Chương 42

CHƯƠNG 42

Lưu Diệu Văn ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất rồi dập tắt, sắc đêm đã tan đi không ít, hắn và Tống Á Hiên đối diện mới phát giác, cậu hình như gầy đi rồi. 

Ánh mắt lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh, tư thế cầm thuốc còn thành thục hơn so với hắn.

Lưu Diệu Văn nghĩ, người này có thể là anh hắn, nhưng không còn là bạn trai của hắn nữa. 

Hắn sờ bật lửa trong túi đi về phía cửa sổ phòng Tống Á Hiên, sáng sớm mùa hè vẫn còn hơi lạnh mùa xuân, gần năm giờ sáng gió mạnh như đánh nhau, Lưu Diệu Văn giơ tay ra che lửa, Tống Á Hiên từ cửa sổ hơi hơi ngó đầu ra, ánh lửa lắc lư vài giây sau đó treo trên đầu điếu thuốc, bọn họ cách nhau rất gần, khoảng cách gần nhất trong bốn năm qua, gần đến nỗi mùi hương cam của dầu gội đầu trộn lẫn cùng mùi khói thuốc chui vào trong khoang mũi hắn, khiến Lưu Diệu Văn sản sinh là một loại cảm giác say mê đến nghẹt thở. 

Hắn thấp giọng hỏi. 

“Học từ khi nào.”

Tống Á Hiên hơi hơi lùi về sau một chút, lại nghiêng đầu để làn khói nhả ra lướt qua khuôn mặt Lưu Diệu Văn.

“Ngày thay đổi nguyện vọng..”

Vậy thì rất sớm rồi, chẳng trách lại điêu luyện hơn so với hắn. 

Lưu Diệu Văn cảm thấy có chút lúng túng, hắn gật đầu đứng trước cửa sổ, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách chẳng gần chẳng xa với Tống Á Hiên, đợi đến khi cậu hút được nửa điếu thuốc, mới miễn cưỡng mở miệng.

“Xin lỗi, Tống Á Hiên, nhiều năm như vậy rồi mà chẳng nói được với anh lời xin lỗi tử tế.”

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó dập tắt nửa điếu thuốc còn lại lên bệ cửa sổ, cậu không nói chuyện, chỉ đóng cửa sổ lại, cậu không nhận lời xin lỗi của Lưu Diệu Văn.

Một khung cửa sổ ngăn cách bọn họ thành hai thế giới, Tống Á Hiên quay người, muốn đi nhưng lại không nỡ, cuối cùng dựa vào tường ngồi xổm xuống, ánh mắt ngơ ngác rơi xuống chiếc thảm lông dê đã ngả vàng trước mặt, tấm thảm đó đã mang trọn vẹn mười năm của cậu và Lưu Diệu Văn.

Tin tức tố không thể giữ lại được giống như thuận theo các vết nứt trên tường tràn ra ngoài, điện thoại bị ném trên thảm lông bỗng chốc sáng lên, thị lực Tống Á Hiên rất tốt, cậu tinh mắt nhìn rõ tin nhắn hiện lên. 

Lưu Diệu Văn: Anh có buồn không?

Diễn xuất của Tống Á Hiên tốt, không bộc lộ cảm xúc vui buồn, nhưng những thói quen nhỏ lại không lừa người, lúc cậu buồn bã, luôn không khống chế được tin tức tố.

Lưu Diệu Văn đứng trước cửa sổ không đợi được hồi âm, lại đứng thêm năm phút nữa, sau đó gửi cho cậu một tin nhắn chúc ngủ ngon. 

Một ngày ngồi xe mệt mỏi lại thức trắng cả một đêm, không quen khí hậu lại thêm nhiễm hơi lạnh nên bắt đầu đổ bệnh, mẹ xin nghỉ phép chăm sóc hắn hai ngày, trong hai ngày đó Tống Á Hiên không xuất hiện, nghe mẹ nói Trương Chân Nguyên gần đây chuyển nhà nên cậu đến giúp đỡ, vì khoảng cách quá xa liền ở nhờ bên đó hai ngày.

Cách qua xa cũng không có gì đáng ngại, thực sự về dưới một mái nhà rồi, một trái tim lại bị xé nát, xa một chút lại khó chịu. 

Lưu Diệu Văn ốm khá nặng, sáng sớm gặp ác mộng đổ một thân mồ hôi, sờ thấy điện thoại lại bắt đầu ngẩn người, hắn gửi tin nhắn đến khung chat đã đứng đầu từ hồi sơ trung, mơ mơ hồ hồ cũng không biết gửi cái gì, trước khi ngủ mê lần nữa hình như nhận được phản hồi, buổi sáng tỉnh lại mới nhìn thấy.

Hắn gửi “khi nào trở về”, Tống Á Hiên trả lời hắn “ngủ sớm đi.”

Anh hắn không cần hắn quản nữa rồi.

Lúc Tống Á Hiên trở về đã là thứ năm, cậu ở nhà Trương Chân Nguyên năm ngày, Lưu Diệu Văn cũng ốm năm ngày, hắn vừa mới hết phong hàn thì Tống Á Hiên trở về, một loại trùng hợp khiến hắn không cách nào mà không nghĩ nhiều, Tống Á Hiên đứng ở phòng bếp cách đó không xa giúp mẹ dọn cơm, hắn vẫn luôn được đối xử như bệnh nhân, yên lặng ngồi trước bàn ăn chờ ăn cơm.

Giống như trở về bốn năm trước, dường như cái gì cũng không thay đổi, lại giống như tất cả đều thay đổi rồi.

Cơm của Lưu Diệu Văn là mẹ đưa, đồ ăn là mẹ gắp, Tống Á Hiên ngồi đối diện với hắn im lặng ăn cơm, trong bát chỉ có mấy lá rau đáng thương, hắn lại lần nữa không hợp thời mà nhớ đến trong bệnh viện bốn năm trước, bố bình tĩnh kể lại.

Trước đây, lúc bọn họ mới gặp nhau, Lưu Diệu Văn rất ghét cậu, ghét đến nỗi Tống Á Hiên ăn một miếng thịt cũng giống như là cướp đi thứ gì đó của hắn, cậu khí đó chỉ ăn cơm trắng, hiện tại lại chỉ ăn rau xanh.

Lưu Diệu Văn nghĩ, trên thế gian này dường như những chuyện như ý quá ít, hắn lại quá ngốc, không cách nào bù đắp, càng không cách nào vãn hồi.

Thực sự không có khẩu vị, cơm trong bát chưa động đến hai đũa đã ăn không vào nữa, Lưu Diệu Văn buông bát xuống bảo hai người từ từ ăn, đến khi về đến phòng đóng cửa lại cuối cùng cũng lộ ra một tia yếu đuối, hắn giống như bị người ta rút hết sức lực, sự bất lực lan từ đầu ngón tay tê dại đến tứ chi, hắn dựa vào cửa phòng ngồi xuống mặt sàn lạnh lẽo, ngồi đến khi hai chân tê cứng không đứng dậy được, mới tìm thấy được cảm giác tươi mới sót lại từ trong cảm giác tê buốt. 

Hắn gửi tin nhắn cho Tống Á Hiên, mang theo xưng hô thân mật lại xa cách, hắn nói, anh, anh đừng tránh em nữa, nếu như anh không muốn nhìn thấy em, vậy em quay về thành phố B, anh ở lại đi, đứng đến chỗ người khác nữa. 

Đầu bên kia hiện lên đang nhập, một dòng chữ gõ gõ nhập nhập hơn năm phút mới gửi qua, Tống Á Hiên trả lời hắn, Lưu Diệu Văn, em quên rồi, đây là nhà em.

Tối đó ba lại có ca phẫu thuật, mẹ bận rộn mấy ngày liền cũng được nghỉ ngơi sớm, Lưu Diệu Văn lật tới lật lui không ngủ được, dậy đi đến phòng khách uống nước, một ly nước lạnh xuống bụng, những buồn bực trong lòng cũng được đè xuống không ít, hắn rửa ly rồi quay trở về, đợi đến khi đứng trước cửa phòng Tống Á Hiên, lại dừng bước chân lại hai giây, bên trong yên tĩnh không tiếng động, đoán chừng đã đã ngủ rồi, Lưu Diệu Văn xoay người vừa muốn quay trở về phòng thì ngửi thấy một mùi hương khác thường.

Hương vodka được bọc trong hương dâu tây ngọt lịm bay ra từ khe cửa, mùi tin tức tố có chút khác biệt so với mấy hôm trước hắn ngửi được khi đứng trước cửa sổ phòng Tống Á Hiên, lần này hương rượu nồng hơn rất nhiều, Lưu Diệu Văn cau mày đẩy cửa phòng Tống Á Hiên ra, bật đèn trong phòng lên liền nhìn thấy cậu nằm trên giường cuộn chặt trong chiếc chăn dày chưa kịp thay.

Kỳ phát tình của cậu đến rồi. 

Lưu Diệu Văn đóng cửa bước nhanh đến bên giường, kéo chăn cậu ra, vớt Tống Á Hiên mặt đang đỏ bừng từ trong chăn ra, đến khi thân thể mềm mại của cậu dựa vào lòng hắn, mới phát hiện cậu có chút không ổn.

Lưu Diệu Văn giơ tay chạm vào sau gáy Tống Á Hiên, tuyến thể nơi đó hoàn chỉnh giống như chưa từng bị người phát hiện qua, Tống Á Hiên được hắn nhẹ nhàng ấn xuống vội vàng hít hai ngụm khí, hơi thở nóng rực phả lên cổ Lưu Diệu Văn khiến hắn có chút khó chịu.

Hắn đã quen với tin tức tố của Tống Á Hiên từ khi mười mấy tuổi, kỳ dịch cảm yếu đuối nhất cũng đều trải qua trong vòng tay cậu, mùi hương này dường như đã chôn sâu trong lòng hắn, cho dù xa cách bốn năm, chỉ cần Tống Á Hiên dựa lại gần, liền có thể dễ dàng khiến hắn lần nữa rơi vào tình yêu thời niên thiếu.

Lưu Diệu Văn đưa tay lên đỡ sau gáy Tống Á Hiên để tránh cho cậu bị ngã về phía sau, Tống Á Hiên quá nóng, vừa mới tách ra một chút lại bị hắn đỡ dựa lại gần, cậu nửa mê nửa tỉnh giống như đang phát sốt, đợi đến khi ngã ra sau một chút, nhìn rõ người trước mặt sau đó lại cười ngốc một tiếng, giơ tay lên chạm chạm nhẹ lên gương mặt Lưu Diệu Văn.

Lúc cậu phát tình sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của bản thân, nhưng tửu lượng của Tống Á Hiên lại tệ nhất.

Lưu Diệu Văn biết cậu đang giả vờ, nhưng cậu thân mật không phòng bị như vậy đã lâu rồi chưa từng có, thực sự quá khó có được, hầu kết Lưu Diệu Văn lăn lên lăn xuống hai lần, để cho cậu sờ loạn trên mặt, sờ đến cuối cùng dường như không biết đủ, lại chui vào lòng hắn như chú mèo con, rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng hỏi:

“Có phải anh đối xử với em quá tệ không, rõ ràng là em không dễ gì mới quyết định quay trở về.”

Lưu Diệu Văn ôm chặt lấy cậu, khoang mũi chua xót một trận, hắn từ mối tình đầu năm mười sáu tuổi đã đem người trước mặt này xem như bảo bối, nắm trong lòng bàn tay tôn thờ như một vị thần, thân mật hai năm, rồi lại đặt hắn lại trên mặt đất.

Hắn không cách nào tự lừa mình dối người được nữa, nụ hôn của Lưu Diệu Văn tỉ mỉ rơi xuống sườn mặt cậu, từng cái lại từng cái, chạm chạm rồi tách ra một chút, đều muốn kèm thêm một câu xin lỗi nóng rực.

Hắn nói xin lỗi, anh không tệ, là em quá tệ, em đối xử với anh quá tệ rồi.

Tống Á Hiên né tránh những cái hôn của hắn, ôm lấy mắt hắn hơi ngửa đầu ra sau, hai má ửng đỏ dị thường, đôi mắt lại sáng bừng lạ thường, cậu giống như là quay về tuổi mười tám có thể ỷ lại, mơ mơ màng màng nhìn Lưu Diệu Văn hai cái sau đó khóe mắt ướt đẫm, giây tiếp theo, trước khi nước mắt kịp rơi xuống đã hung hăng hôn lên môi Lưu Diệu Văn.

Cậu bộc lộ hết những bất công đã gặp phải trong bốn năm này giữa môi và răng, nước mắt và nụ hôn của cậu nóng rực như nhau, cậu nói, Lưu Diệu Văn, em tệ lắm, tệ đến mức anh suýt chút nữa là buông tay rồi.

Nhiệt độ cơ thể Tống Á Hiên càng ngày càng cao, hôn đến cuối cùng Lưu Diệu Văn nghiêng nghiêng mặt tránh cậu, bình phục hô hấp một chút rồi khàn giọng hỏi cậu để thuốc ức chế ở đâu.

Tống Á Hiên giống như không muốn trả lời, nghe thấy câu hỏi của hắn sau đó vội vã lắc đầu, ánh mắt lại thành thật rơi trên tủ đầu giường bên cạnh, Lưu Diệu Văn nhìn về phía cậu đang nhìn, hai chai thuốc ức chế chưa mở được đặt ngay ngắn trên tủ. 

Hắn mấp máy miệng còn chưa hỏi Tống Á Hiên tại sao không tiêm thuốc ức chế, Tống Á Hiên đã vội vã nói trước hắn. 

Vẻ mặt của cậu vô tội, giọng nói đơn thuần nhưng lại dịu dàng, cậu vòng tay ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn, đặt một nụ hôn nóng hổi lên cổ hắn, sau đó lại thẳng thắn và nhiệt tình nhìn hắn: 

Cậu nói: “Lưu Diệu Văn, em đánh dấu anh đi, anh không muốn làm anh trai em nữa, anh muốn làm Omega của em.”

Anh muốn làm Omega của em.

Câu nói này đối với tất cả Alpha thành niên mà nói đều là một cám dỗ, đặc biệt là khi đối mặt với Omega mà bản thân đã thích nhiều năm như vậy. 

Lưu Diệu Văn né tránh ánh mắt không dám nhìn cậu, hầu kết lăn lộn lên xuống vài lần sau đó kiềm chế vài giây mới mở miệng nói:

“Tống Á Hiên, chờ đến khi kỳ phát tình của anh kết thúc anh sẽ hối hận đó.”

Không giảng đạo lý được với quỷ say rượu.

Tống Á Hiên nắm lấy cổ tay Lưu Diệu Văn kéo đến tuyến thể sau gáy, phần da thịt mềm mại nơi đó chưa từng bị người chạm vào. 

Thỉnh cầu im lặng, Lưu Diệu Văn không làm sao từ chối được.

Lưu Diệu Văn trong lòng thầm mắng chính mình lợi dụng người khác, sau đó ấn giữ sau đầu Tống Á Hiên để cậu dán sát lại gần hơn, nghiêng đầu qua chạm nhẹ lên phần da thịt mềm mại kia, do dự nửa ngày sau đó mới há miệng cắn xuống, hương bạch đào bọc trong hương rượu brandy được truyền vào từ tuyến thể yếu ớt của Omega, trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng kín tăng lên hai độ, lưng hai người kề sát nhau đều toát mồ hôi, Tống Á Hiên rên rỉ một tiếng, sau đó cúi đầu đặt trán lên vai phải Lưu Diệu Văn, chờ đến khi tin tức tố đang sôi sục trong cơ thể lắng xuống rồi, mới run rẩy mà ngẩng đầu lên từ trên người Lưu Diệu Văn.

Cậu khóc rồi, giống như năm mười tám tuổi chưa kịp quen với sự dày vò của kỳ phát tình đến mức toàn thân nóng rẫy, bướng bỉnh ngẩng đầu, những giọt nước mắt óng ánh lăn dài trên má, lưu lại vệt nước trên gò má xinh đẹp, đôi mắt của cậu là vũ khí có lực sát thương lớn nhất, kiểm soát tất cả những cảm xúc mà bản thân Lưu Diệu Văn không thể khống chế. 

Cậu năm mười bảy tuổi đã cùng với Lưu Diệu Văn yêu sớm, tất cả những kỹ năng dỗ dành mà Lưu Diệu Văn nắm rõ đều thực hành trên người cậu, Lưu Diệu Văn cùng cậu nắm tay, cùng cậu hôn môi, cùng cậu ngắm trăng, nói thích cậu, nói yêu cậu, chỉ là chưa từng nói sẽ không rời xa cậu.

Cậu đáng lẽ là nên sớm nghĩ đến, tất cả những trân quý đều có thời gian đếm ngược, giống như một lần bỏ lỡ liền biến thành giai đoạn không còn đẹp đẽ nữa.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy nhiệt độ cao của cậu giảm xuống sau đó ngay lập tức thất thần, giống như đột nhiên tỉnh táo lại trở nên không còn thân mật nữa, rõ ràng trên người cậu đã dính đầy mùi hương của hắn, khoảng cách lại lần nữa trở nên xa xôi, Lưu Diệu Văn cười khổ một tiếng, ngọt ngào tràn qua trong tim phút chốc rồi lại biến thành cay đắng, hắn cho rằng Tống Á Hiên hối hận rồi, hối hận bản thân trong lúc không tỉnh táo làm ra quyết định bồng bột, nhưng cậu chỉ ngẩng đầu, lưu luyến lại dịu dàng mà sáp lại gần, ôm lấy mặt Lưu Diệu Văn hôn hôn lên giữa hai đầu lông mày của hắn.

“Lưu Diệu Văn, anh cuối cùng cũng trở thành Omega của em rồi sao?”

Lưu Diệu Văn bị nụ hôn của cậu đốt cháy, hắn vươn tay ra ôm chặt lấy cậu.

“Phải, anh vẫn luôn là như vậy.”

Tống Á Hiên là người yêu hắn nhận định, từ khi hắn mới mười sáu tuổi. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro