CHƯƠNG XII

Lời tác giả: Lăng Lăng đã đổ nhưng không tự ý thức được. Tới phần cưỡng H(ôn) rồi đây. 

Lăng Cửu Thời theo bản năng muốn đáp lại "chào buổi sáng", giống như mỗi khi thức giấc trong nhiều lần qua cửa trước đây.

Nguyễn Lan Chúc khẽ chớp mắt. Cậu cũng đang đợi Lăng Lăng mỉm cười chào buổi sáng.

Chuyện tối qua quá rõ ràng, Lăng Cửu Thời ngơ ngác nhìn Nguyễn Lan Chúc, anh thậm chí có thể đọc thuộc lòng từng chữ Cố Hành nói ra. Mọi lời nói về Nguyễn Lan Chúc.

Tại sao, Lăng Cửu Thời muốn hỏi Nguyễn Lan Chúc, tại sao khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Nguyễn Lan Chúc sẽ tránh xa anh, những lựa chọn khác sẽ xuất hiện trong cuộc đời anh, thì cậu lại kéo anh lại và nói với anh rằng cho dù hi sinh cả Hắc Diệu Thạch, Nguyễn Lan Chúc sẽ không từ bỏ anh, Lăng Cửu Thời.

Đối với những người đã quen với đau khổ, việc nếm vị ngọt cũng giống như nghiện mai thúy, không thể bỏ được. Đây là Lăng Cửu Thời sau khi đến Hắc Diệu Thạch. Anh được ông chủ Hắc Diệu Thạch nuôi dưỡng cẩn thận trong mật ngọt. Tương tự như vậy, những người quen ăn đường cũng không thể chịu được vị đắng, một tí xíu cũng không nuốt trôi.

Trong lòng Lăng Cửu Thời vẫn như có sợi dây thắt lại, Nguyễn Lan Chúc là người nắm dây. Anh cảm thấy sợi dây hôm nay thắt chặt hơn rất nhiều. Nghẹt thở, sợ hãi vô cớ.

Nếu không biết phải làm gì, thì trốn tránh vậy.

Khi cha mẹ ly hôn, anh trốn, khi bạn bè bỏ rơi anh, anh trốn, khi phải chọn lựa giữa việc thể hiện tài năng hay thực hiện ước mơ của mình, anh chọn trốn đến nhà Ngô Kỳ, trốn trong thế giới nhỏ bé đó và sống trong một mớ hỗn độn. Sống hơn hai mươi năm, điều anh thực sự giỏi nhất là trốn tránh.

Nguyễn Lan Chúc không nghe thấy lời chào buổi sáng như mong muốn.

Cậu nhìn thấy Lăng Cửu Thời tránh ánh mắt của mình, đứng dậy, xoay người chỉnh lại cổ áo Cố Hành, nghiêm túc nói: "Cám ơn chuyện tối hôm qua, xin lỗi đã cào anh."

Cố Hành nhìn thấy trong mắt Lăng Cửu Thời có chút hoang mang.

Lăng Cửu Thời trước đây nhìn mọi người với ánh mắt của "anh em tốt", ánh mắt đường hoàng không có chút tạp niệm nào.

Bây giờ vẫn nhìn anh như vậy, nhưng ánh nhìn với Nguyễn Lan Chúc thì không còn như vậy nữa.

Lòng nổi giông bão, Cố Hành cảm thấy mình là một người ích kỷ, anh ta không muốn nhìn thấy ánh sáng này thuộc về người khác, cho dù chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh cũng không cam lòng.

"Da thịt thì không đau, nhưng chỗ này đau." Cố Hành cũng đứng dậy, chỉ vào trái tim mình, cười nói: "Lăng Lăng cảm ơn tôi, cũng phải tỏ chút thành ý chứ."

Thành ý? Lăng Cửu Thời gãi đầu: "Vậy ra ngoài mời anh một bữa thịnh soạn nhé?"

"......Chốt kèo." Không tệ, Cố Hành nghĩ.

Một khung cảnh hài hòa.

Sau một đêm ở riêng với nhau, hai người dường như đã thiết lập được tình anh em xã hội chủ nghĩa sâu sắc.

Đến mức nào rồi? Có phải như Cố Hành đã nói không, những gì cần nói đã nói, những gì cần làm đều đã làm.

Lăng Lăng có sợ hãi khi gặp nguy hiểm không? Cố Hành đã cứu anh thế nào? Liệu có dựa dẫm vào Cố Hành nhiều hơn là dựa vào cậu không?

Những câu hỏi chồng chất lên nhau, đè nặng lên ngực. Nguyễn Lan Chúc nắm lấy tay Lăng Cửu Thời, trong lòng rất ghen tuông: "Lăng Lăng."

Đừng nhìn hắn ta nữa, nhìn em này.

"Đi thôi, Chúc Manh," Lăng Cửu Thời gạt tay Nguyễn Lan Chúc ra, anh đột nhiên không quen tiếp xúc thân thể với Nguyễn Lan Chúc, "Tìm manh mối, chuyện tối qua chúng ta vừa đi vừa nói."

Nguyễn Lan Chúc nhìn bàn tay trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.

Tại sao? Vừa rồi Cố Hành cũng nắm lấy tay Lăng Lăng, anh không né tránh, vậy tại sao anh lại né tránh em?

Bạch Trạch cuối cùng cũng tỉnh lại, đứng dậy, chân vẫn còn tê dại. "Anh Chúc," cậu bé dụi dụi mắt đi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, "Lúc em ngủ hai anh cãi nhau à?"

"Tại sao anh ấy lại cách xa anh như vậy?"

"Ớ? Cố Hành với anh Lăng Lăng thân thiết như vậy từ khi nào thế?"

"Sao chúng ta không đuổi theo họ..."

"Hỏi thêm một câu nữa, thì tự tìm manh mối đi."

Bạch Trạch biết Nguyễn Lan Chúc nhất định không nói đùa.

Đầu gối cậu sụm lại, nhận ra có điều gì đó không ổn giữa ba người họ.

Bạch Trạch chạy theo sau.

"Xin.... xin lỗi!"

Anh Lăng Lăng chỉ yêu anh Nguyễn thôi, chắc luôn!

"Sự việc là như vậy." Bốn người đi đến hậu viện, Lăng Cửu Thời vừa nói xong chuyện tối qua. "May mà có cặp nút bịt tai."

"Cám ơn em, Chúc Manh." Động tác vỗ vai dừng lại giữa không trung, cuối cùng anh từ từ rút tay lại.

Trước đây Lăng Lăng chưa bao giờ khách sáo cảm ơn cậu như vậy, Nguyễn Lan Chúc đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.

"Cảm ơn em?" Nguyễn Lan Chúc nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Cửu Thời, tiến lại gần một bước, Lăng Cửu Thời bối rối lùi một bước, "Định cảm ơn em thế nào?"

Lăng Cửu Thời mở miệng, lại bị Nguyễn Lan Chúc cắt ngang: "Mời em ăn một bữa?" Cậu cười mỉa mai, cơ hàm hơi run lên, "Dư Lăng Lăng, anh có trái tim không vậy?"

Có chứ, Lăng Cửu Thời trong lòng gào thét, anh đột nhiên cảm thấy tủi thân. Trái tim anh bị em chơi đùa, vừa đấm vừa xoa, không để anh yên ổn, thế mà em còn dám chất vấn anh.

Nhưng những lời này còn chưa kịp nói ra thì một tiếng hét chói tai đã vang lên từ thư phòng.

"Ahhhhhh!" giọng của người mới đến đầu tiên vang lên.

Xảy ra chuyện gì rồi, mấy người nhìn nhau vội vàng chạy tới.

Người mới thứ hai đã chết.

Toàn thân anh ta cháy đen, hốc mắt trống rỗng, phần thân dưới đầy máu.

"Mẹ kiếp!" Mặt rỗ đưa tay che hạ bộ mình, chán ghét cái chết của người mới thứ hai, "Tao chỉ rời đi một lát thôi! Tiểu Hoàng, mày không phải vẫn luôn ở cạnh nó sao? Sao nó chết vậy?"

Tiểu Hoàng là người mới đầu tiên.

"Không biết, Trần ca!" Tiểu Hoàng lại đái ra quần, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, lắp bắp hồi lâu mà lưỡi vẫn co quắp. "Tôi đi vệ sinh quay lại, anh ấy đã như thế này. Tôi thề là chỉ ra ngoài không quá 5 phút!"

"Trước khi đi vệ sinh," Cố Hành thu lại nụ cười, khí chất sắc bén bức người, "Trong thư phòng này các cậu đã nhìn thấy gì, đã làm gì?"

"Chúng tôi không làm gì cả..." Tiểu Hoàng giọng yếu ớt, ánh mắt liếc nhìn bên phải.

"Suy nghĩ kỹ!" Cố Hành lạnh lùng quát.

"Được, tôi nghĩ! Để tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút." Tiểu Hoàng run rẩy, vội vàng nói.

Mặt rỗ không vui, "Mày có ý gì? Dù sao thì đây cũng là người của tao," hắn ta trừng mắt nhìn Cố Hành bằng đôi mắt tam giác ngược, đang định đẩy vai anh ta, "Mày đang vả mặt bố mày đấy à. Mày có biết bố...áaaaaaaaaaa!"

"Rắc--" Một tiếng rắc lớn vang lên, Cố Hành bẻ ngược cánh tay tên mặt rỗ gập 90 độ, "Tôi hỏi tí thôi, không được sao?"

Tên mặt rỗ đau đến mức quỳ xuống đất, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.

"Tôi nhớ ra rồi!" Nhìn Cố Hành không dễ chọc, Tiểu Hoàng cũng không dám giấu diếm cái gì nữa, "Anh Trần bảo chúng tôi ở trong thư phòng tìm kiếm manh mối, chúng tôi chia nhau, Lữ Duy đi xem tủ sách, tôi đi xem các ngăn kéo."

Lữ Duy là tên của người mới thứ hai, anh ta đeo kính và không nói nhiều như Tiểu Hoàng. Anh ta luôn nhỏ nhẹ, hướng nội kiểu tri thức.

"Sau đó, Lữ Duy đột nhiên mắng: "Thật ghê tởm." Lúc tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy anh ta ném một cuốn sách ra ngoài cửa sổ."

"Sách gì?" Nguyễn Lan Chúc hỏi.

"Nó ở ngay đó," Tiểu Hoàng chỉ về hướng tủ sách. "Ngay sau khi Lữ Duy ném nó đi, cuốn sách lại trở về vị trí ban đầu. Tôi sợ chết khiếp, không dám nhìn nữa, vừa hay buồn tè nên tôi đi vào nhà vệ sinh."

Lăng Cửu Thời đi theo hướng Tiểu Hoàng chỉ và nhặt cuốn sách lên.

Vừa mở trang đầu tiên, "bụp", cuốn sách đã bị gấp lại, mặt Lăng Cửu Thời lập tức đỏ bừng.

"Sách gì thế?" Nhìn thấy phản ứng kỳ quái của Lăng Cửu Thời, Nguyễn Lan Chúc cầm lấy cuốn sách xem qua.

Từ trang này đến trang khác, Nguyễn Lan Chúc vẻ mặt không thay đổi, trông có vẻ cũng có gì đó, Cố Hành cùng Bạch Trạch không khỏi tò mò liếc nhìn.

Giây tiếp theo, hai khuôn mặt đỏ au lần lượt rụt cổ về.

"Cái gì vậy!" Tiểu Hoàng nhịn không được tò mò, nghiêng người nhìn xem.

"Vãi chưởng!"

Anh ta như ăn phải ruồi, chạy đến bên cửa sổ và nôn mửa: "Cái quái gì vậy! Tại sao trong thư phòng của một thiếu gia lại có thứ như vậy? Hắn ta bệnh hoạn vậy?"

Vừa dứt lời, một cơn gió thổi qua, Tiểu Hoàng rùng mình, trầm giọng chửi vài câu rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

"Chúc Manh," Lăng Cửu Thời nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc đang chăm chú xem, buột miệng hỏi: "Em... em đọc hiểu được bên trong vẽ cái gì chứ hả?"

"Đương nhiên." Nguyễn Lan Chúc bình tĩnh nói: "Hai người đàn ông đang làm tềnh."

"..." Sao nói ra mấy câu này mà thản nhiên vậy trời.

Bạch Trạch xấu hổ ngồi xổm trong góc, quạt quạt mặt.

Cố Hành vượt qua sự ngại ngùng ban đầu, nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu suy nghĩ.

"Ra là như vậy." Lăng Cửu Thời nghe được anh ta thấp giọng lẩm bẩm.

Cuốn sách này bằng tiếng Anh và được xuất bản ở phương Tây. Bên cạnh mỗi trang của bức tranh đều có vài dòng chú thích, dòng chữ hành thư rất đẹp mắt.

Giống như một thanh niên đang nghiên cứu, ôn tập, thậm chí là rút ra những suy luận một cách nghiêm túc.

Mỗi bình luận thường xuyên nhắc đến cùng một cái tên: A Thanh.

"A Thanh có lẽ sẽ thích tư thế này..."

"A Thanh bảo ta tìm hiểu thêm, nếu không sẽ làm đau đệ ấy..."

"Động tác này không tốt, eo của A Thanh sẽ rất đau..."

A Thanh, A Thanh, A Thanh.

A Thanh này chắc chắn là người yêu của chủ nhân chú thích.

Lăng Cửu Thời vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình: "Đây là thư phòng của Trương thiếu gia. Loại sách này xuất hiện ở đây..."

"Trương thiếu gia thích đàn ông." Nguyễn Lan Chúc thờ ơ nói.

Một câu trả lời trong dự tính.

Nhưng vẫn còn nhiều nghi vấn.

"Cô dâu trong ảo giác tối qua..." Lăng Cửu Thời đang nói dở thì im lặng.

Không mảnh khảnh như phụ nữ, bàn tay có kích thước tương đương với khung xương của đàn ông, giọng nói dày và lưỡng tính không thể phân biệt được, đôi giày thêu màu đỏ của cũng lớn hơn cỡ của phụ nữ bình thường.

Cô dâu có vẻ rất yêu chàng thiếu gia, dường như...

Đó là nam giới.

Nguyễn Lan Chúc đóng sách lại, bước ra khỏi cửa.

"Chúc Manh, em đi đâu vậy?" Lăng Cửu Thời theo bản năng đi theo.

Khoảnh khắc cánh tay sắp chạm vào Nguyễn Lan Chúc, Lăng Cửu Thời phản ứng lại và im lặng lùi lại một bước.

Nguyễn Lan Chúc dừng lại một chút, nuốt xuống chút đắng chát trong cổ họng, nói: "Đi tìm A Thanh."

"Tìm ở đâu?"

"Phòng phía Tây."

Gian phía tây là nơi ở của cô dâu, khu vực cấm được quản gia Trương đặc biệt nhắc nhở.

Lăng Cửu Thời biết rất rõ Nguyễn Lan Chúc, nên anh không nói cái gì mà NPC không cho phép, anh nói: "Anh đi cùng em."

"Không được!" Nguyễn Lan Chúc còn chưa kịp mở mồm, Cố Hành liền xông tới, nắm lấy cánh tay Lăng Cửu Thời, "Lăng Lăng, quá nguy hiểm."

Có lẽ là bởi vì sự lo lắng trong ánh mắt Cố Hành quá rõ ràng, Lăng Cửu Thời không vỗ vỗ vai mà nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang túm lấy mình của Cố Hành, an ủi, "Đừng lo lắng. "

Tư thế thân mật và tự nhiên đến mức không ai có thể xen vào được.

Nguyễn Lan Chúc hai mắt đỏ lên.

Thần kinh càng căng thẳng, vẻ mặt Nguyễn Lan Chúc càng bình tĩnh hơn. Cậu mím môi quay đi mà không đợi Lăng Lăng.

Cho đến khi mở được ổ khóa đi vào phòng phía tây, Nguyễn Lan Chúc vẫn không nói một lời.

Lăng Cửu Thời vẫn luôn tránh né cậu, thấy cậu không nói chuyện, anh liền thoải mái hơn rất nhiều.

Phòng phía Tây không có người ở, rất sạch sẽ, hẳn là có người dọn dẹp hàng ngày. Đồ đạc cũng rất đơn giản, bao gồm một chiếc giường nhỏ, một tủ quần áo có khóa, một chiếc bàn đọc sách và một chiếc gương trang điểm. Trên bàn la liệt đồ trang điểm. Cứ như thể chủ nhân mới trang điểm được một nửa thì ra ngoài.

Trên mặt bàn không có gì đặc biệt, Lăng Cửu Thời lục lọi một hồi. Anh mở ngăn kéo đầu tiên ở bàn đọc sách ra và sửng sốt.

Đó là một chiếc kính vạn hoa với những hoa văn tinh xảo.

"Chúc Manh." Lăng Cửu Thời gọi.

Nguyễn Lan Chúc đang đứng trước tủ quần áo có khóa, cau mày suy nghĩ điều gì đó. Nghe thấy Lăng Cửu Thời gọi mình, Nguyễn Lan Chúc quay người lại, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đừng lo," Lăng Cửu Thời cầm chiếc kính vạn hoa lên nhìn, "Cố Hành đang giúp chúng ta canh bên ngoài, nếu có người tới sẽ nhắc nhở."

Nguyễn Lan Chúc không nói gì.

Lăng Cửu Thời nhìn một hồi, cũng không phát hiện có gì đặc biệt, ngẩng đầu muốn đưa cho Nguyễn Lan Chúc, lại va vào một đôi mắt đỏ quạch.

Anh siết chặt kính vạn hoa, lui về phía sau.

Nguyễn Lan Chúc chậm rãi đi về phía anh, sự bình tĩnh cực đoan ẩn chứa điên cuồng, Lăng Cửu Thời càng nhìn càng sợ hãi.

Anh bị ép tới bên cửa.

"Hồn linh sinh tồn địa vô nan, tự do sinh, hồng hỉ liên——"

Lời bài hát quen thuộc, giai điệu quen thuộc, nữa rồi, Lăng Cửu Thời đau đớn bịt tai lại.

Nguyễn Lan Chúc nhắm mắt lại, hiển nhiên cũng bị thanh âm này công kích.

Nút bịt tai, cái đầu sắp nổ tung của Lăng Cửu Thời mới tỉnh táo lại một chút. Anh nhanh chóng tìm kiếm nút bịt tai trong túi, "Cố Hành nói anh ấy để chúng ở ngăn nhỏ thứ hai, tìm thấy rồi... Ưm!"

Tâm trạng của Nguyễn Lan Chúc dao động kịch liệt, gần như ngay lập tức có một nguồn sức mạnh khống chế lý trí của cậu. Hai chữ "Cố Hành" như giọt nước tràn ly.

Lăng Cửu Thời vừa đeo nút tai cho Nguyễn Lan Chúc, môi dưới của anh đã bị mút mạnh.

Một tay đỡ lấy gáy Lăng Cửu Thời, tay còn lại tháo nút tai ra, cùng với chiếc còn lại mà Lăng Cửu Thời chưa kịp đeo cho mình bị Nguyễn Lan Chúc nhét trở lại balo. Nguyễn Lan Chúc chỉ vài giây đã kẹp chặt đôi tay đang cố vật lộn đẩy mình ra.

Vết cắn xé dữ dội như gặm con mồi, mãnh liệt, gấp rút, chút không khí cuối cùng bị hút cạn, hơi thở nóng ẩm kích thích đôi tai và cần cổ nhạy cảm, Lăng Cửu Thời bị ngạt thở đến mềm người. Anh bấu chặt vào chiếc áo khoác đen của Nguyễn Lan Chúc, gần như mềm oặt trong lòng người kia.

Nguyễn Lan Chúc cụp mắt xuống, dục vọng trong mắt không hề giảm bớt mà càng gia tăng. Cậu đại phát từ bi buông ra trong chốc lát, Lăng Cửu Thời vật vã hít một hơi thật sâu, "Chúc Manh, em... ưm!" Lại là một lần xâm phạm cướp đi hơi thở.

Nước bọt trộn lẫn với bọt máu trong khoảnh khắc hai làn môi hòa vào nhau, đau, đôi môi bị cắn đến đau nhừ, lưỡi mỏi nhừ vì bị nút, không hề ban phát chút dịu dàng nào.

Lăng Cửu Thời ngừng suy nghĩ, lời bài hát và âm thanh đều im lặng.

Trong gian phòng nhỏ phía tây chỉ có tiếng bọt nước ám muội giao hòa với nhau, anh nhắm mắt.

Nguyễn Lan Chúc điên rồi, Lăng Cửu Thời cũng điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro