𝐈𝐈
P2
Trẻ con thì kick back đi nhé🫵
_____________________________
Pure Vanilla phá tan sự cân bằng giữa họ bằng một chuyển động đột ngột — Shadow Milk cảm thấy không khí tràn ra khỏi phổi trước khi hắn kịp nhận định điều gì đang diễn ra. Mặt đất trở nên gần hơn, nhưng sự va đập theo quán tính không xảy đến; đôi bàn tay rộng rãi của Pure Vanilla đỡ lấy cú ngã, một sự trái ngược dịu dàng. Hắn căm ghét điều đó. Ghét cái cách những ngón tay thiêng liêng đó dịu dàng với hắn, khi mà một số suy nghĩ trong tâm trí hắn khao khát được hủy hoại mãi mãi.
Và rồi cơ thể to lớn của Pure Vanilla đè hắn xuống nền đất lạnh lẽo, đôi môi ngấu nghiến nuốt chửng hắn. Shadow Milk quặn mình, đôi chân tự động quấn quanh eo người kia.
Sự khác biệt về kích thước là vô cùng kích thích. Pure Vanilla bao bọc Shadow Milk một cách dễ dàng. Đầu hắn là bộ phận duy nhất còn tiếp xúc với mặt đất — phần còn lại của cơ thể hắn lơ lửng trên không, được gán chặt vào Pure Vanilla. Phần hông hắn được giữ chặt bằng một bàn tay vững chắc.
Và Shadow Milk không bao giờ buông tay khỏi đôi cánh nhỏ. Những chiếc móng sắc nhọn vẫn cắm sâu vào lông vũ, xoắn chúng lại mỗi lần lưỡi người kia tiến tới — song thời điểm này, tính đe dọa của nó đã không còn tồn tại.
Chiếc lưỡi lấn sâu hơn. Sâu hơn nữa. Khiến Shadow Milk thở hổn hển như một con thú bị dồn vào chân tường. Cổ hắn ta ngửa ra sau, đầu đập xuống sàn, nhưng Pure Vanilla không cho phép hắn ta trốn chạy. Anh đuổi theo hắn, cúi người xuống cơ thể hắn như một lời nguyền thần thánh (*), phần thân trên nặng nề đè nghiến hắn ta trong khi lưỡi anh xâm chiếm đến tận sâu trong cổ họng hắn.
Thực sự quá nhiều.
Shadow Milk nghẹt thở, một âm thanh khàn đục chìm trong dịch tiết tràn ra. Móng tay cào vào đôi cánh mỏng manh, xé toạc lông vũ và tiếng rên khàn khàn của vị thiên sứ. Hông hắn cọ sát vào phần bụng lớn của Pure Vanilla, mỗi mài đều khiến khoái cảm dâng trào.
Pure Vanilla không dừng lại. Khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng hắn. Ngấu nghiến từng tiếng rên rỉ như rượu thánh. Bàn tay phải anh, nắm lấy hàm của Shadow Milk, ép nó mở rộng ra hơn nữa. Lưỡi anh di chuyển theo từng tiết tấu đều đặn — và cơ thể của kẻ kia lại run rẩy trong những cơn co giật dữ dội. Shadow Milk hét lên — hoặc cố gắng để hét lên, nhưng giọng nói phát ra một các rời rạc. Mắt hắn trợn ngược, nước mắt chảy dài trên thái dương khi khoái cảm làm hắn tan vỡ.
Co giật. Đầu tiên là ở lưng — rồi tiếp đó là cảm giác bùng nổ ở phần bụng dưới. dịch lỏng nóng hổi chảy xuống khoanh đùi trước khi tâm trí hắn kịp nhận ra thương tổn. Tầm nhìn vụn vỡ thành từng mảnh bụi sao, và hơi thở ngắt quãng như một sợi chỉ đứt.
— ...Nh—!
Âm thanh phát ra nghẹn ngào, đứt đoạn. Pure Vanilla rút lưỡi lại. Chậm rãi. Thận trọng. Đầu lưỡi nóng rát lướt qua từng centimet trên đường trở ngược lại: từ sâu trong cổ họng đến môi, nuốt trọn hết hơi thở cuối cùng trước khi tách ra — và Shadow Milk không biết mình đã ngất đi trong vài giây hay vài thế kỷ.
Khi hắn tỉnh lại, nền nhà lạnh lẽo áp vào lưng hắn, cổ áo xếp ly của hắn đã biến mất, và Pure Vanilla đang hôn cổ hắn hệt như đang cầu nguyện. Những ngón tay từng chôn vùi trong đôi cánh của thiên thần giờ ngả xuống bên cạnh đầu hắn. Bàn tay trái của Pure Vanilla giữ đùi hắn dang rộng, những ngón tay chìm vào da thịt Shadow Milk như một chiếc hộp đựng thánh tích(*); bàn tay phải anh đan vào bàn tay mềm nhũn của hắn.
Và rồi — nụ hôn di chuyển. Từ tĩnh mạch cảnh(*) đến má, rồi đến mũi, nhẹ đến mức đau. Ngực hắn như thiêu đốt, hơi thở dồn dập, cơ thể vẫn co giật trong những đợt khoái cảm yếu ớt.
— Shhh... — Pure Vanilla thì thầm trên làn da, chậm rãi, như thể đang xoa dịu một con thú đang sợ hãi. — Nhanh quá... Anh gần như làm tôi bất ngờ.
Những nụ hôn vẫn tiếp tục, nhẹ nhàng, trong khi anh nhìn hơi thở của Shadow Milk dần dần ổn định — một sự điềm tĩnh dối lừa, hệt như mọi việc đã đi đến hồi kết. Nhưng rồi, một tiếng rên rỉ. Shadow Milk đối mặt với anh bằng một sự quyết tâm dưới hình hài của lòng dũng cảm, đôi mắt sáng lên vẻ thách thức, và với một điều hơn thế nữa mà Pure Vanilla không thể bỏ lỡ.
— Đó là tất cả sao? — giọng nói phát ra khàn đặc, còn lưu dấu vết của lần đối đãi ngược bạo. Bằng đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy, hắn ta kéo anh lại gần hơn. — Ngươi chỉ có vậy thôi sao?
Câu hỏi vang lên trong không khí hệt như một cú đánh bất ngờ. Pure Vanilla mở mắt, ngạc nhiên, và để ánh mắt mù lòa của mình lang thang lơ đễnh trong vài giây lặng — cho đến khi một nụ cười chậm rãi cong lên trên đôi môi anh. Một tiếng cười khúc khích nhỏ bật ra trước khi anh đưa khuôn mặt của họ lại gần nhau hơn, hơi thở ấm áp phả vào làn da của Shadow Milk.
— Không đâu, thân mến... — bàn tay đang nắm trọn lấy Shadow Milk trượt lên mặt hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mang hắn đến một nụ hôn nồng nhiệt trên khuôn mặt. — Tôi vẫn chưa xong đâu.
Shadow Milk rên rỉ , tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa những nụ hôn trượt dài trên khuôn mặt hắn. Mọi cử chỉ âu yếm càng khiến nỗi căm hận trũng sâu — nỗi căm hận với chính hắn, với chính bàn tay đang nâng niu hắn như một món vật quý giá , chẳng phải thứ có thể tùy tiện rũ bỏ.
— Ta ghét ngươi.
Ngôn từ thô ráp, nhưng Pure Vanilla bật cười khẽ, thanh âm trầm ấm vang vọng trên làn da ẩm ướt của Shadow Milk. Không phải sự chế giễu; là một cử chỉ âu yếm, như thể thừa nhận một bí mật của chung.
— Lời nói dối ngọt ngào... — anh lẩm bẩm, đôi môi lơ lửng trên từng đường vân cổ(*) của Shadow Milk, nóng rực tựa than hồng. — Qúa dễ dàng để nuốt trọn.
Răng lún sâu vào.
Áp lực giành chỗ trước, rồi đến vết đâm — cho đến khi dòng máu xanh sẫm tuôn trào như từng sợi chỉ sáng bóng trên khuôn miệng đỏ rực của Pure Vanilla. Shadow Milk run rẩy, cơ thể hắn vẫn còn quá nhạy cảm kể từ cảm giác hoan lạc trước đó, phản ứng bật ra trước khi ý thức kịp định hình. Một tiếng rên rỉ thoát ra, và những ngón tay hắn chôn sâu vào tóc Pure Vanilla, kéo anh lại gần hơn, hệt như đang khát cầu anh tiếp diễn.
Pure Vanilla tuân theo.
Anh chậm rãi nghiêng đầu, đầy thường thức, đôi môi đắm chìm sâu khi dòng huyết mực xanh lam tuôn chảy. Mỗi cử chỉ đều mang chủ đích, cố ý — và Shadow Milk đáp lại bằng thanh âm hoàn toàn tươi mới, mong cầu, rồi lại vỡ tan thành những tiếng thở yếu ớt khi răng Pure Vanilla sượt qua miệng vết thương.
Trong một khoảnh khắc, Pure Vanilla do dự — cơ thể đang run rẩy bên dưới đôi môi anh chính là đàn thờ nham nhở do chính tay anh nhuộm ô uế. Dẫu vậy... âm vị ngọt ngào chưa bao giờ biến mất.
Anh ta ngả người về sau, vừa đủ, vờ như nhìn thấy khuôn mặt của Shadow Milk — đôi gò má bị nhuốm đậm bởi màu xanh thẫm, đôi mắt ánh lên vì nước, khóe miệng hé mở, ướt đẫm. Anh mỉm cười, bằng chính đôi môi nhuốm màu xanh đỏ, màu sắc hòa hợp hệt như hóstia và rượu thánh(*).
Pure Vanilla nắm chặt eo Shadow Milk và ngả xuống nền nhá với hắn trong lòng mình, xoay the beast đối mặt với anh cho đến khi đùi hắn bao trọn hông anh. Đôi cánh của Pure Vanilla gập lại xung quanh họ, tạo thành một cái kén bằng lông vũ và sức nhiệt.
Bằng tay phải, anh lau khóe miệng Shadow Milk, những ngón tay anh bắt lấy một sợi dịch thấm lẫn máu trước khi đưa nó vào lưỡi mình, liếm mút một cách tận tụy. Trong khi đó, tay trái trượt xuống lưng dưới của Shadow Milk — chậm rãi nhưng không ngưng — cho đến khi nó tìm thấy dịch trơn nóng bỏng giữa hai đùi Shadow Milk, phủ lên toàn bề mặt bằng lòng bàn tay anh.
Thật dễ dàng với bàn tay to lớn đó. Riêng lực động chắc chắn, mang chút hơi ẩm đã là quá đủ để khơi lên những làn hơi đứt quãng. Shadow Milk rên rỉ, đầu đập vào ngực Pure Vanilla, đồng tử nhọn giãn dần trong cơn quặn thắt.
Quá nóng. Quá ướt.
Rồi những ngón tay của Pure Vanilla bắt đầu di chuyển trên lớp vải dính chặt vào da. Xoa bóp. Khám phá. Ấn vào đúng chỗ khiến Shadow Milk run rẩy như một con thú bị thương — không vồn vã, không thương xót. Mỗi chuyển động đều gợi ra một phản ứng mới: một điểm gồ lên bên trong khiến hẳn quằn quại, một nơi mà hắn còn chẳng biết sẽ phản ứng.
— A‑Aah! Mẹ kiếp... mmghf! — Shadow Milk cố gắng giễu cợt chính mình, nhưng những thanh âm vỡ vụn khi một đầu ngón tay lướt qua âm vật sưng tấy, đùa nghịch. Cơ thể hắn co giật, hai chân cố khép lại — nhưng vòng eo săn chắc của Pure Vanilla đã chặn chuyển động đó.
Âm thanh trơn trượt, ướt át phát ra từ Shadow Milk vang vọng, lắng đọng(*). Đôi tay Shadow Milk nắm chặt lấy vai Pure Vanilla, cố gắng trong vô vọng bám víu khuôn mặt vào lồng ngực đó — nhưng Pure Vanilla đã nhanh hơn. Anh ép chặt cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mắt anh.
— Làm ơn, để tôi chiêm ngưỡng anh... — Pure Vanilla thì thầm, mắt nhắm lại. Rồi Shadow Milk nhận ra: cây gậy chết tiệt của anh, đứng thẳng sau lưng Pure Vanilla, hướng về phía anh như một con mắt thần thánh — ghi lại từng cơn run rẩy, từng dòng máu nhỏ giọt xuống cổ anh, từng cơn co giật không tự chủ — tất cả đều được phản chiếu trong ánh vàng của di vật thiêng liêng.
"Holy pervert..." là ý nghĩ rõ ràng cuối cùng của hắn trước khi sức nặng giữa hai chân hắn trở nên không thể chống đỡ, những ngón tay của Pure Vanilla giờ đây di chuyển với độ chính xác tàn nhẫn. Cơ thể hắn tự ý đáp lại, hông cong theo nhịp điệu bản năng, tuyệt vọng.
Cho đến khi những dải lụa phủ trên cơ thể Pure Vanilla siết chặt lấy hắn.
Chúng quấn quanh cổ tay Shadow Milk như những con rắn thiêng cao quý, kéo tay hắn vào lồng ngực chính mình như một cử chỉ thành kính — cầu nguyện — trong khi phần còn lại của cơ thể hắn bị xoắn lại bởi những dải băng khiến cho lưng hắn giờ đây áp sát vào phần ngực kín đáo của Pure Vanilla. Shadow Milk cảm thấy nhịp thở của vị thiên thần bên đôi tai nhọn của hắn, mỗi hơi thở ẩm ướt đều quá gần, quá thân mật, làn hơi khiến từng thớ cơ trên cơ thể hắn căng cứng vì mong đợi.
Những dải băng tách mở hắn.
Đôi chân hắn, dang rộng bởi lớp vải sống một cách dễ dàng đến đáng ngờ, yên vị trên đôi tay của Pure Vanilla — và hắn có thể cảm thấy, rõ ràng đến tục tĩu, vật cương cứng của thiên thần lướt qua dải cong trên cơ thể hắn, chỉ cách nhau một lớp vải. Một tiếng nỉ non được thốt ra.
— Ngươi nên chuẩn bị sẵn cách chúng ta hoan hợp, đồ đĩ đượi thần thánh! — hắn gầm gừ, nhưng giọng nói tan vỡ, bởi sự ma sát của những dải lụa mà hắn có thể cắt phăng đi nếu thực sự muốn, xoa lên làn da nhạy cảm của hắn theo nhịp điệu chậm rãi.
Chúng không vô hồn.
Chúng chuyển động như một nhánh mở rộng của chính vị thiên thần - một dải siết chặt bụng hắn, một dải khác quấn quanh cổ hắn - chữa lành vết thương như một dải ruy băng lụa, và dải thứ ba...
— Ah—!
Dải băng cứng cáp nhất che phủ chiều dài của khe hở ướt át trước khi siết chặt lấy điểm nhạy cảm gồ lên trên lớp vải mỏng, khiến hắn run rẩy dữ dội. Shadow Milk cố gắng cong người, nhưng những dải băng quấn ngang ngực hắn giữ hắn lại, khiến hắn mắc kẹt giữa cơ thể của Pure Vanilla và đôi bàn tay bất động của chính mình, những ngón tay đan vào nhau trong cử chỉ nguyện cầu mà hắn sẽ không bao giờ thực hiện.
Sau đó, hắn cảm thấy — qua phần lưng dán chặt vào ngực thiên thần — nhịp đập của Pure Vanilla thay đổi. Làn không khí chảy qua thực tại giờ đâytrở thành những dòng nhiệt nóng bỏng phả vào tai hắn, nhanh, nặng.
— Ah... Ngươi—
Giọng nói của Pure Vanilla nghẹn lại giữa chừng, run rẩy, và rồi—
Đôi cánh chuyển động.
Lông vũ nhợt nhạt rung lên trong từng cơn co giật dữ dội. Đôi cánh lớn hơn vẫn bao quanh họ, nhưng giờ giống như những tấm rèm rung động, va đập vào nhau trong âm thanh tự như tiếng vải xé; đôi cánh nhỏ hơn rung lên, lông vũ nhẹ trôi, chậm rãi rơi xuống. Đôi tay từng bao chặt quang đùi Shadow Milk ôm lấy hắn – siết chặt với một lực gần như tuyệt vọng, như thể sợ rằng người kia sẽ biến mất.
— Thật kiều diễm, thật linh thiêng...
Khuôn mặt Pure Vanilla chôn sâu vào đường cong trên cổ Shadow Milk, cọ xát vào làn da như một con mèo háu đói, đôi môi tỏa nhiệt trên từng inch của làn da. Khi anh một lần nữa cất tiếng, giọng anh lạc đi, đôi mắt run rẩy, tận tụy:
— Cho em... cho em tất cả... làm ơn...
Một bàn tay trượt về phía trước, những ngón tay tìm thấy lớp vải lụa ẩm ướt bao phủ Shadow Milk – nhưng thay vì tiến tới, chúng nằm yên ở đó, run rẩy, như thể Pure Vanilla bị thôi miên bởi chính ham muốn của mình.
— Hãy đắm chìm... chỉ vì em...
Những lời nói như một lời nguyện cầu, và anh dụi vào thái dương của Shadow Milk, hôn lên nó với một sự chậm rãi đau đớn. Cơ thể anh rung lên – không còn sự kiềm chế hoàn hảo, chỉ còn lại trạng thái như một tín đồ xuất thần. Pure Vanilla tiếp tục, giọng nói ngọt ngào như mật ong tan chảy khi những ngón tay anh nhẹ nhàng ấn lên miếng vải ướt lên âm vật Shadow Milk.
— Quần áo của anh... chúng đang làm anh khó chịu, phải không? — Câu hỏi thì thầm vào thần trí của Shadow Milk, giọng nói của Pure Vanilla ngọt ngào hệt như hơi thở đang thiêu đốt làn da hắn. Nhưng có gì đó vỡ toạc, một vết ráchsinh ra trong sự tận tâm đến kiểm soát. Những ngón tay của anh, vài phút trước kiểm soát hắn với độ ổn định của bác sĩ phẫu thuật, giờ đây run rẩy trên lớp vải.
— Làm ơn...
Đôi môi của Pure Vanilla lướt nhẹ trên má Shadow Milk, nóng, ướt, và câu nói tiếp theo phát ra trong tiếng rên rỉ thút thít:
— Để em xé chúng ra.
Đó không phải một mệnh lệnh. Đó là lời cầu xin từ người đàn ông đã mất đi sự thánh thiện của chính mình. Bàn tay ghim chặt Shadow Milk vào cơ thể anh ta rất chắc chắn, nhưng những ngón tay vuốt ve từng thớ vải như rất tôn thờ — như thể anh đang đối mặt với một tạo vật thiêng liêng có thể vỡ vụn thành tro tàn nếu không đúng cách.
Shadow Milk không biết nên đảo mắt trước những cái chạm hay sự ô uế của những lời nói được thốt ra tận tụy và ngọt ngào đến vậy. Một tiếng "ừ" nhỏ thoát ra, nhưng Pure Vanilla bĩu môi, hôn lên gò má hắn bằng một âm thanh ướt át.
— Làm ơn, xin hãy nói với em bằng lời , tình yêu của em. — Giọng nói giờ đây đã trầm hơn, đứt quãng. Đôi cánh nhỏ hơn dựng lên. — Em cần được nghe nó... xin anh, hãy cho em... — Anh nài nỉ, răng cắn vào cổ của Shadow Milk như thể đang chống lại một vết cắn khác. — Hãy nói với em rằng em có thể...
Một yêu cầu, gần như cầu xin — vô lý đối với một người hoàn toàn có thể kiểm soát Shadow Milk. Nhưng những ngón tay vẫn bỡn đùa, chậm rãi, chậm rãi đến đau đớn, và đó là quá đủ.
— Nhgh! ĐƯỢC! c-chỉ cần xé nó ra ngay! Chết tiệt! A-Aah—!
Những sợi vải chuyển động trước khi hắn kịp kết thúc. Những sợi chỉ vàng xé toạc lớp vải mỏng với độ chính xác của một bác sĩ phẫu thuật, quần áo của Shadow Milk tan thành từng mảnh, rơi xuống như những cánh hoa bị xâm phạm. Trong vài giây, hắn đã khỏa thân trên đùi Pure Vanilla — ngoại trừ những lớp lụa, đang sượt qua làn da của hắn, mọi chuyển động đều được khuếch đại, thiêu đốt.
Trong khi Shadow Milk chìm đắm trong khoái cảm — thô bạo, mãnh liệt — Pure Vanilla điều chỉnh. Chiếc áo choàng được nâng lên vừa đủ, để lộ vật cương cứng đang rung động mãnh liệt của anh, ham muốn rỉ ra trên phần đầu ẩm ướt.
Shadow Milk nhìn xuống khi cảm nhận được sự ma sát giữa nếp gấp ẩm ướt của bản thân— và nghẹt thở.
Không chỉ vì kích thước.
Là cấu trúc của thiên thần: từng mạch đập như dòng suối mật ong chảy siết, dịch tiết ở đầu có mùi hương trầm, đôi cánh bao quanh nó như một chiếc hộp thánh tích mạ vàng. Một chi tiết nực cười — ngay cả dương vật của tên khốn đó cũng sẽ được ban phước.
Một âm thanh giữa tiếng rên rỉ và tiếng nấc thoát ra khỏi hắn, thoát ra từ ruột gan, đôi mắt run rẩy vì lo lắng. Pure Vanilla tựa mặt vào vai Shadow Milk, tay trở lại đùi hắn, vẫn được ôm lấy bởi những dải băng.
— Shhh... hãy thư giãn. — Hôn nhẹ lên vai, má. Ngón tay vuốt ve da đùi trong, vẽ những vòng tròn êm dịu. — Em sẽ thật chậm rãi...
Shadow Milk mở miệng để phản bác, nhưng Pure Vanilla chặn lại, kéo họ lại gần theo nhịp điệu chậm rãi, kiên nhẫn. Hơi nóng ngột ngạt, âm thanh trơn trượt, chiều dài khủng khiếp bao phủ toàn bộ Shadow Milk — tất cả khiến cơ thể hắn rùng mình, một cú sốc kéo căng sự tỉnh táo từ hông đến gáy.
Bản năng gào thét sự thay đổi, để chống cự. Hắn ta có thể. Một sinh vật có sức mạnh thuần túy, có thể giãn cơ, sắp xếp lại đốt sống như điều chỉnh cổ tay.
Nhưng hắn đã không làm vậy.
Hắn ta không hề sử dụng bất kỳ sức mạnh nào.
Hắn muốn điều này.
Muốn được kéo căng vượt giới hạn — từng inch bên trong hắn được định hình lại theo kích thước của thiên thần. Với hi vọng làm Pure Vanilla do dự, tìm thấy sự lo lắng lóe lên trong đôi mắt mù lòa, tự hỏi liệu anh có xé hắn ra làm đôi. Với hi vọng trở thành tội ác mà không vị thánh nào có thể dung thứ.
Muốn vượt quá giới hạn, chỉ để chứng minh rằng Pure Vanilla sẽ còn tuyệt vời hơn thế nữa.
Sự đè nén đầu tiên chậm đến nỗi Shadow Milk cảm thấy từng tế bào đang tự thích nghi để tiếp nhận anh, đầu khấc nóng bỏng của Pure Vanilla khiến hắn giãn nở với một sự chậm chạp tột cùng. Không có nỗi đau, chỉ có sự giãn nở vô lý, hệt như cơ thể hắn biết, ở một góc độ nguyên thủy nào đó, nó được tạo ra cho điều này. Để được lấp đầy đến tận cùng, đến choáng ngợp.
— Nhaghh—!
Âm thanh phát ra bị nghẹn lại.
Đùi hắn rung lên như những sợi dây sắp đứt, cơ thể cong về phía sau, đôi môi há hốc trong tiếng rên rỉ im lặng. Đồng tử giãn ra vì quá mức, co giãn nhịp nhành với áp lực bên dưới — như thể chỉ cần phần đầu cũng đã hủy hoại hắn.
Pure Vanilla dừng lại.
Cơ bắp của anh run rẩy, ngực nhô lên trong những hơi thở ngắn, mồ hôi chảy như sáp nóng chảy. Anh đắm chìm trong khoái cảm đến nỗi gần như chảy chất tiết(*) trên vai Shadow Milk, đôi môi ướt át và hé mở.
— Gần hết rồi... hít thở đi... — Giọng nói mơ hồ, gần như nức nở. Sự sung sướng và đau đớn hòa lẫn vào nhau. Nước đọng lại trên khóe miệng, mắt ướt đẫm căng cứng. — Anh làm tốt lắm...
Đó là một lời nói dối trắng trợn.
Anh cũng đang ở bờ vực. Đôi cánh nhỏ rung lên như những con côn trùng mắc bẫy, những dải băng quấn quanh cổ tay anh, buộc anh phải giữ tốc độ chậm — như thể sợ rằng, nếu không kiềm chế, anh sẽ nuốt trọn Shadow Milk chỉ bằng một cú thúc.
Shadow Milk cố gắng di chuyển.
Một sự thay đổi theo bản năng, tuyệt vọng — đẩy hông, cố gắng nuốt thêm, cưỡng bức.
— A‑Aah! Làm ơn! — Pure Vanilla rên rỉ thành tiếng, mắt đảo tròn. Những dải băng siết chặt, dừng anh lại giữa chừng. Pure Vanilla cúi xuống hắn, giọng nói khàn khàn đầy khoái cảm và cảnh báo: — Hãy ngoan ngoãn vì em...
Câu cuối cùng nghe giống như một lời cầu xin hơn là một mệnh lệnh.
— H-Hoàn hảo... chặt quá... — Môi anh hôn lên thái dương của Shadow Milk với sự tận tụy tuyệt vọng. Ngón tay in dấu lên đùi, dấu vân tay nóng bỏng như bàn là nóng.
Và chậm rãi...
...Shadow Milk trượt xuống. Và cuối cùng, Pure Vanilla đã vào một nửa.
Đó là một cuộc xâm lược vẻ vang.
Mỗi inch là một sự mặc khải: Những bức tường bên trong của Shadow Milk ôm chặt lấy anh, căng ra như một chiếc hộp đựng thánh tích được đúc theo hình dạng của anh. Cơ nóng ẩm thấp, ngột ngạt và ngọt ngào. Những cơn co thắt theo nhịp điệu, như thể cơ thể anh đã biết anh thuộc về nơi này.
— NHGAAH—! A‑AH!—
Cổ hắn cong ra sau, miệng mở ra trong tiếng rên rỉ không ngừng. Nước mắt chảy dài, không phải vì đau đớn — mà là vì tràn ra.
— Ổ-ổn chứ...? — Giọng nói của Pure Vanilla run rẩy, nuốt tiếng nấc. — Anh có muốn em dừng lại không...?
Shadow Milk đảo mắt, đôi môi run lẩy bẩy, nhưng câu trả lời lại là những tiếng gầm gừ:
— N-Nếu ngươi dừng lại lúc này— một cơn co thắt dữ dội ngắt lời hắn, đôi chân run rẩy như cánh chuồn chuồn. — AH! Ta sẽ giết ngươi!
Được sự đồng ý, Pure Vanilla tiếp tục chậm rãi, khiến Shadow Milk quằn quại dữ dội, tay hắn ta đã hằn đầy dấu móng tay của chính mình.
Khi hông Pure Vanilla ép chặt vào hông hắn, không khí biến mất. Không một ý nghĩ. Chỉ có tiếng rên rỉ khàn đục thoát ra từ cả hai người, nóng bỏng và ướt át, vang vọng khắp hành lang trống rỗng. Họ run rẩy—không phải như hai cơ thể, mà như một thực thể duy nhất bị điện giật bởi khoái cảm.
Vanilla nguyên chất được biến chuyển(*).
Khuôn mặt anh vặn vẹo vì sung sướng, chất tiết nhỏ giọt từ khóe môi xuống vai Shadow Milk. Đôi mắt ướt át đảo ngược, cơ thể không run rẩy—co giật, mọi cơ bắp kéo anh ta lại gần hơn.
Ngược lại, Shadow Milk dường như đã được tái sinh dưới hình thức khác.
Cơ thể nhỏ bé của anh không chỉ chấp nhận nó— định hình theo kích thước như thể luôn thèm khát nó. Mỗi nhịp đập của Pure Vanilla bên trong hắn va vào bụng hắn, nóng hổi và sống động, một trái tim thứ hai đập ở nơi mà nó không nên vừa.
Và rồi—Shadow Milk nhìn thấy nó.
Một khối phình kỳ cục trên bụng hắn, đường viền tục tĩu của thứ lấp đầy đang hắn. Hắn quay mặt lại với tiếng rên rỉ sắc nhọn, vùi vào cổ Pure Vanilla, xấu hổ vì sự sung sướng của chính mình. Quá nhiều. Mọi thứ.
Những dải lụa bung ra như những con rắn thỏa mãn, đôi chân hắn từ từ mở ra trên đùi của Pure Vanilla, cho phép họ khăng khít hơn. Và khi cơ thể hắn cuối cùng cũng thư giãn—không bị kìm hãm, không rào cản—niềm vui bùng cháy gấp mười lần.
Shadow Milk rên rỉ, một âm thanh thô ráp, giống như tiếng động vật, khuôn mặt ẩn trong cổ thiên thần, những ngón tay cào cấu vào hư không. Hắn ta thậm chí không để ý khi Pure Vanilla xé toạc chiếc áo choàng của chính mình, để lại anh trần trụi, quần áo bị lãng quên trên sàn cùng với những dải lụa giờ đã mềm nhũn.
Pure Vanilla dừng lại. Hãy để hắn cảm nhận nó. Mỗi inch chôn vùi. Mỗi nhịp đập. Mỗi khe hở căng ra đều bị đẩy đến giới hạn.
Shadow Milk không biết phải làm gì với đôi tay của mình—và Pure Vanilla nắm lấy chúng, đan xen các ngón tayvào nhau khi hôn lên vai hắn.
— Thật ngọt ngào... — Một lời thì thầm say sưa, ướt át, đôi môi nóng bỏng trên làn da. —Anh nuốt lấy em thật tuyệt, tình yêu của em... sự hủy hoại của em...
Shadow Milk cất tiếng lớn hơn, chìm đắm trong những lời khen ngợi, trong hơi ấm của hai cơ thể dán chặt vào nhau, trong cảm giác căng đầy không thể gắng gượng.
Pure Vanilla cúi xuống, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phần bụng méo mó, cảm nhận hình dạng tục tĩu dưới lòng bàn tay mình—bàn tay anh run rẩy, đôi cánh nhỏ co giật sau tai, lông dựng đứng, miệng anh ngấn đầy nước, chảy không ngừng từ khóe môi.
Shadow Milk rên rỉ—một âm thanh cao, kéo dài, đập tan không khí như một tấm kính mỏng. Cơ thể hắn căng cứng, mọi cơ bắp bên trong siết chặt quanh Pure Vanilla, nhưng khi những ngón tay lần theo hình dáng biến dạng, cảm nhận dị vật tục tĩu dưới làn da, mọi thứ được đẩy đến giới hạn.
— N-Nhaghh! Nó— A-Aah... S-Sâu quá...!
Shadow Milk run rẩy, không như một trận động đất, mà một sợi quang điện đang hoạt động, hắn co giật trên đùi Pure Vanilla, móng tay cấu chặt vào bàn tay đang ấn xuống bụng hắn, xé toạc lớp da thiêng liêng cho đến khi máu đổ ra.
— Nhgnn...! — Pure Vanilla rên lớn, đôi mắt mù lòa đảo ngược tước khoái cảm và những cơn co thắt dữ dội đang giày vò cơ thể nhỏ bé phía trên anh.
Nóng, quá nóng.
Một làn hơi nước yếu ớt bốc lên từ Shadow Milk, như thể não anh đang sôi lên vì quá mức. Pure Vanilla mỉm cười, say mê, có lẽ là lạc lối, và trước khi anh kịp nghĩ, đôi môi anh đã phủ lên gò má của người kia một nụ hôn ướt át.
Đôi cánh của anh giật ngược lại sau lưng, không phải do ý thức, các cơ bắp của anh không còn được kiểm soát. Không khí lạnh lẽo của hành lang lướt qua họ như một lưỡi dao, và Pure Vanilla hét lên cùng lúc với Shadow Milk, cơ thể hắn cong lên, sốc nhiệt: sức nóng khủng khiếp bên trong hắn với cái lạnh cắt da thịt bên ngoài. Da hắn ngứa ran, đầu nhũ cứng lại, các cơ bên trong tuyệt vọng siết chặt xung quanh Pure Vanilla, người rên rỉ, hông giật mạnh không tự chủ.
— Nhhaa! C-Cảm giác như— A-Ah! — như thể ngươi đang xào nấu ta từ bên trong... mmfgh — Shadow Milk rên rỉ, giọng ngắt quãng như từng đọa chỉ, những ngón tay vẫn bấu víu vào Pure Vanilla như thể chúng là điểm neo cuối cùng của sự tỉnh táo.
Pure Vanilla rên rỉ, ngọt ngào, và đôi cánh nhỏ của anh rung lên, không kiểm soát, khuấy động không khí giữa họ bằng những tiếng vo ve như những con ong say xỉn. Gió mát hòa lẫn với hơi ấm ẩm ướt tỏa ra từ Shadow Milk, tạo nên một làn khói mơ hồ bao phủ cả hai.
Sau đó Pure Vanilla nhận ra—tóc hắn, đang dính chặt vào da của cả hai, đôi mắt giữa những lọn tóc nhìn anh với sự sùng bái ghê tởm. Anh thở dài, khoa trương, với sự tinh tế xung đột trong khoảnh khắc, giải thoát cho đôi tay của Shadow Milk.
— Để em điều chỉnh...— anh thì thầm, những ngón tay luồn qua những sợi tóc đen, xoắn chúng lại thành một búi tóc rối được buộc bằng dải lụa vàng của chính anh, đang thỏa mãn khi được chạm vào hắn lần nữa. Đôi mắt trong mái tóc nhắm lại trong sự sung sướng bên cạnh Shadow Milk.
— Như vậy đã tốt hơn chưa...thân ái? — Giọng anh ngắt quãng giữa những tiếng thở hổn hển, mỗi từ phát ra là một cuộc đấu chọi với chính cơ thể mình.
Shadow Milk không trả lời. Không thể. Cơ thể vẫn run rẩy, cơ bắp căng cực hạn, tâm trí tan chảy. Hắn vùi mặt vào cổ Pure Vanilla, răng cắm vào thịt như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Pure Vanilla không bận tâm. Anh ấy thích nó. Thế giới của anh đã thu hẹp lại thành hơi ấm giữa họ, mạch máu điên cuồng chảy đến thái dương, đôi cánh của anh vỗ loạn xạ như một con chim say quả.
Bàn tay anh trở lại bụng Shadow Milk, các ngón tay ấn vào chỗ phình to khiếm nhã, cảm nhận hình dáng của chính mình qua lớp da mỏng.
— NhaaAGH! N-Nilly—! — Shadow Milk hét lên, cơ thể cong lên như một cây cung sắp gãy, các bức tường bên trong kẹp chặt lấy Pure Vanilla trong một không gian ngột ngạt.
Và Pure Vanilla đã vô cùng phấn khích khi nghe biệt danh đó.
Hông anh rung lên, một cơn khoái cảm dữ dội đến nỗi đôi cánh anh đập mạnh ra. Anh rên rỉ, kéo dài, bẩn thỉu, những ngón tay nhào nặn bụng Shadow Milk mạnh hơn, xoa bóp hơi nóng ẩm ướt kết nối chúng.
— A-Ah! T-ta... sẽ... NHAGH!
Shadow Milk lên đỉnh, khô khốc, cơ thể giật mạnh trong những cơn co thắt hỗn loạn. Và vị thiên thần cảm nhận được tất cả—mỗi lần siết chặt, mỗi lần đập, mỗi nỗ lực vô ích của những bức tường Shadow Milk để siết chặt quanh anh ngay cả khi nó đang trơn trượt.
— Nhgh... Ch-Chặt quá... — Pure Vanilla gầm gừ, giọng nói như say xỉn, môi dán chặt vào thái dương Shadow Milk.
Anh tiếp tục chạm, những ngón tay di chuyển một cách dữ dội trên vùng bụng nhạy cảm, kéo dài cực khoái của Shadow Milk, kéo hắn ta vào vực thẳm nhạy cảm.
— AA-AH!— NHAAAGH—!
Không khí thoát ra khỏi phổi của Pure Vanilla khi Shadow Milk cố gắng di chuyển chống lại anh —một cơn co thắt khiến thế giới quay cuồng. Ngón tay anh run rẩy rõ rệt, móng tay cắm nhẹ vào làn da ẩm ướt.
— Nhgn... c-chờ đã... — Giọng nói đáng lẽ à một mệnh lệnh bỗng vỡ ra giữa chừng, đôi cánh đập xuống sàn như một con chim bị thương. Khi anh cố rút tay ra, cơ thể bên dưới anh cong lên phản đối dữ dội.
— Không—! Shadow Milk nắm chặt cổ tay anh với sức mạnh đáng kinh ngạc, giữ chặt lòng bàn tay ấm áp của anh vào phần bụng nhạy cảm của hắn. — Đ-Đừng dừng lại... hãy... di chuyển... — Mỗi cái giật cắt ngang một từ ngữ.
Đôi môi của Pure Vanilla tìm thấy làn da mằn mặn của khuôn mặt khăn trong những nụ hôn nhẹ nhàng đối nghịch với sự kết nối dữ dội của hai cơ thể. Anh rung lên, phản ứng với mọi thay đổi nhỏ của Shadow Milk như một nhạc cụ được lên dây.
— L-làm— Giọng nói của Shadow Milk nghẹn lại vì một cơn run rẩy khác, chân co giật không tự chủ. — L-làm ơn—!
Pure Vanilla cười nhạt, đôi cánh dang rộng từ từ để nâng đỡ họ trên sàn nhà lạnh lẽo. Shadow Milk giờ ở trên, lưng cong như một cây cung dương sẵn. Sự dịch chuyển khiến cả hai rên rỉ, cơ thể trở lại trạng thái sâu đến mức không thở được.
Tay phải Pure Vanilla quấn quanh eo hắn trong khi tay trái nắm chặt đùi, kéo hắn rộng hơn. Không khí giữa họ trở nên đặc quánh, nặng nề, giống như khoảng dừng trước cơn bão.
— Em có thể di chuyển được không, tình yêu—?
— Làm ơn, làm ơn, làm ơn— A-Aah!— Shadow Milk cầu xin, giọng nói vỡ òa khi Pure Vanilla rút ra gần như hoàn toàn, chỉ để lại phần đầu bên trong—một sự tra tấn cố ý khiến cả hai đều run rẩy.
Chỉ bằng một cú thúc nhẹ nhàng—tiếng hét vang vọng—hắn ta ngã xuống. Đôi tay của Shadow Milk cào cấu cánh tay đang giữ hắn, móng tay đâm vào da thịt không thương tiếc.
— N-Nilly! Nilly, Ta— NHGN! — Hông hắn rung lên khi đạt đến đỉnh điểm khoái cảm, cả thế giới như đóng băng trong một giây vô tận.
Mỗi cú thúc sâu đều làm bụng Shadow Milk dịch chuyển, sự biến dạng đang đập mạnh dưới lớp da mỏng, một tội lỗi hiển hiện. Cơ thể hắn không còn tuân theo—đôi chân tự dang rộng, da thịt cầu xin nhiều hơn khi tâm trí tan biến thành sự dư thừa thuần túy.
Pure Vanilla cảm nhận được, khoảnh khắc Shadow Milk ngừng cố gắng hiểu, ngừng trở thành bất cứ thứ gì ngoài da thịt và tiếng rên rỉ. Lời nói của hắn ta trở nên thô ráp và những tiếng rên rỉ sắc nhọn, cho đến khi ngay cả chúng cũng không còn nữa—chỉ còn tiếng thở hổn hển và âm thanh vang vọng ướt át của da thịt và da thịt.
Và khi Pure Vanilla cuối cùng cũng đầu hàng trước khoái cảm của chính mình, anh cắn chặt vào cổ Shadow Milk, nhịp độ trở nên điên cuồng, nuốt chửng anh ta.
Đôi cánh của Pure Vanilla nổ tung trong chuyển động không kiểm soát. Những chiếc lông vũ vỡ tan trong không khí như những mảnh thủy tinh vỡ, một số bám vào làn da ẩm ướt của Shadow Milk, những chiếc khác nằm rải rác trên sàn nhà lạnh lẽo—thánh thiện và ô uế cùng một lúc.
Mỗi cú thúc giờ đây là một sự kiện trọn vẹn—tiếng tát ướt át của da, tiếng kẽo kẹt của sàn nhà, tiếng rên rỉ không còn giống con người nữa. Anh di chuyển với cơn thịnh nộ, hông nhanh đến nỗi bụng của Shadow Milk không bao giờ ngừng run rẩy.
— NHA! NH-NHAA—! Shadow Milk hét lên, giọng nói vỡ vụn khi Pure Vanilla đâm vào sâu hơn. Cơ thể cong lên dữ dội, nhưng hắn không cố gắng chạy trốn. Hai chân hắn dang rộng hơn, đòi hỏi nhiều hơn.
Pure Vanilla mất kiểm soát. Những tiếng va đập vang vọng khắp hành lang, da thịt chạm nhau theo nhịp điệu điên cuồng. Những chiếc lông vũ rơi khỏi đôi cánh của anh, một số bám vào cơ thể đẫm mồ hôi.
— NHNGN! S-Shadow—! Em—! Những từ ngữ chết lặng khi Shadow Milk siết chặt dữ dội xung quanh anh, cơ bắp siết chặt. Nhiệt độ không thể cưỡng lại, ngon lành, tục tĩu.
Nhịp độ trở nên dữ dội—những cú thúc nhanh, tàn bạo khiến Shadow Milk hét lên không ngừng, miệng há hốc trong sự sung sướng im lặng.
— N-Nữa—! MAU—! A-AANH—! Shadow Milk gắng gượng giữa hai cơn co thắt, móng tay vẫn cào vào da của Pure Vanilla, in hằn vết đỏ trên người anh.
Và anh tuân theo. Những chuyển động của anh trở nên dữ dội, mỗi cú va chạm mạnh đến nỗi cơ thể Shadow Milk trượt về phía sau trước khi được kéo lại gần. Không khí tràn ngập những âm thanh tục tĩu: tiếng da thịt, tiếng rên rỉ thô lỗ, như thể hai cơ thể đang hợp nhất.
Pure Vanilla không còn giữ được nhịp điệu. Cơ bắp của anh run rẩy, đôi cánh đập loạn xạ, sức mạnh thô bạo thay thế sự chính xác. Mọi thứ trong anh đều là sự cấp bách, nhu cầu mù quáng.
— MMHF! T-Ta sắp...— Những từ ngữ thốt ra giữa những tiếng rên rỉ đứt quãng, và những ngón tay từng nắm chặt đùi Shadow Milk giờ nắm lấy cằm hắn, siết chặt một cách tuyệt vọng.
Và Shadow Milk hiểu.
Cơ thể anh ta luôn có thể tách rời, tứ chi tách ra như các bộ phận của búp bê—không đau đớn, không bạo lực, chỉ là một tiếng tách trong đầu, và đầu hắn ta được giải thoát, lơ lửng trong tay Pure Vanilla. Phần còn lại của hắn vẫn tiếp tục bị xâm chiếm, chân vẫn dang rộng, hông vẫn giật, những chuyển động dai dẳng đến mức dường như cố gắng đổ hết vào bên trong hắn ta.
Anh không hề do dự.
Anh kéo đầu Shadow Milk lại gần hơn và đưa lưỡi vào miệng hắn—một nụ hôn không phải là hôn, mà là sự ngấu nghiến. Lưỡi nóng xâm chiếm, khám phá mọi khe hở ẩm ướt, lướt qua cuống họng, trong khi cánh tay phải của anh siết chặt cơ thể họ lại với nhau đến nỗi mỗi cú giật đều tạo ra một tiếng kêu khàn khàn, bị bóp nghẹt bởi cổ họng bị xâm chiếm.
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Shadow Milk không còn hét —chỉ rên rỉ, những âm thanh của động vật thoát ra giữa tiếng nức nở và hơi thở nghẹn ngào. Đôi mắt hắn đờ đẫn, tràn ngập nước mắt, miệng há hốc trong tiếng rên rỉ liên tục, không thể định nghĩa được cảm giác ngoài quá nhiều, quá nhiều. Pure Vanilla ở khắp mọi nơi: trong phần đầu lơ lửng, trong bụng, trong da, trong từng mạch máu đang tuôn trào của hắn—một sự dư thừa khiến hắn mềm nhũn nhưng cơ thể vẫn đáp lại, cong người, cầu xin.
Và Pure Vanilla, giữa những cơn run rẩy và tiếng rên rỉ thô lỗ, ôm chặt hơn, nghiền nát hắn vào khung xương của mình—
— Có thứ gì đó vỡ ra bên trong hắn.
Một tiếng nấc xé toạc cổ họng, cái siết chặt gần như đau đớn chiếm hữu. Hông anh tăng tốc, những chuyển động tàn bạo đến mức làm bầm tím đùi Shadow Milk, và rồi nước mắt tuôn ra. Nóng bỏng, im lặng, loang lổ trên khuôn mặt thiên thần khi lưỡi anh nuốt chửng miệng Shadow Milk với cơn đói đột ngột, như thể đang tìm kiếm không khí hoặc sự tha thứ hoặc đơn giản là nhiều hơn thế nữa.
Shadow Milk cảm thấy não mình như ngừng hoạt động.
Trong một khoảnh khắc, chỉ là chân không, ẩm ướt tối tăm—trước khi trở nên nhạy cảm hơn, mọi dây thần kinh đều lộ ra. Pure Vanilla thoát khỏi nụ hôn để gầm lên, giọng nói khàn khàn hòa vào tiếng hét:
— A-AANH—! NGGHHH—!
Cơ thể họ co giật, nhiệt độ bùng nổ. Pure Vanilla ép trán đẫm mồ hôi của họ lại với nhau, thở ra ngọn lửa chung, khi cực khoái phá hủy họ—dữ dội, kéo dài, như tia sét chạy dọc sống lưng.
Shadow Milk nghẹn ngào khóc khi cảm giác mới tràn ngập: nóng, đặc, sống động đến nỗi dường như kéo căng cả ruột gan anh. Pure Vanilla ở đó, bên trong hắn, lấp đầy mọi lỗ hổng mà da thịt hắn đã tạo ra, và Shadow Milk khóc lớn, tiếng kêu the thé vang vọng khắp hành lang bỏ hoang.
Pure Vanilla ấn trán họ mạnh hơn—mồ hôi ướt đẫm, bỏng rát, hơi thở của họ là một tiếng thở hổn hển—trong khi hông anh vẫn run rẩy, đẩy từng giọt cuối cùng sâu hơn. Shadow Milk thậm chí không nhận ra những nụ hôn run rẩy mà Pure Vanilla rải lên mặt hắn—đôi môi mặn mòi lướt qua mí mắt, chóp mũi, cằm —thật dịu dàng trước sự dữ dội của việc bị giữ chặt.
Nhưng nó không kết thúc. Sự tràn vô tận. Các cơ bắp của anh co thắt trong những cơn co thắt không tự chủ. Hắn đã đầy, rất đầy, nhưng Pure Vanilla vẫn từ từ rút ra, kéo dài sự tra tấn của sự tràn, chất lỏng tràn ra như một dòng sông bị ô uế.
Đôi cánh nhỏ hơn của thiên thần vỗ yếu ớt, lông vũ xù lên đập vào không khí theo nhịp điệu bất hòa. Shadow Milk mềm nhũn, bị hủy hoại, đến nỗi hít thở đầy đủ cũng đau, nhưng Pure Vanilla vẫn giữ hắn ta như thể sợ hắn sẽ biến thành bụi nếu được thả ra.
Với những động tác run rẩy, anh đặt lại đầu Shadow Milk lên cổ —một tiếng tách gần như im lặng trong sự im lặng nặng nề. Những sợi dây buộc bằng vàng từng tô điểm cho mái tóc tự rời ra, trượt trên sàn nhà, quấn quanh chân ghế và—với một cú giật mạnh—kéo nó lại gần hơn, tiếng gỗ kẽo kẹt trên nền đá cẩm thạch.
Shadow Milk không chú tâm.
Tâm trí hắn mắc kẹt trong cảm giác thân mật kỳ cục của chất lỏng nóng bên trong, bụng hắn vẫn méo mó, nặng nề. Pure Vanilla từ từ nâng hắn lên—Shadow Milk rên rỉ, chân khuỵu xuống—và đặt họ lên ghế, Shadow Milk ngồi trên đùi anh, mặt vùi vào cổ thiên thần, môi hé mở trên làn da mặn. Những tiếng rên rỉ tiếp tục, giờ thô bạo hơn, đứt quãng, và Pure Vanilla đáp lại bằng những nụ hôn dọc theo vai.
— Mmmffgh... Đ'... đầy quá...
Giọng nói của Shadow Milk gần như không tồn tại, một tiếng thì thầm khàn khàn mà Pure Vanilla chỉ nghe thấy vì môi hắn dán chặt vào da anh. Và rồi—như thể bị thúc đẩy bởi bản năng vượt ra ngoài khoái cảm—bàn tay của Shadow Milk kéo đến bụng hắn, những ngón tay chìm nhẹ vào phần thịt vẫn còn sưng tấy.
Hình dạng bên dưới lớp da, sự biến dạng tục tĩu do phần thịt dư thuần túy để lại. Và rồi hắn cảm thấy—chất lỏng nóng hổi chuyển động bên trong, chậm rãi như thủy triều—và cơ thể hắn phản ứng trước khi tâm trí kịp xử lý: một cơn rùng mình dữ dội, một tiếng kêu sắc nhọn, khuôn mặt hắn lại ẩn vào cổ Pure Vanilla như thể hắn có thể biến mất ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro