Chương 35
CHƯƠNG 35
Ý tứ của Lưu Diệu Văn rất rõ ràng, Tống Á Hiên giả ngốc cũng vô dụng, hai người kéo giãn khoảng cách, bốn mắt nhìn nhau chốc lát sau đó Tống Á Hiên đỏ vành tai, trốn tránh ánh mắt, nhỏ giọng hỏi hắn:
“Giúp em một lần này.”
Cho dù Lưu Diệu Văn chưa thành niên cũng biết câu này của Tống Á Hiên có ý gì, đôi mắt hắn sáng lên, kéo Tống Á Hiên ôm vào lòng, dùng giọng điều gần như thành kính nói với cậu:
“Anh, em thật sự yêu anh”
Rõ ràng người được giúp đỡ là Lưu Diệu Văn, kết quả đợi hắn giải thích sau đó người thất thần lại là Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn rút hai tờ khăn giấy ở tủ đầu giường lau tay cho cậu,
lau xong lại sáp lại gần hôn cậu, nụ hôn của hắn rất nóng, rất dài đặc, từ trán trượt xuống bên cánh môi, đến lúc Tống Á Hiên định thần lại thì nụ hôn của Lưu Diệu Văn cũng đã dừng.
Hắn gác cằm lên vai Tống Á Hiên và nói:
“”Anh, thi cao khảo xong chúng mình nói với ba mẹ chúng ta ở bên nhau được không, họ nhất định sẽ hiểu.”
Suy nghĩ của Tống Á Hiên rối bời, cậu không cách nào chắc chắn bản thân ở tương lai xa xôi kia có dũng cảm như Lưu Diệu Văn nói hay không, nhưng lúc này cậu từ chối lại cực kỳ tàn nhẫn, cậu dừng một lúc, vẫn là nhắm mắt nhẹ nhàng đồng ý:
“Được”
Kỳ nghỉ hè kết thúc, bọn họ chính thức bước vào cao tam, tất cả mọi thứ dưới cái nắng như thiêu đốt đều trở nên đặc biệt sâu sắc, với chiều cao vượt trội của mình, Lưu Diệu Văn thành công mua được hai hộp Bát Hỉ từ đám đông chen chúc
*Bát Hỉ: một hãng kem
Một hộp hương vani, một hộp hương chocolate, hai hộp tổng cộng hết mười sáu tệ, một sản phẩm xa xỉ với doanh số trung bình trong canteen.
Tống Á Hiên chê hắn là bại gia, nhưng lúc Lưu Diệu Văn mở hộp múc một muỗng đưa đến bên miệng cậu, Tống Á Hiên lại không nói nữa.
Từ đầu đến cuối người thích ăn Bát Hỉ hương vani không phải là Lưu Diệu Văn, mà là cậu.
Vị ngọt tan ra trong khoang miệng, cậu lại lấy thìa nhựa ra, múc một thìa đưa đến bên miệng Lưu Diệu Văn.
Hôn gián tiếp rồi, hai mắt Lưu Diệu Văn sáng lên, ngậm thìa trong miệng, nói có chút không rõ:
“Thật ngọt nha.”
Mùa hè kết thúc trong ngày trưởng thành chớp nhoáng của Lưu Diệu Văn cùng với hai mươi bốn hộp Bát Hỉ trống rỗng.
Không khí học tập của cao tam bắt đầu căng thẳng, mọi người liều mạng giống như nói thêm một câu là đang lãng phí thời gian, ngay cả Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn sống chung dưới một mái nhà cũng ít đi cơ hội thân mật, bình thường con đường về nhà chậm rãi sánh vai cũng bị ép xuống còn mười phút trong không khí cao khảo căng thẳng này.
Chớp mắt một cái một học kỳ lại sắp qua đi, cuối kỳ trường phát phiếu tự nguyện học phụ đạo, mọi người điền xong liên ngầm thừa nhận kỳ nghỉ đông chỉ còn bảy tám ngày, có lúc thực sự buồn ngủ đến không chịu nổi, Tống Á Hiên liền nằm bò trên bàn chợp mắt một lúc, xung quanh an tĩnh cũng ngủ không yên, qua mười phút liền tự tỉnh.
Tống Á Hiên gối đầu lên cánh tay, mở mắt ra nhìn thấy là Lưu Diệu Văn bên cạnh cũng đang nằm bò trên bàn, hắn không ngủ, chỉ là im lặng nhìn mình, ánh mắt giống như chứa đầy nước, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng xoa nắn vành tai Tống Á Hiên, hạ thấp giọng đến mức chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được, hắn nói:
“Anh, chúng ta phải bên nhau cả đời”
Đêm giao thừa, ba Lưu vì ca phẫu thuật gấp mà phải ở lại bệnh viện, trong nhà chỉ còn lại ba người họ ngồi trước bàn ăn ăn bữa cơm đoàn viên không tính là đoàn viên, mẹ không cao hứng nhưng vẫn giả vờ vui vẻ gắp sủi cảo cho hai người bọn họ, đợi đến khi hai người một người ăn trúng một cái sủi cảo chứa tiền xu mới giả vờ kinh ngạc nói đây là dấu hiệu tốt, hai đứa cả một năm sẽ thuận lợi, thi đại học cũng không vấn đề, Tống Á Hiên cười nói được, nói chắc chắn sẽ không để mẹ thất vọng.
Tối đó Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn trốn sau rèm cửa trong phòng hôn môi, trong bóng tối bí mật có một loại ảo giác mất mát, Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn ôm ngồi trên bệ cửa sổ, sau lưng là gió lạnh thổi vù vù, trước mặt là người yêu ấm áp, hai người gần như cắn lấy nhau, trao đổi hơi thở trong nóng lạnh, không biết tại sao, mùa đông năm mười tám tuổi, còn lạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lưu Diệu Văn.
Hắn nói, anh, đã rất lâu rồi em không nhìn anh thật kỹ.
Tống Á Hiên cảm thấy hắn trẻ con, còn cười xoa đầu dỗ hắn.
“Nhìn nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa đủ sao”
Lưu Diệu Văn lắc đầu, vùi đầu trước ngực cậu, giống như nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ nơi đó mới an tâm hơn một chút, hắn nói, anh, anh là của em.
Qua mùng sáu là phải quay lại học, thi thử đại học Lưu Diệu Văn có chút thất bại, vì thế hắn dồn toàn bộ thời gian vào học tập, kết quả lại có chút phản tác dụng.
Hắn rút lui, cho dù không tính là nhiều, nhưng hắn có thể bị cả ngàn người chèn ép trong kỳ thi đại học, giáo viên và ba mẹ thay phiên nhau an ủi hắn, nhưng hắn vẫn cứ lo lắng không thể bình tĩnh lại như cũ.
Thi thử qua không bao lâu chính là đại hội tuyên thệ một trăm ngày, học sinh cả khối đều phải xếp hàng đi vào sân vận động, Tống Á Hiên được chọn làm đại diện học sinh đứng trên bục dẫn dắt mọi người tuyên thệ, tất cả những người trong sân vận động đọc theo cậu, Lưu Diệu Văn nắm chặt tay thành quyền đưa lên bên tai, ngẩng đầu nhìn, người trên bục xinh đẹp, xa xôi, giống như đôi cánh sải rộng, hắn nghe thấy câu tuyên thệ cuối cùng của anh hắn đọc là:
“Chúng ta sẽ bay lượn vào tháng sáu”
Hôm đó cảm xúc của hắn trầm bất thường, không ăn cơm tối mà quay về phòng, Tống Á Hiên mang cơm cho hắn, gõ cửa cũng không ai đáp lại, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa lại phát hiện cửa không khóa, Lưu Diệu Văn kéo rèm dựa vào tường, một chân cong lên một chân duỗi thẳng, hình dáng của hắn mờ ảo dưới ánh đèn ảm đạm, trong lòng Tống Á Hiên sinh ra cảm giác đau nhói khó giải thích, cậu đứng ở cửa một lúc lâu không nhúc nhích, nắm chặt bàn tay buông thõng xuống rồi lại buông ra, Lưu Diệu Văn ở phía xa đột nhiên mở miệng nói:
“Anh, hôm nay lúc anh đứng trên bục cao em liền cảm thấy, anh hình như thật sự muốn bay đi rồi.”
Bọn họ đi vào ngõ cụt của con hẻm thanh xuân tăm tối, Tống Á Hiên không trả lời hắn, trong lòng lại thoải mái, cậu và Lưu Diệu Văn, có cùng một cảm giác.
Bọn họ sắp không giữ chặt được đối phương nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro