Episode 2: Rewrite (6)
『Episode 2: Viết lại (6)』
---
Một màn hình ba chiều khổng lồ xuất hiện ở trung tâm ga tàu điện ngầm. Mọi người thét lên ngạc nhiên.
Màn hình chiếu lên hình ảnh một lớp học. Những học sinh run rẩy trong bộ đồng phục màu xanh hải quân.
Đó là một cảnh mà tôi nhận ra.
「Trường trung học nữ sinh Daepong. 」
Các nữ sinh trên màn hình đang cùng nhau phá cửa lớp học. Tất nhiên, nỗ lực của họ sẽ thất bại, vì câu chuyện này phải như vậy.
Một tiếng bíp đáng ngại vang lên, bíp, bíp, bíp-
Các cô gái la hét thất thanh.
[Thời gian giới hạn đã hết.]
[Việc thanh toán sẽ bắt đầu.]
Sau lời thông báo, đầu của từng cô gái bắt đầu nổ tung. Tôi mở to mắt và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Tôi có trách nhiệm phải dõi theo câu chuyện cho đến cuối cùng.
Trên màn hình, cô gái duy nhất còn lại đang ôm cổ bạn mình.
Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Sau đó, người sống sót duy nhất ấy nhìn quanh.
[Kênh #Bay23515. Trường trung học nữ sinh Daepong.
Người sống sót lớp B năm 2: Lee Jihye.]
Sự phát triển giống hệt như 'Toàn Trí Độc Giả'.
Lee Jihye đang nhìn chằm chằm vào màn hình biến mất và Bihyung cười lớn.
[Thế nào. Thật thú vị, đúng không?]
"L-làm sao mà—"
Mọi người quanh đó chết lặng vì kinh hãi. Ngay cả gã đô con cũng bị sốc, và đôi mắt của ông chú độc giả đã biết trước câu chuyện cũng rung lên.
Tôi là người duy nhất không hoảng loạn.
[Nhận vật 'Lee Hyunjo' đang sợ hãi!]
[Nhân vật 'Yeom Baekhoon' đang sợ hãi!]
Tin nhắn trạng thái từ các nhân vật gửi đến chẳng chịt. Bihyung đã gợi lên điều đang khiến mọi người lo lắng và rồi lại biến mất.
"Đ-đứa trẻ sống sót cuối cùng kia, chắc chắn con bé đã giết ai đó."
Có người lẩm bẩm như bị ma ám. Những giọng nói xung quanh anh ta lan rộng như cháy rừng.
"Chúng ta có sai không? Nếu vi trùng không phải là đáp án đúng thì sao?"
"Anh có chắc là anh biết mình đang nói về điều gì không thế? Anh có chắc chúng ta có thể sống sót không?"
Tôi phải xoa dịu họ bằng cách nào đó.
"Đợi đã, tất cả các người có thể bình tĩnh lại không?"
"Làm sao mà chúng tôi có thể bình tĩnh lúc này hả?!"
Những người đang quá khích hét vào mặt tôi. Chú độc giã nãy giờ đứng quan sát tình hình ở bên cạnh bước tới ngăn cản họ.
"Chúng ta vẫn chưa biết kết quả mà, đúng chứ? Cậu trai này cũng muốn cứu tất cả mọi người, nên, thôi nào—"
"Vấn đề là chúng ta không biết được kết quả đấy! Nếu ta sai, chúng ta sẽ bị tiêu diệt!"
"Ông cũng giống cậu ta! Hai người là bạn bè đúng không?"
"Giờ tất cả chúng tôi sẽ chết vì hai người, phải làm sao đây!"
Lập tức, những người xung quanh chúng tôi sẵn sàng hành hình chúng tôi ngay tại chỗ. Kể cả gã to con đứng giữa đám đông ấy cũng nở nụ cười thoả mãn.
Khi tôi sắp xếp kế hoạch này, tôi đã biết có có thể trở thành một cơn khủng hoảng. Tôi cũng đã có kế hoạch cho lúc này rồi.
[Còn lại 9 phút.]
Nhưng rồi tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi không biết liệu có khôn ngoan hơn không nếu tôi cứ chạy trốn cùng ông chú và đợi cho qua 9 phút. Với những suy nghĩ hèn nhát ấy hiện lên trong tâm trí, tôi bắt đầu tìm kiếm một chỗ thích hợp để ẩn náu quanh ga tàu.
Ngay khi tôi làm thế.
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' đang nhìn bạn.]
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' muốn làm điều gì đó không tưởng.]
Một tin nhắn bật ra trong đầu tôi.
[Các điều kiện kích hoạt kỹ năng độc quyền '☐☐' đã được đáp ứng.]
[Kỹ năng độc quyền '☐☐' đã được kích hoạt.]
...'☐☐'?
[Thuộc tính của nhân vật 'Kim Cheolyang' đang chuẩn bị bùng nổ.]
[Bạn có thể can thiệp vào sự bùng nổ thuộc tính của nhân vật 'Kim Cheolyang'.]
[Kỹ năng độc quyền '☐☐' đã được kích hoạt!]
Khung cảnh xung quanh tôi trở thành một tông màu đen trắng, và hành động của mọi người chậm lại đáng kể. Tôi cũng cứng người lại và ngưng cử động.
Ở một thế giới mà thời gian đã ngừng trôi, chỉ có những dòng chữ hiện lên trên khung cảnh vô sắc đơn điệu.
「Lee Hyekyung nghĩ, 'Tất cả là tại tên kia.'」
「Kim Haemoon nghĩ, 'Mình sẽ bị thiên đàng trừng phạt vì giết chết một con bọ.'」
「Ji Hyungdong đã không thích tên mắt hí kia ngay từ đầu rồi...」
Khi tôi nhìn kỹ hơn, có một câu khác đang lơ lửng trên đầu tôi.
「Và Lee Hakhyun nhận ra kỹ năng đó là gì.」
Rồi một tin nhắn hiện ra ở khoảng trắng trước mặt tôi.
[Bạn đã tiến vào 'Cánh đồng tuyết'.]
[Mô tả hành động tiếp theo của 'Kim Cheolyang'.]
+
#Sự thức tỉnh của Kim Cheolyang.
「Vào lúc đó, Kim Cheolyang ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐ ☐...」
*Ở cấp độ kỹ năng hiện tại của bạn, bạn có thể viết thêm 150 ký tự.
+
Những khoảng trống hiện diện như bản thảo đang dang dở. Không khó để hiểu những khoảng trống ấy là gì.
[Bạn có thể ở trong 'Cánh đồng tuyết' tối đa 3 phút.]
Giống như Kim Dokja có kỹ năng của 'độc giả', tôi có kỹ năng của 'tác giả'.
Kỹ năng '☐☐'.
Những gì tôi viết sẽ thành sự thật chứ?
Vì không có nhiều thời gian, tôi quyết định viết một câu vào chỗ trống trước. Mục đích đã quá rõ ràng.
Sử dụng Kim Cheolyang để cứu lấy tôi và ông chú khỏi cơn hỗn loạn.
Khi tôi tập trung, những câu chữ tuôn ra từ tâm trí tôi. Đó là lẽ dĩ nhiên.
Tôi là tác giả của 'Toàn Trí Độc Giả' kia mà.
「Vào lúc đó, Kim Cheolyang đã sinh ra lòng trung thành vô danh dành cho người đàn ông có đôi mắt híp (Lee Hakhyun, nhưng Kim Cheolyang chưa biết tên anh ta). Lòng trung thành ấy đã thức tỉnh hắn.
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' tiến hoá thành 'Thẩm phán huỷ diệt'.]
"Dừng lại. Đừng chạm vào anh ấy." (Tổng cộng 149 kí tự.)(1)」
Chính nó.
Nhìn thoáng qua, đó là một sự phát triển hoàn hảo.
Dựa vào thuộc tính của anh ấy là 'Kẻ ẩn dật', tôi đã phát triển Kim Cheolyang thành 'Thẩm phán hủy diệt' giống như Jung Heewon.
Theo những gì tôi được biết, đó là một kẻ lừa đảo xuất sắc.
[Câu chuyện này thật lố bịch.]
[Tỷ lệ tái tạo thành công của câu chuyện này là 1%.]
[Bạn sắp sử dụng hết xác suất.]
Hở?
[Bạn có muốn kiểm tra phản hồi của độc giả không?]
Tôi gật đầu đồng ý.
+
rlaehrwk37: Tôi nghỉ đọc đây.
+
Tôi đứng ngơ ngác một lúc rồi lấy lại bình tĩnh. Bây giờ không phải là lúc để sang chấn tâm lý đâu. Tôi lại tiếp tục viết xuống từng câu.
「Vào lúc đó, Kim Cheolyang nhận ra rằng hắn thực sự là một bậc thầy võ thuật ở kiếp trước...... (Tổng cộng 147 ký tự.)」
[Câu chuyện này là không tưởng.]
[Tỷ lệ tái tạo thành công của câu chuyện này là 0,1%.]
[Bạn sắp sử dụng hết xác suất.]
[Bạn có muốn kiểm tra phản hồi của độc giả không?]
+
rlaehrwk37: Xoá truyện thôi.
+
「Vào lúc đó, Kim Cheolyang nhận ra rằng hắn là anh họ của Kim Namwoon. Tình thân máu mủ ruột thịt trỗi dậy trong hắn ta.... (Tổng cộng 143 ký tự).」
[Câu chuyện này thật kỳ lạ.]
[Tỷ lệ tái tạo thành công của câu chuyện này là 3%.]
[Bạn sắp sử dụng hết xác suất.]
[Bạn có muốn kiểm tra phản hồi của độc giả không?]
+
rlaehrwk37: Tôi đang có vài cái thùng xốp ở nhà đây, tác giả ơi?
+
Tôi đã viết thêm một vài lần như thế nữa nhưng không có chút may mắn nào. Sau khi nhận hết bình luận này đến bình luận khác, tinh thần tôi dần trở nên kiệt quệ.
[Còn lại 30 giây.]
Tôi bắt đầu cảm thấy tự ti. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì hoặc làm thế nào để viết tiếp cả.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận thời gian dần trôi qua. Những lúc như thế này tôi cần phải quay lại với bàn làm việc của mình.
「"Tác giả-nim."」
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của dokkaebi Ji Eunyoo trong đầu mình.
「"Nhân vật này muốn gì?"」
À.
[Còn lại 20 giây.]
[Hiệu ứng độc quyền đang có hiệu lực!]
Tôi nghĩ về Kim Cheolyang, một nhân vật chỉ tồn tại trong bản nháp của câu chuyện.
[Còn lại 15 giây.]
Hắn ta sẽ hành động như thế nào trong tình huống này, hắn sẽ nói gì và muốn trở thành gì.
Cũng giống như ngày đầu tiên viết 'Người đọc toàn trí', tôi điên cuồng viết xuống từng câu. Tôi nói như thể mình là Kim Cheolyang và hành động giống như Kim Cheolyang.
Lúc đó, tôi là Kim Cheolyang.
Khoảnh khắc tôi gõ dòng chữ cuối cùng.
[Thời gian giới hạn đã hết.]
[Câu chuyện này có vẻ hợp lý.]
[Tỷ lệ tái hiện thành công của câu chuyện này là 90%.]
[Có đủ xác suất.]
[Bạn có muốn kiểm tra phản hồi của độc giả không?]
+
rlaehrwk37: Ồ.
+
Tôi không biết cái "Ồ" đó có ý gì, nhưng ít nhất thì có vẻ như tôi đã gây ngạc nhiên cho độc giả.
Nhân tiện thì, thằng chó này, bố nhớ ID của mày rồi đấy nhé.
[Tái thiết lập phân cảnh thành công.]
[Đang rời khỏi 'Cánh đồng tuyết'.]
Tôi cảm thấy toàn bộ sức lực đang rút khỏi cơ thể mình, và màu sắc xung quanh trở lại như bình thường. Đám người quá khích tiến đến phía tôi cùng ông chú độc giả, tôi cũng có thể trông thấy gã to lớn kia tới gần.
Và rồi.
"Mọi người."
「Vào lúc đó, Kim Cheolyang bước lên phía trước.」
Những câu chữ tôi đã viết bắt đầu sống dậy.
"Hiện tại đức tin của chúng ta đang được thử thách."
「Không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng khoảnh khắc hắn ta bước lên, hắn có một niềm tin mãnh liệt rằng hắn đã được Chúa lựa chọn.」
"Đức tin?"
「Đó có lẽ là một ngọn lửa. Tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa đang rực cháy lên trong đồng tử của họ.」
Đấy là tất cả những gì tôi đã viết. Tuy nhiên nhiêu đó là đủ cho phần mở đầu. Dựa trên [Danh sách nhân vật], Kim Cheolyang coi kịch bản này như một bài kiểm tra của đức tin.
"Tôi chắc chắn chúng ta đã được chú ý bởi ai đó đang quan sát ta từ trên bầu trời kia."
[Đôi mắt của một vài chòm sao sáng lên.]
Đám đông gào lên trước khi tin nhắn kịp thời gửi đến. Được khích lệ, Kim Cheolyang càng quyết tâm hơn và hét lớn.
"'Các vị thần' đang theo dõi sự lựa chọn của chúng ta, dù chúng ta chọn công lý hay tà ác."
[Sự tiến hóa của nhân vật 'Kim Cheolyang' sắp xảy ra!]
[Lời nói của nhân vật 'Kim Cheolyang' khiến lòng người rung động.]
"Hãy suy nghĩ theo lẽ thường tình. Người đã giết một con người để vượt qua kịch bản, và một người đã phá vỡ kịch bản mà không giết bất cứ ai. Ai công bằng hơn, và các vị thần sẽ ủng hộ ai?"
Người nghe lắc đầu. Vài người lẩm bẩm 'Đúng vậy' và 'giết người là một tội lỗi lớn'. Kim Cheolyang tiếp tục.
"Câu trả lời đã được định sẵn. Chúng ta đã chọn đúng bên, điều duy nhất còn lại là niềm tin vào bản thân. Chúng ta thậm chí còn gặp một 'sứ giả của Chúa', người biết trước tương lai."
Sứ giả của Chúa?
Kim Cheolyang đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ vào tôi qua đống lửa trại.
"Chúng ta đã nghe lời anh ấy và tìm ra cách giải quyết thử thách mà không có ai phải chết. Chúng ta đã vượt qua thử thách rồi."
Tôi chưa từng định để hắn ta nói như thế mà?
Khoảnh khắc Kim Cheolyang nhìn tôi bằng ánh mắt say đắm, mọi người cũng nhìn lại tôi. Và sau đó.
"Có lẽ phó tế nói đúng. Không đời nào các vị thần yêu cầu chúng ta giết người cả."
Mọi người bắt đầu thảo luận.
"Hãy nhìn những đứa trẻ trong video. Tất cả chúng đều chết vì chúng đang cố giết nhau đấy."
"Mạng sống của con người rất quý giá!"
Một tình huống đe dọa tính mạng trong một kịch bản không thực tế. Có một vị thần đang dõi theo họ, và có một người sùng đạo khẳng định và khuyến khích sự lựa chọn của họ.
Giết chóc thật đáng sợ, trong khi niềm tin lại khích lệ họ.
Sự sống trong đức tin của họ thật ngọt ngào làm sao.
Niềm hy vọng vốn yếu ớt khi bị chia tách, nay đã trở thành tôn giáo chung khi có một sự kiện đưa họ lại gần nhau.
"Kim Cheolyang! Kim Cheolyang!"
"Chúng ta đã được chọn, chúng ta đã được thần lựa chọn..."
Ai đó phấn khích la lên.
Tôi có thể thấy chú độc giả thở phào nhẹ nhõm ở bên cạnh. Dù sao thì, nhờ có sự ảnh hưởng đáng kể từ Kim Cheolyang đa thức tỉnh, cơn khủng hoảng của tôi và ông chú có vẻ đã qua rồi.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc của câu chuyện.
-
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' đã thức tỉnh thuộc tính 'Thủ lĩnh Dị giáo'.]
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' đã đạt được quan điểm tôn giáo mới.]
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' đã tiếp thu được học thuyết cơ bản của 'Tín điều về Sự sống'.]
Tín điều về Cuộc sống (生命敎). (2)
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên ấy, cơn rùng mình chạy khắp cơ thể tôi. Một trong số mười nghìn bản ghi chú hiện ra rõ ràng trong tâm trí tôi.
「Lúc ấy, Lee Hakhyun đã nhớ ra chính xác 'Kim Cheolyang' là ai.」
[Nhân vật 'Kim Cheolyang' đã chấp nhận 'quan điểm sống' của bạn.]
[Bạn có sức ảnh hưởng lớn đến việc hình thành quan điểm tôn giáo.]
Tôi nhận ra tôi đã làm những gì.
Nhân vật Kim Cheolyang.
Ghi chú đầu tiên về hắn ta như sau.
「Từ Thập Ác (十惡), Giáo chủ Sự sống Kim Cheolyang.」
Thập Ác, những kẻ phản diện xấu xa nhất của 'Quan Điểm Của Độc Giả Toàn Trí'.
Tôi vừa nâng đỡ một trong số chúng bằng chính đôi tay của mình.
---
Ghi chú của tác giả.
Cảm ơn các bạn.
.
(1) Mọi người đừng đếm nha, vì là bản dịch nên có thể sẽ không khớp với số từ được ghi kia. (thật ra là mình cũng có đếm nữa :v)
(2) Dựa theo bản dịch thì nó là từ tiếng Trung phồn thể thì phải (?), mình dựa vào gg dịch thì nó có nghĩa là 'bài học cuộc sống'. Mình đổi thành 'tín điều về sự sống' để nghe phù hợp với bối cảnh là tôn giáo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro