CHƯƠNG VIII

Lời tác giả: Chương này chủ yếu là cảnh tình địch đối đầu

Lời tui: chương này không dài lắm nên tui thả xích sớm cho mấy bà đọc luôn

Quản gia Trương phát xong một vòng, lê thân thể sắp sửa không đứng vững quỳ xuống trước bức chân dung, thắp ba nén hương và nhanh chóng lẩm bẩm điều gì đó. Mọi người nhân cơ hội nghiên cứu chiếc kèn vàng trong tay.

Bạch Trạch kìm nén khóe miệng nhếch lên của mình, thở dài, đi tới ôm lấy cánh tay Nguyễn Lan Chúc.

"Anh Chúc, anh Lăng Lăng nhờ em chăm sóc anh," Bạch Trạch giả vờ sờ mó trên người Nguyễn Lan Chúc, "Sao, anh khó chịu chỗ nào thế?" Cậu bé sờ bụng người kia, "Nghe nói anh đau bụng? Trời ơi đau bụng là chuyện lớn đấy."

"..."

"Đau bụng không có thuốc chữa đâu." Bạch Trạch ỷ vào có Lăng Cửu Thời ở bên cạnh, Nguyễn Lan Chúc cũng không dám làm gì cậu bé, bày ra điệu bộ rất gợi đòn, "Hay thôi anh nhức đầu đi, đau đầu ngủ giấc là khỏe, hoặc..."

"BẠCH TRẠCH." Từng chữ một gầm gừ, cảm giác đe dọa bức người.

Nguyễn Lan Chúc mỉm cười, nụ cười làm cho Bạch Trạch run bần bật. "Lăng Lăng," cậu nhìn chằm chằm Bạch Trạch, gọi tên Lăng Cửu Thời, "Trương quản gia nói, thời hạn cho cánh cửa này là bảy ngày phải không?"

"Đúng." Lăng Cửu Thời khó hiểu, một câu hỏi đơn giản như vậy không phải là điều Lan Chúc sẽ hỏi.

Bàn tay Bạch Trạch cứng đờ, cậu bé nghe được ẩn ý trong lời nói của Nguyễn Lan Chúc. Bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày, chờ ra khỏi cánh cửa này là đến ngày Bạch Trạch tàn đời.

Hà hà. Bạch Trạch nhìn Nguyễn Lan Chúc cười nịnh nọt... nhưng lại không cười nổi.

Nguyễn Lan Chúc chó chết! Bạch Trạch ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt nhăn nhó.

Tôi nguyền rủa anh cả đời không tán đổ được vợ——!

Nguyễn Lan Chúc hắt hơi một cái, sau khi xử đẹp Bạch Trạch xong, đến lúc dỗ dành Lăng Lăng rồi.

"Lăng Lăng," Nguyễn Lan Chúc nắm lấy tay của Lăng Cửu Thời đặt lên bụng, nhỏ nhẹ nói: "Đau bụng."

Đôi mắt lấp lánh của cậu ngấn nước, hai nốt ruồi lệ một đậm một nhạ trông đẹp đến kinh hồi bạt vía.

Lăng Cửu Thời quay mặt đi, giãy dụa muốn rút tay lại.

Nguyễn Lan Chúc giữ chặt, từ từ di chuyển bàn tay của Lăng Cửu Thời lên trên. Bởi vì có những cửa thể chất, Nguyễn Lan Chúc không bao giờ thả lỏng việc rèn luyện cơ bắp.

Lăng Cửu Thời không thể giãy ra được, quần áo của Nguyễn Lan Chúc được làm bằng chất liệu mỏng, chỉ chạm nhẹ, tai của Lăng Cửu Thời liền đỏ lên. Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng: "Vậy phải làm sao?"

Nguyễn Lan Chúc hơi mím môi, dùng ngữ khí nhẹ nhàng, đáng thương mà cũng đầy mê hoặc: "Muốn Lăng Lăng ca xoa cho em." Thấy Lăng Cửu Thời không từ chối, cậu mạnh dạn nói tiếp: "Lăng Lăng, xoa cho em đi, là em sẽ không thấy đau nữa."

"..." Lăng Cửu Thời hít sâu một hơi, dù là trong hay ngoài cửa, anh đều không cưỡng lại được dáng vẻ này của Nguyễn Lan Chúc. Bất đắc dĩ thở dài, Lăng Cửu Thời cau mày quay đầu lại, lo lắng áp đảo hết thảy, "Vậy anh..."

"Lăng Lăng, bạn của cậu không khỏe sao?" Giọng Cố Hành vang lên.

Anh ta thản nhiên ném chiếc kèn vàng của mình tại chỗ, mỉm cười bước tới, tựa cằm lên vai Lăng Cửu Thời, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyễn Lan Chúc.

"Không phải việc của anh." Nguyễn Lan Chúc nghiêng đầu, lập tức lạnh lùng.

Cố Hành tỏ vẻ không nhận ra mùi thuốc súng, nhìn Nguyễn Lan Chúc cười thân thiện: "Đừng ác ý với tôi như vậy chứ, tôi đã nói là tôi không có ý xấu." Anh vỗ vai Lăng Cửu Thời, "Bạn của Lăng Lăng cũng là bạn tôi. Nếu bạn bè không khỏe, tôi đương nhiên sẽ quan tâm rồi".

Nguyễn Lan Chúc nắm chặt nắm đấm, mạch hàm dưới nhô ra. Cố Hành vẫn thản nhiên cười, nhưng trong nụ cười này có một tia khiêu khích mà chỉ có Nguyễn Lan Chúc mới có thể nhìn thấy. Cảm xúc trên bờ vực bùng nổ.

Lăng Cửu Thời bị bầu không khí quái dị này làm cho kinh hồn bạt vía, anh nhìn thấy sát khí trong mắt Nguyễn Lan Chúc. Luồng sát khí thật sự, như thể muốn lột da sống người trước mặt. Trong tiềm thức anh cảm thấy Cố Hành có vấn đề, Nguyễn Lan Chúc sẽ không bao giờ vô cớ nhắm vào người nào ở trong cửa.

Lăng Cửu Thời nhích về phía Nguyễn Lan Chúc, ra hiệu Cố Hành không nên ghé sát vào mình như vậy: "Anh đừng..."

"Tôi có đạo cụ." Vào lúc Lăng Cửu Thời vừa muốn đẩy hắn ra, Cố Hành liền thành khẩn đưa cho Lăng Cửu Thời một cái hộp nhỏ, lắc lắc, phát ra âm thanh của các hạt va chạm vào nhau. "Có tổng cộng ba viên thuốc vạn năng. Nếu bị bệnh ở trong cửa, dù là bệnh gì, uống một viên là sẽ thấy tràn trề sức sống ngay".

Đôi mắt của Lăng Cửu Thời sáng lên, sau đó lại mờ đi. Một đạo cụ hữu ích và quý giá như vậy, Cố Hành không thân thiết gì với họ, tại sao hắn lại đưa nó cho họ?

"Tôi có thể tặng cho bạn cậu một viên." Cố Hành để ý thấy Lăng Cửu Thời do dự, rất ân cần bổ sung: "Không cần đổi cái gì cả."

Lăng Cửu Thời trở nên cảnh giác, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, mục đích của Cố Hành là gì?

Cố Hành lắc hộp thuốc, cẩn thận đổ một viên thuốc vào tay, ngẩng đầu nuốt xuống, "Không có độc." Anh ta nhìn Lăng Cửu Thời, "Lăng Lăng, tôi sẽ không hại cậu, cũng sẽ không hại bạn của cậu."

"Anh không cần giả vờ tốt bụng." Nguyễn Lan Chúc không nhìn ra được tên cáo già kia đang toan tính gì, cậu đi tới nắm lấy tay Lăng Cửu Thời: "Lăng Lăng, em không cần..."

Cố Hành mỉm cười với Lăng Cửu Thời, cắt ngang lời Nguyễn Lan Chúc: "Tôi đã nói là tôi rất vừa mắt cậu, coi như quà gặp mặt để tôi kết bạn với cậu."

Lăng Cửu Thời không muốn nợ người khác một ân huệ nào cả. Nhưng Nguyễn Lan Chúc lại đang mệt. Bị bệnh ở trong cửa, ngay cả khi chỉ bị cảm lạnh nhẹ, cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Suy cho cùng, quái vật trong cửa sẽ không tha cho ai chỉ vì ốm đau.

Dường như nhìn ra được Lăng Cửu Thời đang suy nghĩ gì, Cố Hành thở dài, "Tôi biết nhìn tôi không giống người tốt, nhìn thấy vết sẹo của tôi, mọi người sẽ tránh xa." Cố Hành cố ý liếc nhìn Nguyễn Lan Chúc, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Bạn của cậu bài xích tôi là chuyện bình thường. Vì vết sẹo này mà tôi đã bị tẩy chay từ nhỏ đến lớn."

Cố Hành không biết đang nghĩ đến điều gì, nhất thời ngơ người, không hề cười cợt.

Lăng Cửu Thời đột nhiên nhìn thấy một phiên bản quen thuộc của chính nơi anh ta.

"Tôi đã quen với cô độc, không ai muốn kết bạn với tôi." Cố Hành nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, cứ như sự yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác của Lăng Cửu Thời. Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, "Đây là lần đầu tiên tôi muốn kết bạn với ai đó, nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép buộc."

"Tôi cho cậu viên thuốc này, nếu như nhất định muốn cảm ơn, chỉ cần chia sẻ thêm manh mối là được."

"Lăng Lăng, em không sao, thật đó..."

"Vậy cảm ơn anh nhiều."

Hai người đồng thanh nói.

Nguyễn Lan Chúc nghĩ đúng là gậy ông đập lưng ông.

Cậu cầm viên thuốc bị Lăng Cửu Thời cưỡng ép nhét vào miệng, trong miệng đắng nghét.

Trong một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn hy vọng Cố Hành có ý đồ xấu xa, đưa cho bọn họ một loại thuốc giả. Dù bị thương, dù bị trúng độc, dù chết tại chỗ cũng vẫn tốt hơn bây giờ.

Lăng Lăng của cậu có thêm một người bạn, một người bạn cô đơn có cùng trải nghiệm với anh và có thể đồng cảm với anh.

Nhưng Nguyễn Lan Chúc đành thất vọng, vì loại thuốc này không chỉ là thật mà còn có tác dụng tăng cường năng lượng thể chất. Nguyễn Lan Chúc không chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn ngưng tụ trong lòng bàn tay mà khuôn mặt cũng hồng hào tươi tắn thấy rõ.

"Chúc Manh, em thấy sao rồi?" Lăng Cửu Thời lo lắng nhìn Nguyễn Lan Chúc.

Nguyễn Lan Chúc không thể nói dối khi nhìn vào mắt Lăng Cửu Thời. Cậu chỉ có thể khó khăn gật đầu với Lăng Cửu Thời.

Lăng Cửu Thời thở phào nhẹ nhõm.

Lan Chúc sức khỏe tốt hơn rồi, chẳng có lý gì để anh dựa sát vào cậu thân mật như vậy nữa. Lăng Cửu Thời rũ mắt xuống, buông tay ra, quay người lại, trịnh trọng cảm ơn Cố Hành.

Trái tim của Nguyễn Lan Chúc như bị một nhát dao đâm vào.

Bạch Trạch vẫn luôn hờn dỗi sau lưng Nguyễn Lan Chúc, không hề chú ý đến trận so găng âm thầm vừa diễn ra phía bên kia.

Cậu bé vẫn đang vẽ vòng tròn và nguyền rủa: Nguyễn Lan Chúc cả đời không tán được vợ——

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro