''Không không! Anh em chưa chết đâu! Anh thề đó!''
''Vậy thì anh ấy ở đâu?''
Kageyama không thể trả lời câu hỏi này. Anh ôm đầu dựa vào mặt bàn, cố gắng hiểu hết những gì Natsu vừa nói với mình. Có lẽ Hinata đã bị bắt cóc không chừng?
''Em không nhớ bất cứ điều gì cả năm nay đúng không, không một điều gì luôn? Không nhớ bất kỳ ai đã từng gặp luôn à? '' Tanaka hỏi cô. Natsu bặm môi.
''Có một số thứ, nhưng em vẫn không thể nhớ hết được. Tất cả đều quá mờ nhạt. Những bóng người vẫn còn đang chuyển động trong đầu em, nhưng em chẳng nhớ nổi một cái tên. '' Cô dụi mắt mình bằng ống tay áo mềm của Tanaka. Anh ấy vẫn còn vòng tay ôm cô. ''Em muốn anh Shoyo quay về.''
"Nếu em bị bắt cóc," Kageyama nói, ngồi thẳng dậy. ''Thế thì tại sao họ để em đi? Tại sao em có thể ngồi đây vào lúc này? Em đến từ đâu, khu vực nào của thị trấn? ''
''Em tỉnh dậy trong một nhà máy bỏ hoang nào đó. Lúc đó em chỉ có một mình và không có gì xung quanh em cả. Em nhận ra mình đang ở đâu khi bước ra khỏi tòa nhà đó, bản năng đầu tiên của em mách bảo em rằng em nên đến đây và nói chuyện với Suga,'' cô nói, nhìn xung quanh như thể cô đang hy vọng anh ấy sẽ bước vào phòng. ''Em tình cờ nghe được anh nói về anh trai em và em đã tự hỏi liệu anh có biết anh ấy ở đâu không. Em nghĩ có lẽ nếu anh Shoyo ở đây, thì có lẽ anh ấy vẫn đang khỏe và đang làm gì đó, nhưng bây giờ em thực sự sợ. Anh Suga đâu? Em muốn nói chuyện với anh ấy, làm ơn đi mà. ''
Cả Tanaka và Kageyama đều nhìn nhau lo lắng, cô chợt nhận ra. Trông Natsu hơi hoảng. Tanaka cố gắng trấn an cô. ''Không sao đâu, anh ấy chỉ ... đi đâu đó và không nói với bọn anh thôi. Bọn anh đang gặp vài vấn đề trong lúc tìm anh ấy tý mà.''
''Trời đất ơi! Nếu anh Suga cũng bị bắt thì sao! '' Cô ấy lại bắt đầu nức nở và vùi mặt vào vai Tanaka. Trông anh có vẻ đau đớn, như thể anh không biết phải nói gì để an ủi cô vậy.
''Bọn anh sẽ tìm thấy anh ấy, anh hứa đó.'' Kageyama nói. ''Và cả Shoyo nữa. Cậu ấy chắc chắn đang ở thị trấn này, anh chỉ cần biết lý do anh của em muốn anh làm gì thôi. Cậu ấy gửi cho anh tấm bưu thiếp này chắc hẳn là có lý do. ''
''Kageyama, em thực sự không muốn làm anh vỡ mộng,'' cô ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe và sưng húp. "Nhưng em không nghĩ rằng anh trai của em đã gửi cho anh tấm bưu thiếp này đâu."
Cứ như ai đó vừa dùng dao nhọn đâm liên tiếp vào ngực anh. Anh chớp mắt, bối rối, rồi quyết định rằng cô đã sai. ''Không, chắc chắn là cậu ấy. Còn ai khác nữa chứ? Đây là kỷ vật riêng của bọn anh mà.''
''Thằng bé có thể đã nói với ai đó mà nó quen biết.'' Tanaka nói, làm Kageyama trừng mắt nhìn anh ta. Anh nắm chặt chiếc lông vũ trong tay, cảm thấy tim mình đập vào xương sườn, một cách đau nhói.
Còn ai khác dám gửi anh thứ này chứ?
Và tại sao?
Không lẽ họ đã có được thông tin quan trọng của Hinata?
Nhưng ai là người sẽ truy đuổi Hinata đây? Anh có thể hiểu điều đó nếu ai đó đang cố ám sát những thành viên còn lại của gia đình Hinata, nếu họ từng có một số xô xát với cha mẹ cậu ấy vài năm trước, nhưng còn cậu ấy thì sao? Hinata đã làm gì sai chứ?
Trừ khi cha của Hinata có liên quan đến điều gì đó?
''Em nghĩ anh nên rời khỏi thị trấn đi, Kageyama.'' Natsu nói với anh, khuôn mặt cô đột ngột nghiêm túc. "Ở đây không đảm bảo an toàn cho anh đâu."
"Anh sẽ không rời đi mà không có Shoyo."
''Em sẽ tìm anh ấy. Em sẽ mang anh ấy trở về với anh, cho dù anh có đi đâu chăng nữa. Xin anh hãy rời đi, làm ơn.''
Kageyama đứng dậy. Chiếc ghế phía sau anh bị lật mà đổ xuống. ''Anh xin lỗi Natsu, nhưng anh sẽ không đi đâu hết cho đến khi anh trai em trở lại. Anh cảm thấy quá mệt mỏi với việc mọi người cứ giữ bí mật với anh và nói dối anh rồi, em biết không? Anh đã hy vọng em sẽ khác, nhưng anh đoán bất cứ ai từ thị trấn này cũng giống nhau cả thôi. Anh sẽ tự tìm cậu ấy.''
Anh quay lại định đi nhưng Natsu đã đứng trước mặt anh. ''Anh sẽ tự giết mình đó Kageyama. Anh có nghĩ đó là những gì anh Shoyo muốn không? Anh có thực sự nghĩ rằng anh của em sẽ gọi anh đến thị trấn này khi anh ấy thừa biết ở đây thực sự rất nguy hiểm? ''
''Cậu ấy cần anh. Shoyo cần anh giúp cậu ấy.''
Cô đã cố gắng hết sức để đẩy anh quay lại, nhưng Kageyama cao và mạnh mẽ hơn cô. Không tốn quá nhiều thời gian để anh né cô mà đi tới cửa chính. ''Em không nghĩ đó là sự thật đâu Kageyama! Em xin lỗi, nhưng em nghĩ rằng có ai đó đang gài bẫy anh! Làm ơn, đừng mắc bẫy của họ! ''
''Vậy tại sao anh lại nhìn thấy Shoyo?! Tại sao cậu ấy lại nhìn anh? Nói với anh đi Natsu! ''
Natsu tránh anh ra, trông cô bây giờ nhỏ bé và rụt rè hơn hẳn. ''Em không biết. Em không có câu trả lời cho anh. Em xin lỗi, nhưng làm ơn, hãy tin em đi mà. ''
Kageyama thở dài. ''Anh xin lỗi, Natsu, nhưng người duy nhất trong thị trấn này anh có thể tin tưởng là Shoyo, và sẽ không có gì có thể ngăn anh tìm thấy cậu ấy và đưa tên ngốc ấy ra khỏi đây. Dù có chết anh cũng không quan tâm, miễn là Shoyo không bị gì hết. ''
Natsu ngạc nhiên, cô mỉm cười. ''Anh thực sự yêu anh ấy đúng không?''
''Đúng.'' Kageyama thậm chí còn không ngần ngại trả lời điều này.
''Anh Daichi có ở đây không?'' Cô hỏi bất ngờ. Tanaka và Kageyama gật đầu, Natsu nắm lấy gấu áo của Kageyama. ''Anh có thể đợi một lúc được không? Làm ơn, trước khi anh đi bất cứ đâu. Em muốn đi cùng với anh, để giúp anh tìm kiếm anh của em, nhưng trước hết em muốn nói chuyện với anh Daichi trước. Như vậy có ổn không?''
Kageyama càu nhàu nhưng anh cũng không thấy phiền về điều đó.
Anh đợi với Tanaka trong lúc Natsu biến mất dưới tầng hầm để nói chuyện với Daichi, y quay lại với cô sau nửa giờ, vẫn còn mặc bộ đồ ngủ của mình (mặc dù lần này Daichi có mặc áo sơ mi). Y dựa vào khung cửa và nhìn Kageyama trong chốc lát.
''Tôi sẽ cho phép cậu đi với Natsu và tiếp tục tìm kiếm Hinata. Tuy nhiên, nếu cậu thấy bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm, hoặc mối đe dọa có thể xảy ra, hãy lập tức quay lại đây. ''
''Em đi một mình chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?'' Kageyama hỏi, không muốn xúc phạm Natsu, nhưng việc phải chăm sóc cô ấy chỉ khiến công cuộc tìm kiếm của anh trở nên khó khăn hơn. Anh không muốn cô bị thương chỉ vì cô ở bên anh. Daichi lắc đầu.
''Không. Phải luôn giữ Natsu bên cậu. '' Anh ngáp dài. ''Và nếu cậu nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của Suga, bạn hãy quay lại đây và nói cho tôi biết. Tanaka, anh cũng muốn cậu đi tìm Suga. Đi hỏi Kiyoko và Yachi xem họ có thấy gì không đi. ''
''Vâng thưa ngài!'' Tanaka chào kiểu quân ngũ và lao ra khỏi cửa. Tanaka có thể làm bất cứ điều gì để nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp.
Kageyama đến gần cửa, đợi Natsu đi cùng. Daichi dựa vào vai cô mà thì thầm cái gì đó vào tai Natsu. Kageyama nghe được một vài từ kiểu như - ''Hãy để mắt đến cậu ta.''
Anh quyết định không đề cập đến chuyện này với cô khi họ rời Một Cốc Đường. Anh không tin tưởng Daichi cho lắm, nhưng anh cảm thấy mình có thể tin tưởng cô. Natsu chắc chắn sẽ không làm tổn hại gì đến anh trai mình. Cách cô khóc về điều đó khi Kageyama nói Hinata đã mất tích ấy, điều đó ắt hẳn là thật lòng.
''Kể cho anh nghe về Shoyo được không? Anh muốn biết cậu ấy như thế nào, khi cậu ấy từng sống ở đây. Em đã ở đâu vậy? Nhà của em ở đâu? Chúng ta có thể đến đó không? ''
''Anh hỏi nhiều quá đó.'' Cô nắm lấy vạt áo của anh, dẫn anh rời khỏi quán cà phê, đi về hướng khu dân cư của thị trấn. ''Nhà của bọn em không còn ở đây nữa đâu. Nó đã bị thiêu rụi rồi. Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng. Về phần anh trai của em, anh ấy khá ồn ào, nói cũng rất nhiều nữa, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và anh ấy thường khá vui vẻ. Lần đầu tiên em thấy anh ấy trở nên tuyệt vọng là sau khi cha mẹ bọn em qua đời. Điều đó thật sự rất kinh khủng.''
Không có gì thay đổi sau đó. Đó cũng là Hinata mà anh biết. Anh rất vui vì Hinata đã không thay đổi tính cách của mình để trở nên hòa hợp hơn với Kageyama.
''Anh không nghĩ là mình nên hỏi nếu em biết những người đó là ai?''
''Anh Daichi nói rằng em không nên nói với anh.''
Kageyama trừng mắt về phía trước. "Biết ngay.''
''Anh không tin tưởng các anh ấy phải không? Em hiểu mà, các anh ấy đang giữ bí mật mọi thứ với anh, nhưng em hy vọng anh sẽ tin em khi em nói rằng họ không hề có ý xấu với anh. Họ đã thực sự tìm kiếm anh.'' Cô cố gắng nở một nụ cười ấm áp nhưng anh không thể nhìn cô được. Tại sao cô lại giống người anh thương đến vậy? ''Em biết tại sao anh của em thích anh rồi.''
''V-vậy sao?''
''Ừm. Anh rất chung thủy với anh ấy, và cũng rất có ý chí và đam mê nữa. Anh của em rất thích những người như vậy. À, mà anh cũng rất đẹp trai nữa.''
Kageyama kết thúc bằng lời cảm ơn của mình. Trước đây anh chưa bao giờ có được cô gái nào gọi anh là đẹp trai cả. Hầu hết phụ nữ đều rất sợ anh.
Khi họ đi dạo xung quanh, anh hỏi cô về Hinata nhiều nhất có thể, hỏi những câu chuyện về cậu khi họ còn bé, về cuộc sống ban đầu của họ ở Cảng Ánh Dương đã diễn ra như thế nào, anh hỏi cô về chuyện 'thị trấn không có thật' nhưng Natsu đã nói rằng nơi này có thật, nhưng có vài lý do mà những người khác khẳng định nó không tồn tại- anh hỏi cô nếu cô có biết gì về cha của anh không, nhưng vì anh không biết tên của cha mình, nên Natsu nói cô không thể cho anh thông tin được.
Họ băng qua đường với Tsukishima và Yamaguchi trong lúc đi bộ. Cả hai người họ trông rất mệt mỏi và gần như chạm đến giới hạn của sự hoảng loạn. Tsukishima thậm chí còn không thèm nói chuyện với Kageyama mà chỉ cụt lủn chào Natsu, sau đó kéo cô sang một bên để hỏi cô vài câu, Kageyama không có cách nào nghe trộm được vì Yamaguchi đang khiến anh bận tâm bằng cách nói cho anh biết việc tìm kiếm Suga như thế nào.
''Không ai trách cậu, cậu biết m-'' Yamaguchi đang cố nói nhưng Kageyama, lúc này đang dán mắt vào Natsu và Tsukishima, chỉ khịt mũi.
''Ừ. Nhưng tôi nghĩ là tôi không tin điều đó đâu. Tôi là người đã ở cùng Oikawa lúc đó mà. ''
''Cậu không biết, lúc đó cậu hoàn toàn không biết bất cứ điều gì về Oikawa, vì vậy bọn tớ không thể trách cậu chỉ vì cậu nói chuyện với hắn ta. Đã không ai cảnh báo cậu tránh xa hắn, bọn tớ chỉ hy vọng cậu sẽ không chạm mặt hắn, nhưng hình như lời phỏng đoán của tớ hơi ngây thơ rồi.'' Yamaguchi nở một nụ cười thân thiện. Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng và có phần rụt rè. ''Tớ biết cậu đang rất bối rối và nghĩ rằng toàn bộ chuyện này thực sự rất ngu ngốc, nhưng có những thứ cậu không thể hiểu đâu.''
''Tôi đã nghe cái câu đó đủ rồi đấy. Tôi sẽ tự mình tìm hiểu, cậu có thể nói cho tôi biết nếu cậu muốn.''
''Tớ xin lỗi, Kageyama, nhưng tớ đã hứa với anh Suga rồi.''
Bộ Suga là đầu xỏ của toàn bộ chuyện này hay sao vậy?
''Sao cũng được. Tôi sẽ tự tìm hiểu một mình.'' Anh định quay lưng bước đi nhưng Yamaguchi đã chặn đường anh. Cậu đến nắm lấy cánh tay của Kageyama nhưng cũng nhanh chóng thay đổi ý định.
''Oikawa nguy hiểm lắm.''
''Tôi nghe nói rồi, nhưng một giáo viên viên thể dục thì có thể nguy hiểm đến mức độ nào cơ chứ? ''
Yamaguchi thở dài, sẵn sàng để nói điều gì đó khác, nhưng Tsukishima đã ở ngay bên cạnh cậu, cặp kính của Tsukishima nhấp nháy dưới ánh sáng mặt trời. Cậu ta nắm chặt tay Yamaguchi. ''Nào. Chúng ta cần tiếp tục tìm kiếm thôi. Em nhớ những gì anh dặn chưa Natsu?''
''Vâng''
Hai người họ rời đi. Yamaguchi liếc nhìn Kageyama qua vai, trông cậu có vẻ buồn bã, nhưng Tsukishima có hơi bực mình với cậu. Sau đó Yamaguchi quay mặt lại về phía trước. Kageyama ngay lập tức yêu cầu được biết Tsukishima đã nói gì với Natsu, nhưng cô đã lắc đầu và nói rằng không có ích gì khi anh hỏi vì cô đã thề sẽ giữ bí mật.
''Anh Suga sẽ nói với anh, khi anh ấy nghĩ rằng anh đã sẵn sàng.''
''Anh sẵn sàng rồi.''
Natsu bật cười. ''Nếu anh biết sự thật, anh sẽ không như vậy đâu.''
''Làm sao anh có thể biết được sự thật nếu Suga bị bắt cóc hay ba cái chuyện gì đó đại loại vậy? Tsukishima có chắc chắn anh Oikawa đã bắt Suga đi không? Tại sao Oikawa lại bắt anh ta, Oikawa có quan hệ gì với Suga cơ chứ? ''
''Suga sẽ ổn thôi. Anh ấy mạnh mẽ lắm. '' Natsu nói, bước xuống phố, cô dừng lại nhìn xung quanh. ''Cảm giác thật kỳ lạ khi trở lại đây. Em không nên ở đây, em đã thề sẽ không bao giờ quay lại. Cả anh Shoyo cũng vậy. Đó là lý do tại sao em không thể tin rằng chính anh ấy lại là người đã gửi tấm bưu thiếp đó cho anh, bởi vì anh ấy không bao giờ muốn anh đến đây. Nếu anh ấy yêu anh thì lại càng không.''
Không muốn đặt câu hỏi về tình yêu của người thương dành cho mình, Kageyama quyết định không nghĩ xem ai là người đã gửi tấm bưu thiếp đó. Chuyện đó không thành vấn đề, vì anh đã nhìn thấy Hinata và Kageyama biết cậu vẫn còn đang ở thị trấn này. Tất cả những gì anh cần làm là tìm ra nơi cậu đang ở thôi.
''Em có thể đưa anh đến nơi mà em hôn mê được không?'' Kageyama đột ngột hỏi. Natsu quay lại, cô gật đầu, và nói rằng họ cần phải đi đến khu công nghiệp. ''Đó là nơi anh nhìn thấy Suga lần cuối. Anh ấy đã ở đó với Oikawa.''
Kageyama kể cho cô nghe câu chuyện gặp gỡ Oikawa.
"Anh tự hỏi tại sao hắn lại muốn đưa anh đến đó." Natsu khó hiểu dẫn đường. "Nó hơi vô lý.''
''Ý em là sao?''
''À. Không có gì đâu. Kệ em đi.'' Cô gượng cười. Nó cũng giống như điều Hinata đã làm khi cậu ấy lo lắng và phải nói dối về điều gì đó. ''Chỉ là, em không hiểu tại sao Oikawa lại muốn nói chuyện với anh ... vào thời điểm này."
''Điều đó không có nghĩa lý gì đối với anh hết. Em sẽ phải giải thích ý của em hoặc ngừng nói về nó, bởi vì nó khiến anh phát điên khi phải cố suy luận những gì em muốn nói.''
''Xin lỗi. Em có thói quen nghĩ gì nói đó thôi.''
Hệt như cậu ấy.
''Em không bị thương hay sao? Em có cảm thấy mệt mỏi hay suy dinh dưỡng gì không? Nếu em đã thực sự bị... hôn mê, trong một năm? '' Anh lướt qua những gì anh có thể nhìn thấy trên cơ thể cô. Natsu vẫn mặc áo khoác của Tanaka. Cô ấy trông khỏe hơn anh nghĩ rất nhiều.
''Em ổn mà.'' Cô nói, đưa tay cho anh xem như thể hành động này sẽ chứng minh điều cô vừa nói. ''Chả có gì đau hết. Không có vết cắt hoặc vết bầm tím luôn. Mọi thứ đều tốt. Em thậm chí còn không cảm thấy đói hay buồn ngủ. Lát nữa em có thể ngủ trong bồn tắm mà.''
Họ đã đến khu công nghiệp. Cả hai đi vào cổng. Natsu lập tức đưa anh đến cùng một nhà kho mà Oikawa đã cố gắng dẫn anh vào. Anh dừng lại khi cô mở cửa. Cô nhìn lại anh, bối rối. ''Sao vậy?''
''Oikawa đã đưa anh đến nơi này. Anh ấy nói Hinata đang ở bên trong.'' Sau đó anh gõ đầu.'' Oikawa lúc đó chắc không có ý nhắc đến em đâu nhỉ? Nhưng tại sao anh ấy muốn anh tìm thấy em? Không, không thể được, bởi vì anh quay lại nơi này để tìm Suga và nó trống rỗng. Oikawa sẽ bỏ em ở lại đây nếu hắn thực sự muốn anh tìm thấy em. Em có biết rõ về Oikawa không? Đó có phải là khuôn mặt mà em nhìn thấy trước khi bị bắt đi không?''
Natsu nhún vai. ''Thực lòng em cũng không nhớ nữa, em không thể trả lời câu hỏi của anh. Em cũng không hiểu tại sao Oikawa lại muốn anh tìm em. Điều đó thật vô nghĩa, để làm gì cơ chứ?''
Cô thò đầu vào bên trong.
''Vào đi anh, nó trống không à.'' Cô bước vào và Kageyama mất một lúc trước khi theo cô vào trong, cảm thấy hơi khó chịu. Có gì đó không ổn ở đây. Chuông cảnh báo đã vang lên. Anh không nghĩ cô có ý định gì, nhưng chắc chắn có điều gì đó thực sự không ổn ở đây.
"Natsu, anh nghĩ chúng ta nên quay lại quán cà phê." Anh nói, để bản năng mách bảo anh phải làm gì. Anh vội vàng đuổi theo cô. Cô đang đứng giữa trung tâm của nền nhà, nhìn vào những đường ống rỉ sét và rác rưởi vương vãi tứ tung. Ngoài hộp và thùng, có rất ít đồ đạc ở đây. Ánh sáng ở mức tối thiểu, một vài tia sáng mặt trời len lỏi qua các khe nứt trên tấm ván trên cửa sổ.
Kageyama không còn điện thoại của mình nữa, vì vậy anh không thể sử dụng đèn trên đó. Anh thực sự cần một cái đèn pin.
''Đây là nơi em đã nằm. Ở giữa đây'' Cô quay lại ngay tại chỗ, như thể đang tìm kiếm manh mối nào đó. ''Em không hiểu tại sao những người đó lại muốn em nữa? ''
''Những người đó là ai?''
''Chẳng phải là em đã nói-''
''Là em không thể trả lời, anh biết, nhưng anh sẽ không từ bỏ đâu.''
Natsu cười khúc khích. ''Anh cứng đầu thật đấy.''
Lập tức cánh cửa đóng sầm lại. Cả Kageyama và Natsu đều nhảy lên và đâm sầm vào nhau, mặc dù Natsu không cho anh chạm vào cô, điều mà anh thấy kỳ lạ nhất. Có lẽ một năm qua bị nhốt đã ảnh hưởng đến tâm lý Natsu không ít.
Có một người đàn ông đứng ở trước cửa. Kageyama chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây. Đó không phải là Oikawa.
Anh ta trông có vẻ tức giận. Được nhận diện bởi làn da bánh mật và mái tóc ngắn đen tuyền. Trên tay anh ta cầm một con dao găm dài bằng bạc.
Đột nhiên, Natsu hất cánh tay của cô ra trước mặt Kageyama, cố gắng đẩy anh ra và bảo vệ anh. ''Ra khỏi đây đi. Nhanh lên.''
''Anh không đi-''
''Anh cần phải đi ngay lập tức!'' Cô bực mình, nhảy ra đứng trước mặt anh. Cô chỉ tay về phía người lạ kia. ''Muốn choảng nhau à? Anh có đang giữ anh trai tôi không đấy? Mà thôi, có gì quan trọng đâu... Giỏi thì nhào vô.''
''Dừng lại đi! Hắn ta có dao đấy! Cả hai chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức! '' Kageyama cố gắng kéo cô lại nhưng cô đã đẩy anh ra.
''ĐI ĐI!'' Cô hét lên khi người đàn ông kia bắt đầu lao phía trước. Anh ta hoàn toàn bình tĩnh và không nói gì cả. ''Em sẽ lo tên này.''
''Nhưng em là con gá-''
''Em mạnh mẽ hơn anh tưởng đấy! Vậy nên làm ơn hãy tin em và rời khỏi đây trong lúc có thể đi! '' Lúc này cô đang cầu xin anh. Người đàn ông kia chạy về phía cô, Natsu lập tức cúi người xuống, cố gắng làm anh ta vấp ngã nhưng hắn đã tránh được cô trước khi cô có thể làm gì đó. Natsu rít lên và đưa tay thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. ''Kageyama! Nghe kỹ lời em nói! Hãy quay lại quán cà phê và nói với Daichi rằng Iwaizumi đang tấn công em.''
Iwazumi? Cô biết tên người này à?
Người đàn ông được gọi là Iwaizumi tiếp tục lao vào cô, dùng dao chém xuống. Miệng Kageyama há hốc khi Natsu thực hiện một cú lộn người hoàn hảo, tránh hoàn toàn cú đâm và đưa bàn chân đang ở trên không của mình đá lên cằm Iwaizumi, khiến anh ta loạng choạng bước về phía sau. Cô duyên dáng thả mình vào tư thế cúi người, chờ đợi động thái tiếp theo.
''Đi đi Kageyama!'' Cô hét lên. Kageyama không muốn để cô ấy một mình với gã điên này. Anh ta rõ đang có dao.
Nếu Natsu chết, hoặc mất tích, mọi người sẽ lại đổ lỗi cho anh. Hinata sẽ đổ lỗi cho anh vì cái chết của em gái mình.
Nằm mơ nếu anh sẽ bỏ chạy mà để cô ở đây một mình. Kageyama quyết định sẽ đối mặt với gã này.
Hai chọi một.
Anh lập tức chạy về phía Iwaizumi và tung ra một cú đấm, nhưng Iwaizumi đã né được nó một cách dễ dàng và đưa con dao của mình lên, nó vụt qua cánh tay của Kageyama. Anh chửi thề, nhảy lùi về phía sau, cảm thấy đau nhói ở cánh tay nhưng anh không dám nhìn.
Iwaizumi đã đánh rơi con dao găm. Anh ta đang nhìn chéo, nhưng trước khi anh ta có thể làm bất cứ điều gì với Kageyama, Natsu đã lao vào anh ta và vật anh ta xuống đất, bất chấp kích thước nhỏ bé của cô. Cô đấm vào mọi bộ phận cơ thể của Iwaizumi mà cô có thể đánh trúng và hét lên yêu cầu Kageyama chạy đi và tìm sự giúp đỡ.
''GỌI ANH DAICHI ĐI! NHANH LÊN! ĐỪNG PHÍ THỜI GIAN NỮA! EM LO ĐƯỢC ANH TA MÀ!''
Kageyama quyết định đây là lựa chọn tốt hơn, anh nói với rằng Natsu hãy thoát khỏi nơi đó ngay khi cô có cơ hội. Anh đã hứa với cô, rằng anh đặt niềm tin của mình vào cô. Kageyama phóng nhanh ra khỏi cửa và lao về phía cánh cổng để thoát ra khỏi khu công nghiệp, tay kia kẹp lấy phần cánh tay đang đau nhói.
Khoảng mười phút sau, một tiếng hét vang lên ở phía sau anh rồi im bặt.
Ở trên đỉnh của tòa nhà, Oikawa đang ngồi, anh nhìn Kageyama chạy về phía khu dân cư, hướng về Một Cốc Đường, trông anh ta nhìn từ xa chỉ nhỏ như một hạt bụi. Oikawa cười và để chân của mình đung đưa theo mặt bên của tòa nhà.
Anh ngả người ra sau, nhìn cậu trai ngồi khoanh chân sau lưng, nhìn trời, tỏ ra một sự mơ hồ chán nản với toàn bộ tình cảnh đang xảy ra.
Oikawa bật cười một lần nữa và đứng dậy, đưa tay về phía cậu trai đang ngồi mà chỉ vào, cậu ta nắm lấy nó.
"Tôi nghĩ đã đến lúc cậu và Kageyama gặp lại nhau rồi đó Shoyo~"
End chap 9
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro