Phần I

Ngoài cửa

Sau khi Nguyễn Lan Chúc tiến vào không gian thanh lọc, Lăng Cửu Thời trở lại đại sảnh của Hắc Diệu Thạch. Không gian quen thuộc, đồ đạc quen thuộc nhưng người bên cạnh đã không còn ở đó nữa. Lăng Cửu Thời lặng lẽ đi đến chiếc ghế sofa nơi Nguyễn Lan Chúc thường ngồi, cố gắng cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên chiếc ghế sofa vốn đã lạnh lẽo. Đối mặt với Lăng Cửu Thời trầm mặc, Trần Phi và Lư Diễm Tuyết lựa chọn để anh một mình, lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

Trong cửa

Những bông tuyết rơi trên người Nguyễn Lan Chúc, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu thoát khỏi nỗi bi thương khi chia ly với Lăng Cửu Thời, vẫn còn những điều quan trọng đang chờ đợi cậu.

Nhìn xung quanh, Nguyễn Lan Chúc phát hiện mình đang ở Thôn Tuyết, đây là cánh cửa đầu tiên của Lăng Cửu Thời và là nơi hai người gặp nhau lần đầu. Không biết từ lúc nào, quần áo của cậu đã được thay thành bộ đồ trắng mà cậu mặc khi hai người lần đầu gặp nhau. Thanh trường kiếm kia cũng xuất hiện trên tay cậu.

Cảm giác được có vật gì đó đang lao về phía mình, Nguyễn Lan Chúc nghiêng người né tránh, rút ​​trường kiếm ra, hướng về phía đối phương. Đó là một con sói xám khổng lồ, trông rất giống con sói đã từng vồ Lăng Cửu Thời. Điểm khác biệt là trong mắt Nguyễn Lan Chúc, con sói xám này toát ra một màu đỏ nhạt. Đây có lẽ là hiện thân của máu của người đã chết trong cửa. Để thanh tẩy trò chơi, cậu phải giết chết nó.

Đối mặt với trường kiếm, sói xám nhất thời không dám tiến lên, lảng vảng tại chỗ, giữ thế giằng co với Nguyễn Lan Chúc. Nguyễn Lan Chúc đột nhiên đứng dậy, thanh trường kiếm trên tay hướng thẳng về phía con sói. Sói xám nhận thấy chuyển động của cậu liền nhảy sang một bên, nhưng vẫn chậm một bước, bị rạch một vết sâu. Máu từ vết thương chảy ra, nhưng kỳ lạ là máu không rỉ ra theo bộ lông của con sói mà hóa thành làn sương máu và tiêu tan trong không khí, như thể bị thế giới này hấp thụ.

Vết thương hở khiến con sói xám tức giận, không loanh quanh tại chỗ nữa mà giận dữ tấn công Nguyễn Lan Chúc. Nguyễn Lan Chúc nhanh chóng giơ kiếm lên chặn đòn tấn công của con sói, đồng thời dùng chân đá vào phần bụng dễ bị tổn thương của nó. Con sói xám bị đá mạnh đau đớn lùi lại. Nguyễn Lan Chúc nhanh chóng rút kiếm đâm vào ngực sói.

Khi kiếm đâm vào, một lượng máu lớn phun ra. Tuy nhiên, con sói không ngã xuống mà cắn Nguyễn Lan Chúc lần nữa. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Nguyễn Lan Chúc không kịp né tránh, đành phải giơ tay chắn đòn tấn công của nó. Trong lúc bị sói xám cắn, Nguyễn Lan Chúc nhanh chóng rút kiếm ra và vung vào con sói lần nữa.

Những động tác liên tiếp của con sói khiến máu ùng ục chảy ra từ vết thương, hóa thành những mảng sương máu và tiêu tan trong không khí. Khi máu cạn kiệt, đòn tấn công của con sói yếu đi rõ rệt và chuyển động của nó trở nên chậm hơn. Nguyễn Lan Chúc nhân cơ hội tăng cường sức tấn công, trên mình sói xuất hiện thêm nhiều vết thương dày đặc.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng sói xám cũng gục ngã. Có vẻ như những vết thương chí mạng thông thường không thể giết chết những sinh vật hóa thân từ máu tanh này, chỉ khi đưa toàn bộ máu trong cơ thể chúng trả lại cho Linh Cảnh thì mới có thể thực sự giết chết chúng. Con sói xám trên mặt đất dần dần tiêu tán, khung cảnh trước mặt Nguyễn Lan Chúc cũng bắt đầu thay đổi, đi tới cửa tiếp theo.

Nguyễn Lan Chúc phát hiện ra đây là phó bản khác của cánh cửa thứ nhất, ước chừng cậu chỉ có thể đi vào cánh cửa thứ hai bằng cách giết chết tất cả quái vật trong các phó bản ở cánh cửa thứ nhất. Vậy sau khi đã thanh lọc hết có phải cậu sẽ được quay trở lại gặp Lăng Lăng? Nghĩ tới đây, khóe miệng Nguyễn Lan Chúc hơi nhếch lên, thậm chí xua tan đi mệt mỏi của trận chiến cam go vừa rồi. Nguyễn Lan Chúc còn chưa kịp xử lý vết thương trên cánh tay bị sói xám cắn nát, một cái bóng phát ra ánh sáng đỏ lại tấn công cậu.

Ngoài cửa

Kim đồng hồ tích tắc, mười lăm phút trôi qua trong nháy mắt, mặc dù Lăng Cửu Thời biết là không thể, nhưng anh vẫn nhìn ra cửa phòng khách, quả nhiên không có chuyện gì xảy ra.

"Cửu Thời, xem cái này đi."

Trần Phi đưa điện thoại cho Lăng Cửu Thời, trên màn hình là cuộc thảo luận của mọi người trong diễn đàn về những người vừa trở về từ cõi chết.

"Một số người đi qua cửa đã trở lại, những người quay trở lại đều là những người đã chết ở Thôn tuyết. Chỉ có những người đã vào cửa mới nhớ rằng họ đã chết, còn những người khác thì cho rằng họ vẫn đang sống cuộc sống bình thường."

Trong khi Lăng Cửu Thời đang lướt diễn đàn, Trần Phi đã khái quát sơ lược về tình hình chung.

"Việc này hẳn là có liên quan đến Lan Chúc. Thôn Tuyết đã được thanh tẩy, để những người chết ở đó có thể trở về. Chính là như vậy. Không biết Lan Chúc thế nào rồi? "Lăng Cửu Thời trả lại điện thoại cho Trần Phi.

"Nếu thanh lọc theo các cấp độ của cửa thì Lê Đông Nguyên không bao lâu sẽ trở lại, chắc anh ta sẽ biết được tình cảnh của anh Nguyễn."

Trong cửa

Sau khi đi qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, Nguyễn Lan Chúc không còn nhớ mình đã thanh lọc bao nhiêu cánh cửa nữa, cậu chỉ có thể mơ hồ phán đoán rằng mình đã đến cánh cửa thứ ba dựa trên trí nhớ của mình.

Lê Đông Nguyên vốn đang ở cánh cửa thứ mười một, đột nhiên khung cảnh trước mắt thay đổi, hắn quay trở lại nơi mình đã chết, Cửa "Đứa trẻ khóc đêm". Ngay khi đang thắc mắc tại sao lại quay lại đây, Lê Đông Nguyên đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc xuất hiện trước mặt mình.

"Nguyễn Lan Chúc!"

Lê Đông Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc thê thảm như vậy, quần áo trên người gần như ướt đẫm máu, không còn phân biệt được màu sắc ban đầu nữa. Sắc mặt và môi của cậu tái nhợt, chắc là bị thương rồi, có thể thấy đến đi lại cũng khó khăn, không biết là do mệt mỏi hay bị thương ở chân.

Giọng nói của Lê Đông Nguyên tựa như bị giam cầm tại chỗ, không thu hút được một chút sự chú ý nào của Nguyễn Lan Chúc. Lê Đông Nguyên muốn tiến lên níu lấy Nguyễn Lan Chúc, nhưng hắn nhận ra không chỉ giọng nói, mà cả chính mình cũng bị giam cầm tại chỗ, không thể đến gần Nguyễn Lan Chúc.

"Hừ hừ..." Nhóc heo con không biết từ đâu lao tới tấn công Nguyễn Lan Chúc. Nguyễn Lan Chúc vung cánh tay phải, chĩa thẳng thanh kiếm trong tay vào heo con, nhưng nó không thèm để ý đến thanh kiếm xuyên qua cơ thể mình mà cắn vào vai Nguyễn Lan Chúc, róc ra một miếng thịt. Nếu Nguyễn Lan Chúc không tránh né khi thấy heo con hành động kỳ lạ, thì giờ phút này chắc đã bị heo con ngoạm mất đầu rồi.

Trên người Nguyễn Lan Chúc vốn đã có vô số vết thương, vết cắn trên vai cũng không khiến cậu để tâm. Cậu tiếp tục chiến đấu với heo con, mỗi chiêu tung ra đều sắc bén. Một lúc sau, trên người heo con có thêm nhiều vết thương, máu chảy ra nhanh chóng. Lê Đông Nguyên nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương của heo con không hề nhỏ giọt như bình thường mà hóa thành sương máu tiêu tan trong không khí thì trong lòng cũng chùng xuống. Máu của những thứ này không đọng lại mà tiêu tan trong không khí, nên máu trên cơ thể Nguyễn Lan Chúc đến từ đâu không cần nói cũng biết.

Sau nhiều chiêu thức qua lại, máu trong cơ thể heo con cuối cùng cũng tiêu tan, Nguyễn Lan Chúc kiệt sức ngã xuống đất, nhưng Linh Cảnh không cho cậu thời gian để nghỉ ngơi. Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, Nguyễn Lan Chúc không thể không gượng đứng lên cầm lấy thanh kiếm của mình, tiếp tục cuốn vào vòng xoáy thanh lọc. Nhìn bóng Nguyễn Lan Chúc biến mất, Lê Đông Nguyên cảm thấy mình bị thế giới này đào thải, một tia sáng trắng lóe lên, hắn lại xuất hiện ở nhà, giống như trước đây, trở lại thế giới thực sau khi đi qua cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro