Chương 5
05.
Yên Hủ Gia thiếu điều chỉ muốn tự vả miệng.
Nghĩ thì nghĩ thôi, làm thế nào còn lỡ miệng nói ra?
Quả nhiên đối phương lại hóa ngốc.
"Kính râm, kính râm rất đẹp."
Triệu Lỗi "Ừ" một tiếng, thuận tay đẩy đẩy kính râm, cũng che đi biểu cảm của anh.
Ánh mắt không lừa được người, ánh mắt vừa rồi của Yên Hủ Gia cùng nước miếng thiếu chút nữa chảy ra, là đang nhìn kính râm sao?
Triệu Lỗi mới không thèm tin.
Vô luận là ở khánh sạn, hay là tối hôm đó, thậm trí là hôm nay trên máy bay, tất cả không phải là quá trung hợp sao? Lúc đi học giáo sư có nó mấy trường hợp này xác xuất xảy ra rất nhỏ, nhưng lại xảy trên người mình và cậu ấy những ba lần.
Nhưng mỗi lần cậu nói bản thân không phải tư sinh, Triệu Lỗi đều tin. Anh lúc nào nhìn người cũng rất chuẩn.
Cái ánh mắt vừa nãy, tất cả đều giống như thiếu niên bắt đầu tình yêu buổi sơ khai.
Triệu Lỗi tháo kính xuống quay sang nhìn người bên cạnh.
Yên Hủ Gia phát ngốc ngồi nhìn chằm chằm cái bàn, từa hộ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cậu quay đầu về phía Triệu Lỗi.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Yên Hủ Gia hiện ra vài tia hoảng loạn, ngay sau đó nhìn sang chỗ khác.
Lỗ tai đỏ rồi.
Triệu Lỗi nghẹn cười.
Trong đầu từ nhiên toát ra một ý nghĩ có chút thái quá.
Phải chăng, cậu ấy thích mình rồi.
***
Yên Hủ Gia giờ lại muốn tự mình đánh vào đầu mình.
Sao càng nghĩ càng thấy kì lạ vậy? Trong đầu Yên Hủ Gia chợt lóe lên, chính là từ nhỏ đến lớn nhận được bao nhiêu lời tỏ tình, vì sao trước giờ chưa một lần đối với nữ sinh có hứng thú, chẵng lẽ bởi vì... ...
Mình thích con trai!
M* ** cậu ấy tại sao lại đang nhìn mình... ...
Yên Hủ Gia mày có ổn không đấy? Tại sao lại ngại cơ chứ? Mày chính là ông chủ của cậu ấy!
M* **... ...
Chẳng nhẽ, mình thích cậu ấy.
***
Lúc phục hồi lại được tinh thần, Triệu Lỗi đã thu dọn xong hành lý để xuống máy bay. Yên Hủ Gia nhanh tay lấy túi đồ rồi cùng đi xuống.
Cả hai người đều không có gửi hành lý, Yên Hủ Gia liền một đường theo Triệu Lỗi ra ngoài.
"Cậu đi theo tôi làm gì?"
"Ai đi theo cậu? Mọi người không phải cũng đi từ đây ra sao?"
Triệu Lỗi: Mạnh miệng.
"Cậu không có fan đến đón sao?" Yên Hủ Gia hỏi.
"Ngày thường sẽ có, nhưng không nhiều lắm, hôm nay còn là lịch trình bí mật, chuyến bay còn có chút đột ngột, có lẽ sẽ không có người đến."
Yên Hủ Gia lên tiếng, vẫn luôn từng bước đi theo sau Triệu Lỗi đột nhiên bước nhanh đến bên cạnh Triệu Lỗi, cánh tay vô cùng tự nhiên mà khoác trên vai Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi hóa ngốc một lúc lâu, ngay sau đó muốn thoát khỏi, nhưng lại bị Yên Hủ Gia gắt gao giữ lại.
"Tôi cảnh cáo cậu, có người đến đón tôi, anh ấy đến rồi, bị phát hiện sẽ không tốt đâu."
"Đối tượng của cậu?" Trong lòng Yên Hủ Gia đột nhiên sinh cảnh giác.
"Không phải... ... là quản lý."
"Vấn đề gì đâu. Tôi cũng có người đón, cũng đến rồi."
***
Cứ như vậy Châu Chấn Nam cùng Trương Nhan Tề bày ra vẻ mặt không thể tin được mà nhìn thiếu gia nhà mình cùng nghệ sĩ nhà mình "kề vai sát cánh" đi ra.
Bốn mặt nhìn nhau.
Châu Chấn Nam biết Yên Hủ Gia bình thường rất thích khoác vai người khác, nhưng người lãnh đạm như Triệu Lỗi cư nhiên lại để cậu khoác cổ?
Trương Nhan Tề biết Triệu Lỗi không có thói quen cùng người khác tiếp xúc quá thân thiết, nhưng người này là ai lại dám khoác cổ con trai nhà ta như thế?
Triệu Lỗi biết Trương Nhan Tề muốn đến đón mình, nhưng sao Nam tổng cũng có mặt ở đây?
Yên Hủ Gia: Triệu Lỗi, quản lý của Triệu Lỗi, giám đốc của quản lý Triệu Lỗi, thiếu gia của giám đốc của quản lý Triệu Lỗi.
Lão tử tốt bụng giúp các ngươi sắp xếp lại mối quan hệ của các nhân vật hehehe!
Không đợi cậu đắc ý Châu Chấn Nam cùng Trương Nhan Tề đồng thời hỏi.
"Hai người quen nhau sao?"
Yên Hủ Gia: "Quen chứ!"
Triệu Lỗi: "Không quen!"
Yên Hủ Gia: Tại hạ xấu hổ quá đi à, ai đó có thể cho ta xin lại chút mặt mũi không.
Triệu Lỗi: Ai bảo cậu vừa nãy tùy tiện động tay.
"Vừa mới quen, haha, quen nhau trên máy bay."
Trương Nhan Tề không có thời gian để tra hỏi xem Yên Hủ Gia là ai, anh chỉ biết không đi ngay bây giờ sẽ muộn.
"Nam tổng, tôi với Triệu Lỗi đi trước."
Châu Chấn Nam lại khiếp sợ lần nữa khi nhìn Yên Hủ Gia lộ ra vẻ mặt phúc hậu, nở nụ cười đến là vô hại vẫy tay tạm biệt Triệu Lỗi.
"Gia ca, cậu biết cậu ấy là ai sao?"
"Biết a, nghệ sĩ nhà tôi."
Châu Chấn Nam: Tôi cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng tôi nói không nên lời.
***
Nhậm Hào xuống taxi, chăm chú nhìn trấn nhỏ sau nhiều năm cách xa.
Mọi thứ gần như cũng chưa thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi.
Quán bán đồ ăn vặt bên đầu hẻm thế nhưng vẫn chưa đổi chủ, chỉ là đầu tóc đã bác đi rất nhiều.
"Bà ơi!" Dùng chính chất giọng của quên nhà nói, "Cháu là tiểu Hào đây, bà còn nhớ cháu không?"
"Tiểu Hào sao, đúng là cháu rồi!"
Bà lão có chút vui mừng, chầm chậm đến cầm tay Nhậm Hào.
"Để ta xem xem, không hổ danh là đại minh tinh a, phim cháu đóng ta có xem, thật sự không tồi nha!"
Nhậm Hào cười, hàn huyên vài câu, cuối cùng cũng hỏi đến người mà mình hằng đêm thương nhớ.
"Bà, bà còn nhớ Ninh Ninh không?"
"Sao lại không nhớ chứ! Đứa nhỏ kia xinh đẹp như vậy, không biết còn tưởng là bé gái nha!"
"Lúc cháu đi, thằng bé liền ngồi ở của nhà cháu khóc, khóc đến là thương."
Lúc trước không chính mình không từ mà biệt, đã mười năm rồi, Ninh Ninh nhất định rất thương tâm, hiện tại mình còn tư cách gì trở về hỏi thăm tình hình của em ấy cơ chứ.
"Cháu đi không lâu, nhà bọn họ cũng dọn đi rồi."
Nhậm Hào kinh ngạc, vội vàng lắng nghe.
"Nghe nói, ba mẹ thằng bé ly hôn, mẹ đưa đưa thằng rời đi, còn sửa lại tên, hiện tại cũng không biết tên gọi là gì."
Người dọn đi rồi, đến cả cái tên duy nhất mình biết cũng đổi, muốn anh đi đâu tìm em đây?
***
"Ninh Ninh, từ hôm nay chúng ta có hàng xóm mới, đây là Hào Hào ca ca, lớn hơn con 6 tuổi."
Tiểu Từ Nhất Ninh năm tuổi mở to đôi mắt tròn tròn nhìn tiểu ca ca cao hơn mình cả cái đầu, mềm mềm mại mại gọi, "Hào Hào ca ca."
"Ninh Ninh thật ngoan, đi, Hào ca dẫn em đi chơi."
***
Từ Nhất Ninh đôi mắt nhìn chằm chằm Angela trên tay Nhậm Hào, duỗi tay muốn lấy. Sức lực của đứa trẻ 10 tuổi lớn hơn rất nhiều, Nhậm Hào gắt gao ôm lấy thú nhồi bông, Từ Nhất Ninh vì theo quán tính ngả về phía sau, kết quả ngã giập mông liền ngồi oa oa khóc.
Nhậm Hào hoảng sợ, vội vàng đưa thú nhồi bông cho Từ Nhất Ninh.
"Ninh Ninh không khóc, em thích ca ca liền cho em."
Từ Nhất Ninh dùng sức lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Ninh Ninh từ bỏ, Hào Hào ca ca thích, Ninh Ninh từ bỏ."
Nhậm Hào liền ngồi xuống ôm Từ Nhất Ninh lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.
Hào Hào ca ca thích Angela nhất, năm 6 tuổi Từ Nhất Ninh nói với chính mình.
***
"Hào Hào ca ca, em lên tiểu học rồi!"
"Hôm nay lão sư tưởng nhầm em là con gái, các bạn cùng lớp đều cười em... ..."
"Haha, không phải tiểu Ninh ca mà là tiểu Ninh muội nha." Nhậm Hào cười trêu ghẹo, "Em mà là con gái, anh nhất định bảo mẹ gả em cho anh."
"Anh lại trêu em!"
Nếu thật sự có thể gả cho anh, làm còn gái cũng không tồi.
Năm đó, Từ Nhất Ninh 7 tuổi.
***
Năm 8 tuổi, Từ Nhất Ninh tan học trở về nhà, chỉ thấy Angela ở cửa nhà mình.
"Ba mẹ Nhậm Hào đưa thằng bé đi rồi, đi vào trong thành học cao trung."
Năm 18 tuổi, Hà Lạc Lạc từ trong mơ tỉnh lại, gắt gao ôm lấy thú nhồi bông đã làm bạn với cậu trong suốt mười năm.
***
Bàn xong công việc, Trương Nhan Tề mới rảnh rỗi đến hỏi Triệu Lỗi.
"Nói, người vừa rồi ở sân bay có phải hay không cùng cậu có quan hệ bất chính?"
"Rất giống sao?" Triệu Lỗi bận rộn cả ngày, có chút mệt mỏi.
"Hai người không phải là lần đầu gặp mặt đúng không?"
"Ừ, ở khách sạn có gặp qua."
"Cái gì?"
Triệu Lỗi đột nhiên tỉnh táo, toang rồi, lỡ miệng nói ra rồi.
Trương Nhan Tề tạc mao, "Cậu cư nhiên mở cửa cho người ta vào phòng!"
"Hả? Cái gì a, là cái người lần trước chạy ra từ phòng em... ..."
"Gì?" Trương Nhan Tề tiếp tục tạc mao, "Là tư sinh kia sao!"
Sau đó Trương Nhan Tề nghiêm hình bức cung, ép Triệu Lỗi nói hết chuyện đã xảy ra.
"Nhan Tề ca, đừng làm khó cậu ấy, cậu ấy cũng không làm gì... ..."
"Không phải lo lắng, anh tự có tính toán."
***
Trương Nhan Tề hiện tại tự trách bản thân. Bạn của Châu Chấn Nam lại chính là tư sinh của nghệ sinh nhà mình. Chính mình còn không bảo vệ nghệ sinh nhà mình thật tốt, lại còn đi giúp người ta đặt phòng khách sạn, đặt vé máy bay.
Đợi chút, Châu Chấn Nam cũng không phải cũng biết chuyện này chứ. Không có khả năng, Nam tổng một người vô tư như vậy, nhất định là không biết gì, phải báo cậu ấy trước.
Trương Nhan Tề nghĩ liền lấy điện thoại ra.
"Nam tổng, có chuyện tôi nhất định phải nói với cậu."
"Có chuyện gì."
"Người bạn kìa của cậu, là tư sinh của Triệu Lỗi. Triệu Lỗi chính miệng thừa nhận, chuyện này cậu cũng chưa biết đúng không."
"... ..."
"Nam tổng?"
Châu Chấn Nam: Chờ tôi chạy xuống lầu mua vài vỉ thuốc trợ tim hiểu quả cấp tốc trước đã.
***
Châu Chấn Nam vẫn chưa định hình được sự việc, thiếu gia nhà mình, lại là tư sinh của nghệ sĩ nhà mình. Chả trách Yên Hủ Gia lúc ở sân bay kì kì quái quái, như này mà để Yên Đổng biết được, không chỉ bị đóng băng thẻ, ngay cả chân cũng sẽ bị đánh gãy mất.
Vì thế ngay hôm sau Châu Chấn Nam phá lệ đến trường học gặp Yên Hỉ Gia.
"Gia ca."
Vừa thấy mặt Châu Chấn Nam đã cầm chặt tay Yên Hủ Gia, nước mắt lưng tròng.
"Nhiều năm như vậy, vất vả cho cậu rồi."
Yên Hủ Gia nghĩ, tôi đúng là vất vả thật nhưng anh đột nhiên như vậy có chút khó hiểu.
"Tầng tuổi này rồi, tôi biết theo đuổi thần tượng vất vả. Nhưng không nghĩ tới cậu lại là tư sinh, đã vậy còn là tư sinh của nghệ sĩ nhà mình."
"Không phải... ..."
"Gia ca, cậu yên tâm, tôi đảm bảo, sẽ làm mọi cách để không cho Yên Đổng biết."
"Cái này... ..."
"Nhưng, chúng ta đừng làm tư sinh, như vậy trái phát luật. Cậu nếu muốn đuổi theo Triệu Lỗi, chính ta đi còn đường chính đạo. Còn nếu không được, tôi cho người mở siêu thoại cp của hai người... ..."
"Châu Chấn Nam."
Yên Hủ Gia rút tay ra, đặt lên vai Châu Chấn Nam.
"Tuy rằng không biết anh nghe mấy cái lời đồn nhảm này từ đâu, nhưng, tôi không phải tư sinh của Triệu Lỗi!"
"Vậy... ..."
Châu Chấn Nam đột nhiên bịt miệng.
"Cậu là tư sinh của ai?!"
-Hết chương 5-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro