CHƯƠNG CUỐI

Vào ngày tiếp theo, Nguyễn Lan Chúc được Lăng Cửu Thời dìu ra khỏi phòng với vẻ mặt yếu ớt, nhìn bộ dạng của cậu, mọi người đoán một nửa số nội gián đã mất, các nội gián còn lại bị dồn đến chân tường liền trả thù Nguyễn Lan Chúc. Nguyễn Lan Chúc đứng vững, ném xác một con cổ trùng lên bàn, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. "Nếu như đêm qua Lăng Lăng không phát hiện có chuyện không ổn, tôi sớm đã bị cổ trùng này nhai nát đầu rồi."

Mọi người nhìn nhau không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm xác cổ trùng, không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi Lăng Cửu Thời nhắc nhở bọn họ đến lúc đi tổ chức tế lễ, bọn họ mới vội vàng rời đi. Trên đường đi, Lăng Cửu Thời đưa tay giúp đỡ Giang Chiêu Nguyệt leo lên sườn dốc và thì thầm với cô từ một góc khuất người:

"Trên người Thượng tế có gì đó kỳ lạ lắm."

Giang Chiêu Nguyệt liền hiểu ý. Hôm nay, trên tế đài đột nhiên xuất hiện một hòn đá có hình dạng kỳ lạ, Thượng tế nhỏ một ít chất lỏng trong bình sứ lên trên nó.

"Đây là hòn đá kiểm nghiệm, thứ ta vừa truyền vào là huyết dịch của Thánh cô. Nó có thể kiểm tra xem tinh chất và máu của cổ trùng trong cơ thể nội gián có phải là của Thánh cô hay không. Nhưng chỉ có một lần kiểm nghiệm. Các ngươi phải tự mình tìm phần còn lại."

Nguyễn Lan Chúc lần này không phụ trách phân tích suy đoán vì lý do sức khỏe. Thay vào đó, Từ Miên trong đám đông đột nhiên nói:

"Tôi nhìn thấy Giang Chiêu Nguyệt và Nguyễn Lan Chúc nói chuyện ở bên ngoài vào đêm qua. Nguyễn Lan Chúc hôm nay đã xảy ra chuyện, hay cứ để cô ta lên đi."

Giang Chiêu Nguyệt nghe vậy, xòe hai bàn tay ra nhún vai, vừa định bước về phía trước, Tống Thiên Dực đã tóm lấy cô, cô mỉm cười rút tay ra, bước tới rồi đặt lên phiến đá với vẻ mặt bình tĩnh, và kết quả đúng như dự đoán, viên đá thử nghiệm có phản ứng. Cô nở một nụ cười, gió thổi tung mái tóc cô, làm cô thêm phần nổi loạn.

"Ôi, bị phát hiện rồi."

Cô rút ra một con dao găm từ thắt lưng, đâm vào chỗ hiểm yếu của Thượng tế. Trong lúc giằng co, Giang Chiêu Nguyệt phát hiện ra các chiêu thức của Thượng tế lễ đều nhằm bảo vệ vương miện của ả. Giang Chiêu Nguyệt mới học được mấy chiêu tự vệ cơ bản từ Tống Thiên Dực, dao găm lại bị đánh rơi, chiến đấu với ả như lấy trứng chọi đá. Giang Chiêu Nguyệt nhắm đúng thời cơ, chặn đứng đòn tấn công của thượng tế, xoay tay nắm lấy cổ tay của ả, lại đánh thêm một đòn nữa, dùng lực bắt chéo tay ả và quăng người ả xuống đất. Thượng tế ngã xuống đất, do sức nặng của chiếc vương miện nên nó rơi khỏi đầu theo quán tính.

Thượng tế nhìn thấy vương miện rơi xuống thì tức giận, nhặt con dao găm của Giang Chiêu Nguyệt dưới đất lên, xòe lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, máu rỉ ra từ từ hóa thành cổ trùng rắn chắc, bò về phía Giang Chiêu Nguyệt. Bản thân Giang Chiêu Nguyệt cũng không còn bao nhiêu sức lực do phải một mình đối phó với thượng tế, lúc này côn trùng độc tràn ngập khắp nơi, cô không thể chống cự, chỉ đành bị cổ trùng ăn thịt. Tống Thiên Dực nhìn thấy vậy, đang định lao về phía trước, nhưng lại bị Nguyễn Lan Chúc bên cạnh chặn lại, Tống Thiên Dực hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, do gắng sức nên các khớp xương dần trắng bệch, hắn choáng váng nhìn tế đài. Giang Chiêu Nguyệt dần dần hóa thành xương cốt.

Lăng Cửu Thời đứng dậy từ đám người và ném cặp cổ trùng trong hộp gỗ trên tay lên tế đài, cổ trùng lập tức biến thành hai chị em, đồng thời tấn công Thượng tế. Sau khi mọi người nhìn thấy hai chị em, họ lập tức nhận ra đây chính là chị em Thánh cô được Thượng tế nhắc đến, đồng thời danh tính nội gián của Lăng Cửu Thời cũng được tiết lộ. Lúc này, có hai nam một nữ ẩn nấp tụ tập lại với nhau.

Thượng tế hiển nhiên rất tức giận, ả triệu hồi cổ trùng càng ngày càng nhiều, tràn ngập toàn bộ tế đàn, Lăng Cửu Thời ở gần tế đàn nhất, Nguyễn Lan Chúc và Tống Thiên Dực ở phía sau, những người khác cũng ở phía sau bọn họ, Lăng Cửu Thời không hề cử động hồi lâu khi làn sóng côn trùng ập đến, anh muốn chống cự một lúc, nhưng chỉ kịp liếc nhìn Nguyễn Lan Chúc trước khi bị nuốt chửng. Nguyễn Lan Chúc thấy vậy trong lòng run lên, nhưng nhất thời bị mọi người kéo ra khỏi hiện trường, trốn vào một nơi không có cổ trùng. Cạnh của chiếc quạt xương trong tay em gái lộ ra, tấn công vị Thượng tế, hoàn toàn không để ý đến vết cắn của trùng độc, chị gái đã chuyển hướng vết thương cho em gái mình và dựa vào khả năng tự chữa lành siêu phàm của mình để chống lại vết thương do côn trùng độc hại.

Chị gái rạch lòng bàn tay, máu bắn tứ tung khiến cổ trùng đều chết hết, ả tóm được thủ phạm sinh sôi ra làn sóng côn trùng hung ác này – Trùng mẹ. Người chị túm lấy Trùng mẹ bằng lòng bàn tay đẫm máu, Trùng mẹ lập tức bất động, đám Trùng con cũng chết ngay lập tức và tan thành bột. Cô cười khẩy, nhìn vị thượng tế và nói với giọng chế nhạo:

"Kể từ ngày chúng ta biến hình, chất độc của ngươi không còn tác dụng với chúng ta."

Em gái cô ở bên cạnh chiến đấu quyết liệt, nhưng không hiểu sao thượng tế lại không hề hấn gì. Nguyễn Lan Chúc thấy vậy, trong lòng chợt nảy ra điều gì đó, đang định lao ra ngoài thì bị giữ lại. 

"Anh định làm gì? Bạn đồng hành của anh không cứu được nữa, huống chi anh ta là nội gián, đừng đi nộp mạng chứ." 

Nguyễn Lan Chúc hất tay anh ta ra, vuốt phẳng góc tay áo.

"Anh không nhận ra rằng mặc dù đã tìm thấy nội gián nhưng lại không có chìa khóa sao?"

"Chẳng lẽ anh đã biết chìa khóa ở đâu rồi sao?"

Nguyễn Lan Chúc liếc nhìn anh, không khỏi cạn lời lườm một cái, giơ ngón tay chỉ lên đàn tế, nơi diễn ra cuộc hỗn chiến.

"Vốn dĩ tôi nghi ngờ chiếc chìa khóa này là do hai chị em kia nắm giữ, nhưng vì thánh cô không thể bị giết nên tôi chuyển sự nghi ngờ sang Thượng tế. Trước đây tôi không chắc chắn, nhưng sau khi Giang Chiêu Nguyệt và Lăng Lăng chết thì chắc chắn rồi. Những thi thể bị nhai thành từng mảnh trước đây không phải là tác phẩm của Thánh cô mà là của Thượng tế."

Nguyễn Lan Chúc dừng lại, nhìn mọi người và chậm rãi thốt ra một câu:

"Mỗi khi có ai đó chết đi, Thượng tế ngày hôm sau sẽ trẻ hơn một chút, tôi nghi ngờ tuổi thật của ả có thể là một bà lão tám mươi tuổi, nhưng ả dựa vào chất độc trong cơ thể để duy trì vẻ ngoài không tuổi của mình."

Sau lời nói của Nguyễn Lan Chúc, Tống Thiên Dực trầm ngâm hai giây, bình luận thêm:

"Ý anh là, thượng tế là một con côn trùng biết đi?"

"Có thể hiểu như vậy."

Thượng tế duy trì hình dáng của mình bằng cách giết chết người qua cửa, điều này tương đương với việc mọi người đều bị thượng tế dùng làm tế phẩm. Hơn nữa muốn đi ra ngoài, cần phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là giúp Thượng tế tìm ra nội gián, sau khi tìm được nội gián thì cũng phải giết Thượng tế để lấy được chìa khóa.

Nguyễn Lan Chúc yêu cầu mọi người đợi tại chỗ, cậu kéo Tống Thiên Dực cùng lao tới đàn tế. Hai người cay đắng trước cái chết của Lăng Cửu Thời và Giang Chiêu Nguyệt, nhưng bây giờ cuối cùng họ cũng tìm được cơ hội, Nguyễn Lan Chúc né được con dao găm của Thượng tế, giơ chân lên đá vào mạng sườn đối thủ trước khi ả có thể đứng vững. Đồng thời, cậu quay người, giơ chân trái lên gối, dùng lực đá ả xuống đất. Tống Thiên Dực đứng dậy đấm liên hồi vào bụng dưới của Thượng Tế, cậu dùng chân trái hất ả xuống đất, sau đó đánh mạnh vào bụng dưới của đối phương, Thượng Tế lăn người để tránh đòn tấn công bằng cùi chỏ. Nguyễn Lan Chúc và Tống Thiên Dực tấn công từ phía sau, người em gái chặn đường thoát cuối cùng, ba người đánh bại Thượng tế cho đến khi ả không thể chống trả.

Người chị ngăn chặn những con cổ trùng có sinh sôi từ cơ thể Thượng tế. Khi Thượng tế lần nữa triệu hồi những con Cổ trùng, cô hét lên:

"Cơ thể của ả đã được hợp nhất với nhiều Trùng mẹ, máu của ả bây giờ cũng là Cổ trùng, đừng để ả chảy máu. Trong đầu ả có Cổ trùng vương, chúng ta không thể giết chết ả, các ngươi nghĩ cách chặt đầu ả đi!"

Nói xong, cô rút ra một thanh đao dài từ thắt lưng, Tống Thiên Dực canh đúng lúc dùng một chân đè Thượng tế xuống đất, Nguyễn Lan Chúc nhân cơ hội cầm lấy con đao được ném qua, dùng toàn lực chém vào cổ ả. Máu lập tức bắn tung tóe trên mặt cả hai.

Đầu của Thượng tế lăn ra khỏi tế đàn, thân thể tan thành một chiếc chìa khóa, Nguyễn Lan Chúc nhặt lên, nhìn Môn thần, lòng bàn tay của hai chị em chạm vào nhau, một cánh cửa gỗ lộng lẫy mở ra từ chiếc trống trên tế đàn. Sau khi mọi người tập hợp lại, người chị chậm rãi nói:

"Sau khi Thượng tế chết, nếu có nội gián đi qua cửa, tất cả những người ngoại trừ nội gián sẽ bị cửa nuốt chửng. Tất cả nội gián, bao gồm cả những người đã chết, sẽ trở về thực tại một cách suôn sẻ. Mặt khác, nếu không có nội gián còn sống, mọi người sẽ trở lại thế giới thực một cách suôn sẻ."

Nói xong, hai chị em biến mất, và đám đông đột nhiên trở nên hỗn loạn. Không biết là ai hưng phấn reo lên:

"Thượng tế đã chết, nội gián cũng đã chết, trời sáng rồi, chúng ta có thể an toàn trở về!"

Nguyễn Lan Chúc khi nghe được lời này, hơi cong khóe môi, cậu dừng lại ngay khi chìa khóa chuẩn bị được nhét vào lỗ khóa, như chợt nhớ ra điều gì, cau mày nói:

"Chờ một chút, có phải vừa có người nói rằng tất cả nội gián đã chết, chúng ta có thể ra ngoài..."

Cậu dừng lại giữa câu, Nguyễn Lan Chúc trên mặt hiện lên nụ cười, lúc này vết máu khiến khuôn mặt lại tăng thêm một chút tà ác.

"Ồ, sao mấy người có thể chắc chắn rằng các nội gián đều đã chết?"

"Hai nam hai nữ làm nội gián. Lâm Hàm, Vu Cảnh, Lăng Cửu Thời và Giang Chiêu Nguyệt, bọn họ đều đã chết."

Nguyễn Lan Chúc cười lớn, nhìn mọi người có mặt rồi nói một câu như sét đánh:

"Vậy đi, tôi gắng làm người tốt đến cùng nhé. Tôi nói cho mấy người biết, nội gián quả thực có hai nam hai nữ, nhưng là tôi, Lăng Cửu Thời và Giang Chiêu Nguyệt. Và... Tống Thiên Dực."

Tống Thiên Dực vẫn im lặng đứng bên cạnh anh. Nghe được những nghi ngờ về giới tính của nội gián từ đám đông, liền trả lời:

"Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là đàn ông, là mấy người tự nhận định như thế, tôi chỉ quen mặc đồ nam vào cửa vì tiện lợi mà thôi."

Đám đông thắc mắc: "Vậy sao Lâm Hàm và Vu Cảnh lại bị Trùng mẹ nhận diện?"

Nguyễn Lan Chúc giả vờ vô tội, xòe tay ra nói:

"Mọi người đều bị hai vị Môn thần thánh cô hạ độc hết. Sau khi trúng độc, bốn người chúng tôi đều không có phản ứng, đó là bởi một loại độc khác gọi là Thần Cổ, Trùng mẹ không có khả năng phản ứng lại với nó."

"Nghĩa là ai không có phản ứng với Trùng mẹ mới là nội gián ư?"

"Bingo, nhưng trả lời đúng cũng không có thưởng đâu."

Sau khi giải đáp những nghi vấn, Nguyễn Lan Chúc cuối cùng cũng đút chìa khóa vào lỗ khóa, cánh cửa từ từ mở ra. Nguyễn Lan Chúc nở một nụ cười mỉa mai, giơ ngón tay gõ vào thái dương.

"Mấy người không ngờ phải không, tôi chính là nội gián lớn nhất."

Nụ cười trên mặt cậu càng rõ ràng, nhưng thanh âm lại thấp dị thường,

"Người chiến thắng cuối cùng là tôi. Mọi người, chúng ta không hẹn gặp lại."

Sau khi đi ra khỏi cửa, Nguyễn Lan Chúc nhìn thấy Lăng Cửu Thời còn nguyên vẹn đang chờ mình trước cửa, liền cười nhẹ nhõm, Lăng Cửu Thời nhìn cậu cười nói:

"Anh biết em có thể làm được."

Nguyễn Lan Chúc tiến về phía trước hai bước, ôm Lăng Cửu Thời vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

"Hoan nghênh về nhà, Lăng Lăng."

Nguyễn Lan Chúc nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời, những đám mây vảy rồng lơ lửng trên bầu trời xanh, lá cây bị gió thổi phát ra âm thanh rất nhỏ. Hôm nay thời tiết đẹp, gió nhẹ, điều may mắn nhất là anh vẫn ở bên em nên chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu tận hưởng mỗi ngày nhé. Nguyễn Lan Chúc nghĩ như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro