12. Cãi vã

Nguồn: 冰镇热气球

---

Hai người họ cãi nhau.

Họ không thường xuyên cãi vã, chỉ là đôi khi Chu Liệu cảm thấy khó chịu với những thực tập sinh trẻ ngây thơ và đồng nghiệp có ý đồ không tốt xung quanh Tần Trạm. Ngược lại, Tần Trạm cũng không hài lòng với việc Chu Liệu thường xuyên phải tiếp khách trong một khoảng thời gian dài.

Cãi nhau thì cãi, nhưng dù sao cũng chẳng thể chia cắt họ được.

Nếu Chu Liệu tức giận, anh sẽ buông lời khó nghe, chửi bới lung tung, đôi khi Tần Trạm cũng đáp trả lại vài câu, nhưng không những không xoa dịu được mà còn khiến lửa giận bùng lên mạnh hơn. Chu Liệu tức đến mức đập cửa phòng, không muốn nói chuyện với Tần Trạm nữa.

Lúc này, Tần Trạm vẫn tiếp tục nấu ăn, sau khi nấu xong, hắn đặt đồ ăn lên bàn, đến cửa phòng gõ hai cái.

"Ăn cơm đi." Rồi hắn bày bát đũa rồi ngồi đợi ở bàn.

Bạn có thắc mắc, liệu Chu Liệu có ra ăn không? Khi đang tức giận, làm sao hai người có thể ngồi đối diện nhau mà ăn được?

Chu Liệu cũng không muốn ăn. Có lần anh đóng cửa phòng và hét lên: "Tôi không ăn, nếu cậu không nhận lỗi thì cậu tự ăn đi."

Kết quả là khi đêm xuống, Chu Liệu đói bụng rồi ra ngoài tìm đồ ăn, thì thấy Tần Trạm vẫn ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt lạnh lùng hơn cả đồ ăn trên bàn. Trên bàn là bữa tối hắn đã nấu, có lẽ nếu Chu Liệu không ra ăn, hắn sẽ ngồi đó đến sáng hôm sau.

Làm sao có thể giải quyết được với một người cứng đầu như vậy?

Chu Liệu trong lòng chửi thầm, nhanh chóng hâm nóng lại đồ ăn, hai người cùng ăn bữa tối lúc 12 giờ đêm.

Sau lần đó, dù có tức giận đến đâu, Chu Liệu cũng không dám không ra ăn cơm nữa.

Sau khi ăn xong, họ tiếp tục cãi nhau. Nếu cãi nhanh thì có thể giải quyết trước khi dọn dẹp, còn nếu cãi lâu thì phải đợi đến tối, khi lên giường mới có thể nói rõ ràng được. Tuy nhiên, hai người không bao giờ để mâu thuẫn qua đêm, mọi chuyện đều phải được giải quyết trong ngày. Đây là quy tắc do Chu Liệu đặt ra.

Còn nếu Tần Trạm tức giận, thì thật sự rất phiền phức.
Thứ nhất, điểm nóng giận của Tần Trạm rất khó đoán. Chu Liệu vốn là người có tiền án, dù đã cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, nhưng Tần Trạm vẫn có lúc không hài lòng.
Thứ hai, Tần Trạm không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, việc hắn có đang tức giận hay không chỉ có thể đoán qua hành động. Ví dụ như hôm nay hắn chỉ trả lời Chu Liệu một câu trong bữa ăn, hay đóng cửa xe hơi mạnh hơn bình thường, hoặc trên giường thì rất thô bạo.

Những lúc như vậy, Chu Liệu lập tức cảnh giác cao độ, tập trung hết sức và bắt đầu xem xét lại hành động của mình trong ngày. Có phải là vì anh đã giúp chị gái lễ tân chuyển đồ rồi nói chuyện thêm vài câu? Hay là vì anh đi chơi về muộn? Hoặc là không kịp trả lời tin nhắn? Hay là vì bị một cô gái làm quen ở quán bar, dù đã từ chối nhưng không chủ động báo cáo với Tần Trạm?

Đôi khi trên giường, vừa phải chịu đựng cơn bão dữ dội từ phía sau, vừa phải suy nghĩ nhanh chóng, đầu óc Chu Liệu gần như muốn nổ tung mà vẫn không biết mình đã làm gì sai. Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Tần Trạm sau khi mọi chuyện kết thúc, run rẩy vì cánh tay bị bóp đau, và hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Tần Trạm, tôi thật sự không biết mình đã làm gì sai, nói cho tôi đi, làm ơn." Chu đại thiếu gia, người từng ngạo nghễ biết bao, giờ lại phải hạ mình xuống, thật sự cảm thấy bất lực. Tần Trạm, Tần Trạm, cả đời này anh đã bị hắn bắt nạt rồi.

"Người đó là ai, chiều nay khi cậu đi ra từ Đỉnh Dược, người đã nói chuyện với cậu?"
Chu Liệu suy nghĩ một chút, đó là một đối tác mới, cũng là bạn học cấp ba của anh, vừa từ nước ngoài trở về. Họ gặp nhau để tụ tập cùng Trần Tiện và bàn về hợp tác. Gia đình họ làm trong lĩnh vực bất động sản, cậu ấy nghe nói Chu Liệu và Trần Tiện tự mở một trung tâm thể thao nên cũng muốn góp vốn rồi đưa ra một số ý kiến liên quan đến thương hiệu. Cậu ấy sau khi đi du học về quả thật khác hẳn.

"Tụi tôi còn hẹn nhau một buổi tối uống rượu ở C club, quán bar mà tụi tôi thường đến hồi đó, để cùng nhau ôn lại kỷ niệm thời cấp ba." Chu Liệu nằm trên người Tần Trạm, ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy không ổn, liền chạm nhẹ vào môi hắn, rồi cắn nhẹ một cái.

"Cậu đang nghĩ cái gì? Tôi với cậu ấy, chỉ là bạn bè thôi, với lại tôi là trai thẳng mà, cậu biết đấy."

Tần Trạm không nghĩ gì nhiều, hắn chỉ không hiểu tại sao sau khi hoàn toàn sở hữu được Chu Liệu, sự chiếm hữu của hắn lại càng tăng lên. Bất kỳ nhân vật mới nào xuất hiện bên cạnh Chu Liệu đều khiến hắn cảm thấy bị đe dọa, dù là nam hay nữ. Hơn nữa, ánh mắt của người đó khi nhìn Chu Liệu quá nồng nhiệt, nồng nhiệt đến mức khiến hắn cảm thấy bực bội.

"Đừng giận nữa được không? Tôi và cậu ấy chỉ có quan hệ làm ăn thôi, hay là lần này đi uống rượu tôi dẫn cậu đi cùng? Cậu có thấy ồn quá không?" Chu Liệu áp mặt vào ngực Tần Trạm, nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của hắn, cảm thấy buồn ngủ.

"Được." Dù hắn ghét quán bar, nơi mọi người uống say khướt, ôm ấp bừa bãi rồi hôn nhau, kéo vào nhà vệ sinh và làm chuyện ấy, xong xuôi thậm chí còn không biết tên đối phương, thật là bẩn thỉu.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro