PHẦN III
Trong cửa
Lăng Cửu Thời bước vào cửa, khung cảnh trước mặt vẫn là bầu trời đầy sao trước khi anh rời đi, điểm khác biệt là lần này anh là người duy nhất bước vào. Một bóng người cách đó không xa đã thu hút mọi sự chú ý của anh, chính là bóng dáng mà anh ngày nhớ đêm mong trong mấy ngày gần đây, rõ ràng cách đó không xa, nhưng anh lại không dám bước tới. Người kia dường như kiệt sức, bóng người loạng choạng rồi ngã xuống trong nháy mắt. Lăng Cửu Thời thấy vậy không quan tâm đến điều gì khác, chạy tới đỡ lấy, nhưng cuối cùng khoảng cách quá xa, Nguyễn Lan Chúc vẫn ngã xuống đất.
Nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc ở khoảng cách gần, Lăng Cửu Thời cảm thấy tim co bóp liên hồi. Bộ quần áo của người trước mặt mơ hồ có thể nhận ra là bộ hán phục màu trắng cậu mặc lần đầu gặp mặt, nhưng lại nhuốm màu máu.
"Lan Chúc..."
Lăng Cửu Thời run rẩy chạm vào Nguyễn Lan Chúc, muốn đánh thức ý thức của cậu, nhưng người kia lại không có phản ứng gì. Lăng Cửu Thời đưa tay đặt lên ngực trái Nguyễn Lan Chúc và lặng lẽ cảm nhận nhịp đập. Thực ra như vậy cũng tốt, ít nhất cậu còn sống, cậu sẽ không chết ở trong cửa, hay là thôi không ra ngoài nữa, anh sẽ ở cùng cậu, trong hay ngoài cửa đều như nhau.
Nhưng mọi chuyện trái ngược với mong muốn, Nguyễn Lan Chúc đột nhiên ho sặc sụa, máu từ miệng tràn ra. Lăng Cửu Thời cảm thấy nhịp tim dưới tay đột nhiên tăng tốc rồi chậm lại, càng ngày càng yếu đi. Không kịp suy nghĩ, Lăng Cửu Thời vội vàng đỡ Nguyễn Lan Chúc đứng dậy đi về phía cửa.
Nguyễn Lan Chúc đang bất tỉnh, cả người dựa vào Lăng Cửu Thời. Lăng Cửu Thời cảm thấy một luồng nóng ẩm từ cơ thể Nguyễn Lan Chúc chảy lên người mình, vết thương trên cơ thể cậu bắt đầu rỉ máu. Ảnh hưởng của Linh Cảnh đang dần biến mất, phải đưa Nguyễn Lan Chúc đi càng sớm càng tốt, nếu không ra ngoài, Nguyễn Lan Chúc chỉ có thể đối mặt với cái chết. Lăng Cửu Thời không dám nghĩ Nguyễn Lan Chúc sau khi ra ngoài sẽ thế nào, anh chỉ biết hiện tại phải đưa cậu rời đi.
Ngoài cửa
Cửa phòng khách bị đẩy ra, Lăng Cửu Thời cùng Nguyễn Lan Chúc người đầy máu lao ra ngoài.
"Xe cứu thương sẽ đến sớm thôi. Trước tiên sơ cứu cho anh ấy đã."
Trần Phi lập tức đỡ Nguyễn Lan Chúc, đặt cậu nằm trên mặt đất, lấy hộp y tế đã chuẩn bị sẵn, muốn cầm máu cho cậu trước. Tuy nhiên, khi Trần Phi cởi áo sơ mi của Nguyễn Lan Chúc ra, mọi người không khỏi nín thở. Chỉ nhìn thấy trên người Nguyễn Lan Chúc đầy vết thương, vết thương chồng lên nhau chằng chịt khắp da thịt. Đối mặt với vết thương như vậy, Trần Phi đành phải tạm thời dùng băng để cầm máu ở những nơi tương đối an toàn, nhiều nơi không biết vết thương bên trong thế nào, đến cầm máu cũng không dám thực hiện.
Sau khi xe cấp cứu đến, Lăng Cửu Thời và Trần Phi cùng nhau đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện, Nguyễn Lan Chúc bị ngừng tim nhiều lần, nhân viên y tế trên xe vội vã sơ cứu cho cậu. Lăng Cửu Thời ngồi bên cạnh nhìn cao thủ qua cửa cao ngạo oai phong trước đây giờ đã không còn chút sinh khi, phó mặc số phận cho các nhân viên y tế, cuối cùng không kìm được mà rơi nước mắt.
Khi đến bệnh viện, Nguyễn Lan Chúc bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Khi đèn trong phòng cấp cứu bật sáng, những cảm xúc kìm nén bấy lâu của Lăng Cửu Thời hoàn toàn bùng nổ, anh ngồi trên ghế ở cửa ôm đầu khóc nức nở.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng rồi lại mở, các bác sĩ ra vào liên tục, giấy cấp cứu ký hết tờ này đến tờ khác. Có lẽ là do thiếu oxy sau khi khóc, hoặc có lẽ anh đang bận tâm đến sự an toàn của người đó, đầu óc của Lăng Cửu Thời trở nên trống rỗng, không biết mình phải làm gì hay muốn làm gì. Anh chỉ làm theo yêu cầu của những người xung quanh, dược những người khác thúc đẩy từng bước một làm theo. Anh không có sự lựa chọn, trước nay chưa từng có.
Ánh sáng trong hành lang chuyển từ ánh sáng trắng chói mắt vào buổi trưa, sang ánh sáng màu cam dịu nhẹ vào lúc chạng vạng, rồi chuyển sang ánh sáng trắng của đèn vào ban đêm. Nguyễn Lan Chúc cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Lăng Cửu Thời nhìn khuôn mặt tái nhợt của người kia thở phào nhẹ nhõm. Còn sống là tốt rồi. Sau khi nhìn Nguyễn Lan Chúc vào ICU (phòng điều trị đặc biệt), đôi chân của Lăng Cửu Thời mềm nhũn, nếu Trần Phi đứng bên cạnh không nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy anh, Lăng Cửu Thời chắc đã quỳ trước cửa phòng ICU rồi.
"Anh Nguyễn tạm thời vẫn ổn, cậu nên về nghỉ ngơi đi."
Lăng Cửu Thời chỉ lắc đầu không nói gì, lặng lẽ đứng trước cửa sổ phòng ICU, nhìn Nguyễn Lan Chúc. Vừa là may mắn vừa là bất hạnh. May mắn là Nguyễn Lan Chúc được nằm ở giường bệnh rất gần cửa sổ, chỉ cần nhìn qua cửa sổ là có thể nhìn thấy cậu. Bất hạnh là chỉ cần nhìn là thấy, nên sự đau đớn của cậu đều hiện rõ ràng trong mắt Lăng Cửu Thời.
Trần Phi không tiếp tục thuyết phục Lăng Cửu Thời, lúc này người khác nói cái gì cũng vô dụng, anh cùng những người khác thương lượng thứ tự phân ca chăm bệnh, rồi liền trở về Hắc Diệu Thạch trước. Sau khi trò chơi thanh tẩy còn có rất nhiều việc phải làm, Hắc Diệu Thạch không thể dừng hoạt động.
Trần Phi trở về giải quyết sự tình của Hắc Diệu Thạch, Lư Diễm Tuyết cũng về chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, Dịch Mạn Mạn đi mua những vật dụng cần thiết, Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý cũng quay về thu dọn đồ đạc cần thiết để ở lại bệnh viện. Khi mọi người rời đi, Lăng Cửu Thời là người duy nhất còn lại ở hành lang.
Lăng Cửu Thời nhìn Nguyễn Lan Chúc, không khỏi nhớ lại lời bác sĩ tường thuật lại tình trạng của Nguyễn Lan Chúc sau khi được cấp cứu. Trên cơ thể có vô số vết cắn xé, những chiếc xương sườn bị gãy đã đâm thủng những cơ quan cần được bảo vệ do hoạt động gắng sức. Có những chỗ gãy xương rạn xương khắp cơ thể do hoạt động với cường độ cao trong thời gian dài. Mọi cơ quan đều bị quá tải có thể đình công bất cứ lúc nào. Nói tóm lại, Nguyễn Lan Chúc giống như một sợi dây cung căng ra, không ai biết nó sẽ giãn ra hay sẽ đứt trước.
Khi Lư Diễm Tuyết và Trình Nhất Tạ trở lại với thức ăn và một số nhu yếu phẩm, Lăng Cửu Thời vẫn đang đứng ở cửa sổ ICU.
"Trước tiên thay quần áo rồi ăn chút gì đi."
Lư Diễm Tuyết đưa quần áo cho Lăng Cửu Thời, cô còn chưa kịp thuyết phục lần nữa, Lăng Cửu Thời đã gật đầu, cầm quần áo đi vào phòng tắm thay. Nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc lặng lẽ nằm ở đó, Lăng Cửu Thời rất tỉnh táo, anh rõ ràng ý thức được mình phải chăm sóc bản thân tốt hơn, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho Nguyễn Lan Chúc.
Ngón tay của Lăng Cửu Thời không khỏi run rẩy khi đưa bộ quần áo dính máu của Nguyễn Lan Chúc cho Lư Diễm Tuyết. Dù Nguyễn Lan Chúc đã nằm kia, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo này, anh không khỏi nhớ lại những cảnh tượng kinh khủng trước đó. Sức khỏe xấu đi đột ngột bên trong cửa, Trần Phi bất lực không biết bắt đầu sơ cứu từ đâu, ngừng tim trong xe cứu thương và thông báo khẩn cấp bên ngoài phòng cấp cứu. Dù là cảnh nào đi chăng nữa, Lăng Cửu Thời cũng không thể chịu đựng được.
Sau khi nhận thức ăn do Lư Diễm Tuyết mang đến, Lăng Cửu Thời ăn từng miếng một, thức ăn vô vị như đang nhai sáp.
"Cửu Thời, đừng lo lắng quá. Anh Nguyễn sẽ không sao đâu. Cậu có thể về nghỉ ngơi trước. Nhất Tạ và tôi sẽ ở lại đây đêm nay."
Lư Diễm Tuyết nhìn Lăng Cửu Thời đang thất thần, muốn an ủi anh, Trình Nhất Tạ đang thu dọn đồ đạc bên cạnh cũng gật đầu hùa theo.
"Bây giờ tôi chỉ muốn nhìn Lan Chúc thôi. Không nhìn thấy em ấy trong lòng tôi bất an."
Giọng của Lăng Cửu Thời khàn khàn, Lư Diễm Tuyết thở dài, không cố gắng thuyết phục thêm nữa.
"Vậy để em ở lại với anh Lăng Lăng, một mình thức đêm khó chịu lắm. Anh Nguyễn cũng không phải ngày một ngày hai là khỏe lên được." Trình Nhất Tạ tiếp lời, quyết định luôn người sẽ thức đêm canh người bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro