Oneshot
Heal (And Tell Me Some Things Last)
Author: so_real
Translator: _AmyYoo191 (Honghwaland)
Truyện được dịch dưới sự chấp thuận của tác giả @so_real (AO3)
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/37108696
Chúc mọi người đọc vui ~
▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪ ▫ ▪
Mỗi khi Seonghwa nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh của anh: chiếc áo khoác dài, tóc cháy đen, mắt bị băng bó. Đội trưởng của cậu, thật đáng thương và anh đã từng rời khỏi họ, một cảnh tượng lửa cháy thiêu rụi mãi mãi xuất hiện trong tâm trí của Seonghwa. Cậu muốn chạy đến bên anh, để ôm anh và trấn an anh, nhưng cậu biết đó không phải là chỗ dành cho mình, cậu không phải là người bạn đời của anh, Seonghwa biết mình không phải như vậy. Không đời nào Hongjoong lại cho phép cậu hành động như thế với anh. Nhất là khi tất cả các thành viên thủy thủ đoàn cũng có mặt ở ngay đó, và anh lại ở trong tình cảnh giống như đang bị treo trên một sợi chỉ.
Vì vậy, khi anh trở lại, Seonghwa cố nuốt xuống sự lo lắng của mình và bày ra chiến lợi phẩm của họ cho Hongjoong xem, rồi để anh lên xe mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, như cách một người bạn đời nên làm, và không làm phiền anh về đôi mắt bị thương khi họ bắt đầu lên kế hoạch đi tiếp và lấy lại con tàu.
Nhưng cậu rất muốn. Chúa ơi, cậu đang bùng cháy từ bên trong khi đội trưởng gạt bỏ tất cả và trở về căn phòng được sắp xếp sẵn mà không nói một lời nào.
Ngôi nhà an toàn mà họ đang ở chỉ là những bộ xương trơ trọi, chỉ là nơi ẩn náu tạm thời cho đến khi cuối cùng họ lấy lại được những gì thuộc về họ, có nghĩa là nơi này không có nhiều thứ để sơ cứu. Tuy nhiên, Seonghwa vẫn thu thập được một vài thứ cần thiết và thấy mình đang đứng trước cánh cửa đóng kín trong vòng chưa đầy mười phút, nắm tay giơ lên và do dự không muốn gõ cửa. Cậu không biết Hongjoong muốn gì. Cánh cửa đóng lại đủ cho thấy anh muốn ở một mình, nhưng Seonghwa không thể phớt lờ sự thật rằng cái cau mày của anh đã hằn sâu trong suốt cuộc họp, và cách cánh tay anh bị băng bó khi anh quay lại từ lần mất tích trước đó. Seonghwa không biết vết thương của anh đã được khử trùng bao lâu rồi hay nó đã được khử trùng hay chưa, chứ chưa nói đến mức độ nghiêm trọng của nó, và nó đang gặm nhấm anh từ bên trong nên cậu càng không thể làm gì được.
Cuối cùng, sự thôi thúc được chăm sóc anh đã chiến thắng, và Seonghwa gõ nhẹ vào cửa, gửi một lời cầu nguyện nho nhỏ đến bất cứ ai đang lắng nghe.
"Ai đó?" Giọng của Hongjoong phát ra từ phía sau cánh cửa gỗ. Nghe có vẻ cáu giận và mệt mỏi, điều đó khiến trái tim Seonghwa quặn thắt đau đớn.
"Là tôi" cậu nói, cố làm ra vẻ bình tĩnh, không giống như những dây thần kinh đang kích động mà cậu đang có lúc này.
Có một âm thanh như tiếng bước chân, và sau đó cánh cửa khẽ mở ra, để lộ đôi mắt sáng của Hongjoong. Anh đã cởi áo khoác và đôi ủng, trông thật nhỏ bé trong bộ quần áo nhàu nhĩ. "Cậu muốn gì?"
Giọng điệu khiến Seonghwa kìm nén một cái nhăn mặt. Cậu không biết điều gì đã xảy ra với Hongjoong khi anh mất tích, nhưng cậu ghét việc nó đã lấy đi tất cả ánh sáng bên trong con người anh. Với tất cả nỗ lực, cậu cố gắng để bản thân không sụp đổ khi lên tiếng, "Cho tôi xem đôi mắt của anh đi."
Lông mày của Hongjoong nhíu lại, và vai anh căng lên – sẵn sàng cho tư thế chống lại. "Tại sao?"
Seonghwa nhìn anh chằm chằm, không nói nên lời trong một giây. "Anh có ý gì? 'Tại sao' ư? Không phải rõ ràng rồi sao?"
"Không," Hongjoong trả lời ngay lập tức, và bắt đầu đóng cửa lại.
"Đội trưởng!" Seonghwa kêu lên, nhanh chóng đưa chân và tay vào khoảng trống để ngăn anh đóng nó lại. Hongjoong trừng mắt nhìn cậu, và Seonghwa cảm thấy như muốn khóc. "Hongjoong," cậu nói, dịu dàng hơn, và cậu nghĩ rằng cậu không hình dung ra cách mà đôi mắt của Hongjoong dịu lại. "Làm ơn."
Hongjoong cảm thấy cuộc chiến dường như dần cạn kiệt, anh đã cho phép cánh cửa mở ra và để lộ phần còn lại của mình. Những chiếc băng không nguyên vẹn trước đó bị loang ra bởi màu đỏ, và Seonghwa hầu như không thể kìm được âm thanh vỡ vụn đang phát ra trong lồng ngực của mình. Hongjoong đã nhìn thấy điều gì đó trên khuôn mặt của cậu, bởi vì anh không nói lời nào mà chỉ bước sang một bên và để cậu đi vào trong phòng. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi Hongjoong thở dài và ngồi xuống giường. Seonghwa tiến lại gần anh, vì không có một vị trí tốt để ngồi, nên cậu quỳ xuống bên cạnh anh trên sàn.
Họ không nói gì khi Seonghwa đặt bộ sơ cứu tạm thời của mình trước mặt anh, và Hongjoong vẫn lảng tránh ánh mắt của cậu khi anh cẩn thận với lấy dây buộc trên miếng băng của mình và bắt đầu từ từ tháo chúng ra. Cả hai vẫn không nói được gì khi miếng băng cuối cùng rơi xuống và để lộ lớp da non mềm bên dưới, ửng đỏ và thô ráp, cùng mí mắt sưng tấy của anh. Thật tệ. Không có cách nào khác để mô tả nó. Vùng da bị bỏng đang chảy máu, và Seonghwa ngạc nhiên khi thấy miếng băng không dính vào khi Hongjoong gỡ chúng ra. Không cần suy nghĩ, cậu đưa một bàn tay lo lắng vuốt ve vết thương, và Hongjoong bối rối rời ra xa, giấu mặt như thể cậu vừa bắt thóp anh.
"Tôi xin lỗi," Seonghwa nói, thu tay lại, nhưng Hongjoong lắc đầu.
"Không, không sao cả," anh nói, nhỏ giọng. "Tôi chỉ-"
"Tôi biết," Seonghwa trấn an anh, và lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu, Hongjoong đã bắt gặp ánh mắt của cậu.
"Tiếp tục đi," anh ra lệnh, và Seonghwa tuân theo.
Cậu buộc bản thân phải tập trung vào nhiệm vụ trước mắt thay vì hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng những câu hỏi đang đốt cháy cổ họng khi cậu lấy một miếng vải và nhẹ nhàng chấm lên vùng da bị bỏng. Hongjoong rít lên khi lớp vải mát lạnh tiếp xúc với khuôn mặt của anh, nhưng sau vài giây Seonghwa đã đặt mảnh vải lên mắt anh lần nữa, Hongjoong thở dài, rõ ràng đã bớt đau. Sau đó Seonghwa bỏ mảnh vải đi và lấy kem dưỡng da, bôi một ít trên ngón tay của mình.
"Nó sẽ đau một chút," Seonghwa cảnh báo và bôi nó lên anh trước khi Hongjoong có thể kịp phản đối hoặc rút lui.
"Cái quái gì vậy," anh nghiến răng nói khi Seonghwa đang che đi lớp da bị bỏng bằng lớp kem dưỡng. Hongjoong lại cau mày, và Seonghwa muốn xoa dịu anh bằng một nụ hôn. Nhưng thay vào đó, cậu chỉ lấy miếng gạc sạch mang theo và bắt đầu băng bó lại cho anh.
"Anh phải giữ ẩm cho da," Seonghwa giải thích khi thực hiện một vòng băng khác trên mắt anh. "Một số loại thuốc kháng sinh sẽ là lựa chọn lý tưởng, nhưng tôi đoán những người ăn xin không thể kén chọn được, giống như hoàn cảnh hiện tại của chúng ta vậy."
Seonghwa hoàn thành việc băng bó và kéo miếng gạc cẩn thận để nó không bị bung ra trong trường hợp Hongjoong đè lên nó. Sau khi hoàn thành, cậu ngồi trở lại trên gót chân và đặt tay lên đùi, không biết phải làm gì lúc này.
"Tiếp tục đi," Hongjoong nói, và đầu Seonghwa ngẩng lên để bắt gặp ánh nhìn của anh.
"Gì cơ?"
"Hỏi đi," Hongjoong nói rõ ràng, và bằng cách nào đó anh trông thật uy nghiêm bất chấp mái tóc bù xù và u ám dưới đôi mắt sáng của anh. "Về nơi tôi đã đến."
Seonghwa nhanh chóng gạt bỏ sự thay đổi của anh, đôi mắt cậu trùng xuống. "... tôi không dám tò mò ..."
"Seonghwa," Hongjoong cắt ngang cậu, và anh bắt gặp ánh mắt của cậu một lần nữa, sợ rằng bản thân mình đã đi quá xa. "Tôi biết cậu đang chết dần vì điều đó."
Seonghwa cảm thấy mình đỏ bừng mặt, xấu hổ vì đã bị bắt một cách trắng trợn như vậy. Cậu tự hỏi liệu bản thân có thể hiện điều này quá rõ ràng không hay chỉ là Hongjoong đọc được cậu theo cách mà dường như chỉ có đội trưởng mới có thể làm được. Dù bằng cách nào, khuôn mặt của Hongjoong vẫn nghiêm nghị khi anh vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, giống như anh đã đưa ra quyết định sẽ không từ bỏ, và Seonghwa sẽ là một kẻ ngốc khi để cho lời đề nghị hòa bình này trôi qua như thế.
"Anh có ổn không?"
Đó không phải là những gì cậu muốn nói. Ý của Seonghwa muốn hỏi là về vết bỏng, về nơi ở của anh, về đôi má hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh, nhưng thay vào đó, bản năng cơ bản nhất của Seonghwa đã chiếm lấy và đẩy câu hỏi cậu đang giữ trong lòng ra bên ngoài. Hongjoong trông có vẻ bị tác động rõ ràng trong một giây trước khi anh cố gắng bình tĩnh trở lại, và chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Seonghwa đã tìm thấy hy vọng.
"Tôi..." anh nói, có vẻ thận trọng. Seonghwa rướn người về phía trước một cách gần như vô thức, toàn tâm toàn ý lắng nghe những lời tiếp theo. "Tôi không biết. Đây là những thời điểm kỳ lạ."
"Anh vẫn không nói," Seonghwa trả lời một cách cay đắng.
Hongjoong nhìn xuống bàn tay của mình, và sau đó nhìn ra một khoảng không vô định dường như còn xa hơn những bức tường của căn phòng nhỏ đầy bụi này. "Khi tôi rời đi ... tôi không còn là chính mình. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như tôi đã mất hết kiểm soát cho hành động của mình."
"Anh đang đau khổ," Seonghwa nói nhẹ nhàng.
"Có thể," Hongjoong thừa nhận. Vẻ mặt của anh trở nên mệt mỏi, và anh quay lại nhìn Seonghwa. "Nhưng điều đó không bào chữa cho những gì tôi đã làm."
Seonghwa trố mắt nhìn anh, không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Hongjoong nói về những hành động của chính mình, và điều đó làm dấy lên trong cậu một mớ cảm xúc phức tạp. Vì sợ những gì mình có thể phát hiện ra nếu can thiệp vào chúng quá sâu, nên Seonghwa đã chọn tập trung vào vấn đề trước mắt để kiểm soát chúng trong tầm tay.
"Anh đã làm gì?" Seonghwa cố gắng hỏi với giọng bình tĩnh nhất mà cậu có thể tập hợp được. Một cách cẩn thận, cậu đưa tay lên để chạm vào miếng băng xung quanh mặt của Hongjoong. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Khuôn mặt của Hongjoong, vốn đã được bảo vệ từ nãy đến giờ, biến thành một khuôn mặt nhăn nhó.
"Tôi đã phát điên lên."
Anh có vẻ như muốn nói nhiều hơn nhưng đang loay hoay tìm từ, và vì vậy Seonghwa đã chờ đợi. Cậu rất giỏi chờ đợi, kiên nhẫn với người đội trưởng bướng bỉnh này và cả tâm trạng của anh ấy.
"Tôi đã đánh mất chính mình," cuối cùng anh cũng nói ra, và Seonghwa gật đầu để thúc giục anh tiếp tục. "Tôi không nhớ phần lớn điều đó, thỉnh thoảng tôi lại thấy mình đang ngồi trong một ngôi nhà nào đó ở trung tâm thành phố với những món đồ nội thất vỡ tan tành. Tôi đã quên mất thời gian, tôi là ai, và tôi đã quên đi tất cả mọi thứ. Tôi quên mất cậu."
Cách Hongjoong nói, Seonghwa biết ý nghĩa của anh là nói về toàn bộ thủy thủ đoàn, nhưng điều đó không ngăn được một phần nhỏ, ích kỷ và ngu ngốc bên trong Seonghwa, tưởng tượng rằng Hongjoong chỉ đang nói về cậu.
Hongjoong tiếp tục, không để ý đến cảm xúc của mình - "Cuối cùng, tôi cố gắng lấy lại đủ minh mẫn để nhận ra rằng những gì tôi đang làm là vô ích. Con tàu không quan trọng, cậu và thủy thủ đoàn mới là điều quan trọng. Trên đời này, tiền không đủ để thay thế các thủy thủ đoàn của tôi." - Giọng anh rất dữ dội khi nói điều này, và sau đó, thật bất ngờ, anh lại mỉm cười - "Việc nhận ra đó khiến tôi mất đi một con mắt, nhưng tôi sẽ không làm theo cách nào khác."
Seonghwa nghĩ mình cũng sẽ làm vậy, nhưng cậu tôn trọng Hongjoong đủ để không nói to điều đó ra. Cậu ghét nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ bị tổn thương, nhưng hơn hết là Hongjoong.
"Tôi là một thằng khốn ích kỷ, và tôi chỉ mong một ngày nào đó cậu có thể tha thứ cho tôi," Hongjoong kết thúc, nụ cười trở nên buồn bã.
Seonghwa lắc đầu, bối rối. "Không có gì để tha thứ. Tất cả chúng tôi đều hiểu anh đã làm những gì anh phải làm."
"Cậu không cần phải giả vờ với tôi," Hongjoong cắt ngang. "Tôi biết tôi đã phản bội lòng tin của cậu và để cậu làm tất cả công việc. Chết tiệt, có lẽ cậu đã làm tốt hơn nếu không có tôi, hãy xem cậu đã quản lý mọi việc tốt như thế nào."
Lần này Seonghwa không thể ngăn tiếng động đau đớn thoát ra khỏi mình. Làm sao một người tài giỏi như Hongjoong lại có thể mù quáng trước những điều hiển nhiên? Seonghwa sẽ không bao giờ hiểu anh, nhưng anh đang cố gắng làm cho cậu hiểu.
"Khi anh rời đi," - cậu lên tiếng - "Mọi người đều phát điên. Chúng tôi không biết phải làm gì hay chuyện gì đã xảy ra. Tôi - Chúng tôi đã rất lạc lõng khi không có anh, Hongjoong. Chúng tôi cần anh ở đây. Tôi cần anh ở đây ."
Chẳng hề nhận ra, Seonghwa đã khuỵu gối và nắm lấy vai của Hongjoong. Đội trưởng nhìn cậu bằng con mắt hoang mang, sửng sốt trước sự bộc phát của Seonghwa.
"Nhưng cậu dẫn dắt họ rất tốt mà không cần tôi-"
"Tôi không phải là đội trưởng của họ," Seonghwa không để anh nói hết. "Tôi không phải, tôi sẽ không bao giờ, và anh biết rõ điều đó. Tôi không phải là người mà họ theo đuổi. Tôi đã làm những gì phải làm để đưa anh trở lại, nhưng họ không muốn tôi lãnh đạo họ. Họ muốn anh."
Đó là động lực của bọn họ, đó là cách mọi thứ hoạt động - Hongjoong, Đội trưởng, Seonghwa, vị chỉ huy thứ hai. Công việc của cậu không bao giờ là lãnh đạo mà là chăm sóc, làm dịu đi các khía cạnh và đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cậu giải thích mong muốn của Hongjoong và thực hiện chúng một cách hoàn hảo. Cậu cung cấp cho thủy thủ đoàn một người mà họ có thể dựa vào. Hongjoong truyền cảm hứng cho họ, còn Seonghwa là chỗ dựa của họ.
"Và nếu họ không?"
Giọng của Hongjoong đầy nghi ngờ, và Seonghwa muốn lay động anh ấy.
"Anh có hiểu họ chút nào không? Họ sẽ theo anh đến tận cùng Trái đất. Họ sẽ chết vì anh nếu anh ám chỉ điều đó nhiều như vậy."
Điều gì đó trong lời nói của Seonghwa gần như xuyên thẳng vào tim Hongjoong, bởi vì Seonghwa có thể cảm thấy một số căng thẳng từ vai anh đã tan biến dưới tay mình. Tất nhiên, Seonghwa biết rằng Hongjoong không tránh khỏi sự nghi ngờ bản thân, nhưng ý nghĩ đơn thuần về việc thủy thủ đoàn không muốn đi theo đội trưởng của họ thật là lố bịch đến mức cậu thậm chí không thể bắt đầu hiểu được điều đó.
Hongjoong quét nhanh khuôn mặt của cậu trong một giây trước khi hỏi, "Còn cậu thì sao?"
"Tôi ư?" Seonghwa hỏi lại, bối rối. Có điều gì đó xảy ra trong không khí giữa cả hai người, một loại điện tích khiến bầu không khí trở nên nặng hơn và gần như có thể sờ thấy được. Ánh mắt của Hongjoong càng nặng nề khi nó bắt gặp ánh mắt của Seonghwa.
"Cậu sẽ theo tôi bất cứ nơi nào tôi đi chứ?"
Seonghwa cau mày. "Không phải tôi luôn luôn như vậy sao?"
"Mm," Hongjoong đồng ý. Seonghwa cảm thấy hụt hẫng với cuộc thẩm vấn đột ngột này, thậm chí còn hơn thế nữa khi Hongjoong đưa tay lên và vén một ít tóc ra khỏi mặt cậu, đầu ngón tay của anh để lại những vệt bỏng rát trên xương gò má của Seonghwa. "Và cậu sẽ chết vì tôi chứ?"
Cái này, Seonghwa biết câu trả lời.
"Không do dự."
Nụ cười buồn ấy lại xuất hiện trên môi của Hongjoong. Seonghwa nhớ nụ cười rạng rỡ của anh, nụ cười làm căng má và khiến anh nhăn mũi, nhưng họ đã không nhìn thấy nụ cười đó trong một thời gian dài.
"Điều đó thật tốt," Hongjoong nói, và Seonghwa cảm thấy như bản thân vừa vượt qua một bài kiểm tra khó nhằn. Người đội trưởng dùng ngón tay rà vào tai trái của cậu, làm cho chiếc khuyên tai ở đó đu đưa, và khiến Seonghwa phải rùng mình. "Tôi cũng vậy, cậu biết không?"
"Đội trưởng, tôi ..."
Một ngón tay đặt lên môi khiến Seonghwa phải dừng lại điều cậu đang nói, cũng như biểu cảm mà Hongjoong đang có – rõ ràng và dịu nhẹ. Seonghwa gần như không thở được khi Hongjoong tiếp tục lên tiếng.
"Tôi là gì đối với em, Park Seonghwa?" Anh hỏi, di chuyển bàn tay của mình để thay vào đó, đang ôm lấy đôi má của Seonghwa. "Không phải với tư cách là đội trưởng của em. Em cảm nhận được gì khi nhìn tôi?"
Seonghwa không hiểu họ đang chơi trò gì. Tất cả những gì cậu biết là cú chạm vào của Hongjoong gây nghiện hơn nhiều so với bất kỳ thứ gì cậu từng biết và giờ đây khi đã có nó, cậu sẽ không bao giờ giống như trước được nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn trả lời thành thật.
"Em nhìn thấy một người đàn ông quyến rũ và xuất sắc, người dẫn dắt thủy thủ đoàn của mình tốt nhất như cách anh ấy biết mình đang làm những gì," – cậu bắt đầu, đưa một tay của mình lên để ôm lấy một bên khuôn mặt của Hongjoong. "Em thấy một tên khốn ngoan cố, chuyên tâm không cho phép người khác chăm sóc anh ấy." Điều đó khiến Hongjoong khịt mũi, nụ cười ngày càng nở rộ và khiến trái tim Seonghwa như muốn ngân nga. "Em thấy anh ấy rất yêu quý em, người mà em luôn ao ước cho phép em đến gần anh ấy hơn, để em chăm sóc cho anh ấy."
Ngón tay cái của Hongjoong vuốt lên xương gò má của cậu, lau đi những vết ướt ở đó, và chỉ sau một khoảnh khắc, Seonghwa mới nhận ra rằng cậu đã bắt đầu khóc.
"Seonghwa tội nghiệp của tôi," anh nhẹ nhàng nói và nghe có vẻ như chế giễu, nhưng giọng nói của anh có quá nhiều sự dịu dàng càng khiến Seonghwa cảm thấy ấm áp. "Em luôn chăm sóc cho mọi người, nhưng ai sẽ chăm sóc cho em?"
Cậu cố gắng phản đối, nhưng Hongjoong đã hôn Seonghwa trước khi cậu có thể lên tiếng và nói rằng cậu không cần bất kỳ ai chăm sóc mình, và những lời nói đó chết đi trong cổ họng Seonghwa như một tiếng nức nở thay thế chúng. Nếu Seonghwa nghĩ cái chạm của Hongjoong là say sưa, thì đó chẳng là gì so với cảm giác của đôi môi anh cả. Seonghwa cảm thấy choáng váng khi Hongjoong hôn cậu, tay cậu nắm chặt vai Hongjoong như một chiếc phao cứu sinh khi đội trưởng dứt ra và anh hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.
"Em sẽ cho phép tôi chứ? Tôi xin lỗi vì tôi đã quá kinh khủng, và tôi xin lỗi vì tôi đã đánh mất quá nhiều thời gian, nhưng khi tôi lạc lối, tôi nhận ra rằng tôi không thể làm bất kỳ điều gì nếu không có em, vì vậy nếu tôi đã cho phép em chăm sóc tôi, thì ngược lại, em có thể để tôi được chăm sóc cho em không? Em có thể cho phép tôi trở thành một con người tốt hơn không?" Anh thì thầm bên khuôn mặt cậu, và Seonghwa chỉ gật đầu, quá nghẹn ngào để nói chuyện. Hongjoong cười khúc khích với một chút ướt át, và anh ôm chặt Seonghwa vào ngực mình.
"Chúng ta sẽ ổn thôi," anh lẩm bẩm, và Seonghwa luôn tin tưởng vào đội trưởng của mình.
Ba tuần sau, họ tìm thấy Destiny bị mắc kẹt giữa sa mạc, cánh buồm bị rách và thân tàu vỡ vụn. Seonghwa nhăn mặt khi nhìn thấy nó, cậu ngay lập tức quay sang Hongjoong để đánh giá phản ứng của anh.
Đội trưởng đang đứng ngay bên cạnh anh, trông có vẻ bất cần trong chiếc băng bịt mắt mà Mingi mới làm cho anh. Mới sáng nay, Hongjoong đã rên rỉ và phản đối khi Seonghwa bôi kem dưỡng da lên vùng da gần như đã lành lặn của anh, và yêu cầu Seonghwa hôn anh để đền bù. Seonghwa bắt buộc phải làm, và khi cậu chuẩn bị rời khỏi phòng để thay quần áo, thì khoảng nửa giờ sau, Hongjoong đã gọi cho cậu lần nữa. Khi Seonghwa quay lại, Hongjoong đang cầm một trong những chiếc áo khoác lông thú của anh, màu trắng và xanh lam, hoàn toàn là món đồ yêu thích của Seonghwa.
"Anh muốn em lấy nó," anh nói, không nhìn vào mắt Seonghwa.
Seonghwa trố mắt. "Em không thể -"
"Lấy đi?" Hongjoong đã phản công, và Seonghwa biết mình đã xong đời.
Bây giờ cậu đang mặc chiếc áo khoác của anh, cố gắng lảng tránh những cái nhìn ranh mãnh từ Wooyoung và San tiếp tục ném vào mình, và chờ mệnh lệnh từ đội trưởng của cậu. Seonghwa luôn luôn chờ đợi lệnh từ đội trưởng của mình.
"Này, các chàng trai," Hongjoong nói, và một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. "Có vẻ như chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."
End!
(Cuối cùng Hongjoong cũng tìm được con tàu Destiny và trở về bên thủy thủ đoàn của anh ấy, quan trọng nhất là anh đã tìm được tình yêu của đời mình, Seonghwa 🧡)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro