PHẦN 1: KHỞI ĐỘNG LẠI
"Hắn đã bình tĩnh chấp nhận cái chết của mình, nhưng sự bồng bột của người thương khiến hắn hoảng sợ."
"Dư Lăng Lăng! Anh nghe lời em!"
Lăng Cửu Thời ở ngoài cửa điên cuồng mở rương, Nguyễn Lan Chúc ở trong cửa nghe tiếng gào thét xé lòng của anh, chỉ có thể đập cửa liên tục cầu xin anh dừng lại.
"Xin lỗi, anh quá yếu, không thể cứu được em, xin lỗi..."
Anh cuối cùng đành cam chịu, dừng hành động điên rồ của mình lại. Lúc này dường như đã cạn kiệt sức lực, anh quỳ trước cửa, liên tục khóc và xin lỗi. Khoảng cách đến trần nhà càng ngày càng gần, tường và đèn chùm rung chuyển, phát ra tiếng động lớn, đương nhiên, trong đó còn bao gồm cả tiếng kêu gào giãy giụa của Điền Cốc Tuyết.
"Lần này mình phải chết thật rồi." Nguyễn Lan Chúc thầm nghĩ, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, Lăng Lăng còn sống.
"Lăng Lăng, lại gần đây."
Lăng Cửu Thời ngoan ngoãn dựa vào cửa.
"Em để chìa khóa và đinh quan tài dưới gối. Nhớ lấy ra nhé."
Lăng Lăng không trả lời cậu, im bặt một lúc lâu.
"Dư Lăng Lăng, em yêu anh." Cậu chạm vào cánh cửa, đôi mắt đong đầy tình yêu cuồng nhiệt, như thể có thể xuyên qua cánh cửa chạm vào khuôn mặt của người thương.
Lăng Lăng đứng ngoài cánh cửa sững sờ hồi lâu, anh không bao giờ nghĩ rằng lời tỏ tình này lại xảy ra trong tình huống như vậy.
"Anh cũng yêu em, nên xin em... em phải sống sót."
Anh hơi khuỵu người xuống, nước mắt không kìm được rơi lã chã, nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, anh không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu Nguyễn Lan Chúc không còn nữa. Đột nhiên, một ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu anh.
"Nếu anh giết hết mọi người, em có thể sống tiếp phải không?"
"Không, em sẽ không sống nổi nếu trong "mọi người" đó có cả anh." Nguyễn Lan Chúc bình tĩnh phủ nhận những gì anh nói.
"Không, em sẽ không như vậy đâu. Đây là cơ hội anh dùng mạng sống đổi lại, em nhất định sẽ trân trọng nó." Lăng Cửu Thời kiên quyết.
"Anh không thể giết hết tất cả mọi người, còn có một người trong phòng này nữa."
Nghe thấy câu này, cảm xúc của anh hoàn toàn sụp đổ.
"Vậy anh phải làm sao đây? Làm sao anh mới có thể cứu được em?"
Nguyễn Lan Chúc không đáp lại anh, lúc này trần nhà đã đè lên lưng cậu, lực ép mạnh mẽ khiến cậu khó thở, tuy đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng cổ họng vẫn phát ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Chúc Manh, em sao rồi, Chúc Manh?" Anh hoảng loạn đập cửa, hai tay run bần bật vì căng thẳng. Thính giác của Lăng Cửu Thời vẫn tốt như mọi khi, nhưng Nguyễn Lan Chúc chỉ hy vọng rằng thính giác của anh ấy lúc này không tốt như vậy.
"Không...không sao đâu..."
Cậu kìm nén vị máu tanh dâng lên trong cổ họng.
"Em lại lừa anh, làm sao có thể không sao được?"
Trần nhà không ngừng đè xuống, cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, vị máu tanh trong cổ họng không ngừng trào ngược lên, không tự chủ mà phun ra ngoài, nhưng cậu không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngoại trừ hơi thở nặng nề vì đau đớn. Màu đỏ tươi trên mặt đất đặc biệt chói mắt. Chiếc vòng tay trên cổ tay đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, như muốn bảo vệ cậu khỏi tác động chí mạng này.
"Đây là?" Nguyễn Lan Chúc nghi hoặc nhìn chiếc vòng tay, áp lực trên lưng tựa hồ nhẹ đi rất nhiều.
"Cạch."
Chiếc vòng tay lập tức vỡ ra, để lại vết đỏ trên cổ tay, áp lực nặng nề lại tác động lên lưng cậu.
Nguyễn Lan Chúc mỉm cười như thể cam chịu số phận của mình.
Đầu gối là nơi đầu tiên không chịu nổi áp lực, phát ra tiếng răng rắc đinh tai nhức óc, những đốt xương biến dạng đâm vào da thịt không thương tiếc, tranh nhau lộ ra bộ dạng kinh hoàng.
Không khí xung quanh dần trở nên loãng hơn, ý thức của Nguyễn Lan Chúc dần dần nhòe đi trước cơn đau dữ dội, tiếng ù tai cộng với tiếng tường nứt khiến cậu không thể nghe thấy những gì đang xảy ra ngoài cửa, mồ hôi toát ra đầm đìa làm ướt tóc và quần áo. Lại có một tiếng xương gãy giòn vang lên, xương sườn gãy đột ngột đâm vào một cơ quan không xác định, máu từ cổ họng gần như ngay lập tức tuôn ra.
"Khụ khụ khụ khụ..." Một chuỗi những cơn ho nghẹn ngào xen lẫn cơn đau trong phổi khiến đôi mắt cậu giàn giụa nước mắt.
"Lăng Lăng chắc sẽ lo lắng lắm."
Cậu dường như nghe thấy Lăng Cửu Thời đang la hét gì đó, nhưng không thể nghe rõ bất cứ điều gì, đầu óc dường như bị bao phủ bởi một lớp lụa xám, và các phản xạ bắt đầu chậm lại. Sương đen dần tan đi, trước mắt xuất hiện một số cảnh tượng, đó là cuộc đời của cậu, từng chút một, tất cả đều gắn với mối quan hệ của cậu với Lăng Cửu Thời.
"Rắc" Lại là tiếng gãy ở đâu đó, lúc này cậu gần như không còn cảm nhận được cơn đau nữa. "Sớm thôi, mình sẽ không còn đau nữa."
Ngoài cửa Lăng Cửu Thời gần như phát điên, mỗi tiếng rên rỉ của Nguyễn Lan Chúc đều như một nhát dao đâm vào tim anh. Vào cửa nhiều lần như vậy, anh vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh đối mặt với sự ra đi của những người xung quanh, nhưng anh phát hiện mình đã sai, anh không thể mất đi Nguyễn Lan Chúc.
"Anh xin em, đừng bỏ anh một mình."
Anh gần như van xin. Ở trong cửa, anh thậm chí còn không dám gọi tên cậu.
Đau quá, Lăng Cửu Thời cảm thấy trái tim mình như bị lấp đầy bởi những mảnh thủy tinh, đau đến mức khó thở, nỗi đau quá lớn khiến anh thậm chí bắt đầu nôn khan không thể kiểm soát.
"Sao em có thể tàn nhẫn như vậy, khiến anh yêu em rồi để anh nhìn em chết đi."
"Lăng Lăng..."
Nguyễn Lan Chúc thanh âm nhỏ đến đáng thương, nhưng cậu tin rằng Lăng Cửu Thời nghe được.
"Em mong anh luôn bình an, hạnh phúc."
Trần nhà cuối cùng cũng hạ xuống và căn phòng yên tĩnh trở lại.
"Chúc Manh, xin em nói gì đi, Chúc Manh."
Sự im lặng đột ngột khiến nỗi sợ hãi trong lòng Lăng Cửu Thời lên đến đỉnh điểm, càng khiến anh suy sụp hơn chính là anh có thể nghe rõ ràng tiếng xương cốt của Nguyễn Lan Chúc bị gãy từng chút một, anh không thể tưởng tượng nổi cậu phải đau đớn đến thế nào. Một người bình thường chỉ trầy xước chút thôi là nhõng nhẽo đòi an ủi nhưng khi thật sự bị thương nặng như lần này thì luôn cắn chặt răng không nói một lời. Cái cửa chết tiệt đó vẫn không thể mở được, anh chỉ có thể đập cửa liên tục, đây là việc duy nhất anh có thể làm lúc này. Máu đỏ tươi từ từ theo khe cửa chảy ra, chảy đến trước mặt Lăng Cửu Thời, như thể Nguyễn Lan Chúc đang nói lời từ biệt cuối cùng với anh.
Lăng Cửu Thời ngừng gõ cửa, anh biết Nguyễn Lan Chúc sẽ không bao giờ đáp lại anh nữa, anh đột nhiên bình tĩnh lại, thần sắc đáng sợ.
"Em là đồ dối trá," anh thì thầm, đột nhiên bật cười khi nói.
"Đồ ngốc này, anh đã nói rồi, em ở thế giới nào anh sẽ ở thế giới đó, chờ anh nhé, anh sẽ đến tìm em sớm thôi."
Anh quay lại nhìn đám người phía sau, nỗi hận trong mắt cháy rực lên.
"Anh sẽ không buông tha bất cứ ai làm hại em."
---
Ý thức của Nguyễn Lan Chúc biến mất trong chốc lát, khi cậu mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trước mắt đều có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Môi trường xung quanh chính là lúc cậu được tạo ra trong không gian thực tế ảo, cậu cúi đầu nhìn chính mình, trên người cậu đẫm máu. Nơi này không có gương, cậu không biết khuôn mặt của mình trông như thế nào, nhưng cậu đoán đây nhất định là một cảnh tượng kinh khủng.
"Cũng may cửa không mở được, nếu không Lăng Lăng nhìn thấy mình như vậy sẽ khiếp sợ lắm."
Còi báo động vang lên bốn phía, Nguyễn Lan Chúc nhìn quanh, tiếng báo động vang lên kèm theo những tia sáng đỏ rực nhấp nháy, như thể có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Chà, cái chết của NPC như cậu quả thực là một vấn đề lớn.
【Nhiệm vụ thất bại】
Bốn chữ kia xuất hiện trước mặt Nguyễn Lan Chúc, cậu bất lực thở dài. Trong lúc sững sờ, cậu tựa hồ nhìn thấy gì đó, không gian trước mặt trở nên trong suốt, cậu nhìn thấy tất cả người chơi trong cửa.
"Đây là góc nhìn của máy chủ sao?"
Cậu nhìn thấy Trình Thiên Lý, trước mặt xuất hiện một nút điều khiển.
"Vậy tôi có thể gặp lại Lăng Lăng được không?" Cậu bắt đầu có chút kích động.
[Hệ thống bất lực: Nếu NPC trở thành kẻ si tình thì tính sao? 】
Cậu lo lắng điều khiển thao tác chuyển cảnh, cuối cùng cũng nhìn thấy Lăng Cửu Thời. Anh đang lặng lẽ nằm trên giường, mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc.
"Sao anh thức khuya thế?" Cậu đưa tay định chạm vào mặt anh, nhưng quả nhiên, không thể chạm tới, trong lòng có chút thất vọng, cậu rút tay lại và nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay một lúc lâu.
Lăng Cửu Thời vẫn đang dựa vào giường, dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngồi dậy, như muốn tóm lấy thứ gì đó. Cậu thấy anh đứng dậy, lo lắng nhìn về phía giường trên nơi cậu từng ngủ, khi nhìn thấy chiếc giường trống rỗng, tia hy vọng trong mắt anh vụt tắt. Anh lại ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu.
"Đồ dối trá, Nguyễn Lan Chúc, em là đồ dối trá..." Anh lẩm bẩm.
Cậu thấy anh thức suốt đêm, bịt miệng khóc thầm trên giường, nước mắt rơi ướt gối. Cậu rất muốn ôm anh vào lòng và nói: "Đừng sợ, có em ở đây", nhưng không thể. Cậu thấy anh đang điên cuồng tìm kiếm nội gián, muốn ngăn anh lại, bảo anh bình tâm nghỉ ngơi nhưng không thể. Cậu nhìn thấy bộ dạng anh tự trách mình khi tìm ra sơ hở trong sách hướng dẫn, muốn xoa đầu anh nói: "Lăng Lăng, đây không phải là lỗi của anh.", nhưng không thể. Cậu thấy anh đã tìm ra nội gián, rất muốn nói với anh: "Lăng Lăng, anh giỏi lắm!", nhưng không thể.
"Nguyễn Lan Chúc, nếu như em còn sống, nhất định sẽ tới cứu anh." Lăng Cửu Thời âm thầm ra quyết định. "Nếu em không thể quay lại, anh sẽ không sống một mình, anh đã nói rồi, em ở thế giới nào thì anh ở thế giới đó."
Cậu nhìn thấy anh lao về phía Tiểu Kế với tâm thế tự sát, thấy con dao sắp kề vào cổ anh.
"Không được!" Nguyễn Lan Chúc muốn lao về phía anh.
[Bạn có muốn khởi động lại không? 】
Một hàng chữ lại xuất hiện trước mặt Nguyễn Lan Chúc, câu trả lời của cậu rất rõ ràng.
Thời gian xung quanh tôi trôi chậm lại, máu thịt được tái tạo ở những phần cơ thể bị tổn thương, những xương gãy được nối lại.
Cơn đau dữ dội quay trở lại cơ thể.
[Đang khởi động lại, vui lòng đợi]
Nhưng cậu không thể đợi được nữa nên quyết định gián đoạn quá trình khởi động lại.
[Khởi động lại bị gián đoạn sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, bạn có chắc không? 】
Nguyễn Lan Chúc không chút do dự, vết thương trên người còn chưa lành, cơn đau vẫn đang giằng xé, cậu không nghĩ được nhiều như vậy.
Cậu bắt lấy con dao kề trên cổ Lăng Lăng, lần này cậu đã làm được.
Thời gian lại bắt đầu trôi đi, cậu cảm nhận được ánh mắt từ người phía sau.
"Chào mừng đến với thế giới của cửa."
Cậu xoay người lại và bắt gặp ánh mắt của người thương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro