Chap 10: Nói thật hay mạo hiểm
Lý Phái Ân không thích chơi "Nói thật hay mạo hiểm", càng không thích Giang Hành chơi.
Lần đầu chơi trò này là hồi tiểu học, vài bạn học dùng kẹp giữ bút làm thành con quay, dùng giấy làm ống rút thăm.
Giang Hành thua trước cậu, chọn nói thật lòng.
Cậu thích ai nhất? Bạn nữ mở tờ thăm bốc được ra đọc.
Giang Hành nhìn Lý Phái Ân một cái, nói là mẹ.
Lần tiếp, Giang Hành lại thua.
Mình chọn mạo hiểm, Giang Hành nói.
Bạn nữ đưa cho cậu ống rút thăm của mạo hiểm, tờ thăm rơi ra viết, hôn người thứ ba ở bên trái cậu.
Mấy đứa nhỏ bọn mình viết trừng phạt như này có phải hơi quá rồi không? Giang Hành gãi đầu nói.
Như vậy mới vui chứ! Bạn nữ nói. Cậu mau hôn đi.
Đó là một cô bé tết tóc. Giang Hành vừa định đếm, liền bị Lý Phái Ân đang ngồi số một bên trái cậu nắm lấy tay.
Bọn mình đi ra ngoài một lát. Lý Phái Ân nói.
Toi rồi. Từ nhỏ Giang Hành đã rất nhạy bén với tâm trạng của Lý Phái Ân. Lý Phái Ân chuẩn bị khóc rồi.
Lý Phái Ân kéo cậu ấy chạy ra ngoài, trốn cạnh bồn hoa.
Từ nay về sau cậu không được chơi nói thật hay mạo hiểm. Lý Phái Ân nói.
Cậu không khóc ư? Giang Hành thấy dự đoán của mình sai, không can tâm.
Cậu còn chơi nữa là mình khóc.
Được rồi. Giang Hành đồng ý. Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Đợi ở đây một lát nữa, đợi bọn họ quên chúng ta đi là được. Lý Phái Ân nói.
Hai người họ mặt đối mặt cầm tay nhau, qua một lúc, Lý Phái Ân nói, mình vẫn rất đau lòng, cậu có thể hôn mình một cái không?
Giang Hành hỏi tại sao? Lý Phái Ân nghĩ một lúc, từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, phía trên viết một dòng chữ, vo lại rồi đưa cho cậu ấy.
Giang Hành mở ra, nhìn thấy bên trên viết "Hôn Lý Phái Ân một cái."
Đại mạo hiểm đó, Lý Phái Ân nói.
Đó là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng Giang Hành chơi trò này. Kết thúc trò chơi, cậu ấy chỉ nhớ tới đôi mắt đỏ ửng và gương mặt mềm mại của Lý Phái Ân.
Tại bữa tiệc sau kỳ thi đại học, lại có bạn học tổ chức chơi nói thật hay mạo hiểm, vẫn là những câu hỏi và trừng phạt cũ rích.
Có người gọi Giang Hành, Giang Hành phẩy tay, chỉ chỉ Lý Phái Ân đang ngồi cạnh. Tớ hứa với cậu ấy không chơi trò này.
Mặc dù bạn học đều đã quá quen thuộc, nhưng vẫn hò hét, bảo cậu không hổ danh là fan cuồng của Lý Phái Ân.
Phía bên bàn tụ tập chơi, không khí vô cùng náo nhiệt. Lý Phái Ân dựa vào lòng cậu, ngẩng đầu lên nghịch ngợm nhìn.
Hôn tớ một cái.
Được. Giang Hành cúi đầu hôn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro