Chương 14

Chương 14:

"Nạp mạng chó của ngươi đây." Một nhóm hắc y nhân cầm kiếm từ trong đêm tối có vẻ dọa người.

"Hanh, vừa lúc lòng ta không vui. Cùng các ngươi chơi một chút vậy." Ngô Thế Huân cười mà như không cười, trong mắt tràn ngập tơ máu. Đều đến đây đi.

———————-

Lộc Hàm ngồi ở trên giường chờ Ngô Hạo Uyên, không biết vì sao ngực luôn luôn hoảng loạn, hình như có chuyện gì đó xảy ra.

"Mỹ nhân ~" Ngô Hạo Uyên chưa vào phòng đã nghe được thanh âm.

"Hoàng thượng." Lộc Hàm vẻ mặt nghiêm túc, Lộc Hàm sợ hắn là một hôn quân, nếu như hắn thực sự động đến cậu, cậu sẽ gọi Tử Mộng, thế nhưng chuyện của Ngô Thế Huân sẽ. . . Lộc Hàm không muốn Ngô Thế Huân mất mát thêm nữa, cho nên đành đánh cược một lần!

"Mỹ nhân. Ngươi vì sao lại đáp ứng Tư Tư công chủ?" Ngô Hạo Uyên nhìn ra mánh khóe trong chuyện này. Bởi vì Lộc Hàm trẻ tuổi, đôi mắt to, lông mi dài rung động, hé tấm mạn sa sẽ lộ ra một khí chất thông minh. Sẽ không tự nguyện tới đây.

"Ha hả, hoàng thượng thật đúng là cơ trí hơn người." Lộc Hàm thật tình khen hắn.

"Hoàng thượng, ta không sợ người trách tội. Kỳ thực ta là nam nhân. Mặc kệ người tin hay không. Đừng trách tội Tư Tư công chúa, cô ấy không biết." Lộc Hàm từ trong y phục lấy ra tội chứng của thái tử.

Hoàng thượng cầm nhìn một chút."Ha hả, ngươi không biết tội khi quân sẽ có kết cục nào sao?"

"Ta biết, thế nhưng ta không sợ. Thái tử phạm nhiều tội như vậy. Vì sao không ai vạch trần. Vì sao còn muốn có người bảo vệ hắn, vì sao để cho hắn thương tổn ngạch nương của Ngô Thế Huân! Vì sao để cho Ngô Thế Huân gánh chịu nhiều như vậy!" Lộc Hàm phản vấn Ngô Hạo Uyên.

"Ngô Thế Huân? Chính là người chúc thọ ta cuối cùng kia?" Ngô Hạo Uyên nghi hoặc hỏi,

"Đúng vậy! Hắn là nhi tử của người, người dĩ nhiên hỏi ta có đúng hay không, người quá nhẫn tâm với trách nhiệm của một người làm cha? ! Người có biết hay không hắn chỉ là một hài tử! Người có biết hay không hắn mỗi ngày trải qua những chuyện gì? Người có biết hay không hắn hận người, thế nhưng hắn lại yêu người.

Người không cảm thấy xấu hổ sao! ?" Lộc Hàm triệt để phát hỏa, mình không có phụ thân, vậy thì không có cách nào, nhưng phụ thân của Ngô Thế Huân dĩ nhiên... . .

"Ngươi thích hắn." Ngô Hạo Uyên nghe xong nói một câu như thế!

"Đúng. Ta thích hắn, vậy thì thế nào? Người sẽ giết ta sao? Dù gì ta cũng không sợ." Lộc Hàm lạnh lùng nói.

"Ha hả, tuổi trẻ đúng là rất dễ kích động, ngươi thế nào biết trẫm không có điều tra thái tử? Về phần Ngô Thế Huân trẫm thừa nhận đây là lỗi của trẫm, không nên sơ suất hắn. Như ngươi vừa nói, ngạch nương hắn là bởi vì thất sủng mà hạ mê tình dược với ta nên sinh ra hắn. Là trẫm nợ hắn." Ngô Hạo Uyên hiện lên một tia hối hận.

"Người điều tra thái tử?". "Đúng vậy, thái tử phi bên người hắn là người của ta, cô ấy là sát thủ ta đào tạo."

"Cho nên, những chứng cứ này người đều biết?".

"Đúng vậy, ngạch nương hắn là muội muội của thừa tướng, thuở nhỏ ngạo mạn không ai bì nổi. Sau này đại ca thất thế, trẫm dự định hai ngày sau sẽ lập lại thái tử." Ngô Hạo Uyên lơ đãng nói rằng.

"Cho nên?" Lộc Hàm hỏi,

"Cho nên ngươi ngày hôm nay đến vô ích rồi, nhưng trẫm cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cho trẫm một bài học. Trẫm sau này sẽ đối đãi tốt với hắn."

"Cảm tạ hoàng thượng." Lộc Hàm cảm kích vô cùng.

"Được rồi, nói chuyện một hồi, trẫm cũng tha thứ cho ngươi, còn có trẫm sẽ giúp các ngươi bên nhau, tư tưởng của trẫm không lạc hậu a." Ngô Hạo Uyên trong lòng rất thích con người này vì con của hắn mà đến giải oan, hơn nữa còn dám chỉ trích thiên tử.

"Ha hả, hoàng thượng là một minh quân, ta thay bách tính thiên hạ cảm tạ người." Lộc Hàm cười khổ, nói xong câu này liền bỏ đi.

Người này, ngươi sẽ trở thành chấp niệm suốt đời của Ngô Thế Huân chứ?

—————————————-

Phượng Hoàng len lén vào phòng Lộc Hàm, chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn. Liền đi ra.

Lộc Hàm trở về, Ngô Tư Tư ra đón, bởi vì Ngô Tư Tư tin tưởng Lộc Hàm sẽ sống trở về.

"Lộc Hàm thiếu gia đã trở về a? !" Phượng Hoàng nhiệt tình nghênh đón.

"Ân, đúng vậy, thơm quá a! Phượng Hoàng ngươi làm cho ta sao?" Lộc Hàm đói bụng. Một ngày không có ăn cái gì.

"Đúng vậy, Lộc Hàm thiếu gia, là Ngô Thế Huân thiếu gia bảo ta mang đến cho ngươi." Phượng Hoàng nói rằng.

"Ha hả, thật không ngờ tên Ngô Thế Huân kia còn rất tốt. Được rồi, ta ăn a, ngươi ăn không? !" Đôi mắt to trong veo như nước của Lộc Hàm hỏi Phượng Hoàng. Phượng Hoàng thiếu chút nữa nói ra chân tướng, thế nhưng lại bị áp trở về.

"Phượng Hoàng không ăn, Phượng Hoàng vừa ăn, ta đi xem Ngô Thế Huân thiếu gia còn có chuyện khác cần phân phó hay không."

Phượng Hoàng lui đi ra, hiện lên một tia giảo hoạt. Lộc Hàm đơn thuần bị chính người mình cứu hãm hại!

Cửa có động tĩnh, Phượng Hoàng vô thức hô lên, "Ai?".

Người nọ không nhìn cô, trực tiếp vào phòng Ngô Thế Huân. Phượng Hoàng theo tiến vào. Ngô Thế Huân nằm ở trên giường. Ngô Thế Huân vốn dĩ có thể thắng nhanh chóng, ai ngờ có người đánh lén, nhưng vẫn trốn thoát. May là không có bị thương nặng.

"Ngô thiếu gia, ngươi có khỏe không? !" Phượng Hoàng thấy hình dạng mệt mỏi của Ngô Thế Huân nghĩ đây là thời cơ tốt.

"Ngô thiếu gia, ta thích ngươi! Xin hãy để ý đến ta có được hay không? !" Ngô Thế Huân thân thể chấn động,

"Ngươi không biết ta thích ai sao? ! Từ bỏ đi, đừng phí lời với ta nữa." Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.

"Ngô Thế Huân, ngươi sẽ hối hận! !" Phượng Hoàng mắt chứa đầy lệ chạy ra ngoài.

Lộc Hàm cơm nước xong, viết vài dòng chữ. Liền qua phòng nhìn Ngô Thế Huân, chỉ liếc mắt thôi. Ngô Thế Huân đã ngủ say, dù sao ngày hôm nay cũng đã mất thật nhiều khí lực, Lộc Hàm tiến vào, nhìn trên mặt Ngô Thế Huân có chút mệt mỏi, yêu thương không ngớt, người này thật khiến người khác lo lắng. Nhìn khuôn mặt của Ngô Thế Huân, mặc dù có vài vết thương, thế nhưng vẫn không làm mất đi vẻ anh tuẩn của ngũ quan. Lộc Hàm nhẹ nhàng xoa xoa vết thương, lại nhìn về phía đôi môi mỏng của Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng hôn một chút, xin lỗi, ta phải đi rồi. .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro