6. Gâu
"Mẹ kiếp, có cảnh sát!"
Song và hai kẻ đồng hành của anh ta trao cho nhau ánh mắt trong sự hoảng sợ.
"Tao cho mày một tuần, nếu như mày còn không trả đủ tiền hoặc dám giở trò mèo ra...mày liệu có đủ sức chống lại bọn tao động tới con bé nhà giàu xinh đẹp kia không?"
"Được rồi, đi thôi."
Nhìn thấy tiếng còi báo động càng ngày càng tiến gần. Hai kẻ còn còn lại kéo Song chạy chốn vào con hẻm ồn ào trước mặt rồi mất hút.
Làm sao bọn nó biết về Many? !
Như thể bị ai đó bóp nghẹt lấy cổ , đôi mắt của BillKin đỏ hoe. Hắn thực sự muốn đuổi kịp bọn chúng và đánh trả một cách quyết liệt rồi hỏi rõ sự việc nhưng hắn phải ép mình bình tĩnh giữa tiếng còi cảnh sát đang hú liên hồi.
Hắn ta không thể hành động hấp tấp.
Hắn muốn bảo vệ Many, nhất định không được làm liên lụy đến cô ... Từ bây giờ hắn chỉ có thể tìm cách trả lại số tiền.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài con hẻm , mỗi bước đi vết thương trên người hắn từng đợt từng đợt lại nhói lên vì đau. Sống mũi cay cay nhưng hắn có nén lại không khóc dù trước đây rõ ràng khi có bố ở bên , hắn là người rơi nước mắt nhiều nhất kể cả những điều nhỏ nhặt.
Khi rẽ vào một góc hẻm, Billkin nhìn thấy một bóng người quen thuộc . Đó chính là cậu con trai vừa mua bao cao su ở cửa hàng tiện lợi.
Dường như nhận thấy sự hiện diện của BillKin , chàng trai này lấy điện thoại ra bấm vài lần cho còi báo động biến mất.
Hóa ra anh ấy đã giúp mình ra ngoài.
"Cám ơn." BillKin khàn giọng nói. Đối phương vốn đã nghe thấy nhưng lại mặc kệ hắn rồi là xoay người bước đi.
Kỳ quái thật nhưng nhìn cũng không giống người xấu. Trái tim BillKin ấm lên đôi chút trước lòng tốt của người khách lạ. Anh nhìn những ánh đèn neon khắp đường phố và bắt đầu nghĩ cách kiếm được 100.000 baht chỉ trong một tuần.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, BillKin và Tay ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê yên tĩnh gần Đại học Thammasat. Cốc hồng trà trước mặt BillKin bốc lên nghi ngút hòa quyện với mùi cà phê đậm đà của Tay đối diện , như một bức tường vô hình ngăn cách hai người .
Tay vẫn mặc bộ vest đen như lần trước, với cổ áo sơ mi được cài khuy nấc trên cùng một cách tỉ mỉ.
BillKin đã xấu hổ hơn nhiều so với lần trước bọn họ gặp nhau. Để che vết thương trên mặt, hắn bước vào quán cafe mà không hề cởi mũ.
Câu nói cuối cùng của hắn lần trước họ gặp nhau vẫn còn văng vẳng bên tai
"Tôi mà quay lại tìm anh , tôi làm con chó con cho anh xem "
Trong lòng BillKin tràn đầy cảm giác xấu hổ, tội lỗi và bất lực tới kỳ lạ nhưng hắn phải chịu đựng bởi vì chuyện của hắn còn liên quan tới cả Many nữa.
May mắn thay Tay dường như không có ý định cười nhạo hắn bằng câu nói đó. BillKin nhìn anh ta và nhớ lại danh tính được ghi trên danh thiếp của bên kia là tổng giám đốc của một công ty nào đó. Hắn đã kiểm tra cụ thể và đó là một công ty con, thuộc Tập đoàn Amnuaydechkorn ngoài ra thì Billkin không tìm thấy thêm gì khác.
Đoán chừng "tổng giám đốc" là một chức danh vỏ bọc bên ngoài . Tay hẳn có lẽ là trợ lý hoặc vệ sĩ riêng của người muốn bao dưỡng hắn. Nhìn ngoại hình của Tay và bộ âu phục cao cấp trên người, ngừoi muốn bao dưỡng hắn ta chắc chắn không phải người bình thường.
"Tại sao giá trên hợp đồng lại tăng lên?" BillKin nghĩ nghĩ chỉ vào hợp đồng, giá trên đã được sửa thành lương cơ bản 500.000 mỗi tháng và tiền thưởng mỗi công việc là 300.000 khiến anh không nói nên lời.
" Không tốt sao?" Tay hỏi ngược lại.
Cũng đúng.
BillKin cầm bút lên rồi lại lưỡng lự dừng lại và đặt nó xuống bản hợp đồng trước mặt.
"Trước khi ký, tôi vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi."
Không giống như lần trước hắn tỏ ra không quan tâm nhưng BillKin từ bây giờ sẽ đi con đường này, hắn bắt buộc phải tìm hiểu chi tiết về bên kia.
" Nói đi."
BillKin nhấp một ngụm trà trước mặt: "Bà chủ muốn bao dưỡng tôi bao nhiêu tuổi?"
Tay thoáng khựng lại : "Không phải là phụ nữ."
Có quá nhiều thông tin trong câu nói và BillKin đã có chút choáng váng.
"Đó là một ông chủ sẽ ký hợp đồng với bạn."
"Cái gì?"
Bill Kin sửng sốt, thật lâu sau mới phản ứng lại có chút lắp bắp hỏi: "Ý của anh là... đối phương là gay?"
"Phải."
BillKin không biết phải làm gì.
Hắn hấp một ngụm trà nóng, nhưng hắn không thể kìm nén tâm trạng rối bời của mình. Mặc dù hắn ta sống đến 21 tuổi và chưa hẹn hò bao giờ nhưng hắn ta vẫn là một thẳng nam từ khi còn nhỏ.Hắn không kỳ thị người đồng tính nhưng hắn luôn cảm thấy họ là một nhóm khác xa với mình, hắn không ngờ bây giờ lại như vậy...
Hắn được bao dưỡng bởi một người đồng giới.
Sự xấu hổ và ghê tởm không thể giải thích được tăng lên gấp đôi trong lòng. Hắn mở hợp đồng ra mới phát hiện trên đó đã viết sẵn điều khoản về " điều khoản tình dục đồng giới" nhưng trước đó hắn không để ý.
Những điều khoản đó thậm chí còn rõ ràng thẳng thắn hơn những điều khoản mà Poy tự gửi cho hắn. BillKin nghẹn họng một lúc nhưng vẫn cười khi nhìn Tay: "Điều khoản này có gì đó sai sai. Nếu bên A có thói hư tật xấu thì phải có cái giá khác chứ nhỉ?"
"SM là nội dung không bắt buộc." Sau khi Tay nói xong, anh ta nói thêm một cách không cần thiết "Và đó chỉ là một sự tôn sùng đặc biệt, không phải biến thái."
"Nghĩa là tôi vẫn có khả năng phải phục vụ SM?"
Tay không trả lời hắn: "Theo như tôi biết, ký hợp đồng này là cách duy nhất để cậu có thể trả hết nợ 100.000 baht trong một tuần."
Bill Kin ánh mắt ngưng trọng: " Các người điều tra tôi?"
" Lẽ dĩ nhiên."
Nghĩ đến thân phận và vị trí hiện tại của mình Bill Kin "ồ" lên một tiếng rồi cố kìm nén cơn giận trong lòng. Hắn không biết đó có phải là ảo giác của hắn ta không, nhưng Tay dường như có một sự thù địch không thể giải thích được đối với hắn ta.
"Yên tâm đi! Ông chủ của tôi đã viết cụ thể trong hợp đồng các điều khoản công việc , có những việc sẽ không thực hiện ngay thời gian đầu mà chờ tới khi cả hai phát triển mối quan hệ hơn."
Ai muốn phát triển mối quan hệ với một thằng gay chứ?
BillKin chửi thầm trong lòng, nhưng tâm trí hắn ta vẫn thư thái hơn một chút. Bởi vì bên kia có vẻ khá tâm lý, điều này mang lại cho BillKin cảm giác an toàn.
"Điều này có được phản ánh trong hợp đồng không? Tại sao tôi không nhìn thấy nó?" BillKin lại lật qua hợp đồng trước mặt anh ta.
"Đây là bổ sung lời nói."
"Tôi xin lỗi nhưng nếu điều này không được thể hiện trong hợp đồng, tôi vẫn không thể ký."
Bill Kin nói lời này để thăm dò tâm ý của đối phương xem Tay có thể lùi lại vài bước hay không.
Thật bất ngờ, hắn bị đáp lại một cách cứng họng
"Chi phí trong đội bóng của trường hẳn là khá nhiều , hơn nữa vì trả nợ và làm việc hẳn cậu chắc không có nhiều thời gian để huấn luyện. Cậu có bằng lòng không?"
" Hơn nữa sau khi ký hợp đồng, cậu chỉ cần đi cùng một người nếu không ký..." Giọng nói trầm trầm của Tay dừng lại " Cậu hiểu rõ hơn tôi đấy đối với người đang nợ nần chồng chất , phải đối mặt với những điều gì..."
Trong lòng Billkin sững sờ.
Hắn ta đã quá quen với việc bị đánh cho bầm dập , lê lết nên hắn ta không sợ bất cứ điều gì. Nhưng nếu Many bị hắn ta liên lụy, có lẽ cả đời này hắn cũng không bao giờ tha thứ cho bản thân.
BillKin nghiến răng và ký vào hai bản hợp đồng.
"Khoản tiền gửi sẽ đến trong vòng 24 giờ sau khi hợp đồng có hiệu lực. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu nếu cần."
"Được." Bill Kin hít sâu một hơi "Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết ai là người bao dưỡng tôi không?"
Tay im lặng vẫy tay kêu BillKin sát lại.
"Cái gì?" Bill Kin dựa sát vào Tay hơn cảm thấy hơi lo lắng như thể sắp bị kết án tử hình.
" Tôi mời cậu chén trà này."
" Anh!"
Bill Kin bực mình vì trò đùa thiếu hài hước của Tay nhưng chưa kịp chửi thề thì đối phương đã đẩy cửa bỏ đi.
BillKin cảm thấy như mình đã bước một chân xuống vực thẳm. Thế nhưng sự việc đã đến nước này hắn ta cũng không thể thu hồi lại lời nói của mình.
Và về mặt tích cực, ít nhất hiện tại Many đã an toàn.
Đêm đó, "nhiệm vụ" đầu tiên của BillKin là rút 800.000 vào thẻ. Tay nói với hắn trong tin nhắn rằng hắn hãy đến cổng Công viên Lumbini lúc 10:30 sáng thứ Sáu
Mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đồng phục đại học và đeo huy hiệu của Đại học Thammasat.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro