CHƯƠNG X

Lời tác giả: tự sự của Cố Hành

Đi ngang qua Cố Hành, Nguyễn Lan Chúc chỉ ra phía ngoài, ra hiệu đi ra ngoài nói chuyện.

Cố Hành đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu cười với Lăng Cửu Thời, như đang cố ý nói với Nguyễn Lan Chúc: "Lăng Lăng, đợi tôi~"

Kéo dài cả quãng, vang vọng khắp phòng.

"..." Nguyễn Lan Chúc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không được đấm hắn ta, còn cần hắn bảo vệ Lăng Lăng.

Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Bạch Trạch tinh nghịch đến gần Lăng Cửu Thời: "Anh Lăng Lăng, em nghĩ theo kịch bản, tí nữa anh cũng phải ra ngoài xem sao."

Lăng Cửu Thời nhìn cậu bé nghi ngờ: "Là sao zậy?"

"Nếu có mưa lớn thì tốt quá," Bạch Trạch có chút tiếc nuối nhìn bầu trời, "Khi bọn họ bắt đầu đánh nhau để tranh giành anh, anh có thể chạy tới chỗ bọn họ và hét lên –"

Bạch Trạch đưa tay lên miệng tạo hình chiếc loa, bóp giọng: "Đừng đánh nhau nữa!"

"..."

Lăng Cửu Thời cẩn thận nâng đầu Bạch Trạch lên, nhìn chung quanh một cách khó hiểu. Da má Bạch Trạch bị bóp chặt, cậu bé chu miệng như cá vàng, chớp mắt hai cái, bắn một dấu chấm hỏi về phía Lăng Cửu Thời.

"Anh nghĩ," Lăng Cửu Thời kết luận, "em chắc chắn có tiếng nói chung với Trình Thiên Lý."

"?" Nụ cười của Bạch Trạch cứng đờ, đây là đang sỉ nhục nhau đó hả?

Chắc thế!

"Phim ngắn em thích nhất tên là gì?"

"Phó đại nhân, lớp ngụy trang của ngươi sắp rơi ra rồi kìa!" Không hề do dự.

Lăng Cửu Thời im lặng một giây, cảm thấy có chút thương cảm cho Nguyễn Lan Chúc. Anh tưởng tượng ra cảnh Nguyễn Lan Chúc và Trình Thiên Lý yêu nhau... nghĩ đến cũng thật đáng sợ.

"Thôii đi chơi đi." Lăng Cửu Thời cuối cùng âu yếm xoa đầu Bạch Trạch.

Hai người nói chuyện rất nhanh, sau khi trở về, sắc mặt Nguyễn Lan Chúc tối sầm lại, nụ cười của Cố Hành còn tươi hơn lúc rời đi.

"Hai người các anh không đánh nhau à." Ánh mắt mong chờ của Bạch Trạch tối sầm.

Nguyễn Lan Chúc: "...Cút." Đã khó ở thì chớ.

Lăng Cửu Thời tò mò: "Hai người nói chuyện gì vậy?"

Cố Hành cười trêu chọc anh: "Không có gì, nhưng nếu cậu thật sự muốn biết, có thể cầu xin tôi trả lời."

"Cậu cầu xin tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

"..." quen quá, câu này đã nghe ở đâu rồi.

"Không chọc cậu nữa," Cố Hành nén cười, hất mặt về phía Quản gia Trương, "Nghe xem lão ta nói gì đi."

Quản gia Trương oán hận trừng mắt nhìn Cố Hành, nếu không phải đợi hắn để tập trung đủ người chơi, lão đã sớm tan làm.

"Ở sân sau còn rất nhiều phòng trống, các vị có thể tùy ý chọn," Quản gia Trương hắng giọng, "Chỉ có một điều, gian phía tây là nơi ở của cô dâu, trước buổi lễ không được bước vào."

Lão ta nhìn chăm chú đám Lăng Cửu Thời, ủ rũ lặp lại: "Không bao giờ được vào đó dù chỉ một bước."

"Chúng tôi nhớ rồi," Nguyễn Lan Chúc tiến lên, chặn tầm nhìn của Quản gia Trương hướng về phía Lăng Cửu Thời, "Ông còn có gì cần dặn dò nữa không?"

"Không," Quản gia Trương đảo mắt qua lại giữa Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời một lúc, sau đó lão ta đột nhiên cười ngoác miệng, "Ta hy vọng cả hai ngươi đều có thể sống sót thoát ra ngoài. "

Đôi mắt xám của hắn nhìn Cố Hành, giống như một cái máy cũ bị kẹt, dừng lại vài giây rồi thở dài.

Cố Hành: ???

Quản gia Trương vừa thở dài vừa đi đến cửa linh đường, cúi đầu cẩn thận vuốt thẳng nếp nhăn trên bộ vest, phủi bụi từ đầu đến chân, đứng đó nhìn một lúc rồi biến mất trong màn đêm với tư thế vặn vẹo.

Nguyễn Lan Chúc trầm tư nhìn bóng lưng của quản gia Trương: "Nhìn tư thế đi lại của lão ta, có phải giống như..."

"Thiếu bi." Cố Hành trầm giọng nói.

Lăng Cửu Thời: "..." Ê nói năng tử tế được không?

"Quản gia Trương bước đi thật sự rất kỳ quặc." Bạch Trạch rón rén đưa tay che hạ bộ, không khỏi rùng mình, "Giống như vừa làm phẫu thuật cắt cái ấy."

Nguyễn Lan Chúc ánh mắt có chút u ám, đi qua rất nhiều cánh cửa có bối cảnh cổ xưa, trong đó có một số có liên quan đến cung đình, các thái giám ở đó bước đi khá giống quản gia Trương.

Ba người đều đang trầm tư, nhưng Cố Hành vẫn không nhịn được cục tức: "Ánh mắt của quản gia Trương trước khi rời đi là có ý gì? Lão đang thương hại tôi à?"

Lăng Cửu Thời vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Quản gia Trương thương hại anh làm gì? Người anh em, anh nhạy cảm quá đó."

"..." Cố Hành lần đầu tiên không cười nổi.

Nguyễn Lan Chúc đang phân tích manh mối, nghe được câu này, không khỏi cười sặc sụa, đưa tay che miệng, ho khan vài tiếng, rồi dần dần thu nụ cười lại.

Cách xưng hô này, cách nói chuyện này quen quá ta.

Đêm đã khuya, mọi người đều thức khuya đến choáng váng, không nhịn được bèn tìm phòng ngủ.

Chỉ còn lại nhóm 4 người trong linh đường.

"Đi thôi, anh Chúc, đi ngủ thôi." Bạch Trạch ngáp một cái, đi ra ngoài, thấy không ai đi theo, quay đầu lại nhìn thấy Lăng Cửu Thời đang vỗ vỗ vai người này, rồi vỗ vai người kia, ba người duy trì một cục diện khó xử.

Bạch Trạch mồm nhanh hơn não: "Ba người muốn kết nghĩa vườn đào à?"

...

Bạch Trạch xoa xoa cái đầu bị gõ nổ đom đóm mắt, cun cút đi theo Nguyễn Lan Chúc, vừa ngáp vừa nghe người kia cằn nhằn.

"Lăng Lăng, nếu như anh gặp nguy hiểm mà Cố Hành không giúp được, cứ dùng túi đạo cụ sau lưng là được."

"Đừng có tiếc rẻ gì cả, những đạo cụ này không đáng giá, không quan trọng bằng mạng sống của anh."

Bạch Trạch tỉnh lại một chút từ cơn buồn ngủ. Không đáng giá sao? Cái gì không đáng giá? Bất kỳ món đồ nào trong cái túi đó ngàn vàng đều không mua nổi, anh nói cái gì không đáng giá cơ!

"Nếu như anh và Cố Hành đồng thời gặp nguy hiểm, nhớ kỹ, trước tiên cứu mình, hắn sống hay chết không quan trọng bằng mạng sống của anh, anh hiểu không?"

Cố Hành: ...Mặc dù về lý thì đúng, nhưng tôi vẫn còn đứng đây nè!

"Nếu thật sự không ứng phó nổi thì cứ hét lên, em ở ngay hậu viện thôi."

"Lăng Lăng, em..."

"Được rồi được rồi, anh hiểu rồi," Lăng Cửu Thời lỗ tai sắp chai sạn, bất lực vỗ vỗ vai Nguyễn Lan Chúc, "Anh nhớ hết rồi, đừng lo lắng."

Anh ra hiệu cho Nguyễn Lan Chúc nhìn Bạch Trạch: "Thằng bé buồn ngủ rồi, mau đưa ẻm đi ngủ đi."

Bạch Trạch cảm động đến mức suýt gọi Lăng Cửu Thời là baba.

Nguyễn Lan Chúc thấy Lăng Cửu Thời có vẻ thấy phiền, ấm ức buông tay anh ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: "...Được rồi, em không nói nữa."

Lăng Cửu Thời cảm thấy mềm lòng, anh muốn ôm Lan Chúc và nói với cậu rằng không sao cả. Lăng Cửu Thời tuy không may mắn lắm nhưng sống dai phết. Chỉ là gác quan tài thôi, không có gì to tát.

Nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt Nguyễn Lan Chúc, những lời này đã nghẹn lại trong cổ họng. Trái tim như bị một sợi dây nhẹ nhàng siết chặt lại, Lăng Cửu Thời cảm thấy lúc này tim mình nhất định đập rất nhanh.

Anh không nói gì, đưa tay kéo Nguyễn Lan Chúc đầu óc đang lơ lửng trên không trở lại mặt đất.

Nguyễn Lan Chúc được Lăng Cửu Thời ôm chặt, nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ. Trong im lặng, đôi bàn tay to lớn của cậu vùi vào mái tóc mềm mại của Lăng Cửu Thời. Nguyễn Lan Chúc đỡ lấy gáy anh, cẩn thận vùi vào một cái ôm sâu hơn.

-------

Linh đường vẫn tối om, trước bức chân dung có một ngọn nến gần như cháy rụi đang vặn vẹo thân mình.

Đêm khuya sương giá, không khí lạnh ẩm. Lăng Cửu Thời và Cố Hành ngồi tựa lưng vào nhau trên bồ đoàn, răng va lập cập cho bớt lạnh.

"Tích-tắc-tích-" Máu nhỏ giọt kéo sợi như tơ ngó sen. 

Mắt hướng về bức chân dung.

"Đừng nhìn!" Cố Hành vội vàng nói.

Cái cổ quay nửa chừng của Lăng Cửu Thời cứng đờ.

"Đừng nhìn vào mắt thiếu gia."

Lăng Cửu Thời nuốt nước bọt và gật đầu sợ hãi.

Cố Hành có vẻ biết rất nhiều manh mối mà bọn họ không biết, Lăng Cửu Thời rất nghe lời, biết Cố Hành không có ác ý, cho nên lúc này không cần thiết mạo hiểm tính mạng làm thí nghiệm.

"Lăng Lăng," Giọng nói của Cố Hành từ phía sau vang lên, "Cậu nhìn thấy không?"

"Thấy gì?"

"Một đôi giày thêu hoa màu đỏ."

"..."

"Hồn linh sinh tồn địa vô nan, tự do sinh, hồng hỉ liên——"

Giọng hí mảnh nhẹ vang vọng trong tai Lăng Cửu Thời từ xa đến gần.

"Cố Hành," Lăng Cửu Thời cũng gọi anh ta, "Anh có nghe thấy không?"

"Nghe thấy gì?"

"Lời bài hát"Hỉ quan dao."

"..."

"Bài hát này lại bắt đầu vang lên trong đầu tôi một cách vô thức." Lăng Cửu Thời cố gắng giữ lý trí và bình tĩnh mô tả lại tình hình.

"Lăng Lăng, cậu đừng suy nghĩ nữa, chúng ta có thể nói chuyện để phân tán sự chú ý," Cố Hành dừng một chút, cười nói, "Cậu không tò mò vết sẹo của tôi đến từ đâu sao? "

"...Đó là vết thương của anh," Lăng Cửu Thời miễn cưỡng chuyển hướng sự chú ý của mình sang người bên cạnh, "Tôi không có thói quen bóc vết sẹo của người khác."

"Vết sẹo có từ khi tôi 8 tuổi," Cố Hành bắt đầu tự nói với chính mình, "Bố tôi... nhúng chàm rất nhiều tệ nạn. Ông ta gái gú cờ bạc. Ông ta nghiện hút, ma men. Khi nào thua độ, ông ta sẽ quay về đánh tôi và mẹ tôi".

"Ông ta ra tay rất thô bạo. Trên người tôi không có chỗ nào lành lặn. Mẹ tôi thường xuyên bị ông ta dùng ghế đánh gãy xương sườn."

"Tại sao không ly hôn?" Giọng nói của Lăng Cửu Thời rất nhẹ nhàng.

"Năm đó ông ta vay nặng lãi nhưng không trả được. Chủ nợ ngày nào cũng đến nhà chúng tôi quấy phá," Cố Hành không trả lời mà tiếp tục nói, "Cha tôi bán mẹ tôi cho những người đó để trừ nợ. "

"Mẹ tôi đã khóc lóc la hét không đồng ý. Tôi cũng chắn trước mặt mẹ để ngăn cản đám người đó".

"Bố tôi tức giận, cầm dao chém mẹ tôi. Không kịp suy nghĩ, tôi lao tới chặn trước mặt mẹ".

Cố Hành trầm mặc một hồi, sau đó sờ lên vết sẹo, nhẹ nhàng xoa xoa, "Chính là chỗ này, một giây cuối cùng bố tôi thu bớt lực tay, nếu không đã chém đầu tôi thành hai nửa rồi."

"...Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Cố Hành cười nói, "Đầu tôi đầy máu, trước khi ngất đi còn nghe được mẹ tôi nói, xin cha, đừng bỏ bà ấy, bà ấy có thể vì ông làm tất cả."

"Bố tôi nói ông ta đã điểm chỉ nên không còn cách nào khác. Mẹ tôi bế tôi đang hấp hối lên, giao tôi cho những người kia và nói," Lăng Cửu Thời nghe thấy hơi thở của anh ta gấp gáp: "... bà nói, lấy con trai tôi trừ nợ được không? Nó mới tám tuổi, chắc chắn đáng tiền hơn tôi."

"..."

Một khoảng lặng dài.

Lăng Cửu Thời xoay người nhẹ nhàng vuốt lưng Cố Hành, giống như mẹ từng dỗ mình ngủ khi còn nhỏ.

Lăng Cửu Thời khó có thể nhớ được mẹ mình trông như thế nào. Anh chỉ nhớ có một đêm khi anh còn rất nhỏ, anh đã chìm vào một giấc mơ ngọt ngào khi được mẹ dịu dàng dỗ ngủ.

"Đừng thương hại tôi, Lăng Lăng, tôi rất may mắn," Cố Hành lại cười, "Đáng ra tôi đã bị móc nội tạng rồi bán vào trong núi sâu. Nhưng trùm xã hội đen kia vô sinh, vợ hắn thấy tôi trông cũng được, là đứa dễ nhìn nhất trong đám trẻ ở đó. Nên đã giữ tôi lại."

"Trùm xã hội đen cần một đứa con trai có tư cách để kế thừa tài sản của mình, nên ông ta đã ném tôi vào một sàn boxing dưới lòng đất và nhờ những tên côn đồ ở đó huấn luyện tôi."

"Từ sáng đến tối, trước mắt tôi chỉ có máu, không phân biệt được ngày đêm. Cuối cùng có một ngày, tôi đánh bại được kẻ mạnh nhất, hắn mới thả tôi ra cho tôi đi học."

Những ngày như vậy, chỉ có tự trải nghiệm mới có thể biết được khó khăn và đau đớn đến mức nào, thế mà Cố Hành chỉ dùng dăm ba câu nhẹ bẫng đã kể hết.

"Lăng Lăng, tôi lớn lên trong bóng tối," Cố Hành nhẹ giọng nói, "Từ nhỏ nhìn thấy toàn là kẻ ác, ác đến cùng cực. Sau khi tiến vào trò chơi này, gần như cũng không gặp ai tử tế. Tôi không biết bản chất con người liệu có còn mặt sáng không?"

"Tôi buộc mình phải tỉnh táo, tôi đã mở mắt trong bóng tối hơn 20 năm, tôi tuyệt vọng rồi." Cố Hành thở hắt một hơi. "Cho đến khi tôi nhìn thấy cậu, Lăng Lăng."

"Trên người cậu có ánh sáng."

Đây là người thứ hai nói điều này với anh. Lăng Cửu Thời gãi đầu, không biết trên người mình lấy đâu ra nhiều ánh sáng như vậy.

"Chúc Manh cũng nói như vậy, em ấy luôn nói nhìn thấy ánh sáng trên người tôi," Lăng Cửu Thời cúi đầu nhìn lại mình, "Chẳng lẽ tôi có buff ẩn trong game..."

"Không phải là tôi nhìn thấy," Cố Hành lắc đầu, "Tôi có thể cảm giác được, lăn lộn trong bể máu nhiều năm như vậy, giác quan của tôi nhạy bén hơn so với người bình thường mấy lần."

"Lăng Lăng, cậu khác biệt với những người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro