Sương đọng trên cửa xe (18+)


🆘 Lưu ý: Mọi chi tiết đều là hư cấu, không áp lên người thật. Nếu bạn không thích xin đừng xem để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng khi đu idol!

Truyện ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP của tác giả, yêu cầu không đem đi nơi khác! Bản dịch không đảm bảo 100% sát với bản gốc!

Edited by: Kairosclerosis

___________

Sau khi xuống máy bay, Trương Chân Nguyên cuối cùng cũng cảm thấy nhiệt độ tháng Giêng của Bắc Kinh, lạnh lẽo và khô hanh, thời gian lâu dài còn có chút lạnh đến cắt da cắt thịt. Anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng, có chút rụt rè sải bước nhanh đến đại sảnh sân bay tìm phòng thay đồ. May mắn thay trước khi trở lại, chú Lý đã báo với anh rằng nhiệt độ ở Bắc Kinh đã giảm còn âm độ C, lúc quay lại cần đem theo ít quần áo dày.

Thực ra Trương Chân Nguyên không có quần áo dày, lúc đầu đến Melbourne đi quá vội vàng, hành lí cũng không đem theo, sau đó đều là mua quần áo ở bên đấy. Mùa đông ở Melbourne cũng không lạnh lắm, chỉ là nhiệt độ chênh lệch hơi nhiều, nhưng Trương Chân Nguyên cũng không thích ra ngoài cho lắm, cả ngày chỉ có chui rúc trong căn phòng trọ đổ nát viết bài hát. Nhưng đã viết tám chín tháng trời, một bài hát khiến anh vừa lòng cũng chẳng có.

Mặc dù bên trong đại sảnh sân bay có hệ thống sưởi, nhưng không gian quá lớn nên cũng chỉ có thể giữ nhiệt độ rơi vào khoảng mười mấy độ C, khi Trương Chân Nguyên tìm thấy phòng thay đồ thì cũng bị lạnh đến đầu óc mơ màng rồi. Anh lục trong vali lấy ra một chiếc áo len lông cừu màu nâu đậm và một chiếc áo khoác da lộn để mặc lên, sau một hồi cơ thể mới bắt đầu ấm áp trở lại. Anh nhìn vào trong gương sửa lại mái tóc đã rối bù vì mặc quần áo, sau đó liếm đôi môi khô khốc của mình, anh đưa tay vào túi lục lọi một lúc mới phát hiện mình không đem son dưỡng về.

Xem lại thời gian, lại qua nửa tiếng nữa, Trương Chân Nguyên cũng nên lề mề nữa, dẫu sao cũng đã là nửa đêm, không nên để chú Lý đợi lâu. Một bên kéo vali một bên sải bước chân lớn về lối ra, khi bước đến cửa lối ra còn chưa tìm thấy chú Lý thì đã trông thấy một bóng dáng cao lớn, phong thái độc nhất như hạc giữa bầy gà.

Dù cho đối phương đang đeo khẩu trang, dường như gương mặt cũng bị che hết, Trương Chân Nguyên vẫn có thể nhận ra cậu trong nháy mắt. Nhưng Trương Chân Nguyên không ngờ rằng cậu lại đến đón mình, anh còn cho rằng phải hai ngày nữa cậu mới quay trở lại.

Chốc lát liền cảm thấy vui vẻ, dù sao gần một năm không gặp rồi, nói không nhớ thì cũng là nói dối, khi thấy người ấy ngay lập tức anh đã muốn quẳng vali trong tay đi, sau đó lao đến ôm lấy người đó. Nhưng anh lại nén xuống, khuôn miệng đang mở lại đóng lại, bàn tay anh siết chặt vào tay nắm vali, trấn tĩnh bản thân, lại một lần nữa nhấc chân đi về phía người ấy.

Đi được vài bước, người ấy đã phát hiện ra anh, rút tay từ trong túi áo ra, ra hiệu với anh: "Anh, ở đây!"

Rất lâu rồi không được nghe đối phương gọi mình là anh, Trương Chân Nguyên gật đầu với cậu, sau đó anh tưởng rằng bản thân mình đang cười, khoé miệng kéo lên.

Tống Á Hiên bước nhanh về phía anh trai mình, cậu cũng mường tượng ra những cảnh tượng ôm lấy nhau vì nhớ nhung của người khác mà tiến lên ôm lấy anh của cậu, nhưng cậu nhìn thấy sự xa cách có chủ đích của Trương Chân Nguyên, cậu chuyển tay sang giúp anh kéo vali.

Anh em lâu ngày không gặp, lẽ ra hai người phải hỏi thăm đối phương khi gặp mặt, nói chuyện thoải mái, nhưng giữa Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên lại như có một rào cản. Cũng đúng, hai người họ vốn cũng chẳng là anh em gì cả, quan hệ cũng không chính đáng cho lắm.

Tống Á Hiên mặc một thân toàn đổ đen, bên ngoài mà chiếc áo Trương Chân Nguyên mua cho vào mùa đông năm ngoái, đeo khẩu trang, tay kéo vali, chân sải bước dài, viền quần quanh bắp chân cũng bị vén lên, như một làn gió mới đến, khó tránh khiến những người qua đường nhìn nhiều thêm một lần nữa, tự hỏi liệu cậu ấy có phải minh tinh hay không.

Không phải tự nhiên giữa hai người bọn họ tồn tại cảm giác gượng gạo này, khi ấy Trương Chân Nguyên rời đi không lời từ biệt, không nói cho Tống Á Hiên cũng không nói cho bất kỳ ai, mãi đến khi hạ cánh xuống Melbourne mới nói với người nhà, Trương Chân Nguyên cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, anh có thể tưởng tượng được lúc ấy Tống Á Hiên biết chuyện xong sẽ tức giận như thế nào, nhưng lúc ấy anh chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát.

Là một người anh trai, bản thân anh thực sự không có trách nghiệm gì cả.

"Chú Lý đâu?" Trương Chân Nguyên mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

"Ở nhà, muộn quá rồi, em bảo với chú ấy để em đón anh."

"À, vậy chúng ta đi về kiểu gì?"

"Lái xe về nhà, em có bằng lái xe rồi."

"Vậy à... rất tốt."

Nói về bằng lái xe, Trương Chân Nguyên vẫn chưa thi, trước đây còn nói đợi đến lúc thi được rồi sẽ để Tống Á Hiên là người đầu tiên ngồi xe mình lái, nhưng cứ bận rộn mãi sau này lại xuất ngoại, cho nên chuyện này liền bị gác lại, chỉ không nghĩ đến Tống Á Hiên đã lấy được bằng lái xe trước cả mình.

Nghĩ tới đây... Trương Chân Nguyên cảm thấy bản thân mình cứ thất hứa mãi, mà Tống Á Hiên tại nơi mà anh không thể nhìn thấy ấy trưởng thành rất nhiều.

Cuộc đối thoại giữa hai người cũng chậm dần lại, Tống Á Hiên quay đầu nhìn anh trai cậu, tóc Trương Chân Nguyên đã dài hơn rất nhiều so với ngày anh rời đi, thế nhưng cũng không thể che hết được đôi tai đã đỏ ửng lên vì lạnh.

"Đợi một chút, anh mặc ít quá, mặc cái này lên đi." Cậu tóm lấy Trương Chân Nguyên, sau đó đem chiếc chụp tai của mình đeo cho anh.

Cậu nhớ anh của cậu rất sợ lạnh, mỗi năm vào đầu thu đều sẽ lục tìm áo dài để mặc, hôm nay lạnh như vậy nhất định là bị cảm rồi.

"A, cảm ơn em." Trương Chân Nguyên chỉnh lại chụp tai cẩn thận, dè dặt giữ lùi lại giữ khoảng cách, sau đó nói cám ơn.

Nhưng động tác lùi lại mới được một nửa, khiến Tống Á Hiên vốn muốn nắm lấy tay Trương Chân Nguyên lại ngừng lại. Nét mặt có chút buồn bã, cậu cau mày lại, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Muộn quá rồi, chúng ta về nhà nhanh chút thôi."

Nói xong Tống Á Hiên liền kéo vali đi trước, Trương Chân Nguyên bước theo sau, anh cảm thấy có lẽ Tống Á Hiên tức giận rồi, nếu là trước kia anh có thể an ủi người em trai tốt này, nhưng hiện tại thì không được rồi, mềm lòng bây giờ chẳng khác gì khiến mọi công sức đổ sông đổ biển.

Trong chuyến bay 12 tiếng từ Melbourne đến Bắc Kinh, Trương Chân Nguyên không ngủ một chút nào, luôn vắt óc nghĩ xem nên giải quyết chuyện giữa mình và Tống Á Hiên như thế nào, anh đã đáp ứng không để bản thân buông thả nữa, anh không thể huỷ hoại Tống Á Hiên càng không thể huỷ hoại gia đình này.

Hai người đi bộ hơn 10 phút mới lên được xe, chiếc Land Rover màu đen mới của Tống Á Hiên, có lẽ là mới mua không lâu, bởi vì mùi da trên xe vẫn còn rất nồng nặc, kể cả dùng nước hoa cũng không lấn át đi được. Tống Á Hiên khởi động xe, sau rồi bật máy sưởi, Trương Chân Nguyên mới cảm thấy cái đầu bị đông đến mơ màng của mình hồi phục lại được một chút.

Tống Á Hiên nghiêng người ra ghế sau tìm chiếc bánh bơ sữa mua trước đó đưa cho anh cậu, Trương Chân Nguyên cầm lấy xem, phát hiện ra đó là bánh của cửa hàng bánh ngọt mà anh thích, trước đây có một khoảng thời gian anh luôn náo loạn để Tống Á Hiên cầm về cho mình. Kể ra thì, khoảng thời gian đó là lúc Trương Chân Nguyên cảm thấy hạnh phúc nhất.

Có lẽ sợ Trương Chân Nguyên chỉ ăn bánh mỳ thì khô quá. Tống Á Hiên từ trong túi áo lấy ra một hộp sữa, "Này, em bỏ nó vào túi được một lúc rồi, có lẽ không lạnh lắm đâu, anh uống đi kẻo nghẹn."

Ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, Trương Chân Nguyên không thể không đói được, nhưng có lẽ quá đói rồi nên anh nất đi cảm giác thèm ăn, chỉ cắm ống hút vào hộp sữa bắt đầu hút. Vừa hút sữa anh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn hàng cây xanh nối liền nhau, tâm trí anh bất giác nhớ lại những ngày học cao trung ấy, khi ấy là Trương Chân Nguyên ngày ngày cầm sữa bò cho Tống Á Hiên, mùa đông cũng sẽ ủ ấm trong lòng rồi mới đưa cho đối phương.

Nghĩ tới đây Trương Chân Nguyên có chút buồn rầu, rít một hơi ống hút. Tống Á Hiên nghe thấy rồi, cậu lơ đãng nhìn về phía anh, lại thấy người kia không ăn bánh mì, chỉ ngậm ống hút trong miệng, cậu liền hỏi tại sao không ăn? Trương Chân Nguyên nói anh không có khẩu vị.

Nghĩ đến bánh mì lạnh rồi quả thực không kích thích cảm giác thèm ăn, nhưng cậu sợ anh cậu đói quá sẽ đau bụng vẫn là khuyên anh nên ăn lót dạ một chút. Bởi vì sợ bạn nhỏ lo lắng, Trương Chân Nguyên vẫn đem bánh mì bẻ ra một miếng đưa vào miệng nhai.

Thấy anh có vẻ nuốt thức ăn một cách khó khăn, Tống Á Hiên cảm thấy hay là thôi đi, nói để về nhà nấu cho anh bát mì đi.

Quãng đường từ sân bay về đến nhà cũng gần một tiếng đồng hồ, Tống Á Hiên cố ý lái xe chậm để kéo dài thời ở cùng với Trương Chân Nguyên. Trương Chân Nguyên ở nhà và Trương Chân Nguyên ở trước mặt cậu là hai người khác nhau, cậu không thích người anh cố tình giữ khoảng cách với mình, cậu thích Trương Chân Nguyên người sẽ để cậu làm nũng và còn dỗ dành cậu.
Bởi vì đầu óc quá căng thẳng, Trương Chân Nguyên không buồn ngủ chút nào. Để tránh bầu không khí quá cứng nhắc, anh bắt đầu tìm chủ để để nói.

"Trong nhà gần đây sao rồi?"

"Đều rất tốt, chỉ là mọi người đều rất nhớ anh."

"Không sao, giờ anh cũng quay trở lại rồi, sức khỏe của bố dạo này vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, có lẽ là do khoảng thời gian trước nhiệt độ giảm thấp, thời tiết lạnh có lẽ đã bị cảm một chút, nhưng vẫn là không sao cả."

"Bố với dì Song sao rồi?"

"Vẫn ổn, mẹ em bảo chú Trương cách đây khoảng lâu mới đàm phán thành công một hạng mục lớn, sau đó họ còn có kế hoạch đi du lịch nước ngoài cùng nhau sau năm mới. Đừng lo lắng, về nhà là có thể gặp được họ rồi."

"Thế... còn bé Chuột thì sao?"

"Nó á? Anh đi rồi nó béo lên 5 cân, nó bây giờ béo lắm rồi, hàng ngày em đều phải nhờ chú Lý dắt nó đi bộ một tiếng đồng hồ. Nhưng mà nó đã học được cách đi vệ sinh rồi, em dạy đấy."

"Không biết khi về nhà nó có còn nhận ra anh không nữa."

"Cái này cũng hơi khó nói, bé Chuột có vẻ ngốc hơn những con chó khác một chút."

"......"

"Anh, Đinh thiếu gia đã theo đuổi đàn anh Mã thành công rồi, anh đã nghe nói chưa?"

"Bọn họ sao? Không bất ngờ, chuyện sớm muộn thôi."

"Là học trưởng bày tỏ trước."

"À...Cái này thì không ngờ đến thật..."

"Anh... có phải anh quên rồi không, chuyện đánh cược trước đây của chúng ta"

"Anh... xin lỗi, Á Hiên..."

"Anh đây là định nuốt lời sao?"

Đáp lại Tống Á Hiên là một khoảng trầm mặc không một tiếng nói. Trong lòng Tống Á Hiên đều là sự chua chát, những uất ức tủi thân tích tụ bấy lâu nay giống như con đê vỡ đập phút chốc tràn đầy con tim cậu, cậu không hiểu được, rõ ràng người ra đi không lời từ biệt là Trương Chân Nguyên, tại sao người nhẫn nhịn chịu đựng lại là bản thân, cậu biết anh cậu có những nỗi bận tâm riêng, tám chín tháng qua cho dù có nhớ anh đến mấy cũng không bao giờ chủ động làm phiền anh, cậu vẫn luôn đợi Trương Chân Nguyên hồi phục tinh thần rồi đến tìm mình, nhưng cậu không ngờ tới đối phương lại nhẫn tâm đến vậy, đằng đẵng hơn 8 tháng trời không một chút tin tức.

Dựa vào đâu cơ chứ? Trương Chân Nguyên dựa vào việc em thích anh nên anh mới đối xử tàn nhẫn với em như thế sao! Rõ ràng bản thân cũng đang sắm vai một người em trai tốt, tại sao không thể nguyện ý trao cho em một chút ngọt ngào như phần thưởng chứ? Tại sao quan tâm tới hết tất cả mọi người rồi, lại không hỏi đến em như thế nào? Liệu anh ấy có biết bởi vì muốn nhanh chóng gặp mặt anh, bài thi buổi chiều cũng hoàn thành sớm rồi lái xe đến sân bay, thậm chí còn chạy đến phía Tây thành phố để mua bánh mì mà anh thích nhất. Tại sao lại giả vờ thờ ơ, tại sao lại không ôm lấy em, tại sao lại giả ngốc, tại sao lại nói xin lỗi... rốt cuộc là tại sao

Có lẽ vì tại sao bản thân Tống Á Hiên cũng đã có câu trả lời rồi, có lẽ là vào khoảnh khắc Trương Chân Nguyên lựa chọn xuất ngoại ấy, hay là khi những tin nhắn không thể gửi đi trong cửa sổ chat, hay là lúc Trương Chân Nguyên cố tình xa lánh, nhưng cậu lại không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.

Anh của cậu muốn từ bỏ cậu, muốn từ bỏ tình yêu của hai người rồi.

Tống Á Hiên hít sâu một hơi ở trong lòng, nghiến chặt răng lại rồi nhấn ga phóng hết tốc độ, cậu liên tục chuyển làn để vượt, khiến cho các xe bấm còi inh ỏi.

Tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ thiếu chút nữa thôi là va chạm với các xe khác rồi, Trương Chân Nguyên ngồi ở ghế phụ sợ đến toát mồ hôi lạnh, anh rất ít khi thấy Tống Á Hiên tức giận, đối phương cứ như một mặt trời nhỏ, cười một cái là lộ ra hàm răng trắng to.

"Á Hiên! Em mau lái chậm lại! " lại thêm một lần vượt xe nữa, Trương Chân Nguyên gần như đã hét lên. Thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, Tống Á Hiên vẫn duy trì tốc độ như cũ, sau đó Trương Chân Nguyên lại khuyên thêm vài lần nữa, Tống Á Hiên đạp ga như bị quỷ ám, cuối cùng cậu rẽ vào khúc cua và đỗ xe ở một công viên gần đó.

"Tống Á Hiên! Em không cần mạng nữa có phải không! Em có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không... ưm..."

Những lời giáo huấn còn chưa kịp nói xong đã bị Tống Á Hiên lao tới chặn miệng. Tống Á Hiên ghét nhất là giọng điệu thuyết giảng của đối phương, nhất là hôm nay là lần đầu tiên gọi tên của cậu nhưng lại chỉ là để giáo huấn cậu, xe vừa dừng cậu liền nghiêng người hôn lên bờ môi của đối phương.


Thực ra cũng không hẳn là hôn, nó giống như cắn hơn, môi của Trương Chân Nguyên vốn đã khô, bị Tống Á Hiên hôn mạnh, ngay lập tức nứt ra, còn rỉ ra ít máu. Tống Á Hiên dùng lưỡi liếm một đường, đưa giọt máu rỉ ra rơi vào trong miệng, cả khoang miệng ngập tràn mùi máu như rỉ sét, càng khơi dậy dục vọng trong lòng cậu. Trương Chân Nguyên bị đối phương tấn công một cách mãnh liệt, anh chỉ có thể chịu được phần nào, Tống Á Hiên dễ dàng cạy khớp răng của anh, đầu lưỡi tiến thẳng vào, nụ hôn khiến đầu óc anh tê dại, đem dưỡng khí của anh hút hết đi.

Chịu lạnh ở sân bay, lúc này Trương Chân Nguyên đã có biểu hiện của cảm lạnh rồi, ban đầu đã hít thở không thông, bây giờ lại bị Tống Á Hiên hôn thế này. Không có không khí, Trương Chân Nguyên gần như ngạt thở, dùng tay cố gắng đẩy người phía trên ra, nhưng đẩy mãi không ra, cuối cùng đành quyết tâm, cắn lên đầu lưỡi đối phương mới thoát được.

Tống Á Hiên bị cắn đau theo phản xạ mới nhả môi Trương Chân Nguyên ra, nhìn đối phương bị mình hôn đến ý loạn tình mê, đối phương còn đang thở hổn hển, cậu cảm thấy mình hình như cũng không tức giận đến vậy.

"Thế nào? Tám tháng không được hôn, anh đến cả hít thở cũng quên rồi à?" Tống Á Hiên có chút đắc ý, cậu vẫn luôn như vậy, thích thú nhìn anh cậu dưới sự dày vò của cậu trở thành dáng vẻ ý loạn tình mê như bây giờ.

Vốn đầu đã lạnh đến mơ màng, đã có biểu hiện của cảm mạo rồi, Trương Chân Nguyên không có sức lực đáp trả lại sự khiêu khích của đối phương, chỉ có thể trừng mắt nhìn, ra hiệu rằng nên biết chừng mực.

Tống Á Hiên ngồi về chỗ của mình, đưa mắt nhìn đèn bên đường, đèn đường là hình hoa sen, được tạo thành từ nhiều bóng đèn, trong đó đã có vài cái không sáng nữa rồi, chỉ còn một vài bóng phát ra ánh sáng yếu ớt, dòng điện không ổn định, đèn cũng chập chờn.

Tống Á Hiên nhìn bóng đèn ấy, cảm giác như bản thân mình chính là nó, như bóng đèn nhấp nháy mãi cũng như nội tâm đang đấu tranh của cậu. Cậu có lẽ cũng nên giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra như Trương Chân Nguyên, sau đó cắt đứt đoạn tình cảm này của hai người, sau đó cùng với anh của cậu làm một cặp anh em tình thâm.

Nhưng cậu không can tâm, tại sao Trương Chân Nguyên không nỗ lực một chút, tại sao không cùng cậu mặc kệ thế giới này, mặc kệ thế tục, tại sao lại nhát gan như vậy...

Cuối cùng cậu cũng mở lời: "Anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em... chuyện cá cược anh còn nhớ không?"

🔗 Link wordpress:
🔏 Hint password: Lần gần đây nhất đôi chích bông dỗi nhau. Password được viết theo cú pháp YYYYMMDD.



Về vụ cá cược đó, Trương Chân Nguyên dĩ nhiên là nhớ, mọi chuyện của Tống Á Hiên anh đều nhớ. Khi ấy cùng Tống Á Hiên yêu đương tận hưởng thế giới của hai người, lần đầu ăn trái cấm khiến hai người họ như phát điên, niềm vui da thịt mang lại cho bọn họ hạnh phúc vô tận.

Tống Á Hiên không biết học được từ đâu những kỹ thuật ấy, áp dụng hết cái này đên cái khác, khiến Trương Chân Nguyên thăng hoa đến tột cùng trong chuyện tình dục.

Tống Á Hiên lôi kéo anh trai mình cùng cậu chơi đủ trò xấu hổ, Trương Chân Nguyên chiều theo mọi trò của cậu, trừ một điều là chơi dã chiến, là Trương Chân Nguyên luôn không đáp lời. Như anh thấy, trong phòng đóng cửa muốn chơi bao nhiêu hoa đều được, ra khỏi cửa thì không ổn lắm.

Vụ cá cược kia chính là, Tống Á Hiên thắng Trương Chân Nguyên sẽ cùng cậu chơi dã chiến một lần, Trương Chân Nguyên thắng thì Tống Á Hiên không được nhắc đến nữa.

Khi ấy Trương Chân Nguyên không hề nghĩ tới mình sẽ thua, nhưng hiện tại rõ ràng là Tống Á Hiên đã thắng cược.

"Anh .... Nhớ... nhưng mà Á Hiên, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, chúng ta không thể làm tổn thương những người yêu thương chúng ta." Điều này nói với Tống Á Hiên quả thực rất tàn nhẫn, Trương Chân Nguyên cũng rất áy náy, nếu không anh cũng sẽ không chọn xuất ngoại, là do anh chọc giận cậu trước, đường đi được một nửa rồi trốn thoát cũng là anh, bây giờ chỉ trích cậu ích kỷ cũng là anh.

Anh thỉnh thoảng cũng sẽ hối hận, nếu như đêm đó không uống say, không tỏ tình với em trai trên danh nghĩa của mình, thì tình hiện hiện tại sẽ không đến nỗi như bây giờ. Cùng lắm thì anh chỉ có một tình yêu đơn phương, và sẽ không kéo đối phương cùng xuống vực sâu với mình.

"Tổn thương? Vậy anh có từng nghĩ tới anh như thế này cũng sẽ tổn thương em?" Nghe thấy những lời của Trương Chân Nguyên Tống Á Hiên chỉ thấy buồn cười, chẳng lẽ cậu chỉ là món đồ chơi để anh chơi đùa, chơi chán rồi thì vất đi sao? Rõ ràng anh cũng yêu cậu mà, tại sao lại xem nhẹ sự thống khổ của cậu.

"Xin lỗi em, anh biết như vậy đối với em không công bằng.... Là lỗi của anh, nhưng chúng ta nên biết chừng mực mà dừng lại... trước khi mọi thứ đi quá xa..."

Trương Chân Nguyên thật sự hi vọng Tống Á Hiên sẽ lắng nghe những gì mình nói, như vậy đối với ai cũng đều tốt cả. Tống Á Hiên không đáp lại lời chất vấn ấy, chỉ cắn chặt răng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Im lặng hồi lâu, Tống Á Hiên cuối cùng cũng nới lỏng hàm răng, quay đầu sang Trương Chân Nguyên nói: "Nếu anh đã nhất quyết như thế, vậy chúng ta làm một lần cuối cùng đi, đem lời hứa của anh thực hiện đi, cũng xem như là lần cuối chúng ta làm chuyện này với nhau rồi chia tay."

Còn chưa đợi Trương Chân Nguyên phản ứng lại những lời cậu nói, Tống Á Hiên đã nhào người qua, đưa tay hạ ghế ngồi về mức thấp nhất, sau đó lùi về sau để tạo ra một không gian rộng rãi.

Tống Á Hiên cưỡi lên ghế phụ, quỳ một chân len vào giữa hai chân của Trương Chân Nguyên, may là trần xe đủ cao, đủ để cho Tống Á Hiên khom lưng hành động

Trương Chân Nguyên cảm thấy Tống Á Hiên điên đến 80% rồi, anh muốn vùng vẫy lại, nhưng vẫn luôn bị áp chế. Tống Á Hiên đem cái áo khoác ngoài vướng víu cởi ra ném lên ghế lái, sau đó cậu cúi người xuống phủ lên môi Trương Chân Nguyên, đem bàn tay đang chạy loạn của đối phương nắm chặt, đan chặt vào nhau khiến chúng không thể bỏ trốn được nữa.

Tám tháng không gặp, nhớ nhung thật nhiều, mặc dù Trương Chân Nguyên không nguyện ý thừa nhận, nhưng cái cơ thể đã từng được cậu yêu thương qua này lại rất thành thật. Ngay khi đôi bàn tay quen thuộc chạm vào da thịt, như có một dòng điện bùng nổ chạy thẳng lên đỉnh đầu Trương Chân Nguyên, sự thoải mái khiến anh như bị rút hết sức lực.

Tống Á Hiên nắm rõ các điểm nhạy cảm của anh như trong lòng bàn tay, khi sắc dục đã tràn đầy anh cũng chẳng còn đường chạy. Anh bị Tống Á Hiên hôn đến thiếu oxy não, không còn tâm trí đâu mà nghĩ những chuyện khác, anh muốn dừng lại nhưng lại không có sức lực.

Tống Á Hiên bắt đầu gặm mút cổ của anh, rồi cậu luồn tay vào trong áo anh, sờ một đường thẳng đến cơ bụng của anh, cuối cùng dừng lại ở đầu vú rồi mân mê nhào nặn.

Qua một hồi, đầu vú cứng lại, Tống Á Hiên vén áo anh lên, sau đó ngậm lấy, bàn tay bắt đầu xoa nắn núm vú còn lại.

Như muốn cố ý trừng phạt, Tống Á Hiên cắn nhẹ lên đầu vú đáng thương, vừa cắn vừa mút chậm rãi, thi thoảng cậu lại dùng đầu lưỡi liếm lên núm vú. Khi cậu nhả ra đầu vú đã sưng lên một vòng, sau đó cậu lại làm tương tự với bên còn lại.

Cơ ngực của Trương Chân Nguyên được luyện rất tốt, cho nên Tống Á Hiên rất thích nghịch ngực của anh, giống như khi nhào nặn bột mì vậy, còn thích việc liếm mút đầu vú của anh.

Cậu hôn lên ngực của Trương Chân Nguyên, sau đó là cơ bụng, và cuối cùng là rốn, trên người cậu lưu lại một loạt các dấu vết hoan ái, hai tay cũng không rảnh rỗi, mà đưa đi khắp cơ thể anh.

Cậu nhéo nhéo phần eo của Trương Chân Nguyên, có chút mềm mại, mở miệng nói: "Anh, anh có phải lười biếng rồi đúng không, cơ bụng sắp mất hết rồi."

Trương Chân Nguyên bị cậu làm cho mềm nhũn cả người, ngay cả sức nhấc tay cũng không có, chỉ có thể nằm đấy tận hưởng. Anh thực sự rất lâu rồi không luyện tập, ở Melbourne nhưng anh rất ít khi ra ngoài vào ban ngày, thậm chí còn dưỡng được một làn da trắng lên không ít.

Điểm này Tống Á Hiên cũng phát hiện ra, mà những hickey màu đỏ thẫm rải trên làn da trắng nõn của anh bất giác khơi dậy dục vọng trong cậu, cậu muốn làm đối phương đau, đau đến sảng khoái, đau đến cực khoái.

Tống Á Hiên chạm vào vùng bụng dưới của Trương Chân Nguyên, vẽ một vòng tròn lớn quanh rốn của anh, một làn hơi nóng phả vào giữa hai chân khiến toàn thân Trương Chân Nguyên run rẩy mãnh liệt.

Túp lều nhỏ giữa hai chân anh lại lớn thêm một chút, Tống Á Hiên giúp anh tụt quần xuống giải phóng tính khí của anh. Quần lót vừa cởi ra, hạ bộ vừa to vừa lớn đã bật ra ngoài, còn lắc lư vài, từ đầu hạ bộ còn rỉ ra chút dịch lấp lánh của tuyến tiền liệt.

Đã lâu không gặp vật nhỏ này, Tống Á Hiên không thể chờ đợi được mà vuốt ve nó, vuốt ve chà sát nó một vòng, sau đó cậu kéo căng đầu dương vật để bao quy đầu lộ ra ngoài.

So với bao quy đầu mềm mại, kết cấu của bàn tay có chút thô ráp, Tống Á Hiên ấn ngón tay lên đấy rồi xoa từ từ, trong khi đó ánh mắt thì hướng về Trương Chân Nguyên mặt đã đỏ bừng và tràn đầy bối rối vì ham muốn.

Những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của Tống Á Hiên, ngày thường đều bay lượn trên các phím đàn, bây giờ lại linh hoạt mà chơi đùa với hạ bộ của Trương Chân Nguyên.

Những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng màu hồng, cậu dùng những ngón tay sạch sẽ ấn vào đầu khấc, khiến cho Trương Chân Nguyên phải thở hổn hển, phát ra những âm thanh khó có thể kìm nén được, thanh âm ngọt ngào như móng vuốt cào vào tim Tống Á Hiên một cái khiến tim cậu thắt lại.

Tống Á Hiên khi ở trên giường luôn phục vụ anh ấy tốt, những ngày tháng ở nước ngoài anh chỉ có thể vào những lúc nhớ mong về cậu mà vừa gọi tên cậu vừa tự xử, để cho bản thân trôi dạt trong biển dục vọng, như con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, khi thuỷ triều dâng lên cũng là lúc nó trôi dạt về nơi không xác định. Nhưng mỗi khi cao trào qua đi, anh lại không khỏi cảm thấy hối hận và tội lỗi, phảng phất giống như bản thân là người có tội.

Vuốt ve cũng được khá nhiều rồi, Tống Á Hiên nhìn Trương Chân Nguyên thất thần, sau đó anh ngậm phần tính khí của Trương Chân Nguyên vào miệng, dùng đầu lưỡi cọ qua phần đỉnh, cảm xúc mềm mại đem đến trải nghiệm cực khoái.

Cậu đưa lưỡi liếm từ đầu đến gốc hạ hộ, những vệt nước lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, sau khi liếm kha khá rồi cậu liền ngậm cả hạ bộ vào trong miệng, hạ bộ vừa to vừa lớn lấp đầy trong miệng cậu. Miệng bận rộn hoạt động, hai tay của cậu cũng không nhàn rỗi, không ngừng nhào nặn hai quả bóng bên dưới.

Cái miệng nhỏ mút chặt lấy hạ bộ, cảm thấy liếm đã đủ, Tống Á Hiên đem dương vật ngậm vào sâu hơn, cho đến khi đầu khấc chạm đến cuống họng, cậu nhẹ nhàng nuốt nước bọt rồi đẩy hạ bộ vào sâu hơn.

Màn dạo đầu quá hoàn hảo, khiến cho Trương Chân Nguyên đã lâu không nếm mùi tình dục sớm đã không thể kiềm chế bản thân, phần tính khí của bản thân đã bị cái miệng nhỏ mút chặt lấy, khoái cảm tích luỹ lớn dần, ngay khi Tống Á Hiên nuốt nước bọt, anh cũng cảm thấy bản thân sắp lên đỉnh.

Nghe thấy tiếng thở của Trương Chân Nguyên ngày một nặng nề, Tống Á Hiên lại càng chăm chỉ hơn, tiếp tục kích thích phần hạ bộ. Cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, Trương Chân Nguyên cũng đã xuất tinh, một dòng tinh lỏng bắn ra từ dương vật, cùng với đó là một tiếng rít run rẩy, Trương Chân Nguyên ngửa cổ ra sau mà lên đỉnh.

Hạ bộ xuất vào cái miệng chưa kịp nhả ra, một chút tinh dịch được Tống Á Hiên nuốt xuống, còn lại rơi lên dương vật và bụng dưới của Trương Chân Nguyên, cảnh tượng dâm đãng đến cùng cực.

"Lâu lắm rồi không làm nhỉ, nếm thử mùi vị của bản thân xem, mùi vị em ưa thích, mùi của anh của em...." Cậu dùng tay chấm một chút chất lỏng bôi lên thành miệng sau đó đưa vào miệng khuấy đảo, ngón tay nghịch ngợm chiếc lưỡi, rồi tìm đến từng cái răng một.

Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, lấy một ít tinh dịch mắt đầu nới lỏng cúc hoa, trước hết xoa quanh lỗ, sau đó đưa đầu ngón tay vào thăm dò.

Vừa qua cao trào, phía sau của Trương Chân Nguyên đã bắt đầu cảm thấy trống rỗng, muốn một côn thịt to và dày đến lấp đầy, mà những ngón tay đang nới lỏng cúc huyệt của Tống Á Hiên căn bản không thể thoả mãn anh.

Sau khi đưa cả ngón trỏ vào, Tống Á Hiên móc ngón tay vào trong, kích thích đến mức làm Trương Chân Nguyên rên rỉ. Miệng trên của anh bị bàn tay của Tống Á Hiên chơi đùa, nước bọt không ngừng rỉ ra từ khoé miệng, không kiềm lại được mà chảy ra, cuối cùng rơi lên trên da của anh.

Vẫn còn chút khô, Tống Á Hiên buông miệng Trương Chân Nguyên ra, từ trong hộp đồ lấy ra tuýp kem dưỡng da, bóp gần hết cả tuýp, bôi hết lên cúc hoa của Trương Chân Nguyên, sau đó dùng kem dưỡng da nới lỏng hậu huyệt.

Có sự bôi trơn từ kem dưỡng, quá trình nới lỏng diễn ra suôn sẻ, đầu tiên là ngón trỏ sau đó đến ngón giữa, cuối cùng là ngón áp út. Hậu huyệt của Trương Chân Nguyên đã nuốt đến 3 ngón tay, nhưng thế vẫn là chưa đủ, hạ bộ của Tống Á Hiên còn lớn hơn vậy, cần làm mềm cúc hơn nữa mới có thể vào được. Tống Á Hiên đặt tay lên đáy chậu bắt đầu đẩy mạnh, sau gáy anh bị Tống Á Hiên túm lấy, ép anh phải nhìn vào người trước mặt.

Trương Chân Nguyên bị ngón tay khuấy đến càng ngày càng thấy trống rỗng, hậu huyệt bắt đầu ngứa ngáy. Nước mắt đong trên mắt anh, chóp mũi đỏ bừng, chiếc miệng mèo bé xinh cũng hơi hé mở, trên môi còn đọng lại những vệt nước chưa khô, anh bắt đầu cất lên những tiếng rên rỉ, giống như nói với Tống Á Hiên, rằng anh muốn.

Không đủ, không đủ, muốn to hơn, dài hơn...

Cảm thấy nới lỏng gần được rồi, Tống Á Hiên mới thu ngón tay lại, giải phóng phần hạ bộ đã căng cứng của mình ra. Cậu đem quần của Trương Chân Nguyên hoàn toàn cởi sạch, sau đó đem chân anh khép lại thành hình chữ M.

Cậu đem dương vật đặt lại cúc huyệt nhưng chỉ xoa chứ không vào hẳn, Trương Chân Nguyên gần như bị cậu tra tấn đến phát điên. Cậu cố tình, cậu chính là muốn nhìn đối phương phát điên vì mình, mất trí vì mình, bất chấp sự khó chịu đang kìm nén, cậu vẫn chống lại ham muốn của mình, ép cho Trương Chân Nguyên phải cầu xin mình vào trong.

Cậu nhẹ nhàng đẩy hạ bộ vào một chút, nhưng rồi nhanh chóng rút ra, lại càng tăng thêm cảm giác ngứa ngáy ở sâu trong hậu huyệt, Tống Á Hiên cứ như không mà chơi đùa một cách hời hợt, nhưng với Trương Chân Nguyên mà nói đó là sự tra tấn không thể chịu nổi.

"Vào... Vào đi..."

"Gì cơ?"

"Nhét... vào đi..."

"Cái gì nhét vào cơ?"

"Em đấy , đến làm anh đi! Bên trong rất ngứa! Muốn em vào trong..."

Cuối cùng, Tống Á Hiên đợi được Trương Chân Nguyên đầu hàng, những ý niệm xấu xa của cậu đã được thoả mãn, ngay khi dựng thẳng eo, cậu đâm thẳng vào trong anh. Mà Trương Chân Nguyên cũng được thoả mãn nhờ vào cảm giác được lấp đầy của huyệt đạo phía sau.

Cúc hoa đã lâu không động, vô cùng chặt chẽ, cúc huyệt bên trong như nuốt lấy hạ bộ của Tống Á Hiên, dễ chịu không ít.

Tống Á Hiên co rút, giữ nguyên tốc độ , nhưng sau một hồi dục vọng của Trương Chân Nguyên không được thoả mãn nữa, anh muốn được thúc thật mạnh, muốn được làm đến bất tỉnh, muốn được đẩy lên cực khoái.

Những tiếng rên rỉ thoả mãn ban đầu dần trở nên bất mãn, giống như đang làm nũng, cũng như không được thoả mãn. Tống Á Hiên đương nhiên hiểu ý của anh, thúc mạnh một cái, thúc thẳng vào điểm nhạy cảm của anh, kích thích đến mức anh kẹo chặt cúc hoa của mình rồi nâng hông lên, một tiếng rên rỉ phát ra.

Tống Á Hiên bị kẹp đến suýt chút nữa mất kiểm soát mà xuất ra. Cậu tát một cái thật mạnh vào mông Trương Chân Nguyên, khiến cho mông anh in một bàn tay sưng đỏ.

"Anh thật là, dâm đãng quá nha."

Trương Chân Nguyên cảm thấy uỷ khuất, rõ ràng là cậu chạm vào điểm G của anh trước tại sao có thể nói anh dâm đãng? Một trận tủi thân kéo đến, hai hốc mắt anh chợt đẫm lệ, khoé miệng bỗng mím lại.

Tống Á Hiên không khỏi bật cười trước biểu cảm ấy, nói: "Anh tủi thân sao? Là đang trách em không yêu thương anh tốt à? Đừng lo lắng, em sẽ khiến anh sướng ngay."

Nói xong Tống Á Hiên liền quỳ xuống ghế, hai tay nâng mông Trương Chân Nguyên lên, nhéo một cái vào mông anh rồi bắt đầu thúc thật mạnh. Mỗi lần thúc đều thúc đến sâu nhất, Trương Chân Nguyên bị cậu thúc đến nhấp nhổm.

Khi rút dương vật ra, cúc huyệt còn bám lấy một lúc, giống như dính vào côn thịt không muốn rút ra, sau đó lại được đút vào bên trong.

Tống Á Hiên để Trương Chân Nguyên tự ôm lấy chân mình, tạo ra một tư thế mời gọi. Bởi vì ở tư thế ấy nên cảm giác như bụng dưới cũng có vẻ như đang bị thúc vào.

Hai bàn tay phủ lấy mông, cảm nhận được sự mềm mại, phần mông mềm mại nhô ra từ các kẽ tay, Tống Á Hiên cảm thấy mông mềm hơn rất nhiều so với ngày trước.

"Anh, mông anh mập lên rồi"

Cảm thấy hạ bộ bên trong lại lớn thêm một vòng, Trương Chân Nguyên vừa cảm thấy vừa quen thuộc vừa đáng sợ, Tống Á Hiên làm anh đến sảng khoái, hạ bộ to và dài có thể dễ dàng vào bên trong anh.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của dương vật, kể cả từng tấc thịt, tinh thần và thể xác anh đều được thoả mãn.

Anh được đưa lên đỉnh hết lần này đến lần khác, tận hưởng khoái cảm tột đỉnh, như say sưa mà đắm chìm. Anh như rơi vào một cái hố không đáy... Rơi xuống... chìm sâu vào vực thẳm.

Trương Chân Nguyên chẳng còn suy nghĩ gì nữa, anh đã hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu này, sự phóng thích về thể xác dường như đã cứu rỗi thế giới tinh thần của anh.

Anh muốn yêu người này, cũng muốn được người trước mặt yêu, ở một thế giới không ai nhòm ngó hai người mà khao khát lẫn nhau, dây dưa cùng nhau đến chết.

Anh cảm động rồi, anh vòng chân qua eo Tống Á Hiên, nâng hông lên để cảm nhận sự xâm chiếm mãnh liệt. Anh có thể cảm nhận được từ nơi hai người kết nối với nhau, như thế cả hai đã trở thành một.

Anh vòng tay qua cổ Tống Á Hiên, đặt môi mình lên môi cậu, anh muốn tìm chút an ủi.

Bị nụ hôn bất ngờ của Trương Chân Nguyên làm kinh ngạc, Tống Á Hiên sao có thể buông tha dễ dàng cho nụ hôn đã dâng lên tận miệng được, cậu dùng sức quấn quýt lấy Trương Chân Nguyên, động tác cũng ngày càng mạnh hơn.

Cả xe rung lắc vì những hoạt động của họ, cũng may là đêm đã khuya rồi, không có ai phát hiện cả.

Qua một hồi lâu Tống Á Hiên cuối cùng cũng đạt đến cao trào, cậu gia tăng tốc độ thúc liên tục, cậu hôn Trương Chân Nguyên đem những tiếng rên rỉ nuốt vào, cuối cùng cũng bắn ra, một dòng chất lỏng sền sệt bắn lên vách huyệt của Trương Chân Nguyên.

Vào lúc Tống Á Hiên lên đỉnh, Trương Chân Nguyên cũng đạt tới cực khoái tại cúc huyệt, hai mắt mở to cổ ưỡn ra như một chú thiên nga ngấp ngoái, ngón chân co hết lại, những giọt nước mắt tích tụ cả đêm cuối cùng cũng rơi xuống.

Tống Á Hiên cúi đầu nhìn Trương Chân Nguyên vừa lên đến đỉnh, giữa hai chân toàn là chất lỏng màu trắng, trên cơ thể đầy ắp những dấu hôn, toàn thân đỏ ửng, như một búp bê rách rưới, nhưng cậu vẫn cảm thấy anh cậu rất đẹp.

Cậu cúi đầu hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Trương Chân Nguyên, ghé vào tai Trương Chân Nguyên nói: "Anh, anh là người đầu tiên, người đầu tiên ngồi xe của em, cũng là người đầu tiên ngồi vào ghế phụ của em..."

Nghe đến đây, Trương Chân Nguyên sững sờ...

Tống Á Hiên bắt đầu mặc quần áo cho Trương Chân Nguyên, cậu đem ghế ngồi chỉnh lại, sau đó tìm chiếc áo len ở ghế sau.

Trương Chân Nguyên mất hết sức, giống như sốt rồi, mũi không thở được chút nào, anh tựa đầu vào xe mặc cho Tống Á Hiên sắp xếp.

Anh tựa đầu vào ô cửa kính xe, cố gắng hạ nhiệt cho bản thân, cả thân thể anh đều mang theo hơi nóng, khi chạm vào cửa kính xe lạnh lẽo, nó nhanh chóng ngưng tụ lại thành nước, phủ lên cửa kính xe, sương bắt đầu hình thành...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #xuanyuan